Chương 11: Được Lắm!
Trương Thịnh Hàm làm xong một đĩa miến xào mang tới đặt trên bàn, lúc này Thục Thanh Di đã vờ như mình vẫn xem tạp chí. Anh hơi liếc nhìn dáng vẻ của cô, sau đó lại nhìn vào bên trên trang bìa có ảnh của mình.
Nhớ đến những gì mà ông bà Thục đã làm trong khoảng thời gian hai bên thỏa thuận li hôn, Thục Thanh Di trầm mặc. Quả nhiên, có tiền hay không cũng không quan trọng bằng việc người ta hết tình. Một khi tình dứt, có dùng cả núi tiền núi bạc cũng không tài nào giữ nổi. Nhưng ngược lại, tiền lại mua được tình, là loại tình mà người ta sẵn sàng hạ mình xuống để có được.
Hóa ra cái thứ lấp lánh trong mắt Trương Thịnh Hàm mà anh thấy đó, cũng chỉ là vỏ bọc. Anh và cô, hai người đều có một góc khuất riêng, một cuộc sống riêng. Nhưng vô tình va vào nhau, lại có một điểm chung là gia đình đều tan vỡ. Và một người chọn cách lạc quan đối mặt, một người lại trở nên lạnh lùng.
"Hôm nay cô ở đây đi!"
Trương Thịnh Hàm từ nãy đến giờ hồn vía ở trên mây, nghe Thục Thanh Di nói xong câu này liền bừng tỉnh.
"Hả?"
"Hả cái gì? Ngày mai tôi phải dậy sớm chạy bộ, cần có người theo giám sát cùng. Không phải cô là sinh viên ngành y ư?"
Cô chớp mắt, lúc này đã không còn lầm lì im lặng nữa mà đã chịu nói lí lẽ với anh.
"Người giám sát ư? Vậy trước khi tôi đến thì ai đi cùng anh chứ?"
Thục Thanh Di đặt ly nước ngọt xuống bàn, "cạch" một cái liền khiến Trương Thịnh Hàm không còn muốn nhe nanh. Anh chống cằm nhìn cô, chau này hỏi.
"Cô trả lương hay tôi trả lương?"
Không nói nữa, cô dứt khoát quay người đi vào bếp rửa bát đĩa.
Cái gì mà "cô trả lương hay tôi trả lương?" Câu này đã nói bao nhiêu lần rồi? Biết là mỗi lần nói ra thì nó đều phát huy được tác dụng đấy, nhưng có cần nhấn mạnh thế không?
Thục Thanh Di nhìn thấy Trương Thịnh Hàm cứ dọn dẹp hết chỗ này tới chỗ kia mà không nói năn gì, lòng cũng sinh ra buồn chán. Anh ngồi tựa lưng vào sô pha, chân gác lên bàn mà hỏi.
"Cô không tò mò về tôi ư?"
Cô cầm cái khăn nhỏ đang lau ở bếp, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, ngẫm một lúc mới nói.
"Có gì để tò mò đâu?"
Thục Thanh Di cạn lời. Anh không biết cô đây là đang ngốc đến hết thuốc chữa thật, hay là cố tình muốn cho anh tức điên.
"Về danh tiếng của tôi. Hoặc chẳng hạn như lần trước cô hỏi ấy, về cha mẹ tôi?"
Trương Thịnh Hàm có hơi khựng lại. Rõ ràng lần đó cô chỉ vừa nhắc đến họ chút xíu thôi, anh đã liền tỏ ra rất lạnh lùng. Vậy mà bây giờ, không biết vì cớ gì mà anh lại chủ động đề cập như thế. Cô có chút khó hiểu. Chẳng lẽ mấy người nhà giàu đều sống như vậy cả ư? Mỗi người một cuộc sống riêng à? Ông bà Thục có lẽ cũng có một cuộc sống riêng của họ chăng? Hay là vì giữa Thục Thanh Di và gia đình có mâu thuẫn, nên khi cô nhắc đến họ anh mới không vui như vậy?
Hàng tá câu hỏi hiện ra ngập đầu Trương Thịnh Hàm, nhưng cô quyết không hé răng về việc đó. Thay vì vậy, cô lại nói.
"Cũng có tò mò chút ít."
Thục Thanh Di nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực.
"Hỏi đi! Tôi sẽ trả lời cô!"
Cô đặt cái khăn xuống bàn, tay gãi gãi cằm suy nghĩ nên hỏi sao cho ngắn gọn mà chuẩn xác nhất. Gương mặt trong veo khi cười như có ánh nắng rọi xuống, trở thành tâm điểm thu hút đối phương. Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn anh, câu này thốt ra rõ ràng là muốn gây sự.
"Muốn hỏi là tại sao anh lại ở dơ như vậy á?"
"Cô?"
