Chương : 45
Tịch dương đã hoàn toàn lẩn vào trong mây, sắc trời u ám một mảnh đỏ cam mơ hồ, như thể cuối chân trời rực lên một ngọn lửa lan tràn khắp đồng cỏ, mây cuộn tầng tầng, sắc đỏ thê lương.
Căn phòng chỉ mở có một cửa sổ, lúc này càng u ám, càng mơ hồ. Danh thư cổ họa, Chu đỉnh Thương di (chỉ đồ cổ quý giá), bảo đăng hoa bình đều bị chôn vùi trong tia nắng dần lụi tàn, chỉ chừa lại một vài cái bóng thấp thoáng, ám muội không rõ.
Thiếu niên nhỏ nhắn khoác hờ trên người một tấm áo nửa nằm trên giường, hít khí lạnh chầm chậm cởi tiết khố, vẻ mặt dữ tợn, thề sống thề chết: “Tên cướp giật khốn kiếp, đợi lão tử bôi thuốc xong sẽ đem ngươi ra viết ngược văn, đem cả nhà ngươi ra viết ngược văn!”
Đôi chân thon dài viên nhuận đã cởi bỏ tất cả che đậy, trắng muốt như tuyết đầu mùa, những vết thâm tím và sưng đỏ dữ tợn trải dài trên cơ thể, đỏ xen lẫn trắng hiện lên một loại mỹ cảm tàn nhẫn bạo ngược.
Hoắc Cải nhìn thấy quang cảnh bậc này, thật lâu không nói gì, cuối cùng phun ra một câu: “Thân thể này… quả nhiên rất có tố chất chuyên nghiệp.”
Ôm lấy vại thuốc, lấy một chút cao thuốc màu hồng nhạt, nhè nhẹ bôi lên, màu đỏ máu tàn khốc được phủ lên một lớp óng ánh, lấp lánh ánh nước, lóe lên sắc yêu dã.
Hoắc Cải sâu sắc hiểu được việc Vạn Nhận Luân trong nguyên tác luôn bị đánh bị quất bị giày vò là chuyện hợp tình hợp lý biết bao. Thuộc tính càng đánh càng đẹp này thực sự khiến người ta không nhịn được càng muốn đánh càng muốn quất. Bi kịch là, hiện giờ thân thể khiến người ta muốn đánh muốn quất đó lại là của mình, cho nên, vẫn nên nhanh chóng bôi thuốc đã rồi tính.
Hoắc Cải đổ một đống cao thuốc vào lòng bàn tay, nhịn đau bôi cả đống lên, chà chà chà. Đau đau đau… cứ đợi trở thành nhân vật chính đi nhé, tên cướp giật khốn kiếp!
“Ngươi là không biết bôi thuốc, hay là thích đau đớn?”
Đột nhiên vang lên tiếng nói dọa Hoắc Cải run lẩy bẩy. Quay đầu, Hoắc Cải cách một tàng nước mắt mông lung, liền nhìn thấy Đông Phương Vị Minh dựa vào cửa sổ, vẻ mặt đầy vướng mắc đánh giá mình.
Đông Phương Vị Minh cầm tờ giấy chặn bắt được, đang chuẩn bị đến trước mặt Hoắc Cải diễu võ dương oai một trận, nói mấy lời thoại tiêu chuẩn quỷ súc kiểu “Ngươi không ngờ thư lại rơi vào tay ta phải không, moa ha ha!” hoặc là “Muốn truyền tin sao, cầu xin ta đi~” Ai ngờ đến rồi liền nhìn thấy cảnh Hoắc Cải coi chân mình như cái bàn giặt mà ra sức chà một cách hào hùng, lập tức bị kích động.
Hoắc Cải lau đi đám nước mắt vì đau đớn mà giàn giụa chảy ra, hấp hối: “Đau dài không bằng đau ngắn, ta chính là đang chết sớm để siêu sinh sớm.”
Nói xong, Hoắc Cải lại bốc một nắm cao thuốc, chà chà chà. Nước mắt chảy xuống như mưa.
“Này, ngừng lại được rồi.”
Tay bị giữ lại, Hoắc Cải ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, trong lòng thấp thỏm:
Mẹ nó, không kịp kéo quần lên rồi, không ngờ tên tiểu tử Đông Phương Vị Minh này lại bay qua cửa sổ mà vào. Chẳng may tên tiểu tử này bộ dạng xinh đẹp động lòng người, khổ sở cầu ngược của mình quyến rũ, thú tính đại phát, trực tiếp nhào đến thì biết làm sao?
Hoắc Cải giằng ra khỏi tay Đông Phương Vị Minh, co lại về phía sau, cảnh giác nhìn hắn: Không ổn, tên này bắt đầu móc tay áo rồi, hắn muốn lấy cái gì chứ, dây thừng, mị dược hay còng tay da?
Một lúc sau, Đông Phương Vị Minh lấy ra một tấm khăn gấm, nhét vào tay Hoắc Cải, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn luôn đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy sao? Bôi thuốc cũng vậy mà đưa thư cũng vậy.”
Mức độ quỷ súc của tên tiểu tử này vẫn thấp hơn những gì mình tưởng, Hoắc Cải yên tâm lấy khăn của Đông Phương Vị Minh lộn xộn lau một lượt, quầng mắt ửng đỏ, nhãn thần sáng sủa.
“Nói như vậy, thư của ta rơi vào tay ngươi rồi?”
Nhi đồng trẻ trâu nào đó vốn định diễu võ dương oai một trận, nhìn thấy ánh mắt biết rõ như vậy từ sớm của Hoắc Cải lập tức cảm thấy thất bại. “Ngươi biết thư này sẽ rơi vào tay ta sao?”
“Ta không biết.” Hoắc Cải lại bôi một vệt thuốc nữa, vừa bôi một cái, nước mắt lại giàn giụa, lau nước mắt: “Bất luận đại phu đó có gửi đi hay không, kết quả đều chẳng có gì khác biệt, để tránh gánh phải tội danh bắt cóc, đồng thời thuận lợi giữ ta ở lại, dù sao ngươi cũng sẽ gửi bức thư này đi không phải sao?”
Đông Phương Vị Minh bất mãn quay đầu nhìn trời. Thì ra, gia không phải đến để trút giận, mà là đến để rước thêm tức giận sao? Ngươi tên tiểu thư sinh này lại thông đạt đến vậy, có cần thiết không, có cần thiết không hả?!
Hảo hài tử Đông Phương Vị Minh bền gan vững chí quyết định ngã xuống tại đâu thì bò lên tại đó, nhất định phải dùng khí thế để đánh gục con người trước mặt.
Chân mày sắc bén nhướn lên, khóe miệng Đông Phương Vị Minh nhếch lên một độ cong ngạo mạn: “Ngươi sợ người trong lòng ngươi biết những gì ngươi âm thầm làm đến vậy sao, thậm chí không tiếc chủ động cắt đứt viện binh, đơn độc nằm trong hang sói? Phải biết rằng, ta là một người không từ thủ đoạn. Ngươi không coi trọng an nguy của bản thân, thực sự ổn sao?”
“Ngươi chưa từng yêu, ngươi sẽ không hiểu được.” Hoắc Cải nhìn về nơi xa xăm, ra vẻ tình thâm. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, có thể có được cơ hội thuận lý thành chương ngày đêm kề cận ngươi, đánh Boss 24 tiếng không ngừng nghỉ, đâu phải dễ dàng muốn là có!
Đông Phương Vị Minh tim lại bị đâm một nhát nữa, nét cười xấu xa, trong mắt không có hảo ý. Để tâm đến tên hỗn đản đó đến vậy không sợ bị người ta nắm lấy làm điểm yếu sao? Hừ hừ, gia không khiến ngươi sợ tới mức ôm lấy gấu quần ta khóc lóc cầu xin không được!
