Chương 57: Trầm Cảm
Bàn tay Thục Thanh Di từ từ hạ xuống, siết chặt lại thành quyền. Nhìn thấy người mình yêu chịu nhiều dày vò như vậy, anh thật sự muốn thay cô vung nấm đấm với người cha này. Chỉ là dù ngoài mặt có đau đớn ra sao, tim có lạnh giá ra sao thì cô cũng là một người quá mềm yếu.
Thục Thanh Di lấy trong ví ra một cái thẻ tín dụng, đưa lên trước mặt ông Trương. Đôi mắt đen hằn lên tơ máu, anh nói rõ từng câu từng chữ một.
“Trong thẻ này có 22 tỷ, cầm lấy nó rồi trả hết cho bọn họ. Số còn lại, muốn dùng ra sao thì tùy ông.”
Trương Thịnh Hàm nghe thấy thế như thức tỉnh khỏi cơn mụ mị, vội níu lấy tay anh.
“Đừng! Thanh Di! Đừng đưa tiền cho ông ta!”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đầu ngón tay tê dại khẽ run lên khi nhìn cô như thế. Gương mặt của ông Trương khi trông thấy chiếc thẻ tín dụng liền rạng rỡ, hình như đã không còn cứu vãn được nhân cách nữa rồi.
“Phiền ông từ nay về sau, đừng nhận mình có một người con gái nữa. Sống chết của ông, cũng không liên quan gì đến Tiểu Hàm.”
Trương Thịnh Hàm rũ mắt, không nói lời nào mà thờ thẩn bước đi. Đôi môi run rẩy, muốn cười nhưng lại thấy tim quá đau, cuối cùng nước mắt rơi xuống, dở khóc dở cười. Thục Thanh Di nhìn bóng lưng nhỏ của cô, tim anh thắt lại, từ từ đi tới. Nào ngờ, cô chỉ đi được thêm vài bước nữa thì ngã gục xuống rồi ngất đi.
“Tiểu Hàm?”
Anh gọi tên cô, chạy tới rồi bế cô trên tay mình mà tiếp tục gọi.
“Tiểu Hàm? Tiểu Hàm?”
Những chuyện xảy ra trong quá khứ, từ việc mẹ cô qua đời, rồi gia đình rơi vào bế tắc phải chuyển nhà đi nơi khác. Mộ của mẹ phải rất lâu sau khi vào làm ở nhà Thục Thanh Di mới xây lại được. Cha thì rượu chè, không xin được tiền con gái thì liền vay mượn khắp nơi. Từng chuyện từng chuyện một, cho đến ngày hôm nay nhìn ông ta máu lạnh vô tình đưa cô đến nhà hoang.
Bán con.
Ông ta thốt ra nhẹ nhàng, chỉ mong sớm bán được cô như một món hàng để trả nợ. Trương Thịnh Hàm thấy mình giống như chết rồi, sống không nổi nữa.
Cú sốc tinh thần quá lớn khiến cô ngất đi, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Thục Thanh Di ngồi thừ người bên ngoài, nhớ đến ánh mắt thất thần của cô, những giọt nước mắt của cô. Anh nhắm mắt ngửa đầu trên ghế, yết hầu chầm chậm rơi xuống, đắng cay.
“Anh không nghĩ rằng, Thịnh Hàm lại có một người cha tồi đến vậy!”
Quản lí Kim chỉ biết thở dài rồi nói. Thục Thanh Di mở mắt ra, nhìn lên trần nhà.
“Sau chuyện lần này, em không biết Tiểu Hàm sẽ ra sao nữa!”
Anh rất sợ cô sẽ không thể vượt qua được. Vì anh vẫn nhớ mãi không quên ánh mắt đó, cùng với nụ cười đau xót vô hồn đó của cô khi thấy cha mình nằm bò trên đất.
Thục Thanh Di quay sang nhìn quản lí Kim, hốc mắt đỏ lên như chứa máu.
“Anh! Em nên làm thế nào đây anh? Tiểu Hàm cô ấy không phải là người sống quá cởi mở, nhất là về chuyện gia đình. Bây giờ… Bây giờ việc tồi tệ này xảy đến, em sợ cô ấy chỉ im lặng thôi!”
Anh nó giống như đang tự trách bản thân mình. Ánh mắt hoảng loạn, bối rối rồi vò đầu mình.
“Em sẽ không hiểu được nỗi đau của cô ấy! Em sợ cô ấy sẽ xa em!”
Quản lí Kim vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng bảo.
“Chuyện lần này anh biết cô bé sẽ khó lòng vượt qua được. Nhưng mà cũng nhờ vậy, mà cô bé mới nhìn rõ được bộ mặt của cha mình. Thanh Di à! Em đừng tự trách, lỗi không phải do em. Lúc này em phải mạnh mẽ hơn Thịnh Hàm, thì mới có thể bảo vệ cô bé được!”
