Chương : 48
Người đánh xe đó rất có ý thức bảo vệ chủ nhân, đứng chắn giữa Hoắc Cải và Vạn Tư Tề, lớn tiếng quát: “Tránh ra chút, đụng phải công tử nhà ta ngươi có gánh nổi tội không?”
“Y từ lúc nào đã trở thành công tử nhà ngươi rồi?” Vạn Tư Tề vừa mở miệng, Hoắc Cải liền có ảo giác đang đứng giữa Siberia, băng sơn dường như…… nổi bão rồi.
Cúc hoa của Hoắc Cải chợt co lại, không được, phải nhanh chóng tách hai tốp người này ra, nếu như Vạn Tư Tề trực tiếp chạm mặt Đông Phương Vị Minh, băng sơn trung khuyển kết hợp với ngạo kiều nữ vương, vậy thì kết quả tuyệt đối sẽ là… quyến rũ thành công! Hai người họ mà trở thành đôi, gia làm sao báo thù được chứ?
“Ca~” Hoắc Cải thề ngăn cản bằng được couple thần kỳ Đông Phương VS Tư Tề, vươn tay ra, nắm lấy ngón tay bị gió thổi đến khô cằn của Vạn Tư Tề, bàn tay lạnh lẽo thấu xương.
Hoắc Cải sóng mắt khẽ dao động: Lúc đầu mình ngồi xe ngựa bảy ngày mới đến được Khôn thành, tuy rằng cưỡi ngựa nhanh hơn đi xe ngựa nhiều, nhưng có thể chạy đến nơi vào lúc này, Vạn Tư Tề nhất định là vừa nhận được thư liền đi suốt đêm. Hắn chạy vội vàng như thế để làm gì? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra biến cố gì, nhất định phải là Vạn Nhận Luân ra tay mới được, không được mất tích?
“Tay huynh lạnh quá.” Hoắc Cải nắm lấy tay Vạn Tư Tề đặt bên môi, nhè nhẹ thổi khí, hô hấp ẩm ướt ấm nóng toát ra từ trong miệng, từ giữa những ngón tay bò lên lưng bàn tay, sau đó chầm chậm uốn quanh.
Che chở dịu dàng như thế, quá thân mật, cũng quá ám muội, Vạn Tư Tề dường như bị sự ấm áp như có như không này làm tổn thương, đại hỏa thấu trời cuồn cuộn trong cơ thể, cháy mê mang cả đôi mắt.
Vạn Tư Tề có chút không thoải mái, đây dường như là trên đường lớn thì phải? Bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn thế này của đệ đệ nhà mình sao có thể để người khác nhìn thấy! Thế nên Vạn Tư Tề vốn quen ăn độc định rút tay về, thế nhưng, thân thể lại phản bội lại mệnh lệnh của ý trí, không chịu động đậy. Vạn Tư Tề quét mắt nhìn tên đánh xe đang đứng chờ bên cạnh một cái, mặt, càng lạnh lẽo hơn.
Hoắc Cải vừa làm lò sưởi vừa len lén quan sát Vạn Tư Tề: Sao hắn lại chẳng có phản ứng gì thế nhỉ? Này tuy không so được với chăn ấm nệm êm nhưng dù sao cũng là cả tấm lòng đó nha, ánh mắt của tên Vạn Tư Tề này sao vẫn lạnh lùng thế chứ? Chẳng lẽ một tháng không gặp, lớp vỏ băng sơn lại càng dày thêm, nịnh nọt vô dụng, bợ đỡ cũng không xi nhê?
Thấy việc lấy lòng chẳng thể giúp gì cho thế cục hiện tại, tiểu ác ma trong đầu Hoắc Cải sốt ruột đá bay tiểu thiên sứ, một trò chơi tà ác nào đó bắt đầu lộ diện, mềm không được thì rắn vậy!
Hoắc Cải thôi hà hơi, nhưng hai tay vẫn nắm lấy tay của Vạn Tư Tề, ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Đại ca……@#¥%&.”
Vạn Tư Tề buông tay kia còn đang dắt ngựa ra, khẽ khom người xuống: “Đệ nói gì cơ?”
Hoắc Cải dường như ngồi không vững, liền ngã ra sau, tay cũng thuận thế kéo xuống. Vạn Tư Tề không lường được, bị Hoắc Cải kéo cả hai tay, đột ngột ngã vào xe.
“Thụp.”
Trước mắt Vạn Tư Tề tối đen, cơn choáng váng đột ngột quét sạch toàn bộ thần trí, sau đó, hắn liền ngất đi.
Hoắc Cải xoa xoa phần ngực bị tông phát đau, cho người đánh xe chuyển Vạn Tư Tề sang một bên, thầm thở phào một cái…
Quả nhiên, sau khi vất vả cả một ngày, lại không ngơi không nghỉ nghiêng ngả trên ngựa một đêm một ngày, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Chỉ cần kích thích nhẹ một chút, thân thể gắng chống đỡ bằng ý chí liền sụp đổ, chìm vào mê man. Cũng may thân thể của Vạn Tư Tề biết điều, nếu không mình còn phải “không cẩn thận” cho hắn một đao.
Hoắc Cải tên này bình thường trông khá cầm thú, lúc mấu chốt thì cầm thú cũng không bằng. Y sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở bước chân phục thù trở về của mình. Cây chặn thì đốt rừng, đá chặn thì phá núi, người chặn thì giết cả thành, thủ đoạn cực kỳ độc ác, lãnh khốc vô tình. Vạn Tư Tề chẳng qua bất hạnh đến sớm một chút, xui xẻo bắt gặp thứ không nên thấy, sau đó lại quên mất bày tỏ sự hài lòng với rượu mời, kết quả chỉ còn nước phải uống rượu phạt.
Hai canh giờ sau, Vạn Tư Tề tỉnh lại từ trong cơn mê.
“Tam thiếu gia đâu?” Đây là câu đầu tiên khi Vạn Tư Tề tỉnh lại.
Nha hoàn đi đến treo màn lên: “Tam thiếu gia đang dưỡng thương trong phòng.”
“Cái gì, y bị thương sao?” Vạn Tư Tề bất ngờ bật dậy, đầu chợt đau, lại nặng nề ngã trở về.