“Ta không hiểu, cho nên ta muốn thử xem tin tức ngươi quyến luyến Tú Bị Các được truyền về sẽ có kết quả thế nào?”
“Ngươi sẽ không làm thế.” Hoắc Cải nhét trả lại khăn gấm vào tay Đông Phương Vị Minh, đầu cũng không ngẩng lên: “Một khi ngươi nói ra rồi, ngươi liền không có gì để uy hiếp ta cả, ngươi sẽ hoàn toàn mất cơ hội tiếp cận ta, mà ta chưa chắc sẽ mất đi người đó, như vậy hoàn toàn chẳng được lợi lộc gì. Trước khi chưa mất đi phần thắng, ngươi sẽ không làm ra mấy chuyện kiểu mất cả chì lẫn chài như vậy. Dù sao, ngươi ghét việc trò chơi kết thúc hơn là việc trò chơi trở nên khó nhằn.”
Một lời xuyên trúng hồng tâm, Đông Phương Vị Minh bị nhìn thấu không chừa cái quần lót vạn phần ủy khuất: “Dường như… ngươi hiểu ta nhiều hơn ta nghĩ?”
“Ngươi cho rằng vì sao lúc đầu ta chọn ngươi làm thầy dạy cho ta?” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, lời nói thản nhiên: “Đông Phương, ta biết ngươi còn lâu hơn ngươi biết ta nhiều.”
Thì ra… đã có âm mưu từ trước rồi sao? Thì ra… bản thân ngay từ đầu đã bị ngấm ngầm mưu tính rồi sao? Thì ra…cái ẩn tàng dưới lớp vỏ bọc thư sinh ôn văn nho nhã của tên này chính là một yêu nghiệt gian xảo như quỷ sao?
Lập tức, Đông Phương Vị Minh cảm thấy mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đùng. Ánh mắt nhìn Hoắc Cải càng lúc càng bất thiện, bất kỳ ai sau khi chiến bại liên tiếp phát hiện ra đối thủ thực ra từ lúc bắt đầu đã lén vượt mình hàng trăm mét đều không thể nào cảm thấy tâm tình thoải mái được.
Cảm giác thấy khí tràng của đối phương hổn hển, Hoắc Cải co rút người lại: “Nếu như ngươi đã quyết không thả ta ra. Không bằng, chúng ta làm một thỏa thuận, trong thời gian ta dưỡng thương tại Tú Bị Các, ta sẽ không cự tuyệt việc thân cận của ngươi, mà ngươi, không được tiết lộ với bất cứ người thứ ba nào về bất cứ chuyện gì liên quan đến ta. Thế nào?”
Lại đặt bẫy ta phải không, phải không? Đông Phương Vị Minh vẻ mặt u ám nhìn Hoắc Cải, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ trước việc dụng tâm hiểm ác của kẻ địch đẳng cấp. “Ngươi ở tại Tú Bị Các căn bản không cách nào cự tuyệt việc thân cận của ta, Nhận Luân, ngươi không đầu tư gì mà muốn kiếm lời lớn như vậy thì không hay đâu.”
Hoắc Cải chớp chớp mắt: “Nếu như ngươi không ngại ngươi vừa mở miệng, ta liền im lặng, ngươi vừa đến gần, ta liền giả chết, ngươi vừa chạm vào, ta liền phản kháng, vậy thì ngươi không cần để tâm đến thỏa thuận này. Đúng rồi, ngươi có nhớ lúc đầu ta tìm ngươi, ngươi đã chấp nhận điều kiện không tiết lộ này rồi đúng không, vụ đánh cược này đối với ngươi chẳng phải là càng không đầu tư mà kiếm lời lớn hơn sao?”
“Được.” Đông Phương Vị Minh suy nghĩ thật lâu vẫn không hiểu được mục đích thực sự của đối phương là gì, chỉ đành suy tính xem những ngày tới nên tiếp cận thế nào cho tốt, hòa nhau một ván.
Hoắc Cải vùi đầu, bắt đầu rưng rưng bôi thuốc. Mục đích của y rất đơn giản, thứ nhất, cho Đông Phương Vị Minh cơ hội câu dẫn mình, phải bày ra tư thế mặc cho trêu chọc mặc cho câu dẫn mới dễ dàng lừa sắc lừa tình mà. Thứ hai, tránh việc tin tức phán tán rộng, nếu như để những người khác trong Tú Bị Các biết được thân phận của mình, sau này câu dẫn những quỷ súc khác chỉ sợ sẽ xuất hiện biến số. Mục đích căn bản nhất, kỳ thực là: dẫn dụ hướng tư duy của đối phương.
Chuyển hướng tư duy của đối phương từ câu hỏi giải đáp “Người này có thể cầm tù có thể đánh đập, có thể chà đạp” thành câu hỏi lựa chọn “Con đường câu dẫn ngươi này có thể là A, B, C…”, chỉ cần tư duy của đối phương bị mình dẫn dắt, thì phúc lợi trong thời gian dưỡng thương có thể được bảo đảm rồi, muốn câu dẫn, không chăm sóc thật tốt không được đâu nha, đạn pháo bọc đường dù gì cũng là đường a.
Kết luận là, tên nhóc xui xẻo Đông Phương Vị Minh bị kéo xuống mương rồi.
Yêu nghiệt rất giảo hoạt, câu dẫn phải càng sớm càng tốt, Đông Phương Vị Minh chấm một chút thuốc trên đầu ngón tay, trượt trên chân của Hoắc Cải, hô hấp triền miên bên tai đối phương: “Làm sao đây, ta càng lúc càng muốn ngươi rồi, tiểu hồ ly.”
Hoắc Cải nước mắt lưng tròng: “Muốn báo thù cũng đừng trực tiếp dùng bạo lực chứ, ngươi cho ngươi đánh gẫy chân ta chưa nói, lại còn cố ý chọc vào chỗ đau của ta.”
Đáp án Đông Phương Vị Minh là tà cười một tiếng: “Ta nhớ ta đã nói với ngươi là chân của ngươi không liên quan gì đến ta mà?”
Tay Đông Phương Vị Minh chấm thuốc, nhắm thẳng vào chỗ bị thương, chọc, chọc, chọc, nghi oan ta này, lừa gạt ta này, đặt bẫy trôi chảy hơn ta này…
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa nắm chặt lấy móng vuốt sói của Đông Phương Vị Minh: “Ta sai rồi, ta hối hận rồi được chưa! Không phải ta nghi oan cho ngươi, ai bảo lời khai của tên cướp đó chỉ về hướng Tú Bị Các chứ.”
“Ô, thì ra là vậy.” Nụ cười của Đông Phương Vị Minh xán lạn: “Người khác vừa nói ngươi liền tin, uổng cho ta từng coi ngươi là tri kỷ của mình. Haizz, để chứng minh ta tuyệt không có ý xấu với ngươi, phần thuốc còn lại, không bằng để ta giúp ngươi bôi vậy.”
“Không cần đâu, thực sự không cần đâu… Ngao!!!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của người nào đó xé rách trời cao.
Sự thực chứng minh, Đông Phương các chủ là một loài sinh vật tà ác tập hợp thống nhất các thuộc tính nhỏ nhen, xấu xa, thủ đoạn độc ác, cái giá phải trả khi bắt nạt nhi đồng ấu trĩ là cao thật cao. Kiểu phúc lợi tận tay chăm sóc thế này là rất có thể có lực sát thương nha, đạn pháo bọc đường dù gì cũng là đạn pháo mà.
Giày vò Hoắc Cải khóc lóc thảm thiết, đau không muốn sống, đồng thời bảo đảm không dám tái phạm sai lầm trước đó nữa, nộ hỏa khi bị nghi oan, bị lừa gạt, bị đánh bại của Đông Phương Vị Minh cuối cùng cũng tiêu tán đi một hai phần. Các chủ kiêu ngạo mang theo nét cười ôn nhu vỗ vỗ đầu Hoắc Cải: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tra rõ ràng, tên cướp đó có quan hệ thế nào với Tú Bị Các ta.”