Trương Thịnh Hàm được bác sĩ khuyên nên ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình. Ông ấy cũng đã nhắc nhở Thục Thanh Di, thời gian này tuyệt đối không được để cô một mình. Chỉ nghe bấy nhiêu đó thôi, anh đã đủ hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Bác sĩ bảo cô bị trầm cảm giai đoạn 1, nếu như người nhà động viên và luôn bên cạnh thì có thể lấy lại tinh thần. Nhưng nếu cô cứ lạc trong suy nghĩ tiêu cực và không thể thoát ra, bệnh sẽ chuyển biến xấu.
Thục Thanh Di nhìn hồ sơ bệnh án của Trương Thịnh Hàm, lúc này anh chỉ biết đứng từ ngoài cửa để nhìn cô.
Tại sao lúc đó mình lại bỏ cô ấy ở nhà một mình? Tại sao… Tại sao mọi đau khổ đều trút lên đầu cô ấy?
Anh thở ra một hơi run rẩy, nhìn cô ngồi trên giường như người mất hồn mà trái tim vỡ đôi. Đời này của anh, có lẽ chỉ khóc vì hai người duy nhất. Một là mẹ, hai là người anh yêu. Nước mắt nóng hổi tuôn ra, Thục Thanh Di nén sự dằn vặt của mình xuống tận đáy lòng. Phải mất một lúc lâu, anh mới có thể bình tĩnh mà đi vào trong.
“Tiểu Hàm à!”
Giọng anh cất lên, hơi run rẩy, môi vừa nặn ra nụ cười mà thấy cô như thế thì lòng anh đã chết đi một nửa.
“Trái cây đã gọt lâu rồi, em vẫn chưa ăn ư?”
Thục Thanh Di ngồi xuống giường, tiện tay lấy một miếng táo rồi nhìn cô nhẹ nhàng bảo.
“Nào! Há miệng ra!”
Trương Thịnh Hàm không tươi cười với anh, cũng không ngoan ngoãn nghe lời mà há miệng ra như anh đã nói. Cô chỉ nhẹ lắc đầu, không nói cũng không cười như trước. Anh khựng lại, tay cầm miếng táo hạ xuống rồi đặt về chỗ cũ.
“Thôi vậy! Chắc là em còn mệt phải không? Vậy nghỉ ngơi nhé?”
Thục Thanh Di thấy cô vẫn không nói câu nào, anh chỉ đành tiến lên đỡ lấy cô giúp cô nằm xuống. Cô chỉ như một con rối vô tri vô giác, mặc cho anh muốn làm sao thì làm.
Anh nhìn cô nằm xoay lưng với mình, lòng thấy nhói đau.
…
Thục Thanh Di lấy trong ví ra một cái thẻ tín dụng, đưa lên trước mặt ông Trương. Đôi mắt đen hằn lên tơ máu, anh nói rõ từng câu từng chữ một.
“Trong thẻ này có 22 tỷ, cầm lấy nó rồi trả hết cho bọn họ. Số còn lại, muốn dùng ra sao thì tùy ông.”
Trương Thịnh Hàm nghe thấy thế như thức tỉnh khỏi cơn mụ mị, vội níu lấy tay anh.
“Đừng! Thanh Di! Đừng đưa tiền cho ông ta!”
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, đầu ngón tay tê dại khẽ run lên khi nhìn cô như thế. Gương mặt của ông Trương khi trông thấy chiếc thẻ tín dụng liền rạng rỡ, hình như đã không còn cứu vãn được nhân cách nữa rồi.
“Phiền ông từ nay về sau, đừng nhận mình có một người con gái nữa. Sống chết của ông, cũng không liên quan gì đến Tiểu Hàm.”
Trương Thịnh Hàm rũ mắt, không nói lời nào mà thờ thẩn bước đi. Đôi môi run rẩy, muốn cười nhưng lại thấy tim quá đau, cuối cùng nước mắt rơi xuống, dở khóc dở cười. Thục Thanh Di nhìn bóng lưng nhỏ của cô, tim anh thắt lại, từ từ đi tới. Nào ngờ, cô chỉ đi được thêm vài bước nữa thì ngã gục xuống rồi ngất đi.
“Tiểu Hàm?”
Anh gọi tên cô, chạy tới rồi bế cô trên tay mình mà tiếp tục gọi.
“Tiểu Hàm? Tiểu Hàm?”
Những chuyện xảy ra trong quá khứ, từ việc mẹ cô qua đời, rồi gia đình rơi vào bế tắc phải chuyển nhà đi nơi khác. Mộ của mẹ phải rất lâu sau khi vào làm ở nhà Thục Thanh Di mới xây lại được. Cha thì rượu chè, không xin được tiền con gái thì liền vay mượn khắp nơi. Từng chuyện từng chuyện một, cho đến ngày hôm nay nhìn ông ta máu lạnh vô tình đưa cô đến nhà hoang.
Bán con.
