Chương : 42
“Lúc trước chẳng qua là nói đùa thôi, đệ lại tưởng thật.” Đông Phương Vị Minh cười mắng.
“Đưa thuốc cho đệ, đệ tự bôi, cho dù huynh có nói đùa hay không, đệ cũng không định làm phiền đến huynh.”
Thứ mà thiếu niên xinh đẹp bên cạnh Đông Phương Vị Minh lúc này cố chấp chẳng qua là oán niệm cầu mà không được, chính mắt nhìn thấy rồi ngược lại sẽ làm giảm hứng thú của bản thân. Nếu như từ góc độ của Đông Phương Vị Minh mà nói, thực sự là hại nhiều hơn lợi. Kẹo đã bóc vỏ với kẹo trong hộp hoàn toàn không cùng một giá trị, Hoắc Cải cũng không có sở thích tự giảm giá trị của mình.
Hơn nữa, Hoắc Cải cũng không cảm thấy cái chân bị đánh như củ cà rốt của mình có sức hấp dẫn gì đáng kể, sở thích của Đông Phương Vị Minh là giỡn thỏ chứ không phải làm thỏ.
Hai mắt Đông Phương Vị Minh khẽ nhướn: “Cái này cũng không phải đệ muốn là được, thuốc ở trong tay ta mà.”
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh cười như một nhóc tiểu quỷ kiêu ngạo đang tính toán làm chuyện xấu, nhất thời không có lời nào để nói: Tiểu Minh, trình độ vô sỉ của ngươi lại lập kỷ lục mới rồi…
“Nào, cởi y phục ra đi~” Đông Phương Vị Minh cười híp mắt đánh giá con cá Hoắc Cải đang nằm trên thớt.
Hoắc Cải suy sét khả năng thực hiện chiến lược thà chết không chịu cúi đầu của bản thân.
“Đệ vẫn không chịu cởi thì ta sẽ ra tay.” Đông Phương Vị Minh hướng đến con cá Hoắc Cải, mài dao soàn soạt.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn Đông Phương Vị Minh thấp giọng gầm gừ: “Huynh dám, huynh dám, huynh thực sự dám?”
Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải cười cợt nhả: “Ta dám, ta dám, ta thực sự dám!”
Tiểu Minh, ngươi đã vô sỉ đến đỉnh điểm rồi…
Thấy bộ dạng không làm không được của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải bất đắc dĩ ôm mặt, Tiểu Minh, cho dù bản tính của ngươi thuộc động vật ăn thịt, cho dù ngươi bị ép phải ăn một bụng cỏ cùng gia, cho dù những lời gia vừa nói có dẫn dụ ngươi hướng về thế giới nhục nhục tốt đẹp, cũng không đến nỗi vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ liền mở to hai mắt thèm khát, nhe hai cái răng nanh về phía gia chứ?
Mỗi một nhược thụ vào lúc gặp phải quỷ súc dục cầu bất mãn đến mức không xảy ra chút chuyện với ngươi không được, sự lựa chọn trong tay hắn chỉ còn là chốc nữa sẽ kêu “A, a, a~ đừng!” hay là “Đừng! A, a, a~”
Lúc này tịch dương đã ẩn một nửa vào trong mây, màu đỏ sâm sẫm nhàn nhạt nhuộm từng lớp từng lớp trong gió. Như thể sắc mặt lúc này của Hoắc Cải, màu son hồng đào loang ra trên gò má trắng mịn, xông hai vành tai thành hồng ngọc sáng long lanh.
Hoắc Cải ngồi trên giường, trừng mắt nhìn thẳng Đông Phương Vị Minh, đầy vẻ ủy khuất vì bị bắt nạt, môi dưới xinh đẹp bị y cắn thành những vết lõm xuống nho nhỏ, như một cái bánh pudding anh đào bị ai đó múc trộm một miếng.
Trong thế giới **, những từ ngữ như là không tình không nguyện, hay tỏ ra đáng thương đã bị đánh một dấu bằng với việc cầu bị làm nhục từ lâu rồi. Hoắc Cải am hiểu sâu sắc về đạo của ** cố làm ra dáng vẻ này, y mong muốn không phải là Đông Phương Vị Minh có lương tâm phát hiện ra, bỏ qua miếng đậu hủ đã đặt bên miệng. Mà là khiêu khích ** của Đông Phương Vị Minh đến mức cao nhất, như vậy cho dù Đông Phương Vị Minh có ăn được đậu hủ, cũng chỉ càng thêm khao khát, càng thêm đói khát khó nhịn. Dã thú đói một nửa mới là dã thú ngoan ngoãn có thể tiến lên vuốt ve.
Nếu như cho cởi cho sờ, thì kết cục liền được quyết định, vậy thì cái Hoắc Cải có thể làm chỉ có thể là ra hết thủ đoạn, khiến cho đậu hủ bị ăn lần này của mình bán ra với giá cao thôi.