Nha hoàn vội vàng đi lên trước, giúp Vạn Tư Tề day huyệt thái dương: “Gia, ngài không sao chứ? Đại phu nói ngài chẳng qua mệt mỏi quá độ, không có gì đáng ngại, cho nên không kê đơn. Nô tỳ hâm nóng cháo cho ngài rồi, ngài có muốn dùng một chút không?”
Vạn Tư Tề hồi phục lại sau cơn choáng váng, hất tay nha hoàn ra, hỏi: “Những việc sau khi ta ngất đi đều do tam thiếu gia sắp xếp cả sao?”
“Lão gia anh minh.” Nha hoàn nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn.
“Vậy những người đưa y về chắc đã đi hết sạch rồi?” Vạn Tư Tề day day ấn đường, hỏi.
“Đúng ạ.” Nha hoàn cung kính trả lời.
Vạn Tư Tề trầm ngâm một lúc, lạnh lùng dặn dò: “Gọi đại phu, thư đồng của tam thiếu gia và cả quản gia lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Cháo này…” Nha hoàn do dự nói.
“Sao?” Vạn Tư Tề quét mắt nhìn nha hoàn một cái.
Nha hoàn lí nhí đáp: “Tam thiếu gia đã dặn dò qua, đợi ngài tỉnh lại liền bưng cháo đến cho ngài. Ngài ấy nói ngài đã mệt nhọc suốt chặng đường, chắc hẳn không ăn gì, cần nhanh chóng điều dưỡng.”
“Săn sóc đến vậy… tiểu tử này nhất định đã làm ra chuyện xấu gì rồi.” Vạn Tư Tề vốn đã quá hiểu tính cách vô sự xum xoe, không phải kẻ gian nhất định là phường trộm cắp của Hoắc Cải, không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu. “Thôi được, sau khi ngươi gọi người đến thì bưng cháo lên.”
Chứng kiến kỳ cảnh núi băng tan, nha hoàn hai má đỏ lựng, thẹn thùng lui xuống.
Sau một nén hương, Vạn Tư Tề đến trước cửa phòng ngủ của Hoắc Cải, đẩy cửa ra.
Trong tấm màn được vắt lên lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng phấn nộn của thiếu niên, lông mi khép hờ, bờ môi khép mở, như mộng mà không phải mộng, như tỉnh mà như mê: “Viên xuất vu phương. Phương xuất vu củ. Củ xuất vu cửu cửu bát thập nhất. Cố triết củ…” (1)
Vạn Tư Tề nhìn người nào đó nhắm mắt đọc thuộc rất vui vẻ, dứt khoát tiến gần hơn chút nữa, âm thanh mềm mại hệt như lông tơ chim non của thiếu niên nhè nhẹ bay lọt vào tai. “Dĩ vi câu quảng tam. Cổ tu tứ. Kính ngung ngũ. Ký phương kỳ ngoại…”
“Bán chi nhất củ. Hoàn nhi cộng bàn. Đắc thành tam tứ ngũ. Lưỡng củ cộng trường nhị thập hữu ngũ.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong căn phòng, nối tiếp câu tụng nhu nhuyễn của thiếu niên.
“Đại ca?” Hoắc Cải quay đầu nhìn Vạn Tư Tề đang gần trong gang tấc, dáng vẻ như thể vừa giật mình tỉnh lại từ trong biển học.
Vạn Tư Tề vẻ mặt trầm như thủy: “Ta nhớ đệ vẫn luôn không đọc sách vào buổi tối, sao hôm nay lại phá lệ?”
Hoắc Cải thực sự không thích dùng đèn dầu, độ sáng của đèn dầu này hệt như đèn trong WC công cộng ở ngoại ô, còn lúc sáng lúc tối, dùng lâu hai mắt nhất định sẽ hỏng. Cho nên nếu như không phải tình huống đặc biệt, Hoắc Cải tuyệt đối không vùi đầu miệt mài vào buổi tối.
“Đệ đang đợi huynh mà.” Hoắc Cải mi mắt cong cong, cười đầy vẻ trong sáng đáng yêu. “Đệ cứ tưởng huynh phải ngủ thêm một lúc nữa.”
Vạn Tư Tề ngồi xuống bên giường, rút sách ra khỏi tay y, trực tiếp mở miệng: “Cho ta xem vết thương của đệ.”
“Thương tích trên đùi, không tiện cho huynh xem.” Hoắc Cải hứng lấy hàn phong thổi từ Siberia tới, vẫn bình tĩnh trả lời.
“Ta biết, ta phải xem.” Ánh mắt Vạn Tư Tề kiên định.
Ánh mắt Hoắc Cải càng kiên định hơn: “Huynh không phải đại phu, không cần phải xem thương bốc thuốc; huynh không phải dược đồng, không cần phải tận tay đắp thuốc. Vậy huynh có lý do gì mà nhất định bắt đệ cho huynh xem?”
Hoắc Cải đối với nhân vật không nằm trong chiến lược, một mực duy trì tâm lý “trân trọng sinh mạng, tránh xa dụ dỗ”, nếu như không cẩn thận ai ai cũng bẻ cong, vậy chẳng phải tự tăng thêm khối lượng công việc cho mình sao?
“Đệ không mong ta quản việc này?” câu này của Vạn Tư Tề tuy là câu hỏi, nhưng lại là khẩu khí của câu trần thuật không phải nghi ngờ.
“Ừm.” Hoắc Cải qua loa trả lời một tiếng, lấy lại sách từ trong tay Vạn Tư Tề, không tập trung mà lật giở.
“Ta biết đệ đến Khôn Thành nhất định có tính toán khác. Nhưng nếu như đệ đã không muốn ta quản, ta cũng chẳng tự khiến mình mất mặt làm gì. Chỉ mong đệ có chừng mực một chút, đừng để mình lại bị thương.” Giọng nói trầm thấp mà ấm nóng có vẻ bình tĩnh không dao động, nhưng lại âm thầm gợn sóng.
Hoắc Cải gập sách lại, khẽ mỉm cười, sinh động mà dịu dàng, như sợi tơ trắng phấp phới trong gió: “Không biết đại ca vội vã chạy tới Khôn Thành là vì chuyện gì? Là vì lo lắng cho tiểu đệ sao?”