Hoắc Cải ôm chăn, lặng lẽ quyết định nhân vật chính trong ngược văn tối nay tăng thêm một người. Sau một nén hương, Hoắc Cải ôm chăn ngủ vùi… phải biết rằng, khóc cũng rất tốt sức đó.
Một canh giờ sau, Hoắc Cải đang mơ thấy mình giữa băng tuyết ngợp trời bị đá tảng đập tới tấp, trán toát mồ hôi lạnh, bị đánh thức dậy.
“Sao thế?” Hoắc Cải kéo chăn lên một chút, mắt nhắm mắt mở, trên mặt hiện ra vẻ mê mang, trông có vẻ rất thuần khiết ngây thơ.
Bắt gặp vẻ mặt thuần lương của người nào đó, Đông Phương Vị Minh rất có ám ảnh tâm lý, nhích xa ra hai bước: “Ta đã tra rõ ràng rồi, ngươi bị cướp đúng là có liên quan đến Tú Bị Các ta.”
Hoắc Cải mơ hồ dụi dụi mắt: “Ồ.”
Đông Phương Vị Minh nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của đối phương, thật muốn giơ móng vuốt đập một cái: “Là một tiểu quan dưới trướng ta làm, hắn nghe lỏm được cuộc nói chuyện của chúng ta, sau đó cố ý truyền tin tức ngươi đang giữ bảo bối trong người truyền ra ngoài.”
“Một tiểu quan dưới trướng ngươi? Hắn lập mưu hại ta làm gì?” Hoắc Cải co rút khóe miệng, thầm nghĩ, nhất định đừng có nói với gia hắn yêu ngươi quá sâu đậm, ngẫu nhiên phát hiện địa vị lão tử trong lòng ngươi nặng hơn, cho nên ghen tỵ phát điên, hạ độc thủ. Gia không chịu được sét đánh đâu nha.
“Bởi vì hắn thầm thích tên cướp đó, cho nên muốn người trong lòng mình kiếm chác được một chút.” Đông Phương Vị Minh bịa chuyện. Hắn không muốn nói với Hoắc Cải, mỗi lần kết thúc bài học hắn đều giày vò Hành Lộ, lấy ra so sánh.
“……” Hoắc Cải nhìn chăm chăm bộ mặt chân thành của Đông Phương Vị Minh, trong lòng cuộn sóng, bịa chuyện cũng phải đáng tin một chút chứ, mấy lời nói dối đó ngay cả Vạn Thử Ly cũng chẳng tin nổi a hỗn đản!
“Ta muốn gặp tiểu quan đấy một chút.” Được giấu giếm nhất định có giá trị, Hoắc Cải dĩ nhiên đưa ra yêu cầu.
Đông Phương Vị Minh ngăn cản: “Hắn đang lĩnh hình phạt, hiện giờ không tiện gặp mặt người khác.”
“Ta muốn gặp hắn, ngay lúc này.” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh chăm chăm, mặt đầy vẻ ngươi không cho ta gặp đương sự, ngươi chính là có điều giấu giếm, ngươi là đang che giấu, ngươi chính là Boss chỉ huy tất cả sau rèm.
Đông Phương Vị Minh trầm ngâm lúc lâu, nhướm mày nói: “Ngươi muốn gặp ta cho ngươi gặp, có điều, đừng có bị dọa phát khiếp đó.”
Hoắc Cải lấy áo khoác ngoài chuẩn bị bên cạnh, mặc lên: “Được.”
Đông Phương Vị Minh đi đến bên cửa, dặn dò hai câu, trở về bên giường, cười rất sâu xa: “Lúc nữa sẽ tới ngay.”
Sau một tuần trà, Hoắc Cải nhìn thiếu niên bị đám bảo tiêu ném vào trong phòng, há hốc mồm, không nói được câu nào.
Thiếu niên trước mặt chỉ mặc duy có tiết khố, trên người trải đầy vết roi, máu me be bét. Tứ chi đều bị gắn vòng vàng, trên vòng vàng gai dày đặc, đâm sâu vào cổ tay cổ chân.
Hoắc Cải nhìn tư thế gượng gạo nằm rạp trên đất của thiếu niên, không khó tưởng tượng, tại bộ phận quan trọng dưới tiết khố của hắn, nhất định còn giấu hình cụ càng tàn nhẫn hơn.
Hoắc Cải lần đầu tiên ý thức được hàm nghĩa chân thực của từ quỷ súc này, Đông Phương Vị Minh tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt, kết cục của việc chọc giận hắn, rất có khả năng, vô cùng vô cùng đáng sợ.
“Hài lòng không?” Đông Phương Vị Minh cười hỏi, “Ta đang báo thù cho ngươi đấy.”
Hoắc Cải hít một hơi sâu, lập tức khôi phục thần sắc thản nhiên. Bắt đầu suy đoán dụng ý của Đông Phương Vị Minh:
Đông Phương Vị Minh đây là đang mượn cơ hội để uy hiếp? Bản thân làm trái ý hắn kiên quyết gặp cho bằng được, cho nên cố ý làm ra tình cảnh thế này, là muốn cảnh cáo mình trên đại bàn của hắn tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời?
Hay là, Đông Phương Vị Minh muốn chứng minh với mình rằng hai người đều có chung mối thù, thể hiện ý tốt? Dù sao thời đại này, địa vị của tiểu quan cực kỳ thấp kém, trừng trị như vậy có lẽ cũng chẳng là gì.
“Ta muốn được nói chuyện riêng với hắn, được không?” Giọng nói của Hoắc Cải vô vớ dịu dàng đi rất nhiều.
“Đương nhiên, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi, nếu như hắn bất kính với ngươi, lúc sau ta sẽ trút giận thay ngươi.” Đông Phương Vị Minh đứng dậy, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hành Lộ run rẩy một chút, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải tuy không phải là một người độc ác, nhưng cũng hiểu được người nào đáng để bản thân thương hại, người nào không đáng. Y cũng vàng thật không sợ lửa, trừng lại, mở miệng: “Trừng cái gì mà trừng, ta suýt chút nữa bị ngươi hại chết, ta không chết, cho nên ngươi chết, điều này rất công bằng.”
Hành Lộ nhổ ra một bụm máu: “ Nhĩ mẫu, tỳ dã!” (*)
Hoắc Cải ngây ra, tiểu tử này có ý gì?
Hành Lộ thấy Hoắc Cải ngây ra, lập tức đại phát thần uy, thao thao bất tuyệt: “ Hủ Nho, lậu Nho, trùng cẩu, dăng nhuế, đả tích tiện nhân, khiếm** ngoạn ý nhi.”
Lúc này Hoắc Cải đã hiểu, tên này là đang chửi mình. Nhớ đến Hoắc Cải y, đường đường là một cha kế thế giới **, sao có thể ngồi yên mặc cho một cổ nhân tùy ý nhục mạ được.
Thế là Hoắc Cải quyết định thật nhanh, móc bút giấy ra, bắt đầu ghi chép… Đây đúng là tài liệu tiểu thuyết cổ phong chân thật sinh động nha!
Hành Lộ nhìn người nào đó múa bút như bay, ngây người: “Cái đồ đầu tiền giá nô binh, lại giở trò gì thế?”
“Ta đang chép lại những gì ngươi nói.” Hoắc Cải hiếm khi thành thật nói.
“Đúng rồi, đầu tiền giá nô binh là sao?” Hoắc Cải không ngại hỏi người thấp kém hơn mình.
Đối diện với hành vi và lời nói rõ ràng giả ngây giả ngô của người trước mặt, Hành Lộ cười lạnh, lại nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu: “Định lúc nữa mách tội ta chứ gì? Ta sợ ngươi cái đồ dơ bẩn thiếu** sao! Hà vật đẳng lưu, lòng lang dạ sói, khom lưng uốn gối . Sớm muộn gì cũng bị sét đánh, ngũ quỷ phanh thây!”
