Chương : 32
Tinh liêm một mảnh thương tâm. Úy Oản nhắm mắt, thân thể rung động kịch liệt, nhẹ nhàng, hai chân như lơ lửng trên mây, hoàn toàn không dùng được lực, ngực nóng rát bế khí, mùi máu tanh đầy miệng. Thoáng mở miệng, dịch thể nồng nặc nhịn không được phụt ra.
Lảo đảo, cẩn thận tới gần thân thể gầy nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống, chân nhuyễn như bông, chỉ ngồi xổm như vậy, cảm thấy chống đỡ không được, cứng ngắc quỳ trên mặt đất, cả cơ thể đau đến tê dại.
Cánh tay run rẩy như không thuộc về mình, run rẩy vươn ra, kéo thân thể hơi cuộn tròn kia vào trong lòng, lưng không thẳng dậy được, chợt ngồi xổm trên mắt cá chân.
Thân thể trong lòng cứng ngắc lạnh giá, im lặng, ngón tay mất tri giác nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt xanh tím của đứa nhỏ, … Đêm qua mi dài lẳng lặng buông xuống còn như hoa gian thải điệp, cứng lại bất động đôi mắt to sáng ngời mà đóng lại trên mí mắt, như vậy lại không bao giờ mở nữa môi kia… Úy Oản tinh tường nhớ kỹ, môi Tiểu Nhạc hồng đô đô, giống như anh đào sau mưa trơn bóng, màu sắc niên thiếu khỏe mạnh toàn bộ đều ngưng tụ ở hai mảnh môi non nớt… Bây giờ, một mạt trắng thảm đạm, hơi hơi hé, phải chăng còn đang nỗ lực muốn giữ luồng ấm áp cuối cùng của nhân gian?
Đầu choáng váng không thể chống đỡ, rầu rĩ chôn ở trước ngực đứa nhỏ, cảm giác trống trải khiến người hốt hoảng, không có một chút động tĩnh, cũng không có tiếng tim đập…
Trước mắt biến thành màu đen, ngực đau tựa đao khoét kiếm đâm, máu tươi thấm ướt vạt áo xanh của đứa nhỏ, Úy Oản cảm thấy đau quặn bụng dưới, vô thức rút một tay ra chống lên mặt đất, khó khăn ổn định thân hình.
Chống đỡ vậy khôi phục một chút thần chí, gắng gượng ngồi thẳng lưng, hai tay gắt gao ôm chặt thân thể đứa nhỏ, chật vật mà đứng lên.
Trời đất đảo lộn, ôm thân thể Trác Nhạc, thất tha thất thểu đến cửa cung, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ tạm phút chốc, lại mở mắt ra, nhịn không được cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ im lặng trong lòng, nét mặt như khóc mà như không phải khóc, vài bước vào trong, loạng choạng trở về Thọ Nhân Điện.
Trong điện u ám, trước cửa sổ gió thổi mạnh, Úy Oản gắng sức đi tới, đặt thân thể tiểu đệ tử ở trên giường, thân thể nho nhỏ hơi hơi cuộn lại, Úy Oản muốn cho hắn nằm thoải mái một chút, nhưng lại phát hiện ra bất kể loay hoay như thế nào, thân thể kia trước sau không mở ra, trong lòng gấp đến độ không có biện pháp, há miệng, máu đỏ tươi phun ra, vẩy vạt áo. Mai diễm loang lổ, thái phó thái tử hơi giật mình: Mùa nào rồi? Ai nói đã qua, hiện giờ là đầu hạ, đầu hạ… Đầu hạ cũng có hàn mai sao? Băng tuyết ngập trời…
Bỗng nhiên khom người, hai tay mảnh dẻ gắt gao ôm bụng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đầy trên trán nhợt nhạt yếu ớt.
Đau đớn kịch liệt đến cùng đánh thức thần chí mơ hồ, Úy Oản vươn một tay chống mép giường, thần chí khôi phục khiến hắn hiểu rõ ràng tình trạng bản thân hiện giờ… Thở hổn hển vài tiếng, không kiên trì, chậm rãi ngồi trên ghế con, dựa vào cạnh giường, chống đỡ, vật lộn mò lấy hộp gỗ dưới gối.
Trong bụng đứa nhỏ đá đạp lung tung, gắng gượng điều khiển lại chân khí hỗn loạn phần bụng, run rẩy mở hộp gỗ, trong hộp tham hoàn êm dịu trong suốt chỉ còn lại có sáu viên… Bất chấp tất cả, lấy sáu tham hoàn hoàn chỉnh đưa vào trong miệng thôn lạc: nuốt xuống.
