Chương : 10
Hoắc Cải dù đang vùi đầu, nhìn không ra thần sắc. Nhưng ánh mắt thèm nhỏ dãi kia vẫn đang lưu luyến không thôi trên đống thức ăn. Nếu thức ăn kia có tri giác, có khi đã mắc cỡ lệ tuôn vì ánh mắt cực kỳ nóng bỏng của y rồi.
Trong lúc Hoắc Cải đang thắm thiết ngóng trông, Vạn Tư Tề rốt cuộc mở miệng: “Người một nhà không cần khách khí, mọi người cứ tự nhiên đi.”
Trong chớp mắt, chiến sĩ Hoắc Cải xuất thủ với thế sét đánh không kịp bưng tai, kẹp lấy thức ăn có hình bông hoa ở giữa bàn nhét vô miệng. Mà lúc này đũa của ba người còn lại chỉ mới chạm vào mép đĩa.
Một đòn này đạt trọn tiêu chí nhanh chuẩn độc của nghệ thuật cướp đồ ăn, có thể nói là như chớp xẹt qua, không một chút chần chừ đắn đo.
Phải biết rằng, Hoắc Cải trong giai đoạn chuẩn bị chiến tranh “lâu dài” trước đó đã đưa ra một quyết định gian nan. Y phải hiến xử nữ đũa cho nụ hoa nhỏ ở giữa bàn.
Phải tin tưởng, Hoắc Cải để đưa ra quyết định gian nan này đã phải trải qua một quá trình suy đi nghĩ lại, bình thường, đặt ở giữa thường là món chính. Hoa bao này được đặt ở nơi phong thủy bảo địa như thế nhất định là vì thứ này tuyệt nhất. Mà quan trọng hơn là, xíu mại này chỉ có sáu! Hiếm hoi biết bao, giờ không cướp còn chờ tới khi nào.
Cắn miếng đầu tiên của chiến lợi phẩm, Hoắc Cải chìm đắm sâu trong sự hoa lệ của mỹ thực này. Thật là quá quá quá con mẹ nó ngon miệng!
Vì vậy đồng chí Hoắc Cải đã chuẩn bị chu đáo, trong tình huống vô sỉ miệng còn chưa nuốt hết, lại duỗi đũa thứ hai ra, nhanh chóng gắp lấy một hoa bao, thả trong chén.
Đúng lúc này, chiếc đũa vạn ác của Vạn Thử Ly cũng gắp mất một hoa bao thân yêu. Hoắc Cải thấy cảnh này, nhất thời lòng đau như cắt —— gia xuyên về cổ đại dễ lắm sao? Gia xuyên về cổ đại được ăn bữa cơm đàng hoàng dễ lắm sao? Gia xuyên về cổ đại được ăn bữa cơm đàng hoàng lại có thức ăn ngon dễ lắm sao? Ngươi, ngươi cư nhiên nhẫn tâm đi tranh với ta!
Hoắc Cải chỉ hận không thể đũa gắp một cái, bát để một cái, môi mắc một cái, miệng nhét một cái, cổ nghẹn một cái. Vì vậy Hoắc Cải không chút do dự đem hoa bao trong bát nhét vào trong miệng vốn còn chưa nhai xong, vươn đũa tiến quân về phía xíu mại lần nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của Vạn Tư Tề thong thả vang lên: “Bát trân liên hoa bao này là món đắc ý nhất của đầu bếp mới phủ ta, trong da trứng bọc tôm bóc vỏ, gạch cua, cá muối, chân giò hun khói, lưỡi vịt, cá lư, măng tươi, nấm hương. Coi như là tập hợp đủ mùi vị, đúng không, tam đệ?”
Vì vậy đồng chí Hoắc Cải đang tranh ăn hăng say liền bị người vây xem, hơn nữa y không chỉ bị vây xem, mà còn phải phát biểu cảm tưởng với quần chúng vây xem nữa.
