Chương : 22
“Tam thiếu gia, ngài đã dậy chưa?”
Hoắc Cải đang đứng trước chậu rửa mặt nghe tiếng gọi của nha hoàn ngoài cửa thấp hơn bình thường ít nhất ba điệu, cảm thấy thế giới chớp mắt huyền ảo quá.
Trong lúc Hoắc Cải đang bồi hồi giữa chân thực và huyễn huyễn, tiếng gõ cửa lại dai dẳng vang lên.
“Cốc cốc cốc…”
“Vào đi.” Hoắc Cải day trán, xem ra thế giới này vẫn còn bình thường chán, có nha hoàn bá đạo mặc kệ ý nguyện của chủ nhân như thế, ngoại trừ nha hoàn của mình ra, còn có thể là ai?
“Í, yêu nghiệt phương nào?” Hoắc Cải nhìn người nào đó mới đẩy cửa vào, phản xạ có điều kiện mà phun ra một câu như vầy.
Chỉ thấy người tới thân như thiếu nữ, đội một cái đầu heo, hai má phì ra, trong hồng có xanh, trong xanh mang tím, quả thực là một con yêu quái to đùng.
Yêu quái kia hai tay trống trơn, đi tới trước mặt Hoắc Cải: “Tam thiếu gia, hôm nay sao lại dậy sớm vậy?”
Thì ra yêu quái kia là nha hoàn mình… Hoắc Cải ngắm bầu trời đã sáng trưng, cảm thấy trên đời này những người mở to mắt nói xạo thực sự là ngày càng nhiều.
Hoắc Cải vắt khăn, nhìn chằm chằm đầu heo, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sao lại bị thương thành như vầy?”
Nha hoàn cắn răng, thấp giọng run run nói: “Nhị gia sai người lấy giày đánh ta, đánh tròn một canh giờ.”
Hoắc Cải đem khăn vắt xong phủ lên mặt, che khuất toàn bộ biểu cảm.
Không uổng tối qua mình cố ý nói một câu “Ta nghe nha hoàn của ta nói, nhị ca mới đây gặp phải tai bay vạ gió.” Chuyện này vốn là sỉ nhục trong lòng Vạn Thử Ly, lại bị một nha hoàn đem ra tám với người mà trước giờ hắn vẫn coi thường, đúng là cực mất mặt. Nếu hắn không ghi hận trong lòng, sau đó trả thù, hắn đã không phải là Vạn Thử Ly rồi.
Hoắc Cải kéo khăn xuống, lộ ra bộ dạng sợ hãi: “Ca ấy làm chi đánh ngươi?”
“Nô tỳ không biết.” Nha hoàn vẻ mặt không kiên nhẫn, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Hoắc Cải cũng không hỏi thêm, mở khăn ra từ tốn lau mặt.
“Tam thiếu gia, lão gia bảo ta tới truyền lời cho ngài, tối qua bị dọa, tiệc rượu chia tay hôm nay nếu ‘Không muốn tới’ thì không cần phải tới. Lát nữa sẽ có hạ nhân đem bữa trưa vào phòng.” Nha hoàn nhanh nhanh chóng chóng chuyển lời xong, mắt sáng quắc trừng Hoắc Cải, chờ y đáp lời.
Quả nhiên, nha hoàn này không phải là chiến sĩ thi đua vết thương còn nhẹ không chịu rời chiến trường, trưa vậy rồi còn mang cái đầu heo qua đây, rõ ràng là có người dặn. Không để mình xuất hiện, đương nhiên là không muốn hai đương sự trong sự kiện loạn luân chạm mặt, tăng thêm biến số, cũng không biết là ý của Vạn lão gia hay là Vạn Thử Ly. Có điều, dù là ý của ai thì cũng không có chỗ cho mình nhúng tay vào rồi phải không nào?
“Hiểu rồi, ta ở trong phòng chờ là được.” Hoắc Cải nhu thuận gật đầu.
Nha hoàn đạt được mục đích, cũng không nói thêm gì, căn dặn một câu “Tam thiếu gia, ngài nhớ thu xếp hành lý cho đầy đủ đi”, xoay người ra cửa.
