Chương 41: Là Bọn Em
“Anh… Sao anh lại khóc? Có chuyện gì vậy? Nói em nghe có được không?”
Trương Thịnh Hàm sốt sắng lau nước mắt trên gương mặt tuấn mỹ của Thục Thanh Di. Cô không hiểu anh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng khó chịu ra sao. Nhưng không chỉ duy nhất hôm nay, mà trước khi anh bị thương nằm trong bệnh viện cũng đã từng như thế.
Anh khẽ lắc đầu, tay nắm chặt lấy tay cô rồi khàn giọng.
“Không! Không có gì!”
Trương Thịnh Hàm đương nhiên biết anh đang nói dối, lập tức lên tiếng ngay.
“Không có thì sao anh lại thế chứ? Anh không muốn nói em nghe ư?”
Cô vẫn đang bận lau khô nước mắt trên mặt anh, bàn tay thon thả nhẹ nhàng chạm lên làn da mịn. Thục Thanh Di thoáng thấy mình nhẹ nhõm hẳn. Có thể là vì vừa trút hết đi phiền muộn trong lòng, hoặc là vì sự quan tâm trước mặt. Anh nhìn cô dịu dàng, khóe môi cong lên.
“Em thật tốt!”
“Hửm?”
“Có em bên cạnh anh, thật là tốt!”
Thục Thanh Di nói xong liền dang tay ra ôm chặt lấy cô, bàn tay ấm áp xoa xoa trên lưng cô. Tựa như ôm lấy cả một vầng hào quang rực rỡ, cô mỉm cười hạnh phúc mà đáp lại. Những nỗi đau trong lòng anh, mỗi khi ở bên cạnh cô như hóa thành chút gì đó ngậm ngùi, rồi dần dần ngọt lịm. Anh nguyện đắm chìm, nguyện ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mà chứa đầy sức mạnh này. Nguồn sức mạnh chỉ dành cho mỗi anh, chỉ khiến cho mỗi anh tiếp thêm năng lượng mà mạnh mẽ.
Hai người đi bộ trên vỉa hè, vài chiếc ô tô lướt qua nhanh như gió trên đường, người đi bộ thưa thớt, cách nhau vài trụ đèn đường. Trời đêm qua vừa mưa nên vài chỗ còn ẩm ướt, hoa giấy rụng rơi lã chã, những thảm hoa màu hồng kết lại với nhau thật thơ mộng.
“Những chuyện này, anh chấp nhận kể cho em nghe hết ư?”
Sau khi nghe Thục Thanh Di nói về gia đình mình, Trương Thịnh Hàm như đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Cô không nghĩ rằng anh sẽ chọn cách mở lòng với cô, tin tưởng cô đến như thế. Hóa ra người luôn an ủi cô đừng buồn vì gia đình không êm ấm, tuổi thơ còn bất hạnh hơn cả cô. Hóa ra anh luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, thậm chí còn dùng nó che chắn cho cô mà bên trong toàn vết thương chưa lành.
“Ừm. Vì em đáng để tin tưởng.”
Thục Thanh Di cười nhẹ, đi bên cạnh cô càng thêm cao ráo và xán lạn.
“Xin lỗi! Vì em chỉ biết lắng nghe thôi, không giúp gì được cho anh cả!”
Anh dừng bước, quay người sang hơi khom xuống bẹo má của cô.
“Sao khờ quá vậy? Em nghe anh nói, chính là đang giúp anh rồi có biết không?”
Trương Thịnh Hàm hạnh phúc nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, thành tâm thành ý mà nói.
“Thanh Di! Anh cũng thật tốt!”
“Đến giờ mới biết anh tốt ư?”
Anh cười, đột nhiên cúi đầu xuống một tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, một tay luồng vào sau gáy. Sự dịu dàng đến khó cưỡng này khiến Trương Thịnh Hàm ngất ngây, mãi một lúc sau khi chìm đắm vào nó mới chợt nhớ ra mình đang ở ngoài đường. Cô xấu hổ cụp mắt, muốn né tránh vòng tay này.
