Chương : 3
Ở nơi nào đó trong Vạn phủ, một căn phòng độc lập đứng giữa phồn hoa tu trúc, gian nhà được dựng rất tinh mỹ, không nói đến tường trắng cửa sổ đỏ, duy chỉ mái nhà thôi đã kiến tạo hai tầng ngói xanh nóc uốn, phần nóc cong nhếch lên như con chim ưng xòe cánh, mũi nóc còn nằm một đôi thụy thú, tuy là dùng gỗ điêu khắc thành, nhưng đao pháp cũng rất là tinh tế, nhìn rất sống động.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến từng trận cười đùa, hiển nhiên đang có người ở trong phòng tiếp khách. Có thể chiếm dụng một nơi xa hoa như thế để chơi đùa, ở Vạn gia ngoại trừ tâm can bảo bối của Vạn lão gia —— Vạn Thử Ly ra, y không nghĩ được tới ai khác.
Một tên tiểu tư mặc áo xanh bưng rượu đang chuẩn bị đi qua viện môn, đưa rượu cho đám người ở trong phòng. Bỗng nhiên, tiểu tư này dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua hướng khác, dõi theo ai đó trùng hợp bước ra khỏi viện tử của Vạn lão gia.
Chỉ thấy người tới một thân nho sam không mới không cũ, búi tóc hơi loạn, tóc đen ở bên má lỏng lẻo rũ xuống. Mi mắt hạ thấp, bước chân thong thả, vẻ mặt mềm yếu ai cũng khi dễ được.
Trên mặt tiểu tư hiện lên một nụ cười bỡn cợt, cố ý nói đề cao thanh âm, cao giọng gọi: “Ai yo ~ Tam thiếu gia, ngài đang định đi đâu thế?”
Thiếu niên kia có chút căng thẳng mà cắn cắn môi: “Không có… Không có đi đâu hết a.” Dứt lời muốn dọc theo đường mòn, vội vã chạy đi, tựa như muốn nhanh chóng né đi chỗ thị phi này.
Ngay lúc thiếu niên đi tới cửa viện căn phòng tinh mỹ kia, bên trong lại đột nhiên truyền đến một trận cười lớn. Sau đó, giọng nói của nhị ca Vạn Thử Ly từ trong phòng truyền đến: “Phúc Duyên, đem rượu đưa cho Tam thiếu gia, để y tới, không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Tiểu tư Phúc Duyên kéo dài bước chân, vừa vặn chắn trước người thiếu niên, nhướn mày nói: “Được rồi, Tam thiếu, ngài cũng nghe được đó. Không phải tiểu nhân làm khó ngài, thật là nhị gia phân phó. Xin hãy hiểu cho.”
Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, Phúc Duyên đã đem khay nhét mạnh vào tay đối phương, còn khoanh tay, bộ dạng như đang xem kịch vui. “Làm phiền rồi ha, Tam thiếu gia.”
Thiếu niên cũng là kẻ nhu nhược, yên lặng bưng khay rượu đi tới cửa phòng. Phúc Duyên vẫn đứng tại chỗ, ngoái đầu xem náo nhiệt.
Có lẽ cuối cùng lại có chút khó xử, thiếu niên đứng ở trước cửa, nâng tay lên, lại bất động một lúc lâu.
Phúc Duyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu niên, cười nhạo một tiếng, giờ biết mất mặt rồi sao? Bị nhị gia khi dễ biết bao lần, còn giả bộ kiêu ngạo!
Thế nhưng, nếu như Phúc Duyên có thể tới gần hơn, sẽ phát hiện, y đứng ở cửa đâu phải là vì lúng túng, không thấy tên nhóc này đang thừa dịp quay lưng đưa tay mà ra sức đem thứ bột trắng đổ vào trong rượu sao? Hơn nữa trên khuôn mặt đang cúi gằm chôn sâu của thiếu niên, hiện ra cũng không phải là vẻ khuất nhục như Phúc Duyên, mà là một nụ cười gian tương đối âm hiểm.