“Không phải, ta chạy đến là để giải quyết một số vấn đề ở cửa tiệm.” Vạn Tư Tề vẫn dáng vẻ thản nhiên như thế, nhưng lại quay đầu đi, vành tai đỏ lựng.
“Ồ.” Hoắc Cải gật gù, thầm cảm thấy mừng. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn; lão tử báo thù, từ sớm đến tối, nào có thời gian rảnh đi ứng phó việc nhà họ Vạn, nguyên nhân Vạn Tư Tề vội vã chạy đến không liên quan gì đến mình, tất nhiên là quá tốt rồi.
Vạn Tư Tề nhìn bộ dạng thì ra là vậy, dĩ nhiên là thế của Hoắc Cải, cảm thấy rất ngứa răng. Thế nên ca ca đại nhân liền vén chăn lên, bày ra vẻ mặt hoàn toàn có thể gọi là khởi binh vấn tội. “Đúng rồi, đệ còn nhớ hồi đầu ta cho người gửi thư nói gì với đệ không?”
Thế là Hoắc Cải bất chợt nhớ ra, ngày X tháng X năm X, vị giám hộ nhà mình đã cho người gửi thư rằng: “Sau giờ Dậu (17~19 h) cấm được ra khỏi cửa, bằng không chờ ăn roi.” Bản thân lần này không những giờ Dậu chưa về, mà còn cả đêm không về nhà… Cho nên, bây giờ phải phết mông sao? Mẹ nó, vậy chẳng lẽ không phải nói đùa sao, nói đùa sao?
Hoắc Cải một tay nắm chặt lấy đai lưng, liều mạng lắc đầu, vội vàng giả vờ đáng thương: “Đừng, đừng đánh có được không, đệ vẫn còn đang bị thương mà.”
“Đệ nói xem?” Hàn quang trong mắt Vạn Tư Tề bắn ra tứ phía, sát khí lạnh thấu xương.
Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề, gian nan nuốt nước bọt. Trông Vạn Tư Tề hiện giờ đúng kiểu muốn giết người phanh thây a a a, chỉ là đêm không về nhà thôi, tội không đến nỗi phải chết chứ?
“Ca~” Hoắc Cải từ trước đến nay bần tiện năng di, uy vũ năng khuất lập tức làm ra bộ dạng xin tha. (Vốn là: bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất; tức là giấy rách phải giữ lấy lề, không được khuất phục trước quyền uy; bạn Cải nhà ta bao giờ cũng rất cá tính ^^)
Vạn Tư Tề bày ra vẻ mặt ta vẫn rất nhân đạo rất hảo tâm, nói: “Ta có thể đợi đệ bình phục rồi tính sau.”
“Cái đó… tiểu đệ đã cập chí học chi niên (15 tuổi), ít nhiều gì cũng đã là tú tài, hơn nữa cũng vì bị thương nên không tiện trở về. Việc như vì về muộn mà phải chịu phạt có phải có chút không thích hợp không?” Hoắc Cải hứng lấy khí thế như kiểu Diệt Tuyệt sư thái của Vạn Tư Tề mà vùng vẫy trước khi chết.
“Đệ vẫn thiếu một tháng nữa mới đến tuổi búi tóc (15 tuổi).” Vạn Tư Tề thiện ý nhắc nhở. Trong lòng oán trách: Ngươi không chăm sóc tốt bản thân nữa đi, ngươi không cho ta nhúng tay vào nữa đi, ngươi bị thương còn ở lại nhà người khác nữa đi!
Thấy Vạn Tư Tề không có ý bỏ qua, Hoắc Cải có chút không vui, đương nhiên, bất cứ người trưởng thành nào bị người khác đuổi theo phết mông đều không vui vẻ nổi, cho dù có khoác vỏ ngoài là một thiếu niên xinh xắn cũng vậy thôi.
Hoắc Cải nhìn bộ mặt như băng sơn của Vạn Tư Tề, đột nhiên phản ứng lại: Không đúng, Vạn Tư Tề không phải người không chịu bỏ qua như vậy, vậy thì hắn kiên quyết như vậy là vì cái gì? Tên biến thái có sở thích quái dị này, lẽ ra chiều nay phải đập đầu ngươi xuống đất mới đúng!
Hoắc Cải chợt hiểu ra, ngẫm nghĩ một lúc, tay nắm lấy ống tay áo của Vạn Tư Tề, giật giật giật.
Vạn Tư Tề cúi đầu xuống, lập tức, Hoắc Cải cẩu cẩu tái xuất giang hồ!
Dường như có một cái đuôi mềm mại đang quẫy quẫy phía sau như thật, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước khiến người ta cảm động, hai cái má trắng mịn khẽ phồng lên, hai cái chân tiểu cẩu nắm lấy tay áo lắc qua lắc lại, nũng nịu, toàn thân phát tán ra khí tức xin tha tội ‘Chủ nhân em sai rồi.’
“Ca ca đại nhân~ tha cho tiểu đệ một lần này đi mà~~” tiếng kêu nỉ non, âm cuối kéo dài, giọng điệu lấy lòng… y hệt như cẩu cẩu sau khi cọ cái đầu xù lông vào lòng bàn tay chủ nhân, lại thè cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếm liếm đầu ngón tay, ngoan ngoãn vô cùng.
‘Ca ca đại nhân? Cách gọi mới lạ làm sao, có điều nghe cũng hay đấy. Tên ranh con này càng lúc càng biết cách nũng nịu rồi, thật muốn nhốt lại ngày ngày trêu đùa không để ai khác nhìn thấy.’ Ca ca đại nhân vừa buồn bực vừa yêu thương đệ, hài lòng thầm cảm thán.
Vươn tay ra, xoa xoa đầu của Hoắc Cải tiểu cẩu, Vạn Tư Tề khoan hồng đại lượng nói: “Lần này tha cho đệ, sau này đừng phạm phải nữa. Bất kể đệ muốn làm gì, đều nhất định phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu.”
“Dạ, tiểu đệ sẽ nghe lời.” Hoắc Cải trên mặt hồn nhiên, trong lòng lại phiền muộn —— Hình tượng con người rắn rỏi của gia bị sụp đổ hoàn toàn rồi đồ hỗn đản!
