Chương : 36
Khuôn mặt tuấn tú của hoàng đế sau khi uống rượu đỏ bừng, đôi môi giống như hoa đào mới nở đầu xuân, tiên diễm rực rỡ, ánh mắt ngập nước như động, từng dòng, từng dòng nước mắt chảy xuống, rơi xuống nội tâm có chút thê lương của thái phó.
Úy Oản ngồi thẳng bất động, giọng nói vẫn tỏ ra ôn hoà bình tĩnh: “Bệ hạ, đợi qua chút thời gian nữa, ta ắt sẽ trở lại thăm ngươi.”
Phương Huyễn đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, tới bên cạnh người thái phó, hai tay chống mặt bàn, thoáng khom lưng, ánh mắt đau đớn mập mờ: “Lão sư, ngươi từng hứa với ta vĩnh viễn không rời đi!”
Úy Oản chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt, nhìn thẳng hai tròng mắt sương mù của hoàng đế: “Bệ hạ cũng từng hứa với ta tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội!”
Phương Huyễn giật mình, nhíu mày khẽ nở nụ cười, dáng cười cay đắng: “Lão sư, ngươi còn oán ta! Đúng vậy… “Mạnh mẽ đứng thẳng: “Đúng vậy ta giết Liên Vinh, giết tiểu thái giám nọ, nhưng khi đó đồng ý với ngưoi chỉ là Ôn Hàm Chi, Tiêu Hàn Viễn… “
Thái phó ngắt lời hắn: “Thần cùng bạn bè ngày trước từ lâu đã đoạn tuyệt qua lại, huống hồ trung thư lệnh làm việc ổn thỏa, Lễ bộ Thượng thư rõ ràng trung trực, những năm gần đây đối với bệ hạ chưa từng hai lòng, đối với quốc sự công vụ tận tuỵ, bệ hạ chẳng lẽ không hiểu rõ sao?” “Thoáng dừng một chút, lại nói: “Ngày trước, thần tự nguyện ở lại trong cung, bệ hạ đã hứa rằng dù không để những người này làm quan, cũng tuyệt đối không làm hại họ!”
Hoàng đế thách thức: “Trẫm đồng ý với ngươi, không chỉ chưa từng làm bất cứ việc gì hại đến họ, kể cả chức quan bổng lộc cũng chưa từng động vào!”
Úy Oản gật đầu: “Bệ hạ tri nhân thiện nhậm (biết người khéo dùng), không bị tư lợi mê hoặc, thần hiểu rõ nhất!”
Trong mắt Phương Huyễn hiện lên một mạt vui sướng: “Lão sư… “Úy Oản đưa tay cắt ngang lời hắn: “Chính sự quốc gia không giống trò trẻ con, bệ hạ muốn làm minh quân một đời, bề tôi ưu khuyết ra sao, trong lòng bệ hạ tự có suy tính! “
” Chỉ có điều, Liên Vinh, Trác Nhạc cũng không phải là thần tử, nhất là Tiểu Nhạc, hắn vốn không có bất cứ cái gì liên quan đến ta, nhưng vì chút tư lợi của ta, ép hắn nhảy vào vũng bùn này… Bệ hạ, cuộc đời này Úy Oản có lỗi với rất nhiều người, khiến ta hổ thẹn bứt rứt, nhưng đứa nhỏ này chỉ có mười hai tuổi!”
” Không nên nói đến việc ở lại nữa, ta đã hạ quyết tâm! Úy Oản năm nay đã bán bách thể xác và tinh thần sớm đã bì tệ, không còn tài cán gì phục vụ hoàng đế nữa, chẳng thà chuẩn bị một chiếc thuyền con, cuối đời nương nhờ sông bể… “
Không nói nữa, đột nhiên đưa tay bụm miệng, hơi thở có chút nặng nề, đầu vai hơi run run, đè nén xuống tiếng hôn trước bật ra.
Phương Huyễn giật mình hồi lâu, ánh mắt biến đổi bất định, bỗng khom lưng, đưa tay đặt trên cơ thể yếu ớt của thái phó, ngực ấm áp kề sát lưng thon gầy của người nọ, giọng nói thương cảm “Lão sư, ta không nỡ để ngưoi đi!”
Trong lòng Úy Oản đau xót, huyết khí hướng lên trên, một tay không dấu vết vuốt ve ngực, âm thầm hồi phục hô hấp. Nghiêng mặt, đế vương cao quý đang tựa cằm trên vai mình, hai mắt thâm tình chân thành, không khỏi tim đập loạn nhịp.
Khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt, màu da nhợt nhạt, tròng mắt trong veo, môi mỏng hơi tím… Phương Huyễn nhịn không được, nhớ lại quá khứ, không đợi thái phó kịp phản ứng, đôi môi ấm áp của đế vương đã gắt gao khóa lại cánh môi hơi lạnh, tinh tế liếm.
Hơi thở Úy Oản không thông, bị Phương Huyễn hôn hơi nghẹt lại, nhịn không được đưa tay đẩy ra, Phương Huyễn hờ hững, trái lại đưa hai tay vững vàng để ở sau gáy, tùy ý hôn môi.
Thái phó thở không ra hơi, trong đầu lại thêm choáng váng, ngực buồn bực khó chịu cánh mũi khép mở, cơ thể thiếu dưỡng khí tê liệt ngã xuống, hoàng đế nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy, giữ hắn vững vàng cố định trong ngực. Đầu lưỡi khẽ khều, đặt ở đáy lưỡi một quả đan hoàn đẩy về hướng yết hầu giữa, nhuyễn lưỡi linh hoạt thoáng một cái, trong nháy mắt đan hoàn nọ đã bị nuốt xuống.
Cảm giác đan hoàn lướt qua yết hầu lạnh lẽo kích thích làm ý chí thái phó mềm nhũn, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hai tay hơi động, lực đạo lướt qua, hoàng đế không chịu được buông ra.
Phương Huyễn vừa đạt được, cũng không ép sát, ngược lại lùi ra sau mấy bước, yên lặng đứng kề bên, nhìn dung nhan thái phó thanh tuyệt bỗng dưng trắng như tờ giấy.
Đan hoàn có tác dụng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt buông tay vậy, Úy Oản dễ dàng phát hiện bên trong đan điền bụng dưới một chút chân khí hộ thai còn lại đang chậm rãi xói mòn, khí lực cũng theo thế mà chậm rãi tan hết.
Miễn cưỡng chống đỡ mặt bàn, ánh nến hơ động, trong điện sáng như ban ngày, nhưng thái phó lại cảm thấy trước mắt một trận biến thành màu đen, trong bụng mơ hồ đau đớn, hình như có thứ gì nhẹ nhàng lăn mình xuống phía dưới, trong lòng biết không ổn.
Miễn cưỡng nâng mặt, gian nan mở miệng: “Phương Huyễn, ngươi cho ta ăn cái gì?”
Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia giảo hoạt: “Lão sư, ngươi có phải cảm thấy chân khí bắt đầu xói mòn hay không?” thu ống tay áo, chậm rãi lại gần, Úy Oản vô thức ngửa người ra sau, ánh mắt hoàng đế trầm xuống, chậm rãi nói: “Lão sư, ngươi chớ có trách ta, ta chỉ là muốn giữ ngươi lại thôi! Ta biết võ công của ngươi cái thế, nếu ép ngươi ở lại, ai cũng không có bản lĩnh giữ chân ngươi. Cho nên đặc biệt mệnh thái y viện dựa vào thể chất của ngươi nghiên cứu chế tạo ra một loại tân dược! Ngươi đừng lo lắng, dược kia chỉ hoá giải chân khí trong cơ thể thôi, đối với thân thể không hề có hại. Lúc này ngươi thấy toàn thân vô lực, chẳng qua vì dược hiệu vừa phát huy có phần chưa kịp thích ứng, đợi một hai ngày, lại khôi phục như người thường.”
” Lão sư, ngươi cảm thấy rất mệt có đúng không? Ta đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi nhé?”
Úy Oản đẩy Phương Huyễn ra duỗi thẳng hai tay, nhắm nhắt cơ thể chống đỡ không được, yếu ớt dựa vào bàn, một tay nắm chặt mép gỗ, thân thể mệt mỏi không chịu được trượt theo bàn ngã xuống.
Vẻ mặt Phương Huyễn như vừa bị thương, ánh mắt buồn bã: “Lão sư, ngươi ghét ta sao?”
Hô hấp thái phó lộn xộn, cách hồi lâu mới đáp: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! ” Lời lạnh buốt, không mang theo chút tình cảm nào.
Hoàng đế kim tôn ngọc quý, trông xuống muôn dân, sao chịu được loại bực bội này, lập tức phất tay áo: “Trẫm vì ngươi không ngại ăn nói khép nép, ngươi lại cố ý rời đi trẫm tự đối với ngươi thành khẩn ái tâm, chung sinh bất hối (cả đời không hố hận), ngươi lại không biết cảm kích báo đáp, khiến trẫm phải ra hạ sách này! Úy Oản, trẫm nói qua, mặc kệ dùng biện pháp gì, trẫm đều phải giữ ngươi lại, đời này, ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh trẫm!”