Hoắc Cải nhìn bóng lưng nha hoàn, khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một độ cong châm chọc, coi bộ trong lòng nha hoàn này vẫn xem mình là mềm yếu dễ khi, trận da thịt chịu khổ này chưa từng nghĩ tới gia có dính dáng gì.
Vậy vừa đẹp, các ngươi coi thường ta, khinh thị ta, bỏ quên ta, ta mới có thể vô thanh vô tức hoàn thành đại nghiệp hãm hại người của ta. Thời đại này, làm một kẻ xấu lấy khi nam hiếp công làm nghề chính, lấy hãm hại lừa gạt làm nghề phụ, khiêm tốn mới là vương đạo.
Hoắc Cải ngoan ngoãn chờ trong phòng, ngoan ngoãn dùng xong cơm, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn chờ trong phòng.
Không bao lâu, có hạ nhân nhà Vạn Tư Tề gõ cửa, vào phòng nói: “Tam thiếu gia, ngài đi theo ta.”
“Đến lúc đi rồi sao?” Hoắc Cải xách bao hành lý cực đại mình thu thập được lên hỏi.
“Vâng.” Hạ nhân kia cung kính gật đầu, sau đó rất tự nhiên nhận lấy cái bọc trong tay Hoắc Cải, đi trước dẫn đường.
Hoắc Cải len lén thở ra một hơi, cuối cùng cũng được rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, Vạn Tư Tề người này, không thể giỡn được, chỉ có thể xa xa mà ngắm, đương nhiên, nếu có thể cả đời không liên quan mới là tốt nhất!
“Tam thiếu gia, đi thêm mấy bước nữa là thấy các vị chủ tử rồi.” Gia nhân kia dừng bước, khom người vươn tay.
Hoắc Cải gật đầu, đi lên trước.
“Tam đệ, đệ sao lại tới trễ vậy, cha và nhị đệ đều đã chờ hồi lâu.” Vạn Tư Tề phất tay, ở xa xa cao giọng gọi.
‘Ta X, trễ là tại ta sao? Lại không ai thông báo!’ Hoắc Cải vô cùng vô tội mồ hôi ròng ròng bước nhỏ chạy tới, khom mình hành lễ: “Cha, đại ca, nhị ca.”
“Đại lang, sau này tiểu nhi phải dựa vào đại ca con dạy bảo nhiều nhiều rồi.” Vạn lão gia không để ý Hoắc Cải, vẫn nói chuyện với Vạn Tư Tề như trước.
Vạn Tư Tề ôm quyền nói: “Phụ thân yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ không để cho đệ đệ tiếp tục nhát gan ngây thơ, mặc người khi dễ nữa.”
Hả? Nhát gan ngây thơ, mặc người khi dễ? Vạn Tư Tề nói là Vạn Thử Ly sao? Hoắc Cải kinh ngạc trừng to mắt, đột nhiên có dự cảm cực xấu.
Hoắc Cải đang kinh nghi, Vạn Tư Tề đã xoay người đối mặt y, giơ tay, đặt móng vuốt lên đầu y, còn lấn tới mà xoa xoa một cái. Giọng nói phải gọi là dịu dàng thuần hậu: “Tam đệ, nếu như cha đã giao đệ cho ta, vậy thì đại ca sẽ làm hết trách nhiệm của huynh trưởng.”
Vạn lão gia bị một màn trước mắt kích cho đầu lưỡi đều vẹo: “Không… không phải, rõ ràng con hứa là…”
Vạn Tư Tề không chút khách khí cắt lời Vạn lão gia: “Sao lại không phải, ta vẫn đều hứa sẽ chiếu cố ‘đệ đệ’, hơn nữa sau khi phụ thân căn dặn, không phải ta vẫn luôn chiếu cố tam đệ sao?”
Vạn Tư Tề chơi xấu trắng trợn như vậy, khiến cho Vạn gia ba người còn lại nhất thời đều hóa đá.
Vạn Tư Tề tuy vì hiếu đạo, không thể không chấp nhận sắp xếp của Vạn lão gia, nhưng mà hắn lại bất động thanh sắc đi trộm xà đổi cột, chơi bằng mặt không bằng lòng một vố triệt để —— hắn chưa bao giờ nói rõ là mình hứa chiếu cố đệ đệ nào; hắn chưa bao giờ uống rượu Vạn Thử Ly kính mình trái lại bị Vạn Nhận Luân chuốc cho không ít; hắn chưa bao giờ hỏi đến Vạn Thử Ly trái lại đối Vạn Nhận Luân chiếu cố có thừa.
