Chương : 33
Cánh cửa gỗ khắc họa tiết hoa đang đóng chặt, có chút hương khí vấn vương trước cửa, xung quanh tĩnh mịch, cho nên âm thanh trong phòng vốn không lớn, lúc này lại khá rõ. Nghe mơ hồ như tiếng nước, lại dường như có tiếng rên rỉ, còn xen kẽ hai tiếng thở gấp trầm thấp.
Hoắc Cải nhướn mày cười gian, vận khí của mình không tệ, hình như đúng lúc tên này đang lăn lộn trên giường, tỉ lệ bị phát hiện khi lén đột nhập lại giảm xuống rồi.
Hai tay Hoắc Cải chắp vào nhau, thành tâm cầu khẩn “Đại thần ** phù hộ tên này hành sự không đóng cửa.”
Thò tay đẩy nhẹ, cửa mở ra không tiếng động.
Hoắc Cải nhòm qua khe cửa, chỉ thấy phòng the buông trướng gấm, rèm châu mành thưa, không thấy một bóng người. Xem ra vẫn phải đột nhập sâu hơn rồi.
Hoắc Cải nhấc tay nhón gót lẻn vào phòng, dán sát vào tường xê dịch từ chút một, cuối cùng dừng lại bên ngoài tấm rèm châu trướng buông đó. Lúc này âm thanh đã rõ ràng như ngay bên tai, xem ra nhân vật chính đang ở bên kia trướng.
Thắng lợi ngay trước mắt, nhưng Hoắc Cải lại không trực tiếp vạch rèm ra, mà chầm chậm nằm sấp xuống sàn, chổng mông lên, nhòm trộm qua khe hở giữa rèm và sàn…
Thảm nhung sặc sỡ phủ khắp phòng, chỉ thấy một đôi chân trắng muốt như tuyết quỳ trên thảm, một tấm sa đỏ vướng trên hông, đung đưa theo cái eo đang chuyển động. Mái tóc đen nhánh văn vẹo chảy xuống từ trên lưng, không ngừng đưa đẩy theo đầu.
Tiếng nước lép nhép vang lên, Hoắc Cải liếm môi, không cần nhìn cậu cũng có thể tưởng tượng ra được cổ họng của người đưa lưng về phía mình đang làm gì, bàn tay trắng trẻo đó đang vuốt ve như thế nào. Xem ra, người đang được thị hầu là Đông Phương Vị Minh rồi.
Hoắc Cải cẩn thận bò lên một bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Nam nhân khoác hờ áo gấm, nhắm mắt, nằm dựa vào sạp quý phi trước mặt người thị hầu, cốt cách hào hoa, phong nhã, xinh đẹp như xuân, tươi tắn như hoa, vô cùng gợi cảm.
Lập tức, hô hấp như ngừng lại.
Lồng ngực trào dâng như thác đổ, cả thân thể bị va chạm như sắp tan thành mây khói, chỉ còn lại một trái tim trần trụi đang không ngừng nhảy nhót…
Như trống trận, “Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!!!” ầm ầm trong tai, tiếng nào tiếng nấy đều như đang gào thét.
Như tơ trúc, “Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…” quấn quýt, triền miên.
Hoắc Cải phải mất đến một khắc mới có thể chấn áp cảm xúc không thuộc về mình. Từng chút từng chút một rụt về.
Hoắc Cải cắn môi, nhãn thần u ám không rõ.
Thật không ngờ, tình cảm của Vạn Nhận Luân dành cho Đông Phương Vị Minh lại sâu sắc đến nhường này. Bởi vì yêu, cho nên mới chịu làm đồ chơi của Đông Phương Vị Minh, chịu đựng mọi kiểu điều giáo không khác gì tra tấn. Bởi vì yêu, cho nên mới chịu là món hàng của Đông Phương Vị Minh, cho dù bị ép phải tiếp khách, cho dù bị bán đi với giá rẻ mạt, tình yêu đó cũng chưa từng giảm đi chút nào.
Si tình cố chấp như đá như vậy, … tiện đến cỡ nào chứ!
Chẳng qua là bị đám lưu manh chơi đến tàn phế, không thể tiếp khách được, mới có được cơ hội nằm trên giường dưỡng thương, nào có phải là Đông Phương Vị Minh thiện lương chăm sóc.
Chẳng qua là thương thế lành nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng, khiến cho Đông Phương Vị Minh hiếu kỳ, mới bị nhìn một cách đầy dò xét, nào có phải Đông Phương Vị Minh dịu dàng quan tâm.
Chẳng qua là khả năng chịu đựng vượt xa người thường, Đông Phương Vị Minh muốn khiêu chiến cực hạn, mới đích thân điều giáo, nào có phải hắn nhìn ngươi với một con mắt khác.
Vạn Nhận Luân tên tiện thụ này! Tự yêu bản thân cũng phải có mức độ, ngươi tưởng khắp bốn bể đều là thánh mẫu hay sao!
Hoắc Cải dịch bước chân nặng nề của mình, lặng lẽ đi ra khỏi phòng Đông Phương Vị Minh, ôm đầu, rúc vào góc tường thành một cây nấm u ám.
Chuyện này không dễ dàng rồi, chú ấn Cúc hoa lần này muốn không phải là ngược thân, mà là ngược tâm, cô phụ lại mảnh thâm tình này mới có thể xem như nợ máu trả bằng máu. Cũng chính là, cần phải để Đông Phương Vị Minh yêu mình, sau đó coi tâm ý đó như giẻ rách mà ném vào mặt Đông Phương Vị Minh…
Đông Phương Vị Minh là ai chứ! Đó chính là một quỷ súc công vô địch coi tâm ý của người khác như điều kiện trao đổi, coi thân thể người khác như đồ chơi, coi vận mệnh của người khác như trò chơi. Trong nguyên tác, tên này từ đầu đến cuối đều coi Vạn Nhận Luân như chuột bạch đem ra thí nghiệm, muốn hắn yêu một ai đó, còn khó hơn bảo Đường Tăng S.M Tôn Ngộ Không. (Ack =)) Cái này mới)
Thôi, chúng ta tốt nhất là về tắm rửa rồi trùm chăn ngủ thôi.
Hoắc Cải như u hồn lượn về cửa hậu viện, người đàn ông canh cửa cười ngu ngốc, nhiệt tình chào hỏi: “Công tử chắc đã mua được đồ vừa ý?”
Hoắc Cải nhìn người đàn ông chăm chăm một hồi lâu, nhìn đến mức khiến người ta phát sợ mới nói: “Chưa mua được. Ông nói xem, trên đời này có một loại thuốc, uống vào có thể khiến người ta yêu một người khác không?”