Dường như tham lam muốn xem biểu cảm xấu hổ của người trước mặt, Đông Phương Vị Minh khom người xuống, kéo gần khoảng cách của hai người, sau đó cố ý lộ ra nụ cười đểu, chậm rãi vươn tay về phía Hoắc Cải: “Xem ra đệ bằng lòng để ta cởi đồ cho đệ rồi.”
Bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn mang theo vết xước xát nhẹ vội vàng vươn ra đập móng vuốt sói trước mặt ra, Hoắc Cải hít sâu vào một hơi, đầy vẻ bi tráng anh dũng tựu nghĩa, đẩy chăn lên tận bắp đùi, tay run rẩy chầm chậm kéo mở tấm áo ngủ bằng tơ lụa ra, sau đó cẩn trọng nhấc hai bên lên vén ra một góc, để lộ ra vết bầm tím ở bụng trước mặt người, không nhiều hơn một phân, cũng không ít hơn một phân.
Rất rõ ràng, Hoắc Cải đang dùng ngôn ngữ cơ thể nói với Đông Phương Vị Minh, ngoại trừ bôi thuốc, ngươi không được phép làm gì khác. Thế là nhi đồng phản nghịch Đông Phương Vị Minh càng muốn làm chút chuyện khác.
Đông Phương Vị Minh cũng không phải loại ác quỷ háo sắc vừa lên đã muốn xé tất cả y phục thành vải vụn, kỳ thực, hắn rất thích nhìn người trong trướng cởi đồ, đó là một quá trình tuyệt vời khi người chủ nhân giở trân bảo được cất giấu trong tầng tầng lớp lớp y phục bày ra trước mặt người khác, như thể một màn hiến tế thể hiện sự khuất phục. Nhưng tên trước mắt, bộ dạng thế chẳng khác nào muốn đào hố chôn trân bảo. Chủ nhân càng hẹp hòi, khiêu khích càng thú vị.
Đông Phương Vị Minh nhìn chăm chú cái lưng ong bị đá thành màu xanh ngọc của Hoắc Cải, cười thấp: Chỉ để lộ ra một khoảng bằng lòng bàn tay cũng chẳng thành vấn đề, cần biết rằng, eo là một nơi hết sức mẫn cảm nha~
Đông Phương Vị Minh mở nắp vại thuốc ra, giơ ra hai ngón tay, lấy một ít cao thuốc, giơ ra trước mặt. Sau đó… Đông Phương Vị Minh và Hoắc Cải lập tức ngây ra. Hai tên không chút thuần khiết này cực kỳ ăn ý mà nảy ra trong đầu một suy nghĩ: Thứ thuốc dạng cao này nhìn sao mà giống vật dụng thiết yếu đầu giường của tiểu thụ – cao hoa hồng vậy?
Thế là Đông Phương Vị Minh đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười mỉm đắc thắng rất ý ả. Còn Hoắc Cải gắng sức giả vờ thuần khiết chỉ có thể nhìn biểu cảm dâm đãng của đối phương, nhìn thấu kịch trường dâm đãng trong đầu hắn, ngây thơ ra vẻ gia không biết cái gì hết, xin mời niisan ngươi tự do mà… bôi thuốc bí truyền do tổ tiên để lại của vị đại phu đó đi.
Hai ngón tay của Đông Phương Vị Minh chấm thuốc, bắt đầu bôi thuốc cho Hoắc Cải theo một cách đầy ngụ ý.
Đầu ngón tay viên nhuận ngấm thuốc mà hiện ra một loại màu sắc ám muội, ngón tay thon dài chầm chậm xoay tròn, nhưng không hề tiến vào chỗ lõm nhỏ ở chính giữa, chỉ nhè nhẹ xoa bóp ở bên mép, ngón tay thỉnh thoảng đâm một chút vào trong, lại trượt ra, tiếp tục cọ sát bên mép khe.
Hoắc Cải quá rõ xuất xứ thủ pháp này của Đông Phương Vị Minh, căn bản chính là thao tác mát-xa dạo đầu trước khi tiến nhập tiểu cúc hoa, y rất sợ chốc nữa Đông Phương Vị Minh sẽ thực sự coi cái rốn của mình là cái đó mà thông. Nhưng y không thể nói gì, cũng không thể làm gì. Dù sao Đông Phương Vị Minh cũng chỉ là đang bôi – thuốc – mà – thôi.