Cho nên, cái ngu này, hắn giả rất tự nhiên, dù hai bên trong lòng đều biết rõ, lại không cách chi cãi được.
Sắc mặt Vạn lão gia lạnh xuống, nhưng không trực tiếp chống lại Vạn Tư Tề, chỉ quay đầu trừng Hoắc Cải, nói: “Tiểu tam, hành lý đâu rồi, chúng ta lập tức xuất phát!”
Hoắc Cải bị Vạn lão gia nhìn chăm chăm đến dựng tóc gáy, vội vàng quay đầu, muốn xách hành lý lập tức rời đi. Lại kinh ngạc phát hiện, gia nhân mang hành lý không biết đã biến mất từ lúc nào…
Hoắc Cải gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nếu nói cho Vạn lão gia biết là mình đã thân tình đem hành lý tặng lại cho đại ca rồi thì liệu có thể bị bạo hành gia đình một trận không.
Vạn Tư Tề lại không để Hoắc Cải có cơ hội mở miệng, xen vào giữa hai người, thản nhiên nói: “Mặc dù tam đệ có chút không hiểu chuyện nhưng phụ thân cũng không cần nổi giận trực tiếp đem người mang đi như thế, hành lý các thứ của tam đệ còn chưa thu thập mà. Tuy lúc ta đến tiễn phụ thân và nhị đệ, tam đệ vẫn chưa có mặt, đúng là có chút thất lễ. Nhưng phụ thân cũng nên biết, tối qua nhị đệ ‘đùa giỡn’ kiểu đó. Tam đệ lòng còn sợ hãi cũng không có gì lạ.”
Lời này mang theo cảm giác uy hiếp, dù sao, cảnh tượng Vạn Thử Ly gì gì đệ đệ đó cũng lỡ để Vạn Tư Tề vừa vặn “đụng” trúng rồi.
Nhược điểm rơi vào tay người khác, Vạn lão gia nhất thời nghẹn họng, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề hừ lạnh một tiếng lời lẽ không nể nang: “Lẽ nào cha cũng muốn nhị đệ với ta huynh đệ đùa giỡn sao?”
“Hừ!”
Vạn lão gia rơi xuống hạ phong, bụng đầy oán hận không thể xả vào Vạn Tư Tề đã đủ lông đủ cánh, nhưng vẫn có thể đổ hết lên người thằng con thứ ba vô dụng kia. Lão vung tay, tát về phía mặt Hoắc Cải.
“Bốp” Tay lớn của Vạn lão gia không đụng trúng mặt mà đụng trúng mu bàn tay của Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề cả giận nói: “Phụ thân đã giao hoàn toàn tam đệ cho ta, vậy thì nên yên tâm để cho ta dạy dỗ mới phải.”
Vạn lão gia cười nhạt: “Hắn là ‘đệ đệ’ con mà, vi phụ có gì phải lo lắng đâu?”
Quay đầu, Vạn lão gia lại chỉ vào mũi Hoắc Cải ngoan độc mắng: “Ngươi cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Ta đã bảo ngươi sao lại mặt dày đòi theo chứ, ta đã bảo ngươi sao lại mang hành lý đầy đủ thế chứ, ta đã bảo ngươi sao lại vội vàng kính rượu đại ca như vậy chứ, ta đã bảo ngươi sao lại đúng dịp ở trước mặt đại ca bị người ta khi dễ chứ?
Ta vẫn tưởng ngươi là phế vật, không nghĩ ra cũng có lúc hữu dụng như thế! Ta mà sớm biết ngươi có tâm tư xấu xa tới mức này thì, trước đã không nhất thời từ tâm mang theo cái loại tai họa lang tâm cẩu phế như ngươi!”
Hoắc Cải gần như bị mắng tới mụ đầu, chẳng lẽ mình đụng trúng chính là công thức bi kịch số một trong truyền thuyết —— thần xui quỷ khiến + may áo cưới cho người = hết đường chối cãi?