Chiếc đũa mang theo bát trân liên hoa bao mới cướp thành công chuẩn bị thắng lợi hồi kinh của đồng chí Hoắc Cải đơ giữa không trung… Cướp đồ ăn thôi mà, có cần phải hưng sư động chúng như thế không!
Hoắc Cải rất muốn cào tường, càng muốn cào người hơn, tiểu tử Vạn Tư Tề này cố ý, tuyệt đối là cố ý! Hu hu hu, họ Vạn không có tên nào tốt hết, bộ dạng đẹp trai cũng không thay đổi được hiện thực là quỷ súc!
Hoắc Cải bị vây xem đến mức hận không thể đào cái hố mà chui xuống, gian nan nhúc nhích hai má phình to một chút, yên lặng bỏ bát trân liên hoa bao vào chén, yên lặng cúi đầu xuống, yên lặng nuốt hai cái bát trân liên hoa bao trong miệng. Sau đó ngẩng đầu lên, vô tội lộ ra sáu cái răng nhỏ: “Bẩm đại ca, quả thật rất ngon.”
Vạn Tư Tề nhìn mấy cái răng nhỏ đang lóe sáng của Hoắc Cải, lặng lẽ không lên tiếng…
Vạn lão gia đã muốn bóp chết Hoắc Cải lắm rồi, vươn chân hung hăng đạp một cái, trong những việc mất mặt chưa thấy việc nào mất mặt như thế. Hoắc Cải đau đến mức thiếu chút nữa hét lên, cuối cùng chỉ là cúi đầu, che dấu toàn bộ biểu cảm. Vạn Thử Ly có chút hả hê nhìn Hoắc Cải, tiện thể cũng bỏ đá xuống giếng mà đạp cho một cái.
Hoắc Cải đuôi mày nhếch lên, bình tĩnh nhẫn nhịn: giờ không phải là thời cơ để bạo phát, mặc cho ngươi coi thường ta, sỉ nhục ta, mỉa mai ta, cười ta, ta cũng phải… ăn no trước cái đã! -_-
Uống rượu xưa nay đều là phương pháp tốt nhất để giúp người ta hóa giải lúng túng, Vạn lão gia bối rối giơ chén về phía Vạn Tư Tề, cười cười nói: “Không biết gần đây con sống thế nào. Ai, mấy tháng nay ta đúng là mệt gần chết, Ly Nhi cũng không tốt, thiếu quản giáo. Nếu nó được một nửa của con…”
“Con gần đây vẫn thế, không có gì hay đáng nói, cũng không có gì dở đáng nói” Vạn Tư Tề cũng nhấc chén, một hơi uống sạch.
Lời Vạn lão gia bị Vạn Tư Tề chặn ngang, nắm tay to mọng bất giác nắm chặt lại.
Vạn lão gia híp mắt nhìn Vạn Tư Tề một lát, lại liếc mắt nhìn Vạn Thử Ly, cuối cùng khẽ cắn môi, trưng khuôn mặt từ phụ ra lần nữa, trơ trơ nói: “Đại lang, con giờ ở Mông Thành coi như cũng là một nhân vật có tiếng, đây là phúc của Vạn gia ta. Đệ đệ con lại không nên thân, ta tuổi đã cao, quản giáo có chút quá sức, tục ngữ nói không sai, huynh trưởng như cha, không biết con có chịu chia sẻ với ta một phần, cho đệ đệ con ở bên cạnh học hỏi đôi điều. Con xưa nay hiếu thuận, chắc sẽ không có chuyện không nể mặt cha, đúng không?”
Lời này càng về sau càng có vẻ uy hiếp.
Nghe câu này của Vạn lão gia, Hoắc Cải lẳng lặng đánh mắt về phía Vạn Thử Ly, thầm nghĩ:
Thì ra Vạn lão gia chạy tới làm khách là vì chuyện này, trong《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》, Vạn Thử Ly ở đây hai ngày thì lại theo Vạn lão gia trở về gây họa muôn dân rồi, coi bộ chuyện này hơn phân nửa không thành.
