Chương 18
Đỗ Minh Nhật cũng nhòm qua sau bức tường.
Khi nhìn thấy thì đôi mắt vốn đã to tròn của cậu nhóc ngày càng được mở rộng, miệng hét lên: "A! A! A!" Cả người toát mồ hôi lạnh.
Giống với Ngu Tinh Hà cậu nhóc hoảng sợ ngã ra đất.
Phía sau bức tường là một thi thể người đã khô héo, toàn bộ da và cơ đều teo lại giống hệt một cái xác ướp.
Có điều khô và cứng hơn, máu bám khắp cơ thể đã khô lại, chỉ cần lấy tay gõ nhẹ một cái tức khắc sẽ vỡ vụn.
Da mặt hóp sâu vào, tròng mắt rớt ra gần cá xác, thoạt nhìn khiến người ta không thể nhận diện được.
Miệng há to đến mức có thể nhìn thấy tận cổ họng, cả hàm răng đều dính máu.
Cái xác là da bọc xương, nó cứ nằm đó không có sâu bọ nào đến gần vì chẳng còn có thể thối rữa được nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật thay phiên hét vào mặt nhau, biểu cảm méo mó, kinh sợ tột độ.
Vẫn là Đỗ Minh Nhật phản xạ nhanh, cậu nhóc bật người dậy tay nắm chặt lấy áo của cái con người vẫn còn ngồi hét dưới đất như tên bắn lao đi.
Ngu Tinh Hà bị kéo lê trên đất, đau vô cùng nhưng không làm gì được.
Việc lúc này cậu có thể làm là thi xem cậu và Đỗ Minh Nhật ai la to hơn.
Cả một chặn đường chỉ toàn tiếng: "..."
Cho đến tận lúc rời khỏi họ vẫn không kìm nén cảm xúc tiếp tục gào lên.
Hai đứa trẻ nằm vật ra đất vì kiệt sức, khàn cả giọng không thể mở miệng được nữa.
"Ha! Ha! Ha ha.. phù!" Cả hai thở dốc.
Cơn chấn kinh vẫn chưa đi qua, cả người Ngu Tinh Hà ớn lạnh rùng mình một cái, nước mắt chực chờ trào ra đến nơi.
Đỗ Minh Nhật: "Ha! Ha.. Vừa rồi, là cái gì vậy chứ!" Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhóc nhìn thấy thứ kinh tởm như thế nên tậm trạng vẫn chưa ổn định được.
Ngu Tinh Hà tái mặt, "Không biết! Đỏ! Nó rất đỏ!"
Nói rồi họ quay mặt nhìn nhau.
Ngu Tinh Hà nói như vậy bởi vì lúc họ nhìn thấy cái xác, đó không chỉ là một cái vỏ rỗng mà trên cái xác ấy còn mọc một bông hoa đỏ thẫm.
Cách hoa dày như sen đá, bên trong có vài vật tròn tròn như quả trứng, có lẽ là nụ hoa.
Bề ngoài trong suốt có thể nhìn thấy thứ nước đỏ đục, đặc sệt bên trong, trên lớp vỏ còn có các dây thần kinh, phập phồng từng nhịp như một trái tim.
Ngu Tinh Hà lấy tay bụm miệng lại, cảm giác buồn nôn trào dâng.
Đỗ Minh Nhật vẫn còn trong trạng thái kinh hãi.
Cậu nhóc vốn là một đứa trẻ thông minh tò mò và hứng thú với mọi điều kì lạ xung quanh nhưng chỉ riêng lần này là cậu nhóc thực sự cảm thấy kinh tởm.
Cậu nhóc nhớ lại chuyện vừa rồi, chợt nhận ra điều gì đó mặt biến sắc, âm thầm nhìn Ngu Tinh Hà rồi lại quay mặt đi.
Dạ dày Ngu Tinh Hà ít nhìu dịu xuống, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Bông hoa kì lạ đó là gì cậu không biết, cũng chưa từng nhìn thấy trước đây.
Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chính là báo cảnh sát, "Đúng rồi! Mau.. gọi cho cảnh sát đến thôi! Tôi.. tôi không có điện thoại, cậu gọi đi."
