Chương 19: Đâu Có Say?
Trương Thịnh Hàm cũng không hiểu sao Thục Thanh Di lại đột nhiên nhắc chuyện này. Cô cười trừ.
"Làm gì được đâu? Ông ấy là cha tôi mà?"
Anh khoanh tay trước ngực, cười với ánh mắt có phần chán ghét.
"Là cha thì có quyền làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao? Nếu là tôi, thì thà không có."
Cô nhìn anh chớp mi mắt.
"Cũng không nói như thế được, vì có tốt xấu ra sao cũng là người đã sinh ra mình."
"Chính vì cô cứ mãi chấp nhận, cho nên mới có bộ dạng như bây giờ đấy! Cô thích dáng vẻ lao đầu vào kiếm tiền của mình như bây giờ lắm ư?"
Trương Thịnh Hàm cảm thấy dường như câu chuyện mà cô và Thục Thanh Di nói đang đi theo hướng tiêu cực. Có vẻ như anh không có thiện cảm lắm về những chuyện gia đình, nên lúc nào nhắc tới cũng có vẻ mặt khó chịu.
"Mà thôi đi! Không nói với cô nữa! Cô cũng chả hiểu gì về tôi đâu!"
Thục Thanh Di nói rồi đi lên phòng đóng rầm cửa lại. Anh đến bên giường ngồi xuống, tiện tay kéo ngăn tủ ra, lục lọi bên dưới những tờ giấy A4, cuối cùng dừng lại khi trông thấy một tấm ảnh.
Tấm ảnh đã khá cũ nhưng màu sắc cũng không phai nhiều. Trong ảnh là một gia đình ba người, hai vợ chồng vai kề vai nhau hạnh phúc và một đứa con trai. Thục Thanh Di vẫn còn nhớ rõ thời mình còn học cấp 2, anh đã rất tự hào khi nói về cha mẹ mình. Gia đình Thục gia gương mẫu lại có con trai điển trai, học giỏi là ước mơ của bao nhiêu người.
Thục Thanh Di cười khẩy, cảm thấy lúc ấy mình hệt như một thằng hề, lại đi tin vào một câu chuyện tình yêu không hề tồn tại giữa cha và mẹ. Có lẽ vì những tổn thương trong lòng quá lớn, lại quá mức tàn nhẫn, mới hình thành nên một tính cách như vậy. Anh không yếu đuối đối diện sự thật, mà là đạp lên nó để đi, là nhìn thẳng về nó.
Đưa tấm ảnh lên ngang tầm nhìn, Thục Thanh Di chậm rãi xé nó đi. Xé đi khung cảnh bình yên từng có của quá khứ, xé đi tình yêu của cha và mẹ, xé đi lòng tin của anh dành cho thứ tình cảm kia.
Trương Thịnh Hàm dọn dẹp xong xuôi thì đã là đầu giờ chiều. Cô vô thức nhìn về phía trên lầu, không rõ người kia bây giờ đang làm gì. Anh đã không xuống lầu cả buổi rồi, cũng không ăn uống gì cả. Mang theo tâm trạng bối rối, Trương Thịnh Hàm đứng trước cửa phòng anh mà gọi.
"Này! Anh ngủ ư?"
Không đúng! Anh ta làm gì có thói quen ngủ vào giờ này chứ?
Cô nghĩ ngợi, im lặng một lúc lâu lại tiếp tục gõ cửa.
Cộc! Cộc! Cộc!
"Này! Anh không định ăn chút gì sao? Cũng đã không còn... Sớm, nữa..."
Cửa phòng bất chợt mở ra, mùi rượu từ trong phòng xộc thẳng vào mũi khiến Trương Thịnh Hàm suýt ngộp thở. Cô nhíu mày, nhìn bộ dạng của Thục Thanh Di lúc này. Anh dường như say rồi, đứng chống hai tay lên cửa mà gục đầu, đợi một lúc sau mới ngẩn lên nhìn cô, hai mắt mơ màng.
"Cái gì? Gọi cái gì hả?"
Trương Thịnh Hàm chớp mắt, ngạc nhiên nhìn anh đang lơ mơ nhìn mình. Khi say, giọng của anh trầm đi không ít, nghe có chút khiến người ta choáng ngợp.
"Anh say rồi á? Để tôi nấu canh giải rượu cho nha!"
Cô còn chưa kịp quay đi, Thục Thanh Di đang chống tay lên cửa đã bất ngờ ngã về phía cô. Anh ngã nhào tới, cả người nghiêng vào lòng của một cô gái nhỏ nhắn hơn mình, khiến cô chao đảo.
"Oái! Này! Anh... Nặng quá đi!"
Trương Thịnh Hàm khốn khổ vô cùng, lảo đảo một hồi mới bám vào cửa được mà đứng vững.
"Cô..."
Thục Thanh Di nhíu mày, đột nhiên khom đến sát gần khiến cô như nín thở. Hơi rượu vơi đi bớt, hoặc là vì cô đã thấy quen hơn nên đã không còn choáng nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt của cô, một lúc sau mới lên tiếng.
"Cái mặt sao mà... Nhỏ xíu vậy?"
