Chương 239: Thả mồi
Nhị phòng có ba người, thì đã hai người đến.
Tạ Uyển Xu vọt tới bên giường, chớp đôi mắt to ngập nước: “Tam ca, huynh thế nào rồi? Có đau không?”
“Không sao hết.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lướt qua nàng, nhìn Liễu di nương phía sau: “Di nương ngồi đi.”
Dù trong lòng có xấu xa thế nào, thì ngoài mặt vẫn nên nể mặt một chút.
Huống chi phụ thân chân trước vừa đi, Liễu di nương chân sau đã tới, nàng diễn kịch là cho phụ thân xem, cho nên bản thân cũng không thể không diễn cùng bà một hồi.
Liễu di nương ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Tạ Tri Phi miễn cưỡng cười: “Mạng không tốt.”
Tạ Uyển Xu vừa nghe, thì không chịu: “Nói bậy, mạng của Tam ca ta là tốt nhất.”
Liễu di nương hờ hững quét mắt nhìn nữ nhi một cái, đưa cái túi giấy trong tay qua, trên mặt mang theo vài phần áy náy.
Bên di nương không có thứ gì tốt, đây là hai lạng đông trùng hạ thảo, có thể dưỡng sinh bổ khí, mong Tam gia đừng chê.
“Di nương có lòng rồi, Chu Thanh, nhận giúp ta đi.”
Thường ngày những việc nhận đồ tới lui này đều là việc của Đinh Nhất, Chu Thanh tiếp nhận túi giấy, vụng về nói: “Đa tạ.”
Liễu di nương: "Người một nhà không nói hai lời, nhị ca ngươi đi ra ngoài buôn bán, nếu không thì cũng sẽ tới rồi.”
Chu Thanh không biết nên tiếp lời thế nào, vội vàng nhìn quá Tam gia, thấy Tam gia cũng không có ý muốn nói tiếp.
Không khí trong phòng thoáng cái lạnh xuống.
Tạ Tri Phi thấy thời gian không còn nhiều lắm, mệt mỏi ngáp một cái.
Liễu di nương như được xá lệnh, vội vàng đứng lên: “Tam gia dưỡng thương cho tốt, lát nữa ta sẽ đến thăm ngươi.”
Tạ Tri Phi: "Di nương đi thong thả, Chu Thanh, ngươi tiễn người giúp ta.”
“Vâng!”
“Tam ca, ta đi đây, nếu huynh buồn thì sai người tới gọi ta một tiếng, ta đến trò chuyện với Tam ca.” Tạ Uyển Xu một bước ba quay đầu lại.
“Ừ, đi đi.” Tạ Tri Phi hờ hững đáp một câu, lập tức nhắm mắt lại.
Nếu là diễn trò, nụ cười trên mặt là giả, nước mắt ngậm trong mắt là giả, quan tâm là giả, chỉ có hai lạng đông trùng hạ thảo là thật.
Tạ Tri Phi vô duyên vô cớ nhớ tới Yến Tam Hợp.
Thích là thích, ghét là ghét, hết thảy đều theo trái tim mình, không cần phải xem thái độ của người khác, thật tự tại.
“Chu Thanh.” Hắn kêu.
“Gia?”
“Bảo Tạ tổng quản đến cửa hàng chọn một cây quải trượng tốt.”
“Gia không cần quải trượng, vài ngày nữa…” Chu Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội sửa miệng nói: "Vâng!”
Tạ Tri Phi thấy hắn hiểu, lại dặn dò: "Đừng mua đồ của người già bảy tám mươi tuổi, khéo léo tinh xảo một chút.”
Chu Thanh nghĩ Bùi gia miệng trái một tiếng nương tử, phải một tiếng nương tử, nhỏ giọng nói: "Gia cũng không sợ Bùi gia ghen à.”
“Chuyện này có gì mà ghen!”
Yến Tam Hợp đối với hắn như thế nào, trong lòng hắn không biết sao?
Hắn cũng nên biết khó mà lui rồi.
Tạ Tri Phi: "Đi, đỡ tai đến Tĩnh Tư Cư hít thở một hơi.”
“Gia.” Chu Thanh không thể không sắm vai Đinh Nhất, tận tình khuyên bảo một chút.