Cũng phải, trông bộ dạng kiêu ngạo của Vạn Tư Tề, gia sản này tám chín phần là tự tay hắn kiếm, giờ Vạn lão gia kêu khẩu hiệu người nhà thân thiết, định đem Vạn Thử Ly nhét vào trong sản nghiệp của hắn, tiến tới chia một chén canh, Vạn Tư Tề đồng ý mới là lạ.
Nghĩ đến lúc trước Vạn Tư Tề mấy lần vô lý ngắt lời xem như là đã tỏ rõ thái độ, có điều ông già Vạn đúng là kiên nhẫn. Thời đại này, một chữ hiếu cũng đủ đè chết người. Không biết trong nguyên tác Vạn Tư Tề cự tuyệt thế nào?
Không phải chuyện ta ta mặc kệ, Hoắc Cải nhàn nhã gắp đồ ăn vào miệng, chung quy là không dám mặt dày tiếp tục đi thăm hỏi các em nụ hoa nhỏ ngon lành.
Trên bàn cơm này, e là chỉ có Hoắc Cải mới toàn tâm toàn ý ăn như thế. Từ khi đề nghị kia được đưa ra, Vạn lão gia cùng Vạn Thử Ly đều chăm chăm nhìn vào Vạn Tư Tề, bầu không khí nhất thời trở nên có chút gọi là giương cung bạt kiếm.
Đôi mắt như băng của Vạn Tư Tề đảo qua Vạn Thử Ly, lạnh lùng mở miệng với Vạn lão gia: “Đệ đệ cùng con từ nhỏ không thân thiết, cha cũng biết, tính con không tốt, chỉ sợ đệ đệ không chịu được. Dạy không được, lúc đó lại khiến phụ thân ngài lo lắng.”
Vạn lão gia hiển nhiên đã chuẩn bị cho vụ cự tuyệt này, không hề tức giận: “Đâu có chứ, đệ đệ con dù từ nhỏ chưa từng thân cận với con, nhưng tới giờ vẫn đều ngưỡng mộ con, ngày đêm đều muốn thân cận hơn với con. Mà tính cách của đệ đệ con, chính là cần một người quyết đoán tới dạy dỗ một chút, có gì mà chịu được hay không. Yên tâm đi, mặc kệ con giáo dưỡng thế nào, đệ đệ con đều sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Ngưỡng mộ… Thân cận… Ngày đêm… Quyết đoán … Quản giáo… Chịu được… Vui vẻ chịu đựng…
“Khụ khụ ~” Hoắc Cải nghe được câu này, kích động đến mức thiếu chút nữa đem sườn heo nghẹn trong cổ họng. Có câu đường vào đam mỹ sâu như biển, lương tri giờ như người qua đường. Mấy lời này mới nói ra, tư duy Hoắc Cải lập tức chạy về phía con đường YY vặn vẹo trước nay chưa từng có.
Đây là gian tình trắng trợn hết mức mà! Trong đầu cha kế, kịch trường đam mỹ tiểu đang bắt đầu diễn ầm ầm —— trong một căn phòng tối đen, Vạn Tư Tề tay cầm khối băng nhét vào hoa tâm của Vạn Thử Ly, lạnh lùng nói: “Đệ biết đó, tính ta không tốt, chỉ sợ đệ không chịu được.”
Vạn Thử Ly mặt đầy ngượng ngập: “Đệ đệ ngưỡng mộ ca ca muốn chết, chỉ nguyện có thể ngày đêm cùng ca ca thân cận như thế. Mặc cho ca ca điều giáo thế nào, đệ đệ… cũng đều vui vẻ chịu đựng.”
Cha kế + đam mỹ lang nào đó đang thân tâm nhộn nhạo, vùi đầu âm u cười hủ.
Vạn Tư Tề cùng Vạn Thử Ly đồng thời rùng mình một cái.
Vạn Tư Tề bị nước lạnh tập kích chỉ trầm mặc một lát, sau đó mặt đơ ra mở miệng: “Nếu phụ thân đã nói thế, con cũng không thể chối từ, vậy đệ đệ ở lại bên con một thời gian đi.”
