Chương : 7
Ở trong nguyên tác thì thời gian kế tiếp Vạn Nhận Luân bị nhị ca hắn OOXX cả trăm lần, nhưng nhờ cú phản kích của Hoắc Cải quá hoàn mỹ, thành ra nhị ca bị cấm cửa, Vạn Nhận Luân giờ muốn làm gì thì làm cái đó.
Mà trong thời gian hai tháng tiếp theo, Hoắc Cải ngoại trừ nhân lúc đám hạ nhân thỏ tử hồ bi, cưỡng bức lợi dụ đòi hết lại tiền tiêu vặt hàng tháng mà Vạn Nhận Luân bị cắt xén mấy năm trước, sau đó lên phố dạo một vòng ra thì đều duy trì mỹ đức của thục nữ không xuất môn nửa bước, trạch đến mốc meo.
Cũng may Vạn Nhận Luân vốn cũng thường làm như thế (đặc biệt là sau khi cùng đồng chí Vạn Thử Ly thân thiết gặp nhau), nhất thời, cũng không ai cảm thấy có gì kỳ lạ. Vạn Thử Ly vẫn bị giam như trước, Vạn lão gia vẫn xem tam nhi tử như không khí như cũ. Tựa hồ ngày tháng trôi qua không có gì thay đổi, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Có câu, gian. tình là để bị bới móc, bình đạm là để bị quấy đục, diễn viên là để bị dày vò. Trong lúc Hoắc Cải đang nhàn nhàn nhã nhã sống cuộc sống xuyên qua bình thường, có người ở dưới trăng gõ cửa phòng Hoắc Cải.
Người đến là một người con gái, trong thời gian hai tháng này, nữ tử kia vẫn luôn ở riết bên cạnh Hoắc Cải, có thể nói người xa lạ quen thuộc nhất của y.
Hoắc Cải mở cửa, nhìn thấy người, ngây ngẩn. Y không tin nổi mà ngước nhìn sắc trời, nghĩ mãi không ra —— một ngày hai bữa đã đưa xong rồi nha, nha hoàn lười này còn chạy tới đây làm gì?
“Bữa nay thịnh hành đưa bữa khuya nữa hả?” Hoắc Cải thăm dò hỏi thử.
Nha hoàn khinh thường nhìn Hoắc Cải, chỉ thiếu điều viết lên mặt y ba chữ “Đồ tham ăn”.
“Ta thấy người trong viện của lão gia và nhị gia đều đang thu dọn đồ đạc, nói muốn tới nhà đại thiếu gia chơi vài ngày. Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. Ta tới hỏi ngươi một tiếng, ngươi có đi không, viện chúng ta có cần thu thập gì không?”
Hoắc Cải chớp mắt mấy cái, có điểm ngỡ ngàng. Y cũng mới được biết tin này. Vạn lão gia căn bản sẽ không nhớ tới chuyện mình còn có một tiểu nhi tử đang cô đơn rúc mình trong góc nào đó ở Vạn phủ.
“Ờ, vậy hả! Ta không đi…” Hoắc Cải lắc đầu. Y còn chính sự cần làm, đâu có rảnh mà đi gặp vị đại thiếu gia diễn viên quần chúng gì đó. Vạn phủ lưu lại một mình mình càng hay, trong núi không cọp khỉ xưng vương mà.
Nha hoàn dùng ánh mắt “Ngươi quả nhiên lại bị quên rồi” hung hăng thương hại Hoắc Cải xong, lắc lắc eo nhỏ đi mất.
Hoắc Cải bình tĩnh đóng cửa, trở về trước bàn, cầm lấy sách, sau đó… kêu thảm thiết.
Hoắc Cải xông lên trước giật cửa ra, làm bộ dạng ‘Xin ngươi đừng có vất bỏ ta’, thê lương hô hoán: “Không không không, ta muốn đi! Ta nhất định phải đi!”
Đáng tiếc, trong viện đã trống không rồi.
