Chương 249: Thanh Trúc
Khi Tạ gia đang trong nước sôi lửa bỏng nổ tung nồi, thì đoàn người Tam gia đã đi tới am Thủy Nguyệt.
“Tam gia người này làm việc, có thể nằm, tuyệt không đứng. Có thể bớt việc, tuyệt đối không chịu phí thêm chút sức lực.”
“Chân Yến cô nương bị thương, ta đến hỏi giúp nàng.” Hắn lấy lệnh bài Binh Mã Ti ra, nặng đề đặt trước mặt Tuệ Như.
“Con người ta ấy mà, tính tình thô lỗ nóng nảy, không có kiên nhẫn gì, ngươi nói với các nàng, đại nhân hỏi cái gì thì các ngươi đi đáp cái đó, đừng có con bà nó nói không biết này kia với đại nhân.”
Tuệ Như vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lần trước đi thăm mộ, người này đi theo phía sau Yến cô nương, không lên tiếng nói gì, không ngờ lại là một hung thần ác sát.
Bà nào dám trì hoãn, vội lôi kéo Lan Xuyên đi triệu tập người.
Lý Bất Ngôn dùng cánh tay chọc chọc Chu Thanh, che miệng thấp giọng nói: "Gia ngươi làm sao vậy? Dưỡng thương vài ngày, không đi câu lan phát hóa nên lại bắt đầu dục cầu bất mãn rồi ư?”
Chu Thanh suýt thì té ngã: “Cô nương gì mà suốt ngày câu lan câu lan, cũng không ngại xấu hổ.”
Lý Bất Ngôn chẳng thèm nhướng mắt: “Dù sao cũng tốt hơn một số người không nói tiếng nào mà hạ độc thủ.”
Chu Thanh: "…”
Chưa qua bao lâu thì các ni cô đã đứng hết trước mặt Tạ tam gia, ni bào thuần một sắc, cộng thêm mấy cái đầu trọc lóc.
Trong thành Tứ Cửu và võ tướng có một cách nói bất thành văn, ra cửa gặp ni cô thì đó là điềm xấu.
Tam gia trong lòng mặc niệm một tiếng "Không kiêng kị gì”, sau đó nhìn thoáng qua Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn hắng giọng một cái.
“Các ngươi tự chia thành hai nhóm, một nhóm quen thuộc với Tĩnh Trần, một nhóm không quen thuộc Tĩnh Trần. Quen thuộc đứng bên trái, không quen thuộc đứng bên phải.”
Các ni cô liếc mắt nhìn nhau, chẳng dám ho một tiếng, lặng lẽ phân nhóm.
Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên đến mức chẳng buồn bắt chéo chân.
Nhóm bên trái tổng cộng chỉ có hai người, một béo, một gầy.
Suốt mười tám năm mà sao lại ít người thế!
Tạ Tri Phi đứng lên, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi đi theo ta, còn lại Chu Thanh phụ trách đi.”
“Vâng!” Nhiều người như vậy, Chu Thanh đang muốn gọi Lý Bất Ngôn đến giúp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện người này lại đi theo Tam gia.
“Lý…”
Lý Bất Ngôn quay đầu, vẻ mặt "Ta không làm việc chung với tên khốn hạ độc thủ".
Chu Thanh thầm mặc niệm một tiếng "A Di Đà Phật", để ngăn chặn hỏa khí của mình.
……
Trai phòng của Tĩnh Trần đơn giản mộc mạc đến mức khiến Tạ Tri Phi chê bai.
Lan Xuyên bưng trà nóng lên, hắn uống một ngụm thì đặt mạnh lên bàn: “Trà gì thế này, khó uống muốn chết, đổi loại khác tốt hơn đi.”
Lan Xuyên vừa thấy người lớn hung dữ như vậy, thì nào dám nói chữ "Không có".
Lý Bất Ngôn vò đầu bứt tai.
Kỳ quái, chuyến đi đến phủ Nam Ninh kia, dù điều kiện có khổ sở đến mấy thì Tam gia cũng đâu có xoi mói bắt bẻ như vậy.