Trên đời này chuyện khó nhịn nhất là gì, không phải là người khác ý dâm trêu chọc ngươi, ngươi vẫn ngu ngốc chẳng biết cái qué gì, mà là người khác ý dâm trêu chọc ngươi, ngươi lĩnh ngộ được hoàn toàn, đầy đủ những gì hắn nghĩ, ngay cả một sự liên tưởng nhỏ của đối phương cũng không bỏ sót, mà vẫn chỉ có thể giả vờ ngu ngốc chẳng biết cái qué gì, chẳng khác nào nữ diễn viên chính đóng AV bị cưỡng X.
“Bôi nhanh chút, đệ không sợ đau, nhưng sợ cảm lạnh.” Giọng nói trong suy tính vốn nên là đứng đắn, nhưng lại mang theo âm rung như đang rên rỉ.
“Được.” Đông Phương Vị Minh tà liếc Hoắc Cải một cái, mỉm cười.
Ngón tay chần chừ trên làn da trắng mịn, giống như một quốc vương đang tuần tra lãnh thổ, vạch một nét thản nhiên, quệt một nét hời hợt, lặng lẽ khiêu khích tên phản đồ trốn sâu trong thân thể. Thân thể của mỗi một nam nhân đều là một con dã thú, trêu chọc một chút, liền không còn chút lý trí, giương nanh múa vuốt một lòng muốn giằng đứt những trói buộc của lý trí, đeo đuổi **. Đông Phương Vị Minh là bậc thầy thuần thú giỏi nhất, sự chơi đùa thành thạo trên đầu ngón tay có thể khiến thân thể vì chìm trong dục niệm mà từng chút một nhuyễn ra.
Nơi đầu ngón tay lướt qua, tê dại ngứa ngáy, nơi cao thuốc bôi lên, ấm áp ẩm ướt. Hoắc Cải nửa nằm trên giường, thân thể trong lúc bất tri bất giác đã đắm chìm vào cảm quan. Lý trí nói với Hoắc Cải phải nhanh chóng tìm cách ngăn lại hành vi của đối phương, nhưng cảm tính lại cố chấp không chịu dứt ra khỏi sự thoải mái này, bởi vì khoái lạc cực độ dường như đã ở phía trước, chạm tay vào là có thể đạt được. Thụ thân thể mẫn cảm cực độ vs quỷ súc kỹ thuật điêu luyện, Hoắc Cải không có phần thắng.
Tay Đông Phương Vị Minh lại chấm đẫm cao thuốc, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve vùng bụng của Hoắc Cải, móng tay cào nhẹ một cách tinh tế trên eo. Hoắc Cải run rẩy, sự rùng mình như luồng điện từ xương cụt chạy một mạch qua cột sống. Đông Phương Vị Minh không ngừng chơi đùa, huyết dịch đã bốc lên rồi, toàn bộ thay bằng rượu thì Hoắc Cải đã say túy lúy rồi, mắt nhuộm mưa xuân, thân tựa hoa nê. Mỗi một lần vuốt ve đều nảy lửa, ngọn lửa khẽ lan tràn trong huyết quản, đốt cho Hoắc Cải miệng lưỡi đều khô khốc, máu huyết sôi trào.
“Ha~” Hoắc Cải muốn ngăn lại, nhưng trong khoảnh khắc buột miệng quá nhanh, trong hô hấp còn phát ra giọng mũi nghèn nghẹn. Không thể, không thể lại như thế được, lý trí còn sót lại khiến Hoắc Cải bật ra tiếng kêu cuối cùng: “Đau chết đi được, bỏ tay ra!”
Đông Phương Vị Minh ngoan ngoãn bỏ hai tay xuống, Hoắc Cải thiếu chút nữa nhịn không được lắc eo bám theo. Dư vị ăn mòn xương tủy ** này gần như khiến Hoắc Cải hối hận vì đã làm gián đoạn.
“Đau sao, để ta thổi cho đệ.”
Không đợi Hoắc Cải đầu óc loạn như tương hồ kịp phản ứng, Đông Phương Vị Minh đã nửa quỳ trước giường, vùi mặt vào bụng Hoắc Cải, ngón tay vẫn mang theo xúc cảm ướt át nhẹ nhàng nắm lấy eo của Hoắc Cải, eo lưng nhỏ nhắn mà mịn màng bị giam cầm trong lòng bàn tay, nhiệt độ của lòng bàn tay, thâm nhập vào cơ thể, cơ hồ khiến người ta tổn thương.
Da thịt run rẩy đón lấy hô hấp của đối phương, hít vào thở ra, hít vào thở ra, chẳng qua chỉ là thổi khí bình thường mà thôi, nhưng lại có thể khiến toàn bộ cơ thể chấn động. Ngọn lửa trong gió bập bùng, cháy lan ra khắp đồng cỏ, càng cháy càng dữ dội. Hồ nước lặng trong gió lăn tăn, chấn động bốn phương, không yên. Đất đai trong gió sinh cơ bừng bừng, khôi phục vạn linh.