Sắc mặt thái phó dần dần tái đi. Tay trái vịn ở mép bàn, tay phải mệt mỏi giơ lên, chỉ hướng cửa điện: “Cút ra ngoài! Phương Huyễn… Ái tâm của ngươi ta không lạ, từ nay về sau, tình thầy trò của ta và ngươi, quân thần chi nghĩa không còn tồn tại nữa, lập tức cút ra ngoài cho ta!” Dừng lại một chút, ngồi thẳng cơ thể, lãnh đạm nói: “Ngươi đã biết ta công lực thâm hậu, há toàn bộ chân khí lại có thể mất đi vì một viên dược hoàn nho nhỏ như vậy, nếu còn không đi, chớ trách ta khôgn niệm tình cũ!”
Phương Huyễn tức giận đến toàn thân phát run, mắt nhìn Úy Oản trong nháy mắt làm như vừa lấy lại khí lực, tâm trạng cũng có chút lo sợ, hừ lạnh một tiếng, tay áo kim hoàng sắc loé lên trong ánh nến, nhanh chóng lắc lư, bước nhanh ra khỏi cửa điện, lớn tiếng phân phó: “Đóng chặt đại môn Thọ Nhân điện, một người cũng không cho vào!”
Cổng chính đỏ son chầm chậm khéo lại, tiếng bước chân lộn xộn ngoài cửa ngày càng xa, Úy Oản thở phào nhẹ nhõm, cơ thể yếu ớt trượt từ trên ghế xuống nền đất.
Vô đoan nhất dạ cuồng phong vũ, ám lạc phồn chi.
Ngoài cửa sổ mưa gió đột ngột nổi lên, mơ hồ hình như có có tiếng cành cây bị bẻ gãy, Úy Oản đột nhiên che bụng, cơ thể thon dài cuộn thành một đoàn.
Đau đớn dữ dội thoáng chốc nhằm phía xương cốt, trong lòng cũng rõ ràng. Thân thể của chính mình sớm đã dầu hết đèn tắt, khốn khổ chống, chỉ vì trong bụng có huyết mạch nhỏ nhoi, chân khí sót lại bảo vệ thai nhi bình yên vô sự đến nay, giờ đây một chút ấy cũng đã tan biến hết, cơ thể suy yếu căn bản không còn cách nào chịu được tinh khí bào thai, chỉ sợ…
Đau nhức từ bụng kéo đến ngực, tim đập dần dần trì trệ, vô thức vươn hai tay muốn bò về phía long sàng rộng lớn, giữa không trung, tay trắng nõn chán nản rơi xuống đất, ngón tay co quắp nén lên nền đá xanh.
“Phanh” một tiếng, khung cửa khép một nửa bị một trận gió mạnh đập vào, giấy dán cửa liền bị phá hỏng, gió hơi lạnh đầu hạ xen lẫn mưa xối xả từ trước cửa sổ bắn vào bên trong, trên mặt đất nước liền tích lại như một dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy vào trong điện.
Một dòng nước kia chảy chậm chạp, dần dần tẩm ướt y phục bằng lụa trắng tinh hoàn mỹ của người trên mặt đất, theo nửa người trên run nhè nhẹ nhìn xuống, giữa hai chân mơ hồ mang theo sắc máu.
Hình như có ánh chớp ầm ầm tiếng sấm phá vỡ lòng người, người cuộn tròn trên mặt đất một hồi co giật kịch liệt, huyết sắc giữa hai chân dần dần rõ ràng, làm như không chịu nổi, người kia xoay mình ngửa mặt lên trên, cơ thể như vô lực xoa dịu, gương mặt đều là màu tro tàn, môi thâm tím, bụng nổi lên dưới lụa trắng phập phồng bất định.
Úy Oản nỗ lực duy trì thần trí thử khởi động hai tay, nhưng tay kia lại giống như rời khỏi cơ thể, cho dù lại dùng lực, cũng chỉ mềm oặt gác trên mặt đất, sao cũng không dậy được.
Toàn bộ cơ thể bị đau đớn gắt gao quấy rầy, hô hấp nặng nề không thông, ngực vặn tê dại, bụng dưới cũng một trận nóng rát, rõ ràng là đau nhức kịch liệt khiến người ta hận không thể ngay lập tức chết đi.
Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, toàn thân tựa như rút đi gân cốt, không có một chút sức lực, đau nhức đang chậm rãi làm hao mòn đi một chút ý chí đau khổ chống đỡ còn xót lại.