Hoắc Cải mặt mày hớn hở… ghi lại, hồn nhiên không cảm thấy người bị mắng là mình. Ừm… tiểu quan này đúng là một nhân tài, chửi người không lặp lại từ nào, thật không ngờ, xuyên việt một chuyến mà biết được bao nhiêu thứ.
Hoắc Cải đang còn vui mừng, người nào đó đứng ngoài cửa nghe lỏm lại sắp không nhịn được nữa. Đông Phương Vị Minh lấp bên ngoài cửa gân xanh nảy lên, ít nhiều gì người bên trong cũng là đối thủ kiêm tri kỷ mà mình đã nhận định, sao có thể để mặc một tên tiểu quan chửi rủa như vậy. Tên đó nói thế nào cũng là người đọc sách, nhất định trước nay chưa từng bị nhục mạ như vậy, lúc này chỉ sợ giận đến mức không thốt lên lời rồi. Y còn đang bị thương nữa, chẳng may tức đến chết thì đi đâu mới kiếm được một Nhận Luân cùng chơi với mình nữa.
“Ngươi tên thụ Nho, nếu như không phải gia đã bị phế chân tay, thì đã đả hạ nhĩ hạ tiệt. Còn không phải ngậm ** của ông chủ khoe tài, sau lưng trêu người, sớm muộn gì cũng thối lưỡi. Con cừu tạp chủng, đ* đi*m đê tiện khoác thanh sam bán d*m… Um.”
Người nào đó đang mắng nhiếc sướng mồm đột nhiên lưng bị đạp mạnh một cái, lập tức đau đến nỗi chỉ còn sức qụy trên đất co giật.
“Này, này, tiếp tục đi, đừng ngừng.” Người nào đó đang ghi chép sướng tay vừa ngẩng đầu, chỉ thấy người cung cấp tài liệu bị Đông Phương Vị Minh đá như đá quả bóng.
“Đông Phương, đừng…” Hoắc Cải vội vàng ngăn cản. Đáng tiếc chậm mất một bước, Hành Lộ vốn đã bị giày vò đủ chết đã đau quá mà ngất đi.
Hoắc Cải tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Vị Minh, Đông Phương Vị Minh hiểu rõ tiếp nhận, hơi mang chút áy náy nhìn Hoắc Cải: “Ta không ngờ gan hắn lớn vậy, lại dám làm xằng đến mức đó. Do ta suy xét không thấu đáo, ngươi đừng để trong lòng, tốn công tức giận mà hại thân thể, chốc nữa ta sẽ cho người cắt lưỡi hắn.”
“Không, không cần, ta còn chưa hỏi xong mà.” Hoắc Cải xoắn xuýt không thôi trước ánh mắt áy náy mang theo đau lòng, trong đau lòng mang theo an ủi của Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh đi đến bên giường, ngồi xuống. Trầm ngâm lúc lâu rồi nói: “Ta cũng không giấu ngươi làm gì, hắn có tình cảm không nên có với ta, sau khi phát hiện ra ta đối xử đặc biệt với ngươi liền nảy sinh lòng đố kỵ, trở nên hận ngươi. Hắn cho rằng ta trừng phạt hắn là do ngươi mách lẻo, ngươi có hỏi nữa cũng chỉ nghe thấy mắng chửi thôi, chịu thêm ủy khuất.”
Hoắc Cải bị cẩu huyết thiên lôi đánh ngay tại chỗ, ngoài cháy trong sống, lập tức rất muốn treo một cái biển, trên viết ba chữ “Cầu bị chửi”. Cuối cùng, vị cha kế rất có đạo đức nghề nghiệp bại dưới luồng mắt cường đại “Khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi” của Đông Phương Vị Minh. Thôi vậy, sau này có cơ hội lại thu thập thêm tài liệu.
“Hiện giờ ngươi đã biết được nguyên do mình bị tập kích, không có gì muốn nói với ta sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải chăm chăm, mắt không chớp lấy một cái, bao hàm ý tứ sâu xa.
“Ngươi đúng là mị lực vô cùng, khuynh thành khuynh quốc?” Hoắc Cải thăm dò, hỏi.
Đông Phương Vị Minh cười, cầm vại thuốc lên.
Hoắc Cải phạn xạ có điều kiện lập tức run rẩy, vội vàng chữa lại: “Ta đúng là đúng người đúng tội, đáng gặp báo ứng?”
Đông Phương Vị Minh cười, ngón tay lấy đầy thuốc.
“Xin lỗi, nghi oan cho ngươi rồi, ta bị đánh quả nhiên không liên quan đến ngươi.” Hoắc Cải phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì người ta cũng khôn ngoan hơn), nhanh chóng trả lời.
Các chủ kiêu ngạo lấy được câu trả lời vừa ý, thong thả quệt thuốc trở lại vại, chậm rãi nói: “Cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, dù sao cũng là ta đã không quản tốt người dưới trướng. Tiểu Luân, câu “Chỉ nguyện từ nay về sau trong mắt đệ không có ông chủ của Tú Bị Các mà chỉ có Đông Phương Vị Minh” ta đã nói không phải là lừa gạt. Ta thực sự chung tình với ngươi, có lẽ ta có chút không từ thủ đoạn, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ khiến ngươi đổ máu thụ thương. Ngươi có tin không?”
Hoắc Cải gật gật đầu: “Ta tin. Cho nên, sau này ngươi sẽ không bôi thuốc cho ta nữa đúng không?”
Đông Phương Vị Minh ôn nhu mỉm cười: “Không, dù sao ngươi bị thương nguyên nhân cũng có liên quan đến ta. Để bày tỏ sự day dứt, trước khi ngươi khỏi hẳn, những vết thương này ta sẽ tận tay chăm sóc.”
Hoắc Cải lập tức nước mắt giàn giụa, kỳ thực ngươi vẫn ghi hận chuyện ta nghi oan ngươi phải không, phải không?
[Thời gian giải thích **]
Dưới đây giải thích một chút Hoắc Cải bị mắng thành cái gì.
Nhĩ mẫu, tỳ dã! ——Ngươi là đồ con hoang, con bà bé.
Hủ Nho, lậu Nho, thụ Nho.—— Đều là những từ dùng để chửi người đọc sách, người có học.
Trùng cẩu, dăng nhuế —— Súc sinh ( dăng: ruồi)
Đả tích tiện nhân —— Tiện nhân không giải thích nữa, đả tích, tương đương với thích ăn đòn.
Khiếm ** ngoạn ý nhi —— (Bụi: không hiểu lắm vì ** nhiều quá)
Đầu tiền giá nô binh. —— Tương đương với nói “tiện hóa”. Đầu tiền giá, ý là chỉ đáng một đồng tiền, nô và binh, đều là người hạ đẳng.
Hà vật đẳng lưu. —— Ngươi là cái thá gì.
Đả hạ nhĩ hạ tiệt 。—— Tương đương với: cho ngươi thành thái giám.
Ngậm ** của ông chủ khoe tài 。—— Bán sắc, dựa dẫm vào ông chủ (ĐH: Ta cảm thấy ta vừa giải thích lập tức văn minh hơn nhiều rồi.)
Đ* đi*m đê tiện khoác thanh sam bán d*m: —— Thư sinh ra vẻ đạo mạo (ĐH: Quả nhiên văn minh hơn rất nhiều.)
Tại hạ sâu sắc cảm thấy: văn minh Trung Hoa năm ngàn năm, trên tay ta, bị luân chuyển rồi…
Căn phòng chỉ mở có một cửa sổ, lúc này càng u ám, càng mơ hồ. Danh thư cổ họa, Chu đỉnh Thương di (chỉ đồ cổ quý giá), bảo đăng hoa bình đều bị chôn vùi trong tia nắng dần lụi tàn, chỉ chừa lại một vài cái bóng thấp thoáng, ám muội không rõ.