Đỗ Minh Nhật không đáp, trong mắt ánh lên vài phần lưỡng lự.
Bây giờ cậu thực sự quá sợ rồi, chỉ biết thúc giục cậu nhóc nhanh chóng gọi cảnh sát.
Đỗ Minh Nhật không còn cách nào khác, lấy điện thoại từ trong túi ra vừa bấm đôi bàn tay bất giác run rẩy.
Mặc dù Ngu Tinh Hà cũng bắt đầu chú ý đến sự lưỡng lự của cậu nhóc nhưng không lên tiếng.
Phía trụ sở cảnh sát bắt máy, cậu nhóc lên tiếng: "Alo!"
Như nghe được giọng nói quen thuộc, cảnh sát bảo: "Lại là cậu! Chuyện gì nữa thế?"
Đỗ Minh Nhật: "Triệu Tuất à, anh mau đến đây một chuyến đi, gọi đồng nghiệp nữa, có chuyện rồi. Tôi sẽ đưa địa chỉ."
Hóa ra người nhấc máy là Triệu Tuất, cảnh sát vừa rồi bắt chuyện với bọn họ.
Thật ra lần trước Đỗ Minh Nhật gọi điện đến đồn cảnh sát, là Triệu Tuất đã bắt máy.
Khi đó cậu nhóc gào rất to vào điện thoại như muốn chứng minh cho anh thấy rằng con người có thể phá vỡ mọi thử chỉ bằng âm thanh, thêm nữa dạo gần đây còn có vài vụ học sinh gọi điện phá rối nên anh trực tiếp cúp máy luôn.
Sau đó anh đã thực tin vào lời cậu nhóc nói.
Khi ở hiện trường Đỗ Minh Nhật không nhắc lại lời nào nhưng biểu cảm như muốn nói rằng "Anh đã thấy chưa!" vậy.
Bản thân anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu nhóc tự hứa lần sau gặp sẽ có thái độ thân thiện hơn.
Đỗ Minh Nhật cũng không hề để tâm.
Khi nhìn thấy thì đôi mắt vốn đã to tròn của cậu nhóc ngày càng được mở rộng, miệng hét lên: "A! A! A!" Cả người toát mồ hôi lạnh.
Giống với Ngu Tinh Hà cậu nhóc hoảng sợ ngã ra đất.
Phía sau bức tường là một thi thể người đã khô héo, toàn bộ da và cơ đều teo lại giống hệt một cái xác ướp.
Có điều khô và cứng hơn, máu bám khắp cơ thể đã khô lại, chỉ cần lấy tay gõ nhẹ một cái tức khắc sẽ vỡ vụn.
Da mặt hóp sâu vào, tròng mắt rớt ra gần cá xác, thoạt nhìn khiến người ta không thể nhận diện được.
Miệng há to đến mức có thể nhìn thấy tận cổ họng, cả hàm răng đều dính máu.
Cái xác là da bọc xương, nó cứ nằm đó không có sâu bọ nào đến gần vì chẳng còn có thể thối rữa được nữa.
Chứng kiến cảnh tượng này Ngu Tinh Hà và Đỗ Minh Nhật thay phiên hét vào mặt nhau, biểu cảm méo mó, kinh sợ tột độ.
Vẫn là Đỗ Minh Nhật phản xạ nhanh, cậu nhóc bật người dậy tay nắm chặt lấy áo của cái con người vẫn còn ngồi hét dưới đất như tên bắn lao đi.
Ngu Tinh Hà bị kéo lê trên đất, đau vô cùng nhưng không làm gì được.
Việc lúc này cậu có thể làm là thi xem cậu và Đỗ Minh Nhật ai la to hơn.
Cả một chặn đường chỉ toàn tiếng: "..."
Cho đến tận lúc rời khỏi họ vẫn không kìm nén cảm xúc tiếp tục gào lên.
Hai đứa trẻ nằm vật ra đất vì kiệt sức, khàn cả giọng không thể mở miệng được nữa.
"Ha! Ha! Ha ha.. phù!" Cả hai thở dốc.
Cơn chấn kinh vẫn chưa đi qua, cả người Ngu Tinh Hà ớn lạnh rùng mình một cái, nước mắt chực chờ trào ra đến nơi.