Tiếng mưa gò ầm ầm (phiên âm: Vũ đả phong xao thanh – tiếng mưa đãnh gió gõ), tiếng tiếng không dứt, y phục sớm đã ướt đẫm, máu loãng hoà cùng nước mưa chảy về phía mỗi ngóc ngách trong điện. Trước mắt càng ngày càng đen, bỗng nhiên lại gắt gao cắn môi dưới, không được phép bất tỉnh, đứa nhỏ…
Không thể nghĩ rõ ràng, đau đớn mãnh liệt phút chốc đánh tới, tính nhẫn nại của thái phó cho dù tốt, cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể co quắp càng chặt.
Ánh nến lay động, mưa gió đánh vào, một nửa ánh nến từ lâu đã bị dập tắt, chỉ còn vẻn vẹn một cây dựa vào trong tường đang thoi thóp gắng lực chống đỡ, chiếu sáng một mảng huyết vũ chiếu sáng khuôn mặt đau đớn của người y phục trắng chiếu sáng thân thể vô lực giãy dụa tự giải thoát.
Co quắp càng mãnh liệt, bộ ngực phập phồng cùng bụng dưới nhấp nhô hầu như hình thành một đường, hàm răng buông môi ra, mở lớn liều mạng thở dốc, vẫn là hơi thở mong manh, chỉ là cặp mắt kia lại càng thêm sáng rực, hai mắt sáng rực tràn đầy vô số đau đớn cùng thê lương.
Bỗng nhiên, phần bụng cao cao kia bằng phẳng xuống, bạch y thấm ướt một hồi co rút, giống như cá sắp chết run lên, lập tức trầm tịch bất động. Hai chân máu loãng giàn giụa, ẩn có vật che ở dưới y phục, hở ra rung động rất nhỏ, bạch y tựa như sẽ không dậy nổi nữa, tử khí trầm trầm.
Hai tròng mắt thái phó tức thì thất thần, tiên huyết theo khóe miệng chậm rãi chảy xuôi, lưu lại trên mặt đất ẩm ướt, tiếng “lạch cạch” phát ra rất nhỏ, bỗng dưng mở miệng, “Phác” Một cái, nhiễm đỏ nền gạch xanh.
Thần trí vẫn rõ ràng, tinh tường cảm giác được đau đớn, tinh tường cảm giác được thai nhi lướt xuống, tinh tường cảm giác được thai nhi ở giữa hai chân vừa nhẹ nhàng run rẩy…
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng canh tiều lâu vang, mưa gió đi qua một hồi kịch liệt, bây giờ trái lại ôn hoà vài phần, khung cửa đập vào trên vách tường, “!!” Vang lên.
Úy Oản mở hai mắt vô thần, lăng lăng nhìn khung cửa đập vào tường trong chốc lát, tay tái nhợt không tự chủ được che bụng, nhẹ nhàng nhu: đứa nhỏ…
Chỗ tay chạm vào, mềm mại lỏng lẻo, không còn nữa chặt như thường ngày, trong lòng Úy Oản rùng mình: đứa nhỏ… Không biết sức lực tới từ nơi nào, đột nhiên ngồi dậy, hai tay lung tung đẩy y phục, giữa hai chân, thân thể nho nhỏ dính huyết khối cuộn thành một đoàn, đầu cước tương liên, run lên bần bật.
Úy Oản dè dặt nâng huyết nhục kia ở trong tay, ôm vào trong lòng ôn nhu vỗ về cơ thể nho nhỏ, đứa nhỏ từ lâu đã đầy đủ tứ chi, ngắn ngủi rút rút, tròng mắt đen láy, nhưng không có mí mắt nhắm lại, sững sờ trừng tròn vo.
Một giọt nước mắt tẩm máu rơi xuống, dính trên da thịt dính huyết khối, huyết nhục trong lòng run rẩy không thôi, ngoài cửa sổ lại một trận cuồng phong thổi qua, thai nhi trong ngực đột nhiên bất động, không hề nhúc nhích.
Úy Oản ôm chặt lấy thai nhi, ngơ ngác ngồi, chậm rãi gục đầu xuống, thân thể lặng lẽ hướng một bên, nhắm hai mắt, thần trí dần dần tiêu tán.
Dạ dĩ tam canh, nhất khuyết bi ca lệ ám linh. ( Đêm đã canh ba, một cái kết bi ca lệ thầm rơi – Thải tang tử của Nạp Lan tính đức do Tịch dịch bậy)
Ngoài cửa sổ, mưa gió lại nổi, đánh vào trong điện, trên nền đất xanh suối nhỏ góp thành sông, hỗn loạn từng sợi hồng diễm, không ngớt chảy xuôi.