“Quay lại đi, ta muốn đi mà!!!” Hoắc Cải khóc thét thảm thiết, âm chấn cửu thiên.
“Đi thì đi, kêu thảm thế làm gì?” Trước cửa viện lộ ra một cái đầu, mang theo ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần, chính là nha hoàn chưa đi được bao xa đã được Hoắc Cải thâm tình hô hoán gọi trở về.
Hoắc Cải trong chớp mắt vui vẻ ra mặt: “Ngươi về rồi, thật tốt quá, chúng ta nhanh nhanh thu thập đi, nếu như không kịp… A không, nếu liên lụy mọi người sẽ không tốt.”
Nha hoàn hồ nghi nhìn ai đó trong chớp mắt liền hạnh phúc trào dâng, gì cũng không nói, đi thu thập.
Hoắc Cải lẳng lặng thở ra một hơi, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì… bỏ lỡ rồi.
Vừa nãy y suýt quên, trong nguyên tác cũng có vụ gõ cửa này: ngay lúc Vạn Thử Ly đang dằn vặt Vạn Nhận Luân đến chết đi sống lại, Vạn lão gia đột nhiên quyết định đi thăm đại nhi tử, vì thế cả nhà dọn ổ rời đi.
Cúc hoa của Vạn Nhận Luân trong lần dọn ổ này cũng bị chịu tàn phá nghiêm trọng, các loại tình tiết nhộn nhạo cũng theo đó triển khai. Có thể là xe. chấn, có thể là cưỡi ngựa, có thể là dã. hợp, có thể là thú. giao…
Không sai, thú. giao!
Con chó làm đạo cụ bạo cúc chính là do đại ca Vạn Tư Tề hữu nghị tài trợ (mặc dù là trong tình huống hắn không biết chuyện này). Cho nên, để giải quyết xong tất cả dưa chuột đã thăm viếng cúc hoa này, Hoắc Cải chỉ có thể không ngại thiên lý xa xôi chạy đến chỗ Vạn Tư Tề —— ngược một con chó.
Hoắc Cải nhìn bầu trời đen nghịt, chân mày vẫn như trước không giãn ra được, trong nguyên tác, là Vạn Thử Ly không muốn nửa đường không có đồ chơi mới đem Vạn Nhận Luân theo, hiện giờ, mình căn bản sẽ không được mời, phải thể nào mới lẫn theo được đây?
Hoắc Cải che mặt, đây đúng là nhân sinh! Vĩnh viễn không nên đánh giá cao giá trị nhân phẩm của ngươi, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp số lượng bi kịch của ngươi.
Bi kịch không chỉ là ngươi chen lên một chiếc xe lửa mình không muốn đi, mà hơn nữa, ngươi không có vé, lại phải nghĩ biện pháp chui lên xe mà không bị nhân viên soát vé đạp xuống.
“Tam thiếu gia, ngươi đang làm gì đó?” Nha hoàn nghe được phía sau truyền đến từng trận tiếng đấm, nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
“Không có việc gì, ngươi để ta tự do… đấm tường một chút đi!” Hoắc Cải phất phất tay, vẻ mặt bi phẫn. Sau đó tiếp tục lảm nhảm: “Hoắc Cải a, Hoắc Cải, ngươi sống sao lại đuổi tận giết tuyệt, không chừa đường thoát như thế? Luân X coi như xong, ngươi còn viết thú. giao, thú. giao cái con bà nó thú. giao. Giờ sướng rồi, ngay cả một con chó cũng không thể buông tha!! Ngươi cái đồ xui xẻo.”
“Thu thập xong rồi.” Nha hoàn đem một bao quần áo nho nhỏ xách tới trước mặt Hoắc Cải.
“Chỉ có thế này?” Hoắc Cải mở to mắt.
Nha hoàn lông mày dựng thẳng, chế nhạo nói: “Tam thiếu gia của ta ơi, ngài tưởng mình là vương tôn công tử sao. Chẳng qua là đi đường có mười ngày, mang y phục gì đó là được rồi, lương khô tự có bên lão gia bọn họ chuẩn bị. Không thì ngài tự thu thập đi, muốn mang bao nhiêu mang bấy nhiêu.”