Thục Thanh Di nghe xong liền bật cả người dậy, chỉ tay vào mặt Trương Thịnh Hàm. Nhưng anh chỉ vừa đứng lên chưa đi tới, cô đã sợ mình bị mắng mà chạy biến. Nhà này là của anh, anh đương nhiên rõ đường đi nước bước hơn cô nhiều. Thay vì chạy theo cô, anh lại đi vòng ra phía sau, như vậy lát nữa hai người sẽ gặp mặt nhau ngay tại hồ bơi.
Trương Thịnh Hàm quay đầu ra sau nhìn, còn nghĩ mình rất cao tay nên cười đắc ý, miệng còn rạng rỡ mà lẩm bẩm.
"Là không đuổi kịp rồi chứ gì? Vẫn là mình nhanh hơn!"
Nào ngờ, vừa dứt lời thì cả người liền đập vào lồng ngực của ai đó. Cô giật bắn mình, cả người cứng đờ cúi đầu không dám ngước lên. Thục Thanh Di hai tay chống hông, cúi đầu nhìn Trương Thịnh Hàm đang loay hoay gần như đứng trong lòng mình. Anh thở dài, tay chống lên cửa rồi hỏi với vẻ tự mãn.
"Là ai nhanh hơn nhỉ?"
Cô nuốt nước bọt, ngước nhìn lên để lộ gương mặt hối lỗi.
"Đương nhiên là anh! Là anh hết!"
"Chẳng phải vừa rồi rất đắc ý sao? Chạy như bay không cần nhìn đường kia mà?"
Trương Thịnh Hàm không cãi được, cũng không còn chút mặt mũi nào để cãi. Cô chấp nhận mình thua, còn phải chịu hình phạt của Thục Thanh Di là chiều nay tưới hết cả vườn cây trước và sau nhà. Thường thì công việc này anh sẽ gọi nhân viên bên chăm sóc cây kiểng tới làm. Nhưng xem ra hôm nay, có người sợ bọn họ mệt quá nên đã tự mình dâng hiến công sức.
Thục Thanh Di nhìn gương mặt của người thua cuộc nói không nên lời, khom người đến gần cô. Anh cong cong khóe môi, viền môi thanh tú như có sức hấp dẫn mê hoặc.
"Cô! Ngủ một giấc lấy sức mà chiều làm việc đi nhé!"
Trương Thịnh Hàm nhìn anh đi lướt qua người mình, hận không làm gì được mà vung chân lên đá không khí. Nào ngờ đá hơi mạnh, suýt nữa thì văng luôn xuống hồ bơi. Cô bám cả người vào cửa, sợ đến mức mặt mũi tái mép không ra gì.
Thục Thanh Di! Anh được lắm
Nhớ đến những gì mà ông bà Thục đã làm trong khoảng thời gian hai bên thỏa thuận li hôn, Thục Thanh Di trầm mặc. Quả nhiên, có tiền hay không cũng không quan trọng bằng việc người ta hết tình. Một khi tình dứt, có dùng cả núi tiền núi bạc cũng không tài nào giữ nổi. Nhưng ngược lại, tiền lại mua được tình, là loại tình mà người ta sẵn sàng hạ mình xuống để có được.
Hóa ra cái thứ lấp lánh trong mắt Trương Thịnh Hàm mà anh thấy đó, cũng chỉ là vỏ bọc. Anh và cô, hai người đều có một góc khuất riêng, một cuộc sống riêng. Nhưng vô tình va vào nhau, lại có một điểm chung là gia đình đều tan vỡ. Và một người chọn cách lạc quan đối mặt, một người lại trở nên lạnh lùng.
"Hôm nay cô ở đây đi!"
Trương Thịnh Hàm từ nãy đến giờ hồn vía ở trên mây, nghe Thục Thanh Di nói xong câu này liền bừng tỉnh.
"Hả?"
"Hả cái gì? Ngày mai tôi phải dậy sớm chạy bộ, cần có người theo giám sát cùng. Không phải cô là sinh viên ngành y ư?"
Cô chớp mắt, lúc này đã không còn lầm lì im lặng nữa mà đã chịu nói lí lẽ với anh.
"Người giám sát ư? Vậy trước khi tôi đến thì ai đi cùng anh chứ?"
Thục Thanh Di đặt ly nước ngọt xuống bàn, "cạch" một cái liền khiến Trương Thịnh Hàm không còn muốn nhe nanh. Anh chống cằm nhìn cô, chau này hỏi.
"Cô trả lương hay tôi trả lương?"
Không nói nữa, cô dứt khoát quay người đi vào bếp rửa bát đĩa.
Cái gì mà "cô trả lương hay tôi trả lương?" Câu này đã nói bao nhiêu lần rồi? Biết là mỗi lần nói ra thì nó đều phát huy được tác dụng đấy, nhưng có cần nhấn mạnh thế không?
Thục Thanh Di nhìn thấy Trương Thịnh Hàm cứ dọn dẹp hết chỗ này tới chỗ kia mà không nói năn gì, lòng cũng sinh ra buồn chán. Anh ngồi tựa lưng vào sô pha, chân gác lên bàn mà hỏi.
