Chương 46: Em Sẽ Không Hối Hận
Trương Thịnh Hàm mờ mịt như đang chìm trong một làn nước ngọt lịm. Cô hôn lên môi anh, dường như không muốn rời khỏi bờ môi ấy, càng không muốn anh sẽ rời đi. Từng nghĩ việc một người có nhiều suy nghĩ tiêu cực như cô, chọn cách mở lòng với ai đó là rất khó. Nhưng rõ ràng, Thục Thanh Di đã là người bước đến và thay cô làm tất cả mọi chuyện.
Anh không hề khiến cô tự ti, ngược lại còn tiếp thêm sức mạnh để cô đối diện. Anh là nguồn động lực, là ánh sáng, là mặt trời, là cả một hành tinh mang theo sự tích cực dù trong tim đầy vết xước.
Thục Thanh Di đối với Trương Thịnh Hàm, không chỉ là tình yêu hay một nửa còn lại, mà còn là một ân nhân. Người đã cứu rỗi cô ra khỏi những u tối của cuộc đời, khiến cô như có thêm sức mạnh.
“Xin em! Dù ngày mai có thế nào, cũng đừng rời khỏi anh!”
Anh nhẹ nhàng mà nỉ non bên tai cô, như thể rất sợ cô sẽ đi mất. Sợ cô sẽ vì những định kiến khắt khe của mẹ anh mà rời xa anh.
Trương Thịnh Hàm lòng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn, cọ cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của Thục Thanh Di.
“Sẽ không đâu.”
Tình yêu này, dẫu có thế nào cũng sẽ không vì vậy mà lung lay đâu! Anh đã tổn thương nhiều vậy mà! Em sẽ không, rời đi đâu!
Thục Thanh Di rũ mắt, nhìn gương mặt của cô đang ở rất gần, rất gần mình. Anh nghĩ, có lẽ lúc này cô nói những lời như thế là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Môi lại chạm môi, tay anh luồng ra sau gáy rồi từ từ đỡ cô ngồi dậy. Nơi lồng ngực cuồn cuộn lên một ngọn lửa bùng cháy.
Anh bế Trương Thịnh Hàm ngồi lên đùi mình, tay chạm lên phần đùi mềm mại trắng nõn của cô. Hai người không ai chịu rời môi ai, lưu luyến dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi mà gặm nhấm. Cô không sợ hãi, cũng không còn muốn trốn chạy. Chẳng hiểu lí do gì, mà lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, là hòa vào nhau cũng được, đi xa hơn cũng không sao.
Thục Thanh Di hé môi, giọng anh lúc này khàn đục, vừa trầm lại vừa có chút gì đó khiến người nghe sởn gai ốc.
“Tiểu Hàm! Em sẽ không hối hận đâu!”
Trương Thịnh Hàm cũng không rõ mình có nghe được hàm ý của câu này là gì không. Chỉ biết vài giây sau đó váy của mình bị xốc lên, mát lạnh khiến cô nổi hết da gà. Cô vẫn rất xấu hổ, nên ngoài việc tìm đến môi anh để hôn ra thì không biết làm sao nữa.
Thục Thanh Di làm việc gì cũng nhanh gọn không dài dòng. Môi thì vẫn hôn, nhưng tay vẫn rất linh hoạt mà cởi bỏ đi những thứ không cần thiết. Thoáng thấy trên váy của cô có một sợi dây ruy băng màu hồng nhạt, đầu lông mày anh nhíu lại. Lát sau, anh lại cẩn thận đeo nó lên để che mắt cô.
“Ơ?”
“Bây giờ chưa quen, nên đừng nhìn.”
Giọng anh nhẹ nhàng, như vừa tinh ý lại vừa có chút trêu chọc. Anh sợ cô khi nhìn thấy thứ mà mình sắp phóng thích ra ngoài thì sẽ hối hận ngay lập tức. Đèn phòng khách vẫn sáng trưng, Thục Thanh Di thấy không thoải mái nhưng không có nhiều thời gian làm chuyện vặt. Anh cởi khóa quần, thi thoảng lại cúi người xuống vờn quanh cánh môi của Trương Thịnh Hàm.
Mọi hành động diễn ra rất nhanh, nhưng đến giai đoạn này lại có chút khó khăn. Anh biết cô đây là lần đầu, nên việc đưa được thứ bên dưới này vào trong là không hề dễ.
“Tiểu Hàm! Há miệng ra nào!”
Thục Thanh Di nhẹ nhàng dụ dỗ, cô cũng rất ngoan ngoãn mà nghe theo. Anh cúi xuống gặm môi cô, nhân lúc cô lơ đãng mà chạm tay vào nơi tư mật đang khép kín. Trương Thịnh Hàm nhận ra mình bị lừa, thoáng giật mình lên rồi co chân lại. Hai tay cô bám vào bã vai của anh, rồi dần dần run lên dữ dội.