Người đàn ông thành thực trả lời: “Loại thuốc như vậy chỉ thấy ghi trong truyện cổ tích, có điều, Tú Bị Các chúng tôi có rất nhiều loại thuốc, uống vào có thể khiến người ta thượng được người khác.”
Hoắc Cải mê mang nhìn lại người đàn ông, rất khiêm tốn hỏi: “Nếu là tôi, tôi làm cho một người xinh đẹp hơn mình, có tiền hơn mình, tài giỏi hơn mình bị mê hoặc mà X, ông nói xem hắn ta có yêu tôi không?”
Người đàn ông mồ hôi chảy ròng ròng: “Tuy rằng công tử rất đẹp, nhưng làm chuyện như vậy cũng là phạm pháp. Nếu như để tôi nói, trên thế gian này thiếu gì hoa thơm, cần gì phải yêu đơn phương một đóa, Tú Bị Các chúng tôi trăm hoa đua nở, công tử thay vì khổ tâm vì một người, không bằng ôm xanh ấp đỏ ở chỗ chúng tôi, vô tư chơi đùa một phen.”
Hoắc Cải ngẩng đầu, nhìn người đàn ông to lớn, nghiêm túc mà chân thành: “Ông có biết chăng, ta có thể so với một cái cây cô độc, hàng trăm hàng ngàn năm đứng bên đường, cô đơn chờ đợi, chỉ để một ngày người ấy đi qua bên cạnh mà đổ xuống…”
Người đàn ông cảm động sâu sắc, đây là si tình đến mức nào chứ.
“Không đè nát hắn ra xem như ta đã sống uổng!” Hoắc Cải trảm đinh chặt sắt, còn nghiến răng nghiến lợi nói xong câu.
Trái tim bị cảm động mà bay ra giữa chừng của người đàn ông ăn một đá trở về chỗ cũ, thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim chết ngay tại chỗ. Đây… đây là dã man đến mức nào chứ.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng phấp phới mà đi khỏi của Hoắc Cải, lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ đây chính là yêu càng sâu càng muốn giết mà người ta hay nói sao?”
Những tiếng mời mua hàng, tiếng mặc cả trên đường hỗn loạn khiến đầu óc Hoắc Cải xáo trộn như một nồi hầm thập cẩm, dạ dày dâng lên từng đợt chua xót. Từ tối qua đến giờ Hoắc Cải chưa được nghỉ ngơi được là bao, cũng chưa ăn được gì, hoàn toàn chống đỡ nhờ vào ý chí, lúc này bị chú ấn Cúc hoa đập cho một nhát chùy đinh vào đầu, ngay lập tức từ xương rồng trở thành bắp cải héo.
Ánh mắt Hoắc Cải mơ hồ lướt qua từng sạp hàng ăn nhỏ, thuận tay mua một túi đỗ rán, nhai mà không cảm thấy vị gì. Vừa về nhà, kéo chăn trùm đầu ngủ một mạch, lần này ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.
Trong mộng vẫn là tình cảnh buổi sáng, Đông Phương Vị Minh vẫn nằm nghiêng trên sạp quý phi, trên đất vẫn là một thiếu niên cần mẫn thị hầu, thị hầu xong, thiếu niên đó vừa quay đầu, kinh hoàng làm sao, là khuôn mặt của chính mình, còn mang theo biểu cảm dục cầu bất mãn.
Trán Hoắc Cải đầy mồ hôi, chậm rãi ngồi dậy trên giường. Ra một quyết định trọng đại: Lập tức viết một bài ngược văn, lấy Đông Phương Vị Minh là nhân vật chính, để báo mối thù trong mộng! (=.= Thù dai.)
“…… Đông Phương Vị Minh như tấm giẻ rách nằm liệt trên thảm nhung, đám nam nhân giẫm đạp lên người hắn, lên mặt hắn, cười to nói lớn, đi khỏi cửa. Không ai thèm liếc mắt lấy một cái, quan tâm một chút đến món đồ chơi đang không ngừng chảy máu đó.”
Thêm một vài giọt nước nữa lên bàn, cảm xúc của Hoắc Cải cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
“Hừ, Đông Phương Vị Minh có gì ghê gớm chứ, có to cỡ nào thì cũng chỉ là nhân vật số hai được bổn cha kế đây tạo ra mà thôi. Không phải chỉ là lừa cho mắc câu thôi sao? Phân tích kỹ càng, gia không tin không thể tìm được chiến lược tấn công thích hợp!”
Hoắc Cải lau khô bàn, rót cho mình một chén trà, nhìn chăm chú vào hơi nước nóng hổi bốc lên từ miệng chén, bắt đầu tính toán…
‘Đông Phương Vị Minh con người này phong lưu vô tình. Giống như một đứa trẻ, chỉ cần hiếu kỳ, sẽ tiếp cận. Một khi đã chơi chán, liền vứt bỏ. Cho nên, nếu bản thân muốn lừa cho hắn động tâm, nhất định phải tỏ ra thật đặc biệt, đồng thời có thể mang lại cho hắn những cảm giác không giống nhau. Là một thanh niên đến từ thế kỷ hai mươi mốt, về phương diện mới lạ không thành vấn đề. Vấn đề là, làm cách nào để những thứ mới lạ đó lọt vào mắt của Đông Phương Vị Minh.
Trong nguyên tác, Vạn Nhận Luân có thể khiến cho Đông Phương Vị Minh thường xuyên tiếp xúc, đó là bởi vì Đông Phương Vị Minh muốn điều giáo hắn trở thành một tuyệt thế hảo thụ thụ, Đông Phương Vị Minh tốn công tốn sức, tất nhiên là sẽ chú ý đến sự trưởng thành của sản phẩm. Nhưng sau khi bồi dưỡng xong, Đông Phương Vị Minh liền trở mặt làm như không quen biết. Đạt được rồi liền chẳng thấy có gì mới lạ nữa, Vạn Nhận Luân lại dâng hiến trọn vẹn cả thân thể và trái tim, chẳng hề có tí ti tính thách thức, Đông Phương Vị Minh ghét bỏ quả thật là điều có thể hiểu.
Cho nên, thứ nhất, bản thân mình phải đóng giả thành loại hình mà trước nay Đông Phương Vị Minh chưa từng tiếp xúc, đồng thời phải duy trì cảm giác mới mẻ; thứ hai, phải khiến cho Đông Phương Vị Minh không ngừng tốn công tốn sức vì mình; thứ ba, phải để cho Đông Phương Vị Minh nếm được thành quả, nhưng tuyệt đối không thể trở thành vật sở hữu của hắn.
Nước trà lạnh dần từng chút một, hai mày của Hoắc Cải lại dãn ra từng chút một.