Úy Oản ngồi thẳng bất động, giọng nói vẫn tỏ ra ôn hoà bình tĩnh: “Bệ hạ, đợi qua chút thời gian nữa, ta ắt sẽ trở lại thăm ngươi.”
Phương Huyễn đứng lên, bước chân hơi loạng choạng, tới bên cạnh người thái phó, hai tay chống mặt bàn, thoáng khom lưng, ánh mắt đau đớn mập mờ: “Lão sư, ngươi từng hứa với ta vĩnh viễn không rời đi!”
Úy Oản chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trong vắt, nhìn thẳng hai tròng mắt sương mù của hoàng đế: “Bệ hạ cũng từng hứa với ta tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội!”
Phương Huyễn giật mình, nhíu mày khẽ nở nụ cười, dáng cười cay đắng: “Lão sư, ngươi còn oán ta! Đúng vậy… “Mạnh mẽ đứng thẳng: “Đúng vậy ta giết Liên Vinh, giết tiểu thái giám nọ, nhưng khi đó đồng ý với ngưoi chỉ là Ôn Hàm Chi, Tiêu Hàn Viễn… “
Thái phó ngắt lời hắn: “Thần cùng bạn bè ngày trước từ lâu đã đoạn tuyệt qua lại, huống hồ trung thư lệnh làm việc ổn thỏa, Lễ bộ Thượng thư rõ ràng trung trực, những năm gần đây đối với bệ hạ chưa từng hai lòng, đối với quốc sự công vụ tận tuỵ, bệ hạ chẳng lẽ không hiểu rõ sao?” “Thoáng dừng một chút, lại nói: “Ngày trước, thần tự nguyện ở lại trong cung, bệ hạ đã hứa rằng dù không để những người này làm quan, cũng tuyệt đối không làm hại họ!”
Hoàng đế thách thức: “Trẫm đồng ý với ngươi, không chỉ chưa từng làm bất cứ việc gì hại đến họ, kể cả chức quan bổng lộc cũng chưa từng động vào!”
Úy Oản gật đầu: “Bệ hạ tri nhân thiện nhậm (biết người khéo dùng), không bị tư lợi mê hoặc, thần hiểu rõ nhất!”
Trong mắt Phương Huyễn hiện lên một mạt vui sướng: “Lão sư… “Úy Oản đưa tay cắt ngang lời hắn: “Chính sự quốc gia không giống trò trẻ con, bệ hạ muốn làm minh quân một đời, bề tôi ưu khuyết ra sao, trong lòng bệ hạ tự có suy tính! “
” Chỉ có điều, Liên Vinh, Trác Nhạc cũng không phải là thần tử, nhất là Tiểu Nhạc, hắn vốn không có bất cứ cái gì liên quan đến ta, nhưng vì chút tư lợi của ta, ép hắn nhảy vào vũng bùn này… Bệ hạ, cuộc đời này Úy Oản có lỗi với rất nhiều người, khiến ta hổ thẹn bứt rứt, nhưng đứa nhỏ này chỉ có mười hai tuổi!”
” Không nên nói đến việc ở lại nữa, ta đã hạ quyết tâm! Úy Oản năm nay đã bán bách thể xác và tinh thần sớm đã bì tệ, không còn tài cán gì phục vụ hoàng đế nữa, chẳng thà chuẩn bị một chiếc thuyền con, cuối đời nương nhờ sông bể… “
Không nói nữa, đột nhiên đưa tay bụm miệng, hơi thở có chút nặng nề, đầu vai hơi run run, đè nén xuống tiếng hôn trước bật ra.
Phương Huyễn giật mình hồi lâu, ánh mắt biến đổi bất định, bỗng khom lưng, đưa tay đặt trên cơ thể yếu ớt của thái phó, ngực ấm áp kề sát lưng thon gầy của người nọ, giọng nói thương cảm “Lão sư, ta không nỡ để ngưoi đi!”
Trong lòng Úy Oản đau xót, huyết khí hướng lên trên, một tay không dấu vết vuốt ve ngực, âm thầm hồi phục hô hấp. Nghiêng mặt, đế vương cao quý đang tựa cằm trên vai mình, hai mắt thâm tình chân thành, không khỏi tim đập loạn nhịp.
Khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mắt, màu da nhợt nhạt, tròng mắt trong veo, môi mỏng hơi tím… Phương Huyễn nhịn không được, nhớ lại quá khứ, không đợi thái phó kịp phản ứng, đôi môi ấm áp của đế vương đã gắt gao khóa lại cánh môi hơi lạnh, tinh tế liếm.