Hơi thở ấm nóng đập lên da thịt, sau đó trượt ra bốn phía, mang đến sự nóng ẩm trong phút chốc. Khí tức dây dưa bám lấy, chầm chậm bám lấy, tinh tế đến không sót một mảnh. Mỗi một tấc da thịt được chiếu cố đến đều như đã được liếm láp, được ấm áp, được vuốt ve, được khát cầu, vì vậy nhiệt độ tăng mạnh, gần như biến thành tro. Sự vuốt ve ôn nhu ngọt ngào đến vậy dường như muốn thâm nhập vào linh hồn, đánh thức bản năng nguyên thủy, thú tính dơ bẩn đến thuần túy đó.
Sâu trong yết hầu giấu kín tiếng thở dốc nặng nề, thân thể Hoắc Cải đã bao phủ một tầng mồ hôi mỏng từ lâu, dã thú trong thân thể kêu gào muốn nhiều hơn nữa, thân thể thực tủy tri vị cơ khát khó nhịn. Hơi nước mờ mịt che khuất đôi mắt sáng trong, lý trí kiệt quệ trong giằng co.
Hoắc Cải trong mơ hồ cảm thấy có chút phẫn nộ, vốn định câu đối phương, kết quả chính mình lại bị câu ngược lại. Đông Phương Vị Minh tìm được một cơ hội dụ dỗ hết sức quang minh chính đại, cho nên mặt dày mày dạn, công thành chiếm đất. Bản thân thì mang cái vỏ ngoài mẫn cảm của Vạn Nhận Luân đã chẳng giúp ích được gì lại chỉ thêm phiền toái, một khi không cẩn thận là bị đánh tơi bời, tan tác chim muông. Chẳng qua là ham muốn hưởng lạc, phản ứng chậm một nhịp, kết quả là từng bước bỏ lỡ cơ hội, khiến sự việc phát triển đến mức này, nếu như còn không ngăn cản lại, tình hình sẽ càng tồi tệ. Vậy phải làm thế nào mới được?
Hai mắt mơ màng khép hờ nỗ lực mở to, đập vào mắt là cảnh Đông Phương Vị Minh đang vùi đầu trước bụng mình.
Hoắc Cải có chút hoảng, hành động này của Đông Phương Vị Minh ám thị quá rõ ràng, rõ ràng đến mức y không thể ngăn chặn được một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu mình, y không khỏi huyễn tưởng nam nhân trước mặt này nếu như tận miệng phục vụ mình sẽ sảng khoái đến mức nào. Miệng của hắn nhất định sẽ rất ấm áp chặt khít, đầu lưỡi nhất định sẽ rất mềm mại, linh hoạt. Bên cạnh sẽ được vòm miệng bao bọc, đầu lưỡi không ngừng quét qua đỉnh đầu tròn trịa, sau đó…sẽ là khoái cảm cực độ. Chỉ tưởng tượng thôi, Hoắc Cải liền không nhịn được, đầu ngón chân co quắp cả vào.
Hoắc Cải thậm chí nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Đông Phương Vị Minh. Ngươi thần phục cũng được, không thần phục cũng được, hắn cứ nằm trên sạp quý phi như thế, nhắm mắt, thản nhiên dạo chơi tại nơi sâu thẳm nhất của dục hải, lạnh lùng tàn nhẫn như băng cứng dưới biển sâu. Khiến người ta không nhịn được muốn quỳ dưới chân hắn, để nhận được khoái hoạt và điên cuồng cực độ đó, cho dù cái giá phải trả là trở thành con chó mà hắn có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Điên rồi, điên thật rồi. Hoắc Cải thực muốn đã vỡ thì cho nát, để mặc Đông Phương Vị Minh dìm chết.
Cho dù ý trí có kháng cự, lý trí có thanh tỉnh, thân thể lại thành thực hơn hết, muốn phục tùng bản năng đeo đuổi sự sung sướng, tay nhuyễn đến mức không thể nhấc lên nổi. Nhấc không nổi thì thôi khỏi nhấc nữa, Hoắc Cải nhích tay đi đến một chỗ, nhè nhẹ ấn, cảm giác đau kịch liệt dâng lên, đè ép tất cả những ý nghĩ hung hăng càn quấy.
“Đã được chưa?” Hoắc Cải thu lại bàn tay đặt trên cái chân bị thương, cố gắng khiến cho giọng nói nghe có vẻ không chút dao động. Thế nhưng, giọng điệu mang theo chút run rẩy đã bán đứng tâm tình thực sự của y.
Đông Phương Vị Minh dừng động tác lại, buông lỏng bàn tay đang nắm giữ eo, ngón tay nhè nhẹ điểm lên trọng điểm hơi cứng đó của Hoắc Cải, ngẩng đầu.
“Đưa thuốc cho đệ, đệ tự bôi, cho dù huynh có nói đùa hay không, đệ cũng không định làm phiền đến huynh.”