“Sáng sớm mới đến xong, còn chưa qua hai canh giờ nữa ngài lại đến, cho dù Yến cô nương không dưỡng bệnh thì gia cũng phải dưỡng bệnh chứ.”
Lúc sáng đi có hai vết thương nứt ra, lại chảy máu rồi
“Chu Thanh, bốn chữ xinh đẹp khó cưỡng ngươi có từng nghe đến chưa?”
“Từng nghe.”
“Vậy mỹ sắc chữa bệnh thì sao?”
Chu Thanh: "…”
……
“Phu nhân.” Chu thị chỉ vào hai nha hoàn: “Người áo đỏ tên là Tiểu Hồng, áo lục tên là Lục Ỷ, đều được chọn từ trong viện lão phu nhân, mời phu nhân xem qua.”
Ngô thị thấy hai nha hoàn này đều có vẻ ngoài an phận, trong lòng rất là hài lòng: “Ngươi nói về quy củ trong phòng lão tam cho họ đi.”
“Vâng!”
“Quy củ trong viện Tam gia, thực ra rất đơn giản. Ít nói chuyện, làm nhiều việc, đừng cố ý trèo lên giường, đây là một. Không thể vào thư phòng trọng địa, đây là hai.”
Chu thị nõi rõ quy củ ngay trước mặt Ngô thị, Tiểu Hồng, Lục Ỷ đáp lại rồi Chu thị mới mang theo các nàng đến viện Tam gia.
Nàng chân trước vừa đi, chân sau Lý Chính Gia bồi phòng Ngô thị đã vào nhà.
“Phu nhân, vừa rồi Tam gia lại đi Tĩnh Tư Cư rồi.” Lý Chính Gia vươn ra hai ngón tay: "Trời còn chưa tối đã đến hai chuyến, lão nô cũng thật đau lòng cho thân thể của ngài ấy, vết thương còn chưa kết vảy nữa là!”
Ngữ khí của Ngô thị lập tức trở nên chua chát: “Ta có nên coi sinh thần bát tự để thử nhân duyên hay không?”
Lời này, Lý Chính gia không dám tiếp lời.
Đúng lúc này, giọng của nha hoàn ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, quản sự Đỗ gia đang ở ngoài cửa thứ hai chờ, nói muốn gặp ngài một lần.”
Đỗ gia?
Gặp ta?
Ngô thị vội sửa sang xiêm y: “Mau mời vào.”
Quản sự hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, hắn vừa bà thì hành lễ, sau đó đưa một cái túi giấy trong tay qua: “Nghe nói Tam gia bị thương, tiểu thư nhà ta kêu ta đưa chút thuốc bổ đến.”
“Cái này…” Ngô thị vẻ mặt áy náy: "Cái này sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được đây!”
“Phu nhân cứ nhận lấy, tiểu thư nói, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, phu nhân mấy năm nay đối xử với nàng như thế nào, tiểu thư đều ghi tạc trong lòng.” Quản sự mồm mép cực kỳ lưu loát: "Tiểu thư còn nói, Tam gia là người phu nhân đặt trong tim, nếu bình thường thì chắc chắn sẽ đến nhà để thăm rồi, nhưng bà bây giờ với ngày xưa đã khác rồi.”
Ngô thị vừa nghe lời này, trong lòng vừa thoải mái, vừa khó chịu.
Cô nương ở trong đại gia tộc, giáo dưỡng cũng thật khác biệt, nhìn xem người ta hiểu lễ nghĩa bao nhiêu. Nào giống như những kẻ từ nơi thâm sơn cùng cốc tới, đối nhân xử thế không nóng không lạnh, ngữ khí không âm không dương, ánh mắt đều mọc ở đỉnh đầu.
Chỉ là đáng tiếc!
Cô nương tốt như vậy, dòng dõi cao như vậy, lão gia và lão tam đều không thích.
……
Ngô thị làm sao có thể biết, cô nương tốt kia giờ này đang ngồi trong thủy tạ, cùng thưởng trà với phụ thân Đỗ Kiến Học.
Đỗ Kiến Học vừa mới xuống triều, đã kể lại hết chuyện trong triều cho nữ nhi nghe.
“Từ gia, lần này xem như ngã rồi.”
Đỗ Y Vân cười nói: "Phụ thân không cần cảm thán, chỉ cần có Từ Thịnh ở đây, chức quan Từ Lai dù ngồi cao hơn nữa cũng có thể bị người ra kéo xuống.”