Hoắc Cải không lên tiếng nữa, nhưng lông mày y lại giãn ra, bởi y đã nghĩ được biện pháp rồi, chính là lên xe trước mua vé phụ sau!
“Giờ chúng ta nhanh đem hành lý để lên xe ngựa đi, ta sợ sáng mai không cẩn thận lại bị bỏ lại mất.” Hoắc Cải chân chó kiến nghị.
Nha hoàn không thèm đáp, mang tay nải đi khỏi, Hoắc Cải vội vã đuổi theo.
Hai người tới hậu viện nơi để xe ngựa, nha hoàn liếc mắt nhìn Hoắc Cải, hỏi: “Tam thiếu gia, không biết đâu là xe của ngài?”
Hoắc Cải chà xát chà xát tay, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: “Xe để lương khô chính là xe của ta, cha nói người ta nhỏ, tùy tiện chen chúc một chút là được.”
Nha hoàn đã lười khinh bỉ tiểu hài nhi không ai để ý rồi, đi tới trước, hỏi rõ xe ngựa xong thì đem bao ném vào, coi như xong việc.
Hoắc Cải nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa kia, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Sáng sớm, bên cạnh xe ngựa của Vạn phủ vang lên tiếng ồn ào, quản gia chuẩn bị kiểm tra thêm lần cuối mấy chiếc xe ngựa. Lúc vén màn của chiếc xe để lương khô lên, quản gia nhịn không được kinh hô: “Tam thiếu gia, ngài sao lại ở đây?”
Hoắc Cải bình tĩnh nói xạo: “Cha không phải muốn dẫn chúng ta tới nhà đại ca sao? Lẽ nào ta tới sớm quá.”
Quản gia nhíu mày: “Ta sao không nghe lão gia nhắc qua nhỉ.”
“Sao lại thế được, ngươi xem, hành lý của ta đều mang theo hết rồi.” Hoắc Cải mỉm cười, ý bảo người nào đó xem thử bên trong xe này.
Quản gia thò đầu vào, chấn động. Trong xe này đặt đầy đồ vật tạp nham, chỉ chừa lại một không gian nhỏ chỉ đủ cho một người nằm ngang. Mấy thứ này bỏ vào trong xe từ lúc nào vậy?!
“Được rồi, Tam thiếu gia, ngài cứ đợi ở đây, sắp đi rồi đó.” Quản gia dứt lời, bất đắc dĩ buông mành xuống, rời đi.
Hoắc Cải thực hiện được được gian kế, khe khẽ ngáp một cái, cũng không uổng công mình vất vả chuyển hết gia sản cả đêm qua.
Biện pháp tốt nhất để mua vé bổ sung trước khi lên xe là gì? Chính là để cho toa xe quan trọng chứa đầy ắp đồ đạc của mình, nếu nhân viên bảo vệ nhất định đuổi người, chỉ có thể chọn một trong hai cách, hoặc trực tiếp bỏ đi toa xe quan trọng này, hoặc đem đồ của người đó lần lượt ném hết từng cái một ra ngoài, làm lỡ thời gian xuất phát.
Rất rõ ràng, nhân viên bảo vệ quản gia này cũng chẳng muốn vì một Tam thiếu gia có cũng như không mà gánh cái danh phục vụ thiếu chu đáo. Cho nên, giả bộ hồ đồ, cho đi luôn!
Trong buổi sớm náo nhiệt này, một thân ảnh đơn bạc gầy yếu, mang theo số lượng hành lý bự đến kinh người, lặng lẽ trốn lên chiếc xe ngựa cuối cùng đang chuẩn bị chạy về phía xa xăm. Y đang chờ khởi hành, chờ sự bắt đầu một đoạn lữ đồ mới, chờ sự xuất hiện của kẻ thù trong định mệnh, chờ một hồi đối quyết không thể không tham dự… Nhân cẩu đại chiến!