Thiếu niên nhỏ nhắn khoác hờ trên người một tấm áo nửa nằm trên giường, hít khí lạnh chầm chậm cởi tiết khố, vẻ mặt dữ tợn, thề sống thề chết: “Tên cướp giật khốn kiếp, đợi lão tử bôi thuốc xong sẽ đem ngươi ra viết ngược văn, đem cả nhà ngươi ra viết ngược văn!”
Đôi chân thon dài viên nhuận đã cởi bỏ tất cả che đậy, trắng muốt như tuyết đầu mùa, những vết thâm tím và sưng đỏ dữ tợn trải dài trên cơ thể, đỏ xen lẫn trắng hiện lên một loại mỹ cảm tàn nhẫn bạo ngược.
Hoắc Cải nhìn thấy quang cảnh bậc này, thật lâu không nói gì, cuối cùng phun ra một câu: “Thân thể này… quả nhiên rất có tố chất chuyên nghiệp.”
Ôm lấy vại thuốc, lấy một chút cao thuốc màu hồng nhạt, nhè nhẹ bôi lên, màu đỏ máu tàn khốc được phủ lên một lớp óng ánh, lấp lánh ánh nước, lóe lên sắc yêu dã.
Hoắc Cải sâu sắc hiểu được việc Vạn Nhận Luân trong nguyên tác luôn bị đánh bị quất bị giày vò là chuyện hợp tình hợp lý biết bao. Thuộc tính càng đánh càng đẹp này thực sự khiến người ta không nhịn được càng muốn đánh càng muốn quất. Bi kịch là, hiện giờ thân thể khiến người ta muốn đánh muốn quất đó lại là của mình, cho nên, vẫn nên nhanh chóng bôi thuốc đã rồi tính.
Hoắc Cải đổ một đống cao thuốc vào lòng bàn tay, nhịn đau bôi cả đống lên, chà chà chà. Đau đau đau… cứ đợi trở thành nhân vật chính đi nhé, tên cướp giật khốn kiếp!
“Ngươi là không biết bôi thuốc, hay là thích đau đớn?”
Đột nhiên vang lên tiếng nói dọa Hoắc Cải run lẩy bẩy. Quay đầu, Hoắc Cải cách một tàng nước mắt mông lung, liền nhìn thấy Đông Phương Vị Minh dựa vào cửa sổ, vẻ mặt đầy vướng mắc đánh giá mình.
Đông Phương Vị Minh cầm tờ giấy chặn bắt được, đang chuẩn bị đến trước mặt Hoắc Cải diễu võ dương oai một trận, nói mấy lời thoại tiêu chuẩn quỷ súc kiểu “Ngươi không ngờ thư lại rơi vào tay ta phải không, moa ha ha!” hoặc là “Muốn truyền tin sao, cầu xin ta đi~” Ai ngờ đến rồi liền nhìn thấy cảnh Hoắc Cải coi chân mình như cái bàn giặt mà ra sức chà một cách hào hùng, lập tức bị kích động.
Hoắc Cải lau đi đám nước mắt vì đau đớn mà giàn giụa chảy ra, hấp hối: “Đau dài không bằng đau ngắn, ta chính là đang chết sớm để siêu sinh sớm.”
Nói xong, Hoắc Cải lại bốc một nắm cao thuốc, chà chà chà. Nước mắt chảy xuống như mưa.
“Này, ngừng lại được rồi.”
Tay bị giữ lại, Hoắc Cải ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, trong lòng thấp thỏm:
Mẹ nó, không kịp kéo quần lên rồi, không ngờ tên tiểu tử Đông Phương Vị Minh này lại bay qua cửa sổ mà vào. Chẳng may tên tiểu tử này bộ dạng xinh đẹp động lòng người, khổ sở cầu ngược của mình quyến rũ, thú tính đại phát, trực tiếp nhào đến thì biết làm sao?
Hoắc Cải giằng ra khỏi tay Đông Phương Vị Minh, co lại về phía sau, cảnh giác nhìn hắn: Không ổn, tên này bắt đầu móc tay áo rồi, hắn muốn lấy cái gì chứ, dây thừng, mị dược hay còng tay da?
Một lúc sau, Đông Phương Vị Minh lấy ra một tấm khăn gấm, nhét vào tay Hoắc Cải, lạnh lùng nói: “Ngươi vẫn luôn đối xử tàn nhẫn với bản thân như vậy sao? Bôi thuốc cũng vậy mà đưa thư cũng vậy.”
Mức độ quỷ súc của tên tiểu tử này vẫn thấp hơn những gì mình tưởng, Hoắc Cải yên tâm lấy khăn của Đông Phương Vị Minh lộn xộn lau một lượt, quầng mắt ửng đỏ, nhãn thần sáng sủa.
“Nói như vậy, thư của ta rơi vào tay ngươi rồi?”
Nhi đồng trẻ trâu nào đó vốn định diễu võ dương oai một trận, nhìn thấy ánh mắt biết rõ như vậy từ sớm của Hoắc Cải lập tức cảm thấy thất bại. “Ngươi biết thư này sẽ rơi vào tay ta sao?”
“Ta không biết.” Hoắc Cải lại bôi một vệt thuốc nữa, vừa bôi một cái, nước mắt lại giàn giụa, lau nước mắt: “Bất luận đại phu đó có gửi đi hay không, kết quả đều chẳng có gì khác biệt, để tránh gánh phải tội danh bắt cóc, đồng thời thuận lợi giữ ta ở lại, dù sao ngươi cũng sẽ gửi bức thư này đi không phải sao?”
Đông Phương Vị Minh bất mãn quay đầu nhìn trời. Thì ra, gia không phải đến để trút giận, mà là đến để rước thêm tức giận sao? Ngươi tên tiểu thư sinh này lại thông đạt đến vậy, có cần thiết không, có cần thiết không hả?!
Hảo hài tử Đông Phương Vị Minh bền gan vững chí quyết định ngã xuống tại đâu thì bò lên tại đó, nhất định phải dùng khí thế để đánh gục con người trước mặt.
Chân mày sắc bén nhướn lên, khóe miệng Đông Phương Vị Minh nhếch lên một độ cong ngạo mạn: “Ngươi sợ người trong lòng ngươi biết những gì ngươi âm thầm làm đến vậy sao, thậm chí không tiếc chủ động cắt đứt viện binh, đơn độc nằm trong hang sói? Phải biết rằng, ta là một người không từ thủ đoạn. Ngươi không coi trọng an nguy của bản thân, thực sự ổn sao?”
“Ngươi chưa từng yêu, ngươi sẽ không hiểu được.” Hoắc Cải nhìn về nơi xa xăm, ra vẻ tình thâm. Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, có thể có được cơ hội thuận lý thành chương ngày đêm kề cận ngươi, đánh Boss 24 tiếng không ngừng nghỉ, đâu phải dễ dàng muốn là có!
Đông Phương Vị Minh tim lại bị đâm một nhát nữa, nét cười xấu xa, trong mắt không có hảo ý. Để tâm đến tên hỗn đản đó đến vậy không sợ bị người ta nắm lấy làm điểm yếu sao? Hừ hừ, gia không khiến ngươi sợ tới mức ôm lấy gấu quần ta khóc lóc cầu xin không được!
“Ta không hiểu, cho nên ta muốn thử xem tin tức ngươi quyến luyến Tú Bị Các được truyền về sẽ có kết quả thế nào?”
“Ngươi sẽ không làm thế.” Hoắc Cải nhét trả lại khăn gấm vào tay Đông Phương Vị Minh, đầu cũng không ngẩng lên: “Một khi ngươi nói ra rồi, ngươi liền không có gì để uy hiếp ta cả, ngươi sẽ hoàn toàn mất cơ hội tiếp cận ta, mà ta chưa chắc sẽ mất đi người đó, như vậy hoàn toàn chẳng được lợi lộc gì. Trước khi chưa mất đi phần thắng, ngươi sẽ không làm ra mấy chuyện kiểu mất cả chì lẫn chài như vậy. Dù sao, ngươi ghét việc trò chơi kết thúc hơn là việc trò chơi trở nên khó nhằn.”