Người quá ngu xuẩn.
“Phụ thân cảm thấy nhị gia Tạ phủ thế nào?”
Đỗ Kiến Học lắc đầu: "Không có ấn tượng gì.”
“Nữ nhi lúc trước ở Tạ gia, có nghe được không ít tin đồn của hắn.” Đỗ Y Vân rót cho Đỗ Kiến Học thêm một chung trà: “Nghe nói Nhị gia trước đây có đi học, rất thông minh, đáng tiếc không lọt vào mắt Tạ lão gia, bị đại gia đè đầu.”
Đỗ Kiến Học nhíu mày: "Ý của con là…”
“Phụ thân, Tạ nhị gia cũng không phải là một ống sắt, tuy chỉ là người của nhị phòng, nhưng đều có tâm tư và tính toán riêng.”
Đỗ Y Vân: "Muốn Tạ gia không yên ổn, con cảm thấy có thế dùng hai người này thử.”
“Tạ lão nhị tính một người, còn có một người nữa là ai?”
“Ngô thị, chính thất của Tạ Đạo Chi.” Đỗ Y Vân vừa cười gằn, vừa lắc đầu: “Phụ thân chắc chắn không biết, số của Ngô thị tốt bao nhiêu thì bà ta lại ngu xuẩn bấy nhiêu.”
Chuyện của Ngô thị, Đỗ Kiến Học đã nghe nói từ lâu.
Tạ Đạo Chi ở nhà mở tiệc chiêu đãi, chưa bao giờ mời Ngô thị ra ngoài, chỉ để Liễu di nương ở bên cạnh tiếp khách.
Về phần Liễu di nương kia…
Đỗ Kiến Học không khỏi bật cười nói: "Con muốn làm gì thì cứ làm, dù sao cũng có phụ thân đứng sau lưng con.”
“Đa tạ phụ thân.” Giọng Đỗ Y Vân rất nhẹ: “Con đã thả mồi rồi.”
Tạ Uyển Xu vọt tới bên giường, chớp đôi mắt to ngập nước: “Tam ca, huynh thế nào rồi? Có đau không?”
“Không sao hết.”
Ánh mắt Tạ Tri Phi lướt qua nàng, nhìn Liễu di nương phía sau: “Di nương ngồi đi.”
Dù trong lòng có xấu xa thế nào, thì ngoài mặt vẫn nên nể mặt một chút.
Huống chi phụ thân chân trước vừa đi, Liễu di nương chân sau đã tới, nàng diễn kịch là cho phụ thân xem, cho nên bản thân cũng không thể không diễn cùng bà một hồi.
Liễu di nương ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên giường, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Sao lại bị thương thành như vậy?”
Tạ Tri Phi miễn cưỡng cười: “Mạng không tốt.”
Tạ Uyển Xu vừa nghe, thì không chịu: “Nói bậy, mạng của Tam ca ta là tốt nhất.”
Liễu di nương hờ hững quét mắt nhìn nữ nhi một cái, đưa cái túi giấy trong tay qua, trên mặt mang theo vài phần áy náy.
Bên di nương không có thứ gì tốt, đây là hai lạng đông trùng hạ thảo, có thể dưỡng sinh bổ khí, mong Tam gia đừng chê.
“Di nương có lòng rồi, Chu Thanh, nhận giúp ta đi.”
Thường ngày những việc nhận đồ tới lui này đều là việc của Đinh Nhất, Chu Thanh tiếp nhận túi giấy, vụng về nói: “Đa tạ.”
Liễu di nương: "Người một nhà không nói hai lời, nhị ca ngươi đi ra ngoài buôn bán, nếu không thì cũng sẽ tới rồi.”
Chu Thanh không biết nên tiếp lời thế nào, vội vàng nhìn quá Tam gia, thấy Tam gia cũng không có ý muốn nói tiếp.
Không khí trong phòng thoáng cái lạnh xuống.
Tạ Tri Phi thấy thời gian không còn nhiều lắm, mệt mỏi ngáp một cái.
Liễu di nương như được xá lệnh, vội vàng đứng lên: “Tam gia dưỡng thương cho tốt, lát nữa ta sẽ đến thăm ngươi.”