Hoắc Cải lặng lẽ rơi lệ, sao thế gian luôn có những chuyện khiến người ta thống khổ như thế: Chịu tội thay người, oan không thể biện minh, tai bay vạ gió, liệt dương tiết sớm…
A phì, tự dưng trật đường mất.
“Ly nhi, ở đó làm gì, còn không đi! Chờ đại ca ngươi giữ lại sao?” Vạn lão gia rõ ràng đã tức giận điên người, đến mức túm được kẻ nào cắn kẻ đó.
Vạn Thử Ly lại cười lạnh một tiếng nói: “Cha, không vội, sách ta thiếu tam đệ còn đang vô tình lẫn trong hành lý của chúng ta, phải phiền tam đệ theo vào xe ngựa một chuyến để lấy chứ. Thuận tiện đếm lại, xem có thiếu mất quyển nào không, đúng không, tam đệ?”
Vạn lão gia vừa nghe Vạn Thử Ly nói thế, cũng có chút hiểu được, quay đầu cười hời hợt với Vạn Tư Tề: “Ai, hài tử này, làm việc lúc nào cũng lề mề như thế. Ta nghĩ, con sẽ không phiền cho huynh đệ bọn nó chút thời gian. Đúng không?”
Vạn Tư Tề trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Đương nhiên.”
“Tam đệ, còn không nhanh theo?” Vạn Thử Ly cười với Hoắc Cải một cái gọi là gió lạnh từng trận.
Hoắc Cải nhìn trời, nội tâm tranh đấu… Lỡ như bị Vạn Thử Ly nhốt trong xe cầm giày quật cho một trận ngoan độc thì làm sao giờ? Gia là thụ không có sức trói gà đâu!
“Ngươi còn lo lắng cái gì? Chẳng qua là trước khi xuất phát, nán lại một chút ở trong xe thôi. Hơn nữa chúng ta lập tức phải xuất hành rồi, coi như muốn làm gì đó cũng không thích hợp, đúng không?” Vạn Thử Ly lại nói: “Rương sách kia tuy đã hứa trả lại cho ngươi, nhưng nhất thời không kiểm tra, lạc mất một vài quyển cũng không có gì lạ. Ngươi nói có đúng không?”
Hoắc Cải không tình nguyện mà gật đầu đồng ý, không ngờ, mình lại vì mấy quyển《hoàng cương số học》,《ngũ niên cao khảo tam niên mô nghị 》,《thiên lợi 38 sáo》… mà phải đi vào núi đao biển lửa một lần.
**************************************************************************
【 tiểu kịch trường vô trách nhiệm —— Đao Mã đán phiên bản vào hang sói 】
(*) Đao Mã đán, vai diễn Đao Mã, là một vai trong hí khúc, ví với phụ nữ giỏi võ
Rõ ràng sáng sớm người còn trong phòng ngủ, còn đang nhảy lên nhảy xuống chuẩn bị đồ,
Sao tự nhiên đối tượng chiếu cố bị thay đổi, ta ở hiện trường chó cắn chó.
Quay đầu lại phúc hắc nhìn trúng, trời xoay đất quay ~~
Ta mang ghế băng làm quần chúng ngồi xem, đột nhiên tiền đồ hết thảy đều mờ mịt.
( ta) còn đang nghĩ rốt cuộc thân ở phương nào,
( ta) trở thành một binh sĩ trung trinh.
( ta) bắt đầu nghĩ, bản thân vì sao mà bi tráng.
( ta) đang ngỡ ngàng, đã bị bắt lên chiến trường.
Lừa người, một đòn bất ngờ, vai phụ trở thành diễn viên chính, hố sâu, đào rất vững vàng.
Lừa người, đặc sắc hơn ai hết, trộm xà nhà đổi lại trụ chính, nhị đệ biến tam lang.
Lừa người, trong đầu chuẩn bị cả, hứa hẹn nói dõng dạc, người xem vô tri vỗ tay.
Lừa người, đặc sắc hơn ai hết, phúc hắc tâm địa xấu, diễn xuất gạt toàn bộ.
Hoắc Cải đang đứng trước chậu rửa mặt nghe tiếng gọi của nha hoàn ngoài cửa thấp hơn bình thường ít nhất ba điệu, cảm thấy thế giới chớp mắt huyền ảo quá.