Thứ mà thiếu niên xinh đẹp bên cạnh Đông Phương Vị Minh lúc này cố chấp chẳng qua là oán niệm cầu mà không được, chính mắt nhìn thấy rồi ngược lại sẽ làm giảm hứng thú của bản thân. Nếu như từ góc độ của Đông Phương Vị Minh mà nói, thực sự là hại nhiều hơn lợi. Kẹo đã bóc vỏ với kẹo trong hộp hoàn toàn không cùng một giá trị, Hoắc Cải cũng không có sở thích tự giảm giá trị của mình.
Hơn nữa, Hoắc Cải cũng không cảm thấy cái chân bị đánh như củ cà rốt của mình có sức hấp dẫn gì đáng kể, sở thích của Đông Phương Vị Minh là giỡn thỏ chứ không phải làm thỏ.
Hai mắt Đông Phương Vị Minh khẽ nhướn: “Cái này cũng không phải đệ muốn là được, thuốc ở trong tay ta mà.”
Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh cười như một nhóc tiểu quỷ kiêu ngạo đang tính toán làm chuyện xấu, nhất thời không có lời nào để nói: Tiểu Minh, trình độ vô sỉ của ngươi lại lập kỷ lục mới rồi…
“Nào, cởi y phục ra đi~” Đông Phương Vị Minh cười híp mắt đánh giá con cá Hoắc Cải đang nằm trên thớt.
Hoắc Cải suy sét khả năng thực hiện chiến lược thà chết không chịu cúi đầu của bản thân.
“Đệ vẫn không chịu cởi thì ta sẽ ra tay.” Đông Phương Vị Minh hướng đến con cá Hoắc Cải, mài dao soàn soạt.
Hoắc Cải trừng mắt nhìn Đông Phương Vị Minh thấp giọng gầm gừ: “Huynh dám, huynh dám, huynh thực sự dám?”
Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải cười cợt nhả: “Ta dám, ta dám, ta thực sự dám!”
Tiểu Minh, ngươi đã vô sỉ đến đỉnh điểm rồi…
Thấy bộ dạng không làm không được của Đông Phương Vị Minh, Hoắc Cải bất đắc dĩ ôm mặt, Tiểu Minh, cho dù bản tính của ngươi thuộc động vật ăn thịt, cho dù ngươi bị ép phải ăn một bụng cỏ cùng gia, cho dù những lời gia vừa nói có dẫn dụ ngươi hướng về thế giới nhục nhục tốt đẹp, cũng không đến nỗi vừa ngửi thấy mùi dầu mỡ liền mở to hai mắt thèm khát, nhe hai cái răng nanh về phía gia chứ?
Mỗi một nhược thụ vào lúc gặp phải quỷ súc dục cầu bất mãn đến mức không xảy ra chút chuyện với ngươi không được, sự lựa chọn trong tay hắn chỉ còn là chốc nữa sẽ kêu “A, a, a~ đừng!” hay là “Đừng! A, a, a~”
Lúc này tịch dương đã ẩn một nửa vào trong mây, màu đỏ sâm sẫm nhàn nhạt nhuộm từng lớp từng lớp trong gió. Như thể sắc mặt lúc này của Hoắc Cải, màu son hồng đào loang ra trên gò má trắng mịn, xông hai vành tai thành hồng ngọc sáng long lanh.
Hoắc Cải ngồi trên giường, trừng mắt nhìn thẳng Đông Phương Vị Minh, đầy vẻ ủy khuất vì bị bắt nạt, môi dưới xinh đẹp bị y cắn thành những vết lõm xuống nho nhỏ, như một cái bánh pudding anh đào bị ai đó múc trộm một miếng.
Trong thế giới **, những từ ngữ như là không tình không nguyện, hay tỏ ra đáng thương đã bị đánh một dấu bằng với việc cầu bị làm nhục từ lâu rồi. Hoắc Cải am hiểu sâu sắc về đạo của ** cố làm ra dáng vẻ này, y mong muốn không phải là Đông Phương Vị Minh có lương tâm phát hiện ra, bỏ qua miếng đậu hủ đã đặt bên miệng. Mà là khiêu khích ** của Đông Phương Vị Minh đến mức cao nhất, như vậy cho dù Đông Phương Vị Minh có ăn được đậu hủ, cũng chỉ càng thêm khao khát, càng thêm đói khát khó nhịn. Dã thú đói một nửa mới là dã thú ngoan ngoãn có thể tiến lên vuốt ve.
Nếu như cho cởi cho sờ, thì kết cục liền được quyết định, vậy thì cái Hoắc Cải có thể làm chỉ có thể là ra hết thủ đoạn, khiến cho đậu hủ bị ăn lần này của mình bán ra với giá cao thôi.