Một chút khí lực còn sót lại liền tiêu biến sạch sẽ, lại không lưu lại nửa phần đau đớn, Úy Oản yếu ớt ngã vào ghế con, trên mặt áo lụa trắng phập phồng, răng cắn ra vết máu, hai tay vỗ về bụng tròn trịa an ủi thai nhi đang ầm ĩ trong cơ thể.
Ước chừng nửa canh giờ, Úy Oản cảm thấy ý thức bị đau đớn khó nhịn bào mòn kia đã chậm rãi khôi phục, thai nhi dịu xuống, là do chân khí che chở, dược cuối cùng phát huy tác dụng, đau đớn cũng dần dần tiêu giảm.
Yếu ớt đi về phía gường nằm xống, cả người ướt đẫm, một trận gió thổi qua trước cửa sổ, lạnh đến xương tuỷ, khó khăn đưa tay đỡ lấy cạnh giường, hai tay chống đỡ đứng lên, cẩn thận rút một ít chân khí phân bố toàn thân, mới lấy thêm một chút sức lực.
Đảo mắt qua chỗ khắc, tiểu đồ đệ mười hai tuổi hơi co người, miệng khẽ nhếch, yên lặng ngủ trên long sàng rộng lớn.
Ngực lại một trận quặn đau, nhắm mắt lại, đứa nhỏ non nớt hồn nhiên, dáng dấp hoạt bát thông minh, rõ ràng ở ngay trước mắt, mặt hơi ẩm ướt, Úy Oản nâng tay áo lên xoa, là nước mắt…
Lấy lại bình tĩnh, từ bên giường móc ra y phục sạch sẽ mềm mại, từng cái từng cái thay ra. Tiện tay bỏ xuống y phục cũ ngấm mồ hôi ướt đẫm, lấy áo choàng ở đầu giường khoác lên, che đi bụng biến dạng. Trịnh trọng ôm lấy thân thể lạnh lẽo cứng ngắc của tiểu đồ đệ, quay người từng bước một đi đến cửa điện.
Đơn độc hận vì ai? Tâm đã thành tro bụi!
Tình điều hận diệp đa triền nhiễu nhiễu, bạch mai chi đồi diệp hi, (chuyện cành hận lá mãi không dứt, bạch mai gầy mảnh lá cây thưa) Trụi lủi không thấy một chút sức sống. Úy Oản lặng đứng, thấp thoáng chỗ cành mai, một nấm mộ nho nhỏ, không bia không tự, vô tình làm cho lòng người đau đớn xót xa.
Che miệng khẽ ho khan, giữa tay là một mảnh đỏ thẫm, y lấy khăn ra lau sạch sẽ, lại nhìn tiểu mộ cô thanh dưới tàng cây, vẻ mặt dần dần ngưng lại, hai tay vô tình nhẹ nhàng xoa nhẹ phần bụng, trong lòng đã có quyết định, chậm rãi quay người ra khỏi rừng mai, đến Thái Cực điện.
Lúc này quân thần đã lâm triều, chiếu theo án lệ hoàng đế trước kia, Phương Huyễn bên trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Thái phó không do dự, thẳng hướng Ngự Thư phòng, bước chân gấp rút, chỉ chốc lát, đã trông thấy vài tên thái giám thanh y cùng cấm vệ quân hoàng cung trước cửa Ngự Thư phòng.
Hôm nay Phan Hải bị sai đi, đứng ở ngoài cửa. Trong phòng, hoàng đế đang cùng Cốc Lương Văn Hoa VÀ văn võ đại thần liên can thương nghị việc lạc táng trưởng công chúa. Nhóm xa mã Triều Tổ hộ tống quan cữu, thong thả đi, nửa đường lại gặp thổ phỉ mai phục, lạc mất Ôn Hàm Chi, tuy rằng nỗ lực tìm kiếm, vẫn không có tin tức, rơi vào đường cùng đành phải tự mình quay về kinh, đợi bẩm qua hoàng đế lại tiếp tục, trì hoãn, lại trôi qua hơn một tháng. Cũng may cơ thể công chúa được đặt trong băng tinh, chưa xuất hiện bất luận tổn hại gì, đợi người trong hoàng thất nhìn lần cuối di dung trưởng công chúa, sẽ cử hành nghi lễ hạ táng long trọng, dựa vào lệ cũ, thánh nữ quá thân táng trong tổ lăng thánh miếu!