Trong lúc Hoắc Cải đang bồi hồi giữa chân thực và huyễn huyễn, tiếng gõ cửa lại dai dẳng vang lên.
“Cốc cốc cốc…”
“Vào đi.” Hoắc Cải day trán, xem ra thế giới này vẫn còn bình thường chán, có nha hoàn bá đạo mặc kệ ý nguyện của chủ nhân như thế, ngoại trừ nha hoàn của mình ra, còn có thể là ai?
“Í, yêu nghiệt phương nào?” Hoắc Cải nhìn người nào đó mới đẩy cửa vào, phản xạ có điều kiện mà phun ra một câu như vầy.
Chỉ thấy người tới thân như thiếu nữ, đội một cái đầu heo, hai má phì ra, trong hồng có xanh, trong xanh mang tím, quả thực là một con yêu quái to đùng.
Yêu quái kia hai tay trống trơn, đi tới trước mặt Hoắc Cải: “Tam thiếu gia, hôm nay sao lại dậy sớm vậy?”
Thì ra yêu quái kia là nha hoàn mình… Hoắc Cải ngắm bầu trời đã sáng trưng, cảm thấy trên đời này những người mở to mắt nói xạo thực sự là ngày càng nhiều.
Hoắc Cải vắt khăn, nhìn chằm chằm đầu heo, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi sao lại bị thương thành như vầy?”
Nha hoàn cắn răng, thấp giọng run run nói: “Nhị gia sai người lấy giày đánh ta, đánh tròn một canh giờ.”
Hoắc Cải đem khăn vắt xong phủ lên mặt, che khuất toàn bộ biểu cảm.
Không uổng tối qua mình cố ý nói một câu “Ta nghe nha hoàn của ta nói, nhị ca mới đây gặp phải tai bay vạ gió.” Chuyện này vốn là sỉ nhục trong lòng Vạn Thử Ly, lại bị một nha hoàn đem ra tám với người mà trước giờ hắn vẫn coi thường, đúng là cực mất mặt. Nếu hắn không ghi hận trong lòng, sau đó trả thù, hắn đã không phải là Vạn Thử Ly rồi.
Hoắc Cải kéo khăn xuống, lộ ra bộ dạng sợ hãi: “Ca ấy làm chi đánh ngươi?”
“Nô tỳ không biết.” Nha hoàn vẻ mặt không kiên nhẫn, rõ ràng không muốn nói nhiều về chuyện này.
Hoắc Cải cũng không hỏi thêm, mở khăn ra từ tốn lau mặt.
“Tam thiếu gia, lão gia bảo ta tới truyền lời cho ngài, tối qua bị dọa, tiệc rượu chia tay hôm nay nếu ‘Không muốn tới’ thì không cần phải tới. Lát nữa sẽ có hạ nhân đem bữa trưa vào phòng.” Nha hoàn nhanh nhanh chóng chóng chuyển lời xong, mắt sáng quắc trừng Hoắc Cải, chờ y đáp lời.
Quả nhiên, nha hoàn này không phải là chiến sĩ thi đua vết thương còn nhẹ không chịu rời chiến trường, trưa vậy rồi còn mang cái đầu heo qua đây, rõ ràng là có người dặn. Không để mình xuất hiện, đương nhiên là không muốn hai đương sự trong sự kiện loạn luân chạm mặt, tăng thêm biến số, cũng không biết là ý của Vạn lão gia hay là Vạn Thử Ly. Có điều, dù là ý của ai thì cũng không có chỗ cho mình nhúng tay vào rồi phải không nào?
“Hiểu rồi, ta ở trong phòng chờ là được.” Hoắc Cải nhu thuận gật đầu.
Nha hoàn đạt được mục đích, cũng không nói thêm gì, căn dặn một câu “Tam thiếu gia, ngài nhớ thu xếp hành lý cho đầy đủ đi”, xoay người ra cửa.
Hoắc Cải nhìn bóng lưng nha hoàn, khóe môi hơi hơi giơ lên, lộ ra một độ cong châm chọc, coi bộ trong lòng nha hoàn này vẫn xem mình là mềm yếu dễ khi, trận da thịt chịu khổ này chưa từng nghĩ tới gia có dính dáng gì.