“Ngủ sớm đi.” Lại xoa một cái nữa, Vạn Tư Tề quyết định lập tức trở về mơ một giấc mộng đẹp.
Hoắc Cải nhìn núi băng kia ấm áp trở lại, không khỏi cảm thán, nếu như Đông Phương Vị Minh cũng dễ qua mắt như thế thì tốt rồi.
Đợi Vạn Tư Tề đi khỏi cửa, Hoắc Cải cầm lấy nạng bên giường, chầm chậm chống ra đến cửa, cài chặt.
Trên mặt Hoắc Cải lộ ra nụ cười d*m đãng, chầm chậm nhích lại về giường, vén chăn lên, móc ra một vật. Chỉ thấy vật này khảm biên bằng lụa, gấm cổ bọc đầu, cuộn thành một ống, chốt chặt bằng ngà voi, vô cùng tinh tế hoa mỹ. Hoắc Cải ngồi nghiêm chỉnh trên giường, mở chốt ra, từ từ mở ra, trên đầu có chữ, rồng bay phượng múa…
Nay tặng một quyển hộ thư, chỉ mong dùng món quà mọn này giúp ngươi trừ tà, tránh họa, bảo vệ gia trạch bình an. Xin vui lòng nhận cho.
Bằng hữu Đông Phương Vị Minh kính tặng.
Trên lụa là những nét mực tinh tế, khái quát, màu sắc rực rỡ. Cả thảy ba mươi sáu bức, nhân vật trong tranh đều rất sinh động, tư thế trong tranh cái nào cái nấy đều uyển chuyển, nội dung trong tranh đâu đâu cũng phơi phới ý xuân.
“Động tác này… chậc chậc, Tiểu minh không hổ là dân chuyên nghiệp, tặng tranh cũng tuyệt đến vậy.”
Hoắc Cải đúng là sẽ không vùi đầu miệt mài vào buổi tối, trừ những trường hợp đặc biệt, ví dụ như—— Xem tranh**** chẳng hạn?
[Giải thích văn hóa cổ đại]
Lời Đông Phương Vị Minh viết trên tranh**** tặng cho Hoắc Cải đọc lên có chút kỳ quái, nhưng trong thời cổ đại, thực ra rất thực tế.
Tranh **** lúc đầu vốn là tập tranh ảnh dùng để làm bùa hộ thân trừ tà và đặt trong tủ quần áo diệt bọ. Cổ nhân đều tin rằng tranh **** có tác dụng trừ tà, tránh họa, cho nên thường lấy tranh **** làm bùa hộ thân đặc thù.
Đến nay trong dân gian Trung Quốc vẫn lưu truyền “hộ thư” (tức bảo vệ gia trạch bình an), “Giá trang họa” (Ngụ ý cầu mong có con, ca tụng tình dục) (giá trang: đồ cưới, của hồi môn), “Tị hỏa đồ”… đều là những bức tranh **** giản hóa. Tranh **** có thể tránh hỏa hoạn là quan niệm được lưu truyền rộng rãi trong dân gian Trung Quốc. Ví dụ Diệp Đức Huy cuối thời Thanh từng xuất bản “Song mai cảnh tùng thư” cất giữ rất nhiều sách, tương truyền ông kẹp tranh **** trong sách, nghe nói Hỏa thần là nữ, thấy tranh **** sẽ xấu hổ mà chùn bước, do vậy có thể phòng hỏa hoạn. Trong “Hồng Lâu Mộng” có một đoạn văn kể rằng tranh **** có tác dụng phòng hỏa hoạn.
(ĐH: Ta thấy chắc ta là học trò đầu tiên đem kiến thức lễ nghi cổ đại mà cô giáo dạy vào thực tế… không biết cô sẽ vui mừng hay là bi phẫn nữa.)
——————————-
[Giải đáp nghi vấn – Hoắc Cải ngươi là tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa!]
Đản Hoàng: Hoắc Cải, chú đi về từ Tú Bị Các không phát hiện ra quên mang cái gì sao?
Hoắc Cải ngoái đầu bắt đầu đếm, sau đó: Làm gì có.
Đản Hoàng: Xin hỏi, Khởi Tư đi đâu rồi?
Hoắc Cải: Ở Tú Bị Các á.
Ống kính di chuyển, một chú mèo nhỏ trắng như tuyết đang cuộn tròn thành một quả cầu bông trên chăn gấm trong một gian phòng nào đó.
Đản Hoàng: Đó là mèo của chú phải không?
Hoắc Cải: Đúng vậy.
Đản Hoàng: Sao chú không dòm ngó gì tới nó vậy.
Hoắc Cải: Bởi vì tôi định để cho Đông Phương Vị Minh nuôi.
Đản Hoàng: Chẳng lẽ chú không cần Khởi Tư nữa sao, chẳng lẽ chú muốn bỏ mèo mà đi sao? Lòng dạ chú thật độc ác.
Ống kính di chuyển, quả cầu bông thò ra một bàn chân mềm mại vỗ bay một nhúm bông phất phơ trước mũi, khe khẽ hắt xì, lắc lắc đầu, lại cuộn tròn.
Hoắc Cải: với tình hình nguy cấp hiện tại, Đông Phương Vị Minh có khả năng tránh không muốn gặp tôi rồi, tôi phải để lại một lý do chính đáng quay lại tình hắn chứ?
Đản Hoàng: Chú lo xa rồi.
Hoắc Cải: Cái gì?
Đản Hoàng thản nhiên đi mất~
Ống kính di chuyển, một mỹ nam trang phục hoa lệ đi vào phòng, xoa xoa đầu chú mèo nhỏ, tà ác mỉm cười: “Chỉ cần ngươi còn ở đây liền không lo vị chủ nhân giảo hoạt đó của ngươi không quay lại.”
———————-
(1) Ý nghĩa của những câu này là: Tròn và vuông hình dạng đều xuất phát từ cử, cử chính là hình chữ nhật. Mà hình chữ nhật này chiều rộng và chiều dài phân biệt là 3 và 4, còn đường chéo là 5… còn một số nội dung nữa, đọc váng đầu quá nên xin phép giải thích đến đây thôi nhé.
