Chương 26: Kỳ Nghỉ Phép
Lần này ngay cả Dương Thiền cũng bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ, hành động của Lâm Ấu Vi giống như mấy nam nữ si tình không có được tình yêu, vừa sáng sớm đã chạy đây ngồi hơn một tiếng, chỉ để nhìn Giang Thần được mấy giây?Lâm Ấu Vi bưng cà phê lên, uống một ngụm: “Chớ nói nhảm, gần nhất hắn chọc tới Trịnh Thiếu Minh, mặc dù cha ta có nói mấy câu với phụ thân của Trịnh Thiếu Minh, nhưng vị phú nhị đại này phách lối đã quen, khó mà nói sẽ vụng trộm làm chuyện gì đó.”"Cho nên ngươi đường đường là Lâm đại tiểu thư, vừa sáng sớm khí cũng không luyện, mà chạy tới nơi này làm bảo tiêu cho hắn?" Dương Thiền một mặt chế nhạo.“Chuyện lúc trước bị bắt cóc đã trở thành bóng ma tâm lý của ta, một đoạn thời gian rất dài ta không dám đến trường, từ đó về sau hắn liền đến đợi ngoài ngõ, mỗi sáng sớm ra ngoài có thể nhìn thấy hắn, ta mới dám đi đến trường học.”Bên trên ngũ quan xinh xắn của Lâm Ấu Vi, hiện lên vẻ hồi ức, khóe miệng không tự chủ câu lên, đó là hồi ức khó chịu nhưng cũng khó quên nhất."Ta đã nói rồi, quả nhiên còn có cố sự." Dương Thiền thì thào một tiếng, bất quá rất nhanh lại bắt đầu nghiêm túc: "Ấu Vi, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng dù sao các ngươi cũng là người của hai thế giới, tình yêu của ngươi không mang lại hạnh phúc cho hắn, mà chỉ là tai họa.”"Một Trịnh Thiếu Minh liền có thể để hắn chịu nhiều đau khổ, đến mức ngươi phải tự mình đến bảo hộ hắn."“Nhưng ngươi biết không, trong đám người theo đuổi người, tùy tiện chọn một người thì thực lực cũng mạnh hơn gấp mười lần so với Trịnh Thiếu Minh!"“Tỉnh lại đi, cò trắng trên trời vĩnh viễn không thể làm người yêu với sâu khiến dưới đất.”Nghe đến mấy câu này, Lâm Ấu Vi không nói một lời, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhẹ giọng thở dàiCô không để ý đến những lời nói của Dương Thiền, mà là nhớ tới lần trước đã tìm người quan sát thiên phú của Giang Thần, kết quả, loại kém, không có khả năng tu luyện."Âm khí bộc phát, loạn thế sắp tới, mạng của người bình thường thật sự không bằng sâu kiến a.” Đáy lòng Lâm Ấu Vi tràn ngập thương tiếc.Cô hiểu tình cảm của mình đối với Giang Thần không nhất định là tình cảm nam nữ, nhưng cô luôn ghi nhớ ân tình của đối phương, cũng muốn dựa vào tài nguyên của bản thân, dù là đánh đổi nhiều thứ, cũng muốn để hắn bước vào giới kỳ nhân.Dù là thiên phú rất thấp, nhưng cô vẫn dự định sẽ đi cầu sư tôn của mình.Nhưng loại kém thì lại cắt đứt hết thảy khả năng.Chú ý tới ánh mắt của Lâm Ấu Vi, Dương Thiền chuyển chủ đề khác: “Đúng rồi Vi Vi, ngươi có muốn đi làm nhiệm vụ tập thể vào ba ngày sau hay không? Lần này là Tần Trạch dẫn đội, nghe nói Hình Ý Quyền của vị tam thiếu gia Tần gia này đã đạt tới tiểu thành, thực lực cũng đạt mức D+ đỉnh phong!”“Hắn là một trong những thủ lĩnh của thệ hệ trẻ tuổi tại Giang Bắc, từng một mình xử lý ba sự kiện cấp D+, nếu thêm nhiệm vụ tập thể lần này, thì không chừng với lý lịch này, hắn có thể gia nhập Võ Tông trong năm nay!”Đáy mắt Dương Thiên hiện lên vẻ sùng bái.