Chương : 20
Alina thân mình hơi cứng đờ, đôi mắt mị lên, lui một bước, cũng không có hỏi lại việc của Sở Từ.
Hai người bọn họ biết nhau khi còn ở nước ngoài, lúc ấy Lục Tấn còn trẻ nhưng lại vô cùng có thiên phú về phương diện y học, ở nước ngoài mấy năm đèn sách, cũng chính lúc đó được cha của Alina coi trọng, là người mà ông ta tín nhiệm nhất.
Mà tính tình Lục Tấn lạnh lùng, Alina luôn một bên làm phiền hắn, nhưng hắn một chút cũng không để ý tới, chỉ chú trọng tới công việc.
Lục Tấn là người trầm tĩnh soái khí, cùng với bộ dạng như không hợp với thế giới này, chính là làm Alina vạn phần mê muội.
Cô ta từng xem Lục Tấn cầm dao phẫu thuật thực hiện thực nghiệm, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng hờ hững, không có một chút quan tâm sợ hãi, động tác lại chuẩn như là máy móc thực hiện.
Ở nước ngoài, lén hoạt động thực nghiệm tự nhiên không phải cứ lập hồ sơ báo cáo là có thể chính thức thực hiện, người này rõ ràng cũng biết mình đang làm gì, nhưng như cũ vẫn luôn vân đạm phong khinh*.
*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Hắn cho người ta cảm giác giống như vực sâu, biết rõ nguy hiểm, nhưng lại không nhịn được nhón chân hướng xuống nhìn.
Mà lúc nói tên Alina, cô ta nghe rõ sự không kiên nhẫn trong giọng nói ấy.
Nhanh như vậy liền không kiên nhẫn?
Hơn nữa chỉ vì một tiểu cô nương như vậy?
Alina nhíu mày, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ máu.
"Tôi rất bận." Thấy cô ta còn chưa rời đi, Lục Tấn kéo Sở Từ lên phía trước, nhàn nhạt nói.
Alina rũ mắt nhìn thoáng qua bộ dáng Sở Từ.
Tiểu cô nương bộ dáng nhất phái ngây thơ hồn nhiên, thuần tịnh đơn thuần như vậy sao có thể thích hợp với Lục Tấn?!
Sở Từ đi phía sau Lục Tấn, mũi nhỏ nhăn lại, ngửi được trên người nữ nhân này đều là mùi thuốc lá, con ngươi hơi chớp, giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt hắn.
Ngươi này không chỉ có gương mặt đẹp, trên người giống như còn mang theo một loại nha phiến, thần bí làm người cảm giác nghiện.
"Tôi không quấy rầy anh nữa, chờ anh rảnh tôi sẽ quay lại."
Biết rõ hiện tại là thời gian hắn nghỉ trưa, trong tay còn cầm theo hộp cơm, một bên nắm tay Sở Từ, căn bản không giống như bộ dáng bận rộn, nhưng Alina vẫn mím môi mang theo ý cười nói.
Dứt khoát rời đi.
Mãi cho đến khi Alina rời đi, Lục Tấn đều không cho cô ta một ánh mắt, dắt Sở Từ đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, đem hộp cơm mở ra.
Vài món ăn cực kỳ đơn giản, còn hơi nóng, Lục Tấn cầm đôi đũa gắp một miếng ăn thử.
Đảo mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh bộ dạng hồi hộp, nhìn trời nhìn đất, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói, "Nghe nói tay nghề không tồi?"
Sở Từ ánh mắt kiên định, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêng mình sang, Lục Tấn hơi nhíu mày, theo bản năng muốn lui sang một bên, nhưng cô nhanh chóng ăn miếng đồ ăn kẹp ở chiếc đũa.
Trừ bỏ mang theo một chút hồ vị, kỳ thực vẫn có thể ăn được.
Sở Từ nuốt xong đồ ăn, sau đó hướng Lục Tấn nghiêm túc gật đầu.
Ý tứ như muốn nói——
Đúng vậy, không sai, tay nghề của ta chính là không tồi.
Lục Tấn:...
Hơi thở của tiểu cô nương rời đi, nháy mắt trong lòng hắn lập tức tràn tới một loại cảm giác không nói lên lời.
Như là...... Có chút luyến tiếc.
Lục Tấn nhìn chiếc đũa trong tay mình, sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Từ.
....
Tác giả có lời muốn nói: Nhắn lại, phiếu phiếu, bút tâm.
Còn có ——
Ta, quân khuynh, cũng không tạp văn! Không tiếp thu phản bác *^V^* bỏ chạy......
Tấu chương xong.
Editor có lời muốn nói: Cách 1 ngày ra một lần vậy, chứ dạo này ta bận quá! =^=
Bao giờ có lịch chương thì ta sẽ thông báo.
