Chương 55: Báo Hiếu Đi!
“Lần này không thể tham gia các hoạt động dài hạn, em có dự tính gì không?”
Quản lí Kim đi tản bộ cùng Thục Thanh Di ở công viên gần sân vận động. Anh đi thong dong bên cạnh anh ấy, dáng người cao lớn vừa vặn, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần jean đen.
“Tạm thời em vẫn chưa, nhưng đối với Tiểu Hàm thì em có.”
Anh ấy ngẩn ra, nhìn anh với ánh mắt vừa hoài nghi vừa đang tự đoán mò.
“Chuyện gì á? Đừng có nói với anh là…”
Quản lí Kim nghĩ ngay đến chuyện Thục Thanh Di muốn cùng Trương Thịnh Hàm kết hôn. Như vậy không phải không tốt, vì dẫu sao anh cũng đã tìm được ánh sáng chân chính của đời mình. Chỉ là trước mắt chuyện gia đình anh vẫn chưa thể gọi là yên ổn, mà phía anh cũng còn đang dang dở chặng đua.
Anh ấy vừa mong anh được hạnh phúc, cũng mong anh hãy sống hết mình với đam mê.
Thục Thanh Di phì cười, vội xua tay.
“Không phải đâu! Chuyện đó em có nghĩ qua, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc. Chuyện mà em nói là việc học hành của Tiểu Hàm á!”
“Việc học hành? À mà hình như cô bé đang theo học hành y phải không? Cũng lâu rồi anh chẳng nghe nhắc gì tới nữa!”
Anh khẽ thở dài, đang đi thì dừng bước lại, hai tay cho vào túi quần mà nhìn ra phía bờ sông.
“Gia đình cô ấy nhiều biến cố quá, từ khi đến nhà em làm thì lại gặp quá nhiều chuyện khiến việc học bị gián đoạn. Em muốn cô ấy tiếp tục học, em sẽ ở bên cạnh để hỗ trợ hết mình.”
Thục Thanh Di đã được sống với đam mê của mình, đã được đồng hành cùng những người anh em qua các chặng đua. Anh chinh phục được ước mơ, chinh phục những chặng đường lớn nhỏ và được mọi người công nhận. Anh muốn Trương Thịnh Hàm cũng thế. Vì anh biết cô cũng có ước mơ, cũng muốn được là chính mình.
Yêu một người là giúp họ trở nên tỏa sáng, giúp họ trở nên hạnh phúc hơn.
Lái xe về nhà, Thục Thanh Di thấy cổng mở thì chạy thẳng vào trong. Anh vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, đi vào trong gọi tên cô.
“Tiểu Hàm! Anh về rồi!”
Không ai lên tiếng trả lời. Anh đi một mạch lên phòng, nhà tắm sau đó lại đi ngược xuống phòng khách, vừa đi vừa gọi.
“Tiểu Hàm?”
Chợt nhớ ra lúc nãy mình về nhà cổng mở toang, mà bây giờ gọi thì không thấy cô đâu cả. Thục Thanh Di bắt đầu thấy không đúng, anh chạy ra ngoài sân thì thấy bình tưới cây nằm bên cạnh chậu hoa đỗ quyên, còn có bao tay vừa tháo ra. Rõ ràng Trương Thịnh Hàm trước đó ở ngoài sân, vậy mà bây giờ lại biến đi đâu mất.
Thục Thanh Di như ngồi trên đống lửa, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện. Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng không nghe máy, anh chạy ra bên ngoài để tìm thì nghe như có âm thanh gì đó.
Chuông điện thoại của Tiểu Hàm?
Anh vẫn giữ máy, đi đến gần một bụi cỏ thì phát hiện ra điện thoại của Trương Thịnh Hàm.
Cổng vẫn chưa đóng lại. Tiểu Hàm có thể đi đâu? Đến nỗi… Làm rơi cả điện thoại lại như này?.
Thục Thanh Di lòng rối như tơ vò, lại chuyển sang gọi cho quản lí Kim để báo tình hình, mong anh có thể giúp mình tìm kiếm. Hai người lái xe trên đường, không một manh mối nào về sự mất tích bất ngờ của cô, chỉ đi xung quanh như vậy.