‘Hắc hắc, không uổng công ta từ trong phòng ngủ Vạn lão gia lấy dược xong, ở trước cửa ngồi chổm hổm chờ lâu như thế. Để ta chờ được cơ hội hảo hảo hầu hạ các ngươi một phen rồi! Nhị ca, yên tâm đi, ta nhất định sẽ hầu hạ cho ngươi dục. tiên. dục. tử ~’
Hoắc Cải giấu đi khuôn mặt vô sỉ, khôi phục lại dáng vẻ tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu, đẩy cửa vào. “Nhị… Nhị ca, rượu đến rồi.”
Vạn Thử Ly vỗ bàn, lớn tiếng quát: “Sao lại chậm thế hả, tay chân đứt hết rồi sao? Còn không nhanh rót rượu cho mọi người, chẳng lanh lợi tí nào!”
Thiếu niên thoạt nhìn có chút nhát gan hít sâu một hơi, sau đó cúi gằm đầu đi tới trước bàn, cánh tay nhỏ bé trắng noãn khẽ bày chén, châm rượu, giọng nói mềm mại vang lên: “Các ca ca… Mời uống rượu.”
Tay mọi người rung lên, bị giọng nói thanh thuần mà kiều mị này tấn công, đồng thời nuốt nuốt nước miếng, nhất thời ai ai cũng thất thần.
Hoắc Cải nhất thời cũng thất thần luôn, nhưng là bị dọa. Này đúng là không hót thì thôi, vừa hót liền khiến người người kinh ngạc, bổn cha kế lúc viết tiểu thuyết cũng không thể phối âm, ai biết giọng nói của Vạn Nhận Luân khi nhỏ nhẹ hiệu quả lại gây nhộn nhạo như thế, gia thật sự không định dùng sắc. dụ, chỉ là hiểu lầm a hiểu lầm.
Nhờ hiệu quả của sắc. dụ này ban tặng, đám hồ bằng cẩu hữu ngồi quanh bàn mơ mơ màng màng đưa tay ra, mơ mơ màng màng nâng chén lên, sau đó mơ mơ màng màng uống hai cái, cổ họng hình như lại càng khát hơn.
Nhưng mà Vạn Thử Ly là ngoại lệ, không phải là hắn không bị ảnh hưởng, mà là vì giọng nói của Vạn Nhận Luân này đột nhiên thay đổi âm điệu, Vạn Thử Ly ngoài bị ảnh hưởng nặng nề, cũng là bị dọa. Trong lúc nhất thời lại có một loại ảo giác đệ đệ nhà mình biến thành nữ nhân rồi… Thật hãi hùng!
Hoắc Cải thấy Vạn Thử Ly không uống, lòng run một cái, không phải chứ, tiểu tử này lẽ nào đã nhận ra?
Hoắc Cải thăm dò đem chén rượu đưa tới trước mặt nhị ca, thấp giọng nói: “Nhị ca, mời dùng.”
Vạn Thử Ly càng thêm kinh ngạc, tiểu tử này bình thường bị sai sử, tuy là nghe lời, nhưng nhìn sao cũng là không tình nguyện, hôm nay sao lại tích cực chủ động như thế? Không bình thường, rõ ràng là không bình thường.
Lẽ nào là…
Tiểu tử này uống lộn thuốc? (rất nhanh ngươi sẽ biết uống lộn thuốc là tên ngốc nào. -_-!)
Hoắc Cải thấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng như có điều suy nghĩ, dự cảm bất ổn càng lúc càng tăng. Nhất thời cũng không quản nhiều nữa, tay nâng chén rượu, đưa tới bên môi Vạn Thử Ly.
“Nhị ca ~ “
Thanh dụ đại pháp, toàn diện phát động!
Sắc. dụ tính là cái khỉ gì, sớm chuốc say cái đám này mới là vương đạo!
Vạn Thử Ly nghe giọng nói mềm mại kia, nhìn thấy hình dạng xấu hổ lại khiếp sợ của Hoắc Cải, khuôn mặt, không hiểu vì sao lại đỏ lên. Tiểu tử Vạn Nhận Luân này hôm nay đúng là uống lộn thuốc rồi… sao.
Cơ hội khó có được, Vạn Thử Ly nhướn nhướn mày được voi đòi tiên với Hoắc Cải, nói: “Ta lười di chuyển, ngươi hầu hạ ta?”