Dường như tham lam muốn xem biểu cảm xấu hổ của người trước mặt, Đông Phương Vị Minh khom người xuống, kéo gần khoảng cách của hai người, sau đó cố ý lộ ra nụ cười đểu, chậm rãi vươn tay về phía Hoắc Cải: “Xem ra đệ bằng lòng để ta cởi đồ cho đệ rồi.”
Bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn mang theo vết xước xát nhẹ vội vàng vươn ra đập móng vuốt sói trước mặt ra, Hoắc Cải hít sâu vào một hơi, đầy vẻ bi tráng anh dũng tựu nghĩa, đẩy chăn lên tận bắp đùi, tay run rẩy chầm chậm kéo mở tấm áo ngủ bằng tơ lụa ra, sau đó cẩn trọng nhấc hai bên lên vén ra một góc, để lộ ra vết bầm tím ở bụng trước mặt người, không nhiều hơn một phân, cũng không ít hơn một phân.
Rất rõ ràng, Hoắc Cải đang dùng ngôn ngữ cơ thể nói với Đông Phương Vị Minh, ngoại trừ bôi thuốc, ngươi không được phép làm gì khác. Thế là nhi đồng phản nghịch Đông Phương Vị Minh càng muốn làm chút chuyện khác.
Đông Phương Vị Minh cũng không phải loại ác quỷ háo sắc vừa lên đã muốn xé tất cả y phục thành vải vụn, kỳ thực, hắn rất thích nhìn người trong trướng cởi đồ, đó là một quá trình tuyệt vời khi người chủ nhân giở trân bảo được cất giấu trong tầng tầng lớp lớp y phục bày ra trước mặt người khác, như thể một màn hiến tế thể hiện sự khuất phục. Nhưng tên trước mắt, bộ dạng thế chẳng khác nào muốn đào hố chôn trân bảo. Chủ nhân càng hẹp hòi, khiêu khích càng thú vị.
Đông Phương Vị Minh nhìn chăm chú cái lưng ong bị đá thành màu xanh ngọc của Hoắc Cải, cười thấp: Chỉ để lộ ra một khoảng bằng lòng bàn tay cũng chẳng thành vấn đề, cần biết rằng, eo là một nơi hết sức mẫn cảm nha~
Đông Phương Vị Minh mở nắp vại thuốc ra, giơ ra hai ngón tay, lấy một ít cao thuốc, giơ ra trước mặt. Sau đó… Đông Phương Vị Minh và Hoắc Cải lập tức ngây ra. Hai tên không chút thuần khiết này cực kỳ ăn ý mà nảy ra trong đầu một suy nghĩ: Thứ thuốc dạng cao này nhìn sao mà giống vật dụng thiết yếu đầu giường của tiểu thụ – cao hoa hồng vậy?
Thế là Đông Phương Vị Minh đánh giá Hoắc Cải từ trên xuống dưới, lộ ra một nụ cười mỉm đắc thắng rất ý ả. Còn Hoắc Cải gắng sức giả vờ thuần khiết chỉ có thể nhìn biểu cảm dâm đãng của đối phương, nhìn thấu kịch trường dâm đãng trong đầu hắn, ngây thơ ra vẻ gia không biết cái gì hết, xin mời niisan ngươi tự do mà… bôi thuốc bí truyền do tổ tiên để lại của vị đại phu đó đi.
Hai ngón tay của Đông Phương Vị Minh chấm thuốc, bắt đầu bôi thuốc cho Hoắc Cải theo một cách đầy ngụ ý.
Đầu ngón tay viên nhuận ngấm thuốc mà hiện ra một loại màu sắc ám muội, ngón tay thon dài chầm chậm xoay tròn, nhưng không hề tiến vào chỗ lõm nhỏ ở chính giữa, chỉ nhè nhẹ xoa bóp ở bên mép, ngón tay thỉnh thoảng đâm một chút vào trong, lại trượt ra, tiếp tục cọ sát bên mép khe.
Hoắc Cải quá rõ xuất xứ thủ pháp này của Đông Phương Vị Minh, căn bản chính là thao tác mát-xa dạo đầu trước khi tiến nhập tiểu cúc hoa, y rất sợ chốc nữa Đông Phương Vị Minh sẽ thực sự coi cái rốn của mình là cái đó mà thông. Nhưng y không thể nói gì, cũng không thể làm gì. Dù sao Đông Phương Vị Minh cũng chỉ là đang bôi – thuốc – mà – thôi.
Trên đời này chuyện khó nhịn nhất là gì, không phải là người khác ý dâm trêu chọc ngươi, ngươi vẫn ngu ngốc chẳng biết cái qué gì, mà là người khác ý dâm trêu chọc ngươi, ngươi lĩnh ngộ được hoàn toàn, đầy đủ những gì hắn nghĩ, ngay cả một sự liên tưởng nhỏ của đối phương cũng không bỏ sót, mà vẫn chỉ có thể giả vờ ngu ngốc chẳng biết cái qué gì, chẳng khác nào nữ diễn viên chính đóng AV bị cưỡng X.