‘Trẻ con còn có một đặc điểm, đó chính là bánh ngọt giật được trên tay người khác ăn càng ngon hơn. Nếu như mình trở thành một người hắn ta có thể đùa giỡn, nhưng lại không cách nào trở thành đồ chơi do hắn sở hữu thì sẽ ra sao nhỉ?’
Hoắc Cải hạ chén xuống, tự tin cười, cao giọng dặn dò bên ngoài:
“Dọn cơm ra nào!”
Cơm nước no say, Hoắc Cải thong dong xỉa răng, chốc nữa đi gặp Đông Phương Vị Minh mặc gì thì tốt nhỉ?
Hệ cấm dục sẽ mang lại cho người ta dục vọng muốn đè xuống, hệ cao khiết sẽ khiến người ta có dục vọng muốn bôi đen, tất nhiên, còn kiểu đồng phục đầy dụ hoặc không bao giờ là lỗi mốt.
Vậy thì… cứ diễn theo bản sắc thôi, dù sao ta cũng là người có văn hóa mà.
Trời trưa hơi ngả về chiều, giờ đang là lúc tần lâu sở quán (khu kỹ viện) ít người hỏi thăm.
Đông Phương Vị Minh nhàm chán lười nhác trêu chọc một tiểu thụ, nhàm chán ngáp một cái rõ to: “Ngày ngày như thế, như thế ngày ngày, đúng là phụ lòng một ngày nắng xuân đẹp như thế này. Hành Lộ, theo ta, gia cho ngươi xem một thứ náo nhiệt.”
Nói xong, Đông Phương Vị Minh cầm theo hũ rượu, đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng. Tiểu quan được gọi là Hành Lộ ngay cả áo sống cũng chưa kịp mặc cho chỉnh tề, liền bám sát.
Đông Phương Vị Minh đi một mạch đến cuối hành lang, một tay chống vào lan can, vươn nửa người ra, nhìn nhìn bên dưới.
Đông Phương Vị Minh tuy sống trên lầu cao nhất, nhưng bởi vì Tú Bị Các xây theo kiến trúc đồng tâm(1), cho nên chỉ cần dựa vào lan can ngoài cửa phòng nhìn xuống liền có thể hình thấy rõ toàn cảnh đại sảnh lầu một. Mà vị trí Đông Phương Vị Minh đứng hiện giờ chính là ngay bên trên cửa bên của đại sảnh.
Đông Phương Vị Minh thu người lại, nhấc hũ rượu lên, nói: “Ngươi đoán xem, chốc nữa tên nào có vinh dự được ta đổ một đầu quỳnh tương?” (quỳnh tương: quỳnh là ngọc đẹp, cổ đại tương truyền đem ngọc giã thành chất lỏng, uống vào có thể thành tiên, ý chỉ rượu ngon, chất lỏng ngọt ngon.)
Chủ tử đã lên tiếng, có lý nào kẻ hạ nhân lại không tích cực hưởng ứng.
Hành Lộ tiến lên nói: “Trời còn sáng thế này, chỉ có quy công (ma cô) hoặc nha đầu ở dưới đại sảnh, nghĩ thấy đây cũng là vinh dự của bọn họ.”
Đông Phương Vị Minh lắc lắc hũ rượu trong tay, nhếch mép cười nhẹ: “Nếu là một vị khách nào đó thì vui rồi.”
Hành Lộ kinh sợ bặm môi: “Khách nhân có lẽ không chịu được vinh dự nhường này.”
“Chịu được hay không, ngươi nói thế thì thôi vậy.” Đông Phương Vị Minh lườm hắn một cái, xoay người dựa vào lan can, hai mắt nhìn gắt gao xuống dưới, chỉ đợi người hữu duyên đi qua, thưởng cho hắn một hũ rượu ngon.
Cánh cửa gỗ khắc hoa màu đỏ tươi kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, Hành Lộ vội vàng thò cổ ra, đợi xem người nào xui xẻo bị đùa giỡn.
“Ai ya, sao lại là một tên tú tài nghèo, đi nhầm chỗ rồi chăng?” Hành Lộ khẽ kêu một tiếng.
“Đến rồi đến rồi, chủ nhân mau đổ đi mau đổ đi.” Thấy người đến chẳng qua chỉ là một thư sinh, Hành Lộ tất nhiên chẳng còn cố kỵ nữa, chỉ đợi xem kịch hay.
Nhìn thấy tên thư sinh đó vừa đi đến ngay phía dưới, Đông Phương Vị Minh nhướn mày một cái, nhẹ nhàng nhấc hũ rượu lên…
Cổ tay vừa nghiêng, Đông Phương Vị Minh lại thu hũ rượu lại.
“Chủ nhân sao không đổ? Ai ya, đi qua mất rồi.” Hành Lộ tiếc rẻ thở dài.
Đông Phương Vị Minh nhét hũ rượu vào tay Hành Lộ, khẽ giương lên một nét cười ôn hòa: “Đã tiếc đến vậy, vậy rượu này để cho cái miệng phía dưới của ngươi uống đi.” Sắc mặt Hành Lộ chợt trắng bệch, vội vàng xin tha: “Xin chủ nhân tha cho Hành Lộ lần này, phía sau của Hành Lộ vẫn còn bị thương, ngâm rượu không chịu nổi đâu chủ nhân.”
“Một hũ không đủ, muốn thử hai hũ sao?” Đông Phương Vị Minh cười càng rạng rỡ.
Hành Lộ cầm hũ rượu bằng hai tay, trực tiếp quỳ trước Đông Phương Vị Minh, không mở miệng nữa, chỉ liên tiếp dập đầu.
Đông Phương Vị Minh mắt không thèm liếc lấy một cái, bước qua thân thể đang run rẩy của đối phương, đi xuống dưới lầu. Hắn thực sự rất hiếu kỳ, một nho sinh sao có thể thanh thiên bạch nhật đi đến tướng công quán này của mình, Tú Bị Các không thể nào đi nhầm được.
Đông Phương Vị Minh đi xuống lầu, nhưng không lên tiếng, chỉ dựa vào bên cột trụ, sỗ sàng đánh giá bóng lưng của người đến.
Người đến hai tay áo đặt trên đầu gối, ngồi yên trên ghế đẩu tròn khắc hoa. Nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng 14, 15 tuổi, một tấm khăn vuông(2) bó gọn lọn tóc dài. Mặc một bộ trang phục nho sinh màu xanh tím than, cho dù chất liệu có hơi dày nhưng cũng không thể che giấu được thân hình yểu điệu.