Hoắc Cải đang sợ hắn không uống, vừa nghe hắn nói vậy, lập tức an tâm.
Chỉ cần uống xong, quản hắn là tự mình uống hay là bị lão tử chuốc, tay Hoắc Cải vừa kéo liền đem toàn bộ rượu đổ vào trong miệng Vạn Thử Ly.
Không ngờ Vạn Thử Ly cư nhiên lại không bị tiểu tử này làm cho sặc, thuận lợi đem rượu uống sạch sẽ.
Thấy hiệu quả của sắc. dụ lớn như thế, Hoắc Cải lập tức rất dứt khoát mà quyết đinh, thay đổi phương châm, sớm chuốc xong sớm rời đi. Trì hoãn sẽ sinh biến, nếu chờ bọn hắn chậm rãi uống xong, ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Đại trượng phu hành sự không từ thủ đoạn, sắc. dụ gì đó chung quy cũng là thủ đoạn thường dùng nha.
Thân là một hủ nam, tư liệu đam mỹ tồn tại trong đầu Hoắc Cải không thể chỉ dùng một câu mênh mông phong phú là có thể hình dung. Sắc thủ pháp tuyệt đối là có thể hạ bút thành văn.
Thân là một đam mỹ tác giả, nhân vật dưới ngòi bút Hoắc Cải bất kể là nữ vương thụ, thánh mẫu thụ, yêu nghiệt thụ hay là tiểu bạch thụ, ngôn ngữ, hành vi, tâm lý toàn bộ đều do một tay y dựng nên, nghiền ngẫm tỉ mỉ, hiểu rõ các loại hình. Nhập vai chỉ là tố chất cơ bản.
Cho nên, Hoắc Cải chơi sắc. dụ hiệu quả là…
“Các công tử cũng muốn Tiểu Luân hầu hạ sao?” Tiếng nói phải dịu dàng, âm cuối phải cao, cố tình làm ra vẻ càng vô tội càng tốt.
Hoắc Cải quay đầu, lộ ra một bộ dáng rất đơn thuần.
Lông mi khẽ run là mê hoặc, sóng mắt lưu chuyển là ma mị, hàm răng khẽ cắn là dụ dỗ, khóe môi khẽ cong là quyến rũ…
Ai biết thiếu niên ngày thường chất phác không thú vị cười rộ lên lại … thiên kiều bá mị như thế.
Có tiện nghi không chiếm là đồ ngu, ba vị cẩu hữu của Vạn Thử Ly đương nhiên là đều vội vàng gật đầu.
Vì vậy Hoắc Cải tiểu bằng hữu rất nghe lời mà nhanh tay lẹ chân đem rượu đổ đầy tràn.
Mấy tên thiếu niên bất lương bị mê hoặc đến choáng váng, lại được ai đó ân cần hầu hạ, nhanh nhẹn uống sạch sẽ. Vạn Thử Ly dù cảm thấy kỳ lạ cũng không may mắn tránh khỏi, ai bảo hắn là đối tượng được Hoắc Cải trọng điểm chiếu cố làm gì.
Mắt thấy đã đại công cáo thành, Hoắc Cải vui vẻ cười, xách bầu rượu đã trống rỗng lên lắc lắc nói: “Rượu hết rồi, ta đi lấy thêm.”
Hoắc Cải miệng nói không nhanh không chậm, chân lại di chuyển nhanh như sóc, hai bước đã lủi ra khỏi cửa.
Đột nhiên, hồ bằng cẩu hữu số hai túm đai lưng Hoắc Cải một cái, kéo về phía sau, Hoắc Cải liền ngã vào trong lòng đối phương.
Một cái tay mập mạp khẽ nhấc cằm Hoắc Cải lên, tiếng nói lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi “Vạn ca, nghe nói kỳ thực không phải chỉ có cùng nữ tử mới làm được chuyện này, cùng với nam tử thật ra cũng có thể đó ~ “
Vạn Thử Ly có chút kinh ngạc nhìn đám bạn, cái hiểu cái không, trong lòng nhưng cũng có chút rục rịch.
Hồ bằng cẩu hữu số một đã động sắc tâm vội vàng đệm vào: “Phải a phải a, không bằng chúng ta thử xem, nghe nói so với nữ tử còn có phong vị hơn.”
