Chương : 34
Gần một canh giờ du sông, Tống Gia Ninh ngủ gần nửa canh giờ, lúc bị Đình Phương đánh thức cánh tay cũng gối đến tê rần, bên phải khuôn mặt nhỏnhắn bị hằn lên dấu, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt, mắt hạnh sương mù, tóc cũng ngủ rối loạn. Đình Phương nhẹ nhàng gõ cái trán muội muội, mắt nhìn đầu thuyền nói: "May mắn đại ca đã mời hai vị Vương Gia đi ra bên ngoài, bằng không thì bộ dạng này của muội sẽ bị người nhìn thấy, sẽ bị chê cười."
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn thụ giáo.
Đình Phương một lần nữa giúp muội muội chải đầu, Tống Gia Ninh vẫn ngồi không nhúc nhích, cả người chậm rãi thanh tỉnh, ánh mắt lệch lạc, thấy Phùng Tranh khẽ cúi đầu ngồi ở sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bợt, hàm răng bất an cắn môi. Tống Gia Ninh không khỏi khó chịu theo, đầu khôngkhỏi hướng sang bên cạnh Phùng Tranh, mới động, đã bị Đình Phương đè xuống.
Tống Gia Ninh quay đầu lại nhìn, Đình Phương khó có thể phát hiện mà lắc đầu, nhưng nàng cũng thương tiếc Phùng Tranh, nhỏ giọng đề điểm mộtcâu: "Phùng tỷ tỷ đừng lo lắng, Vương Gia tính tình ngay thẳng, chưa bao giờ truyền ra cái gì..."
có một chút là dừng.
Phùng Tranh nhìn nhìn nàng, nhớ lại Sở Vương cho đến bây giờ cũng không có cử chỉ gì quá giới hạn đối với nàng, mới hơi chút yên tâm.
Tới gần buổi trưa, trên bờ sông Đán đại đa số dân chúng cũng trở về nhà ăn cơm, thuyền hoa vững vàng ngừng trên bờ, một đoàn người dựa theo trình tự lên thuyền lên bờ. Phùng Tranh lần nữa bị Sở Vương dắt bàn tay nhỏ bé, Tống Gia Ninh sớm ôm lấy cánh tay Đình Phương, hai tỷ muội song song ở dưới thuyền. Tống Gia Ninh trốn ở bên trái Đình Phương, không có nhìn thấy ánh mắt yếu ớt Quách Kiêu quăng tới, ngược lại là ở trên bờ, chú ý tới khác thường giữa Tống Gia Ninh và Quách Kiêu, ánh mắt Triệu Hằng khẽ nhúc nhích.
Xe ngựa Quách gia, Phùng gia vẫn đi theo trên bờ, năm vị cô nương chia ra đi về hướng xe ngựa nhà mình, Sở Vương lấy danh nghĩa đỡ Phùng Tranh lên xe, lại cầm tay Phùng Tranh, nhưng lần này, hắn buông tay trước, âm thầm nhéo nhéo ngón tay mảnh khảnh của con gái người ta. Khuôn mặt Phùng Tranh đỏ chuyển sang xanh, vừa thẹn vừa tức, mãnh liệt hất tay hắn ra, nhanh chóng tiến vào xe ngựa.
Sở Vương đối với màn xe lắc lư cười, trở mình lên ngựa, cố ý đi theo bên cạnh xe ngựa Phùng gia.
Triệu Hằng không muốn xen vào chuyện tình yêu của huynh trưởng, rớt lại phía sau vài bước, đi ở chính giữa xe ngựa hai nhà Phùng, Quách.
"Ôi, Thọ vương điện hạ lớn lên thật là đẹp mắt, trước kia ta sao không có phát hiện?" Vân Phương núp ở góc xe, xuyên qua khe hở mành che vụng trộm nhìn ra phía ngoài. Nàng vào cung mấy lần, nhưng Thọ vương không thích khoe mẽ, bình thường cơ bản nhìn không thấy, hôm nay mọi người đồng hành lâu như vậy, cộng thêm Thọ vương mười sáu tuổi mặt mày nẩy nở, Vân Phương luôn luôn nhận định đại ca nhà mình là kinh thành đệ nhất tuấn công tử, sau khi biết mới chú ý tới phong thái của Thọ vương, trước đó, ấn tượng sâu nhất nàng đối với Thọ vương, là tật miệng của hắn, có lẽ cũng chính bởi vì điểm này, trước kia tiến cung mới không có để ý Thọ vương quá nhiều.
Thọ vương tuấn mỹ, Tống Gia Ninh và Đình Phương, Lan Phương cũng đồng ý.
