Chương : 42
Thật đúng là hung hăng.
Lục Tấn liền phát ngốc.
Tiểu cô nương vừa rồi còn ăn kẹo nên mang theo hương vị ngọt tư tư, cả trọng lượng đặt trên người Lục Tấn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn.
Hơn nữa Sở Từ còn chơi xấu, dùng sức cắn mũi hắn, đúng thật rất đau.
Lục Tấn lập tức không có phản ứng lại, không khỏi nhẹ tê một tiếng, mắt kính bị Sở Từ chạm rớt, liền ngã xuống ghế sô pha.
Bởi vì mũi đau, lại đột nhiên không kịp phản ứng, Lục Tấn ngã ra phía sau, bị tiểu cô nương túm lấy tay, quyển sách trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng nho nhỏ.
Không chút do dự dùng tài hùng biện, xẹt qua chạm vào khóe môi tiểu cô nương.
Không biết nhớ tới cái gì, dừng lại động tác chính mình.
"Em là tiểu cẩu sao?" Không đoạt được còn cắn người?
Thanh âm Lục Tấn trầm thấp, xúc cảm ở mũi làm người run lên.
Đáy mắt ám trầm cơ hồ không khống chế được, tiểu gia hỏa này còn không biết điều đấm vào ngực hắn.
Một chút phòng bị cũng không có, liền bị móng vuốt của sói xám túm lấy hông.
"Từ Bảo, phải trao đổi."
Sói xám cười nhẹ, nghiêm trang gạt người.
Sở Từ đương nhiên nghe thấy được, hơi phồng má, ngẩng đầu chạm vào má Lục Tấn cho có lệ, sau đó lại cắn một cái.
Lại không hề nhẹ.
Quả thực chính là tiểu phôi đản.
Lục Tấn cảm nhận được cảm giác trên má, đưa tay vỗ vỗ tiểu gia hỏa.
Muốn làm cô thành thật một chút.
Sở Từ học theo, giơ tay chụp lấy hắn.
Đại khái là không kiềm chế lại lực đạo.
Có chút đau.
Tại sao sức lực của tiểu gia hỏa lại lớn như vậy?
Lục Tấn nhíu mày, sau đó xoay người phản kích.
Hai người ở trên sô pha nháo thành một đoàn.
Hởi thở độc thuộc về Sở Từ, giống như một sợi dây thừng, không ngừng kéo hắn tới từ thế giới bên ngoài.
Không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên có chút bất đồng.
Nháo đủ, Lục Tấn đè cái tiểu gia hỏa này lại.
Trong lòng cảm xúc cuồn cuộn không ngừng.
Đáy mắt có tia nguy hiểm, hắn đương nhiên biết chính mình đây là đang làm cái gì, nghĩ cái gì.
Nhưng đối với tiểu cô nương đã nhiều lần lặp lại loại cảm giác này.
Thật sự hắn không nghĩ tới...
Lục Tấn rũ con ngươi nhìn Sở Từ, đôi mắt cô hơi híp lại, hiển nhiên là cắn đến thực vui sướng, đối với hắn nhe răng cười.
Nếu nghĩ như vậy thì liền kệ đi.
Hắn nhận tài có được hay không?
Hơn nữa tài cấp một cái tiểu gia hỏa như vậy, hắn đương nhiên là tình nguyện.
Chẳng qua..... Hắn quơ quơ quyển sách trên tay.
"Tại sao đột nhiên muốn học?"
Sở Từ nhanh tay nhanh mắt cấm lấy quyển sách trong tay Lục Tấn, hất cằm cười tủm tỉm.
Lục Tấn nhìn tiểu cô nương cầm quyển sách đứng dậy, cái đuôi nhỏ của bộ đồ con thỏ theo động tác của cô hơi run lên.
Lóa mắt......
Lục Tấn duỗi tay nhéo.
Ân, mềm.
Sở Từ bước hai bước về phía trước, cầm quyển sách trong tay, quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói, "Bởi vì em là bé ngoan."
Xuy.
Lục Tấn nhướng mày, giơ tay vỗ đầu tiểu cô nương, "Ân, anh thích bé ngoan."
Sở Từ còn nghĩ chính mình có thể né tránh bàn tay của Lục Tấn, đôi mắt to tròn hơi nháy.
...
Tác giả có lời muốn nói: Giao phiếu phiếu nhắn lại lạp, An An
Tấu chương xong.
Lục Tấn liền phát ngốc.