Hoắc Cải nhìn Vạn Thử Ly hình như đã lung lay, nhất thời tim như nổi trống, mồ hôi ròng ròng.
Vì sao… Vì sao nội dung vở kịch lại phát triển sớm hơn rồi! Trong nguyên tác không phải chơi đến chạng vạng, đám người kia mới rảnh rỗi đến ngứa ngáy mà nhắc đến chuyện đùa giỡn nam nhân sao?
Hoắc Cải xoay xoay người, cánh tay trên lưng lại càng ôm chặt hơn. Mà không xong nhất chính là, có thứ gì đó cứng rắn đụng lên bắp đùi y.
Cha kế giới đam mỹ thâm niên như Hoắc Cải đương nhiên biết đó là cái gì. Cho nên y chỉ có thể im lặng chăm chú nuốt nước miếng.
Không nghĩ tới, hiệu lực của dược này phát tác còn nhanh hơn tưởng tượng, hu hu hu, ngươi chỉ là xuân dược mà thôi, có cần chất lượng đảm bảo như thế không?!
Rất rõ ràng, Hoắc Cải đã quên mất, đôi khi dụ thụ cũng được xem là xuân dược hình người. Sắc dụ quá hiệu quả, đôi khi cũng không phải là thứ gì hay ho, nhất là khi dùng sắc dụ với một đám thối nát đã bị chuốc xuân dược.
Hoắc Cải chậm rãi nhìn quanh một vòng, chỉ thấy đám nam nhân kia ai ai cũng khuôn mặt đỏ bừng, mắt dâng lên thèm khát, khí tức xấu xa đập mặt mà đến. Y nhịn không được run rẩy cả người, hận không thể lập tức tìm cái hố đem mình chôn xuống.
Trong nguyên tác, năm nam nhân ngồi trong một cái phòng, Vạn Nhận Luân bị người bôi dược, kết quả y bị thao rớt nửa cái mạng. Hiện tại, năm nam nhân ngồi trong một cái phòng, bốn người quần áo lụa là bị chuốc dược, kết quả là…
Hoắc Cải gian nan nuốt nước miếng một cái, bi kịch này hình như đang phát triển theo hướng tồi tệ hơn.
Trong phòng thỉnh thoảng truyền đến từng trận cười đùa, hiển nhiên đang có người ở trong phòng tiếp khách. Có thể chiếm dụng một nơi xa hoa như thế để chơi đùa, ở Vạn gia ngoại trừ tâm can bảo bối của Vạn lão gia —— Vạn Thử Ly ra, y không nghĩ được tới ai khác.
Một tên tiểu tư mặc áo xanh bưng rượu đang chuẩn bị đi qua viện môn, đưa rượu cho đám người ở trong phòng. Bỗng nhiên, tiểu tư này dừng bước, nghiêng đầu nhìn qua hướng khác, dõi theo ai đó trùng hợp bước ra khỏi viện tử của Vạn lão gia.
Chỉ thấy người tới một thân nho sam không mới không cũ, búi tóc hơi loạn, tóc đen ở bên má lỏng lẻo rũ xuống. Mi mắt hạ thấp, bước chân thong thả, vẻ mặt mềm yếu ai cũng khi dễ được.
Trên mặt tiểu tư hiện lên một nụ cười bỡn cợt, cố ý nói đề cao thanh âm, cao giọng gọi: “Ai yo ~ Tam thiếu gia, ngài đang định đi đâu thế?”
Thiếu niên kia có chút căng thẳng mà cắn cắn môi: “Không có… Không có đi đâu hết a.” Dứt lời muốn dọc theo đường mòn, vội vã chạy đi, tựa như muốn nhanh chóng né đi chỗ thị phi này.
Ngay lúc thiếu niên đi tới cửa viện căn phòng tinh mỹ kia, bên trong lại đột nhiên truyền đến một trận cười lớn. Sau đó, giọng nói của nhị ca Vạn Thử Ly từ trong phòng truyền đến: “Phúc Duyên, đem rượu đưa cho Tam thiếu gia, để y tới, không cần ngươi hầu hạ nữa.”