Ông ta thốt ra nhẹ nhàng, chỉ mong sớm bán được cô như một món hàng để trả nợ. Trương Thịnh Hàm thấy mình giống như chết rồi, sống không nổi nữa.
Cú sốc tinh thần quá lớn khiến cô ngất đi, phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Thục Thanh Di ngồi thừ người bên ngoài, nhớ đến ánh mắt thất thần của cô, những giọt nước mắt của cô. Anh nhắm mắt ngửa đầu trên ghế, yết hầu chầm chậm rơi xuống, đắng cay.
“Anh không nghĩ rằng, Thịnh Hàm lại có một người cha tồi đến vậy!”
Quản lí Kim chỉ biết thở dài rồi nói. Thục Thanh Di mở mắt ra, nhìn lên trần nhà.
“Sau chuyện lần này, em không biết Tiểu Hàm sẽ ra sao nữa!”
Anh rất sợ cô sẽ không thể vượt qua được. Vì anh vẫn nhớ mãi không quên ánh mắt đó, cùng với nụ cười đau xót vô hồn đó của cô khi thấy cha mình nằm bò trên đất.
Thục Thanh Di quay sang nhìn quản lí Kim, hốc mắt đỏ lên như chứa máu.
“Anh! Em nên làm thế nào đây anh? Tiểu Hàm cô ấy không phải là người sống quá cởi mở, nhất là về chuyện gia đình. Bây giờ… Bây giờ việc tồi tệ này xảy đến, em sợ cô ấy chỉ im lặng thôi!”
Anh nó giống như đang tự trách bản thân mình. Ánh mắt hoảng loạn, bối rối rồi vò đầu mình.
“Em sẽ không hiểu được nỗi đau của cô ấy! Em sợ cô ấy sẽ xa em!”
Quản lí Kim vỗ vỗ vai anh, nhẹ giọng bảo.
“Chuyện lần này anh biết cô bé sẽ khó lòng vượt qua được. Nhưng mà cũng nhờ vậy, mà cô bé mới nhìn rõ được bộ mặt của cha mình. Thanh Di à! Em đừng tự trách, lỗi không phải do em. Lúc này em phải mạnh mẽ hơn Thịnh Hàm, thì mới có thể bảo vệ cô bé được!”
Trương Thịnh Hàm được bác sĩ khuyên nên ở lại bệnh viện để theo dõi tình hình. Ông ấy cũng đã nhắc nhở Thục Thanh Di, thời gian này tuyệt đối không được để cô một mình. Chỉ nghe bấy nhiêu đó thôi, anh đã đủ hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Bác sĩ bảo cô bị trầm cảm giai đoạn 1, nếu như người nhà động viên và luôn bên cạnh thì có thể lấy lại tinh thần. Nhưng nếu cô cứ lạc trong suy nghĩ tiêu cực và không thể thoát ra, bệnh sẽ chuyển biến xấu.
Thục Thanh Di nhìn hồ sơ bệnh án của Trương Thịnh Hàm, lúc này anh chỉ biết đứng từ ngoài cửa để nhìn cô.
Tại sao lúc đó mình lại bỏ cô ấy ở nhà một mình? Tại sao… Tại sao mọi đau khổ đều trút lên đầu cô ấy?
Anh thở ra một hơi run rẩy, nhìn cô ngồi trên giường như người mất hồn mà trái tim vỡ đôi. Đời này của anh, có lẽ chỉ khóc vì hai người duy nhất. Một là mẹ, hai là người anh yêu. Nước mắt nóng hổi tuôn ra, Thục Thanh Di nén sự dằn vặt của mình xuống tận đáy lòng. Phải mất một lúc lâu, anh mới có thể bình tĩnh mà đi vào trong.
“Tiểu Hàm à!”
Giọng anh cất lên, hơi run rẩy, môi vừa nặn ra nụ cười mà thấy cô như thế thì lòng anh đã chết đi một nửa.
“Trái cây đã gọt lâu rồi, em vẫn chưa ăn ư?”
Thục Thanh Di ngồi xuống giường, tiện tay lấy một miếng táo rồi nhìn cô nhẹ nhàng bảo.
“Nào! Há miệng ra!”
Trương Thịnh Hàm không tươi cười với anh, cũng không ngoan ngoãn nghe lời mà há miệng ra như anh đã nói. Cô chỉ nhẹ lắc đầu, không nói cũng không cười như trước. Anh khựng lại, tay cầm miếng táo hạ xuống rồi đặt về chỗ cũ.
“Thôi vậy! Chắc là em còn mệt phải không? Vậy nghỉ ngơi nhé?”
Thục Thanh Di thấy cô vẫn không nói câu nào, anh chỉ đành tiến lên đỡ lấy cô giúp cô nằm xuống. Cô chỉ như một con rối vô tri vô giác, mặc cho anh muốn làm sao thì làm.
Anh nhìn cô nằm xoay lưng với mình, lòng thấy nhói đau.
…