Hoắc Cải chợt tròn mắt: tiểu tử này cư nhiên đồng ý rồi, đồng ý rồi! Nội dung sao tự dưng thay đổi mất tiêu rồi? Vì sao Vạn Tư Tề không có bước nào là đi trên đường cũ cả vậy, không phải hắn cũng bị xuyên rồi chứ! Vạn Tư Tề đồng ý nhanh thế, trong đó đương nhiên có điều đáng ngờ. Không phải là...
Bị mấy cái ngưỡng mộ, thân cận gì gì đó mê hoặc rồi chứ. Nhị ca, thụ tính của ngươi đại phát rồi đó ~
Vạn lão gia ha hả cười: “Đệ đệ con có thể theo con là phúc của nó, hai ba năm sau, có khi nó đã giúp con chia sẻ được một hai chuyện rồi, coi như đó cũng là việc tốt. Chỉ là đệ đệ con từ nhỏ đã bị ta chiều hư, hy vọng con là ca ca thì rộng lượng với nó một chút.”
Vạn Tư Tề lại bưng chén rượu lên, lãnh khí càng đậm: “Yên tâm, con sẽ không bạc đãi hắn.”
Hoắc Cải tiếp tục không phải chuyện ta ở một bên ngồi xem: Ố ồ, hai ba năm đó nha, lệch quỹ đạo hơi quá rồi, Vạn lão gia cũng chịu sao? Hay là nói, bởi vì sự kiện 4P kia, khiến Vạn lão gia hạ quyết tâm, nhất định phải đem Vạn Thử Ly rời xa sắc lang, đi làm con người mới?
Nói vậy, quỹ đạo thay đổi xem như cũng hiểu được. Trong nguyên tác có khi Vạn lão gia căn bản không đề cập tới chuyện này với Vạn Tư Tề.
Về phần hiện tại Vạn Tư Tề cư nhiên đồng ý để Vạn Thử Ly lưu lại bên người hai ba năm, nghĩ đến CP huynh đệ tuyệt vời như thế, tất cả đều có thể lý giải rồi. Gian tình ấy mà, chính là sự tồn tại để hóa đồ bỏ thành thần kỳ ~
Trong lúc Hoắc Cải đang thắm thiết ngóng trông, Vạn Tư Tề rốt cuộc mở miệng: “Người một nhà không cần khách khí, mọi người cứ tự nhiên đi.”
Trong chớp mắt, chiến sĩ Hoắc Cải xuất thủ với thế sét đánh không kịp bưng tai, kẹp lấy thức ăn có hình bông hoa ở giữa bàn nhét vô miệng. Mà lúc này đũa của ba người còn lại chỉ mới chạm vào mép đĩa.
Một đòn này đạt trọn tiêu chí nhanh chuẩn độc của nghệ thuật cướp đồ ăn, có thể nói là như chớp xẹt qua, không một chút chần chừ đắn đo.
Phải biết rằng, Hoắc Cải trong giai đoạn chuẩn bị chiến tranh “lâu dài” trước đó đã đưa ra một quyết định gian nan. Y phải hiến xử nữ đũa cho nụ hoa nhỏ ở giữa bàn.
Phải tin tưởng, Hoắc Cải để đưa ra quyết định gian nan này đã phải trải qua một quá trình suy đi nghĩ lại, bình thường, đặt ở giữa thường là món chính. Hoa bao này được đặt ở nơi phong thủy bảo địa như thế nhất định là vì thứ này tuyệt nhất. Mà quan trọng hơn là, xíu mại này chỉ có sáu! Hiếm hoi biết bao, giờ không cướp còn chờ tới khi nào.
Cắn miếng đầu tiên của chiến lợi phẩm, Hoắc Cải chìm đắm sâu trong sự hoa lệ của mỹ thực này. Thật là quá quá quá con mẹ nó ngon miệng!
Vì vậy đồng chí Hoắc Cải đã chuẩn bị chu đáo, trong tình huống vô sỉ miệng còn chưa nuốt hết, lại duỗi đũa thứ hai ra, nhanh chóng gắp lấy một hoa bao, thả trong chén.