Tiểu tư Phúc Duyên kéo dài bước chân, vừa vặn chắn trước người thiếu niên, nhướn mày nói: “Được rồi, Tam thiếu, ngài cũng nghe được đó. Không phải tiểu nhân làm khó ngài, thật là nhị gia phân phó. Xin hãy hiểu cho.”
Không đợi thiếu niên kịp phản ứng, Phúc Duyên đã đem khay nhét mạnh vào tay đối phương, còn khoanh tay, bộ dạng như đang xem kịch vui. “Làm phiền rồi ha, Tam thiếu gia.”
Thiếu niên cũng là kẻ nhu nhược, yên lặng bưng khay rượu đi tới cửa phòng. Phúc Duyên vẫn đứng tại chỗ, ngoái đầu xem náo nhiệt.
Có lẽ cuối cùng lại có chút khó xử, thiếu niên đứng ở trước cửa, nâng tay lên, lại bất động một lúc lâu.
Phúc Duyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của thiếu niên, cười nhạo một tiếng, giờ biết mất mặt rồi sao? Bị nhị gia khi dễ biết bao lần, còn giả bộ kiêu ngạo!
Thế nhưng, nếu như Phúc Duyên có thể tới gần hơn, sẽ phát hiện, y đứng ở cửa đâu phải là vì lúng túng, không thấy tên nhóc này đang thừa dịp quay lưng đưa tay mà ra sức đem thứ bột trắng đổ vào trong rượu sao? Hơn nữa trên khuôn mặt đang cúi gằm chôn sâu của thiếu niên, hiện ra cũng không phải là vẻ khuất nhục như Phúc Duyên, mà là một nụ cười gian tương đối âm hiểm.
‘Hắc hắc, không uổng công ta từ trong phòng ngủ Vạn lão gia lấy dược xong, ở trước cửa ngồi chổm hổm chờ lâu như thế. Để ta chờ được cơ hội hảo hảo hầu hạ các ngươi một phen rồi! Nhị ca, yên tâm đi, ta nhất định sẽ hầu hạ cho ngươi dục. tiên. dục. tử ~’
Hoắc Cải giấu đi khuôn mặt vô sỉ, khôi phục lại dáng vẻ tiểu bạch thỏ điềm đạm đáng yêu, đẩy cửa vào. “Nhị… Nhị ca, rượu đến rồi.”
Vạn Thử Ly vỗ bàn, lớn tiếng quát: “Sao lại chậm thế hả, tay chân đứt hết rồi sao? Còn không nhanh rót rượu cho mọi người, chẳng lanh lợi tí nào!”
Thiếu niên thoạt nhìn có chút nhát gan hít sâu một hơi, sau đó cúi gằm đầu đi tới trước bàn, cánh tay nhỏ bé trắng noãn khẽ bày chén, châm rượu, giọng nói mềm mại vang lên: “Các ca ca… Mời uống rượu.”
Tay mọi người rung lên, bị giọng nói thanh thuần mà kiều mị này tấn công, đồng thời nuốt nuốt nước miếng, nhất thời ai ai cũng thất thần.
Hoắc Cải nhất thời cũng thất thần luôn, nhưng là bị dọa. Này đúng là không hót thì thôi, vừa hót liền khiến người người kinh ngạc, bổn cha kế lúc viết tiểu thuyết cũng không thể phối âm, ai biết giọng nói của Vạn Nhận Luân khi nhỏ nhẹ hiệu quả lại gây nhộn nhạo như thế, gia thật sự không định dùng sắc. dụ, chỉ là hiểu lầm a hiểu lầm.
Nhờ hiệu quả của sắc. dụ này ban tặng, đám hồ bằng cẩu hữu ngồi quanh bàn mơ mơ màng màng đưa tay ra, mơ mơ màng màng nâng chén lên, sau đó mơ mơ màng màng uống hai cái, cổ họng hình như lại càng khát hơn.
Nhưng mà Vạn Thử Ly là ngoại lệ, không phải là hắn không bị ảnh hưởng, mà là vì giọng nói của Vạn Nhận Luân này đột nhiên thay đổi âm điệu, Vạn Thử Ly ngoài bị ảnh hưởng nặng nề, cũng là bị dọa. Trong lúc nhất thời lại có một loại ảo giác đệ đệ nhà mình biến thành nữ nhân rồi… Thật hãi hùng!