Vậy vừa đẹp, các ngươi coi thường ta, khinh thị ta, bỏ quên ta, ta mới có thể vô thanh vô tức hoàn thành đại nghiệp hãm hại người của ta. Thời đại này, làm một kẻ xấu lấy khi nam hiếp công làm nghề chính, lấy hãm hại lừa gạt làm nghề phụ, khiêm tốn mới là vương đạo.
Hoắc Cải ngoan ngoãn chờ trong phòng, ngoan ngoãn dùng xong cơm, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn chờ trong phòng.
Không bao lâu, có hạ nhân nhà Vạn Tư Tề gõ cửa, vào phòng nói: “Tam thiếu gia, ngài đi theo ta.”
“Đến lúc đi rồi sao?” Hoắc Cải xách bao hành lý cực đại mình thu thập được lên hỏi.
“Vâng.” Hạ nhân kia cung kính gật đầu, sau đó rất tự nhiên nhận lấy cái bọc trong tay Hoắc Cải, đi trước dẫn đường.
Hoắc Cải len lén thở ra một hơi, cuối cùng cũng được rời khỏi nơi quỷ quái này rồi, Vạn Tư Tề người này, không thể giỡn được, chỉ có thể xa xa mà ngắm, đương nhiên, nếu có thể cả đời không liên quan mới là tốt nhất!
“Tam thiếu gia, đi thêm mấy bước nữa là thấy các vị chủ tử rồi.” Gia nhân kia dừng bước, khom người vươn tay.
Hoắc Cải gật đầu, đi lên trước.
“Tam đệ, đệ sao lại tới trễ vậy, cha và nhị đệ đều đã chờ hồi lâu.” Vạn Tư Tề phất tay, ở xa xa cao giọng gọi.
‘Ta X, trễ là tại ta sao? Lại không ai thông báo!’ Hoắc Cải vô cùng vô tội mồ hôi ròng ròng bước nhỏ chạy tới, khom mình hành lễ: “Cha, đại ca, nhị ca.”
“Đại lang, sau này tiểu nhi phải dựa vào đại ca con dạy bảo nhiều nhiều rồi.” Vạn lão gia không để ý Hoắc Cải, vẫn nói chuyện với Vạn Tư Tề như trước.
Vạn Tư Tề ôm quyền nói: “Phụ thân yên tâm, có ta ở đây, nhất định sẽ không để cho đệ đệ tiếp tục nhát gan ngây thơ, mặc người khi dễ nữa.”
Hả? Nhát gan ngây thơ, mặc người khi dễ? Vạn Tư Tề nói là Vạn Thử Ly sao? Hoắc Cải kinh ngạc trừng to mắt, đột nhiên có dự cảm cực xấu.
Hoắc Cải đang kinh nghi, Vạn Tư Tề đã xoay người đối mặt y, giơ tay, đặt móng vuốt lên đầu y, còn lấn tới mà xoa xoa một cái. Giọng nói phải gọi là dịu dàng thuần hậu: “Tam đệ, nếu như cha đã giao đệ cho ta, vậy thì đại ca sẽ làm hết trách nhiệm của huynh trưởng.”
Vạn lão gia bị một màn trước mắt kích cho đầu lưỡi đều vẹo: “Không… không phải, rõ ràng con hứa là…”
Vạn Tư Tề không chút khách khí cắt lời Vạn lão gia: “Sao lại không phải, ta vẫn đều hứa sẽ chiếu cố ‘đệ đệ’, hơn nữa sau khi phụ thân căn dặn, không phải ta vẫn luôn chiếu cố tam đệ sao?”
Vạn Tư Tề chơi xấu trắng trợn như vậy, khiến cho Vạn gia ba người còn lại nhất thời đều hóa đá.
Vạn Tư Tề tuy vì hiếu đạo, không thể không chấp nhận sắp xếp của Vạn lão gia, nhưng mà hắn lại bất động thanh sắc đi trộm xà đổi cột, chơi bằng mặt không bằng lòng một vố triệt để —— hắn chưa bao giờ nói rõ là mình hứa chiếu cố đệ đệ nào; hắn chưa bao giờ uống rượu Vạn Thử Ly kính mình trái lại bị Vạn Nhận Luân chuốc cho không ít; hắn chưa bao giờ hỏi đến Vạn Thử Ly trái lại đối Vạn Nhận Luân chiếu cố có thừa.