“Về… Về khách sạn đã! Em có mua một ít thức ăn bên ngoài, sợ anh ăn nhiều món trong khách sạn sẽ không quen.”
Thục Thanh Di phì cười, lại bẹo gò má đáng yêu rồi đặt tay cô choàng qua tay mình. Hai người đi thong dong dưới đường phố Thái Lan, dưới những tàn hoa giấy nở rộ.
Mặc kệ ngày mai ra sau, mặc kệ tương lai trước mắt nhiều chông gai, thử thách thế nào. Chỉ cần bên cạnh là người mình thương, có ra sao cũng đều là mật ngọt.
Sau khi kết thúc buổi quay quảng cáo tại Thái, Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đã chọn chuyến bay sớm nhất để về lại Trung Quốc. Trải qua những kỉ niệm khó quên ở nơi đây, cũng là nơi mà cả hai nhận ra được tình cảm mà đối phương che giấu. Lần đầu tiên, anh thấy tiếc nuối khi phải rời đi như vậy.
Cả hai về đến nơi thì trời đã quá trưa, quản lí Kim đã có mặt từ rất sớm để đón hai người về nhà.
“Nào nào! Để anh xách hộ nhé!”
Trương Thịnh Hàm khách sáo cười nói.
“Không cần đâu ạ! Nó không nặng đâu!”
Thục Thanh Di bất ngờ bước tới giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng lấy mấy cái túi linh tinh mà cô cầm trên tay rồi bảo.
“Không nặng cũng không cần phải cầm. Em lên phòng tắm rửa đi, lát nữa dọn dẹp sau cũng được.”
Quản lí Kim bị sự dịu dàng đến bất ngờ này của anh làm cho há hốc miệng, hai mắt mở to ra mà nhìn. Trương Thịnh Hàm bối rối, vội chạy đi lên phòng để hai người ở lại dưới này. Anh ấy nhìn anh, chớp mắt liên tục mấy cái như thể không tin được. Thục Thanh Di vừa ngồi xuống đã thấy thoải mái vô cùng, lúc quay sang nhìn mới bắt gặp ánh mắt thăm dò của quản lí Kim.
“Anh sao thế?”
“Em… Và Thịnh Hàm?”
Thục Thanh Di nhíu mày khó hiểu.
“Em và Tiểu Hàm làm sao?”
Quản lí Kim một lần nữa thảng thốt há miệng.
“Tiểu Hàm á?”
Anh nhìn thái độ ngốc nghếch của anh ấy mà phải phì cười, ngồi thẳng lưng dậy mà nhìn. Sau đó gương mặt đẹp trai ngời ngời ra vẻ đăm chiêu, nghĩ xem nên nói thế nào đó để vừa ngắn gọn mà dễ hiểu nhất.
“Nói thế nào đây nhỉ?”
Thục Thanh Di nhích người đến sát gần quản lí Kim, choàng tay khoác lên vai anh ấy rồi thân mật bảo.
“Chẳng phải anh mong em sẽ thay đổi thái độ sao? Dịu dàng một chút, tình cảm một chút, biết quan tâm một chút.”
“Bây giờ em đã tìm được người để thể hiện những thứ đó rồi á! Anh thấy sao?”
Quản lí Kim bất ngờ đến độ nói không nên lời. Hóa ra hai con người này ngày ngày ở cạnh bên nhau, lại vô tình phát sinh tình cảm từ lúc nào mà không hay biết. Anh ấy như người ngơ ngẩn, chỉ tay vào anh rồi chỉ về phía trên lầu.
“Em? Cô ấy?”
Thục Thanh Di tặc lưỡi gạt tay người anh khờ của mình xuống rồi dịu giọng bảo.
“Không. Là bọn em.”