Hoắc Cải thấy Vạn Thử Ly không uống, lòng run một cái, không phải chứ, tiểu tử này lẽ nào đã nhận ra?
Hoắc Cải thăm dò đem chén rượu đưa tới trước mặt nhị ca, thấp giọng nói: “Nhị ca, mời dùng.”
Vạn Thử Ly càng thêm kinh ngạc, tiểu tử này bình thường bị sai sử, tuy là nghe lời, nhưng nhìn sao cũng là không tình nguyện, hôm nay sao lại tích cực chủ động như thế? Không bình thường, rõ ràng là không bình thường.
Lẽ nào là…
Tiểu tử này uống lộn thuốc? (rất nhanh ngươi sẽ biết uống lộn thuốc là tên ngốc nào. -_-!)
Hoắc Cải thấy người này cứ nhìn chằm chằm vào mình, bộ dáng như có điều suy nghĩ, dự cảm bất ổn càng lúc càng tăng. Nhất thời cũng không quản nhiều nữa, tay nâng chén rượu, đưa tới bên môi Vạn Thử Ly.
“Nhị ca ~ “
Thanh dụ đại pháp, toàn diện phát động!
Sắc. dụ tính là cái khỉ gì, sớm chuốc say cái đám này mới là vương đạo!
Vạn Thử Ly nghe giọng nói mềm mại kia, nhìn thấy hình dạng xấu hổ lại khiếp sợ của Hoắc Cải, khuôn mặt, không hiểu vì sao lại đỏ lên. Tiểu tử Vạn Nhận Luân này hôm nay đúng là uống lộn thuốc rồi… sao.
Cơ hội khó có được, Vạn Thử Ly nhướn nhướn mày được voi đòi tiên với Hoắc Cải, nói: “Ta lười di chuyển, ngươi hầu hạ ta?”
Hoắc Cải đang sợ hắn không uống, vừa nghe hắn nói vậy, lập tức an tâm.
Chỉ cần uống xong, quản hắn là tự mình uống hay là bị lão tử chuốc, tay Hoắc Cải vừa kéo liền đem toàn bộ rượu đổ vào trong miệng Vạn Thử Ly.
Không ngờ Vạn Thử Ly cư nhiên lại không bị tiểu tử này làm cho sặc, thuận lợi đem rượu uống sạch sẽ.
Thấy hiệu quả của sắc. dụ lớn như thế, Hoắc Cải lập tức rất dứt khoát mà quyết đinh, thay đổi phương châm, sớm chuốc xong sớm rời đi. Trì hoãn sẽ sinh biến, nếu chờ bọn hắn chậm rãi uống xong, ai biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Đại trượng phu hành sự không từ thủ đoạn, sắc. dụ gì đó chung quy cũng là thủ đoạn thường dùng nha.
Thân là một hủ nam, tư liệu đam mỹ tồn tại trong đầu Hoắc Cải không thể chỉ dùng một câu mênh mông phong phú là có thể hình dung. Sắc thủ pháp tuyệt đối là có thể hạ bút thành văn.
Thân là một đam mỹ tác giả, nhân vật dưới ngòi bút Hoắc Cải bất kể là nữ vương thụ, thánh mẫu thụ, yêu nghiệt thụ hay là tiểu bạch thụ, ngôn ngữ, hành vi, tâm lý toàn bộ đều do một tay y dựng nên, nghiền ngẫm tỉ mỉ, hiểu rõ các loại hình. Nhập vai chỉ là tố chất cơ bản.
Cho nên, Hoắc Cải chơi sắc. dụ hiệu quả là…
“Các công tử cũng muốn Tiểu Luân hầu hạ sao?” Tiếng nói phải dịu dàng, âm cuối phải cao, cố tình làm ra vẻ càng vô tội càng tốt.
Hoắc Cải quay đầu, lộ ra một bộ dáng rất đơn thuần.
Lông mi khẽ run là mê hoặc, sóng mắt lưu chuyển là ma mị, hàm răng khẽ cắn là dụ dỗ, khóe môi khẽ cong là quyến rũ…
Ai biết thiếu niên ngày thường chất phác không thú vị cười rộ lên lại … thiên kiều bá mị như thế.