Hơi thở Úy Oản không thông, bị Phương Huyễn hôn hơi nghẹt lại, nhịn không được đưa tay đẩy ra, Phương Huyễn hờ hững, trái lại đưa hai tay vững vàng để ở sau gáy, tùy ý hôn môi.
Thái phó thở không ra hơi, trong đầu lại thêm choáng váng, ngực buồn bực khó chịu cánh mũi khép mở, cơ thể thiếu dưỡng khí tê liệt ngã xuống, hoàng đế nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy, giữ hắn vững vàng cố định trong ngực. Đầu lưỡi khẽ khều, đặt ở đáy lưỡi một quả đan hoàn đẩy về hướng yết hầu giữa, nhuyễn lưỡi linh hoạt thoáng một cái, trong nháy mắt đan hoàn nọ đã bị nuốt xuống.
Cảm giác đan hoàn lướt qua yết hầu lạnh lẽo kích thích làm ý chí thái phó mềm nhũn, bỗng nhiên tỉnh táo lại, hai tay hơi động, lực đạo lướt qua, hoàng đế không chịu được buông ra.
Phương Huyễn vừa đạt được, cũng không ép sát, ngược lại lùi ra sau mấy bước, yên lặng đứng kề bên, nhìn dung nhan thái phó thanh tuyệt bỗng dưng trắng như tờ giấy.
Đan hoàn có tác dụng cực nhanh, chỉ trong nháy mắt buông tay vậy, Úy Oản dễ dàng phát hiện bên trong đan điền bụng dưới một chút chân khí hộ thai còn lại đang chậm rãi xói mòn, khí lực cũng theo thế mà chậm rãi tan hết.
Miễn cưỡng chống đỡ mặt bàn, ánh nến hơ động, trong điện sáng như ban ngày, nhưng thái phó lại cảm thấy trước mắt một trận biến thành màu đen, trong bụng mơ hồ đau đớn, hình như có thứ gì nhẹ nhàng lăn mình xuống phía dưới, trong lòng biết không ổn.
Miễn cưỡng nâng mặt, gian nan mở miệng: “Phương Huyễn, ngươi cho ta ăn cái gì?”
Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia giảo hoạt: “Lão sư, ngươi có phải cảm thấy chân khí bắt đầu xói mòn hay không?” thu ống tay áo, chậm rãi lại gần, Úy Oản vô thức ngửa người ra sau, ánh mắt hoàng đế trầm xuống, chậm rãi nói: “Lão sư, ngươi chớ có trách ta, ta chỉ là muốn giữ ngươi lại thôi! Ta biết võ công của ngươi cái thế, nếu ép ngươi ở lại, ai cũng không có bản lĩnh giữ chân ngươi. Cho nên đặc biệt mệnh thái y viện dựa vào thể chất của ngươi nghiên cứu chế tạo ra một loại tân dược! Ngươi đừng lo lắng, dược kia chỉ hoá giải chân khí trong cơ thể thôi, đối với thân thể không hề có hại. Lúc này ngươi thấy toàn thân vô lực, chẳng qua vì dược hiệu vừa phát huy có phần chưa kịp thích ứng, đợi một hai ngày, lại khôi phục như người thường.”
” Lão sư, ngươi cảm thấy rất mệt có đúng không? Ta đỡ ngươi lên giường nghỉ ngơi nhé?”
Úy Oản đẩy Phương Huyễn ra duỗi thẳng hai tay, nhắm nhắt cơ thể chống đỡ không được, yếu ớt dựa vào bàn, một tay nắm chặt mép gỗ, thân thể mệt mỏi không chịu được trượt theo bàn ngã xuống.
Vẻ mặt Phương Huyễn như vừa bị thương, ánh mắt buồn bã: “Lão sư, ngươi ghét ta sao?”
Hô hấp thái phó lộn xộn, cách hồi lâu mới đáp: “Ngươi cút ra ngoài cho ta! ” Lời lạnh buốt, không mang theo chút tình cảm nào.
Hoàng đế kim tôn ngọc quý, trông xuống muôn dân, sao chịu được loại bực bội này, lập tức phất tay áo: “Trẫm vì ngươi không ngại ăn nói khép nép, ngươi lại cố ý rời đi trẫm tự đối với ngươi thành khẩn ái tâm, chung sinh bất hối (cả đời không hố hận), ngươi lại không biết cảm kích báo đáp, khiến trẫm phải ra hạ sách này! Úy Oản, trẫm nói qua, mặc kệ dùng biện pháp gì, trẫm đều phải giữ ngươi lại, đời này, ngươi chỉ có thể đứng bên cạnh trẫm!”