Tạ Tri Phi: "Di nương đi thong thả, Chu Thanh, ngươi tiễn người giúp ta.”
“Vâng!”
“Tam ca, ta đi đây, nếu huynh buồn thì sai người tới gọi ta một tiếng, ta đến trò chuyện với Tam ca.” Tạ Uyển Xu một bước ba quay đầu lại.
“Ừ, đi đi.” Tạ Tri Phi hờ hững đáp một câu, lập tức nhắm mắt lại.
Nếu là diễn trò, nụ cười trên mặt là giả, nước mắt ngậm trong mắt là giả, quan tâm là giả, chỉ có hai lạng đông trùng hạ thảo là thật.
Tạ Tri Phi vô duyên vô cớ nhớ tới Yến Tam Hợp.
Thích là thích, ghét là ghét, hết thảy đều theo trái tim mình, không cần phải xem thái độ của người khác, thật tự tại.
“Chu Thanh.” Hắn kêu.
“Gia?”
“Bảo Tạ tổng quản đến cửa hàng chọn một cây quải trượng tốt.”
“Gia không cần quải trượng, vài ngày nữa…” Chu Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội sửa miệng nói: "Vâng!”
Tạ Tri Phi thấy hắn hiểu, lại dặn dò: "Đừng mua đồ của người già bảy tám mươi tuổi, khéo léo tinh xảo một chút.”
Chu Thanh nghĩ Bùi gia miệng trái một tiếng nương tử, phải một tiếng nương tử, nhỏ giọng nói: "Gia cũng không sợ Bùi gia ghen à.”
“Chuyện này có gì mà ghen!”
Yến Tam Hợp đối với hắn như thế nào, trong lòng hắn không biết sao?
Hắn cũng nên biết khó mà lui rồi.
Tạ Tri Phi: "Đi, đỡ tai đến Tĩnh Tư Cư hít thở một hơi.”
“Gia.” Chu Thanh không thể không sắm vai Đinh Nhất, tận tình khuyên bảo một chút.
“Sáng sớm mới đến xong, còn chưa qua hai canh giờ nữa ngài lại đến, cho dù Yến cô nương không dưỡng bệnh thì gia cũng phải dưỡng bệnh chứ.”
Lúc sáng đi có hai vết thương nứt ra, lại chảy máu rồi
“Chu Thanh, bốn chữ xinh đẹp khó cưỡng ngươi có từng nghe đến chưa?”
“Từng nghe.”
“Vậy mỹ sắc chữa bệnh thì sao?”
Chu Thanh: "…”
……
“Phu nhân.” Chu thị chỉ vào hai nha hoàn: “Người áo đỏ tên là Tiểu Hồng, áo lục tên là Lục Ỷ, đều được chọn từ trong viện lão phu nhân, mời phu nhân xem qua.”
Ngô thị thấy hai nha hoàn này đều có vẻ ngoài an phận, trong lòng rất là hài lòng: “Ngươi nói về quy củ trong phòng lão tam cho họ đi.”
“Vâng!”
“Quy củ trong viện Tam gia, thực ra rất đơn giản. Ít nói chuyện, làm nhiều việc, đừng cố ý trèo lên giường, đây là một. Không thể vào thư phòng trọng địa, đây là hai.”
Chu thị nõi rõ quy củ ngay trước mặt Ngô thị, Tiểu Hồng, Lục Ỷ đáp lại rồi Chu thị mới mang theo các nàng đến viện Tam gia.
Nàng chân trước vừa đi, chân sau Lý Chính Gia bồi phòng Ngô thị đã vào nhà.
“Phu nhân, vừa rồi Tam gia lại đi Tĩnh Tư Cư rồi.” Lý Chính Gia vươn ra hai ngón tay: "Trời còn chưa tối đã đến hai chuyến, lão nô cũng thật đau lòng cho thân thể của ngài ấy, vết thương còn chưa kết vảy nữa là!”
Ngữ khí của Ngô thị lập tức trở nên chua chát: “Ta có nên coi sinh thần bát tự để thử nhân duyên hay không?”
Lời này, Lý Chính gia không dám tiếp lời.
Đúng lúc này, giọng của nha hoàn ở bên ngoài vang lên: “Phu nhân, quản sự Đỗ gia đang ở ngoài cửa thứ hai chờ, nói muốn gặp ngài một lần.”