Đông Phương Vị Minh thầm nghĩ: Vừa rồi đứng trên lầu khoảng cách hơi xa, cho nên nhìn thấy người có vẻ bé nhỏ. Không ngờ tên thư sinh này thực sự trẻ tuổi đến như vậy. Chuyện này càng lúc càng thú vị.
Hoắc Cải ngồi trên ghế đẩu, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đến chào hỏi mình, đành phải vẫy vẫy tay, gọi một tên ma cô đến: “Làm phiền huynh mời quản sự của các huynh đến đây, tôi có vụ làm ăn muốn bàn bạc với ông ấy.”
Tên ma cô đó cẩn thận liếc một cái về phía sau lưng Hoắc Cải, sau đó khom người nói: “Làm phiền ngài quay đầu lại.”
Hoắc Cải không hiểu ra làm sao, chớp chớp mắt, quay đầu, đối diện ngay với khuôn mặt hoa yên liễu mị của Đông Phương Vị Minh, suýt chút nữa ngã ngửa từ trên ghế đẩu xuống. Tên này đến từ lúc nào vậy?!
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cải nhìn thấy bộ dạng của Đông Phương Vị Minh khi mở mắt, khác hẳn với bộ dạng lười biếng nhu mị khi ngủ, mày liễu xinh đẹp lại mang theo sát khí, mắt phượng ẩn tình mà lại hàm uy. Nói thẳng ra một chút thì chính là trong chốc lát từ mỹ dụ thụ hóa thân thành nữ vương công, vừa nhìn đã thấy không dễ dây vào.
“Không biết vị tú tài này tìm tại hạ có việc gì?” Đông Phương Vị Minh cười nhạt. Tên nhóc này nếu đúng là thư sinh thì thật phí của, khí độ phong hoa nhường này lẽ ra nên đến Tú Bị Các ta kiếm cơm mới phải.
Hoắc Cải thong dong đứng dậy, ôn nhã đưa tay lên: “Có thể vào một gian phòng để nói chuyện không?”
“Tất nhiên rồi.”
Hoắc Cải theo sau Đông Phương Vị Minh vòng vèo mấy vòng, đi đến trước một căn phòng, nhấc chân vào phòng, chỉ thấy cầm sàng họa trác (giường để đàn và bàn để vẽ), đỉnh vàng hũ đồng, rực rỡ ưa nhìn. Ở giữa có đặt một ngọn đèn, đế đèn bằng bạc, giả cổ, hình chân gà, cao bốn xích (~1m33) bên trên có đặt một bát đèn hình hoa sen chín cánh, thắp chín ngọn, chiếu sáng bừa cả căn phòng.
Hoắc Cải nhịn xuống ý muốn đổi cây đèn bằng bạc kia thành tiền, ngồi xuống bên bàn. Bày ra một bộ mặt nghiêm túc, thành thực, thấp giọng nói: “Không biết tiểu quan của quý Các có thể ra khỏi đây không?”
“Có thể chứ, chỉ là không biết ngài muốn tìm vị nào ra khỏi đây?” Đông Phương Vị Minh sóng mắt lưu chuyển, nhếch khóe miệng hỏi khẽ.
Hoắc Cải đan mười ngón tay vào nhau, đầy vẻ đường đường chính chính, dường như không phải bàn về vấn đề chiêu kỹ, mà là đang đàm đạo văn chương: “Tôi muốn mời một tiểu quan thỏa mãn được các điều kiện dưới đây. Thứ nhất, phải từng là hoa khôi. Thứ hai, làm nghề này ít nhất năm năm trở nên, thời gian càng dài càng tốt. Thứ ba, có thể bảo đảm sẽ không tiết lộ bất kỳ lời nói và hành vi nào liên quan đến tôi.”
Đông Phương Vị Minh chầm chậm giương lên một nụ cười tươi tắn diễm lệ, dường như rất vui vẻ: “Ngài thấy tôi thế nào?”
Trước sự háo hức báo danh của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải chấn động toàn thân, không phải chứ, sao mắc câu dễ dàng vậy! Chẳng lẽ mị lực của mình lớn đến nỗi khiến Đông Phương Vị Minh cho dù có phải mạo nhận là tiểu quan cũng phải mắc câu sao? Giá trị mị lực của mình đã đạt Max như vậy, không bằng…thuận tay chiếm chút tiện nghi nhỉ?
@@@@@@@@@@@@@@@@
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm – Cái gọi là Gia trưởng] (Gia trưởng: đứng đầu gia đình, hoặc phụ huynh)
Giờ Ngọ: Vạn Tư Tề xé mở bức thư nhận được mỗi ngày.
“Khởi bẩm lão gia, Tam thiếu gia tối qua không về ngủ, hơn nữa sáng sớm hôm nay trở về, trang phục trên người không phải là bộ hôm qua, quần áo hoa lệ lại hơi nhàu. Quan sát người thì thấy, sắc mặt không tốt, hai má ửng hồng, bước đi không vững, tinh thần không tập trung.
Giờ Mùi (13~15h): Vạn Tư Tề xé tờ giấy viết thư thứ hai mươi, hồi âm.
“Đồ ăn của Tam thiếu gia toàn bộ chuyển thành các món rau và cháo thanh đạm, mời về cho thiếu gia một vị đại phu kín miệng. Chuyển lời đến thiếu gia, sau giờ Dậu (17~19 h) cấm được ra khỏi cửa, bằng không chờ ăn roi. Sau khi khám xong, lập tức hồi âm.”
Giờ Hợi (21~23h): Vạn Tư Tề xé mở thư gấp.
“Lão gia anh minh, đại phu khám xong bảo rằng Tam thiếu gia bị hàn khí xâm nhập cơ thể, hơi cảm phong hàn, không cần uống thuốc, chỉ cần tĩnh dưỡng tại nhà mấy ngày, không đụng đến đồ dầu mỡ, thịt cá, chỉ được ăn cháo, không ra ngoài đêm, tránh gió lạnh là được. Còn nữa, Tam thiếu gia bảo tiểu nhân chuyển lời: Ca, súc sinh nhà huynh nuôi toàn là phường trộm cướp hả? Con chim bồ câu đó cướp mất cả túi đậu rán đệ mua rồi!
Giờ Sửu (1~3h): Trên đầu giương Hoắc Cải đang say sưa ngủ có thêm một chậu đậu rán. Dưới chậu có đè một mảnh giấy: ‘Không được ra ngoài mua đồ ăn linh tinh, muốn ăn gì bảo nhà bếp làm cho.’
Trong lồng con bồ câu bụng tròn xoe như cái trống, khe khẽ nấc cụt. Những ngày tháng dậy sớm ngủ muộn, lê cánh bay đi bay lại này thật đúng là vô điểu đạo!