…
Trương Thịnh Hàm sốt sắng lau nước mắt trên gương mặt tuấn mỹ của Thục Thanh Di. Cô không hiểu anh đã xảy ra chuyện gì, trong lòng khó chịu ra sao. Nhưng không chỉ duy nhất hôm nay, mà trước khi anh bị thương nằm trong bệnh viện cũng đã từng như thế.
Anh khẽ lắc đầu, tay nắm chặt lấy tay cô rồi khàn giọng.
“Không! Không có gì!”
Trương Thịnh Hàm đương nhiên biết anh đang nói dối, lập tức lên tiếng ngay.
“Không có thì sao anh lại thế chứ? Anh không muốn nói em nghe ư?”
Cô vẫn đang bận lau khô nước mắt trên mặt anh, bàn tay thon thả nhẹ nhàng chạm lên làn da mịn. Thục Thanh Di thoáng thấy mình nhẹ nhõm hẳn. Có thể là vì vừa trút hết đi phiền muộn trong lòng, hoặc là vì sự quan tâm trước mặt. Anh nhìn cô dịu dàng, khóe môi cong lên.
“Em thật tốt!”
“Hửm?”
“Có em bên cạnh anh, thật là tốt!”
Thục Thanh Di nói xong liền dang tay ra ôm chặt lấy cô, bàn tay ấm áp xoa xoa trên lưng cô. Tựa như ôm lấy cả một vầng hào quang rực rỡ, cô mỉm cười hạnh phúc mà đáp lại. Những nỗi đau trong lòng anh, mỗi khi ở bên cạnh cô như hóa thành chút gì đó ngậm ngùi, rồi dần dần ngọt lịm. Anh nguyện đắm chìm, nguyện ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn mà chứa đầy sức mạnh này. Nguồn sức mạnh chỉ dành cho mỗi anh, chỉ khiến cho mỗi anh tiếp thêm năng lượng mà mạnh mẽ.
Hai người đi bộ trên vỉa hè, vài chiếc ô tô lướt qua nhanh như gió trên đường, người đi bộ thưa thớt, cách nhau vài trụ đèn đường. Trời đêm qua vừa mưa nên vài chỗ còn ẩm ướt, hoa giấy rụng rơi lã chã, những thảm hoa màu hồng kết lại với nhau thật thơ mộng.
“Những chuyện này, anh chấp nhận kể cho em nghe hết ư?”
Sau khi nghe Thục Thanh Di nói về gia đình mình, Trương Thịnh Hàm như đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác. Cô không nghĩ rằng anh sẽ chọn cách mở lòng với cô, tin tưởng cô đến như thế. Hóa ra người luôn an ủi cô đừng buồn vì gia đình không êm ấm, tuổi thơ còn bất hạnh hơn cả cô. Hóa ra anh luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc mạnh mẽ, thậm chí còn dùng nó che chắn cho cô mà bên trong toàn vết thương chưa lành.
“Ừm. Vì em đáng để tin tưởng.”
Thục Thanh Di cười nhẹ, đi bên cạnh cô càng thêm cao ráo và xán lạn.
“Xin lỗi! Vì em chỉ biết lắng nghe thôi, không giúp gì được cho anh cả!”
Anh dừng bước, quay người sang hơi khom xuống bẹo má của cô.
“Sao khờ quá vậy? Em nghe anh nói, chính là đang giúp anh rồi có biết không?”
Trương Thịnh Hàm hạnh phúc nhìn anh, đôi mắt long lanh ánh nước, thành tâm thành ý mà nói.
“Thanh Di! Anh cũng thật tốt!”
“Đến giờ mới biết anh tốt ư?”
Anh cười, đột nhiên cúi đầu xuống một tay nâng chiếc cằm nhỏ xinh lên, một tay luồng vào sau gáy. Sự dịu dàng đến khó cưỡng này khiến Trương Thịnh Hàm ngất ngây, mãi một lúc sau khi chìm đắm vào nó mới chợt nhớ ra mình đang ở ngoài đường. Cô xấu hổ cụp mắt, muốn né tránh vòng tay này.