Vân Phương còn muốn nhìn thêm một chút, ánh mắt đột nhiên bị Quách Kiêu chặn lại, thì ra thiếu niên đi song song với xe ngựa, không hề báo trước đi nhanh hai bước, vừa vặn che khuất cửa sổ bên này. Vân Phương chu môi, thất vọng buông rèm. Lan Phương nhìn thấy, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Muội muội sẽ không thích Thọ vương Vương điện hạ chứ?"
Vân Phương trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Làm sao có thể, hắn..."
Đình Phương kịp thời che miệng Tam muội muội, thấp giọng giáo huấn: "Cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Thọ vương có tật miệng, trong lòng mọi người biết rõ, nói ra để chính chủ nghe được sẽ không tốt.
Vân Phương nghĩ lại mà sợ gật đầu, rụt rụt bả vai.
Tống Gia Ninh yên lặng nhìn nhìn, nhớ lại Thọ vương luôn nói hai chữ hoặc ba chữ, lại nhớ lại thiện ý Thọ vương đối với nàng, chưa bao giờ biểu lộ đùa cợt, tâm tình nàng không khỏi có chút nặng nề.
Bất tri bất giác, xe ngựa đi tới trước cửa thành, bốn cô nương Tống Gia Ninh đang nói chuyện phiếm, ngoài xe bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm dồn dập: "cô nương, cô nương không xong rồi, đau đầu của phu nhân lại tái phát, người mau hồi phủ nhìn một chút!"
Giọng nói cách quá gần, Vân Phương tò mò đẩy màn xe ra, bốn cô nương cùng nhìn ra sau, chỉ thấy một nha hoàn mặc quần vải mỏng đứng ở trước xe ngựa Phùng gia, vẻ mặt lo lắng. một lát sau, Phùng Tranh mới thò ra khỏi xe ngựa, bất an cáo từ các nàng. Huynh muội Quách gia đương nhiên không có ý kiến, Sở Vương nhíu mi, thoải mái thả người.
Phùng Tranh liền đi mất.
Tống Gia Ninh thay Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, nếu như Sở Vương chỉ là tạm thời nảy lòng tham, sau khi hồi cung liền quên Phùng Tranh, Phùng Tranh liền sẽ tránh lo âu về sau.
Hào hứng của Sở Vương không còn, trầm mặt đối nói với Quách Kiêu: "không khéo, bổn vương bỗng nhiên nhớ lại trong cung còn có việc, chúng ta ngày khác rỗi rãnh lại tụ họp."
Quách Kiêu cầu còn không được, trên mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối.
Triệu Hằng mắt nhìn huynh trưởng, cái gì cũng chưa nói, thúc mã đi theo sau lưng huynh trưởng, lạnh nhạt rời khỏi.
Quách Kiêu quay đầu ngựa lại trở lại trước xe nhà mình, vén màn hỏi bọn muội muội bên trong: "Hồi phủ, hay là đi Vọng Vân Lâu?" Ánh mắt theo thứ tự đảo qua bốn cô nương, cuối cùng định lại trên mặt Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh nhếch miệng, muốn nói lại thôi.
Ba cô nương Đình Phương nào có không hiểu, cùng nhau cười ra tiếng, Quách Kiêu cũng không cần hỏi lại, dặn dò xa phu đi tới vân lầu.
Vọng Vân Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, các đại sư phụ phòng bếp mỗi người đều mang tuyệt tích, cây tể thái bình thường rơi vào trong tay bọn họ cũng thành sơn trân hải vị, sủi cảo làm rada mỏng nhân thịt thơm ngon. Tống Gia Ninh ăn liền quên hết thảy phiền não, huynh muội Quách Kiêu nhìn nàng ăn ngon lành, tuy rằng không quen hương vị cây tể thái, nhưng ít nhiều cũng ăn vài cái.
Ngay khi Tống Gia Ninh suy nghĩ có nên mang một ít sủi cảo trở về cho mẫu thân hay không, thì Phùng gia ở Thành Tây, Phùng Tranh đang kể khổ với mẫu thân: "Nương, may mắn Lý thúc sai người gởi tin cho người, bảo người nghĩ ra một chiêu giả bộ bệnh này, bằng không thì lúc này ta tám phần đang bồi rượu cho Sở Vương rồi, người không biết, Sở Vương kia quá..."
Phùng phu nhân điểm bờ môi nữ nhi, không cho phép nữ nhi nói bậy sau lưng quý nhân: "Ngày hôm nay tránh khỏi, không có nghĩa là sau này sẽkhông xảy ra chuyện, nghe lời của nương, gần đây cũng đừng đi ra ngoài đi dạo, thành thành thật thật ở nhà luyện nữ công, ta với cha con tuy rằng luyến tiếc con, nhưng cũng không có thể liên tục giữ con ở bên người, trễ nhất sang năm, nói cái gì cũng phải tìm một nhà khá giả cho con."