Hoắc Cải nhướn mày cười gian, vận khí của mình không tệ, hình như đúng lúc tên này đang lăn lộn trên giường, tỉ lệ bị phát hiện khi lén đột nhập lại giảm xuống rồi.
Hai tay Hoắc Cải chắp vào nhau, thành tâm cầu khẩn “Đại thần ** phù hộ tên này hành sự không đóng cửa.”
Thò tay đẩy nhẹ, cửa mở ra không tiếng động.
Hoắc Cải nhòm qua khe cửa, chỉ thấy phòng the buông trướng gấm, rèm châu mành thưa, không thấy một bóng người. Xem ra vẫn phải đột nhập sâu hơn rồi.
Hoắc Cải nhấc tay nhón gót lẻn vào phòng, dán sát vào tường xê dịch từ chút một, cuối cùng dừng lại bên ngoài tấm rèm châu trướng buông đó. Lúc này âm thanh đã rõ ràng như ngay bên tai, xem ra nhân vật chính đang ở bên kia trướng.
Thắng lợi ngay trước mắt, nhưng Hoắc Cải lại không trực tiếp vạch rèm ra, mà chầm chậm nằm sấp xuống sàn, chổng mông lên, nhòm trộm qua khe hở giữa rèm và sàn…
Thảm nhung sặc sỡ phủ khắp phòng, chỉ thấy một đôi chân trắng muốt như tuyết quỳ trên thảm, một tấm sa đỏ vướng trên hông, đung đưa theo cái eo đang chuyển động. Mái tóc đen nhánh văn vẹo chảy xuống từ trên lưng, không ngừng đưa đẩy theo đầu.
Tiếng nước lép nhép vang lên, Hoắc Cải liếm môi, không cần nhìn cậu cũng có thể tưởng tượng ra được cổ họng của người đưa lưng về phía mình đang làm gì, bàn tay trắng trẻo đó đang vuốt ve như thế nào. Xem ra, người đang được thị hầu là Đông Phương Vị Minh rồi.
Hoắc Cải cẩn thận bò lên một bước, ngẩng đầu nhìn lên.
Nam nhân khoác hờ áo gấm, nhắm mắt, nằm dựa vào sạp quý phi trước mặt người thị hầu, cốt cách hào hoa, phong nhã, xinh đẹp như xuân, tươi tắn như hoa, vô cùng gợi cảm.
Lập tức, hô hấp như ngừng lại.
Lồng ngực trào dâng như thác đổ, cả thân thể bị va chạm như sắp tan thành mây khói, chỉ còn lại một trái tim trần trụi đang không ngừng nhảy nhót…
Như trống trận, “Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi! Ta yêu ngươi!!!” ầm ầm trong tai, tiếng nào tiếng nấy đều như đang gào thét.
Như tơ trúc, “Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi… Ta yêu ngươi…” quấn quýt, triền miên.
Hoắc Cải phải mất đến một khắc mới có thể chấn áp cảm xúc không thuộc về mình. Từng chút từng chút một rụt về.
Hoắc Cải cắn môi, nhãn thần u ám không rõ.
Thật không ngờ, tình cảm của Vạn Nhận Luân dành cho Đông Phương Vị Minh lại sâu sắc đến nhường này. Bởi vì yêu, cho nên mới chịu làm đồ chơi của Đông Phương Vị Minh, chịu đựng mọi kiểu điều giáo không khác gì tra tấn. Bởi vì yêu, cho nên mới chịu là món hàng của Đông Phương Vị Minh, cho dù bị ép phải tiếp khách, cho dù bị bán đi với giá rẻ mạt, tình yêu đó cũng chưa từng giảm đi chút nào.
Si tình cố chấp như đá như vậy, … tiện đến cỡ nào chứ!
Chẳng qua là bị đám lưu manh chơi đến tàn phế, không thể tiếp khách được, mới có được cơ hội nằm trên giường dưỡng thương, nào có phải là Đông Phương Vị Minh thiện lương chăm sóc.
Chẳng qua là thương thế lành nhanh chóng ngoài sức tưởng tượng, khiến cho Đông Phương Vị Minh hiếu kỳ, mới bị nhìn một cách đầy dò xét, nào có phải Đông Phương Vị Minh dịu dàng quan tâm.
Chẳng qua là khả năng chịu đựng vượt xa người thường, Đông Phương Vị Minh muốn khiêu chiến cực hạn, mới đích thân điều giáo, nào có phải hắn nhìn ngươi với một con mắt khác.
Vạn Nhận Luân tên tiện thụ này! Tự yêu bản thân cũng phải có mức độ, ngươi tưởng khắp bốn bể đều là thánh mẫu hay sao!
Hoắc Cải dịch bước chân nặng nề của mình, lặng lẽ đi ra khỏi phòng Đông Phương Vị Minh, ôm đầu, rúc vào góc tường thành một cây nấm u ám.
Chuyện này không dễ dàng rồi, chú ấn Cúc hoa lần này muốn không phải là ngược thân, mà là ngược tâm, cô phụ lại mảnh thâm tình này mới có thể xem như nợ máu trả bằng máu. Cũng chính là, cần phải để Đông Phương Vị Minh yêu mình, sau đó coi tâm ý đó như giẻ rách mà ném vào mặt Đông Phương Vị Minh…
Đông Phương Vị Minh là ai chứ! Đó chính là một quỷ súc công vô địch coi tâm ý của người khác như điều kiện trao đổi, coi thân thể người khác như đồ chơi, coi vận mệnh của người khác như trò chơi. Trong nguyên tác, tên này từ đầu đến cuối đều coi Vạn Nhận Luân như chuột bạch đem ra thí nghiệm, muốn hắn yêu một ai đó, còn khó hơn bảo Đường Tăng S.M Tôn Ngộ Không. (Ack =)) Cái này mới)
Thôi, chúng ta tốt nhất là về tắm rửa rồi trùm chăn ngủ thôi.
Hoắc Cải như u hồn lượn về cửa hậu viện, người đàn ông canh cửa cười ngu ngốc, nhiệt tình chào hỏi: “Công tử chắc đã mua được đồ vừa ý?”
Hoắc Cải nhìn người đàn ông chăm chăm một hồi lâu, nhìn đến mức khiến người ta phát sợ mới nói: “Chưa mua được. Ông nói xem, trên đời này có một loại thuốc, uống vào có thể khiến người ta yêu một người khác không?”
Người đàn ông thành thực trả lời: “Loại thuốc như vậy chỉ thấy ghi trong truyện cổ tích, có điều, Tú Bị Các chúng tôi có rất nhiều loại thuốc, uống vào có thể khiến người ta thượng được người khác.”