Đúng lúc này, chiếc đũa vạn ác của Vạn Thử Ly cũng gắp mất một hoa bao thân yêu. Hoắc Cải thấy cảnh này, nhất thời lòng đau như cắt —— gia xuyên về cổ đại dễ lắm sao? Gia xuyên về cổ đại được ăn bữa cơm đàng hoàng dễ lắm sao? Gia xuyên về cổ đại được ăn bữa cơm đàng hoàng lại có thức ăn ngon dễ lắm sao? Ngươi, ngươi cư nhiên nhẫn tâm đi tranh với ta!
Hoắc Cải chỉ hận không thể đũa gắp một cái, bát để một cái, môi mắc một cái, miệng nhét một cái, cổ nghẹn một cái. Vì vậy Hoắc Cải không chút do dự đem hoa bao trong bát nhét vào trong miệng vốn còn chưa nhai xong, vươn đũa tiến quân về phía xíu mại lần nữa.
Đúng lúc này, giọng nói của Vạn Tư Tề thong thả vang lên: “Bát trân liên hoa bao này là món đắc ý nhất của đầu bếp mới phủ ta, trong da trứng bọc tôm bóc vỏ, gạch cua, cá muối, chân giò hun khói, lưỡi vịt, cá lư, măng tươi, nấm hương. Coi như là tập hợp đủ mùi vị, đúng không, tam đệ?”
Vì vậy đồng chí Hoắc Cải đang tranh ăn hăng say liền bị người vây xem, hơn nữa y không chỉ bị vây xem, mà còn phải phát biểu cảm tưởng với quần chúng vây xem nữa.
Chiếc đũa mang theo bát trân liên hoa bao mới cướp thành công chuẩn bị thắng lợi hồi kinh của đồng chí Hoắc Cải đơ giữa không trung… Cướp đồ ăn thôi mà, có cần phải hưng sư động chúng như thế không!
Hoắc Cải rất muốn cào tường, càng muốn cào người hơn, tiểu tử Vạn Tư Tề này cố ý, tuyệt đối là cố ý! Hu hu hu, họ Vạn không có tên nào tốt hết, bộ dạng đẹp trai cũng không thay đổi được hiện thực là quỷ súc!
Hoắc Cải bị vây xem đến mức hận không thể đào cái hố mà chui xuống, gian nan nhúc nhích hai má phình to một chút, yên lặng bỏ bát trân liên hoa bao vào chén, yên lặng cúi đầu xuống, yên lặng nuốt hai cái bát trân liên hoa bao trong miệng. Sau đó ngẩng đầu lên, vô tội lộ ra sáu cái răng nhỏ: “Bẩm đại ca, quả thật rất ngon.”
Vạn Tư Tề nhìn mấy cái răng nhỏ đang lóe sáng của Hoắc Cải, lặng lẽ không lên tiếng…
Vạn lão gia đã muốn bóp chết Hoắc Cải lắm rồi, vươn chân hung hăng đạp một cái, trong những việc mất mặt chưa thấy việc nào mất mặt như thế. Hoắc Cải đau đến mức thiếu chút nữa hét lên, cuối cùng chỉ là cúi đầu, che dấu toàn bộ biểu cảm. Vạn Thử Ly có chút hả hê nhìn Hoắc Cải, tiện thể cũng bỏ đá xuống giếng mà đạp cho một cái.
Hoắc Cải đuôi mày nhếch lên, bình tĩnh nhẫn nhịn: giờ không phải là thời cơ để bạo phát, mặc cho ngươi coi thường ta, sỉ nhục ta, mỉa mai ta, cười ta, ta cũng phải… ăn no trước cái đã! -_-
Uống rượu xưa nay đều là phương pháp tốt nhất để giúp người ta hóa giải lúng túng, Vạn lão gia bối rối giơ chén về phía Vạn Tư Tề, cười cười nói: “Không biết gần đây con sống thế nào. Ai, mấy tháng nay ta đúng là mệt gần chết, Ly Nhi cũng không tốt, thiếu quản giáo. Nếu nó được một nửa của con…”
“Con gần đây vẫn thế, không có gì hay đáng nói, cũng không có gì dở đáng nói” Vạn Tư Tề cũng nhấc chén, một hơi uống sạch.