Đỗ Minh Nhật: "Ha! Ha.. Vừa rồi, là cái gì vậy chứ!" Đây là lần đầu tiên trong đời cậu nhóc nhìn thấy thứ kinh tởm như thế nên tậm trạng vẫn chưa ổn định được.
Ngu Tinh Hà tái mặt, "Không biết! Đỏ! Nó rất đỏ!"
Nói rồi họ quay mặt nhìn nhau.
Ngu Tinh Hà nói như vậy bởi vì lúc họ nhìn thấy cái xác, đó không chỉ là một cái vỏ rỗng mà trên cái xác ấy còn mọc một bông hoa đỏ thẫm.
Cách hoa dày như sen đá, bên trong có vài vật tròn tròn như quả trứng, có lẽ là nụ hoa.
Bề ngoài trong suốt có thể nhìn thấy thứ nước đỏ đục, đặc sệt bên trong, trên lớp vỏ còn có các dây thần kinh, phập phồng từng nhịp như một trái tim.
Ngu Tinh Hà lấy tay bụm miệng lại, cảm giác buồn nôn trào dâng.
Đỗ Minh Nhật vẫn còn trong trạng thái kinh hãi.
Cậu nhóc vốn là một đứa trẻ thông minh tò mò và hứng thú với mọi điều kì lạ xung quanh nhưng chỉ riêng lần này là cậu nhóc thực sự cảm thấy kinh tởm.
Cậu nhóc nhớ lại chuyện vừa rồi, chợt nhận ra điều gì đó mặt biến sắc, âm thầm nhìn Ngu Tinh Hà rồi lại quay mặt đi.
Dạ dày Ngu Tinh Hà ít nhìu dịu xuống, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh.
Bông hoa kì lạ đó là gì cậu không biết, cũng chưa từng nhìn thấy trước đây.
Thứ đầu tiên cậu nghĩ đến chính là báo cảnh sát, "Đúng rồi! Mau.. gọi cho cảnh sát đến thôi! Tôi.. tôi không có điện thoại, cậu gọi đi."
Đỗ Minh Nhật không đáp, trong mắt ánh lên vài phần lưỡng lự.
Bây giờ cậu thực sự quá sợ rồi, chỉ biết thúc giục cậu nhóc nhanh chóng gọi cảnh sát.
Đỗ Minh Nhật không còn cách nào khác, lấy điện thoại từ trong túi ra vừa bấm đôi bàn tay bất giác run rẩy.
Mặc dù Ngu Tinh Hà cũng bắt đầu chú ý đến sự lưỡng lự của cậu nhóc nhưng không lên tiếng.
Phía trụ sở cảnh sát bắt máy, cậu nhóc lên tiếng: "Alo!"
Như nghe được giọng nói quen thuộc, cảnh sát bảo: "Lại là cậu! Chuyện gì nữa thế?"
Đỗ Minh Nhật: "Triệu Tuất à, anh mau đến đây một chuyến đi, gọi đồng nghiệp nữa, có chuyện rồi. Tôi sẽ đưa địa chỉ."
Hóa ra người nhấc máy là Triệu Tuất, cảnh sát vừa rồi bắt chuyện với bọn họ.
Thật ra lần trước Đỗ Minh Nhật gọi điện đến đồn cảnh sát, là Triệu Tuất đã bắt máy.
Khi đó cậu nhóc gào rất to vào điện thoại như muốn chứng minh cho anh thấy rằng con người có thể phá vỡ mọi thử chỉ bằng âm thanh, thêm nữa dạo gần đây còn có vài vụ học sinh gọi điện phá rối nên anh trực tiếp cúp máy luôn.
Sau đó anh đã thực tin vào lời cậu nhóc nói.
Khi ở hiện trường Đỗ Minh Nhật không nhắc lại lời nào nhưng biểu cảm như muốn nói rằng "Anh đã thấy chưa!" vậy.
Bản thân anh cảm thấy vô cùng có lỗi với cậu nhóc tự hứa lần sau gặp sẽ có thái độ thân thiện hơn.
Đỗ Minh Nhật cũng không hề để tâm.