Hoắc Cải mê mang nhìn lại người đàn ông, rất khiêm tốn hỏi: “Nếu là tôi, tôi làm cho một người xinh đẹp hơn mình, có tiền hơn mình, tài giỏi hơn mình bị mê hoặc mà X, ông nói xem hắn ta có yêu tôi không?”
Người đàn ông mồ hôi chảy ròng ròng: “Tuy rằng công tử rất đẹp, nhưng làm chuyện như vậy cũng là phạm pháp. Nếu như để tôi nói, trên thế gian này thiếu gì hoa thơm, cần gì phải yêu đơn phương một đóa, Tú Bị Các chúng tôi trăm hoa đua nở, công tử thay vì khổ tâm vì một người, không bằng ôm xanh ấp đỏ ở chỗ chúng tôi, vô tư chơi đùa một phen.”
Hoắc Cải ngẩng đầu, nhìn người đàn ông to lớn, nghiêm túc mà chân thành: “Ông có biết chăng, ta có thể so với một cái cây cô độc, hàng trăm hàng ngàn năm đứng bên đường, cô đơn chờ đợi, chỉ để một ngày người ấy đi qua bên cạnh mà đổ xuống…”
Người đàn ông cảm động sâu sắc, đây là si tình đến mức nào chứ.
“Không đè nát hắn ra xem như ta đã sống uổng!” Hoắc Cải trảm đinh chặt sắt, còn nghiến răng nghiến lợi nói xong câu.
Trái tim bị cảm động mà bay ra giữa chừng của người đàn ông ăn một đá trở về chỗ cũ, thiếu chút nữa nhồi máu cơ tim chết ngay tại chỗ. Đây… đây là dã man đến mức nào chứ.
Người đàn ông nhìn theo bóng dáng phấp phới mà đi khỏi của Hoắc Cải, lẩm bẩm một mình: “Chẳng lẽ đây chính là yêu càng sâu càng muốn giết mà người ta hay nói sao?”
Những tiếng mời mua hàng, tiếng mặc cả trên đường hỗn loạn khiến đầu óc Hoắc Cải xáo trộn như một nồi hầm thập cẩm, dạ dày dâng lên từng đợt chua xót. Từ tối qua đến giờ Hoắc Cải chưa được nghỉ ngơi được là bao, cũng chưa ăn được gì, hoàn toàn chống đỡ nhờ vào ý chí, lúc này bị chú ấn Cúc hoa đập cho một nhát chùy đinh vào đầu, ngay lập tức từ xương rồng trở thành bắp cải héo.
Ánh mắt Hoắc Cải mơ hồ lướt qua từng sạp hàng ăn nhỏ, thuận tay mua một túi đỗ rán, nhai mà không cảm thấy vị gì. Vừa về nhà, kéo chăn trùm đầu ngủ một mạch, lần này ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.
Trong mộng vẫn là tình cảnh buổi sáng, Đông Phương Vị Minh vẫn nằm nghiêng trên sạp quý phi, trên đất vẫn là một thiếu niên cần mẫn thị hầu, thị hầu xong, thiếu niên đó vừa quay đầu, kinh hoàng làm sao, là khuôn mặt của chính mình, còn mang theo biểu cảm dục cầu bất mãn.
Trán Hoắc Cải đầy mồ hôi, chậm rãi ngồi dậy trên giường. Ra một quyết định trọng đại: Lập tức viết một bài ngược văn, lấy Đông Phương Vị Minh là nhân vật chính, để báo mối thù trong mộng! (=.= Thù dai.)
“…… Đông Phương Vị Minh như tấm giẻ rách nằm liệt trên thảm nhung, đám nam nhân giẫm đạp lên người hắn, lên mặt hắn, cười to nói lớn, đi khỏi cửa. Không ai thèm liếc mắt lấy một cái, quan tâm một chút đến món đồ chơi đang không ngừng chảy máu đó.”
Thêm một vài giọt nước nữa lên bàn, cảm xúc của Hoắc Cải cuối cùng cũng bình tĩnh lại được.
“Hừ, Đông Phương Vị Minh có gì ghê gớm chứ, có to cỡ nào thì cũng chỉ là nhân vật số hai được bổn cha kế đây tạo ra mà thôi. Không phải chỉ là lừa cho mắc câu thôi sao? Phân tích kỹ càng, gia không tin không thể tìm được chiến lược tấn công thích hợp!”
Hoắc Cải lau khô bàn, rót cho mình một chén trà, nhìn chăm chú vào hơi nước nóng hổi bốc lên từ miệng chén, bắt đầu tính toán…
‘Đông Phương Vị Minh con người này phong lưu vô tình. Giống như một đứa trẻ, chỉ cần hiếu kỳ, sẽ tiếp cận. Một khi đã chơi chán, liền vứt bỏ. Cho nên, nếu bản thân muốn lừa cho hắn động tâm, nhất định phải tỏ ra thật đặc biệt, đồng thời có thể mang lại cho hắn những cảm giác không giống nhau. Là một thanh niên đến từ thế kỷ hai mươi mốt, về phương diện mới lạ không thành vấn đề. Vấn đề là, làm cách nào để những thứ mới lạ đó lọt vào mắt của Đông Phương Vị Minh.
Trong nguyên tác, Vạn Nhận Luân có thể khiến cho Đông Phương Vị Minh thường xuyên tiếp xúc, đó là bởi vì Đông Phương Vị Minh muốn điều giáo hắn trở thành một tuyệt thế hảo thụ thụ, Đông Phương Vị Minh tốn công tốn sức, tất nhiên là sẽ chú ý đến sự trưởng thành của sản phẩm. Nhưng sau khi bồi dưỡng xong, Đông Phương Vị Minh liền trở mặt làm như không quen biết. Đạt được rồi liền chẳng thấy có gì mới lạ nữa, Vạn Nhận Luân lại dâng hiến trọn vẹn cả thân thể và trái tim, chẳng hề có tí ti tính thách thức, Đông Phương Vị Minh ghét bỏ quả thật là điều có thể hiểu.
Cho nên, thứ nhất, bản thân mình phải đóng giả thành loại hình mà trước nay Đông Phương Vị Minh chưa từng tiếp xúc, đồng thời phải duy trì cảm giác mới mẻ; thứ hai, phải khiến cho Đông Phương Vị Minh không ngừng tốn công tốn sức vì mình; thứ ba, phải để cho Đông Phương Vị Minh nếm được thành quả, nhưng tuyệt đối không thể trở thành vật sở hữu của hắn.
Nước trà lạnh dần từng chút một, hai mày của Hoắc Cải lại dãn ra từng chút một.
‘Trẻ con còn có một đặc điểm, đó chính là bánh ngọt giật được trên tay người khác ăn càng ngon hơn. Nếu như mình trở thành một người hắn ta có thể đùa giỡn, nhưng lại không cách nào trở thành đồ chơi do hắn sở hữu thì sẽ ra sao nhỉ?’