Tiểu cô nương vừa rồi còn ăn kẹo nên mang theo hương vị ngọt tư tư, cả trọng lượng đặt trên người Lục Tấn, tay nhỏ ôm lấy cổ hắn.
Hơn nữa Sở Từ còn chơi xấu, dùng sức cắn mũi hắn, đúng thật rất đau.
Lục Tấn lập tức không có phản ứng lại, không khỏi nhẹ tê một tiếng, mắt kính bị Sở Từ chạm rớt, liền ngã xuống ghế sô pha.
Bởi vì mũi đau, lại đột nhiên không kịp phản ứng, Lục Tấn ngã ra phía sau, bị tiểu cô nương túm lấy tay, quyển sách trong tay lập tức rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng nho nhỏ.
Không chút do dự dùng tài hùng biện, xẹt qua chạm vào khóe môi tiểu cô nương.
Không biết nhớ tới cái gì, dừng lại động tác chính mình.
"Em là tiểu cẩu sao?" Không đoạt được còn cắn người?
Thanh âm Lục Tấn trầm thấp, xúc cảm ở mũi làm người run lên.
Đáy mắt ám trầm cơ hồ không khống chế được, tiểu gia hỏa này còn không biết điều đấm vào ngực hắn.
Một chút phòng bị cũng không có, liền bị móng vuốt của sói xám túm lấy hông.
"Từ Bảo, phải trao đổi."
Sói xám cười nhẹ, nghiêm trang gạt người.
Sở Từ đương nhiên nghe thấy được, hơi phồng má, ngẩng đầu chạm vào má Lục Tấn cho có lệ, sau đó lại cắn một cái.
Lại không hề nhẹ.
Quả thực chính là tiểu phôi đản.
Lục Tấn cảm nhận được cảm giác trên má, đưa tay vỗ vỗ tiểu gia hỏa.
Muốn làm cô thành thật một chút.
Sở Từ học theo, giơ tay chụp lấy hắn.
Đại khái là không kiềm chế lại lực đạo.
Có chút đau.
Tại sao sức lực của tiểu gia hỏa lại lớn như vậy?
Lục Tấn nhíu mày, sau đó xoay người phản kích.
Hai người ở trên sô pha nháo thành một đoàn.
Hởi thở độc thuộc về Sở Từ, giống như một sợi dây thừng, không ngừng kéo hắn tới từ thế giới bên ngoài.
Không khí chung quanh bỗng nhiên trở nên có chút bất đồng.
Nháo đủ, Lục Tấn đè cái tiểu gia hỏa này lại.
Trong lòng cảm xúc cuồn cuộn không ngừng.
Đáy mắt có tia nguy hiểm, hắn đương nhiên biết chính mình đây là đang làm cái gì, nghĩ cái gì.
Nhưng đối với tiểu cô nương đã nhiều lần lặp lại loại cảm giác này.
Thật sự hắn không nghĩ tới...
Lục Tấn rũ con ngươi nhìn Sở Từ, đôi mắt cô hơi híp lại, hiển nhiên là cắn đến thực vui sướng, đối với hắn nhe răng cười.
Nếu nghĩ như vậy thì liền kệ đi.
Hắn nhận tài có được hay không?
Hơn nữa tài cấp một cái tiểu gia hỏa như vậy, hắn đương nhiên là tình nguyện.
Chẳng qua..... Hắn quơ quơ quyển sách trên tay.
"Tại sao đột nhiên muốn học?"
Sở Từ nhanh tay nhanh mắt cấm lấy quyển sách trong tay Lục Tấn, hất cằm cười tủm tỉm.
Lục Tấn nhìn tiểu cô nương cầm quyển sách đứng dậy, cái đuôi nhỏ của bộ đồ con thỏ theo động tác của cô hơi run lên.
Lóa mắt......
Lục Tấn duỗi tay nhéo.
Ân, mềm.
Sở Từ bước hai bước về phía trước, cầm quyển sách trong tay, quay đầu nhìn hắn nghiêm túc nói, "Bởi vì em là bé ngoan."
Xuy.
Lục Tấn nhướng mày, giơ tay vỗ đầu tiểu cô nương, "Ân, anh thích bé ngoan."
Sở Từ còn nghĩ chính mình có thể né tránh bàn tay của Lục Tấn, đôi mắt to tròn hơi nháy.
...
Tác giả có lời muốn nói: Giao phiếu phiếu nhắn lại lạp, An An
Tấu chương xong.