“Y từ lúc nào đã trở thành công tử nhà ngươi rồi?” Vạn Tư Tề vừa mở miệng, Hoắc Cải liền có ảo giác đang đứng giữa Siberia, băng sơn dường như…… nổi bão rồi.
Cúc hoa của Hoắc Cải chợt co lại, không được, phải nhanh chóng tách hai tốp người này ra, nếu như Vạn Tư Tề trực tiếp chạm mặt Đông Phương Vị Minh, băng sơn trung khuyển kết hợp với ngạo kiều nữ vương, vậy thì kết quả tuyệt đối sẽ là… quyến rũ thành công! Hai người họ mà trở thành đôi, gia làm sao báo thù được chứ?
“Ca~” Hoắc Cải thề ngăn cản bằng được couple thần kỳ Đông Phương VS Tư Tề, vươn tay ra, nắm lấy ngón tay bị gió thổi đến khô cằn của Vạn Tư Tề, bàn tay lạnh lẽo thấu xương.
Hoắc Cải sóng mắt khẽ dao động: Lúc đầu mình ngồi xe ngựa bảy ngày mới đến được Khôn thành, tuy rằng cưỡi ngựa nhanh hơn đi xe ngựa nhiều, nhưng có thể chạy đến nơi vào lúc này, Vạn Tư Tề nhất định là vừa nhận được thư liền đi suốt đêm. Hắn chạy vội vàng như thế để làm gì? Chẳng lẽ trong nhà xảy ra biến cố gì, nhất định phải là Vạn Nhận Luân ra tay mới được, không được mất tích?
“Tay huynh lạnh quá.” Hoắc Cải nắm lấy tay Vạn Tư Tề đặt bên môi, nhè nhẹ thổi khí, hô hấp ẩm ướt ấm nóng toát ra từ trong miệng, từ giữa những ngón tay bò lên lưng bàn tay, sau đó chầm chậm uốn quanh.
Che chở dịu dàng như thế, quá thân mật, cũng quá ám muội, Vạn Tư Tề dường như bị sự ấm áp như có như không này làm tổn thương, đại hỏa thấu trời cuồn cuộn trong cơ thể, cháy mê mang cả đôi mắt.
Vạn Tư Tề có chút không thoải mái, đây dường như là trên đường lớn thì phải? Bộ dáng đáng yêu ngoan ngoãn thế này của đệ đệ nhà mình sao có thể để người khác nhìn thấy! Thế nên Vạn Tư Tề vốn quen ăn độc định rút tay về, thế nhưng, thân thể lại phản bội lại mệnh lệnh của ý trí, không chịu động đậy. Vạn Tư Tề quét mắt nhìn tên đánh xe đang đứng chờ bên cạnh một cái, mặt, càng lạnh lẽo hơn.
Hoắc Cải vừa làm lò sưởi vừa len lén quan sát Vạn Tư Tề: Sao hắn lại chẳng có phản ứng gì thế nhỉ? Này tuy không so được với chăn ấm nệm êm nhưng dù sao cũng là cả tấm lòng đó nha, ánh mắt của tên Vạn Tư Tề này sao vẫn lạnh lùng thế chứ? Chẳng lẽ một tháng không gặp, lớp vỏ băng sơn lại càng dày thêm, nịnh nọt vô dụng, bợ đỡ cũng không xi nhê?
Thấy việc lấy lòng chẳng thể giúp gì cho thế cục hiện tại, tiểu ác ma trong đầu Hoắc Cải sốt ruột đá bay tiểu thiên sứ, một trò chơi tà ác nào đó bắt đầu lộ diện, mềm không được thì rắn vậy!
Hoắc Cải thôi hà hơi, nhưng hai tay vẫn nắm lấy tay của Vạn Tư Tề, ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Đại ca……@#¥%&.”
Vạn Tư Tề buông tay kia còn đang dắt ngựa ra, khẽ khom người xuống: “Đệ nói gì cơ?”
Hoắc Cải dường như ngồi không vững, liền ngã ra sau, tay cũng thuận thế kéo xuống. Vạn Tư Tề không lường được, bị Hoắc Cải kéo cả hai tay, đột ngột ngã vào xe.
“Thụp.”
Trước mắt Vạn Tư Tề tối đen, cơn choáng váng đột ngột quét sạch toàn bộ thần trí, sau đó, hắn liền ngất đi.
Hoắc Cải xoa xoa phần ngực bị tông phát đau, cho người đánh xe chuyển Vạn Tư Tề sang một bên, thầm thở phào một cái…
Quả nhiên, sau khi vất vả cả một ngày, lại không ngơi không nghỉ nghiêng ngả trên ngựa một đêm một ngày, người có làm bằng sắt cũng không chịu nổi. Chỉ cần kích thích nhẹ một chút, thân thể gắng chống đỡ bằng ý chí liền sụp đổ, chìm vào mê man. Cũng may thân thể của Vạn Tư Tề biết điều, nếu không mình còn phải “không cẩn thận” cho hắn một đao.
Hoắc Cải tên này bình thường trông khá cầm thú, lúc mấu chốt thì cầm thú cũng không bằng. Y sẽ không cho phép bất cứ ai cản trở bước chân phục thù trở về của mình. Cây chặn thì đốt rừng, đá chặn thì phá núi, người chặn thì giết cả thành, thủ đoạn cực kỳ độc ác, lãnh khốc vô tình. Vạn Tư Tề chẳng qua bất hạnh đến sớm một chút, xui xẻo bắt gặp thứ không nên thấy, sau đó lại quên mất bày tỏ sự hài lòng với rượu mời, kết quả chỉ còn nước phải uống rượu phạt.
Hai canh giờ sau, Vạn Tư Tề tỉnh lại từ trong cơn mê.
“Tam thiếu gia đâu?” Đây là câu đầu tiên khi Vạn Tư Tề tỉnh lại.
Nha hoàn đi đến treo màn lên: “Tam thiếu gia đang dưỡng thương trong phòng.”
“Cái gì, y bị thương sao?” Vạn Tư Tề bất ngờ bật dậy, đầu chợt đau, lại nặng nề ngã trở về.
Nha hoàn vội vàng đi lên trước, giúp Vạn Tư Tề day huyệt thái dương: “Gia, ngài không sao chứ? Đại phu nói ngài chẳng qua mệt mỏi quá độ, không có gì đáng ngại, cho nên không kê đơn. Nô tỳ hâm nóng cháo cho ngài rồi, ngài có muốn dùng một chút không?”