Một lời xuyên trúng hồng tâm, Đông Phương Vị Minh bị nhìn thấu không chừa cái quần lót vạn phần ủy khuất: “Dường như… ngươi hiểu ta nhiều hơn ta nghĩ?”
“Ngươi cho rằng vì sao lúc đầu ta chọn ngươi làm thầy dạy cho ta?” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh, lời nói thản nhiên: “Đông Phương, ta biết ngươi còn lâu hơn ngươi biết ta nhiều.”
Thì ra… đã có âm mưu từ trước rồi sao? Thì ra… bản thân ngay từ đầu đã bị ngấm ngầm mưu tính rồi sao? Thì ra…cái ẩn tàng dưới lớp vỏ bọc thư sinh ôn văn nho nhã của tên này chính là một yêu nghiệt gian xảo như quỷ sao?
Lập tức, Đông Phương Vị Minh cảm thấy mây đen đầy trời, sấm chớp đùng đùng. Ánh mắt nhìn Hoắc Cải càng lúc càng bất thiện, bất kỳ ai sau khi chiến bại liên tiếp phát hiện ra đối thủ thực ra từ lúc bắt đầu đã lén vượt mình hàng trăm mét đều không thể nào cảm thấy tâm tình thoải mái được.
Cảm giác thấy khí tràng của đối phương hổn hển, Hoắc Cải co rút người lại: “Nếu như ngươi đã quyết không thả ta ra. Không bằng, chúng ta làm một thỏa thuận, trong thời gian ta dưỡng thương tại Tú Bị Các, ta sẽ không cự tuyệt việc thân cận của ngươi, mà ngươi, không được tiết lộ với bất cứ người thứ ba nào về bất cứ chuyện gì liên quan đến ta. Thế nào?”
Lại đặt bẫy ta phải không, phải không? Đông Phương Vị Minh vẻ mặt u ám nhìn Hoắc Cải, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ trước việc dụng tâm hiểm ác của kẻ địch đẳng cấp. “Ngươi ở tại Tú Bị Các căn bản không cách nào cự tuyệt việc thân cận của ta, Nhận Luân, ngươi không đầu tư gì mà muốn kiếm lời lớn như vậy thì không hay đâu.”
Hoắc Cải chớp chớp mắt: “Nếu như ngươi không ngại ngươi vừa mở miệng, ta liền im lặng, ngươi vừa đến gần, ta liền giả chết, ngươi vừa chạm vào, ta liền phản kháng, vậy thì ngươi không cần để tâm đến thỏa thuận này. Đúng rồi, ngươi có nhớ lúc đầu ta tìm ngươi, ngươi đã chấp nhận điều kiện không tiết lộ này rồi đúng không, vụ đánh cược này đối với ngươi chẳng phải là càng không đầu tư mà kiếm lời lớn hơn sao?”
“Được.” Đông Phương Vị Minh suy nghĩ thật lâu vẫn không hiểu được mục đích thực sự của đối phương là gì, chỉ đành suy tính xem những ngày tới nên tiếp cận thế nào cho tốt, hòa nhau một ván.
Hoắc Cải vùi đầu, bắt đầu rưng rưng bôi thuốc. Mục đích của y rất đơn giản, thứ nhất, cho Đông Phương Vị Minh cơ hội câu dẫn mình, phải bày ra tư thế mặc cho trêu chọc mặc cho câu dẫn mới dễ dàng lừa sắc lừa tình mà. Thứ hai, tránh việc tin tức phán tán rộng, nếu như để những người khác trong Tú Bị Các biết được thân phận của mình, sau này câu dẫn những quỷ súc khác chỉ sợ sẽ xuất hiện biến số. Mục đích căn bản nhất, kỳ thực là: dẫn dụ hướng tư duy của đối phương.
Chuyển hướng tư duy của đối phương từ câu hỏi giải đáp “Người này có thể cầm tù có thể đánh đập, có thể chà đạp” thành câu hỏi lựa chọn “Con đường câu dẫn ngươi này có thể là A, B, C…”, chỉ cần tư duy của đối phương bị mình dẫn dắt, thì phúc lợi trong thời gian dưỡng thương có thể được bảo đảm rồi, muốn câu dẫn, không chăm sóc thật tốt không được đâu nha, đạn pháo bọc đường dù gì cũng là đường a.
Kết luận là, tên nhóc xui xẻo Đông Phương Vị Minh bị kéo xuống mương rồi.
Yêu nghiệt rất giảo hoạt, câu dẫn phải càng sớm càng tốt, Đông Phương Vị Minh chấm một chút thuốc trên đầu ngón tay, trượt trên chân của Hoắc Cải, hô hấp triền miên bên tai đối phương: “Làm sao đây, ta càng lúc càng muốn ngươi rồi, tiểu hồ ly.”
Hoắc Cải nước mắt lưng tròng: “Muốn báo thù cũng đừng trực tiếp dùng bạo lực chứ, ngươi cho ngươi đánh gẫy chân ta chưa nói, lại còn cố ý chọc vào chỗ đau của ta.”
Đáp án Đông Phương Vị Minh là tà cười một tiếng: “Ta nhớ ta đã nói với ngươi là chân của ngươi không liên quan gì đến ta mà?”
Tay Đông Phương Vị Minh chấm thuốc, nhắm thẳng vào chỗ bị thương, chọc, chọc, chọc, nghi oan ta này, lừa gạt ta này, đặt bẫy trôi chảy hơn ta này…
Hoắc Cải nước mắt giàn giụa nắm chặt lấy móng vuốt sói của Đông Phương Vị Minh: “Ta sai rồi, ta hối hận rồi được chưa! Không phải ta nghi oan cho ngươi, ai bảo lời khai của tên cướp đó chỉ về hướng Tú Bị Các chứ.”
“Ô, thì ra là vậy.” Nụ cười của Đông Phương Vị Minh xán lạn: “Người khác vừa nói ngươi liền tin, uổng cho ta từng coi ngươi là tri kỷ của mình. Haizz, để chứng minh ta tuyệt không có ý xấu với ngươi, phần thuốc còn lại, không bằng để ta giúp ngươi bôi vậy.”
“Không cần đâu, thực sự không cần đâu… Ngao!!!!!!!” Tiếng kêu thảm thiết của người nào đó xé rách trời cao.
Sự thực chứng minh, Đông Phương các chủ là một loài sinh vật tà ác tập hợp thống nhất các thuộc tính nhỏ nhen, xấu xa, thủ đoạn độc ác, cái giá phải trả khi bắt nạt nhi đồng ấu trĩ là cao thật cao. Kiểu phúc lợi tận tay chăm sóc thế này là rất có thể có lực sát thương nha, đạn pháo bọc đường dù gì cũng là đạn pháo mà.
Giày vò Hoắc Cải khóc lóc thảm thiết, đau không muốn sống, đồng thời bảo đảm không dám tái phạm sai lầm trước đó nữa, nộ hỏa khi bị nghi oan, bị lừa gạt, bị đánh bại của Đông Phương Vị Minh cuối cùng cũng tiêu tán đi một hai phần. Các chủ kiêu ngạo mang theo nét cười ôn nhu vỗ vỗ đầu Hoắc Cải: “Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tra rõ ràng, tên cướp đó có quan hệ thế nào với Tú Bị Các ta.”
Hoắc Cải ôm chăn, lặng lẽ quyết định nhân vật chính trong ngược văn tối nay tăng thêm một người. Sau một nén hương, Hoắc Cải ôm chăn ngủ vùi… phải biết rằng, khóc cũng rất tốt sức đó.