Phùng Tranh không muốn lập gia đình, cười đùa cợt nhả chạy mất, quay về trong phòng mình, trong đầu lại ma xui quỷ khiến lại hiện ra một thân ảnh khôi ngô. Phùng Tranh cắn cắn bờ môi, không phải không thừa nhận, Sở Vương tuy rằng vô lại, nhưng dáng vẻ đường đường, quả thật là không phụ bốn chữ long chương phượng tư (Uy phong như rồng, tư thái như phượng). Nhưng cho dù xinh đẹp thì như thế nào, hai người một trời một vực, tám gậy tre cũng đánh không đến.
Nàng âm thầm bình luận Sở Vương, Sở Vương cũng đang nhớ thương mỹ nhân, uống xong một ngụm rượu, hỏi đệ đệ ở bàn ăn đối diện: "Cái Phùng cô nương kia, ngươi cảm thấy thế nào?" hắn đã gặp nhiều người đẹp, nhưng không biết vì sao, chỉ có Phùng Tranh với đôi mắt đào hoa kia câu dẫn hắn, khiến hắn không bỏ xuống được. Tháng giêng phụ hoàng còn thương lượng chuyện chọn phi với hắn, Sở Vương có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bây giờ cảm thấy, hắn là nên lấy Vương Phi rồi.
Bản thân nghĩ xuất thần, Sở Vương sau một lát mới phát hiện sự lãnh đạm của thân đệ đệ, kinh ngạc nói: "Khuôn mặt sao khó coi như vậy?"
Triệu Hằng giương mắt, trên mặt thắc mắc.
Sở Vương nhìn đệ đệ chằm chằm. Người đệ đệ này của hắn không thích cười, nhưng cũng sẽ không tức giận, vẻ mặt luôn nhàn nhạt, dường như trong cung phát sinh cái gì cũng không liên quan với hắn, nhưng giờ này khắc này, Sở Vương ở trên người thân đệ đệ cảm nhận được một tia lãnh ý, cẩn thận nhớ lại, dường như sau khi hồi cung, đệ đệ liền vẫn luôn là sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
"Ai đắc tội ngươi vậy hả?" Sở Vương thật sự khó hiểu.
Triệu Hằng nói: "không có."
nói xong để đũa xuống, đứng lên nói: "Đại ca chậm rãi dùng." Vứt bỏ huynh trưởng, hắn đi thẳng quay về nội thất nghỉ trưa.
Sở Vương nghi ngờ đưa mắt nhìn đệ đệ, nhìn lại đồ ăn gần như không động tới một chút trước mặt đệ đệ, Sở Vương bỗng nhiên hiểu rõ, nhất định là hương vị đồ ăn hôm nay không đúng, chọc phải đệ đệ, trách không được hắn cũng không đói bụng, thì ra thật sự là vấn đề đồ ăn.
~
Vệ Quốc Công phủ, sau khi từ Vọng Vân Lâu trở về, Tống Gia Ninh tựa như hiến vật quý xách cây tể thái nàng tự tay đào đến trước mặt mẫu thân.
Lâm thị đang mang thai tháng thứ ba, đã qua giai đoạn nôn nghén khó chịu nhất, nhưng vẫn không có khẩu vị, thấy một rổ cây tể thái xanh mượt tươi ngon, con sâu thèm ăn của Lâm thị thật đúng là bị câu dẫn rồi, khen nữ nhi, sau đó bảo nha hoàn đưa cây tể thái đến phòng bếp, buổi tối gói mì hoành thánh.
Đại phòng một nhà năm miệng ăn, Đình Phương ở Sướng Tâm Viện cùng Thái phu nhân, một ngày ba bữa cũng dùng ở bên kia, Quách Kiêu từ khi mười ba tuổi chuyển vào Di Hòa Cư của hắn liền dùng bữa một mình, cho nên Lâm Vân Đường bên này, liên tục chỉ có Tống Gia Ninh đi theo kế phụ, mẫu thân ăn. Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn trở về, thấy Lâm thị khí sắc không tệ, hắn cũng cao hứng theo, cười hỏi: "Hôm nay sao chịu nở nụ cười?"
Tống Gia Ninh rủ mắt cười.
hắn ở trước mặt con gái nói lời nói dí dỏm, Lâm thị hai gò má phiếm hồng, không có trả lời.
Quách Bá Ngôn đổi thành hỏi nữ nhi.
Tống Gia Ninh hí ra một chút thông tin: "Chút nữa trên bàn cơm có món ăn nương con thích ăn, phụ thân đoán xem?"
Quách Bá Ngôn mắt nhìn Lâm thị, hứng thú: "Được." Cao giọng dặn dò nha hoàn dọn cơm.