Sắc mặt thái phó dần dần tái đi. Tay trái vịn ở mép bàn, tay phải mệt mỏi giơ lên, chỉ hướng cửa điện: “Cút ra ngoài! Phương Huyễn… Ái tâm của ngươi ta không lạ, từ nay về sau, tình thầy trò của ta và ngươi, quân thần chi nghĩa không còn tồn tại nữa, lập tức cút ra ngoài cho ta!” Dừng lại một chút, ngồi thẳng cơ thể, lãnh đạm nói: “Ngươi đã biết ta công lực thâm hậu, há toàn bộ chân khí lại có thể mất đi vì một viên dược hoàn nho nhỏ như vậy, nếu còn không đi, chớ trách ta khôgn niệm tình cũ!”
Phương Huyễn tức giận đến toàn thân phát run, mắt nhìn Úy Oản trong nháy mắt làm như vừa lấy lại khí lực, tâm trạng cũng có chút lo sợ, hừ lạnh một tiếng, tay áo kim hoàng sắc loé lên trong ánh nến, nhanh chóng lắc lư, bước nhanh ra khỏi cửa điện, lớn tiếng phân phó: “Đóng chặt đại môn Thọ Nhân điện, một người cũng không cho vào!”
Cổng chính đỏ son chầm chậm khéo lại, tiếng bước chân lộn xộn ngoài cửa ngày càng xa, Úy Oản thở phào nhẹ nhõm, cơ thể yếu ớt trượt từ trên ghế xuống nền đất.
Vô đoan nhất dạ cuồng phong vũ, ám lạc phồn chi.
Ngoài cửa sổ mưa gió đột ngột nổi lên, mơ hồ hình như có có tiếng cành cây bị bẻ gãy, Úy Oản đột nhiên che bụng, cơ thể thon dài cuộn thành một đoàn.
Đau đớn dữ dội thoáng chốc nhằm phía xương cốt, trong lòng cũng rõ ràng. Thân thể của chính mình sớm đã dầu hết đèn tắt, khốn khổ chống, chỉ vì trong bụng có huyết mạch nhỏ nhoi, chân khí sót lại bảo vệ thai nhi bình yên vô sự đến nay, giờ đây một chút ấy cũng đã tan biến hết, cơ thể suy yếu căn bản không còn cách nào chịu được tinh khí bào thai, chỉ sợ…
Đau nhức từ bụng kéo đến ngực, tim đập dần dần trì trệ, vô thức vươn hai tay muốn bò về phía long sàng rộng lớn, giữa không trung, tay trắng nõn chán nản rơi xuống đất, ngón tay co quắp nén lên nền đá xanh.
“Phanh” một tiếng, khung cửa khép một nửa bị một trận gió mạnh đập vào, giấy dán cửa liền bị phá hỏng, gió hơi lạnh đầu hạ xen lẫn mưa xối xả từ trước cửa sổ bắn vào bên trong, trên mặt đất nước liền tích lại như một dòng suối nhỏ, chậm rãi chảy vào trong điện.
Một dòng nước kia chảy chậm chạp, dần dần tẩm ướt y phục bằng lụa trắng tinh hoàn mỹ của người trên mặt đất, theo nửa người trên run nhè nhẹ nhìn xuống, giữa hai chân mơ hồ mang theo sắc máu.
Hình như có ánh chớp ầm ầm tiếng sấm phá vỡ lòng người, người cuộn tròn trên mặt đất một hồi co giật kịch liệt, huyết sắc giữa hai chân dần dần rõ ràng, làm như không chịu nổi, người kia xoay mình ngửa mặt lên trên, cơ thể như vô lực xoa dịu, gương mặt đều là màu tro tàn, môi thâm tím, bụng nổi lên dưới lụa trắng phập phồng bất định.
Úy Oản nỗ lực duy trì thần trí thử khởi động hai tay, nhưng tay kia lại giống như rời khỏi cơ thể, cho dù lại dùng lực, cũng chỉ mềm oặt gác trên mặt đất, sao cũng không dậy được.
Toàn bộ cơ thể bị đau đớn gắt gao quấy rầy, hô hấp nặng nề không thông, ngực vặn tê dại, bụng dưới cũng một trận nóng rát, rõ ràng là đau nhức kịch liệt khiến người ta hận không thể ngay lập tức chết đi.
Trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, toàn thân tựa như rút đi gân cốt, không có một chút sức lực, đau nhức đang chậm rãi làm hao mòn đi một chút ý chí đau khổ chống đỡ còn xót lại.