“Cô ấy nói là chờ em về dùng cơm mà có thể đi đâu chứ?”
“Em bình tĩnh đi! Phải sáng suốt thì mới đi tìm người được chứ?”
Thục Thanh Di tức mình đập tay lên vô lăng, rồi chợt nhớ đến một nơi mà mình vẫn chưa tìm.
“Phải rồi anh ơi! Nhà của cô ấy!”
Anh lái xe đến nhà thì cổng ngoài đã khóa, dường như cha của Trương Thịnh Hàm cũng không ở đây. Hai người đứng bên ngoài dần rơi vào bế tắc. Điện thoại của cô anh cầm trên tay, phương thức liên lạc duy nhất cũng không thành. Bỗng có một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, hình như là hàng xóm. Trông thấy Thục Thanh Di và quản lí Kim ở bên ngoài thì dừng lại hỏi.
“Hai người đến tìm ông Trương ư?”
Thục Thanh Di thấy có người biết về gia đình Trương Thịnh Hàm, lập tức khẩn trương.
“Dạ phải! Ông ấy không có ở nhà sao ạ? Còn nữa! Con gái của ông ấy, hôm nay có đến đây không ạ?”
Cô hàng xóm lắc đầu rồi nói.
“Con gái thì tôi không thấy, nhưng chủ nợ thì mới nãy thôi!”
Thục Thanh Di nhíu mày.
“Chủ nợ ư?”
“Phải. Có một nhóm người đến tìm ông ta, còn đòi đập phá hết đồ đạc và đánh chết ông ta nếu như không trả hết nợ.”
Dù đang lo lắng tìm Trương Thịnh Hàm mất tích, nhưng khi nghe thấy cha cô cũng đang khốn khổ vì nợ nần, anh cũng muốn tìm hiểu để giúp đỡ. Cho đến khi, nghe được người hàng xóm nói thêm.
“Nhưng mà vừa nãy, tôi thấy ông ta vẫn còn bình tĩnh lắm! Nghe nói hình như… Hình như là dẫn bọn họ đi tìm ai đó để trả nợ.”
Tìm người trả nợ?
Tiểu Hàm?
Thục Thanh Di nghe tới đây đã mất bình tĩnh, lập tức tóm lấy hai tay cô hàng xóm rồi gặng hỏi.
“Cái gì? Có thật vậy không cô? Cô có nghe được họ nói sẽ tìm ai không? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao hả cô?”
“Tôi… Tôi…”
Quản lí Kim thấy anh như vậy, lại thêm việc cô hàng xóm bị anh làm cho bối rối lập tức kéo anh ra.
“Thanh Di! Bình tĩnh! Bình tĩnh đi! Em hỏi như vậy thì ai mà trả lời được? Có nghe không?”
Thục Thanh Di sốt ruột gạt tay anh ấy ra.
“Anh à! Em làm sao mà bình tĩnh được chứ? Cha của Tiểu Hàm không phải người tốt. Ông ta yêu rượu, yêu tiền. Ông ta xem con gái của mình còn không quan trọng như thế. Anh nghĩ em bình tĩnh được sao? Anh nghĩ em không lo lắng sao?”
Lúc này, Trương Thịnh Hàm và cha cùng với đám người áo đen ở nhà hoang vẫn đang nói chuyện với nhau. Cô nhìn cha mình, hai mắt đỏ lên nổi tơ máu nhưng không thể khóc, chất vấn ông ta.
“Cha? Tại sao cha làm như vậy? Tại sao? Cha nói đi là tại sao?”
Cô lay mạnh người ông ta, nhưng chỉ nhận lại là một cái gạt tay lạnh lùng.
“Tại sao cái gì hả? Chẳng phải mày nói muốn báo hiếu sao? Bây giờ tao thiếu nợ rồi. Mày là con, thì mày trả đi chứ?”