Có tiện nghi không chiếm là đồ ngu, ba vị cẩu hữu của Vạn Thử Ly đương nhiên là đều vội vàng gật đầu.
Vì vậy Hoắc Cải tiểu bằng hữu rất nghe lời mà nhanh tay lẹ chân đem rượu đổ đầy tràn.
Mấy tên thiếu niên bất lương bị mê hoặc đến choáng váng, lại được ai đó ân cần hầu hạ, nhanh nhẹn uống sạch sẽ. Vạn Thử Ly dù cảm thấy kỳ lạ cũng không may mắn tránh khỏi, ai bảo hắn là đối tượng được Hoắc Cải trọng điểm chiếu cố làm gì.
Mắt thấy đã đại công cáo thành, Hoắc Cải vui vẻ cười, xách bầu rượu đã trống rỗng lên lắc lắc nói: “Rượu hết rồi, ta đi lấy thêm.”
Hoắc Cải miệng nói không nhanh không chậm, chân lại di chuyển nhanh như sóc, hai bước đã lủi ra khỏi cửa.
Đột nhiên, hồ bằng cẩu hữu số hai túm đai lưng Hoắc Cải một cái, kéo về phía sau, Hoắc Cải liền ngã vào trong lòng đối phương.
Một cái tay mập mạp khẽ nhấc cằm Hoắc Cải lên, tiếng nói lộ ra vẻ thèm nhỏ dãi “Vạn ca, nghe nói kỳ thực không phải chỉ có cùng nữ tử mới làm được chuyện này, cùng với nam tử thật ra cũng có thể đó ~ “
Vạn Thử Ly có chút kinh ngạc nhìn đám bạn, cái hiểu cái không, trong lòng nhưng cũng có chút rục rịch.
Hồ bằng cẩu hữu số một đã động sắc tâm vội vàng đệm vào: “Phải a phải a, không bằng chúng ta thử xem, nghe nói so với nữ tử còn có phong vị hơn.”
Hoắc Cải nhìn Vạn Thử Ly hình như đã lung lay, nhất thời tim như nổi trống, mồ hôi ròng ròng.
Vì sao… Vì sao nội dung vở kịch lại phát triển sớm hơn rồi! Trong nguyên tác không phải chơi đến chạng vạng, đám người kia mới rảnh rỗi đến ngứa ngáy mà nhắc đến chuyện đùa giỡn nam nhân sao?
Hoắc Cải xoay xoay người, cánh tay trên lưng lại càng ôm chặt hơn. Mà không xong nhất chính là, có thứ gì đó cứng rắn đụng lên bắp đùi y.
Cha kế giới đam mỹ thâm niên như Hoắc Cải đương nhiên biết đó là cái gì. Cho nên y chỉ có thể im lặng chăm chú nuốt nước miếng.
Không nghĩ tới, hiệu lực của dược này phát tác còn nhanh hơn tưởng tượng, hu hu hu, ngươi chỉ là xuân dược mà thôi, có cần chất lượng đảm bảo như thế không?!
Rất rõ ràng, Hoắc Cải đã quên mất, đôi khi dụ thụ cũng được xem là xuân dược hình người. Sắc dụ quá hiệu quả, đôi khi cũng không phải là thứ gì hay ho, nhất là khi dùng sắc dụ với một đám thối nát đã bị chuốc xuân dược.
Hoắc Cải chậm rãi nhìn quanh một vòng, chỉ thấy đám nam nhân kia ai ai cũng khuôn mặt đỏ bừng, mắt dâng lên thèm khát, khí tức xấu xa đập mặt mà đến. Y nhịn không được run rẩy cả người, hận không thể lập tức tìm cái hố đem mình chôn xuống.
Trong nguyên tác, năm nam nhân ngồi trong một cái phòng, Vạn Nhận Luân bị người bôi dược, kết quả y bị thao rớt nửa cái mạng. Hiện tại, năm nam nhân ngồi trong một cái phòng, bốn người quần áo lụa là bị chuốc dược, kết quả là…
Hoắc Cải gian nan nuốt nước miếng một cái, bi kịch này hình như đang phát triển theo hướng tồi tệ hơn.