Một canh giờ sau, Hoắc Cải đang mơ thấy mình giữa băng tuyết ngợp trời bị đá tảng đập tới tấp, trán toát mồ hôi lạnh, bị đánh thức dậy.
“Sao thế?” Hoắc Cải kéo chăn lên một chút, mắt nhắm mắt mở, trên mặt hiện ra vẻ mê mang, trông có vẻ rất thuần khiết ngây thơ.
Bắt gặp vẻ mặt thuần lương của người nào đó, Đông Phương Vị Minh rất có ám ảnh tâm lý, nhích xa ra hai bước: “Ta đã tra rõ ràng rồi, ngươi bị cướp đúng là có liên quan đến Tú Bị Các ta.”
Hoắc Cải mơ hồ dụi dụi mắt: “Ồ.”
Đông Phương Vị Minh nhìn thấy bộ dạng thản nhiên của đối phương, thật muốn giơ móng vuốt đập một cái: “Là một tiểu quan dưới trướng ta làm, hắn nghe lỏm được cuộc nói chuyện của chúng ta, sau đó cố ý truyền tin tức ngươi đang giữ bảo bối trong người truyền ra ngoài.”
“Một tiểu quan dưới trướng ngươi? Hắn lập mưu hại ta làm gì?” Hoắc Cải co rút khóe miệng, thầm nghĩ, nhất định đừng có nói với gia hắn yêu ngươi quá sâu đậm, ngẫu nhiên phát hiện địa vị lão tử trong lòng ngươi nặng hơn, cho nên ghen tỵ phát điên, hạ độc thủ. Gia không chịu được sét đánh đâu nha.
“Bởi vì hắn thầm thích tên cướp đó, cho nên muốn người trong lòng mình kiếm chác được một chút.” Đông Phương Vị Minh bịa chuyện. Hắn không muốn nói với Hoắc Cải, mỗi lần kết thúc bài học hắn đều giày vò Hành Lộ, lấy ra so sánh.
“……” Hoắc Cải nhìn chăm chăm bộ mặt chân thành của Đông Phương Vị Minh, trong lòng cuộn sóng, bịa chuyện cũng phải đáng tin một chút chứ, mấy lời nói dối đó ngay cả Vạn Thử Ly cũng chẳng tin nổi a hỗn đản!
“Ta muốn gặp tiểu quan đấy một chút.” Được giấu giếm nhất định có giá trị, Hoắc Cải dĩ nhiên đưa ra yêu cầu.
Đông Phương Vị Minh ngăn cản: “Hắn đang lĩnh hình phạt, hiện giờ không tiện gặp mặt người khác.”
“Ta muốn gặp hắn, ngay lúc này.” Hoắc Cải nhìn Đông Phương Vị Minh chăm chăm, mặt đầy vẻ ngươi không cho ta gặp đương sự, ngươi chính là có điều giấu giếm, ngươi là đang che giấu, ngươi chính là Boss chỉ huy tất cả sau rèm.
Đông Phương Vị Minh trầm ngâm lúc lâu, nhướm mày nói: “Ngươi muốn gặp ta cho ngươi gặp, có điều, đừng có bị dọa phát khiếp đó.”
Hoắc Cải lấy áo khoác ngoài chuẩn bị bên cạnh, mặc lên: “Được.”
Đông Phương Vị Minh đi đến bên cửa, dặn dò hai câu, trở về bên giường, cười rất sâu xa: “Lúc nữa sẽ tới ngay.”
Sau một tuần trà, Hoắc Cải nhìn thiếu niên bị đám bảo tiêu ném vào trong phòng, há hốc mồm, không nói được câu nào.
Thiếu niên trước mặt chỉ mặc duy có tiết khố, trên người trải đầy vết roi, máu me be bét. Tứ chi đều bị gắn vòng vàng, trên vòng vàng gai dày đặc, đâm sâu vào cổ tay cổ chân.
Hoắc Cải nhìn tư thế gượng gạo nằm rạp trên đất của thiếu niên, không khó tưởng tượng, tại bộ phận quan trọng dưới tiết khố của hắn, nhất định còn giấu hình cụ càng tàn nhẫn hơn.
Hoắc Cải lần đầu tiên ý thức được hàm nghĩa chân thực của từ quỷ súc này, Đông Phương Vị Minh tuyệt đối không phải là người dễ bắt nạt, kết cục của việc chọc giận hắn, rất có khả năng, vô cùng vô cùng đáng sợ.
“Hài lòng không?” Đông Phương Vị Minh cười hỏi, “Ta đang báo thù cho ngươi đấy.”
Hoắc Cải hít một hơi sâu, lập tức khôi phục thần sắc thản nhiên. Bắt đầu suy đoán dụng ý của Đông Phương Vị Minh:
Đông Phương Vị Minh đây là đang mượn cơ hội để uy hiếp? Bản thân làm trái ý hắn kiên quyết gặp cho bằng được, cho nên cố ý làm ra tình cảnh thế này, là muốn cảnh cáo mình trên đại bàn của hắn tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe lời?
Hay là, Đông Phương Vị Minh muốn chứng minh với mình rằng hai người đều có chung mối thù, thể hiện ý tốt? Dù sao thời đại này, địa vị của tiểu quan cực kỳ thấp kém, trừng trị như vậy có lẽ cũng chẳng là gì.
“Ta muốn được nói chuyện riêng với hắn, được không?” Giọng nói của Hoắc Cải vô vớ dịu dàng đi rất nhiều.
“Đương nhiên, ngươi muốn hỏi gì cứ hỏi, nếu như hắn bất kính với ngươi, lúc sau ta sẽ trút giận thay ngươi.” Đông Phương Vị Minh đứng dậy, đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Hành Lộ run rẩy một chút, ngẩng đầu lên, hung hăng trừng mắt nhìn Hoắc Cải.
Hoắc Cải tuy không phải là một người độc ác, nhưng cũng hiểu được người nào đáng để bản thân thương hại, người nào không đáng. Y cũng vàng thật không sợ lửa, trừng lại, mở miệng: “Trừng cái gì mà trừng, ta suýt chút nữa bị ngươi hại chết, ta không chết, cho nên ngươi chết, điều này rất công bằng.”
Hành Lộ nhổ ra một bụm máu: “ Nhĩ mẫu, tỳ dã!” (*)
Hoắc Cải ngây ra, tiểu tử này có ý gì?
Hành Lộ thấy Hoắc Cải ngây ra, lập tức đại phát thần uy, thao thao bất tuyệt: “ Hủ Nho, lậu Nho, trùng cẩu, dăng nhuế, đả tích tiện nhân, khiếm** ngoạn ý nhi.”
Lúc này Hoắc Cải đã hiểu, tên này là đang chửi mình. Nhớ đến Hoắc Cải y, đường đường là một cha kế thế giới **, sao có thể ngồi yên mặc cho một cổ nhân tùy ý nhục mạ được.
Thế là Hoắc Cải quyết định thật nhanh, móc bút giấy ra, bắt đầu ghi chép… Đây đúng là tài liệu tiểu thuyết cổ phong chân thật sinh động nha!
Hành Lộ nhìn người nào đó múa bút như bay, ngây người: “Cái đồ đầu tiền giá nô binh, lại giở trò gì thế?”
“Ta đang chép lại những gì ngươi nói.” Hoắc Cải hiếm khi thành thật nói.
“Đúng rồi, đầu tiền giá nô binh là sao?” Hoắc Cải không ngại hỏi người thấp kém hơn mình.
Đối diện với hành vi và lời nói rõ ràng giả ngây giả ngô của người trước mặt, Hành Lộ cười lạnh, lại nhổ một ngụm nước bọt lẫn máu: “Định lúc nữa mách tội ta chứ gì? Ta sợ ngươi cái đồ dơ bẩn thiếu** sao! Hà vật đẳng lưu, lòng lang dạ sói, khom lưng uốn gối . Sớm muộn gì cũng bị sét đánh, ngũ quỷ phanh thây!”