“Bôi nhanh chút, đệ không sợ đau, nhưng sợ cảm lạnh.” Giọng nói trong suy tính vốn nên là đứng đắn, nhưng lại mang theo âm rung như đang rên rỉ.
“Được.” Đông Phương Vị Minh tà liếc Hoắc Cải một cái, mỉm cười.
Ngón tay chần chừ trên làn da trắng mịn, giống như một quốc vương đang tuần tra lãnh thổ, vạch một nét thản nhiên, quệt một nét hời hợt, lặng lẽ khiêu khích tên phản đồ trốn sâu trong thân thể. Thân thể của mỗi một nam nhân đều là một con dã thú, trêu chọc một chút, liền không còn chút lý trí, giương nanh múa vuốt một lòng muốn giằng đứt những trói buộc của lý trí, đeo đuổi **. Đông Phương Vị Minh là bậc thầy thuần thú giỏi nhất, sự chơi đùa thành thạo trên đầu ngón tay có thể khiến thân thể vì chìm trong dục niệm mà từng chút một nhuyễn ra.
Nơi đầu ngón tay lướt qua, tê dại ngứa ngáy, nơi cao thuốc bôi lên, ấm áp ẩm ướt. Hoắc Cải nửa nằm trên giường, thân thể trong lúc bất tri bất giác đã đắm chìm vào cảm quan. Lý trí nói với Hoắc Cải phải nhanh chóng tìm cách ngăn lại hành vi của đối phương, nhưng cảm tính lại cố chấp không chịu dứt ra khỏi sự thoải mái này, bởi vì khoái lạc cực độ dường như đã ở phía trước, chạm tay vào là có thể đạt được. Thụ thân thể mẫn cảm cực độ vs quỷ súc kỹ thuật điêu luyện, Hoắc Cải không có phần thắng.
Tay Đông Phương Vị Minh lại chấm đẫm cao thuốc, lòng bàn tay nhè nhẹ vuốt ve vùng bụng của Hoắc Cải, móng tay cào nhẹ một cách tinh tế trên eo. Hoắc Cải run rẩy, sự rùng mình như luồng điện từ xương cụt chạy một mạch qua cột sống. Đông Phương Vị Minh không ngừng chơi đùa, huyết dịch đã bốc lên rồi, toàn bộ thay bằng rượu thì Hoắc Cải đã say túy lúy rồi, mắt nhuộm mưa xuân, thân tựa hoa nê. Mỗi một lần vuốt ve đều nảy lửa, ngọn lửa khẽ lan tràn trong huyết quản, đốt cho Hoắc Cải miệng lưỡi đều khô khốc, máu huyết sôi trào.
“Ha~” Hoắc Cải muốn ngăn lại, nhưng trong khoảnh khắc buột miệng quá nhanh, trong hô hấp còn phát ra giọng mũi nghèn nghẹn. Không thể, không thể lại như thế được, lý trí còn sót lại khiến Hoắc Cải bật ra tiếng kêu cuối cùng: “Đau chết đi được, bỏ tay ra!”
Đông Phương Vị Minh ngoan ngoãn bỏ hai tay xuống, Hoắc Cải thiếu chút nữa nhịn không được lắc eo bám theo. Dư vị ăn mòn xương tủy ** này gần như khiến Hoắc Cải hối hận vì đã làm gián đoạn.
“Đau sao, để ta thổi cho đệ.”
Không đợi Hoắc Cải đầu óc loạn như tương hồ kịp phản ứng, Đông Phương Vị Minh đã nửa quỳ trước giường, vùi mặt vào bụng Hoắc Cải, ngón tay vẫn mang theo xúc cảm ướt át nhẹ nhàng nắm lấy eo của Hoắc Cải, eo lưng nhỏ nhắn mà mịn màng bị giam cầm trong lòng bàn tay, nhiệt độ của lòng bàn tay, thâm nhập vào cơ thể, cơ hồ khiến người ta tổn thương.
Da thịt run rẩy đón lấy hô hấp của đối phương, hít vào thở ra, hít vào thở ra, chẳng qua chỉ là thổi khí bình thường mà thôi, nhưng lại có thể khiến toàn bộ cơ thể chấn động. Ngọn lửa trong gió bập bùng, cháy lan ra khắp đồng cỏ, càng cháy càng dữ dội. Hồ nước lặng trong gió lăn tăn, chấn động bốn phương, không yên. Đất đai trong gió sinh cơ bừng bừng, khôi phục vạn linh.