➡⭐
Hai người bọn họ biết nhau khi còn ở nước ngoài, lúc ấy Lục Tấn còn trẻ nhưng lại vô cùng có thiên phú về phương diện y học, ở nước ngoài mấy năm đèn sách, cũng chính lúc đó được cha của Alina coi trọng, là người mà ông ta tín nhiệm nhất.
Mà tính tình Lục Tấn lạnh lùng, Alina luôn một bên làm phiền hắn, nhưng hắn một chút cũng không để ý tới, chỉ chú trọng tới công việc.
Lục Tấn là người trầm tĩnh soái khí, cùng với bộ dạng như không hợp với thế giới này, chính là làm Alina vạn phần mê muội.
Cô ta từng xem Lục Tấn cầm dao phẫu thuật thực hiện thực nghiệm, từ đầu đến cuối đều là bộ dáng hờ hững, không có một chút quan tâm sợ hãi, động tác lại chuẩn như là máy móc thực hiện.
Ở nước ngoài, lén hoạt động thực nghiệm tự nhiên không phải cứ lập hồ sơ báo cáo là có thể chính thức thực hiện, người này rõ ràng cũng biết mình đang làm gì, nhưng như cũ vẫn luôn vân đạm phong khinh*.
*vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Hắn cho người ta cảm giác giống như vực sâu, biết rõ nguy hiểm, nhưng lại không nhịn được nhón chân hướng xuống nhìn.
Mà lúc nói tên Alina, cô ta nghe rõ sự không kiên nhẫn trong giọng nói ấy.
Nhanh như vậy liền không kiên nhẫn?
Hơn nữa chỉ vì một tiểu cô nương như vậy?
Alina nhíu mày, hai bàn tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ máu.
"Tôi rất bận." Thấy cô ta còn chưa rời đi, Lục Tấn kéo Sở Từ lên phía trước, nhàn nhạt nói.
Alina rũ mắt nhìn thoáng qua bộ dáng Sở Từ.
Tiểu cô nương bộ dáng nhất phái ngây thơ hồn nhiên, thuần tịnh đơn thuần như vậy sao có thể thích hợp với Lục Tấn?!
Sở Từ đi phía sau Lục Tấn, mũi nhỏ nhăn lại, ngửi được trên người nữ nhân này đều là mùi thuốc lá, con ngươi hơi chớp, giương mắt nhìn thoáng qua gương mặt hắn.
Ngươi này không chỉ có gương mặt đẹp, trên người giống như còn mang theo một loại nha phiến, thần bí làm người cảm giác nghiện.
"Tôi không quấy rầy anh nữa, chờ anh rảnh tôi sẽ quay lại."
Biết rõ hiện tại là thời gian hắn nghỉ trưa, trong tay còn cầm theo hộp cơm, một bên nắm tay Sở Từ, căn bản không giống như bộ dáng bận rộn, nhưng Alina vẫn mím môi mang theo ý cười nói.
Dứt khoát rời đi.
Mãi cho đến khi Alina rời đi, Lục Tấn đều không cho cô ta một ánh mắt, dắt Sở Từ đến chỗ ghế sô pha rồi ngồi xuống, đem hộp cơm mở ra.
Vài món ăn cực kỳ đơn giản, còn hơi nóng, Lục Tấn cầm đôi đũa gắp một miếng ăn thử.
Đảo mắt nhìn tiểu cô nương bên cạnh bộ dạng hồi hộp, nhìn trời nhìn đất, không nhịn được cười khẽ một tiếng, nói, "Nghe nói tay nghề không tồi?"
Sở Từ ánh mắt kiên định, nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó nghiêng mình sang, Lục Tấn hơi nhíu mày, theo bản năng muốn lui sang một bên, nhưng cô nhanh chóng ăn miếng đồ ăn kẹp ở chiếc đũa.
Trừ bỏ mang theo một chút hồ vị, kỳ thực vẫn có thể ăn được.
Sở Từ nuốt xong đồ ăn, sau đó hướng Lục Tấn nghiêm túc gật đầu.
Ý tứ như muốn nói——
Đúng vậy, không sai, tay nghề của ta chính là không tồi.
Lục Tấn:...
Hơi thở của tiểu cô nương rời đi, nháy mắt trong lòng hắn lập tức tràn tới một loại cảm giác không nói lên lời.
Như là...... Có chút luyến tiếc.
Lục Tấn nhìn chiếc đũa trong tay mình, sau đó lại nhìn thoáng qua Sở Từ.
....
Tác giả có lời muốn nói: Nhắn lại, phiếu phiếu, bút tâm.
Còn có ——
Ta, quân khuynh, cũng không tạp văn! Không tiếp thu phản bác *^V^* bỏ chạy......
Tấu chương xong.
Editor có lời muốn nói: Cách 1 ngày ra một lần vậy, chứ dạo này ta bận quá! =^=
Bao giờ có lịch chương thì ta sẽ thông báo.
➡⭐