Hoắc Cải hạ chén xuống, tự tin cười, cao giọng dặn dò bên ngoài:
“Dọn cơm ra nào!”
Cơm nước no say, Hoắc Cải thong dong xỉa răng, chốc nữa đi gặp Đông Phương Vị Minh mặc gì thì tốt nhỉ?
Hệ cấm dục sẽ mang lại cho người ta dục vọng muốn đè xuống, hệ cao khiết sẽ khiến người ta có dục vọng muốn bôi đen, tất nhiên, còn kiểu đồng phục đầy dụ hoặc không bao giờ là lỗi mốt.
Vậy thì… cứ diễn theo bản sắc thôi, dù sao ta cũng là người có văn hóa mà.
Trời trưa hơi ngả về chiều, giờ đang là lúc tần lâu sở quán (khu kỹ viện) ít người hỏi thăm.
Đông Phương Vị Minh nhàm chán lười nhác trêu chọc một tiểu thụ, nhàm chán ngáp một cái rõ to: “Ngày ngày như thế, như thế ngày ngày, đúng là phụ lòng một ngày nắng xuân đẹp như thế này. Hành Lộ, theo ta, gia cho ngươi xem một thứ náo nhiệt.”
Nói xong, Đông Phương Vị Minh cầm theo hũ rượu, đứng dậy đi ra khỏi cửa phòng. Tiểu quan được gọi là Hành Lộ ngay cả áo sống cũng chưa kịp mặc cho chỉnh tề, liền bám sát.
Đông Phương Vị Minh đi một mạch đến cuối hành lang, một tay chống vào lan can, vươn nửa người ra, nhìn nhìn bên dưới.
Đông Phương Vị Minh tuy sống trên lầu cao nhất, nhưng bởi vì Tú Bị Các xây theo kiến trúc đồng tâm(1), cho nên chỉ cần dựa vào lan can ngoài cửa phòng nhìn xuống liền có thể hình thấy rõ toàn cảnh đại sảnh lầu một. Mà vị trí Đông Phương Vị Minh đứng hiện giờ chính là ngay bên trên cửa bên của đại sảnh.
Đông Phương Vị Minh thu người lại, nhấc hũ rượu lên, nói: “Ngươi đoán xem, chốc nữa tên nào có vinh dự được ta đổ một đầu quỳnh tương?” (quỳnh tương: quỳnh là ngọc đẹp, cổ đại tương truyền đem ngọc giã thành chất lỏng, uống vào có thể thành tiên, ý chỉ rượu ngon, chất lỏng ngọt ngon.)
Chủ tử đã lên tiếng, có lý nào kẻ hạ nhân lại không tích cực hưởng ứng.
Hành Lộ tiến lên nói: “Trời còn sáng thế này, chỉ có quy công (ma cô) hoặc nha đầu ở dưới đại sảnh, nghĩ thấy đây cũng là vinh dự của bọn họ.”
Đông Phương Vị Minh lắc lắc hũ rượu trong tay, nhếch mép cười nhẹ: “Nếu là một vị khách nào đó thì vui rồi.”
Hành Lộ kinh sợ bặm môi: “Khách nhân có lẽ không chịu được vinh dự nhường này.”
“Chịu được hay không, ngươi nói thế thì thôi vậy.” Đông Phương Vị Minh lườm hắn một cái, xoay người dựa vào lan can, hai mắt nhìn gắt gao xuống dưới, chỉ đợi người hữu duyên đi qua, thưởng cho hắn một hũ rượu ngon.
Cánh cửa gỗ khắc hoa màu đỏ tươi kẽo kẹt một tiếng đẩy ra, Hành Lộ vội vàng thò cổ ra, đợi xem người nào xui xẻo bị đùa giỡn.
“Ai ya, sao lại là một tên tú tài nghèo, đi nhầm chỗ rồi chăng?” Hành Lộ khẽ kêu một tiếng.
“Đến rồi đến rồi, chủ nhân mau đổ đi mau đổ đi.” Thấy người đến chẳng qua chỉ là một thư sinh, Hành Lộ tất nhiên chẳng còn cố kỵ nữa, chỉ đợi xem kịch hay.
Nhìn thấy tên thư sinh đó vừa đi đến ngay phía dưới, Đông Phương Vị Minh nhướn mày một cái, nhẹ nhàng nhấc hũ rượu lên…
Cổ tay vừa nghiêng, Đông Phương Vị Minh lại thu hũ rượu lại.
“Chủ nhân sao không đổ? Ai ya, đi qua mất rồi.” Hành Lộ tiếc rẻ thở dài.
Đông Phương Vị Minh nhét hũ rượu vào tay Hành Lộ, khẽ giương lên một nét cười ôn hòa: “Đã tiếc đến vậy, vậy rượu này để cho cái miệng phía dưới của ngươi uống đi.” Sắc mặt Hành Lộ chợt trắng bệch, vội vàng xin tha: “Xin chủ nhân tha cho Hành Lộ lần này, phía sau của Hành Lộ vẫn còn bị thương, ngâm rượu không chịu nổi đâu chủ nhân.”
“Một hũ không đủ, muốn thử hai hũ sao?” Đông Phương Vị Minh cười càng rạng rỡ.
Hành Lộ cầm hũ rượu bằng hai tay, trực tiếp quỳ trước Đông Phương Vị Minh, không mở miệng nữa, chỉ liên tiếp dập đầu.
Đông Phương Vị Minh mắt không thèm liếc lấy một cái, bước qua thân thể đang run rẩy của đối phương, đi xuống dưới lầu. Hắn thực sự rất hiếu kỳ, một nho sinh sao có thể thanh thiên bạch nhật đi đến tướng công quán này của mình, Tú Bị Các không thể nào đi nhầm được.
Đông Phương Vị Minh đi xuống lầu, nhưng không lên tiếng, chỉ dựa vào bên cột trụ, sỗ sàng đánh giá bóng lưng của người đến.
Người đến hai tay áo đặt trên đầu gối, ngồi yên trên ghế đẩu tròn khắc hoa. Nhìn dáng vẻ có lẽ khoảng 14, 15 tuổi, một tấm khăn vuông(2) bó gọn lọn tóc dài. Mặc một bộ trang phục nho sinh màu xanh tím than, cho dù chất liệu có hơi dày nhưng cũng không thể che giấu được thân hình yểu điệu.
Đông Phương Vị Minh thầm nghĩ: Vừa rồi đứng trên lầu khoảng cách hơi xa, cho nên nhìn thấy người có vẻ bé nhỏ. Không ngờ tên thư sinh này thực sự trẻ tuổi đến như vậy. Chuyện này càng lúc càng thú vị.