Hơi thở ấm nóng đập lên da thịt, sau đó trượt ra bốn phía, mang đến sự nóng ẩm trong phút chốc. Khí tức dây dưa bám lấy, chầm chậm bám lấy, tinh tế đến không sót một mảnh. Mỗi một tấc da thịt được chiếu cố đến đều như đã được liếm láp, được ấm áp, được vuốt ve, được khát cầu, vì vậy nhiệt độ tăng mạnh, gần như biến thành tro. Sự vuốt ve ôn nhu ngọt ngào đến vậy dường như muốn thâm nhập vào linh hồn, đánh thức bản năng nguyên thủy, thú tính dơ bẩn đến thuần túy đó.
Sâu trong yết hầu giấu kín tiếng thở dốc nặng nề, thân thể Hoắc Cải đã bao phủ một tầng mồ hôi mỏng từ lâu, dã thú trong thân thể kêu gào muốn nhiều hơn nữa, thân thể thực tủy tri vị cơ khát khó nhịn. Hơi nước mờ mịt che khuất đôi mắt sáng trong, lý trí kiệt quệ trong giằng co.
Hoắc Cải trong mơ hồ cảm thấy có chút phẫn nộ, vốn định câu đối phương, kết quả chính mình lại bị câu ngược lại. Đông Phương Vị Minh tìm được một cơ hội dụ dỗ hết sức quang minh chính đại, cho nên mặt dày mày dạn, công thành chiếm đất. Bản thân thì mang cái vỏ ngoài mẫn cảm của Vạn Nhận Luân đã chẳng giúp ích được gì lại chỉ thêm phiền toái, một khi không cẩn thận là bị đánh tơi bời, tan tác chim muông. Chẳng qua là ham muốn hưởng lạc, phản ứng chậm một nhịp, kết quả là từng bước bỏ lỡ cơ hội, khiến sự việc phát triển đến mức này, nếu như còn không ngăn cản lại, tình hình sẽ càng tồi tệ. Vậy phải làm thế nào mới được?
Hai mắt mơ màng khép hờ nỗ lực mở to, đập vào mắt là cảnh Đông Phương Vị Minh đang vùi đầu trước bụng mình.
Hoắc Cải có chút hoảng, hành động này của Đông Phương Vị Minh ám thị quá rõ ràng, rõ ràng đến mức y không thể ngăn chặn được một loạt hình ảnh hiện lên trong đầu mình, y không khỏi huyễn tưởng nam nhân trước mặt này nếu như tận miệng phục vụ mình sẽ sảng khoái đến mức nào. Miệng của hắn nhất định sẽ rất ấm áp chặt khít, đầu lưỡi nhất định sẽ rất mềm mại, linh hoạt. Bên cạnh sẽ được vòm miệng bao bọc, đầu lưỡi không ngừng quét qua đỉnh đầu tròn trịa, sau đó…sẽ là khoái cảm cực độ. Chỉ tưởng tượng thôi, Hoắc Cải liền không nhịn được, đầu ngón chân co quắp cả vào.
Hoắc Cải thậm chí nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên gặp Đông Phương Vị Minh. Ngươi thần phục cũng được, không thần phục cũng được, hắn cứ nằm trên sạp quý phi như thế, nhắm mắt, thản nhiên dạo chơi tại nơi sâu thẳm nhất của dục hải, lạnh lùng tàn nhẫn như băng cứng dưới biển sâu. Khiến người ta không nhịn được muốn quỳ dưới chân hắn, để nhận được khoái hoạt và điên cuồng cực độ đó, cho dù cái giá phải trả là trở thành con chó mà hắn có thể vứt đi bất cứ lúc nào.
Điên rồi, điên thật rồi. Hoắc Cải thực muốn đã vỡ thì cho nát, để mặc Đông Phương Vị Minh dìm chết.
Cho dù ý trí có kháng cự, lý trí có thanh tỉnh, thân thể lại thành thực hơn hết, muốn phục tùng bản năng đeo đuổi sự sung sướng, tay nhuyễn đến mức không thể nhấc lên nổi. Nhấc không nổi thì thôi khỏi nhấc nữa, Hoắc Cải nhích tay đi đến một chỗ, nhè nhẹ ấn, cảm giác đau kịch liệt dâng lên, đè ép tất cả những ý nghĩ hung hăng càn quấy.
“Đã được chưa?” Hoắc Cải thu lại bàn tay đặt trên cái chân bị thương, cố gắng khiến cho giọng nói nghe có vẻ không chút dao động. Thế nhưng, giọng điệu mang theo chút run rẩy đã bán đứng tâm tình thực sự của y.
Đông Phương Vị Minh dừng động tác lại, buông lỏng bàn tay đang nắm giữ eo, ngón tay nhè nhẹ điểm lên trọng điểm hơi cứng đó của Hoắc Cải, ngẩng đầu.