Chương 11
Trần Vỹ chết tiệt, còn tưởng anh ta không thích tôi, hoá ra là vì chuyện này.
Việc này đời trước tôi đã sớm biết rồi.
Tôi từng nghe ai đó nói bố và ông nội Trần Vỹ có xuất thân là xã hội đen, bản thân Trần Vỹ cũng vậy, trên người anh ta có rất nhiều hình xăm, trông rất hung dữ.
Nhưng tôi cũng biết đời trước sau khi tốt nghiệp anh ta không đi vào vết xe của bố và ông nội mình, mà tự đứng ra thành lập công ty, từ hai bàn tay trắng đi lên.
Sau khi nhìn thấy mấy chục tin nhắn của mình gửi cho Trần Vỹ vẫn chưa được phản hồi, tôi tức tới sôi máu, Trần Vỹ anh tốt nhất cả đời này cũng đừng trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Đang lúc tức giận thì cô bạn thân Như Tuyết gọi điện tới rủ tôi đi ăn bánh uống trà ở tiệm cà phê. Tôi không cần nghĩ liền lập tức đồng ý, hiện tại tôi cần hít thở không khí trong lành, nếu không tôi sẽ bị nghẹn chết mất.
Ra đến nơi thì thấy bạn tôi đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đối diện là hai nam sinh khác, mí mắt tôi bất giác giật giật, đột nhiên tôi có một dự cảm chẳng lành.
Tôi thận trọng đi về phía đó, bạn thân nhìn thấy tôi vội vàng kéo tôi ngồi xuống rồi bắt đầu giới thiệu hai nam sinh đối diện cho tôi làm quen.
Một người tên là Gia Kỳ, người còn lại tên Bạch Lâm. Cả hai đều là sinh viên của trường đại học y khoa đối diện trường tôi.
Hoá ra là xem mắt đôi.
Bạn thân tôi và cậu Gia Kỳ kia có vẻ như có ý với nhau, còn cậu Bạch Lâm này thì lại liên tục bắt chuyện với tôi.
Tôi không cảm thấy hứng thú mấy, ban đầu chỉ đáp lời cho có lệ, nhưng dần dà về sau càng nói chuyện càng cảm thấy sở thích của hai chúng tôi rất giống nhau.
Cậu ấy tuy bằng tuổi tôi nhưng cách nói chuyện khá chững chạc, suy nghĩ và lập trường khá trưởng thành.
Đang mải mê trò chuyện thì bạn tôi và cậu Gia Kỳ kia muốn đánh lẻ đi quán khác, tôi và Bạch Lâm cũng không có ý kiến gì, để cho bọn họ tự nhiên.
Tôi và Bạch Lâm tiếp tục gọi thêm hai ly cà phê nữa và bắt đầu thảo luận về chủ đề có nên làm thêm trong lúc còn đi học đại học không.
Việc này đời trước tôi đã sớm biết rồi.
Tôi từng nghe ai đó nói bố và ông nội Trần Vỹ có xuất thân là xã hội đen, bản thân Trần Vỹ cũng vậy, trên người anh ta có rất nhiều hình xăm, trông rất hung dữ.
Nhưng tôi cũng biết đời trước sau khi tốt nghiệp anh ta không đi vào vết xe của bố và ông nội mình, mà tự đứng ra thành lập công ty, từ hai bàn tay trắng đi lên.
Sau khi nhìn thấy mấy chục tin nhắn của mình gửi cho Trần Vỹ vẫn chưa được phản hồi, tôi tức tới sôi máu, Trần Vỹ anh tốt nhất cả đời này cũng đừng trả lời tin nhắn của tôi nữa.
Đang lúc tức giận thì cô bạn thân Như Tuyết gọi điện tới rủ tôi đi ăn bánh uống trà ở tiệm cà phê. Tôi không cần nghĩ liền lập tức đồng ý, hiện tại tôi cần hít thở không khí trong lành, nếu không tôi sẽ bị nghẹn chết mất.
Ra đến nơi thì thấy bạn tôi đang ngồi ở vị trí gần cửa sổ, đối diện là hai nam sinh khác, mí mắt tôi bất giác giật giật, đột nhiên tôi có một dự cảm chẳng lành.
Tôi thận trọng đi về phía đó, bạn thân nhìn thấy tôi vội vàng kéo tôi ngồi xuống rồi bắt đầu giới thiệu hai nam sinh đối diện cho tôi làm quen.
Một người tên là Gia Kỳ, người còn lại tên Bạch Lâm. Cả hai đều là sinh viên của trường đại học y khoa đối diện trường tôi.
Hoá ra là xem mắt đôi.
Bạn thân tôi và cậu Gia Kỳ kia có vẻ như có ý với nhau, còn cậu Bạch Lâm này thì lại liên tục bắt chuyện với tôi.
Tôi không cảm thấy hứng thú mấy, ban đầu chỉ đáp lời cho có lệ, nhưng dần dà về sau càng nói chuyện càng cảm thấy sở thích của hai chúng tôi rất giống nhau.
Cậu ấy tuy bằng tuổi tôi nhưng cách nói chuyện khá chững chạc, suy nghĩ và lập trường khá trưởng thành.
Đang mải mê trò chuyện thì bạn tôi và cậu Gia Kỳ kia muốn đánh lẻ đi quán khác, tôi và Bạch Lâm cũng không có ý kiến gì, để cho bọn họ tự nhiên.
Tôi và Bạch Lâm tiếp tục gọi thêm hai ly cà phê nữa và bắt đầu thảo luận về chủ đề có nên làm thêm trong lúc còn đi học đại học không.