Chương : 16
Đợi cho thân ảnh Trần Tĩnh Kỳ đi xa rồi, Thục Phi mới khẽ lên tiếng:
- Ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn ta.
Tuyết Thi, Tuyết Nhạn thoáng quay mặt nhìn nhau. Tuyết Nhạn nói:
- Nương nương, chắc vì bên cạnh điện hạ còn có Nhạc công công, cho nên mới phải như vậy.
- Nhìn ta một chút thì sẽ liền chết sao?
Thục Phi trong lòng thất vọng, đứng dậy đi về Thanh Nguyệt Cung.
...
Lúc Trần Tĩnh Kỳ đi tới Nghiêm Chính Điện thì mọi người đã có mặt đông đủ. Các vị hoàng tử, hoàng tôn, hễ phàm mười tám tuổi trở lên thì đều được Thiên Đức hoàng đế triệu kiến. Duy chỉ có mỗi Trần Tĩnh Kỳ hắn là ngoại lệ, mới mười sáu tuổi. Điều này đã khiến cho chúng nhân phải âm thầm thắc mắc.
Dù vậy, bọn họ không có để ý lâu. Bất quá một tên phế hoàng tử mà thôi. Rất nhanh tất cả lại bàn chuyện của Dực Vương Trần Tự Đức - kẻ đã bị Trần Tĩnh Kỳ sát hại vào đêm Tết Nguyên Tiêu.
Chương Vương Trần Khánh đi tới chỗ Trần Tĩnh Kỳ, hỏi:
- Tĩnh Kỳ, ngươi tới đúng lúc. Ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của thất hoàng huynh.
Trần Tĩnh Kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý, liền làm ra vẻ bi thương, sụt sùi:
- Thất hoàng huynh... Thất hoàng huynh hôm đó cùng đệ rời đi, vốn còn đang rất khoẻ mạnh, thế nào lại...
Càng nói sự bi thương càng hiện rõ trên gương mặt hãy còn non nớt của Trần Tĩnh Kỳ, tới chữ cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng đã trào ra. Thực, khả năng diễn xuất phải nói khiến cho người ta bội phục, những kẻ không biết nhìn vào e còn tưởng hắn và Dực Vương là huynh đệ cùng cha cùng mẹ sinh ra luôn ấy chứ.
Chương Vương Trần Khánh vốn còn tính hỏi thêm, nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Tĩnh Kỳ giọt ngắn giọt dài bi thương như vậy, đành thôi.
Ở gần đó, Bình Vương Trần Húc - người lớn tuổi nhất trong các hoàng tử - nhíu mày lên tiếng:
- Tĩnh Kỳ ngươi khóc lóc cái gì? Phụ hoàng tới đây, nhìn thấy bộ dạng của ngươi như vầy lại càng sinh buồn bực.
- Tứ hoàng huynh nói vậy là sao?
Một giọng hữu lực chen ngang. Vừa lên tiếng chính là Ung Vương Trần Thế Nguyên. Trong các hoàng tử, hắn xếp thứ năm, vai vế chỉ kém sau Bình Vương Trần Húc một bậc.
- Hừm, chúng ta với thất hoàng đệ là máu mủ ruột rà, nay đệ ấy chết, thương tâm lại không được? Tứ hoàng huynh lẽ nào một chút cũng chẳng bi thương?
Bình Vương nhíu mày:
- Thất hoàng đệ là huynh đệ của chúng ta, ta sao lại không bi thương. Ta chỉ là vì nghĩ đến tâm tình phụ hoàng... Cái chết của Tự Đức, ta đây đau xót vạn phần, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ, để cho đệ ấy có thể an nghỉ nơi chín suối...
Ung Vương hừ lạnh:
- Những lời này, e là còn phải xem lại.
Bình Vương tức giận:
- Ngũ hoàng đệ nói thế là ý gì?
- Ý gì?
Ung Vương công kích:
- Thất hoàng đệ là chết trong hoa viên của Bình Vương phủ, nhiều ngày như vậy mới phát hiện. Tứ hoàng huynh muốn tra ra hung thủ, chi bằng trước hết điều tra vương phủ của mình cho rõ ràng đi rồi hẵng hay.
- Thế Nguyên! Ngươi đây là đang vu khống sự trong sạch của ta?
- Hoàng đệ chỉ là thấy sao nói vậy!
- Ngươi...
Bình Vương nét mặt đỏ bừng:
- Trong cung ngoài cung, mọi người có ai không biết ta và thất hoàng đệ xưa giờ đều rất thân thiết, tình như thủ túc. Ta há lại có thể hại đệ ấy? Ngược lại Thế Nguyên ngươi... Ta nhớ thất hoàng đệ từng có lần nói với ta, trước đây đệ ấy cùng với ngươi có phát sinh mâu thuẫn...