Vạn Tư Tề hồi phục lại sau cơn choáng váng, hất tay nha hoàn ra, hỏi: “Những việc sau khi ta ngất đi đều do tam thiếu gia sắp xếp cả sao?”
“Lão gia anh minh.” Nha hoàn nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn.
“Vậy những người đưa y về chắc đã đi hết sạch rồi?” Vạn Tư Tề day day ấn đường, hỏi.
“Đúng ạ.” Nha hoàn cung kính trả lời.
Vạn Tư Tề trầm ngâm một lúc, lạnh lùng dặn dò: “Gọi đại phu, thư đồng của tam thiếu gia và cả quản gia lại đây, ta có chuyện muốn hỏi.”
“Cháo này…” Nha hoàn do dự nói.
“Sao?” Vạn Tư Tề quét mắt nhìn nha hoàn một cái.
Nha hoàn lí nhí đáp: “Tam thiếu gia đã dặn dò qua, đợi ngài tỉnh lại liền bưng cháo đến cho ngài. Ngài ấy nói ngài đã mệt nhọc suốt chặng đường, chắc hẳn không ăn gì, cần nhanh chóng điều dưỡng.”
“Săn sóc đến vậy… tiểu tử này nhất định đã làm ra chuyện xấu gì rồi.” Vạn Tư Tề vốn đã quá hiểu tính cách vô sự xum xoe, không phải kẻ gian nhất định là phường trộm cắp của Hoắc Cải, không nhịn được vừa cười vừa lắc đầu. “Thôi được, sau khi ngươi gọi người đến thì bưng cháo lên.”
Chứng kiến kỳ cảnh núi băng tan, nha hoàn hai má đỏ lựng, thẹn thùng lui xuống.
Sau một nén hương, Vạn Tư Tề đến trước cửa phòng ngủ của Hoắc Cải, đẩy cửa ra.
Trong tấm màn được vắt lên lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng phấn nộn của thiếu niên, lông mi khép hờ, bờ môi khép mở, như mộng mà không phải mộng, như tỉnh mà như mê: “Viên xuất vu phương. Phương xuất vu củ. Củ xuất vu cửu cửu bát thập nhất. Cố triết củ…” (1)
Vạn Tư Tề nhìn người nào đó nhắm mắt đọc thuộc rất vui vẻ, dứt khoát tiến gần hơn chút nữa, âm thanh mềm mại hệt như lông tơ chim non của thiếu niên nhè nhẹ bay lọt vào tai. “Dĩ vi câu quảng tam. Cổ tu tứ. Kính ngung ngũ. Ký phương kỳ ngoại…”
“Bán chi nhất củ. Hoàn nhi cộng bàn. Đắc thành tam tứ ngũ. Lưỡng củ cộng trường nhị thập hữu ngũ.” Âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên trong căn phòng, nối tiếp câu tụng nhu nhuyễn của thiếu niên.
“Đại ca?” Hoắc Cải quay đầu nhìn Vạn Tư Tề đang gần trong gang tấc, dáng vẻ như thể vừa giật mình tỉnh lại từ trong biển học.
Vạn Tư Tề vẻ mặt trầm như thủy: “Ta nhớ đệ vẫn luôn không đọc sách vào buổi tối, sao hôm nay lại phá lệ?”
Hoắc Cải thực sự không thích dùng đèn dầu, độ sáng của đèn dầu này hệt như đèn trong WC công cộng ở ngoại ô, còn lúc sáng lúc tối, dùng lâu hai mắt nhất định sẽ hỏng. Cho nên nếu như không phải tình huống đặc biệt, Hoắc Cải tuyệt đối không vùi đầu miệt mài vào buổi tối.
“Đệ đang đợi huynh mà.” Hoắc Cải mi mắt cong cong, cười đầy vẻ trong sáng đáng yêu. “Đệ cứ tưởng huynh phải ngủ thêm một lúc nữa.”
Vạn Tư Tề ngồi xuống bên giường, rút sách ra khỏi tay y, trực tiếp mở miệng: “Cho ta xem vết thương của đệ.”
“Thương tích trên đùi, không tiện cho huynh xem.” Hoắc Cải hứng lấy hàn phong thổi từ Siberia tới, vẫn bình tĩnh trả lời.
“Ta biết, ta phải xem.” Ánh mắt Vạn Tư Tề kiên định.
Ánh mắt Hoắc Cải càng kiên định hơn: “Huynh không phải đại phu, không cần phải xem thương bốc thuốc; huynh không phải dược đồng, không cần phải tận tay đắp thuốc. Vậy huynh có lý do gì mà nhất định bắt đệ cho huynh xem?”
Hoắc Cải đối với nhân vật không nằm trong chiến lược, một mực duy trì tâm lý “trân trọng sinh mạng, tránh xa dụ dỗ”, nếu như không cẩn thận ai ai cũng bẻ cong, vậy chẳng phải tự tăng thêm khối lượng công việc cho mình sao?
“Đệ không mong ta quản việc này?” câu này của Vạn Tư Tề tuy là câu hỏi, nhưng lại là khẩu khí của câu trần thuật không phải nghi ngờ.
“Ừm.” Hoắc Cải qua loa trả lời một tiếng, lấy lại sách từ trong tay Vạn Tư Tề, không tập trung mà lật giở.
“Ta biết đệ đến Khôn Thành nhất định có tính toán khác. Nhưng nếu như đệ đã không muốn ta quản, ta cũng chẳng tự khiến mình mất mặt làm gì. Chỉ mong đệ có chừng mực một chút, đừng để mình lại bị thương.” Giọng nói trầm thấp mà ấm nóng có vẻ bình tĩnh không dao động, nhưng lại âm thầm gợn sóng.
Hoắc Cải gập sách lại, khẽ mỉm cười, sinh động mà dịu dàng, như sợi tơ trắng phấp phới trong gió: “Không biết đại ca vội vã chạy tới Khôn Thành là vì chuyện gì? Là vì lo lắng cho tiểu đệ sao?”