Lão thái giám ngực ê ẩm, trưởng công chúa là tự mình chăm từ nhỏ, ai biết sẽ là kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, công chúa điện hạ dung nhan chưa suy lại phải chôn vào hoàng thổ thâm lăng… không nhịn được lại đưa tay gạt lệ, ngẩng đầu, hai mắt không khỏi trừng lớn. Xa kia, một người bạch y tung bay bước nhanh tới, là… Đúng là lâu không gặp, vị thái phó thái tử ở Vĩnh Yên cung.
Sắc mặt Úy Oản thâm trầm, vô hỉ vô bi, cũng không thèm nhìn Phan Hải tiến lên thi lễ thỉnh an, không ngừng, thẳng hướng Ngự Thư phòng.
Lão thái giám vội vàng ngăn cản phía trước: “Thái phó tạm dừng bước, đợi nô tài bẩm báo… ” Hôm nay xảy ra chuyện gì? Thái phó luôn luôn rất biết lễ nghĩa mà!
Úy Oản lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Không cần!” Tiện tay đẩy thân hình Phan Hải đang ngăn cản ra, sải bước, oanh nhiên đẩy cửa ngự thư phòng.
Phan Hải kinh hãi, chưa từng thấy qua thái phó như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể theo Úy Oản vào cửa, quỳ xuống thỉnh tội: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không nổi thái phó… ”
Phương Huyễn chưa mở miệng, lại nghe được thanh âm trong trẻo của thái phó vang vọng: “Chư vị đại nhân tạm thời rời đi, Úy Oản có việc muốn cùng bệ hạ thương lượng!”
Một đám người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Cốc Lương Văn Hoa trông sắc mặt hoàng đế, khụ một tiếng: “Thái phó… ”
Úy Oản trường thân ngọc lập, ánh mắt lãnh liệt, hàn quang đột nhiên quét về phía phụ quốc thái sư, ý lãnh đạm: “Đi ra ngoài!”
Tất cả đều giật mình, thái phó thái tử tao nhã, am hiểu lễ nghĩa, ngày trước trợ giúp thái tử, loại bỏ phe đối lập, cũng khiêm tốn hiểu chuyện, khi bày mưu nghĩ kế, không nói đến nổi giận, bình thường ngay cả nặng lời cũng chưa từng. Sau khi Phương Huyễn đăng cơ, thái phó dần dần ẩn lui, thế nhân nói thái phó thái tử chính là hiền nhân đệ nhất của đương kim hoàng thượng, lúc này dáng dấp ác liệt như vậy, có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ! Đại thần liên quan ai cũng không dám hé răng, nhịn không được đều trộm trông sắc mặt tôn chủ thánh triều sau ngự án.
Mặt Phương Huyễn trầm xuống: “Thái phó nghỉ ngơi trước, sự tình gì đợi sau khi bãi triều thì bàn lại!”
Úy Oản không tiếp lời, ánh mắt chậm rãi đảo qua một đám văn võ rường cột, trong lòng mọi người bỗng nhiên lạnh toát, Cốc Lương Văn Hoa là người chịu không nổi đầu tiên đứng dậy thưa: “Bệ hạ, việc trưởng công chúa còn cùng thái hậu nương nương thương nghị, đợi nương nương có chủ ý, bọn thần sẽ trở lại bẩm báo!”
Sắc mặt hoàng đế hết sức khó coi, hướng Phan Hải ra hiệu. Phất tay ý bảo các đại thần lui ra ngoài, lão thái giám hiểu ý tứ hoàng đế, cùng chúng thần ra khỏi Ngự Thư phòng, quay người đóng chặt cửa, chắc chẳn để không lọt một chút âm thanh, rồi mới dẫn theo vài tên thái giám thị vệ trông coi ở ngoài cửa. Hôm nay nội bất xuất, ngoại bất nhập!
Mà nay mới biết khi đó đã sai, nỗi lòng thê lương.
Thái phó thái tử đứng yên như trúc trúc, người ngồi sau ngự án chính là đệ tử mình đã từng thương yêu cưng chiều, là người mình khổ tâm tự mình giúp đỡ, là người nắm trong tay vạn lý giang san, cũng là người hắn đặt tâm suốt cả cuộc đời.