“A… Thanh… Thanh Di…”
“Đừng sợ! Lát nữa sẽ ổn thôi!”
“Ngoan!”
Thục Thanh Di liên tục trấn an cô gái nhỏ trong lòng mình, ngón tay linh hoạt đi vào bên trong nơi ướt át và mềm mại kia. Anh nghe âm thanh nức nở dưới thân mình, dục vọng không tự chủ được lại sôi sục lên. Gương mặt điển trai nhìn chằm chằm người con gái thon thả nõn nà bên dưới, cùng với tấm vải ruy băng che đi đôi mắt ngọc ngà.
Anh hôn lên môi cô, chậm rãi đặt “vật thể” kia ở trước cửa động. Tim đột nhiên như nhảy vọt lên, Trương Thịnh Hàm còn chưa kịp nói năng gì đã thấy có thứ gì đó chen vào giữa hai chân mình.
“Anh… Ư~”
“Thanh… Thanh Di… Khoan đã…”
Trương Thịnh Hàm rối rít muốn ngưng, nhưng cô đâu nhận ra được lúc này mọi thứ đã muộn rồi. Thục Thanh Di cẩn thận đi vào, nhìn dòng chất lỏng màu hồng nhàn nhạt từ nơi tư mật chảy ra. Trông như kẹo ngọt, như một thứ gì đó khiến anh bị mê hoặc không lối thoát.
Vì “hang động” còn nhỏ hẹp, nên anh chật vật mãi một lúc mới đi vào được bên trong. Yết hầu đưa đẩy lên xuống, gương mặt anh tuấn gợi cảm khẽ thở dốc.
“Shhh… Hmm…”
Trương Thịnh Hàm nằm trên sô pha, eo thon nhỏ được anh ôm trọn trong vòng tay mình. Thân dưới dần quen nhịp, đẩy đưa uyển chuyển không theo bất kì một loại vận tốc nhất định nào. Chỉ cần cảm thấy ổn, Thục Thanh Di lại di chuyển nhanh chút, cô vừa nức nở thì anh lại chậm chút.
Qua bao lâu không rõ, Trương Thịnh Hàm cảm thấy cơ thể mình được nhấc bổng lên ôm lấy cổ anh.
Đi lên phòng, Thục Thanh Di tắt đèn rồi xoay người đặt cô nằm xuống. Anh thôi không làm nữa, vì cô gái ngốc nghếch dưới thân đang run lên còn khóc thút thít trông rất tội nghiệp.
“Ngoan! Đừng khóc! Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi Tiểu Hàm!”
…
Anh không hề khiến cô tự ti, ngược lại còn tiếp thêm sức mạnh để cô đối diện. Anh là nguồn động lực, là ánh sáng, là mặt trời, là cả một hành tinh mang theo sự tích cực dù trong tim đầy vết xước.
Thục Thanh Di đối với Trương Thịnh Hàm, không chỉ là tình yêu hay một nửa còn lại, mà còn là một ân nhân. Người đã cứu rỗi cô ra khỏi những u tối của cuộc đời, khiến cô như có thêm sức mạnh.
“Xin em! Dù ngày mai có thế nào, cũng đừng rời khỏi anh!”
Anh nhẹ nhàng mà nỉ non bên tai cô, như thể rất sợ cô sẽ đi mất. Sợ cô sẽ vì những định kiến khắt khe của mẹ anh mà rời xa anh.
Trương Thịnh Hàm lòng dâng lên một cảm giác nghèn nghẹn, cọ cọ chóp mũi của mình lên chóp mũi của Thục Thanh Di.
“Sẽ không đâu.”
Tình yêu này, dẫu có thế nào cũng sẽ không vì vậy mà lung lay đâu! Anh đã tổn thương nhiều vậy mà! Em sẽ không, rời đi đâu!
Thục Thanh Di rũ mắt, nhìn gương mặt của cô đang ở rất gần, rất gần mình. Anh nghĩ, có lẽ lúc này cô nói những lời như thế là đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Môi lại chạm môi, tay anh luồng ra sau gáy rồi từ từ đỡ cô ngồi dậy. Nơi lồng ngực cuồn cuộn lên một ngọn lửa bùng cháy.
Anh bế Trương Thịnh Hàm ngồi lên đùi mình, tay chạm lên phần đùi mềm mại trắng nõn của cô. Hai người không ai chịu rời môi ai, lưu luyến dư vị ngọt ngào nơi đầu lưỡi mà gặm nhấm. Cô không sợ hãi, cũng không còn muốn trốn chạy. Chẳng hiểu lí do gì, mà lúc này cô chỉ muốn ôm chặt lấy anh, là hòa vào nhau cũng được, đi xa hơn cũng không sao.
Thục Thanh Di hé môi, giọng anh lúc này khàn đục, vừa trầm lại vừa có chút gì đó khiến người nghe sởn gai ốc.