Mà trong thời gian hai tháng tiếp theo, Hoắc Cải ngoại trừ nhân lúc đám hạ nhân thỏ tử hồ bi, cưỡng bức lợi dụ đòi hết lại tiền tiêu vặt hàng tháng mà Vạn Nhận Luân bị cắt xén mấy năm trước, sau đó lên phố dạo một vòng ra thì đều duy trì mỹ đức của thục nữ không xuất môn nửa bước, trạch đến mốc meo.
Cũng may Vạn Nhận Luân vốn cũng thường làm như thế (đặc biệt là sau khi cùng đồng chí Vạn Thử Ly thân thiết gặp nhau), nhất thời, cũng không ai cảm thấy có gì kỳ lạ. Vạn Thử Ly vẫn bị giam như trước, Vạn lão gia vẫn xem tam nhi tử như không khí như cũ. Tựa hồ ngày tháng trôi qua không có gì thay đổi, cũng sẽ không có gì thay đổi.
Có câu, gian. tình là để bị bới móc, bình đạm là để bị quấy đục, diễn viên là để bị dày vò. Trong lúc Hoắc Cải đang nhàn nhàn nhã nhã sống cuộc sống xuyên qua bình thường, có người ở dưới trăng gõ cửa phòng Hoắc Cải.
Người đến là một người con gái, trong thời gian hai tháng này, nữ tử kia vẫn luôn ở riết bên cạnh Hoắc Cải, có thể nói người xa lạ quen thuộc nhất của y.
Hoắc Cải mở cửa, nhìn thấy người, ngây ngẩn. Y không tin nổi mà ngước nhìn sắc trời, nghĩ mãi không ra —— một ngày hai bữa đã đưa xong rồi nha, nha hoàn lười này còn chạy tới đây làm gì?
“Bữa nay thịnh hành đưa bữa khuya nữa hả?” Hoắc Cải thăm dò hỏi thử.
Nha hoàn khinh thường nhìn Hoắc Cải, chỉ thiếu điều viết lên mặt y ba chữ “Đồ tham ăn”.
“Ta thấy người trong viện của lão gia và nhị gia đều đang thu dọn đồ đạc, nói muốn tới nhà đại thiếu gia chơi vài ngày. Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. Ta tới hỏi ngươi một tiếng, ngươi có đi không, viện chúng ta có cần thu thập gì không?”
Hoắc Cải chớp mắt mấy cái, có điểm ngỡ ngàng. Y cũng mới được biết tin này. Vạn lão gia căn bản sẽ không nhớ tới chuyện mình còn có một tiểu nhi tử đang cô đơn rúc mình trong góc nào đó ở Vạn phủ.
“Ờ, vậy hả! Ta không đi…” Hoắc Cải lắc đầu. Y còn chính sự cần làm, đâu có rảnh mà đi gặp vị đại thiếu gia diễn viên quần chúng gì đó. Vạn phủ lưu lại một mình mình càng hay, trong núi không cọp khỉ xưng vương mà.
Nha hoàn dùng ánh mắt “Ngươi quả nhiên lại bị quên rồi” hung hăng thương hại Hoắc Cải xong, lắc lắc eo nhỏ đi mất.
Hoắc Cải bình tĩnh đóng cửa, trở về trước bàn, cầm lấy sách, sau đó… kêu thảm thiết.
Hoắc Cải xông lên trước giật cửa ra, làm bộ dạng ‘Xin ngươi đừng có vất bỏ ta’, thê lương hô hoán: “Không không không, ta muốn đi! Ta nhất định phải đi!”
Đáng tiếc, trong viện đã trống không rồi.
“Quay lại đi, ta muốn đi mà!!!” Hoắc Cải khóc thét thảm thiết, âm chấn cửu thiên.
“Đi thì đi, kêu thảm thế làm gì?” Trước cửa viện lộ ra một cái đầu, mang theo ánh mắt như nhìn kẻ tâm thần, chính là nha hoàn chưa đi được bao xa đã được Hoắc Cải thâm tình hô hoán gọi trở về.
