Chương : 36
Giờ học kết thúc.
Sở Từ chào tạm biệt Trương Tiêu, sau đó xách cặp ra về.
Trên đường có đi qua phòng học ban nhất, mấy nữ sinh đứng bàn luận ở hành lang nhìn thấy cô, lập tức có chút khinh miệt nhìn.
Vừa vặn Lâm Chiêu đi từ trong phòng học ra, cũng nhìn thấy Sở Từ, tiểu cô nương đứng ngược với ánh hoàng hôn chiều tà đầu mùa đông, đáy mắt thanh triệt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc dao động, sườn mặt trắng nõn mang màu sắc ấm áp quang mang nhìn vô cùng mềm mại.
Liền làm bước chân Lâm Chiêu hơi khựng lại, ngay sau đó một nữ sinh từ bên kia hành lang cầm quyển sách đi tới, "Lâm Chiêu, cậu xem đề này có phải làm như vậy không?"
Lâm Chiêu thuận miệng đáp, sau đó liền thấy nguyên bản biểu tình của tiểu cô nương lãnh đạm chợt tràn đầy sức sông, rực rỡ lung linh, làm cậu hơi hoảng hốt.
Cậu ta theo bản năng hướng về phía Sở Từ đang nhìn, liền thấy một thân ảnh thon dài đang đứng ở bên ngoài khu dạy học, cũng không biết tại sao bảo vệ lại mở cửa cho hắn đi vào như thế.
Hắn mặc một thân màu đen, vạt áo bị gió thổi hơi đong đưa, hơi rũ con ngươi, bộ dạng như đang đợi người.
Mà bước chân Sở Từ nhanh hơn, thanh âm mềm mại, tới gần hắn ngoan ngoãn nói một tiếng, "Anh trai."
Anh trai của Sở Từ? Kia chính là đại thiếu gia Sở gia chân chính sao?
Trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác không nói lên lời, mà chính Lâm Chiêu cũng không biết loại cảm giác này là cái gì.
Nam nhân đứng ở cửa kia giống như nhận thấy ánh mắt của cậu ta, hướng mắt nhìn tới.
Đáy mắt mang theo một tia lạnh lùng, cùng với cảm xúc cười như không cười, mặc dù đã có mắt kính che đi nhưng vẫn làm Lâm Chiêu lạnh sống lưng, cơ hồ theo bản năng lùi về phía sau.
Hoảng loạn cúi đầu hướng nữ sinh bên cạnh, tránh để hắn thấy được tia sợ hãi trong mắt.
Lục Tấn khóe môi xẹt qua một đạo cười lạnh, ánh mắt nhàn nhạt thu lại, nhìn tiểu cô nương đang bước nhanh đi tới, tia lạnh lẽo cũng tiêu tán, mày hơi nhướng, "Đi chậm một chút, không cần phải vội."
Tuy rằng bệnh tim của Sở Từ hắn đã xác định hiện tại không có vấn đề quá lớn, nhưng nhìn tiểu cô nương bước chân nhanh nhẹn, Lục Tấn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Giơ tay xoa đầu tiểu cô nương.
Nhìn đáy mắt Sở Từ sáng ngời, khóe môi Lục Tấn hơi câu lên, nhéo má, sắc mặt tiểu cô nương hơi tái nhợt, trên mặt có một chút trẻ con, thoạt nhìn nhược manh, nhưng vẫn là quá gầy.
"Tại sao anh tới đây?" Sở Từ không để ý tới ánh mắt lúc nãy của hắn, dừng lại kéo tay Lục Tấn.
"Tan sớm, đưa em về nhà ăn cơm."
Lục Tấn nhướng mày, đưa tay đỡ cặp Sở Từ, sau đó kéo cô ra ngoài.
Sở Từ đi phía sau hắn, thừa lúc hắn cầm cặp buông tay cô ra, tay nhỏ liền đút vào túi.
Đại khái là cảm thấy nhiệt độ không khí có chút lạnh, tay nhỏ kia nhét vào túi như vậy, hơi có chút không an phận động, mềm mại ấm.
Lục Tấn rũ con ngươi nhìn thoáng qua, tiểu cô nương giống như mờ mịt không biết chính mình đang làm sự tình gì, đôi mắt đối diện với hắn, khóe môi theo bản năng mang theo một tia ngọt ngào.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.
Sở Từ chào tạm biệt Trương Tiêu, sau đó xách cặp ra về.