Hắn cố ý ư?
Lần thứ hai bưng trà lên, Lan Xuyên không đợi Tạ đại nhân uống một ngụm đã nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nghĩ: vẫn là tính cách của vị Bùi đại nhân trước kia tốt.
Lúc này, Tạ đại nhân lạnh lùng gọi: "Người đầu tiên tiến vào.”
Người đi vào là một ni cô béo, sắc mặt hơi trắng, sau khi hành lễ với Tạ Tri Phi thì không biết mình nên đứng hay nên ngồi nữa, tác phong cực kỳ câu nệ.”
Tạ Tri Phi cũng không gọi cô ngồi, trực tiếp hỏi: "Cô tên gì?”
“Thanh Trúc.”
“Đến am mấy năm rồi?”
“Mười lăm năm.”
“Trễ hơn Tĩnh Trần ba năm?”
“Vâng.”
“Trong mắt ngươi, Tĩnh Trần là người như thế nào?”
Ni cô béo ngẩn ra, còn chưa nghĩ kỹ, vị quan sai đại nhân đã không kiên nhẫn, vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, nói!”
Ni cô béo sợ tới mức run rẩy, thốt ra: "Rất yên tĩnh, không nói nhiều.”
Yên tĩnh;
Im lặng;
I
Tạ Tri Phi vội lược ra hai điểm mấu chốt, cầm bút đánh dấu trên giấy.
Viết xong, ngẩng đầu hỏi tiếp.
“Ngươi quen bà ta thế nào?”
“Ta là kẻ ngốc, có chỗ Phật pháp tìm hiểu không thấu, nên thường mặt dày đi hỏi nàng, đi riết thành quen, dần dần thì trở nên thân thiết.”
“Thân thiết thế nào?”
“Ta phụ trách nấu ăn ở Am Thủy Nguyệt.”
“Khoan đã.” Tạ Tri Phi lạnh lùng ngắt lời: “Ta hỏi người thân thiết thế nào, sao người lại nói với ta là người nấu cơm, đừng có hỏi một đằng đáp một nẻo với ta!”
“Đại nhân oan uổng.” Thanh Trúc đỏ bừng mặt: “Ta dần thân thiết với nàng là vì nguyên nhân này mà.”
“Nói như vậy, mỗi người Am Thủy Nguyệt các ngươi đều có việc riêng của mình?”
"Vâng, thưa ngài.”
"Ngươi là phụ trách nấu cơm, vậy Tĩnh Trần thì sao?”
“Nàng thông hiểu kinh Phật, nên phụ trách giảng bài cho ni cô trong am.”
“Dạy ở đâu?”
“Ở trong đại điện.”
“Dạy lúc nào?”
“Mỗi ngày sau bữa cơm chiều sẽ dạy một canh giờ.”
“Ngoài ra, bà ta còn làm gì nữa?”
“Sửa sang lại một ít kinh Phật, cái khác thì không có gì.”
Tạ Tri Phi lười biếng dựa lưng vào ghế: “Được rồi, bây giờ ngươi nói cụ thể xem, người đối tốt với bà ra sao?”
“Vâng, thưa đại nhân.” Thanh Trúc vội nói: "Nàng vì phải giảng bài, cho nên cơm tối mỗi ngày đều phải ăn sớm hơn chúng ta, ta thường âm thầm giúp nàng nấu ăn riêng, cũng hay làm mấy món nàng thích ăn.”
“Bà ấy thích ăn gì?”
“Nàng không thích ăn thanh đạm, khẩu vị hơi nặng, hơi cay một chút.”
Ồ?
Hai hàng lông mày kiếm của Tạ Tri Phi nhướng lên.
Ẩm thực của người xuất gia đều có thói quen thanh đạm, ví dụ như cơm chay của chùa Quan Âm, có thể nhạt hơn cả nước ốc.
Thói quen này của bà ta có hơi thú vị ha!
Hắn cúi đầu, lại đánh dấu lên tờ giấy.
"Bà ấy có kể với người chuyện ngày xưa không?”
“Chưa bao giờ.”