"Cô không tò mò về tôi ư?"
Cô cầm cái khăn nhỏ đang lau ở bếp, nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, ngẫm một lúc mới nói.
"Có gì để tò mò đâu?"
Thục Thanh Di cạn lời. Anh không biết cô đây là đang ngốc đến hết thuốc chữa thật, hay là cố tình muốn cho anh tức điên.
"Về danh tiếng của tôi. Hoặc chẳng hạn như lần trước cô hỏi ấy, về cha mẹ tôi?"
Trương Thịnh Hàm có hơi khựng lại. Rõ ràng lần đó cô chỉ vừa nhắc đến họ chút xíu thôi, anh đã liền tỏ ra rất lạnh lùng. Vậy mà bây giờ, không biết vì cớ gì mà anh lại chủ động đề cập như thế. Cô có chút khó hiểu. Chẳng lẽ mấy người nhà giàu đều sống như vậy cả ư? Mỗi người một cuộc sống riêng à? Ông bà Thục có lẽ cũng có một cuộc sống riêng của họ chăng? Hay là vì giữa Thục Thanh Di và gia đình có mâu thuẫn, nên khi cô nhắc đến họ anh mới không vui như vậy?
Hàng tá câu hỏi hiện ra ngập đầu Trương Thịnh Hàm, nhưng cô quyết không hé răng về việc đó. Thay vì vậy, cô lại nói.
"Cũng có tò mò chút ít."
Thục Thanh Di nhếch môi cười, khoanh tay trước ngực.
"Hỏi đi! Tôi sẽ trả lời cô!"
Cô đặt cái khăn xuống bàn, tay gãi gãi cằm suy nghĩ nên hỏi sao cho ngắn gọn mà chuẩn xác nhất. Gương mặt trong veo khi cười như có ánh nắng rọi xuống, trở thành tâm điểm thu hút đối phương. Cô nghĩ nghĩ rồi nhìn anh, câu này thốt ra rõ ràng là muốn gây sự.
"Muốn hỏi là tại sao anh lại ở dơ như vậy á?"
"Cô?"
Thục Thanh Di nghe xong liền bật cả người dậy, chỉ tay vào mặt Trương Thịnh Hàm. Nhưng anh chỉ vừa đứng lên chưa đi tới, cô đã sợ mình bị mắng mà chạy biến. Nhà này là của anh, anh đương nhiên rõ đường đi nước bước hơn cô nhiều. Thay vì chạy theo cô, anh lại đi vòng ra phía sau, như vậy lát nữa hai người sẽ gặp mặt nhau ngay tại hồ bơi.
Trương Thịnh Hàm quay đầu ra sau nhìn, còn nghĩ mình rất cao tay nên cười đắc ý, miệng còn rạng rỡ mà lẩm bẩm.
"Là không đuổi kịp rồi chứ gì? Vẫn là mình nhanh hơn!"
Nào ngờ, vừa dứt lời thì cả người liền đập vào lồng ngực của ai đó. Cô giật bắn mình, cả người cứng đờ cúi đầu không dám ngước lên. Thục Thanh Di hai tay chống hông, cúi đầu nhìn Trương Thịnh Hàm đang loay hoay gần như đứng trong lòng mình. Anh thở dài, tay chống lên cửa rồi hỏi với vẻ tự mãn.
"Là ai nhanh hơn nhỉ?"
Cô nuốt nước bọt, ngước nhìn lên để lộ gương mặt hối lỗi.
"Đương nhiên là anh! Là anh hết!"
"Chẳng phải vừa rồi rất đắc ý sao? Chạy như bay không cần nhìn đường kia mà?"
Trương Thịnh Hàm không cãi được, cũng không còn chút mặt mũi nào để cãi. Cô chấp nhận mình thua, còn phải chịu hình phạt của Thục Thanh Di là chiều nay tưới hết cả vườn cây trước và sau nhà. Thường thì công việc này anh sẽ gọi nhân viên bên chăm sóc cây kiểng tới làm. Nhưng xem ra hôm nay, có người sợ bọn họ mệt quá nên đã tự mình dâng hiến công sức.
Thục Thanh Di nhìn gương mặt của người thua cuộc nói không nên lời, khom người đến gần cô. Anh cong cong khóe môi, viền môi thanh tú như có sức hấp dẫn mê hoặc.
"Cô! Ngủ một giấc lấy sức mà chiều làm việc đi nhé!"
Trương Thịnh Hàm nhìn anh đi lướt qua người mình, hận không làm gì được mà vung chân lên đá không khí. Nào ngờ đá hơi mạnh, suýt nữa thì văng luôn xuống hồ bơi. Cô bám cả người vào cửa, sợ đến mức mặt mũi tái mép không ra gì.
Thục Thanh Di! Anh được lắm