Lời Vạn lão gia bị Vạn Tư Tề chặn ngang, nắm tay to mọng bất giác nắm chặt lại.
Vạn lão gia híp mắt nhìn Vạn Tư Tề một lát, lại liếc mắt nhìn Vạn Thử Ly, cuối cùng khẽ cắn môi, trưng khuôn mặt từ phụ ra lần nữa, trơ trơ nói: “Đại lang, con giờ ở Mông Thành coi như cũng là một nhân vật có tiếng, đây là phúc của Vạn gia ta. Đệ đệ con lại không nên thân, ta tuổi đã cao, quản giáo có chút quá sức, tục ngữ nói không sai, huynh trưởng như cha, không biết con có chịu chia sẻ với ta một phần, cho đệ đệ con ở bên cạnh học hỏi đôi điều. Con xưa nay hiếu thuận, chắc sẽ không có chuyện không nể mặt cha, đúng không?”
Lời này càng về sau càng có vẻ uy hiếp.
Nghe câu này của Vạn lão gia, Hoắc Cải lẳng lặng đánh mắt về phía Vạn Thử Ly, thầm nghĩ:
Thì ra Vạn lão gia chạy tới làm khách là vì chuyện này, trong《 Tiện thụ Vạn Nhận Luân 》, Vạn Thử Ly ở đây hai ngày thì lại theo Vạn lão gia trở về gây họa muôn dân rồi, coi bộ chuyện này hơn phân nửa không thành.
Cũng phải, trông bộ dạng kiêu ngạo của Vạn Tư Tề, gia sản này tám chín phần là tự tay hắn kiếm, giờ Vạn lão gia kêu khẩu hiệu người nhà thân thiết, định đem Vạn Thử Ly nhét vào trong sản nghiệp của hắn, tiến tới chia một chén canh, Vạn Tư Tề đồng ý mới là lạ.
Nghĩ đến lúc trước Vạn Tư Tề mấy lần vô lý ngắt lời xem như là đã tỏ rõ thái độ, có điều ông già Vạn đúng là kiên nhẫn. Thời đại này, một chữ hiếu cũng đủ đè chết người. Không biết trong nguyên tác Vạn Tư Tề cự tuyệt thế nào?
Không phải chuyện ta ta mặc kệ, Hoắc Cải nhàn nhã gắp đồ ăn vào miệng, chung quy là không dám mặt dày tiếp tục đi thăm hỏi các em nụ hoa nhỏ ngon lành.
Trên bàn cơm này, e là chỉ có Hoắc Cải mới toàn tâm toàn ý ăn như thế. Từ khi đề nghị kia được đưa ra, Vạn lão gia cùng Vạn Thử Ly đều chăm chăm nhìn vào Vạn Tư Tề, bầu không khí nhất thời trở nên có chút gọi là giương cung bạt kiếm.
Đôi mắt như băng của Vạn Tư Tề đảo qua Vạn Thử Ly, lạnh lùng mở miệng với Vạn lão gia: “Đệ đệ cùng con từ nhỏ không thân thiết, cha cũng biết, tính con không tốt, chỉ sợ đệ đệ không chịu được. Dạy không được, lúc đó lại khiến phụ thân ngài lo lắng.”
Vạn lão gia hiển nhiên đã chuẩn bị cho vụ cự tuyệt này, không hề tức giận: “Đâu có chứ, đệ đệ con dù từ nhỏ chưa từng thân cận với con, nhưng tới giờ vẫn đều ngưỡng mộ con, ngày đêm đều muốn thân cận hơn với con. Mà tính cách của đệ đệ con, chính là cần một người quyết đoán tới dạy dỗ một chút, có gì mà chịu được hay không. Yên tâm đi, mặc kệ con giáo dưỡng thế nào, đệ đệ con đều sẽ vui vẻ chịu đựng.”