Đám hoàng tử, hoàng tôn thường ngày xưng huynh gọi đệ, cười cười nói nói, lúc này vậy mà lại thi nhau tìm kiếm từng chút sơ hở của đối phương để công kích. Đại khái có thể chia làm hai phe, một bên ủng hộ Bình Vương, một bên thì ủng hộ Ung Vương.
Trước tràng cảnh này Trần Tĩnh Kỳ chỉ im lặng đứng xem, âm thầm cười lạnh.
Hoàng cung khắp nơi tranh đấu, cái chết của Dực Vương hiện lại trở thành thời cơ để các thế lực tiêu diệt lẫn nhau. Cũng may thường ngày Trần Tĩnh Kỳ hắn ở trước mặt mọi người vẫn biểu hiện một vẻ nhu nhược, thành ra lúc này mới tránh khỏi, không bị cuốn vào.
"Những gì Tạ Đình và Kim Toả chỉ dạy cho ta quả thật chẳng sai. Nếu như ta bày ra cái sự khôn khéo, có biểu hiện xuất chúng thì mạng nhỏ e sớm đã không còn."
...
- Thánh Thượng giá lâm..!
Đám hoàng tử, hoàng tôn tranh cãi, công kích nhau một hồi thì tiếng của thái giám tổng quản Tạ Trung Hiền vang lên. Trong đại sảnh mọi người lập tức cùng im lặng.
Bình Vương và Ung Vương giương đôi mắt hận thù nhìn nhau, sau đó cũng đi về đứng bên cạnh những người ủng hộ mình.
Thiên Đức hoàng đế cùng một số vị đại thần chậm rãi tiến vào bên trong Nghiêm Chính Điện. An vị trên ngai vàng, Thiên Đức đưa mắt quét qua một vòng.
Dưới long uy, không một ai dám phát ra tiếng động, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Thiên Đức hoàng đế thở dài một tiếng:
- Chuyện của Dực Vương, các ngươi hẳn đều đã biết... Trẫm... đầu bạc tiễn người đầu xanh, thâm tâm đau xót vạn phần...
Đau xót vạn phần ư?
Kẻ khác sao không biết chứ riêng Trần Tĩnh Kỳ, hắn không tin đấy. Đối với vị phụ hoàng này của hắn, mất đi một hai đứa con, thiết nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.
- Ngay cả nhìn hắn cũng không nhìn ta.
Tuyết Thi, Tuyết Nhạn thoáng quay mặt nhìn nhau. Tuyết Nhạn nói:
- Nương nương, chắc vì bên cạnh điện hạ còn có Nhạc công công, cho nên mới phải như vậy.
- Nhìn ta một chút thì sẽ liền chết sao?
Thục Phi trong lòng thất vọng, đứng dậy đi về Thanh Nguyệt Cung.
...
Lúc Trần Tĩnh Kỳ đi tới Nghiêm Chính Điện thì mọi người đã có mặt đông đủ. Các vị hoàng tử, hoàng tôn, hễ phàm mười tám tuổi trở lên thì đều được Thiên Đức hoàng đế triệu kiến. Duy chỉ có mỗi Trần Tĩnh Kỳ hắn là ngoại lệ, mới mười sáu tuổi. Điều này đã khiến cho chúng nhân phải âm thầm thắc mắc.
Dù vậy, bọn họ không có để ý lâu. Bất quá một tên phế hoàng tử mà thôi. Rất nhanh tất cả lại bàn chuyện của Dực Vương Trần Tự Đức - kẻ đã bị Trần Tĩnh Kỳ sát hại vào đêm Tết Nguyên Tiêu.
Chương Vương Trần Khánh đi tới chỗ Trần Tĩnh Kỳ, hỏi:
- Tĩnh Kỳ, ngươi tới đúng lúc. Ta đang muốn hỏi ngươi về chuyện của thất hoàng huynh.
Trần Tĩnh Kỳ sớm đã chuẩn bị tâm lý, liền làm ra vẻ bi thương, sụt sùi:
- Thất hoàng huynh... Thất hoàng huynh hôm đó cùng đệ rời đi, vốn còn đang rất khoẻ mạnh, thế nào lại...
Càng nói sự bi thương càng hiện rõ trên gương mặt hãy còn non nớt của Trần Tĩnh Kỳ, tới chữ cuối cùng thì nước mắt của hắn cũng đã trào ra. Thực, khả năng diễn xuất phải nói khiến cho người ta bội phục, những kẻ không biết nhìn vào e còn tưởng hắn và Dực Vương là huynh đệ cùng cha cùng mẹ sinh ra luôn ấy chứ.
Chương Vương Trần Khánh vốn còn tính hỏi thêm, nhưng bây giờ nhìn thấy Trần Tĩnh Kỳ giọt ngắn giọt dài bi thương như vậy, đành thôi.