Cho nên, cái ngu này, hắn giả rất tự nhiên, dù hai bên trong lòng đều biết rõ, lại không cách chi cãi được.
Sắc mặt Vạn lão gia lạnh xuống, nhưng không trực tiếp chống lại Vạn Tư Tề, chỉ quay đầu trừng Hoắc Cải, nói: “Tiểu tam, hành lý đâu rồi, chúng ta lập tức xuất phát!”
Hoắc Cải bị Vạn lão gia nhìn chăm chăm đến dựng tóc gáy, vội vàng quay đầu, muốn xách hành lý lập tức rời đi. Lại kinh ngạc phát hiện, gia nhân mang hành lý không biết đã biến mất từ lúc nào…
Hoắc Cải gian nan nuốt một ngụm nước bọt, nếu nói cho Vạn lão gia biết là mình đã thân tình đem hành lý tặng lại cho đại ca rồi thì liệu có thể bị bạo hành gia đình một trận không.
Vạn Tư Tề lại không để Hoắc Cải có cơ hội mở miệng, xen vào giữa hai người, thản nhiên nói: “Mặc dù tam đệ có chút không hiểu chuyện nhưng phụ thân cũng không cần nổi giận trực tiếp đem người mang đi như thế, hành lý các thứ của tam đệ còn chưa thu thập mà. Tuy lúc ta đến tiễn phụ thân và nhị đệ, tam đệ vẫn chưa có mặt, đúng là có chút thất lễ. Nhưng phụ thân cũng nên biết, tối qua nhị đệ ‘đùa giỡn’ kiểu đó. Tam đệ lòng còn sợ hãi cũng không có gì lạ.”
Lời này mang theo cảm giác uy hiếp, dù sao, cảnh tượng Vạn Thử Ly gì gì đệ đệ đó cũng lỡ để Vạn Tư Tề vừa vặn “đụng” trúng rồi.
Nhược điểm rơi vào tay người khác, Vạn lão gia nhất thời nghẹn họng, chỉ oán hận trừng mắt nhìn Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề hừ lạnh một tiếng lời lẽ không nể nang: “Lẽ nào cha cũng muốn nhị đệ với ta huynh đệ đùa giỡn sao?”
“Hừ!”
Vạn lão gia rơi xuống hạ phong, bụng đầy oán hận không thể xả vào Vạn Tư Tề đã đủ lông đủ cánh, nhưng vẫn có thể đổ hết lên người thằng con thứ ba vô dụng kia. Lão vung tay, tát về phía mặt Hoắc Cải.
“Bốp” Tay lớn của Vạn lão gia không đụng trúng mặt mà đụng trúng mu bàn tay của Vạn Tư Tề.
Vạn Tư Tề cả giận nói: “Phụ thân đã giao hoàn toàn tam đệ cho ta, vậy thì nên yên tâm để cho ta dạy dỗ mới phải.”
Vạn lão gia cười nhạt: “Hắn là ‘đệ đệ’ con mà, vi phụ có gì phải lo lắng đâu?”
Quay đầu, Vạn lão gia lại chỉ vào mũi Hoắc Cải ngoan độc mắng: “Ngươi cái thứ ăn cây táo rào cây sung! Ta đã bảo ngươi sao lại mặt dày đòi theo chứ, ta đã bảo ngươi sao lại mang hành lý đầy đủ thế chứ, ta đã bảo ngươi sao lại vội vàng kính rượu đại ca như vậy chứ, ta đã bảo ngươi sao lại đúng dịp ở trước mặt đại ca bị người ta khi dễ chứ?
Ta vẫn tưởng ngươi là phế vật, không nghĩ ra cũng có lúc hữu dụng như thế! Ta mà sớm biết ngươi có tâm tư xấu xa tới mức này thì, trước đã không nhất thời từ tâm mang theo cái loại tai họa lang tâm cẩu phế như ngươi!”
Hoắc Cải gần như bị mắng tới mụ đầu, chẳng lẽ mình đụng trúng chính là công thức bi kịch số một trong truyền thuyết —— thần xui quỷ khiến + may áo cưới cho người = hết đường chối cãi?