Sai rồi sao? Rốt cuộc là sai rồi! Không nên nhập quan trường không nên làm đế sư không nên sa vào hoàng cung không nên lưu luyến bịn rịn không nên cả tin lời người càng không nên tùy ý động tình lại càng không nên yêu người sau ngự án thiên hạ cộng ngưỡng, thánh chủ chí tôn vạn dân cùng kính!
Ngực một hồi đau đến gập người, trống ngực trầm muộn trì trệ, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Bệ hạ, thần tới từ biệt!”
Sắc mặt Phương Huyễn đại biến, tự hắn hạ lệnh đem thi thể Trác Nhạc để qua Vĩnh Yên cung, lại biết Úy Oản nhất định có thể đoán được là mình gây nên, lúc nãy thái phó đẩy cửa vào, trong lòng đã hiểu là muốn làm một cái kết, nhưng không ngờ là do việc này, thậm chí thầm hạ quyết tâm, không tiếc quỳ xuống lần thứ hai để xoay chuyển tình nghĩa lão sư nghĩa, nhưng lại khăng khăng không ngờ rằng Úy Oản mở miệng liền nói chuyện rời đi.
Hoàng đế có chút ngây người, hôm qua nhận được tin tức, không cần dùng bữa liền vội vã đuổi tới Vĩnh Yên cung, chưa đến cửa điện chợt nghe thấy bên trong tiếng hai người vang ra. Phương Huyễn để tuỳ tùng lui đi, nép ở cửa sổ, thầy trò trong điện nói chuyện đều nghe thấy hết, hoàng đế nhất thời tức giận! Ngàn phòng vạn phòng, thái phó thái tử này thủ đoạn chồng chất lại còn đang qua mặt mình thu đồ đệ, làm việc ngầm! Thái giám này, tiểu thái giám hỗn trướng này lại có thể nói cùng trẫm, gọi lão sư… Hừ, lão sư? Hèn chi thái phó ở Vĩnh Yên, lại biết nhiều chuyện như vậy, ngay cả Quang Vinh chi tử tử… Hoá ra đều là đứa nhỏ láo xược này làm trò, nếu như thế….
Ác niệm của hoàng đế đồn dập xuất hiện, trước tiên rời đi, rồi ban xuống khẩu lệnh, đem Trác Nhạc thu thiện cụ đang chạy về Ngự Thiện phòng chặn lại giữa đường.
Trác Nhạc học nghệ mới chỉ mấy tháng, mặc dù có một chút nội công, tiếc rằng nhân đan lực bạc (một mình), quanh co một hồi liền bị thị vệ Lưu Trụ mang đến chế ngự, buộc lại trên ghế hành hình. Lưu Trụ được khẩu dụ của hoàng đế, đơn giản dùng phương pháp xử tử thái giam trong cung từ trước, gọi người mang tới khăn lụa, tẩm nước, bịt lại trên mặt non nớt của đứa nhỏ, từng chút lấy đi hơi thở đơn bạc.
Phương Huyễn vẫn chưa thấy bộ dạng chết thảm của Trác Nhạc, nghe Lưu Trụ bẩm báo, trầm ngâm hồi lâu, quyết tâm tàn nhẫn, ra lệnh cho Lưu Trụ đem thi thể đứa nhỏ để trước cửa Vĩnh Yên cung. Dù sao cũng phải để thái phó nhìn một lần, cũng có tác dụng cảnh cáo.
Tâm tư hoàng đế đủ ngoan đủ tuyệt (độc ác, tuyệt tình), trước đó cũng nghĩ tới thái phó nhất định sẽ đến khởi binh vấn tội, nghĩ ra rất nhiều lời để nói, chỉ cần làm lấy lệ thôi, bị mắng hai câu cũng có thể.
Nhưng không thể ngờ rằng, Úy Oản một không ép hỏi, hai không quở trách, mặt mũi lạnh băng đứng vững, lạnh lùng mở miệng nói một câu “Thần tới từ biệt!” Rồi không nói thêm gì nữa.
Phương Huyễn hơi hỗn loạn, một câu nói trực tiếp nhanh nhẹn này đánh cho hắn không chống đỡ nổi, lẽ nào thực sự phải quỳ xuống giữ người lại?
Ngay người, mắt trông nét mặt ảm đạm trắng như tờ giấy của người nọ, đôi môi tử sắc dũ phát thâm ám, áo trong rõ ràng ướt đẫm, đổi lại hiện ra vài phần trong suốt thấu triệt, chỉ là ánh mắt kia không còn vẻ ôn hòa sủng ái nữa, cũng là hàn băng lạnh lẽo, mơ hồ chứa bi phẫn cùng thất vọng chưa bao giờ có.