“Không phải, ta chạy đến là để giải quyết một số vấn đề ở cửa tiệm.” Vạn Tư Tề vẫn dáng vẻ thản nhiên như thế, nhưng lại quay đầu đi, vành tai đỏ lựng.
“Ồ.” Hoắc Cải gật gù, thầm cảm thấy mừng. Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn; lão tử báo thù, từ sớm đến tối, nào có thời gian rảnh đi ứng phó việc nhà họ Vạn, nguyên nhân Vạn Tư Tề vội vã chạy đến không liên quan gì đến mình, tất nhiên là quá tốt rồi.
Vạn Tư Tề nhìn bộ dạng thì ra là vậy, dĩ nhiên là thế của Hoắc Cải, cảm thấy rất ngứa răng. Thế nên ca ca đại nhân liền vén chăn lên, bày ra vẻ mặt hoàn toàn có thể gọi là khởi binh vấn tội. “Đúng rồi, đệ còn nhớ hồi đầu ta cho người gửi thư nói gì với đệ không?”
Thế là Hoắc Cải bất chợt nhớ ra, ngày X tháng X năm X, vị giám hộ nhà mình đã cho người gửi thư rằng: “Sau giờ Dậu (17~19 h) cấm được ra khỏi cửa, bằng không chờ ăn roi.” Bản thân lần này không những giờ Dậu chưa về, mà còn cả đêm không về nhà… Cho nên, bây giờ phải phết mông sao? Mẹ nó, vậy chẳng lẽ không phải nói đùa sao, nói đùa sao?
Hoắc Cải một tay nắm chặt lấy đai lưng, liều mạng lắc đầu, vội vàng giả vờ đáng thương: “Đừng, đừng đánh có được không, đệ vẫn còn đang bị thương mà.”
“Đệ nói xem?” Hàn quang trong mắt Vạn Tư Tề bắn ra tứ phía, sát khí lạnh thấu xương.
Hoắc Cải nhìn Vạn Tư Tề, gian nan nuốt nước bọt. Trông Vạn Tư Tề hiện giờ đúng kiểu muốn giết người phanh thây a a a, chỉ là đêm không về nhà thôi, tội không đến nỗi phải chết chứ?
“Ca~” Hoắc Cải từ trước đến nay bần tiện năng di, uy vũ năng khuất lập tức làm ra bộ dạng xin tha. (Vốn là: bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất; tức là giấy rách phải giữ lấy lề, không được khuất phục trước quyền uy; bạn Cải nhà ta bao giờ cũng rất cá tính ^^)
Vạn Tư Tề bày ra vẻ mặt ta vẫn rất nhân đạo rất hảo tâm, nói: “Ta có thể đợi đệ bình phục rồi tính sau.”
“Cái đó… tiểu đệ đã cập chí học chi niên (15 tuổi), ít nhiều gì cũng đã là tú tài, hơn nữa cũng vì bị thương nên không tiện trở về. Việc như vì về muộn mà phải chịu phạt có phải có chút không thích hợp không?” Hoắc Cải hứng lấy khí thế như kiểu Diệt Tuyệt sư thái của Vạn Tư Tề mà vùng vẫy trước khi chết.
“Đệ vẫn thiếu một tháng nữa mới đến tuổi búi tóc (15 tuổi).” Vạn Tư Tề thiện ý nhắc nhở. Trong lòng oán trách: Ngươi không chăm sóc tốt bản thân nữa đi, ngươi không cho ta nhúng tay vào nữa đi, ngươi bị thương còn ở lại nhà người khác nữa đi!
Thấy Vạn Tư Tề không có ý bỏ qua, Hoắc Cải có chút không vui, đương nhiên, bất cứ người trưởng thành nào bị người khác đuổi theo phết mông đều không vui vẻ nổi, cho dù có khoác vỏ ngoài là một thiếu niên xinh xắn cũng vậy thôi.
Hoắc Cải nhìn bộ mặt như băng sơn của Vạn Tư Tề, đột nhiên phản ứng lại: Không đúng, Vạn Tư Tề không phải người không chịu bỏ qua như vậy, vậy thì hắn kiên quyết như vậy là vì cái gì? Tên biến thái có sở thích quái dị này, lẽ ra chiều nay phải đập đầu ngươi xuống đất mới đúng!
Hoắc Cải chợt hiểu ra, ngẫm nghĩ một lúc, tay nắm lấy ống tay áo của Vạn Tư Tề, giật giật giật.
Vạn Tư Tề cúi đầu xuống, lập tức, Hoắc Cải cẩu cẩu tái xuất giang hồ!
Dường như có một cái đuôi mềm mại đang quẫy quẫy phía sau như thật, đôi mắt to tròn long lanh ánh nước khiến người ta cảm động, hai cái má trắng mịn khẽ phồng lên, hai cái chân tiểu cẩu nắm lấy tay áo lắc qua lắc lại, nũng nịu, toàn thân phát tán ra khí tức xin tha tội ‘Chủ nhân em sai rồi.’
“Ca ca đại nhân~ tha cho tiểu đệ một lần này đi mà~~” tiếng kêu nỉ non, âm cuối kéo dài, giọng điệu lấy lòng… y hệt như cẩu cẩu sau khi cọ cái đầu xù lông vào lòng bàn tay chủ nhân, lại thè cái lưỡi nhỏ hồng hồng liếm liếm đầu ngón tay, ngoan ngoãn vô cùng.
‘Ca ca đại nhân? Cách gọi mới lạ làm sao, có điều nghe cũng hay đấy. Tên ranh con này càng lúc càng biết cách nũng nịu rồi, thật muốn nhốt lại ngày ngày trêu đùa không để ai khác nhìn thấy.’ Ca ca đại nhân vừa buồn bực vừa yêu thương đệ, hài lòng thầm cảm thán.
Vươn tay ra, xoa xoa đầu của Hoắc Cải tiểu cẩu, Vạn Tư Tề khoan hồng đại lượng nói: “Lần này tha cho đệ, sau này đừng phạm phải nữa. Bất kể đệ muốn làm gì, đều nhất định phải đặt an toàn của mình lên hàng đầu.”
“Dạ, tiểu đệ sẽ nghe lời.” Hoắc Cải trên mặt hồn nhiên, trong lòng lại phiền muộn —— Hình tượng con người rắn rỏi của gia bị sụp đổ hoàn toàn rồi đồ hỗn đản!