Cơm tối tương đối đơn giản, trước mặt ba người chia ra đặt lên một chén mì hoành thánh, lại bày năm loại thức ăn, có mặn có chay, sắc hương vị đều đủ. Quách Bá Ngôn hai tay đặt ở trên đầu gối, cúi đầu quét mắt khắp mặt bàn, biết rõ Lâm thị không thích món ăn mặn, liền chỉ vào này đĩa rau măng mùa xuân xào nói: "Cái này?"
Lâm thị qua loa gật đầu, không muốn cho hắn đoán.
Vừa đoán liền trúng, Quách Bá Ngôn rất đắc ý, lập tức gắp cho kiều thê một đũa.
Phu thê thoạt nhìn thập phần ân ái, Tống Gia Ninh cúi đầu im lặng ăn cơm.
Lâm thị ăn miếng măng Quách Bá Ngôn gắp cho, đối với đồ ăn khác không có khẩu vị, chỉ một chút một chút ăn hoành thánh trong bát. Quách Bá Ngôn vừa ăn vừa lưu ý thê tử, thấy nàng liên tục ăn sáu viên hoành thánh nhỏ, chính là sau lần đầu tiên nôn oẹ ăn nhiều như vậy, Quách Bá Ngôn vừa mừng vừa sợ, sau đó rốt cuộc phát hiện không đúng: "Hoành thánh của nàng nhồi nhân gì?"
hắn là bánh nhân thịt mà.
Lâm thị buông thìa, nhìn nữ nhi cười: "An An tự tay đào cây tể thái, thật ngon."
Quách Bá Ngôn chưa từng ăn, không câu nệ tiểu tiết từ trong bát thê tử gắp một miếng, ăn một miếng, đỉnh lông mày chớp chớp, sau nửa ngày mới nói: " Ừ, ngon lắm."
Lâm thị nhìn ra hắn không thích ăn, cười cười, tự mình ăn bảy phần no bụng.
Sau khi ăn xong Tống Gia Ninh lập tức rời đi, Quách Bá Ngôn đỡ Lâm thị trở về phòng. hai tháng trước Lâm thị nôn oẹ nghiêm trọng, nôn quá trời quá đất cả người gầy đi một vòng, Quách Bá Ngôn lo lắng nàng cũng lo lắng hài tử, không rảnh nghĩ việc khác, đêm nay Lâm thị ăn ngon, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khôi phục phong tình động lòng người, dục hỏa của Quách Bá Ngôn một lần nữa sống lại, trong đêm ôm lấy Lâm thị hôn môi.
Trước kia hai người cũng hôn qua, đơn giản hôn xong lập tức buông ra ngủ, càng giống một loại an ủi, Lâm thị vốn tưởng rằng đêm nay cũng như thế, không ngờ Quách Bá Ngôn dính vào liền luyến tiếc nhả ra, bàn tay to bốn phía lộn xộn kéo trung y của nàng. Lâm thị quá sợ hãi, thừa dịp lúc Quách Bá Ngôn hôn vành tai nàng bối rối nói: "Quốc Công gia, ta, ta thân thể yếu đuối, người..."
Động tác Quách Bá Ngôn ngừng lại, hơi thở nóng rực phun trên cần cổ nàng, như mãnh thú bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị săn mồi, mắt nhìn chằm chằm.
Lâm thị đã cảm nhận được bức thiết của hắn, ngẫm lại còn có tới một năm, mà Quách Bá Ngôn lại là nam nhân huyết khí phương cương, nàng mộttay đặt ở trên bụng, chờ một lát thấy Quách Bá Ngôn chậm chạp không chịu nằm xuống lại, Lâm thị rốt cuộc lấy hết dũng khí, đôi mắt nhìn một bên màn, thăm dò nói: "Quốc Công gia, người, trong nội viện người có nha hoàn nào hợp mắt không? Ta hiện tại có mang, hầu hạ người không được, không bằng, chọn nha hoàn chải tóc?"
Lâm thị sống ở nhà phú thương, đám bà lớn có tiền mang thai đều an bài thông phòng cho lão gia, Quốc Công Phủ quyền quý như vậy, một nhà mộtnhà sao có thể chịu được ủy khuất? thay vì đợi Quách Bá Ngôn chủ động mở miệng, không bằng nàng trước an bài, miễn cho Quách Bá Ngôn hiểu lầm nàng ghen tị, hơn nữa Quách Bá Ngôn có nơi để đi ngủ, nàng cũng có thể an tâm dưỡng thai.
Trong trướng tối thui, Lâm thị nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ chờ hắn trả lời.
một hồi lâu sau, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói châm chọc: "Lúc nàng hoài An An, cũng an bài nha hoàn cho họ Tống hả?"