Lảo đảo, cẩn thận tới gần thân thể gầy nhỏ, chậm rãi ngồi xổm xuống, chân nhuyễn như bông, chỉ ngồi xổm như vậy, cảm thấy chống đỡ không được, cứng ngắc quỳ trên mặt đất, cả cơ thể đau đến tê dại.
Cánh tay run rẩy như không thuộc về mình, run rẩy vươn ra, kéo thân thể hơi cuộn tròn kia vào trong lòng, lưng không thẳng dậy được, chợt ngồi xổm trên mắt cá chân.
Thân thể trong lòng cứng ngắc lạnh giá, im lặng, ngón tay mất tri giác nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt xanh tím của đứa nhỏ, … Đêm qua mi dài lẳng lặng buông xuống còn như hoa gian thải điệp, cứng lại bất động đôi mắt to sáng ngời mà đóng lại trên mí mắt, như vậy lại không bao giờ mở nữa môi kia… Úy Oản tinh tường nhớ kỹ, môi Tiểu Nhạc hồng đô đô, giống như anh đào sau mưa trơn bóng, màu sắc niên thiếu khỏe mạnh toàn bộ đều ngưng tụ ở hai mảnh môi non nớt… Bây giờ, một mạt trắng thảm đạm, hơi hơi hé, phải chăng còn đang nỗ lực muốn giữ luồng ấm áp cuối cùng của nhân gian?
Đầu choáng váng không thể chống đỡ, rầu rĩ chôn ở trước ngực đứa nhỏ, cảm giác trống trải khiến người hốt hoảng, không có một chút động tĩnh, cũng không có tiếng tim đập…
Trước mắt biến thành màu đen, ngực đau tựa đao khoét kiếm đâm, máu tươi thấm ướt vạt áo xanh của đứa nhỏ, Úy Oản cảm thấy đau quặn bụng dưới, vô thức rút một tay ra chống lên mặt đất, khó khăn ổn định thân hình.
Chống đỡ vậy khôi phục một chút thần chí, gắng gượng ngồi thẳng lưng, hai tay gắt gao ôm chặt thân thể đứa nhỏ, chật vật mà đứng lên.
Trời đất đảo lộn, ôm thân thể Trác Nhạc, thất tha thất thểu đến cửa cung, dựa vào tường nhắm mắt nghỉ tạm phút chốc, lại mở mắt ra, nhịn không được cúi đầu nhìn tiểu đồ đệ im lặng trong lòng, nét mặt như khóc mà như không phải khóc, vài bước vào trong, loạng choạng trở về Thọ Nhân Điện.
Trong điện u ám, trước cửa sổ gió thổi mạnh, Úy Oản gắng sức đi tới, đặt thân thể tiểu đệ tử ở trên giường, thân thể nho nhỏ hơi hơi cuộn lại, Úy Oản muốn cho hắn nằm thoải mái một chút, nhưng lại phát hiện ra bất kể loay hoay như thế nào, thân thể kia trước sau không mở ra, trong lòng gấp đến độ không có biện pháp, há miệng, máu đỏ tươi phun ra, vẩy vạt áo. Mai diễm loang lổ, thái phó thái tử hơi giật mình: Mùa nào rồi? Ai nói đã qua, hiện giờ là đầu hạ, đầu hạ… Đầu hạ cũng có hàn mai sao? Băng tuyết ngập trời…
Bỗng nhiên khom người, hai tay mảnh dẻ gắt gao ôm bụng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đầy trên trán nhợt nhạt yếu ớt.
Đau đớn kịch liệt đến cùng đánh thức thần chí mơ hồ, Úy Oản vươn một tay chống mép giường, thần chí khôi phục khiến hắn hiểu rõ ràng tình trạng bản thân hiện giờ… Thở hổn hển vài tiếng, không kiên trì, chậm rãi ngồi trên ghế con, dựa vào cạnh giường, chống đỡ, vật lộn mò lấy hộp gỗ dưới gối.
Trong bụng đứa nhỏ đá đạp lung tung, gắng gượng điều khiển lại chân khí hỗn loạn phần bụng, run rẩy mở hộp gỗ, trong hộp tham hoàn êm dịu trong suốt chỉ còn lại có sáu viên… Bất chấp tất cả, lấy sáu tham hoàn hoàn chỉnh đưa vào trong miệng thôn lạc: nuốt xuống.