Hoắc Cải mặt mày hớn hở… ghi lại, hồn nhiên không cảm thấy người bị mắng là mình. Ừm… tiểu quan này đúng là một nhân tài, chửi người không lặp lại từ nào, thật không ngờ, xuyên việt một chuyến mà biết được bao nhiêu thứ.
Hoắc Cải đang còn vui mừng, người nào đó đứng ngoài cửa nghe lỏm lại sắp không nhịn được nữa. Đông Phương Vị Minh lấp bên ngoài cửa gân xanh nảy lên, ít nhiều gì người bên trong cũng là đối thủ kiêm tri kỷ mà mình đã nhận định, sao có thể để mặc một tên tiểu quan chửi rủa như vậy. Tên đó nói thế nào cũng là người đọc sách, nhất định trước nay chưa từng bị nhục mạ như vậy, lúc này chỉ sợ giận đến mức không thốt lên lời rồi. Y còn đang bị thương nữa, chẳng may tức đến chết thì đi đâu mới kiếm được một Nhận Luân cùng chơi với mình nữa.
“Ngươi tên thụ Nho, nếu như không phải gia đã bị phế chân tay, thì đã đả hạ nhĩ hạ tiệt. Còn không phải ngậm ** của ông chủ khoe tài, sau lưng trêu người, sớm muộn gì cũng thối lưỡi. Con cừu tạp chủng, đ* đi*m đê tiện khoác thanh sam bán d*m… Um.”
Người nào đó đang mắng nhiếc sướng mồm đột nhiên lưng bị đạp mạnh một cái, lập tức đau đến nỗi chỉ còn sức qụy trên đất co giật.
“Này, này, tiếp tục đi, đừng ngừng.” Người nào đó đang ghi chép sướng tay vừa ngẩng đầu, chỉ thấy người cung cấp tài liệu bị Đông Phương Vị Minh đá như đá quả bóng.
“Đông Phương, đừng…” Hoắc Cải vội vàng ngăn cản. Đáng tiếc chậm mất một bước, Hành Lộ vốn đã bị giày vò đủ chết đã đau quá mà ngất đi.
Hoắc Cải tức giận trừng mắt nhìn Đông Phương Vị Minh, Đông Phương Vị Minh hiểu rõ tiếp nhận, hơi mang chút áy náy nhìn Hoắc Cải: “Ta không ngờ gan hắn lớn vậy, lại dám làm xằng đến mức đó. Do ta suy xét không thấu đáo, ngươi đừng để trong lòng, tốn công tức giận mà hại thân thể, chốc nữa ta sẽ cho người cắt lưỡi hắn.”
“Không, không cần, ta còn chưa hỏi xong mà.” Hoắc Cải xoắn xuýt không thôi trước ánh mắt áy náy mang theo đau lòng, trong đau lòng mang theo an ủi của Đông Phương Vị Minh.
Đông Phương Vị Minh đi đến bên giường, ngồi xuống. Trầm ngâm lúc lâu rồi nói: “Ta cũng không giấu ngươi làm gì, hắn có tình cảm không nên có với ta, sau khi phát hiện ra ta đối xử đặc biệt với ngươi liền nảy sinh lòng đố kỵ, trở nên hận ngươi. Hắn cho rằng ta trừng phạt hắn là do ngươi mách lẻo, ngươi có hỏi nữa cũng chỉ nghe thấy mắng chửi thôi, chịu thêm ủy khuất.”
Hoắc Cải bị cẩu huyết thiên lôi đánh ngay tại chỗ, ngoài cháy trong sống, lập tức rất muốn treo một cái biển, trên viết ba chữ “Cầu bị chửi”. Cuối cùng, vị cha kế rất có đạo đức nghề nghiệp bại dưới luồng mắt cường đại “Khiến ngươi phải chịu ủy khuất rồi” của Đông Phương Vị Minh. Thôi vậy, sau này có cơ hội lại thu thập thêm tài liệu.
“Hiện giờ ngươi đã biết được nguyên do mình bị tập kích, không có gì muốn nói với ta sao?” Đông Phương Vị Minh nhìn Hoắc Cải chăm chăm, mắt không chớp lấy một cái, bao hàm ý tứ sâu xa.
“Ngươi đúng là mị lực vô cùng, khuynh thành khuynh quốc?” Hoắc Cải thăm dò, hỏi.
Đông Phương Vị Minh cười, cầm vại thuốc lên.
Hoắc Cải phạn xạ có điều kiện lập tức run rẩy, vội vàng chữa lại: “Ta đúng là đúng người đúng tội, đáng gặp báo ứng?”
Đông Phương Vị Minh cười, ngón tay lấy đầy thuốc.
“Xin lỗi, nghi oan cho ngươi rồi, ta bị đánh quả nhiên không liên quan đến ngươi.” Hoắc Cải phúc chí tâm linh (khi vận may đến thì người ta cũng khôn ngoan hơn), nhanh chóng trả lời.
Các chủ kiêu ngạo lấy được câu trả lời vừa ý, thong thả quệt thuốc trở lại vại, chậm rãi nói: “Cũng không thể nói là hoàn toàn không liên quan, dù sao cũng là ta đã không quản tốt người dưới trướng. Tiểu Luân, câu “Chỉ nguyện từ nay về sau trong mắt đệ không có ông chủ của Tú Bị Các mà chỉ có Đông Phương Vị Minh” ta đã nói không phải là lừa gạt. Ta thực sự chung tình với ngươi, có lẽ ta có chút không từ thủ đoạn, nhưng từ trước tới nay ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ khiến ngươi đổ máu thụ thương. Ngươi có tin không?”
Hoắc Cải gật gật đầu: “Ta tin. Cho nên, sau này ngươi sẽ không bôi thuốc cho ta nữa đúng không?”
Đông Phương Vị Minh ôn nhu mỉm cười: “Không, dù sao ngươi bị thương nguyên nhân cũng có liên quan đến ta. Để bày tỏ sự day dứt, trước khi ngươi khỏi hẳn, những vết thương này ta sẽ tận tay chăm sóc.”
Hoắc Cải lập tức nước mắt giàn giụa, kỳ thực ngươi vẫn ghi hận chuyện ta nghi oan ngươi phải không, phải không?
[Thời gian giải thích **]
Dưới đây giải thích một chút Hoắc Cải bị mắng thành cái gì.
Nhĩ mẫu, tỳ dã! ——Ngươi là đồ con hoang, con bà bé.
Hủ Nho, lậu Nho, thụ Nho.—— Đều là những từ dùng để chửi người đọc sách, người có học.
Trùng cẩu, dăng nhuế —— Súc sinh ( dăng: ruồi)
Đả tích tiện nhân —— Tiện nhân không giải thích nữa, đả tích, tương đương với thích ăn đòn.
Khiếm ** ngoạn ý nhi —— (Bụi: không hiểu lắm vì ** nhiều quá)
Đầu tiền giá nô binh. —— Tương đương với nói “tiện hóa”. Đầu tiền giá, ý là chỉ đáng một đồng tiền, nô và binh, đều là người hạ đẳng.
Hà vật đẳng lưu. —— Ngươi là cái thá gì.
Đả hạ nhĩ hạ tiệt 。—— Tương đương với: cho ngươi thành thái giám.
Ngậm ** của ông chủ khoe tài 。—— Bán sắc, dựa dẫm vào ông chủ (ĐH: Ta cảm thấy ta vừa giải thích lập tức văn minh hơn nhiều rồi.)
Đ* đi*m đê tiện khoác thanh sam bán d*m: —— Thư sinh ra vẻ đạo mạo (ĐH: Quả nhiên văn minh hơn rất nhiều.)
Tại hạ sâu sắc cảm thấy: văn minh Trung Hoa năm ngàn năm, trên tay ta, bị luân chuyển rồi…