“Có Tần Trạch, lại thêm ngươi, nhiệm vụ lần này tuyệt đối là dễ như trở bàn tay, với lại ra ngoài nhiều mở mang kiến thức, gặp thêm tuổi trẻ hào kiệt tuấn ngạn, có lẽ ngươi sẽ phát hiện, một người bình thường không có có gì tốt.""Tần Trạch. . ." Lâm Ấu Vi nhớ lại rồi lắc đầu: "Không được, ta đã tiếp kế tiếp D+ một mình nhiệm vụ, không có thời gian."Giọng nói của cô có chút lãnh đạm, Dương Thiền cũng không muốn nói thêm.Xét cho cùng, ngoài trừ không phải con em thế gia thì chỉ lấy thực lực của Lâm Ấu Vi cũng đủ để trở thành thủ lĩnh của thế hệ trẻ tuổi tại Giang Bắc, hoàn toàn không cần phải đi cọ đội xe, chính cô cũng có thể xử lý sự kiện cấp D+.. . .Buổi sáng Giang Thần có hai tiết, xong tiết học vừa ăn cơm trưa xong, phụ đạo viên Tôn Chí Binh trong viện liền thông báo mọi người tập trung ở quảng trường, để chờ xe buýt.Lúc Giang Thần đến, lại bất ngờ phát hiện Lý Kiệt cũng đang ở đó, tiểu tử này mỗi ngày đi sớm về trễ đi cưa gái, trốn học là chuyện thường ngày, rất khó gặp.“Nha, đường đường Lý thiếu cũng tới, muốn cọ kỳ nghỉ phép để trốn học sao?” Hắn chế nhạo nói."Phi!" Lý Kiệt tức sùi bọt mép, đột nhiên con ngươi đảo một vòng: "Còn không phải sợ nghịch tử ngươi bị người ta mưu hại ở nơi dã ngoại hoang vu, cho nên vi phụ mới tới bảo vệ ngươi.”“Dạng như ngươi, ta có thể đánh bại 10 người.” Giang Thần im lặng.“Ha ha.” Lý Kiệt cúi người tới gần, chớp chớp mắt nói: “Giang Thần tiểu tử ngươi đáng đời độc thân, nghỉ phép, tụ hội, dã ngoại, trong nội viện có nhiều gái như vậy, đây là cơ hội tốt a! Nhìn xem, nơi này chính là khu vực săn bắn đầy kiều diễm của Lý thiếu ta.”Gã tùy tiện đưa tay chỉ về một hướng, như muốn nói, đây chính là giang sơn mà trẫm đã đánh xuống cho ngươi.Mấu chốt là các bạn học nữ bị gã chỉ đều không tức giận, ngược lại còn dè dặt cười với bên này, thậm chí có người còn vẫy tay chào Lý Kiệt.Khi mọi người gần như tập trung đông đủ, một chiếc ô tô sang trọng từ xa chạy tới, tài xế mở cửa, Trịnh Thiếu Minh bước ra ngoài, ánh mắt của các cô gái đều bị gã ta hấp dẫn."Lưu thúc, làm phiền ngươi lái xe về, ta sẽ đi xe buýt với mọi người." Trịnh Thiếu Minh nói một câu, tài xế liền lái xe rời đi.Nhìn tư thái bình dị gần gũi của gã, khiến cho đám nữ sinh liên tục kinh hô."Không hổ là Trịnh thiếu, thật lễ phép!"". . . Ngươi nghiêm túc sao?" Có người nhịn không được nói."Ngươi biết cái gì, Trịnh thiếu mặc dù bá đạo, nhưng lại rất khách khí với hạ nhân, chứng tỏ bản thân có tu dưỡng cao!”"Không sai, Trịnh thiếu bình thường sao có thể không nghiêm khắc, bây giờ mới là phẩm chất thực sự của hắn.”"Ta mặc dù không phải người theo đuổi Trịnh thiếu, nhưng nói câu công đạo, mọi người đang đi nghĩ phép do cha hắn tài trợ, trong lòng còn có chút suy nghĩ, cho nên đừng nói xấu Trịnh thiếu!”"Không sai không sai, có ít người vừa bưng bát lên ăn, đặt bát xuống mắng cha…”". . ."Một nam sinh nào đó vừa mở miệng nói “Ngươi giỡn sao?”, thì liền bị một đám nữ sinh vây lại.Giang Thần từ xa nhìn thấy, khóe miệng liền giật giật.Hắn cảm thấy lần sau có thể thử thuê một đám nữ sinh đến chửi mắng quỷ, nói không chừng còn có thể thu được lượng quỷ khí lớn.