Hoắc Cải trong chớp mắt vui vẻ ra mặt: “Ngươi về rồi, thật tốt quá, chúng ta nhanh nhanh thu thập đi, nếu như không kịp… A không, nếu liên lụy mọi người sẽ không tốt.”
Nha hoàn hồ nghi nhìn ai đó trong chớp mắt liền hạnh phúc trào dâng, gì cũng không nói, đi thu thập.
Hoắc Cải lẳng lặng thở ra một hơi, nguy hiểm quá, thiếu chút nữa thì… bỏ lỡ rồi.
Vừa nãy y suýt quên, trong nguyên tác cũng có vụ gõ cửa này: ngay lúc Vạn Thử Ly đang dằn vặt Vạn Nhận Luân đến chết đi sống lại, Vạn lão gia đột nhiên quyết định đi thăm đại nhi tử, vì thế cả nhà dọn ổ rời đi.
Cúc hoa của Vạn Nhận Luân trong lần dọn ổ này cũng bị chịu tàn phá nghiêm trọng, các loại tình tiết nhộn nhạo cũng theo đó triển khai. Có thể là xe. chấn, có thể là cưỡi ngựa, có thể là dã. hợp, có thể là thú. giao…
Không sai, thú. giao!
Con chó làm đạo cụ bạo cúc chính là do đại ca Vạn Tư Tề hữu nghị tài trợ (mặc dù là trong tình huống hắn không biết chuyện này). Cho nên, để giải quyết xong tất cả dưa chuột đã thăm viếng cúc hoa này, Hoắc Cải chỉ có thể không ngại thiên lý xa xôi chạy đến chỗ Vạn Tư Tề —— ngược một con chó.
Hoắc Cải nhìn bầu trời đen nghịt, chân mày vẫn như trước không giãn ra được, trong nguyên tác, là Vạn Thử Ly không muốn nửa đường không có đồ chơi mới đem Vạn Nhận Luân theo, hiện giờ, mình căn bản sẽ không được mời, phải thể nào mới lẫn theo được đây?
Hoắc Cải che mặt, đây đúng là nhân sinh! Vĩnh viễn không nên đánh giá cao giá trị nhân phẩm của ngươi, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp số lượng bi kịch của ngươi.
Bi kịch không chỉ là ngươi chen lên một chiếc xe lửa mình không muốn đi, mà hơn nữa, ngươi không có vé, lại phải nghĩ biện pháp chui lên xe mà không bị nhân viên soát vé đạp xuống.
“Tam thiếu gia, ngươi đang làm gì đó?” Nha hoàn nghe được phía sau truyền đến từng trận tiếng đấm, nghi hoặc quay đầu lại hỏi.
“Không có việc gì, ngươi để ta tự do… đấm tường một chút đi!” Hoắc Cải phất phất tay, vẻ mặt bi phẫn. Sau đó tiếp tục lảm nhảm: “Hoắc Cải a, Hoắc Cải, ngươi sống sao lại đuổi tận giết tuyệt, không chừa đường thoát như thế? Luân X coi như xong, ngươi còn viết thú. giao, thú. giao cái con bà nó thú. giao. Giờ sướng rồi, ngay cả một con chó cũng không thể buông tha!! Ngươi cái đồ xui xẻo.”
“Thu thập xong rồi.” Nha hoàn đem một bao quần áo nho nhỏ xách tới trước mặt Hoắc Cải.
“Chỉ có thế này?” Hoắc Cải mở to mắt.
Nha hoàn lông mày dựng thẳng, chế nhạo nói: “Tam thiếu gia của ta ơi, ngài tưởng mình là vương tôn công tử sao. Chẳng qua là đi đường có mười ngày, mang y phục gì đó là được rồi, lương khô tự có bên lão gia bọn họ chuẩn bị. Không thì ngài tự thu thập đi, muốn mang bao nhiêu mang bấy nhiêu.”