…
Quản lí Kim đi tản bộ cùng Thục Thanh Di ở công viên gần sân vận động. Anh đi thong dong bên cạnh anh ấy, dáng người cao lớn vừa vặn, mặc áo sơ mi trắng cùng với quần jean đen.
“Tạm thời em vẫn chưa, nhưng đối với Tiểu Hàm thì em có.”
Anh ấy ngẩn ra, nhìn anh với ánh mắt vừa hoài nghi vừa đang tự đoán mò.
“Chuyện gì á? Đừng có nói với anh là…”
Quản lí Kim nghĩ ngay đến chuyện Thục Thanh Di muốn cùng Trương Thịnh Hàm kết hôn. Như vậy không phải không tốt, vì dẫu sao anh cũng đã tìm được ánh sáng chân chính của đời mình. Chỉ là trước mắt chuyện gia đình anh vẫn chưa thể gọi là yên ổn, mà phía anh cũng còn đang dang dở chặng đua.
Anh ấy vừa mong anh được hạnh phúc, cũng mong anh hãy sống hết mình với đam mê.
Thục Thanh Di phì cười, vội xua tay.
“Không phải đâu! Chuyện đó em có nghĩ qua, nhưng mà bây giờ chưa phải lúc. Chuyện mà em nói là việc học hành của Tiểu Hàm á!”
“Việc học hành? À mà hình như cô bé đang theo học hành y phải không? Cũng lâu rồi anh chẳng nghe nhắc gì tới nữa!”
Anh khẽ thở dài, đang đi thì dừng bước lại, hai tay cho vào túi quần mà nhìn ra phía bờ sông.
“Gia đình cô ấy nhiều biến cố quá, từ khi đến nhà em làm thì lại gặp quá nhiều chuyện khiến việc học bị gián đoạn. Em muốn cô ấy tiếp tục học, em sẽ ở bên cạnh để hỗ trợ hết mình.”
Thục Thanh Di đã được sống với đam mê của mình, đã được đồng hành cùng những người anh em qua các chặng đua. Anh chinh phục được ước mơ, chinh phục những chặng đường lớn nhỏ và được mọi người công nhận. Anh muốn Trương Thịnh Hàm cũng thế. Vì anh biết cô cũng có ước mơ, cũng muốn được là chính mình.
Yêu một người là giúp họ trở nên tỏa sáng, giúp họ trở nên hạnh phúc hơn.
Lái xe về nhà, Thục Thanh Di thấy cổng mở thì chạy thẳng vào trong. Anh vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường, đi vào trong gọi tên cô.
“Tiểu Hàm! Anh về rồi!”
Không ai lên tiếng trả lời. Anh đi một mạch lên phòng, nhà tắm sau đó lại đi ngược xuống phòng khách, vừa đi vừa gọi.
“Tiểu Hàm?”
Chợt nhớ ra lúc nãy mình về nhà cổng mở toang, mà bây giờ gọi thì không thấy cô đâu cả. Thục Thanh Di bắt đầu thấy không đúng, anh chạy ra ngoài sân thì thấy bình tưới cây nằm bên cạnh chậu hoa đỗ quyên, còn có bao tay vừa tháo ra. Rõ ràng Trương Thịnh Hàm trước đó ở ngoài sân, vậy mà bây giờ lại biến đi đâu mất.
Thục Thanh Di như ngồi trên đống lửa, lập tức lấy điện thoại ra gọi điện. Đầu dây bên kia đổ chuông nhưng không nghe máy, anh chạy ra bên ngoài để tìm thì nghe như có âm thanh gì đó.
Chuông điện thoại của Tiểu Hàm?
Anh vẫn giữ máy, đi đến gần một bụi cỏ thì phát hiện ra điện thoại của Trương Thịnh Hàm.
Cổng vẫn chưa đóng lại. Tiểu Hàm có thể đi đâu? Đến nỗi… Làm rơi cả điện thoại lại như này?.
Thục Thanh Di lòng rối như tơ vò, lại chuyển sang gọi cho quản lí Kim để báo tình hình, mong anh có thể giúp mình tìm kiếm. Hai người lái xe trên đường, không một manh mối nào về sự mất tích bất ngờ của cô, chỉ đi xung quanh như vậy.