Tống Gia Ninh ngoan ngoãn thụ giáo.
Đình Phương một lần nữa giúp muội muội chải đầu, Tống Gia Ninh vẫn ngồi không nhúc nhích, cả người chậm rãi thanh tỉnh, ánh mắt lệch lạc, thấy Phùng Tranh khẽ cúi đầu ngồi ở sau lưng nàng, khuôn mặt trắng bợt, hàm răng bất an cắn môi. Tống Gia Ninh không khỏi khó chịu theo, đầu khôngkhỏi hướng sang bên cạnh Phùng Tranh, mới động, đã bị Đình Phương đè xuống.
Tống Gia Ninh quay đầu lại nhìn, Đình Phương khó có thể phát hiện mà lắc đầu, nhưng nàng cũng thương tiếc Phùng Tranh, nhỏ giọng đề điểm mộtcâu: "Phùng tỷ tỷ đừng lo lắng, Vương Gia tính tình ngay thẳng, chưa bao giờ truyền ra cái gì..."
có một chút là dừng.
Phùng Tranh nhìn nhìn nàng, nhớ lại Sở Vương cho đến bây giờ cũng không có cử chỉ gì quá giới hạn đối với nàng, mới hơi chút yên tâm.
Tới gần buổi trưa, trên bờ sông Đán đại đa số dân chúng cũng trở về nhà ăn cơm, thuyền hoa vững vàng ngừng trên bờ, một đoàn người dựa theo trình tự lên thuyền lên bờ. Phùng Tranh lần nữa bị Sở Vương dắt bàn tay nhỏ bé, Tống Gia Ninh sớm ôm lấy cánh tay Đình Phương, hai tỷ muội song song ở dưới thuyền. Tống Gia Ninh trốn ở bên trái Đình Phương, không có nhìn thấy ánh mắt yếu ớt Quách Kiêu quăng tới, ngược lại là ở trên bờ, chú ý tới khác thường giữa Tống Gia Ninh và Quách Kiêu, ánh mắt Triệu Hằng khẽ nhúc nhích.
Xe ngựa Quách gia, Phùng gia vẫn đi theo trên bờ, năm vị cô nương chia ra đi về hướng xe ngựa nhà mình, Sở Vương lấy danh nghĩa đỡ Phùng Tranh lên xe, lại cầm tay Phùng Tranh, nhưng lần này, hắn buông tay trước, âm thầm nhéo nhéo ngón tay mảnh khảnh của con gái người ta. Khuôn mặt Phùng Tranh đỏ chuyển sang xanh, vừa thẹn vừa tức, mãnh liệt hất tay hắn ra, nhanh chóng tiến vào xe ngựa.
Sở Vương đối với màn xe lắc lư cười, trở mình lên ngựa, cố ý đi theo bên cạnh xe ngựa Phùng gia.
Triệu Hằng không muốn xen vào chuyện tình yêu của huynh trưởng, rớt lại phía sau vài bước, đi ở chính giữa xe ngựa hai nhà Phùng, Quách.
"Ôi, Thọ vương điện hạ lớn lên thật là đẹp mắt, trước kia ta sao không có phát hiện?" Vân Phương núp ở góc xe, xuyên qua khe hở mành che vụng trộm nhìn ra phía ngoài. Nàng vào cung mấy lần, nhưng Thọ vương không thích khoe mẽ, bình thường cơ bản nhìn không thấy, hôm nay mọi người đồng hành lâu như vậy, cộng thêm Thọ vương mười sáu tuổi mặt mày nẩy nở, Vân Phương luôn luôn nhận định đại ca nhà mình là kinh thành đệ nhất tuấn công tử, sau khi biết mới chú ý tới phong thái của Thọ vương, trước đó, ấn tượng sâu nhất nàng đối với Thọ vương, là tật miệng của hắn, có lẽ cũng chính bởi vì điểm này, trước kia tiến cung mới không có để ý Thọ vương quá nhiều.
Thọ vương tuấn mỹ, Tống Gia Ninh và Đình Phương, Lan Phương cũng đồng ý.
Vân Phương còn muốn nhìn thêm một chút, ánh mắt đột nhiên bị Quách Kiêu chặn lại, thì ra thiếu niên đi song song với xe ngựa, không hề báo trước đi nhanh hai bước, vừa vặn che khuất cửa sổ bên này. Vân Phương chu môi, thất vọng buông rèm. Lan Phương nhìn thấy, nhỏ giọng trêu ghẹo nói: "Muội muội sẽ không thích Thọ vương Vương điện hạ chứ?"
Vân Phương trừng to mắt, không chút nghĩ ngợi liền nói: "Làm sao có thể, hắn..."