"Hả?"
Anh nói rồi đưa hai tay lên, bóp lấy hai gò má của cô mà nhào nặn chẳng khác gì một cục bột làm bánh. Trương Thịnh Hàm thoáng chốc đỏ mặt, cũng không hiểu sao lúc này mình lại thấy gò má nóng lợi hại, cả thính tai cũng thế.
Thục Thanh Di vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, còn đột nhiên phì cười, hai gò má của anh vì say mà đỏ lên.
"Nhưng mà... Cũng dễ thương ghê ha!"
"Anh say rồi đó!"
"Say cái gì mà say? Cái mặt tôi tỉnh vậy mà không thấy hả?"
Anh hỏi rồi tự vỗ mặt mình cho cô xem, không hiểu sao lúc này nhìn anh hệt như một đứa trẻ. Một đứa trẻ vô tư, không lạnh lùng cũng không còn nóng nảy. Trương Thịnh Hàm nhịn không được mà đưa tay che miệng cười, gật đầu.
"Rồi rồi! Tôi thấy rồi! Giờ thì vào phòng đã!"
Cô dìu Thục Thanh Di nằm xuống giường một cách vất vả, sau đó mới nhân lúc anh đang nằm mê man chưa nói thêm gì mà xuống lầu nấu canh giải rượu. Nấu xong, Trương Thịnh Hàm mang lên đặt ở bên bàn rồi vỗ vỗ tay anh.
"Có canh rồi! Mau uống đi thôi!"
Thục Thanh Di gật gật ngồi dậy, lúc này đã không còn rõ trời trăng gì nữa.
"À! Canh hả?"
Anh cầm bát canh lên uống, cũng chỉ là nghe cô bảo làm sao thì làm theo như thế, còn về thực tế thì không biết gì cả. Anh ngồi đó, đầu gục xuống rồi lại ngước lên, cứ như vậy đến lần thứ hai thì dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Trương Thịnh Hàm.
"Mà... Sao cô lại ở nhà tôi nhỉ?"
Cô bất lực, cũng thấy mình thật rảnh rỗi khi ngồi nói chuyện không đâu với người say như vậy.
"Anh thuê tôi về làm giúp việc, đương nhiên tôi phải ở nhà anh rồi!"
Thục Thanh Di gật đầu.
"Ờ ha! Vậy có phải cô ngủ cùng tôi không? Hả? Không nhớ gì hết trơn!"
Trương Thịnh Hàm nghe anh hỏi vậy mà cạn lời, nhìn anh ngồi đó một lúc lâu rồi nằm phịch xuống, cuối cùng cũng ngủ mất.
...
"Làm gì được đâu? Ông ấy là cha tôi mà?"
Anh khoanh tay trước ngực, cười với ánh mắt có phần chán ghét.
"Là cha thì có quyền làm những chuyện đáng xấu hổ như vậy sao? Nếu là tôi, thì thà không có."
Cô nhìn anh chớp mi mắt.
"Cũng không nói như thế được, vì có tốt xấu ra sao cũng là người đã sinh ra mình."
"Chính vì cô cứ mãi chấp nhận, cho nên mới có bộ dạng như bây giờ đấy! Cô thích dáng vẻ lao đầu vào kiếm tiền của mình như bây giờ lắm ư?"
Trương Thịnh Hàm cảm thấy dường như câu chuyện mà cô và Thục Thanh Di nói đang đi theo hướng tiêu cực. Có vẻ như anh không có thiện cảm lắm về những chuyện gia đình, nên lúc nào nhắc tới cũng có vẻ mặt khó chịu.
"Mà thôi đi! Không nói với cô nữa! Cô cũng chả hiểu gì về tôi đâu!"
Thục Thanh Di nói rồi đi lên phòng đóng rầm cửa lại. Anh đến bên giường ngồi xuống, tiện tay kéo ngăn tủ ra, lục lọi bên dưới những tờ giấy A4, cuối cùng dừng lại khi trông thấy một tấm ảnh.
Tấm ảnh đã khá cũ nhưng màu sắc cũng không phai nhiều. Trong ảnh là một gia đình ba người, hai vợ chồng vai kề vai nhau hạnh phúc và một đứa con trai. Thục Thanh Di vẫn còn nhớ rõ thời mình còn học cấp 2, anh đã rất tự hào khi nói về cha mẹ mình. Gia đình Thục gia gương mẫu lại có con trai điển trai, học giỏi là ước mơ của bao nhiêu người.
Thục Thanh Di cười khẩy, cảm thấy lúc ấy mình hệt như một thằng hề, lại đi tin vào một câu chuyện tình yêu không hề tồn tại giữa cha và mẹ. Có lẽ vì những tổn thương trong lòng quá lớn, lại quá mức tàn nhẫn, mới hình thành nên một tính cách như vậy. Anh không yếu đuối đối diện sự thật, mà là đạp lên nó để đi, là nhìn thẳng về nó.
Đưa tấm ảnh lên ngang tầm nhìn, Thục Thanh Di chậm rãi xé nó đi. Xé đi khung cảnh bình yên từng có của quá khứ, xé đi tình yêu của cha và mẹ, xé đi lòng tin của anh dành cho thứ tình cảm kia.