“Bà ta có làm gì khiến ngươi bất ngờ không?”
“Cũng không có.”
Hai câu này vừa hỏi xong, Tạ tam gia đã nổi giận đập vỗ bàn: “Ngươi tốt nhất nghiêm túc nhớ lại đi, bổn đại nhân hận nhất là nghe hai chữ không có.”
Thanh Trúc sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, vừa muốn tranh luận vài câu thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Đại, đại nhân, có một chuyện không biết có tính hay không.”
“Nói đi!”
"Tĩnh Trần nàng…. Nàng rất ít ra khỏi cửa am, mười tám năm hình như ra ngoài ba lần, đúng, am chủ nói là chỉ ba lần."
Mười tám năm chỉ ra khỏi am ba lần, thời gian còn lại đều ở trong am này?
Tạ Tri Phi cả kinh.
"Ni cô các ngươi có thể thường xuyên ra khỏi cửa am không?”
“Trong am quy định, phàm là ngày tết, đều có thể đi ra ngoài, trong am chúng ta vài tiểu ni cô, rất thích lễ mừng năm mới.”
“Điều này chứng tỏ sáu căn của các nàng không thanh tịnh!”
Thanh Trúc mặt đỏ bừng: “Đại nhân, tiểu ni cô tuổi còn nhỏ, tâm tư còn hoạt bát, các nàng…”
“Tĩnh Trần thì sao?” Tạ Tri Phi làm sao kiên nhẫn nghe chuyện của tiểu ni cô khác: “Nàng sáu căn thanh tịnh không?”
Thanh Trúc rõ ràng hơi khựng lại: “Hồi, hồi bẩm đại nhân, nếu nàng sáu căn không thanh tịnh vậy thì trên đời này không có người nào sáu căn thanh tịnh nữa.”
“Thả rắm!”
Tạ Tri Phi lớn tiếng mắng một câu thô tục.
"Trước khi chết bà ta cởi tăng bào, thay y phục khác, thoa son, đi giày thêu, như thế là sáu căn thanh tịnh hả?”
“Tam gia người này làm việc, có thể nằm, tuyệt không đứng. Có thể bớt việc, tuyệt đối không chịu phí thêm chút sức lực.”
“Chân Yến cô nương bị thương, ta đến hỏi giúp nàng.” Hắn lấy lệnh bài Binh Mã Ti ra, nặng đề đặt trước mặt Tuệ Như.
“Con người ta ấy mà, tính tình thô lỗ nóng nảy, không có kiên nhẫn gì, ngươi nói với các nàng, đại nhân hỏi cái gì thì các ngươi đi đáp cái đó, đừng có con bà nó nói không biết này kia với đại nhân.”
Tuệ Như vừa nghe, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Lần trước đi thăm mộ, người này đi theo phía sau Yến cô nương, không lên tiếng nói gì, không ngờ lại là một hung thần ác sát.
Bà nào dám trì hoãn, vội lôi kéo Lan Xuyên đi triệu tập người.
Lý Bất Ngôn dùng cánh tay chọc chọc Chu Thanh, che miệng thấp giọng nói: "Gia ngươi làm sao vậy? Dưỡng thương vài ngày, không đi câu lan phát hóa nên lại bắt đầu dục cầu bất mãn rồi ư?”
Chu Thanh suýt thì té ngã: “Cô nương gì mà suốt ngày câu lan câu lan, cũng không ngại xấu hổ.”
Lý Bất Ngôn chẳng thèm nhướng mắt: “Dù sao cũng tốt hơn một số người không nói tiếng nào mà hạ độc thủ.”
Chu Thanh: "…”
Chưa qua bao lâu thì các ni cô đã đứng hết trước mặt Tạ tam gia, ni bào thuần một sắc, cộng thêm mấy cái đầu trọc lóc.
Trong thành Tứ Cửu và võ tướng có một cách nói bất thành văn, ra cửa gặp ni cô thì đó là điềm xấu.
Tam gia trong lòng mặc niệm một tiếng "Không kiêng kị gì”, sau đó nhìn thoáng qua Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn hắng giọng một cái.