Hoắc Cải ngồi trên ghế đẩu, đợi một lúc lâu cũng không thấy ai đến chào hỏi mình, đành phải vẫy vẫy tay, gọi một tên ma cô đến: “Làm phiền huynh mời quản sự của các huynh đến đây, tôi có vụ làm ăn muốn bàn bạc với ông ấy.”
Tên ma cô đó cẩn thận liếc một cái về phía sau lưng Hoắc Cải, sau đó khom người nói: “Làm phiền ngài quay đầu lại.”
Hoắc Cải không hiểu ra làm sao, chớp chớp mắt, quay đầu, đối diện ngay với khuôn mặt hoa yên liễu mị của Đông Phương Vị Minh, suýt chút nữa ngã ngửa từ trên ghế đẩu xuống. Tên này đến từ lúc nào vậy?!
Đây là lần đầu tiên Hoắc Cải nhìn thấy bộ dạng của Đông Phương Vị Minh khi mở mắt, khác hẳn với bộ dạng lười biếng nhu mị khi ngủ, mày liễu xinh đẹp lại mang theo sát khí, mắt phượng ẩn tình mà lại hàm uy. Nói thẳng ra một chút thì chính là trong chốc lát từ mỹ dụ thụ hóa thân thành nữ vương công, vừa nhìn đã thấy không dễ dây vào.
“Không biết vị tú tài này tìm tại hạ có việc gì?” Đông Phương Vị Minh cười nhạt. Tên nhóc này nếu đúng là thư sinh thì thật phí của, khí độ phong hoa nhường này lẽ ra nên đến Tú Bị Các ta kiếm cơm mới phải.
Hoắc Cải thong dong đứng dậy, ôn nhã đưa tay lên: “Có thể vào một gian phòng để nói chuyện không?”
“Tất nhiên rồi.”
Hoắc Cải theo sau Đông Phương Vị Minh vòng vèo mấy vòng, đi đến trước một căn phòng, nhấc chân vào phòng, chỉ thấy cầm sàng họa trác (giường để đàn và bàn để vẽ), đỉnh vàng hũ đồng, rực rỡ ưa nhìn. Ở giữa có đặt một ngọn đèn, đế đèn bằng bạc, giả cổ, hình chân gà, cao bốn xích (~1m33) bên trên có đặt một bát đèn hình hoa sen chín cánh, thắp chín ngọn, chiếu sáng bừa cả căn phòng.
Hoắc Cải nhịn xuống ý muốn đổi cây đèn bằng bạc kia thành tiền, ngồi xuống bên bàn. Bày ra một bộ mặt nghiêm túc, thành thực, thấp giọng nói: “Không biết tiểu quan của quý Các có thể ra khỏi đây không?”
“Có thể chứ, chỉ là không biết ngài muốn tìm vị nào ra khỏi đây?” Đông Phương Vị Minh sóng mắt lưu chuyển, nhếch khóe miệng hỏi khẽ.
Hoắc Cải đan mười ngón tay vào nhau, đầy vẻ đường đường chính chính, dường như không phải bàn về vấn đề chiêu kỹ, mà là đang đàm đạo văn chương: “Tôi muốn mời một tiểu quan thỏa mãn được các điều kiện dưới đây. Thứ nhất, phải từng là hoa khôi. Thứ hai, làm nghề này ít nhất năm năm trở nên, thời gian càng dài càng tốt. Thứ ba, có thể bảo đảm sẽ không tiết lộ bất kỳ lời nói và hành vi nào liên quan đến tôi.”
Đông Phương Vị Minh chầm chậm giương lên một nụ cười tươi tắn diễm lệ, dường như rất vui vẻ: “Ngài thấy tôi thế nào?”
Trước sự háo hức báo danh của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải chấn động toàn thân, không phải chứ, sao mắc câu dễ dàng vậy! Chẳng lẽ mị lực của mình lớn đến nỗi khiến Đông Phương Vị Minh cho dù có phải mạo nhận là tiểu quan cũng phải mắc câu sao? Giá trị mị lực của mình đã đạt Max như vậy, không bằng…thuận tay chiếm chút tiện nghi nhỉ?
@@@@@@@@@@@@@@@@
[Tiểu kịch trường vô trách nhiệm – Cái gọi là Gia trưởng] (Gia trưởng: đứng đầu gia đình, hoặc phụ huynh)
Giờ Ngọ: Vạn Tư Tề xé mở bức thư nhận được mỗi ngày.
“Khởi bẩm lão gia, Tam thiếu gia tối qua không về ngủ, hơn nữa sáng sớm hôm nay trở về, trang phục trên người không phải là bộ hôm qua, quần áo hoa lệ lại hơi nhàu. Quan sát người thì thấy, sắc mặt không tốt, hai má ửng hồng, bước đi không vững, tinh thần không tập trung.
Giờ Mùi (13~15h): Vạn Tư Tề xé tờ giấy viết thư thứ hai mươi, hồi âm.
“Đồ ăn của Tam thiếu gia toàn bộ chuyển thành các món rau và cháo thanh đạm, mời về cho thiếu gia một vị đại phu kín miệng. Chuyển lời đến thiếu gia, sau giờ Dậu (17~19 h) cấm được ra khỏi cửa, bằng không chờ ăn roi. Sau khi khám xong, lập tức hồi âm.”
Giờ Hợi (21~23h): Vạn Tư Tề xé mở thư gấp.
“Lão gia anh minh, đại phu khám xong bảo rằng Tam thiếu gia bị hàn khí xâm nhập cơ thể, hơi cảm phong hàn, không cần uống thuốc, chỉ cần tĩnh dưỡng tại nhà mấy ngày, không đụng đến đồ dầu mỡ, thịt cá, chỉ được ăn cháo, không ra ngoài đêm, tránh gió lạnh là được. Còn nữa, Tam thiếu gia bảo tiểu nhân chuyển lời: Ca, súc sinh nhà huynh nuôi toàn là phường trộm cướp hả? Con chim bồ câu đó cướp mất cả túi đậu rán đệ mua rồi!
Giờ Sửu (1~3h): Trên đầu giương Hoắc Cải đang say sưa ngủ có thêm một chậu đậu rán. Dưới chậu có đè một mảnh giấy: ‘Không được ra ngoài mua đồ ăn linh tinh, muốn ăn gì bảo nhà bếp làm cho.’
Trong lồng con bồ câu bụng tròn xoe như cái trống, khe khẽ nấc cụt. Những ngày tháng dậy sớm ngủ muộn, lê cánh bay đi bay lại này thật đúng là vô điểu đạo!