Tiếng mưa gò ầm ầm (phiên âm: Vũ đả phong xao thanh – tiếng mưa đãnh gió gõ), tiếng tiếng không dứt, y phục sớm đã ướt đẫm, máu loãng hoà cùng nước mưa chảy về phía mỗi ngóc ngách trong điện. Trước mắt càng ngày càng đen, bỗng nhiên lại gắt gao cắn môi dưới, không được phép bất tỉnh, đứa nhỏ…
Không thể nghĩ rõ ràng, đau đớn mãnh liệt phút chốc đánh tới, tính nhẫn nại của thái phó cho dù tốt, cũng nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể co quắp càng chặt.
Ánh nến lay động, mưa gió đánh vào, một nửa ánh nến từ lâu đã bị dập tắt, chỉ còn vẻn vẹn một cây dựa vào trong tường đang thoi thóp gắng lực chống đỡ, chiếu sáng một mảng huyết vũ chiếu sáng khuôn mặt đau đớn của người y phục trắng chiếu sáng thân thể vô lực giãy dụa tự giải thoát.
Co quắp càng mãnh liệt, bộ ngực phập phồng cùng bụng dưới nhấp nhô hầu như hình thành một đường, hàm răng buông môi ra, mở lớn liều mạng thở dốc, vẫn là hơi thở mong manh, chỉ là cặp mắt kia lại càng thêm sáng rực, hai mắt sáng rực tràn đầy vô số đau đớn cùng thê lương.
Bỗng nhiên, phần bụng cao cao kia bằng phẳng xuống, bạch y thấm ướt một hồi co rút, giống như cá sắp chết run lên, lập tức trầm tịch bất động. Hai chân máu loãng giàn giụa, ẩn có vật che ở dưới y phục, hở ra rung động rất nhỏ, bạch y tựa như sẽ không dậy nổi nữa, tử khí trầm trầm.
Hai tròng mắt thái phó tức thì thất thần, tiên huyết theo khóe miệng chậm rãi chảy xuôi, lưu lại trên mặt đất ẩm ướt, tiếng “lạch cạch” phát ra rất nhỏ, bỗng dưng mở miệng, “Phác” Một cái, nhiễm đỏ nền gạch xanh.
Thần trí vẫn rõ ràng, tinh tường cảm giác được đau đớn, tinh tường cảm giác được thai nhi lướt xuống, tinh tường cảm giác được thai nhi ở giữa hai chân vừa nhẹ nhàng run rẩy…
Ngoài cửa sổ mơ hồ truyền đến tiếng canh tiều lâu vang, mưa gió đi qua một hồi kịch liệt, bây giờ trái lại ôn hoà vài phần, khung cửa đập vào trên vách tường, “!!” Vang lên.
Úy Oản mở hai mắt vô thần, lăng lăng nhìn khung cửa đập vào tường trong chốc lát, tay tái nhợt không tự chủ được che bụng, nhẹ nhàng nhu: đứa nhỏ…
Chỗ tay chạm vào, mềm mại lỏng lẻo, không còn nữa chặt như thường ngày, trong lòng Úy Oản rùng mình: đứa nhỏ… Không biết sức lực tới từ nơi nào, đột nhiên ngồi dậy, hai tay lung tung đẩy y phục, giữa hai chân, thân thể nho nhỏ dính huyết khối cuộn thành một đoàn, đầu cước tương liên, run lên bần bật.
Úy Oản dè dặt nâng huyết nhục kia ở trong tay, ôm vào trong lòng ôn nhu vỗ về cơ thể nho nhỏ, đứa nhỏ từ lâu đã đầy đủ tứ chi, ngắn ngủi rút rút, tròng mắt đen láy, nhưng không có mí mắt nhắm lại, sững sờ trừng tròn vo.
Một giọt nước mắt tẩm máu rơi xuống, dính trên da thịt dính huyết khối, huyết nhục trong lòng run rẩy không thôi, ngoài cửa sổ lại một trận cuồng phong thổi qua, thai nhi trong ngực đột nhiên bất động, không hề nhúc nhích.
Úy Oản ôm chặt lấy thai nhi, ngơ ngác ngồi, chậm rãi gục đầu xuống, thân thể lặng lẽ hướng một bên, nhắm hai mắt, thần trí dần dần tiêu tán.
Dạ dĩ tam canh, nhất khuyết bi ca lệ ám linh. ( Đêm đã canh ba, một cái kết bi ca lệ thầm rơi – Thải tang tử của Nạp Lan tính đức do Tịch dịch bậy)
Ngoài cửa sổ, mưa gió lại nổi, đánh vào trong điện, trên nền đất xanh suối nhỏ góp thành sông, hỗn loạn từng sợi hồng diễm, không ngớt chảy xuôi.