Đỗ gia?
Gặp ta?
Ngô thị vội sửa sang xiêm y: “Mau mời vào.”
Quản sự hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt hiền lành, hắn vừa bà thì hành lễ, sau đó đưa một cái túi giấy trong tay qua: “Nghe nói Tam gia bị thương, tiểu thư nhà ta kêu ta đưa chút thuốc bổ đến.”
“Cái này…” Ngô thị vẻ mặt áy náy: "Cái này sao có thể không biết xấu hổ mà nhận được đây!”
“Phu nhân cứ nhận lấy, tiểu thư nói, không nhìn mặt tăng cũng phải nhìn mặt Phật, phu nhân mấy năm nay đối xử với nàng như thế nào, tiểu thư đều ghi tạc trong lòng.” Quản sự mồm mép cực kỳ lưu loát: "Tiểu thư còn nói, Tam gia là người phu nhân đặt trong tim, nếu bình thường thì chắc chắn sẽ đến nhà để thăm rồi, nhưng bà bây giờ với ngày xưa đã khác rồi.”
Ngô thị vừa nghe lời này, trong lòng vừa thoải mái, vừa khó chịu.
Cô nương ở trong đại gia tộc, giáo dưỡng cũng thật khác biệt, nhìn xem người ta hiểu lễ nghĩa bao nhiêu. Nào giống như những kẻ từ nơi thâm sơn cùng cốc tới, đối nhân xử thế không nóng không lạnh, ngữ khí không âm không dương, ánh mắt đều mọc ở đỉnh đầu.
Chỉ là đáng tiếc!
Cô nương tốt như vậy, dòng dõi cao như vậy, lão gia và lão tam đều không thích.
……
Ngô thị làm sao có thể biết, cô nương tốt kia giờ này đang ngồi trong thủy tạ, cùng thưởng trà với phụ thân Đỗ Kiến Học.
Đỗ Kiến Học vừa mới xuống triều, đã kể lại hết chuyện trong triều cho nữ nhi nghe.
“Từ gia, lần này xem như ngã rồi.”
Đỗ Y Vân cười nói: "Phụ thân không cần cảm thán, chỉ cần có Từ Thịnh ở đây, chức quan Từ Lai dù ngồi cao hơn nữa cũng có thể bị người ra kéo xuống.”
Người quá ngu xuẩn.
“Phụ thân cảm thấy nhị gia Tạ phủ thế nào?”
Đỗ Kiến Học lắc đầu: "Không có ấn tượng gì.”
“Nữ nhi lúc trước ở Tạ gia, có nghe được không ít tin đồn của hắn.” Đỗ Y Vân rót cho Đỗ Kiến Học thêm một chung trà: “Nghe nói Nhị gia trước đây có đi học, rất thông minh, đáng tiếc không lọt vào mắt Tạ lão gia, bị đại gia đè đầu.”
Đỗ Kiến Học nhíu mày: "Ý của con là…”
“Phụ thân, Tạ nhị gia cũng không phải là một ống sắt, tuy chỉ là người của nhị phòng, nhưng đều có tâm tư và tính toán riêng.”
Đỗ Y Vân: "Muốn Tạ gia không yên ổn, con cảm thấy có thế dùng hai người này thử.”
“Tạ lão nhị tính một người, còn có một người nữa là ai?”
“Ngô thị, chính thất của Tạ Đạo Chi.” Đỗ Y Vân vừa cười gằn, vừa lắc đầu: “Phụ thân chắc chắn không biết, số của Ngô thị tốt bao nhiêu thì bà ta lại ngu xuẩn bấy nhiêu.”
Chuyện của Ngô thị, Đỗ Kiến Học đã nghe nói từ lâu.
Tạ Đạo Chi ở nhà mở tiệc chiêu đãi, chưa bao giờ mời Ngô thị ra ngoài, chỉ để Liễu di nương ở bên cạnh tiếp khách.
Về phần Liễu di nương kia…
Đỗ Kiến Học không khỏi bật cười nói: "Con muốn làm gì thì cứ làm, dù sao cũng có phụ thân đứng sau lưng con.”
“Đa tạ phụ thân.” Giọng Đỗ Y Vân rất nhẹ: “Con đã thả mồi rồi.”