Chương 75: Điểm yếu của Lục Vĩ Thành
Lục Vĩ Thành trợn to mắt nhìn người con gái nằm bất động trên nền đất lạnh lẽo, máu đỏ đã nhuốm hết bộ váy trắng trên người cô.
Đôi mắt Lục Vĩ Thành bỗng đỏ ngầu, khóe mắt rưng rưng, sống mũi cay cay, cả người anh run rẩy. Anh cúi người xuống, đôi tay anh từ từ chạm nhẹ vào người cô, anh đỡ cô dậy ôm vào lòng, giọng nói của anh thốt ra thành tiếng đã để lộ ra anh bây giờ đang mất bình tĩnh. Nói mất bình tĩnh thì không thể diễn tả được tâm trạng của Lục Vĩ Thành bây giờ, có rối bời, có sợ hãi, có lo lắng. Anh thậm chí như rơi xuống đáy vực sâu thâm không lối về.
Lục Vĩ Thành gấp gáp gọi tên Thẩm Nhã Tịnh, giọng nói xen phần nức nở, vừa nghẹn ngào, vừa đau lòng:"Tị..Tịnh Tịnh, em sao thế? Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Anh.. c.còn ch.. chưa cho em một h.. hôn lễ tử tế mà?"
Máu trên người Thẩm Nhã Tịnh lại bắt đầu chảy ra, Lục Vĩ Thành nhanh chóng dùng tay ấn vào những bộ phận quan trọng nhất của cơ thể cô. Anh lạnh mặt đi, vội vàng bế cô lên rồi nhanh chóng cất bước. Bây giờ không phải là lúc để lộ ra sự yếu đuối bên trong con người.
Trác Mục lúc này mới kịp đuổi đến Lục Vĩ Thành. Gương mặt Trác Mục thoáng trắng bệch khi nhìn thấy Lục Vĩ Thành bế Thẩm Nhã Tịnh. Trác Mục lắp bắp:"L.. Lục tổng, ph.. phu nhân sao... lại?"
"Cho người phong tỏa hiện trường nơi đây lại, bất kể ai cũng không được rời đi. Nếu thiếu mất một người" anh nói xong thì dừng lại nhìn thẳng vào Trác Mục khiến anh ta giật mình:"Thì cậu hiểu hậu quả rồi đúng chứ?"
Trác Mục nuốt ực một cái, thầm gật đầu sau đó làm theo lời Lục Vĩ Thành. Lục Vĩ Thành không nói gì sau những lời đó, ánh mắt sắc bén của Lục Vĩ Thành hiện lên một tia lửa nguy hiểm như thể muốn giết người ngay lập tức. Nếu không bế Thẩm Nhã Tịnh trên tay thì có lẽ anh sẽ nổi điên mà phát tiết mất.
Ánh mắt của Lục Vĩ Thành quả thực rất đáng sợ, trên người anh toát lên vẻ nguy hiểm chết chốc, không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu của anh. Giống như một áp lực vô hình nào đó xuất hiện bủa vây lấy tâm trí. Họ chỉ dám cúi đầu nhường đường cho anh đi mà không nói gì. Lục Vĩ Thành bước đi như một vị thần còn những người xung quanh đều phải kiêng nể anh.
Lục Vĩ Thành cho người phong tỏa hiện trường, anh còn đích thân gọi điện cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng liên lạc với cảnh sát Nam Hà phong tỏa mọi con đường tới bệnh viện để anh có thể đưa Thẩm Nhã Tịnh đến nhanh nhất có thể, chỉ sợ chậm trễ một giây có lẽ anh sẽ hối hận cả đời.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng nghe tin kẻ nắm quyền kinh tế của cả nước, người có ảnh hưởng không chỉ nền kinh tế châu Á mà còn lan rộng trên sắp thế giới - Lục Vĩ Thành gọi điện mà toát hết cả mồ hôi. Ông nghe xong vội vàng gọi điện cho cấp dưới tiến hành nhiệm vụ, nghe Lục Vĩ Thành nhờ vả dù không biết có chuyện gì nhưng tình thế hiện giờ rất cấp bách vì thế nên anh mới đích thân gọi điện. Ông ta đang lo sợ nên rất gấp gáp, sợ rằng chậm một giây thôi là quả bom hẹn giờ sẽ nổ mất.
Trước đây nếu không có Thẩm Nhã Tịnh, Lục Vĩ Thành có thể sống tùy ý thế nào cũng được, anh có thể nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện. Anh thờ ơ, lạnh nhạt vì bản thân anh vốn không có điểm yếu. Nhưng kể từ khi Thẩm Nhã Tịnh xuất hiện trong thế giới của anh, anh mới hiểu được điểm yếu đó đáng sợ như thế nào, là điểm chí mạng có thể tước đi sự sống của anh bất cứ khi nào.
Nếu một ngày nào đó Thẩm Nhã Tịnh biến mất, xiềng xích trói buộc, giữ chân con quỷ trong người anh sẽ biến mất. Khi ấy anh không biết mình có thể làm ra được chuyện kinh khủng gì. Trong mỗi chúng ta ai cũng có hai mặt, Lục Vĩ Thành cũng vậy tuy nhiên anh không bao giờ để lộ bộ mặt sâu kín đó của mình chỉ khi nào giới hạn của anh bị phá vỡ. Và Thẩm Nhã Tịnh chính là giới hạn của anh. Nếu như cô thật sự biến mất, khi ấy Lục Vĩ Thành sẽ khiến cả thế giới phải trả giá dù có dùng cách nào đi chăng nữa. Vì khi đó, con quỷ điên cuồng trong người anh đã không thể ngăn chính anh được nữa rồi.