“Ngủ sớm đi.” Lại xoa một cái nữa, Vạn Tư Tề quyết định lập tức trở về mơ một giấc mộng đẹp.
Hoắc Cải nhìn núi băng kia ấm áp trở lại, không khỏi cảm thán, nếu như Đông Phương Vị Minh cũng dễ qua mắt như thế thì tốt rồi.
Đợi Vạn Tư Tề đi khỏi cửa, Hoắc Cải cầm lấy nạng bên giường, chầm chậm chống ra đến cửa, cài chặt.
Trên mặt Hoắc Cải lộ ra nụ cười d*m đãng, chầm chậm nhích lại về giường, vén chăn lên, móc ra một vật. Chỉ thấy vật này khảm biên bằng lụa, gấm cổ bọc đầu, cuộn thành một ống, chốt chặt bằng ngà voi, vô cùng tinh tế hoa mỹ. Hoắc Cải ngồi nghiêm chỉnh trên giường, mở chốt ra, từ từ mở ra, trên đầu có chữ, rồng bay phượng múa…
Nay tặng một quyển hộ thư, chỉ mong dùng món quà mọn này giúp ngươi trừ tà, tránh họa, bảo vệ gia trạch bình an. Xin vui lòng nhận cho.
Bằng hữu Đông Phương Vị Minh kính tặng.
Trên lụa là những nét mực tinh tế, khái quát, màu sắc rực rỡ. Cả thảy ba mươi sáu bức, nhân vật trong tranh đều rất sinh động, tư thế trong tranh cái nào cái nấy đều uyển chuyển, nội dung trong tranh đâu đâu cũng phơi phới ý xuân.
“Động tác này… chậc chậc, Tiểu minh không hổ là dân chuyên nghiệp, tặng tranh cũng tuyệt đến vậy.”
Hoắc Cải đúng là sẽ không vùi đầu miệt mài vào buổi tối, trừ những trường hợp đặc biệt, ví dụ như—— Xem tranh**** chẳng hạn?
[Giải thích văn hóa cổ đại]
Lời Đông Phương Vị Minh viết trên tranh**** tặng cho Hoắc Cải đọc lên có chút kỳ quái, nhưng trong thời cổ đại, thực ra rất thực tế.
Tranh **** lúc đầu vốn là tập tranh ảnh dùng để làm bùa hộ thân trừ tà và đặt trong tủ quần áo diệt bọ. Cổ nhân đều tin rằng tranh **** có tác dụng trừ tà, tránh họa, cho nên thường lấy tranh **** làm bùa hộ thân đặc thù.
Đến nay trong dân gian Trung Quốc vẫn lưu truyền “hộ thư” (tức bảo vệ gia trạch bình an), “Giá trang họa” (Ngụ ý cầu mong có con, ca tụng tình dục) (giá trang: đồ cưới, của hồi môn), “Tị hỏa đồ”… đều là những bức tranh **** giản hóa. Tranh **** có thể tránh hỏa hoạn là quan niệm được lưu truyền rộng rãi trong dân gian Trung Quốc. Ví dụ Diệp Đức Huy cuối thời Thanh từng xuất bản “Song mai cảnh tùng thư” cất giữ rất nhiều sách, tương truyền ông kẹp tranh **** trong sách, nghe nói Hỏa thần là nữ, thấy tranh **** sẽ xấu hổ mà chùn bước, do vậy có thể phòng hỏa hoạn. Trong “Hồng Lâu Mộng” có một đoạn văn kể rằng tranh **** có tác dụng phòng hỏa hoạn.
(ĐH: Ta thấy chắc ta là học trò đầu tiên đem kiến thức lễ nghi cổ đại mà cô giáo dạy vào thực tế… không biết cô sẽ vui mừng hay là bi phẫn nữa.)
——————————-
[Giải đáp nghi vấn – Hoắc Cải ngươi là tên hỗn đản bội tình bạc nghĩa!]
Đản Hoàng: Hoắc Cải, chú đi về từ Tú Bị Các không phát hiện ra quên mang cái gì sao?
Hoắc Cải ngoái đầu bắt đầu đếm, sau đó: Làm gì có.
Đản Hoàng: Xin hỏi, Khởi Tư đi đâu rồi?
Hoắc Cải: Ở Tú Bị Các á.
Ống kính di chuyển, một chú mèo nhỏ trắng như tuyết đang cuộn tròn thành một quả cầu bông trên chăn gấm trong một gian phòng nào đó.
Đản Hoàng: Đó là mèo của chú phải không?
Hoắc Cải: Đúng vậy.
Đản Hoàng: Sao chú không dòm ngó gì tới nó vậy.
Hoắc Cải: Bởi vì tôi định để cho Đông Phương Vị Minh nuôi.
Đản Hoàng: Chẳng lẽ chú không cần Khởi Tư nữa sao, chẳng lẽ chú muốn bỏ mèo mà đi sao? Lòng dạ chú thật độc ác.
Ống kính di chuyển, quả cầu bông thò ra một bàn chân mềm mại vỗ bay một nhúm bông phất phơ trước mũi, khe khẽ hắt xì, lắc lắc đầu, lại cuộn tròn.
Hoắc Cải: với tình hình nguy cấp hiện tại, Đông Phương Vị Minh có khả năng tránh không muốn gặp tôi rồi, tôi phải để lại một lý do chính đáng quay lại tình hắn chứ?
Đản Hoàng: Chú lo xa rồi.
Hoắc Cải: Cái gì?
Đản Hoàng thản nhiên đi mất~
Ống kính di chuyển, một mỹ nam trang phục hoa lệ đi vào phòng, xoa xoa đầu chú mèo nhỏ, tà ác mỉm cười: “Chỉ cần ngươi còn ở đây liền không lo vị chủ nhân giảo hoạt đó của ngươi không quay lại.”
———————-
(1) Ý nghĩa của những câu này là: Tròn và vuông hình dạng đều xuất phát từ cử, cử chính là hình chữ nhật. Mà hình chữ nhật này chiều rộng và chiều dài phân biệt là 3 và 4, còn đường chéo là 5… còn một số nội dung nữa, đọc váng đầu quá nên xin phép giải thích đến đây thôi nhé.