Một chút khí lực còn sót lại liền tiêu biến sạch sẽ, lại không lưu lại nửa phần đau đớn, Úy Oản yếu ớt ngã vào ghế con, trên mặt áo lụa trắng phập phồng, răng cắn ra vết máu, hai tay vỗ về bụng tròn trịa an ủi thai nhi đang ầm ĩ trong cơ thể.
Ước chừng nửa canh giờ, Úy Oản cảm thấy ý thức bị đau đớn khó nhịn bào mòn kia đã chậm rãi khôi phục, thai nhi dịu xuống, là do chân khí che chở, dược cuối cùng phát huy tác dụng, đau đớn cũng dần dần tiêu giảm.
Yếu ớt đi về phía gường nằm xống, cả người ướt đẫm, một trận gió thổi qua trước cửa sổ, lạnh đến xương tuỷ, khó khăn đưa tay đỡ lấy cạnh giường, hai tay chống đỡ đứng lên, cẩn thận rút một ít chân khí phân bố toàn thân, mới lấy thêm một chút sức lực.
Đảo mắt qua chỗ khắc, tiểu đồ đệ mười hai tuổi hơi co người, miệng khẽ nhếch, yên lặng ngủ trên long sàng rộng lớn.
Ngực lại một trận quặn đau, nhắm mắt lại, đứa nhỏ non nớt hồn nhiên, dáng dấp hoạt bát thông minh, rõ ràng ở ngay trước mắt, mặt hơi ẩm ướt, Úy Oản nâng tay áo lên xoa, là nước mắt…
Lấy lại bình tĩnh, từ bên giường móc ra y phục sạch sẽ mềm mại, từng cái từng cái thay ra. Tiện tay bỏ xuống y phục cũ ngấm mồ hôi ướt đẫm, lấy áo choàng ở đầu giường khoác lên, che đi bụng biến dạng. Trịnh trọng ôm lấy thân thể lạnh lẽo cứng ngắc của tiểu đồ đệ, quay người từng bước một đi đến cửa điện.
Đơn độc hận vì ai? Tâm đã thành tro bụi!
Tình điều hận diệp đa triền nhiễu nhiễu, bạch mai chi đồi diệp hi, (chuyện cành hận lá mãi không dứt, bạch mai gầy mảnh lá cây thưa) Trụi lủi không thấy một chút sức sống. Úy Oản lặng đứng, thấp thoáng chỗ cành mai, một nấm mộ nho nhỏ, không bia không tự, vô tình làm cho lòng người đau đớn xót xa.
Che miệng khẽ ho khan, giữa tay là một mảnh đỏ thẫm, y lấy khăn ra lau sạch sẽ, lại nhìn tiểu mộ cô thanh dưới tàng cây, vẻ mặt dần dần ngưng lại, hai tay vô tình nhẹ nhàng xoa nhẹ phần bụng, trong lòng đã có quyết định, chậm rãi quay người ra khỏi rừng mai, đến Thái Cực điện.
Lúc này quân thần đã lâm triều, chiếu theo án lệ hoàng đế trước kia, Phương Huyễn bên trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Thái phó không do dự, thẳng hướng Ngự Thư phòng, bước chân gấp rút, chỉ chốc lát, đã trông thấy vài tên thái giám thanh y cùng cấm vệ quân hoàng cung trước cửa Ngự Thư phòng.
Hôm nay Phan Hải bị sai đi, đứng ở ngoài cửa. Trong phòng, hoàng đế đang cùng Cốc Lương Văn Hoa VÀ văn võ đại thần liên can thương nghị việc lạc táng trưởng công chúa. Nhóm xa mã Triều Tổ hộ tống quan cữu, thong thả đi, nửa đường lại gặp thổ phỉ mai phục, lạc mất Ôn Hàm Chi, tuy rằng nỗ lực tìm kiếm, vẫn không có tin tức, rơi vào đường cùng đành phải tự mình quay về kinh, đợi bẩm qua hoàng đế lại tiếp tục, trì hoãn, lại trôi qua hơn một tháng. Cũng may cơ thể công chúa được đặt trong băng tinh, chưa xuất hiện bất luận tổn hại gì, đợi người trong hoàng thất nhìn lần cuối di dung trưởng công chúa, sẽ cử hành nghi lễ hạ táng long trọng, dựa vào lệ cũ, thánh nữ quá thân táng trong tổ lăng thánh miếu!