Trên đường có đi qua phòng học ban nhất, mấy nữ sinh đứng bàn luận ở hành lang nhìn thấy cô, lập tức có chút khinh miệt nhìn.
Vừa vặn Lâm Chiêu đi từ trong phòng học ra, cũng nhìn thấy Sở Từ, tiểu cô nương đứng ngược với ánh hoàng hôn chiều tà đầu mùa đông, đáy mắt thanh triệt bình tĩnh, không có một chút cảm xúc dao động, sườn mặt trắng nõn mang màu sắc ấm áp quang mang nhìn vô cùng mềm mại.
Liền làm bước chân Lâm Chiêu hơi khựng lại, ngay sau đó một nữ sinh từ bên kia hành lang cầm quyển sách đi tới, "Lâm Chiêu, cậu xem đề này có phải làm như vậy không?"
Lâm Chiêu thuận miệng đáp, sau đó liền thấy nguyên bản biểu tình của tiểu cô nương lãnh đạm chợt tràn đầy sức sông, rực rỡ lung linh, làm cậu hơi hoảng hốt.
Cậu ta theo bản năng hướng về phía Sở Từ đang nhìn, liền thấy một thân ảnh thon dài đang đứng ở bên ngoài khu dạy học, cũng không biết tại sao bảo vệ lại mở cửa cho hắn đi vào như thế.
Hắn mặc một thân màu đen, vạt áo bị gió thổi hơi đong đưa, hơi rũ con ngươi, bộ dạng như đang đợi người.
Mà bước chân Sở Từ nhanh hơn, thanh âm mềm mại, tới gần hắn ngoan ngoãn nói một tiếng, "Anh trai."
Anh trai của Sở Từ? Kia chính là đại thiếu gia Sở gia chân chính sao?
Trong lòng lập tức dâng lên một loại cảm giác không nói lên lời, mà chính Lâm Chiêu cũng không biết loại cảm giác này là cái gì.
Nam nhân đứng ở cửa kia giống như nhận thấy ánh mắt của cậu ta, hướng mắt nhìn tới.
Đáy mắt mang theo một tia lạnh lùng, cùng với cảm xúc cười như không cười, mặc dù đã có mắt kính che đi nhưng vẫn làm Lâm Chiêu lạnh sống lưng, cơ hồ theo bản năng lùi về phía sau.
Hoảng loạn cúi đầu hướng nữ sinh bên cạnh, tránh để hắn thấy được tia sợ hãi trong mắt.
Lục Tấn khóe môi xẹt qua một đạo cười lạnh, ánh mắt nhàn nhạt thu lại, nhìn tiểu cô nương đang bước nhanh đi tới, tia lạnh lẽo cũng tiêu tán, mày hơi nhướng, "Đi chậm một chút, không cần phải vội."
Tuy rằng bệnh tim của Sở Từ hắn đã xác định hiện tại không có vấn đề quá lớn, nhưng nhìn tiểu cô nương bước chân nhanh nhẹn, Lục Tấn vẫn không nhịn được mà nhắc nhở.
Giơ tay xoa đầu tiểu cô nương.
Nhìn đáy mắt Sở Từ sáng ngời, khóe môi Lục Tấn hơi câu lên, nhéo má, sắc mặt tiểu cô nương hơi tái nhợt, trên mặt có một chút trẻ con, thoạt nhìn nhược manh, nhưng vẫn là quá gầy.
"Tại sao anh tới đây?" Sở Từ không để ý tới ánh mắt lúc nãy của hắn, dừng lại kéo tay Lục Tấn.
"Tan sớm, đưa em về nhà ăn cơm."
Lục Tấn nhướng mày, đưa tay đỡ cặp Sở Từ, sau đó kéo cô ra ngoài.
Sở Từ đi phía sau hắn, thừa lúc hắn cầm cặp buông tay cô ra, tay nhỏ liền đút vào túi.
Đại khái là cảm thấy nhiệt độ không khí có chút lạnh, tay nhỏ kia nhét vào túi như vậy, hơi có chút không an phận động, mềm mại ấm.
Lục Tấn rũ con ngươi nhìn thoáng qua, tiểu cô nương giống như mờ mịt không biết chính mình đang làm sự tình gì, đôi mắt đối diện với hắn, khóe môi theo bản năng mang theo một tia ngọt ngào.
...
Tác giả có lời muốn nói: Tấu chương xong.