Trương Thịnh Hàm dọn dẹp xong xuôi thì đã là đầu giờ chiều. Cô vô thức nhìn về phía trên lầu, không rõ người kia bây giờ đang làm gì. Anh đã không xuống lầu cả buổi rồi, cũng không ăn uống gì cả. Mang theo tâm trạng bối rối, Trương Thịnh Hàm đứng trước cửa phòng anh mà gọi.
"Này! Anh ngủ ư?"
Không đúng! Anh ta làm gì có thói quen ngủ vào giờ này chứ?
Cô nghĩ ngợi, im lặng một lúc lâu lại tiếp tục gõ cửa.
Cộc! Cộc! Cộc!
"Này! Anh không định ăn chút gì sao? Cũng đã không còn... Sớm, nữa..."
Cửa phòng bất chợt mở ra, mùi rượu từ trong phòng xộc thẳng vào mũi khiến Trương Thịnh Hàm suýt ngộp thở. Cô nhíu mày, nhìn bộ dạng của Thục Thanh Di lúc này. Anh dường như say rồi, đứng chống hai tay lên cửa mà gục đầu, đợi một lúc sau mới ngẩn lên nhìn cô, hai mắt mơ màng.
"Cái gì? Gọi cái gì hả?"
Trương Thịnh Hàm chớp mắt, ngạc nhiên nhìn anh đang lơ mơ nhìn mình. Khi say, giọng của anh trầm đi không ít, nghe có chút khiến người ta choáng ngợp.
"Anh say rồi á? Để tôi nấu canh giải rượu cho nha!"
Cô còn chưa kịp quay đi, Thục Thanh Di đang chống tay lên cửa đã bất ngờ ngã về phía cô. Anh ngã nhào tới, cả người nghiêng vào lòng của một cô gái nhỏ nhắn hơn mình, khiến cô chao đảo.
"Oái! Này! Anh... Nặng quá đi!"
Trương Thịnh Hàm khốn khổ vô cùng, lảo đảo một hồi mới bám vào cửa được mà đứng vững.
"Cô..."
Thục Thanh Di nhíu mày, đột nhiên khom đến sát gần khiến cô như nín thở. Hơi rượu vơi đi bớt, hoặc là vì cô đã thấy quen hơn nên đã không còn choáng nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt của cô, một lúc sau mới lên tiếng.
"Cái mặt sao mà... Nhỏ xíu vậy?"
"Hả?"
Anh nói rồi đưa hai tay lên, bóp lấy hai gò má của cô mà nhào nặn chẳng khác gì một cục bột làm bánh. Trương Thịnh Hàm thoáng chốc đỏ mặt, cũng không hiểu sao lúc này mình lại thấy gò má nóng lợi hại, cả thính tai cũng thế.
Thục Thanh Di vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, còn đột nhiên phì cười, hai gò má của anh vì say mà đỏ lên.
"Nhưng mà... Cũng dễ thương ghê ha!"
"Anh say rồi đó!"
"Say cái gì mà say? Cái mặt tôi tỉnh vậy mà không thấy hả?"
Anh hỏi rồi tự vỗ mặt mình cho cô xem, không hiểu sao lúc này nhìn anh hệt như một đứa trẻ. Một đứa trẻ vô tư, không lạnh lùng cũng không còn nóng nảy. Trương Thịnh Hàm nhịn không được mà đưa tay che miệng cười, gật đầu.
"Rồi rồi! Tôi thấy rồi! Giờ thì vào phòng đã!"
Cô dìu Thục Thanh Di nằm xuống giường một cách vất vả, sau đó mới nhân lúc anh đang nằm mê man chưa nói thêm gì mà xuống lầu nấu canh giải rượu. Nấu xong, Trương Thịnh Hàm mang lên đặt ở bên bàn rồi vỗ vỗ tay anh.
"Có canh rồi! Mau uống đi thôi!"
Thục Thanh Di gật gật ngồi dậy, lúc này đã không còn rõ trời trăng gì nữa.
"À! Canh hả?"
Anh cầm bát canh lên uống, cũng chỉ là nghe cô bảo làm sao thì làm theo như thế, còn về thực tế thì không biết gì cả. Anh ngồi đó, đầu gục xuống rồi lại ngước lên, cứ như vậy đến lần thứ hai thì dừng lại, nhìn thẳng vào mặt Trương Thịnh Hàm.
"Mà... Sao cô lại ở nhà tôi nhỉ?"
Cô bất lực, cũng thấy mình thật rảnh rỗi khi ngồi nói chuyện không đâu với người say như vậy.
"Anh thuê tôi về làm giúp việc, đương nhiên tôi phải ở nhà anh rồi!"
Thục Thanh Di gật đầu.
"Ờ ha! Vậy có phải cô ngủ cùng tôi không? Hả? Không nhớ gì hết trơn!"
Trương Thịnh Hàm nghe anh hỏi vậy mà cạn lời, nhìn anh ngồi đó một lúc lâu rồi nằm phịch xuống, cuối cùng cũng ngủ mất.
...