Lão thái giám ngực ê ẩm, trưởng công chúa là tự mình chăm từ nhỏ, ai biết sẽ là kẻ tóc bạc tiễn người đầu xanh, công chúa điện hạ dung nhan chưa suy lại phải chôn vào hoàng thổ thâm lăng… không nhịn được lại đưa tay gạt lệ, ngẩng đầu, hai mắt không khỏi trừng lớn. Xa kia, một người bạch y tung bay bước nhanh tới, là… Đúng là lâu không gặp, vị thái phó thái tử ở Vĩnh Yên cung.
Sắc mặt Úy Oản thâm trầm, vô hỉ vô bi, cũng không thèm nhìn Phan Hải tiến lên thi lễ thỉnh an, không ngừng, thẳng hướng Ngự Thư phòng.
Lão thái giám vội vàng ngăn cản phía trước: “Thái phó tạm dừng bước, đợi nô tài bẩm báo… ” Hôm nay xảy ra chuyện gì? Thái phó luôn luôn rất biết lễ nghĩa mà!
Úy Oản lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: “Không cần!” Tiện tay đẩy thân hình Phan Hải đang ngăn cản ra, sải bước, oanh nhiên đẩy cửa ngự thư phòng.
Phan Hải kinh hãi, chưa từng thấy qua thái phó như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không kịp nghĩ nhiều, chỉ có thể theo Úy Oản vào cửa, quỳ xuống thỉnh tội: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không nổi thái phó… ”
Phương Huyễn chưa mở miệng, lại nghe được thanh âm trong trẻo của thái phó vang vọng: “Chư vị đại nhân tạm thời rời đi, Úy Oản có việc muốn cùng bệ hạ thương lượng!”
Một đám người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau, Cốc Lương Văn Hoa trông sắc mặt hoàng đế, khụ một tiếng: “Thái phó… ”
Úy Oản trường thân ngọc lập, ánh mắt lãnh liệt, hàn quang đột nhiên quét về phía phụ quốc thái sư, ý lãnh đạm: “Đi ra ngoài!”
Tất cả đều giật mình, thái phó thái tử tao nhã, am hiểu lễ nghĩa, ngày trước trợ giúp thái tử, loại bỏ phe đối lập, cũng khiêm tốn hiểu chuyện, khi bày mưu nghĩ kế, không nói đến nổi giận, bình thường ngay cả nặng lời cũng chưa từng. Sau khi Phương Huyễn đăng cơ, thái phó dần dần ẩn lui, thế nhân nói thái phó thái tử chính là hiền nhân đệ nhất của đương kim hoàng thượng, lúc này dáng dấp ác liệt như vậy, có nghĩ cũng chẳng dám nghĩ! Đại thần liên quan ai cũng không dám hé răng, nhịn không được đều trộm trông sắc mặt tôn chủ thánh triều sau ngự án.
Mặt Phương Huyễn trầm xuống: “Thái phó nghỉ ngơi trước, sự tình gì đợi sau khi bãi triều thì bàn lại!”
Úy Oản không tiếp lời, ánh mắt chậm rãi đảo qua một đám văn võ rường cột, trong lòng mọi người bỗng nhiên lạnh toát, Cốc Lương Văn Hoa là người chịu không nổi đầu tiên đứng dậy thưa: “Bệ hạ, việc trưởng công chúa còn cùng thái hậu nương nương thương nghị, đợi nương nương có chủ ý, bọn thần sẽ trở lại bẩm báo!”
Sắc mặt hoàng đế hết sức khó coi, hướng Phan Hải ra hiệu. Phất tay ý bảo các đại thần lui ra ngoài, lão thái giám hiểu ý tứ hoàng đế, cùng chúng thần ra khỏi Ngự Thư phòng, quay người đóng chặt cửa, chắc chẳn để không lọt một chút âm thanh, rồi mới dẫn theo vài tên thái giám thị vệ trông coi ở ngoài cửa. Hôm nay nội bất xuất, ngoại bất nhập!
Mà nay mới biết khi đó đã sai, nỗi lòng thê lương.
Thái phó thái tử đứng yên như trúc trúc, người ngồi sau ngự án chính là đệ tử mình đã từng thương yêu cưng chiều, là người mình khổ tâm tự mình giúp đỡ, là người nắm trong tay vạn lý giang san, cũng là người hắn đặt tâm suốt cả cuộc đời.
Sai rồi sao? Rốt cuộc là sai rồi! Không nên nhập quan trường không nên làm đế sư không nên sa vào hoàng cung không nên lưu luyến bịn rịn không nên cả tin lời người càng không nên tùy ý động tình lại càng không nên yêu người sau ngự án thiên hạ cộng ngưỡng, thánh chủ chí tôn vạn dân cùng kính!