Ngưỡng mộ… Thân cận… Ngày đêm… Quyết đoán … Quản giáo… Chịu được… Vui vẻ chịu đựng…
“Khụ khụ ~” Hoắc Cải nghe được câu này, kích động đến mức thiếu chút nữa đem sườn heo nghẹn trong cổ họng. Có câu đường vào đam mỹ sâu như biển, lương tri giờ như người qua đường. Mấy lời này mới nói ra, tư duy Hoắc Cải lập tức chạy về phía con đường YY vặn vẹo trước nay chưa từng có.
Đây là gian tình trắng trợn hết mức mà! Trong đầu cha kế, kịch trường đam mỹ tiểu đang bắt đầu diễn ầm ầm —— trong một căn phòng tối đen, Vạn Tư Tề tay cầm khối băng nhét vào hoa tâm của Vạn Thử Ly, lạnh lùng nói: “Đệ biết đó, tính ta không tốt, chỉ sợ đệ không chịu được.”
Vạn Thử Ly mặt đầy ngượng ngập: “Đệ đệ ngưỡng mộ ca ca muốn chết, chỉ nguyện có thể ngày đêm cùng ca ca thân cận như thế. Mặc cho ca ca điều giáo thế nào, đệ đệ… cũng đều vui vẻ chịu đựng.”
Cha kế + đam mỹ lang nào đó đang thân tâm nhộn nhạo, vùi đầu âm u cười hủ.
Vạn Tư Tề cùng Vạn Thử Ly đồng thời rùng mình một cái.
Vạn Tư Tề bị nước lạnh tập kích chỉ trầm mặc một lát, sau đó mặt đơ ra mở miệng: “Nếu phụ thân đã nói thế, con cũng không thể chối từ, vậy đệ đệ ở lại bên con một thời gian đi.”
Hoắc Cải chợt tròn mắt: tiểu tử này cư nhiên đồng ý rồi, đồng ý rồi! Nội dung sao tự dưng thay đổi mất tiêu rồi? Vì sao Vạn Tư Tề không có bước nào là đi trên đường cũ cả vậy, không phải hắn cũng bị xuyên rồi chứ! Vạn Tư Tề đồng ý nhanh thế, trong đó đương nhiên có điều đáng ngờ. Không phải là...
Bị mấy cái ngưỡng mộ, thân cận gì gì đó mê hoặc rồi chứ. Nhị ca, thụ tính của ngươi đại phát rồi đó ~
Vạn lão gia ha hả cười: “Đệ đệ con có thể theo con là phúc của nó, hai ba năm sau, có khi nó đã giúp con chia sẻ được một hai chuyện rồi, coi như đó cũng là việc tốt. Chỉ là đệ đệ con từ nhỏ đã bị ta chiều hư, hy vọng con là ca ca thì rộng lượng với nó một chút.”
Vạn Tư Tề lại bưng chén rượu lên, lãnh khí càng đậm: “Yên tâm, con sẽ không bạc đãi hắn.”
Hoắc Cải tiếp tục không phải chuyện ta ở một bên ngồi xem: Ố ồ, hai ba năm đó nha, lệch quỹ đạo hơi quá rồi, Vạn lão gia cũng chịu sao? Hay là nói, bởi vì sự kiện 4P kia, khiến Vạn lão gia hạ quyết tâm, nhất định phải đem Vạn Thử Ly rời xa sắc lang, đi làm con người mới?
Nói vậy, quỹ đạo thay đổi xem như cũng hiểu được. Trong nguyên tác có khi Vạn lão gia căn bản không đề cập tới chuyện này với Vạn Tư Tề.
Về phần hiện tại Vạn Tư Tề cư nhiên đồng ý để Vạn Thử Ly lưu lại bên người hai ba năm, nghĩ đến CP huynh đệ tuyệt vời như thế, tất cả đều có thể lý giải rồi. Gian tình ấy mà, chính là sự tồn tại để hóa đồ bỏ thành thần kỳ ~