“Về… Về khách sạn đã! Em có mua một ít thức ăn bên ngoài, sợ anh ăn nhiều món trong khách sạn sẽ không quen.”
Thục Thanh Di phì cười, lại bẹo gò má đáng yêu rồi đặt tay cô choàng qua tay mình. Hai người đi thong dong dưới đường phố Thái Lan, dưới những tàn hoa giấy nở rộ.
Mặc kệ ngày mai ra sau, mặc kệ tương lai trước mắt nhiều chông gai, thử thách thế nào. Chỉ cần bên cạnh là người mình thương, có ra sao cũng đều là mật ngọt.
Sau khi kết thúc buổi quay quảng cáo tại Thái, Thục Thanh Di và Trương Thịnh Hàm đã chọn chuyến bay sớm nhất để về lại Trung Quốc. Trải qua những kỉ niệm khó quên ở nơi đây, cũng là nơi mà cả hai nhận ra được tình cảm mà đối phương che giấu. Lần đầu tiên, anh thấy tiếc nuối khi phải rời đi như vậy.
Cả hai về đến nơi thì trời đã quá trưa, quản lí Kim đã có mặt từ rất sớm để đón hai người về nhà.
“Nào nào! Để anh xách hộ nhé!”
Trương Thịnh Hàm khách sáo cười nói.
“Không cần đâu ạ! Nó không nặng đâu!”
Thục Thanh Di bất ngờ bước tới giữ lấy tay cô, nhẹ nhàng lấy mấy cái túi linh tinh mà cô cầm trên tay rồi bảo.
“Không nặng cũng không cần phải cầm. Em lên phòng tắm rửa đi, lát nữa dọn dẹp sau cũng được.”
Quản lí Kim bị sự dịu dàng đến bất ngờ này của anh làm cho há hốc miệng, hai mắt mở to ra mà nhìn. Trương Thịnh Hàm bối rối, vội chạy đi lên phòng để hai người ở lại dưới này. Anh ấy nhìn anh, chớp mắt liên tục mấy cái như thể không tin được. Thục Thanh Di vừa ngồi xuống đã thấy thoải mái vô cùng, lúc quay sang nhìn mới bắt gặp ánh mắt thăm dò của quản lí Kim.
“Anh sao thế?”
“Em… Và Thịnh Hàm?”
Thục Thanh Di nhíu mày khó hiểu.
“Em và Tiểu Hàm làm sao?”
Quản lí Kim một lần nữa thảng thốt há miệng.
“Tiểu Hàm á?”
Anh nhìn thái độ ngốc nghếch của anh ấy mà phải phì cười, ngồi thẳng lưng dậy mà nhìn. Sau đó gương mặt đẹp trai ngời ngời ra vẻ đăm chiêu, nghĩ xem nên nói thế nào đó để vừa ngắn gọn mà dễ hiểu nhất.
“Nói thế nào đây nhỉ?”
Thục Thanh Di nhích người đến sát gần quản lí Kim, choàng tay khoác lên vai anh ấy rồi thân mật bảo.
“Chẳng phải anh mong em sẽ thay đổi thái độ sao? Dịu dàng một chút, tình cảm một chút, biết quan tâm một chút.”
“Bây giờ em đã tìm được người để thể hiện những thứ đó rồi á! Anh thấy sao?”
Quản lí Kim bất ngờ đến độ nói không nên lời. Hóa ra hai con người này ngày ngày ở cạnh bên nhau, lại vô tình phát sinh tình cảm từ lúc nào mà không hay biết. Anh ấy như người ngơ ngẩn, chỉ tay vào anh rồi chỉ về phía trên lầu.
“Em? Cô ấy?”
Thục Thanh Di tặc lưỡi gạt tay người anh khờ của mình xuống rồi dịu giọng bảo.
“Không. Là bọn em.”
…