Đôi mắt Lục Vĩ Thành bỗng đỏ ngầu, khóe mắt rưng rưng, sống mũi cay cay, cả người anh run rẩy. Anh cúi người xuống, đôi tay anh từ từ chạm nhẹ vào người cô, anh đỡ cô dậy ôm vào lòng, giọng nói của anh thốt ra thành tiếng đã để lộ ra anh bây giờ đang mất bình tĩnh. Nói mất bình tĩnh thì không thể diễn tả được tâm trạng của Lục Vĩ Thành bây giờ, có rối bời, có sợ hãi, có lo lắng. Anh thậm chí như rơi xuống đáy vực sâu thâm không lối về.
Lục Vĩ Thành gấp gáp gọi tên Thẩm Nhã Tịnh, giọng nói xen phần nức nở, vừa nghẹn ngào, vừa đau lòng:"Tị..Tịnh Tịnh, em sao thế? Sao lại như vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Anh.. c.còn ch.. chưa cho em một h.. hôn lễ tử tế mà?"
Máu trên người Thẩm Nhã Tịnh lại bắt đầu chảy ra, Lục Vĩ Thành nhanh chóng dùng tay ấn vào những bộ phận quan trọng nhất của cơ thể cô. Anh lạnh mặt đi, vội vàng bế cô lên rồi nhanh chóng cất bước. Bây giờ không phải là lúc để lộ ra sự yếu đuối bên trong con người.
Trác Mục lúc này mới kịp đuổi đến Lục Vĩ Thành. Gương mặt Trác Mục thoáng trắng bệch khi nhìn thấy Lục Vĩ Thành bế Thẩm Nhã Tịnh. Trác Mục lắp bắp:"L.. Lục tổng, ph.. phu nhân sao... lại?"
"Cho người phong tỏa hiện trường nơi đây lại, bất kể ai cũng không được rời đi. Nếu thiếu mất một người" anh nói xong thì dừng lại nhìn thẳng vào Trác Mục khiến anh ta giật mình:"Thì cậu hiểu hậu quả rồi đúng chứ?"
Trác Mục nuốt ực một cái, thầm gật đầu sau đó làm theo lời Lục Vĩ Thành. Lục Vĩ Thành không nói gì sau những lời đó, ánh mắt sắc bén của Lục Vĩ Thành hiện lên một tia lửa nguy hiểm như thể muốn giết người ngay lập tức. Nếu không bế Thẩm Nhã Tịnh trên tay thì có lẽ anh sẽ nổi điên mà phát tiết mất.
Ánh mắt của Lục Vĩ Thành quả thực rất đáng sợ, trên người anh toát lên vẻ nguy hiểm chết chốc, không ai dám nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo đỏ ngầu của anh. Giống như một áp lực vô hình nào đó xuất hiện bủa vây lấy tâm trí. Họ chỉ dám cúi đầu nhường đường cho anh đi mà không nói gì. Lục Vĩ Thành bước đi như một vị thần còn những người xung quanh đều phải kiêng nể anh.
Lục Vĩ Thành cho người phong tỏa hiện trường, anh còn đích thân gọi điện cho Bộ trưởng Bộ Quốc phòng liên lạc với cảnh sát Nam Hà phong tỏa mọi con đường tới bệnh viện để anh có thể đưa Thẩm Nhã Tịnh đến nhanh nhất có thể, chỉ sợ chậm trễ một giây có lẽ anh sẽ hối hận cả đời.
Bộ trưởng Bộ Quốc phòng nghe tin kẻ nắm quyền kinh tế của cả nước, người có ảnh hưởng không chỉ nền kinh tế châu Á mà còn lan rộng trên sắp thế giới - Lục Vĩ Thành gọi điện mà toát hết cả mồ hôi. Ông nghe xong vội vàng gọi điện cho cấp dưới tiến hành nhiệm vụ, nghe Lục Vĩ Thành nhờ vả dù không biết có chuyện gì nhưng tình thế hiện giờ rất cấp bách vì thế nên anh mới đích thân gọi điện. Ông ta đang lo sợ nên rất gấp gáp, sợ rằng chậm một giây thôi là quả bom hẹn giờ sẽ nổ mất.
Trước đây nếu không có Thẩm Nhã Tịnh, Lục Vĩ Thành có thể sống tùy ý thế nào cũng được, anh có thể nhắm mắt làm ngơ mọi chuyện. Anh thờ ơ, lạnh nhạt vì bản thân anh vốn không có điểm yếu. Nhưng kể từ khi Thẩm Nhã Tịnh xuất hiện trong thế giới của anh, anh mới hiểu được điểm yếu đó đáng sợ như thế nào, là điểm chí mạng có thể tước đi sự sống của anh bất cứ khi nào.
Nếu một ngày nào đó Thẩm Nhã Tịnh biến mất, xiềng xích trói buộc, giữ chân con quỷ trong người anh sẽ biến mất. Khi ấy anh không biết mình có thể làm ra được chuyện kinh khủng gì. Trong mỗi chúng ta ai cũng có hai mặt, Lục Vĩ Thành cũng vậy tuy nhiên anh không bao giờ để lộ bộ mặt sâu kín đó của mình chỉ khi nào giới hạn của anh bị phá vỡ. Và Thẩm Nhã Tịnh chính là giới hạn của anh. Nếu như cô thật sự biến mất, khi ấy Lục Vĩ Thành sẽ khiến cả thế giới phải trả giá dù có dùng cách nào đi chăng nữa. Vì khi đó, con quỷ điên cuồng trong người anh đã không thể ngăn chính anh được nữa rồi.