Đình Phương kịp thời che miệng Tam muội muội, thấp giọng giáo huấn: "Cẩn thận họa là từ miệng mà ra." Thọ vương có tật miệng, trong lòng mọi người biết rõ, nói ra để chính chủ nghe được sẽ không tốt.
Vân Phương nghĩ lại mà sợ gật đầu, rụt rụt bả vai.
Tống Gia Ninh yên lặng nhìn nhìn, nhớ lại Thọ vương luôn nói hai chữ hoặc ba chữ, lại nhớ lại thiện ý Thọ vương đối với nàng, chưa bao giờ biểu lộ đùa cợt, tâm tình nàng không khỏi có chút nặng nề.
Bất tri bất giác, xe ngựa đi tới trước cửa thành, bốn cô nương Tống Gia Ninh đang nói chuyện phiếm, ngoài xe bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm dồn dập: "cô nương, cô nương không xong rồi, đau đầu của phu nhân lại tái phát, người mau hồi phủ nhìn một chút!"
Giọng nói cách quá gần, Vân Phương tò mò đẩy màn xe ra, bốn cô nương cùng nhìn ra sau, chỉ thấy một nha hoàn mặc quần vải mỏng đứng ở trước xe ngựa Phùng gia, vẻ mặt lo lắng. một lát sau, Phùng Tranh mới thò ra khỏi xe ngựa, bất an cáo từ các nàng. Huynh muội Quách gia đương nhiên không có ý kiến, Sở Vương nhíu mi, thoải mái thả người.
Phùng Tranh liền đi mất.
Tống Gia Ninh thay Phùng Tranh nhẹ nhàng thở ra, nếu như Sở Vương chỉ là tạm thời nảy lòng tham, sau khi hồi cung liền quên Phùng Tranh, Phùng Tranh liền sẽ tránh lo âu về sau.
Hào hứng của Sở Vương không còn, trầm mặt đối nói với Quách Kiêu: "không khéo, bổn vương bỗng nhiên nhớ lại trong cung còn có việc, chúng ta ngày khác rỗi rãnh lại tụ họp."
Quách Kiêu cầu còn không được, trên mặt lại lộ ra vẻ tiếc nuối.
Triệu Hằng mắt nhìn huynh trưởng, cái gì cũng chưa nói, thúc mã đi theo sau lưng huynh trưởng, lạnh nhạt rời khỏi.
Quách Kiêu quay đầu ngựa lại trở lại trước xe nhà mình, vén màn hỏi bọn muội muội bên trong: "Hồi phủ, hay là đi Vọng Vân Lâu?" Ánh mắt theo thứ tự đảo qua bốn cô nương, cuối cùng định lại trên mặt Tống Gia Ninh.
Tống Gia Ninh nhếch miệng, muốn nói lại thôi.
Ba cô nương Đình Phương nào có không hiểu, cùng nhau cười ra tiếng, Quách Kiêu cũng không cần hỏi lại, dặn dò xa phu đi tới vân lầu.
Vọng Vân Lâu là tửu lâu nổi tiếng nhất kinh thành, các đại sư phụ phòng bếp mỗi người đều mang tuyệt tích, cây tể thái bình thường rơi vào trong tay bọn họ cũng thành sơn trân hải vị, sủi cảo làm rada mỏng nhân thịt thơm ngon. Tống Gia Ninh ăn liền quên hết thảy phiền não, huynh muội Quách Kiêu nhìn nàng ăn ngon lành, tuy rằng không quen hương vị cây tể thái, nhưng ít nhiều cũng ăn vài cái.
Ngay khi Tống Gia Ninh suy nghĩ có nên mang một ít sủi cảo trở về cho mẫu thân hay không, thì Phùng gia ở Thành Tây, Phùng Tranh đang kể khổ với mẫu thân: "Nương, may mắn Lý thúc sai người gởi tin cho người, bảo người nghĩ ra một chiêu giả bộ bệnh này, bằng không thì lúc này ta tám phần đang bồi rượu cho Sở Vương rồi, người không biết, Sở Vương kia quá..."
Phùng phu nhân điểm bờ môi nữ nhi, không cho phép nữ nhi nói bậy sau lưng quý nhân: "Ngày hôm nay tránh khỏi, không có nghĩa là sau này sẽkhông xảy ra chuyện, nghe lời của nương, gần đây cũng đừng đi ra ngoài đi dạo, thành thành thật thật ở nhà luyện nữ công, ta với cha con tuy rằng luyến tiếc con, nhưng cũng không có thể liên tục giữ con ở bên người, trễ nhất sang năm, nói cái gì cũng phải tìm một nhà khá giả cho con."