Ngực một hồi đau đến gập người, trống ngực trầm muộn trì trệ, hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: “Bệ hạ, thần tới từ biệt!”
Sắc mặt Phương Huyễn đại biến, tự hắn hạ lệnh đem thi thể Trác Nhạc để qua Vĩnh Yên cung, lại biết Úy Oản nhất định có thể đoán được là mình gây nên, lúc nãy thái phó đẩy cửa vào, trong lòng đã hiểu là muốn làm một cái kết, nhưng không ngờ là do việc này, thậm chí thầm hạ quyết tâm, không tiếc quỳ xuống lần thứ hai để xoay chuyển tình nghĩa lão sư nghĩa, nhưng lại khăng khăng không ngờ rằng Úy Oản mở miệng liền nói chuyện rời đi.
Hoàng đế có chút ngây người, hôm qua nhận được tin tức, không cần dùng bữa liền vội vã đuổi tới Vĩnh Yên cung, chưa đến cửa điện chợt nghe thấy bên trong tiếng hai người vang ra. Phương Huyễn để tuỳ tùng lui đi, nép ở cửa sổ, thầy trò trong điện nói chuyện đều nghe thấy hết, hoàng đế nhất thời tức giận! Ngàn phòng vạn phòng, thái phó thái tử này thủ đoạn chồng chất lại còn đang qua mặt mình thu đồ đệ, làm việc ngầm! Thái giám này, tiểu thái giám hỗn trướng này lại có thể nói cùng trẫm, gọi lão sư… Hừ, lão sư? Hèn chi thái phó ở Vĩnh Yên, lại biết nhiều chuyện như vậy, ngay cả Quang Vinh chi tử tử… Hoá ra đều là đứa nhỏ láo xược này làm trò, nếu như thế….
Ác niệm của hoàng đế đồn dập xuất hiện, trước tiên rời đi, rồi ban xuống khẩu lệnh, đem Trác Nhạc thu thiện cụ đang chạy về Ngự Thiện phòng chặn lại giữa đường.
Trác Nhạc học nghệ mới chỉ mấy tháng, mặc dù có một chút nội công, tiếc rằng nhân đan lực bạc (một mình), quanh co một hồi liền bị thị vệ Lưu Trụ mang đến chế ngự, buộc lại trên ghế hành hình. Lưu Trụ được khẩu dụ của hoàng đế, đơn giản dùng phương pháp xử tử thái giam trong cung từ trước, gọi người mang tới khăn lụa, tẩm nước, bịt lại trên mặt non nớt của đứa nhỏ, từng chút lấy đi hơi thở đơn bạc.
Phương Huyễn vẫn chưa thấy bộ dạng chết thảm của Trác Nhạc, nghe Lưu Trụ bẩm báo, trầm ngâm hồi lâu, quyết tâm tàn nhẫn, ra lệnh cho Lưu Trụ đem thi thể đứa nhỏ để trước cửa Vĩnh Yên cung. Dù sao cũng phải để thái phó nhìn một lần, cũng có tác dụng cảnh cáo.
Tâm tư hoàng đế đủ ngoan đủ tuyệt (độc ác, tuyệt tình), trước đó cũng nghĩ tới thái phó nhất định sẽ đến khởi binh vấn tội, nghĩ ra rất nhiều lời để nói, chỉ cần làm lấy lệ thôi, bị mắng hai câu cũng có thể.
Nhưng không thể ngờ rằng, Úy Oản một không ép hỏi, hai không quở trách, mặt mũi lạnh băng đứng vững, lạnh lùng mở miệng nói một câu “Thần tới từ biệt!” Rồi không nói thêm gì nữa.
Phương Huyễn hơi hỗn loạn, một câu nói trực tiếp nhanh nhẹn này đánh cho hắn không chống đỡ nổi, lẽ nào thực sự phải quỳ xuống giữ người lại?
Ngay người, mắt trông nét mặt ảm đạm trắng như tờ giấy của người nọ, đôi môi tử sắc dũ phát thâm ám, áo trong rõ ràng ướt đẫm, đổi lại hiện ra vài phần trong suốt thấu triệt, chỉ là ánh mắt kia không còn vẻ ôn hòa sủng ái nữa, cũng là hàn băng lạnh lẽo, mơ hồ chứa bi phẫn cùng thất vọng chưa bao giờ có.