Hoắc Cải không lên tiếng nữa, nhưng lông mày y lại giãn ra, bởi y đã nghĩ được biện pháp rồi, chính là lên xe trước mua vé phụ sau!
“Giờ chúng ta nhanh đem hành lý để lên xe ngựa đi, ta sợ sáng mai không cẩn thận lại bị bỏ lại mất.” Hoắc Cải chân chó kiến nghị.
Nha hoàn không thèm đáp, mang tay nải đi khỏi, Hoắc Cải vội vã đuổi theo.
Hai người tới hậu viện nơi để xe ngựa, nha hoàn liếc mắt nhìn Hoắc Cải, hỏi: “Tam thiếu gia, không biết đâu là xe của ngài?”
Hoắc Cải chà xát chà xát tay, dáng vẻ ngoan ngoãn nói: “Xe để lương khô chính là xe của ta, cha nói người ta nhỏ, tùy tiện chen chúc một chút là được.”
Nha hoàn đã lười khinh bỉ tiểu hài nhi không ai để ý rồi, đi tới trước, hỏi rõ xe ngựa xong thì đem bao ném vào, coi như xong việc.
Hoắc Cải nhìn chằm chằm vào cỗ xe ngựa kia, lộ ra một nụ cười giảo hoạt.
Sáng sớm, bên cạnh xe ngựa của Vạn phủ vang lên tiếng ồn ào, quản gia chuẩn bị kiểm tra thêm lần cuối mấy chiếc xe ngựa. Lúc vén màn của chiếc xe để lương khô lên, quản gia nhịn không được kinh hô: “Tam thiếu gia, ngài sao lại ở đây?”
Hoắc Cải bình tĩnh nói xạo: “Cha không phải muốn dẫn chúng ta tới nhà đại ca sao? Lẽ nào ta tới sớm quá.”
Quản gia nhíu mày: “Ta sao không nghe lão gia nhắc qua nhỉ.”
“Sao lại thế được, ngươi xem, hành lý của ta đều mang theo hết rồi.” Hoắc Cải mỉm cười, ý bảo người nào đó xem thử bên trong xe này.
Quản gia thò đầu vào, chấn động. Trong xe này đặt đầy đồ vật tạp nham, chỉ chừa lại một không gian nhỏ chỉ đủ cho một người nằm ngang. Mấy thứ này bỏ vào trong xe từ lúc nào vậy?!
“Được rồi, Tam thiếu gia, ngài cứ đợi ở đây, sắp đi rồi đó.” Quản gia dứt lời, bất đắc dĩ buông mành xuống, rời đi.
Hoắc Cải thực hiện được được gian kế, khe khẽ ngáp một cái, cũng không uổng công mình vất vả chuyển hết gia sản cả đêm qua.
Biện pháp tốt nhất để mua vé bổ sung trước khi lên xe là gì? Chính là để cho toa xe quan trọng chứa đầy ắp đồ đạc của mình, nếu nhân viên bảo vệ nhất định đuổi người, chỉ có thể chọn một trong hai cách, hoặc trực tiếp bỏ đi toa xe quan trọng này, hoặc đem đồ của người đó lần lượt ném hết từng cái một ra ngoài, làm lỡ thời gian xuất phát.
Rất rõ ràng, nhân viên bảo vệ quản gia này cũng chẳng muốn vì một Tam thiếu gia có cũng như không mà gánh cái danh phục vụ thiếu chu đáo. Cho nên, giả bộ hồ đồ, cho đi luôn!
Trong buổi sớm náo nhiệt này, một thân ảnh đơn bạc gầy yếu, mang theo số lượng hành lý bự đến kinh người, lặng lẽ trốn lên chiếc xe ngựa cuối cùng đang chuẩn bị chạy về phía xa xăm. Y đang chờ khởi hành, chờ sự bắt đầu một đoạn lữ đồ mới, chờ sự xuất hiện của kẻ thù trong định mệnh, chờ một hồi đối quyết không thể không tham dự… Nhân cẩu đại chiến!