“Các ngươi tự chia thành hai nhóm, một nhóm quen thuộc với Tĩnh Trần, một nhóm không quen thuộc Tĩnh Trần. Quen thuộc đứng bên trái, không quen thuộc đứng bên phải.”
Các ni cô liếc mắt nhìn nhau, chẳng dám ho một tiếng, lặng lẽ phân nhóm.
Tạ Tri Phi ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên đến mức chẳng buồn bắt chéo chân.
Nhóm bên trái tổng cộng chỉ có hai người, một béo, một gầy.
Suốt mười tám năm mà sao lại ít người thế!
Tạ Tri Phi đứng lên, lạnh lùng nói: "Hai người các ngươi đi theo ta, còn lại Chu Thanh phụ trách đi.”
“Vâng!” Nhiều người như vậy, Chu Thanh đang muốn gọi Lý Bất Ngôn đến giúp, vừa ngẩng đầu thì phát hiện người này lại đi theo Tam gia.
“Lý…”
Lý Bất Ngôn quay đầu, vẻ mặt "Ta không làm việc chung với tên khốn hạ độc thủ".
Chu Thanh thầm mặc niệm một tiếng "A Di Đà Phật", để ngăn chặn hỏa khí của mình.
……
Trai phòng của Tĩnh Trần đơn giản mộc mạc đến mức khiến Tạ Tri Phi chê bai.
Lan Xuyên bưng trà nóng lên, hắn uống một ngụm thì đặt mạnh lên bàn: “Trà gì thế này, khó uống muốn chết, đổi loại khác tốt hơn đi.”
Lan Xuyên vừa thấy người lớn hung dữ như vậy, thì nào dám nói chữ "Không có".
Lý Bất Ngôn vò đầu bứt tai.
Kỳ quái, chuyến đi đến phủ Nam Ninh kia, dù điều kiện có khổ sở đến mấy thì Tam gia cũng đâu có xoi mói bắt bẻ như vậy.
Hắn cố ý ư?
Lần thứ hai bưng trà lên, Lan Xuyên không đợi Tạ đại nhân uống một ngụm đã nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nghĩ: vẫn là tính cách của vị Bùi đại nhân trước kia tốt.
Lúc này, Tạ đại nhân lạnh lùng gọi: "Người đầu tiên tiến vào.”
Người đi vào là một ni cô béo, sắc mặt hơi trắng, sau khi hành lễ với Tạ Tri Phi thì không biết mình nên đứng hay nên ngồi nữa, tác phong cực kỳ câu nệ.”
Tạ Tri Phi cũng không gọi cô ngồi, trực tiếp hỏi: "Cô tên gì?”
“Thanh Trúc.”
“Đến am mấy năm rồi?”
“Mười lăm năm.”
“Trễ hơn Tĩnh Trần ba năm?”
“Vâng.”
“Trong mắt ngươi, Tĩnh Trần là người như thế nào?”
Ni cô béo ngẩn ra, còn chưa nghĩ kỹ, vị quan sai đại nhân đã không kiên nhẫn, vỗ bàn, lạnh lùng nói: “Nghĩ cái gì mà nghĩ, nói!”
Ni cô béo sợ tới mức run rẩy, thốt ra: "Rất yên tĩnh, không nói nhiều.”
Yên tĩnh;
Im lặng;
I
Tạ Tri Phi vội lược ra hai điểm mấu chốt, cầm bút đánh dấu trên giấy.
Viết xong, ngẩng đầu hỏi tiếp.
“Ngươi quen bà ta thế nào?”
“Ta là kẻ ngốc, có chỗ Phật pháp tìm hiểu không thấu, nên thường mặt dày đi hỏi nàng, đi riết thành quen, dần dần thì trở nên thân thiết.”
“Thân thiết thế nào?”
“Ta phụ trách nấu ăn ở Am Thủy Nguyệt.”
“Khoan đã.” Tạ Tri Phi lạnh lùng ngắt lời: “Ta hỏi người thân thiết thế nào, sao người lại nói với ta là người nấu cơm, đừng có hỏi một đằng đáp một nẻo với ta!”