Phùng Tranh không muốn lập gia đình, cười đùa cợt nhả chạy mất, quay về trong phòng mình, trong đầu lại ma xui quỷ khiến lại hiện ra một thân ảnh khôi ngô. Phùng Tranh cắn cắn bờ môi, không phải không thừa nhận, Sở Vương tuy rằng vô lại, nhưng dáng vẻ đường đường, quả thật là không phụ bốn chữ long chương phượng tư (Uy phong như rồng, tư thái như phượng). Nhưng cho dù xinh đẹp thì như thế nào, hai người một trời một vực, tám gậy tre cũng đánh không đến.
Nàng âm thầm bình luận Sở Vương, Sở Vương cũng đang nhớ thương mỹ nhân, uống xong một ngụm rượu, hỏi đệ đệ ở bàn ăn đối diện: "Cái Phùng cô nương kia, ngươi cảm thấy thế nào?" hắn đã gặp nhiều người đẹp, nhưng không biết vì sao, chỉ có Phùng Tranh với đôi mắt đào hoa kia câu dẫn hắn, khiến hắn không bỏ xuống được. Tháng giêng phụ hoàng còn thương lượng chuyện chọn phi với hắn, Sở Vương có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng bây giờ cảm thấy, hắn là nên lấy Vương Phi rồi.
Bản thân nghĩ xuất thần, Sở Vương sau một lát mới phát hiện sự lãnh đạm của thân đệ đệ, kinh ngạc nói: "Khuôn mặt sao khó coi như vậy?"
Triệu Hằng giương mắt, trên mặt thắc mắc.
Sở Vương nhìn đệ đệ chằm chằm. Người đệ đệ này của hắn không thích cười, nhưng cũng sẽ không tức giận, vẻ mặt luôn nhàn nhạt, dường như trong cung phát sinh cái gì cũng không liên quan với hắn, nhưng giờ này khắc này, Sở Vương ở trên người thân đệ đệ cảm nhận được một tia lãnh ý, cẩn thận nhớ lại, dường như sau khi hồi cung, đệ đệ liền vẫn luôn là sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng này.
"Ai đắc tội ngươi vậy hả?" Sở Vương thật sự khó hiểu.
Triệu Hằng nói: "không có."
nói xong để đũa xuống, đứng lên nói: "Đại ca chậm rãi dùng." Vứt bỏ huynh trưởng, hắn đi thẳng quay về nội thất nghỉ trưa.
Sở Vương nghi ngờ đưa mắt nhìn đệ đệ, nhìn lại đồ ăn gần như không động tới một chút trước mặt đệ đệ, Sở Vương bỗng nhiên hiểu rõ, nhất định là hương vị đồ ăn hôm nay không đúng, chọc phải đệ đệ, trách không được hắn cũng không đói bụng, thì ra thật sự là vấn đề đồ ăn.
~
Vệ Quốc Công phủ, sau khi từ Vọng Vân Lâu trở về, Tống Gia Ninh tựa như hiến vật quý xách cây tể thái nàng tự tay đào đến trước mặt mẫu thân.
Lâm thị đang mang thai tháng thứ ba, đã qua giai đoạn nôn nghén khó chịu nhất, nhưng vẫn không có khẩu vị, thấy một rổ cây tể thái xanh mượt tươi ngon, con sâu thèm ăn của Lâm thị thật đúng là bị câu dẫn rồi, khen nữ nhi, sau đó bảo nha hoàn đưa cây tể thái đến phòng bếp, buổi tối gói mì hoành thánh.
Đại phòng một nhà năm miệng ăn, Đình Phương ở Sướng Tâm Viện cùng Thái phu nhân, một ngày ba bữa cũng dùng ở bên kia, Quách Kiêu từ khi mười ba tuổi chuyển vào Di Hòa Cư của hắn liền dùng bữa một mình, cho nên Lâm Vân Đường bên này, liên tục chỉ có Tống Gia Ninh đi theo kế phụ, mẫu thân ăn. Chạng vạng tối Quách Bá Ngôn trở về, thấy Lâm thị khí sắc không tệ, hắn cũng cao hứng theo, cười hỏi: "Hôm nay sao chịu nở nụ cười?"
Tống Gia Ninh rủ mắt cười.
hắn ở trước mặt con gái nói lời nói dí dỏm, Lâm thị hai gò má phiếm hồng, không có trả lời.
Quách Bá Ngôn đổi thành hỏi nữ nhi.
Tống Gia Ninh hí ra một chút thông tin: "Chút nữa trên bàn cơm có món ăn nương con thích ăn, phụ thân đoán xem?"
Quách Bá Ngôn mắt nhìn Lâm thị, hứng thú: "Được." Cao giọng dặn dò nha hoàn dọn cơm.