Ở gần đó, Bình Vương Trần Húc - người lớn tuổi nhất trong các hoàng tử - nhíu mày lên tiếng:
- Tĩnh Kỳ ngươi khóc lóc cái gì? Phụ hoàng tới đây, nhìn thấy bộ dạng của ngươi như vầy lại càng sinh buồn bực.
- Tứ hoàng huynh nói vậy là sao?
Một giọng hữu lực chen ngang. Vừa lên tiếng chính là Ung Vương Trần Thế Nguyên. Trong các hoàng tử, hắn xếp thứ năm, vai vế chỉ kém sau Bình Vương Trần Húc một bậc.
- Hừm, chúng ta với thất hoàng đệ là máu mủ ruột rà, nay đệ ấy chết, thương tâm lại không được? Tứ hoàng huynh lẽ nào một chút cũng chẳng bi thương?
Bình Vương nhíu mày:
- Thất hoàng đệ là huynh đệ của chúng ta, ta sao lại không bi thương. Ta chỉ là vì nghĩ đến tâm tình phụ hoàng... Cái chết của Tự Đức, ta đây đau xót vạn phần, nhất định ta sẽ tìm ra hung thủ, để cho đệ ấy có thể an nghỉ nơi chín suối...
Ung Vương hừ lạnh:
- Những lời này, e là còn phải xem lại.
Bình Vương tức giận:
- Ngũ hoàng đệ nói thế là ý gì?
- Ý gì?
Ung Vương công kích:
- Thất hoàng đệ là chết trong hoa viên của Bình Vương phủ, nhiều ngày như vậy mới phát hiện. Tứ hoàng huynh muốn tra ra hung thủ, chi bằng trước hết điều tra vương phủ của mình cho rõ ràng đi rồi hẵng hay.
- Thế Nguyên! Ngươi đây là đang vu khống sự trong sạch của ta?
- Hoàng đệ chỉ là thấy sao nói vậy!
- Ngươi...
Bình Vương nét mặt đỏ bừng:
- Trong cung ngoài cung, mọi người có ai không biết ta và thất hoàng đệ xưa giờ đều rất thân thiết, tình như thủ túc. Ta há lại có thể hại đệ ấy? Ngược lại Thế Nguyên ngươi... Ta nhớ thất hoàng đệ từng có lần nói với ta, trước đây đệ ấy cùng với ngươi có phát sinh mâu thuẫn...
Đám hoàng tử, hoàng tôn thường ngày xưng huynh gọi đệ, cười cười nói nói, lúc này vậy mà lại thi nhau tìm kiếm từng chút sơ hở của đối phương để công kích. Đại khái có thể chia làm hai phe, một bên ủng hộ Bình Vương, một bên thì ủng hộ Ung Vương.
Trước tràng cảnh này Trần Tĩnh Kỳ chỉ im lặng đứng xem, âm thầm cười lạnh.
Hoàng cung khắp nơi tranh đấu, cái chết của Dực Vương hiện lại trở thành thời cơ để các thế lực tiêu diệt lẫn nhau. Cũng may thường ngày Trần Tĩnh Kỳ hắn ở trước mặt mọi người vẫn biểu hiện một vẻ nhu nhược, thành ra lúc này mới tránh khỏi, không bị cuốn vào.
"Những gì Tạ Đình và Kim Toả chỉ dạy cho ta quả thật chẳng sai. Nếu như ta bày ra cái sự khôn khéo, có biểu hiện xuất chúng thì mạng nhỏ e sớm đã không còn."
...
- Thánh Thượng giá lâm..!
Đám hoàng tử, hoàng tôn tranh cãi, công kích nhau một hồi thì tiếng của thái giám tổng quản Tạ Trung Hiền vang lên. Trong đại sảnh mọi người lập tức cùng im lặng.
Bình Vương và Ung Vương giương đôi mắt hận thù nhìn nhau, sau đó cũng đi về đứng bên cạnh những người ủng hộ mình.
Thiên Đức hoàng đế cùng một số vị đại thần chậm rãi tiến vào bên trong Nghiêm Chính Điện. An vị trên ngai vàng, Thiên Đức đưa mắt quét qua một vòng.
Dưới long uy, không một ai dám phát ra tiếng động, tất cả đều cúi đầu im lặng.
Thiên Đức hoàng đế thở dài một tiếng:
- Chuyện của Dực Vương, các ngươi hẳn đều đã biết... Trẫm... đầu bạc tiễn người đầu xanh, thâm tâm đau xót vạn phần...
Đau xót vạn phần ư?
Kẻ khác sao không biết chứ riêng Trần Tĩnh Kỳ, hắn không tin đấy. Đối với vị phụ hoàng này của hắn, mất đi một hai đứa con, thiết nghĩ cũng chẳng ảnh hưởng gì đâu.