“Đại nhân oan uổng.” Thanh Trúc đỏ bừng mặt: “Ta dần thân thiết với nàng là vì nguyên nhân này mà.”
“Nói như vậy, mỗi người Am Thủy Nguyệt các ngươi đều có việc riêng của mình?”
"Vâng, thưa ngài.”
"Ngươi là phụ trách nấu cơm, vậy Tĩnh Trần thì sao?”
“Nàng thông hiểu kinh Phật, nên phụ trách giảng bài cho ni cô trong am.”
“Dạy ở đâu?”
“Ở trong đại điện.”
“Dạy lúc nào?”
“Mỗi ngày sau bữa cơm chiều sẽ dạy một canh giờ.”
“Ngoài ra, bà ta còn làm gì nữa?”
“Sửa sang lại một ít kinh Phật, cái khác thì không có gì.”
Tạ Tri Phi lười biếng dựa lưng vào ghế: “Được rồi, bây giờ ngươi nói cụ thể xem, người đối tốt với bà ra sao?”
“Vâng, thưa đại nhân.” Thanh Trúc vội nói: "Nàng vì phải giảng bài, cho nên cơm tối mỗi ngày đều phải ăn sớm hơn chúng ta, ta thường âm thầm giúp nàng nấu ăn riêng, cũng hay làm mấy món nàng thích ăn.”
“Bà ấy thích ăn gì?”
“Nàng không thích ăn thanh đạm, khẩu vị hơi nặng, hơi cay một chút.”
Ồ?
Hai hàng lông mày kiếm của Tạ Tri Phi nhướng lên.
Ẩm thực của người xuất gia đều có thói quen thanh đạm, ví dụ như cơm chay của chùa Quan Âm, có thể nhạt hơn cả nước ốc.
Thói quen này của bà ta có hơi thú vị ha!
Hắn cúi đầu, lại đánh dấu lên tờ giấy.
"Bà ấy có kể với người chuyện ngày xưa không?”
“Chưa bao giờ.”
“Bà ta có làm gì khiến ngươi bất ngờ không?”
“Cũng không có.”
Hai câu này vừa hỏi xong, Tạ tam gia đã nổi giận đập vỗ bàn: “Ngươi tốt nhất nghiêm túc nhớ lại đi, bổn đại nhân hận nhất là nghe hai chữ không có.”
Thanh Trúc sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, vừa muốn tranh luận vài câu thì đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
“Đại, đại nhân, có một chuyện không biết có tính hay không.”
“Nói đi!”
"Tĩnh Trần nàng…. Nàng rất ít ra khỏi cửa am, mười tám năm hình như ra ngoài ba lần, đúng, am chủ nói là chỉ ba lần."
Mười tám năm chỉ ra khỏi am ba lần, thời gian còn lại đều ở trong am này?
Tạ Tri Phi cả kinh.
"Ni cô các ngươi có thể thường xuyên ra khỏi cửa am không?”
“Trong am quy định, phàm là ngày tết, đều có thể đi ra ngoài, trong am chúng ta vài tiểu ni cô, rất thích lễ mừng năm mới.”
“Điều này chứng tỏ sáu căn của các nàng không thanh tịnh!”
Thanh Trúc mặt đỏ bừng: “Đại nhân, tiểu ni cô tuổi còn nhỏ, tâm tư còn hoạt bát, các nàng…”
“Tĩnh Trần thì sao?” Tạ Tri Phi làm sao kiên nhẫn nghe chuyện của tiểu ni cô khác: “Nàng sáu căn thanh tịnh không?”
Thanh Trúc rõ ràng hơi khựng lại: “Hồi, hồi bẩm đại nhân, nếu nàng sáu căn không thanh tịnh vậy thì trên đời này không có người nào sáu căn thanh tịnh nữa.”
“Thả rắm!”
Tạ Tri Phi lớn tiếng mắng một câu thô tục.
"Trước khi chết bà ta cởi tăng bào, thay y phục khác, thoa son, đi giày thêu, như thế là sáu căn thanh tịnh hả?”