Hoắc Cải lặng lẽ rơi lệ, sao thế gian luôn có những chuyện khiến người ta thống khổ như thế: Chịu tội thay người, oan không thể biện minh, tai bay vạ gió, liệt dương tiết sớm…
A phì, tự dưng trật đường mất.
“Ly nhi, ở đó làm gì, còn không đi! Chờ đại ca ngươi giữ lại sao?” Vạn lão gia rõ ràng đã tức giận điên người, đến mức túm được kẻ nào cắn kẻ đó.
Vạn Thử Ly lại cười lạnh một tiếng nói: “Cha, không vội, sách ta thiếu tam đệ còn đang vô tình lẫn trong hành lý của chúng ta, phải phiền tam đệ theo vào xe ngựa một chuyến để lấy chứ. Thuận tiện đếm lại, xem có thiếu mất quyển nào không, đúng không, tam đệ?”
Vạn lão gia vừa nghe Vạn Thử Ly nói thế, cũng có chút hiểu được, quay đầu cười hời hợt với Vạn Tư Tề: “Ai, hài tử này, làm việc lúc nào cũng lề mề như thế. Ta nghĩ, con sẽ không phiền cho huynh đệ bọn nó chút thời gian. Đúng không?”
Vạn Tư Tề trầm mặc một lát, trầm giọng nói: “Đương nhiên.”
“Tam đệ, còn không nhanh theo?” Vạn Thử Ly cười với Hoắc Cải một cái gọi là gió lạnh từng trận.
Hoắc Cải nhìn trời, nội tâm tranh đấu… Lỡ như bị Vạn Thử Ly nhốt trong xe cầm giày quật cho một trận ngoan độc thì làm sao giờ? Gia là thụ không có sức trói gà đâu!
“Ngươi còn lo lắng cái gì? Chẳng qua là trước khi xuất phát, nán lại một chút ở trong xe thôi. Hơn nữa chúng ta lập tức phải xuất hành rồi, coi như muốn làm gì đó cũng không thích hợp, đúng không?” Vạn Thử Ly lại nói: “Rương sách kia tuy đã hứa trả lại cho ngươi, nhưng nhất thời không kiểm tra, lạc mất một vài quyển cũng không có gì lạ. Ngươi nói có đúng không?”
Hoắc Cải không tình nguyện mà gật đầu đồng ý, không ngờ, mình lại vì mấy quyển《hoàng cương số học》,《ngũ niên cao khảo tam niên mô nghị 》,《thiên lợi 38 sáo》… mà phải đi vào núi đao biển lửa một lần.
**************************************************************************
【 tiểu kịch trường vô trách nhiệm —— Đao Mã đán phiên bản vào hang sói 】
(*) Đao Mã đán, vai diễn Đao Mã, là một vai trong hí khúc, ví với phụ nữ giỏi võ
Rõ ràng sáng sớm người còn trong phòng ngủ, còn đang nhảy lên nhảy xuống chuẩn bị đồ,
Sao tự nhiên đối tượng chiếu cố bị thay đổi, ta ở hiện trường chó cắn chó.
Quay đầu lại phúc hắc nhìn trúng, trời xoay đất quay ~~
Ta mang ghế băng làm quần chúng ngồi xem, đột nhiên tiền đồ hết thảy đều mờ mịt.
( ta) còn đang nghĩ rốt cuộc thân ở phương nào,
( ta) trở thành một binh sĩ trung trinh.
( ta) bắt đầu nghĩ, bản thân vì sao mà bi tráng.
( ta) đang ngỡ ngàng, đã bị bắt lên chiến trường.
Lừa người, một đòn bất ngờ, vai phụ trở thành diễn viên chính, hố sâu, đào rất vững vàng.
Lừa người, đặc sắc hơn ai hết, trộm xà nhà đổi lại trụ chính, nhị đệ biến tam lang.
Lừa người, trong đầu chuẩn bị cả, hứa hẹn nói dõng dạc, người xem vô tri vỗ tay.
Lừa người, đặc sắc hơn ai hết, phúc hắc tâm địa xấu, diễn xuất gạt toàn bộ.