“Cô ấy nói là chờ em về dùng cơm mà có thể đi đâu chứ?”
“Em bình tĩnh đi! Phải sáng suốt thì mới đi tìm người được chứ?”
Thục Thanh Di tức mình đập tay lên vô lăng, rồi chợt nhớ đến một nơi mà mình vẫn chưa tìm.
“Phải rồi anh ơi! Nhà của cô ấy!”
Anh lái xe đến nhà thì cổng ngoài đã khóa, dường như cha của Trương Thịnh Hàm cũng không ở đây. Hai người đứng bên ngoài dần rơi vào bế tắc. Điện thoại của cô anh cầm trên tay, phương thức liên lạc duy nhất cũng không thành. Bỗng có một người phụ nữ trung niên đi ngang qua, hình như là hàng xóm. Trông thấy Thục Thanh Di và quản lí Kim ở bên ngoài thì dừng lại hỏi.
“Hai người đến tìm ông Trương ư?”
Thục Thanh Di thấy có người biết về gia đình Trương Thịnh Hàm, lập tức khẩn trương.
“Dạ phải! Ông ấy không có ở nhà sao ạ? Còn nữa! Con gái của ông ấy, hôm nay có đến đây không ạ?”
Cô hàng xóm lắc đầu rồi nói.
“Con gái thì tôi không thấy, nhưng chủ nợ thì mới nãy thôi!”
Thục Thanh Di nhíu mày.
“Chủ nợ ư?”
“Phải. Có một nhóm người đến tìm ông ta, còn đòi đập phá hết đồ đạc và đánh chết ông ta nếu như không trả hết nợ.”
Dù đang lo lắng tìm Trương Thịnh Hàm mất tích, nhưng khi nghe thấy cha cô cũng đang khốn khổ vì nợ nần, anh cũng muốn tìm hiểu để giúp đỡ. Cho đến khi, nghe được người hàng xóm nói thêm.
“Nhưng mà vừa nãy, tôi thấy ông ta vẫn còn bình tĩnh lắm! Nghe nói hình như… Hình như là dẫn bọn họ đi tìm ai đó để trả nợ.”
Tìm người trả nợ?
Tiểu Hàm?
Thục Thanh Di nghe tới đây đã mất bình tĩnh, lập tức tóm lấy hai tay cô hàng xóm rồi gặng hỏi.
“Cái gì? Có thật vậy không cô? Cô có nghe được họ nói sẽ tìm ai không? Sau đó thì sao? Sau đó thì sao hả cô?”
“Tôi… Tôi…”
Quản lí Kim thấy anh như vậy, lại thêm việc cô hàng xóm bị anh làm cho bối rối lập tức kéo anh ra.
“Thanh Di! Bình tĩnh! Bình tĩnh đi! Em hỏi như vậy thì ai mà trả lời được? Có nghe không?”
Thục Thanh Di sốt ruột gạt tay anh ấy ra.
“Anh à! Em làm sao mà bình tĩnh được chứ? Cha của Tiểu Hàm không phải người tốt. Ông ta yêu rượu, yêu tiền. Ông ta xem con gái của mình còn không quan trọng như thế. Anh nghĩ em bình tĩnh được sao? Anh nghĩ em không lo lắng sao?”
Lúc này, Trương Thịnh Hàm và cha cùng với đám người áo đen ở nhà hoang vẫn đang nói chuyện với nhau. Cô nhìn cha mình, hai mắt đỏ lên nổi tơ máu nhưng không thể khóc, chất vấn ông ta.
“Cha? Tại sao cha làm như vậy? Tại sao? Cha nói đi là tại sao?”
Cô lay mạnh người ông ta, nhưng chỉ nhận lại là một cái gạt tay lạnh lùng.
“Tại sao cái gì hả? Chẳng phải mày nói muốn báo hiếu sao? Bây giờ tao thiếu nợ rồi. Mày là con, thì mày trả đi chứ?”
…