Cơm tối tương đối đơn giản, trước mặt ba người chia ra đặt lên một chén mì hoành thánh, lại bày năm loại thức ăn, có mặn có chay, sắc hương vị đều đủ. Quách Bá Ngôn hai tay đặt ở trên đầu gối, cúi đầu quét mắt khắp mặt bàn, biết rõ Lâm thị không thích món ăn mặn, liền chỉ vào này đĩa rau măng mùa xuân xào nói: "Cái này?"
Lâm thị qua loa gật đầu, không muốn cho hắn đoán.
Vừa đoán liền trúng, Quách Bá Ngôn rất đắc ý, lập tức gắp cho kiều thê một đũa.
Phu thê thoạt nhìn thập phần ân ái, Tống Gia Ninh cúi đầu im lặng ăn cơm.
Lâm thị ăn miếng măng Quách Bá Ngôn gắp cho, đối với đồ ăn khác không có khẩu vị, chỉ một chút một chút ăn hoành thánh trong bát. Quách Bá Ngôn vừa ăn vừa lưu ý thê tử, thấy nàng liên tục ăn sáu viên hoành thánh nhỏ, chính là sau lần đầu tiên nôn oẹ ăn nhiều như vậy, Quách Bá Ngôn vừa mừng vừa sợ, sau đó rốt cuộc phát hiện không đúng: "Hoành thánh của nàng nhồi nhân gì?"
hắn là bánh nhân thịt mà.
Lâm thị buông thìa, nhìn nữ nhi cười: "An An tự tay đào cây tể thái, thật ngon."
Quách Bá Ngôn chưa từng ăn, không câu nệ tiểu tiết từ trong bát thê tử gắp một miếng, ăn một miếng, đỉnh lông mày chớp chớp, sau nửa ngày mới nói: " Ừ, ngon lắm."
Lâm thị nhìn ra hắn không thích ăn, cười cười, tự mình ăn bảy phần no bụng.
Sau khi ăn xong Tống Gia Ninh lập tức rời đi, Quách Bá Ngôn đỡ Lâm thị trở về phòng. hai tháng trước Lâm thị nôn oẹ nghiêm trọng, nôn quá trời quá đất cả người gầy đi một vòng, Quách Bá Ngôn lo lắng nàng cũng lo lắng hài tử, không rảnh nghĩ việc khác, đêm nay Lâm thị ăn ngon, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, khôi phục phong tình động lòng người, dục hỏa của Quách Bá Ngôn một lần nữa sống lại, trong đêm ôm lấy Lâm thị hôn môi.
Trước kia hai người cũng hôn qua, đơn giản hôn xong lập tức buông ra ngủ, càng giống một loại an ủi, Lâm thị vốn tưởng rằng đêm nay cũng như thế, không ngờ Quách Bá Ngôn dính vào liền luyến tiếc nhả ra, bàn tay to bốn phía lộn xộn kéo trung y của nàng. Lâm thị quá sợ hãi, thừa dịp lúc Quách Bá Ngôn hôn vành tai nàng bối rối nói: "Quốc Công gia, ta, ta thân thể yếu đuối, người..."
Động tác Quách Bá Ngôn ngừng lại, hơi thở nóng rực phun trên cần cổ nàng, như mãnh thú bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chuẩn bị săn mồi, mắt nhìn chằm chằm.
Lâm thị đã cảm nhận được bức thiết của hắn, ngẫm lại còn có tới một năm, mà Quách Bá Ngôn lại là nam nhân huyết khí phương cương, nàng mộttay đặt ở trên bụng, chờ một lát thấy Quách Bá Ngôn chậm chạp không chịu nằm xuống lại, Lâm thị rốt cuộc lấy hết dũng khí, đôi mắt nhìn một bên màn, thăm dò nói: "Quốc Công gia, người, trong nội viện người có nha hoàn nào hợp mắt không? Ta hiện tại có mang, hầu hạ người không được, không bằng, chọn nha hoàn chải tóc?"
Lâm thị sống ở nhà phú thương, đám bà lớn có tiền mang thai đều an bài thông phòng cho lão gia, Quốc Công Phủ quyền quý như vậy, một nhà mộtnhà sao có thể chịu được ủy khuất? thay vì đợi Quách Bá Ngôn chủ động mở miệng, không bằng nàng trước an bài, miễn cho Quách Bá Ngôn hiểu lầm nàng ghen tị, hơn nữa Quách Bá Ngôn có nơi để đi ngủ, nàng cũng có thể an tâm dưỡng thai.
Trong trướng tối thui, Lâm thị nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ chờ hắn trả lời.
một hồi lâu sau, đỉnh đầu truyền đến một giọng nói châm chọc: "Lúc nàng hoài An An, cũng an bài nha hoàn cho họ Tống hả?"