“Tiểu Hàm! Em sẽ không hối hận đâu!”
Trương Thịnh Hàm cũng không rõ mình có nghe được hàm ý của câu này là gì không. Chỉ biết vài giây sau đó váy của mình bị xốc lên, mát lạnh khiến cô nổi hết da gà. Cô vẫn rất xấu hổ, nên ngoài việc tìm đến môi anh để hôn ra thì không biết làm sao nữa.
Thục Thanh Di làm việc gì cũng nhanh gọn không dài dòng. Môi thì vẫn hôn, nhưng tay vẫn rất linh hoạt mà cởi bỏ đi những thứ không cần thiết. Thoáng thấy trên váy của cô có một sợi dây ruy băng màu hồng nhạt, đầu lông mày anh nhíu lại. Lát sau, anh lại cẩn thận đeo nó lên để che mắt cô.
“Ơ?”
“Bây giờ chưa quen, nên đừng nhìn.”
Giọng anh nhẹ nhàng, như vừa tinh ý lại vừa có chút trêu chọc. Anh sợ cô khi nhìn thấy thứ mà mình sắp phóng thích ra ngoài thì sẽ hối hận ngay lập tức. Đèn phòng khách vẫn sáng trưng, Thục Thanh Di thấy không thoải mái nhưng không có nhiều thời gian làm chuyện vặt. Anh cởi khóa quần, thi thoảng lại cúi người xuống vờn quanh cánh môi của Trương Thịnh Hàm.
Mọi hành động diễn ra rất nhanh, nhưng đến giai đoạn này lại có chút khó khăn. Anh biết cô đây là lần đầu, nên việc đưa được thứ bên dưới này vào trong là không hề dễ.
“Tiểu Hàm! Há miệng ra nào!”
Thục Thanh Di nhẹ nhàng dụ dỗ, cô cũng rất ngoan ngoãn mà nghe theo. Anh cúi xuống gặm môi cô, nhân lúc cô lơ đãng mà chạm tay vào nơi tư mật đang khép kín. Trương Thịnh Hàm nhận ra mình bị lừa, thoáng giật mình lên rồi co chân lại. Hai tay cô bám vào bã vai của anh, rồi dần dần run lên dữ dội.
“A… Thanh… Thanh Di…”
“Đừng sợ! Lát nữa sẽ ổn thôi!”
“Ngoan!”
Thục Thanh Di liên tục trấn an cô gái nhỏ trong lòng mình, ngón tay linh hoạt đi vào bên trong nơi ướt át và mềm mại kia. Anh nghe âm thanh nức nở dưới thân mình, dục vọng không tự chủ được lại sôi sục lên. Gương mặt điển trai nhìn chằm chằm người con gái thon thả nõn nà bên dưới, cùng với tấm vải ruy băng che đi đôi mắt ngọc ngà.
Anh hôn lên môi cô, chậm rãi đặt “vật thể” kia ở trước cửa động. Tim đột nhiên như nhảy vọt lên, Trương Thịnh Hàm còn chưa kịp nói năng gì đã thấy có thứ gì đó chen vào giữa hai chân mình.
“Anh… Ư~”
“Thanh… Thanh Di… Khoan đã…”
Trương Thịnh Hàm rối rít muốn ngưng, nhưng cô đâu nhận ra được lúc này mọi thứ đã muộn rồi. Thục Thanh Di cẩn thận đi vào, nhìn dòng chất lỏng màu hồng nhàn nhạt từ nơi tư mật chảy ra. Trông như kẹo ngọt, như một thứ gì đó khiến anh bị mê hoặc không lối thoát.
Vì “hang động” còn nhỏ hẹp, nên anh chật vật mãi một lúc mới đi vào được bên trong. Yết hầu đưa đẩy lên xuống, gương mặt anh tuấn gợi cảm khẽ thở dốc.
“Shhh… Hmm…”
Trương Thịnh Hàm nằm trên sô pha, eo thon nhỏ được anh ôm trọn trong vòng tay mình. Thân dưới dần quen nhịp, đẩy đưa uyển chuyển không theo bất kì một loại vận tốc nhất định nào. Chỉ cần cảm thấy ổn, Thục Thanh Di lại di chuyển nhanh chút, cô vừa nức nở thì anh lại chậm chút.
Qua bao lâu không rõ, Trương Thịnh Hàm cảm thấy cơ thể mình được nhấc bổng lên ôm lấy cổ anh.
Đi lên phòng, Thục Thanh Di tắt đèn rồi xoay người đặt cô nằm xuống. Anh thôi không làm nữa, vì cô gái ngốc nghếch dưới thân đang run lên còn khóc thút thít trông rất tội nghiệp.
“Ngoan! Đừng khóc! Anh xin lỗi!”
“Xin lỗi Tiểu Hàm!”
…