Chương 17
Năm giờ chiều Vũ Quyền đến đón Lan Trinh về nhà, nhìn vợ mỗi lúc một khỏe mạnh lòng anh như hoa nở. Bác Thủy hiểu vợ chồng Vũ Quyền không muốn ngồi cùng mâm với đôi kia, lại nhận thêm tiền cùng đồ quý để tẩm bổ cho Lan Trinh nên bác nấu từ sớm, khi thấy hai người về bác liền kéo Lan Trinh vào phòng ăn.
– Cô Trinh ăn bồ câu hầm thuốc bắc đi, tôi hầm cả chiều ăn nhừ lắm, nhai được cả xương đấy. Mà uống cả nước cho nhanh khỏe cô nhé, có sâm Triều Tiên bà Hiền gửi về cho cô tôi đem hầm cùng.
Lan Trinh gượng cười, mấy ngày cô ốm Vũ Quyền đem đồ vào tẩm bổ cho cô cũng là một tay bác làm, toàn món đắt tiền cô ăn ngán lắm rồi. Có điều vì sức khỏe lại cả công sức của bao người mong cô sớm khỏe nên cô nhìn Vũ Quyền, vui vẻ đáp:
– Vâng… anh Quyền cũng ăn cùng em đi, em ốm mà anh cũng tàn tạ đi đấy!
– Haha… đúng là trai chăm vợ ốm gầy mòn đây mà… Tôi nấu nhiều lắm, cậu Quyền cũng ăn luôn đi nhé!
Bác Thủy cười trêu bước lại nồi canh hầm, đang dở tay múc chợt nghe âm giọng lanh lảnh.
– Bác Thủy nấu cái gì thơm thế ạ? Cháu ngửi mùi mà thèm quá!
Cả ba người bực bội nhìn về phía cửa bếp, Thúy Vân điệu đà bước vào, phía sau là Vũ Thành. Đúng là… muốn tránh cũng không được, bọn họ chẳng có chút tự trọng nào cả. Bác Thủy áy náy nói:
– Cái này tôi nấu riêng cho người ốm, người khỏe thì ăn cơm đi, giờ tôi đi nấu luôn đây!
– Anh…
Thúy Vân nũng nịu kéo tay Vũ Thành. Vũ Thành cười cười nói:
– Tôi vừa nghe bác nói bác nấu nhiều lắm mà, múc cho Vân một bát có được không? Cũng là người một nhà cả, mấy hôm nay Vân hay kêu nhức đầu nữa.
Mắt Thúy Vân sáng như sao nhìn Vũ Thành cảm động. Lan Trinh thở dài một hơi, Vũ Quyền lắc đầu nói:
– Bác múc cho hai cô gái đi, cháu không ăn đâu.
– Đủ mà… để tôi múc ra bốn bát.
– Tôi không cần, tôi ghét vị thuốc bắc bác cũng biết mà. – Vũ Thành nhăn mặt đáp.
Bác Thủy bực bội múc ra ba bát tô nhỡ, đặt ở trên bàn. Lan Trinh không muốn cũng đành ngồi xuống đối diện Vũ Quyền. Thúy Vân ngồi cạnh Vũ Quyền, mắc liếc anh công khai chẳng thèm kiêng nể Lan Trinh. Vũ Thành ngồi cạnh Lan Trinh, anh ta hỏi thăm cô:
– Anh thấy thần sắc em cũng khá hơn rồi đấy, chịu khó ăn uống vào em nhé!
– Vâng…
– Quyền này, anh có ít nấm linh chi rừng đợt đi chơi vừa rồi mua về, để anh đưa bác Thủy nấu nước cho hai chị em uống.
Vũ Quyền không trả lời. Vũ Thành ung dung ngắm nhìn cả hai cô gái trên bàn ăn. Bọn họ cứ thích xen vào bữa ăn của vợ chồng anh, Vũ Quyền quyết định nói thẳng:
– Anh chọn giờ ăn đi, em với Trinh buổi trưa mười một giờ, buổi tối sáu giờ, đừng chọn giờ đấy là được!
– Anh Quyền sao khó khăn với nhà em thế, nhà em quý anh chị nên mới thích ăn cùng… buồn thật đấy!
Âm giọng giả lả phát buồn nôn vang lên, Vũ Thành cười híp mắt nhìn con nhỏ trước mặt, quay sang Vũ Quyền nói:
– Vân nói đúng đấy, nhà có mấy người, sao phải chia giờ?
– Nhà nào biết nhà ấy, thích thế đấy! Đây mua đồ cho vợ, không cho ai hết!
Lan Trinh bụm miệng cười trước thái độ tỏ rõ quan điểm thẳng thô thật của Vũ Quyền. Mặt Thúy Vân đen kịt lại bực bội. Cô nghe Vũ Thành nói Vũ Quyền và Lan Trinh chỉ vì hai bên gia đình ép buộc mới lấy nhau, trong lòng vẫn còn đang toan tính, nghe thế này đúng là chẳng vui chút nào.
Vũ Thành đành cười đáp:
– Được rồi, thế bọn anh sau đấy một tiếng cho thoải mái.
– Tùy anh. Từ mai em thuê người sửa phòng khách phía trước thành văn phòng công ty, anh đi lại tránh lối đó ra nhé!
Vũ Quyền nhàn nhạt thông báo. Vũ Thành ngạc nhiên, không vui liền hỏi:
– Sao lại bỏ việc thế? Mở công ty liệu có biết gì không, không chỉ chuyên môn đâu, phải biết đủ thứ, không khéo lại vỡ nợ!
– Vỡ nợ cũng không liên quan đến anh.
– Sao lại không? Anh em đến lúc ấy chẳng lẽ lại không giúp nhau à?
– Em không làm liên lụy đến anh là được chứ gì? Mà anh không động viên được thì thôi lại dọa dẫm, hay không muốn em làm chủ mà cứ làm cu li mãi thế?
– Anh làm gì có ý đó, chỉ muốn chú tập trung chuyên môn thì hơn…
Vũ Quyền bực bội đứng dậy, Lan Trinh cũng đứng lên theo.
– Từ mai anh nhớ giờ ăn đấy. Tối nay em với Trinh đi ăn ngoài.
Đúng là… muốn ăn bữa cơm ở nhà cũng chẳng xong. Giờ mới có sáu giờ, Lan Trinh quyết định lên phòng đi tắm rồi mới đi ăn. Cánh cửa phòng hai vợ chồng sập lại, Vũ Quyền nằm ngả người ra giường, thái độ chán nản. Lan Trinh áy náy động viên:
– Làm gì cũng phải thử anh ạ, đừng ngại ai nói cả.
– Chán vì làm anh mà chẳng được tích sự gì. Chỉ gái gú là giỏi. Công ty bên kia cũng bết bát, ba mẹ toàn đập tiền cho đấy! Ông ý sợ đây cũng thế!
Vũ Quyền thở dài. Lan Trinh hiểu hơn về Vũ Thành, cảm thấy anh ta đúng là chỉ được cái vỏ đạo mạo, bên trong nát như tương. Cô soạn quần áo, chọn lên tay một bộ váy kiểu baby doll màu hồng phấn mềm mại thích hợp với tiết trời, chưa bước vào phòng tắm đã có bàn tay kéo xuống giường. Vũ Quyền rúc mặt vào ngực Lan Trinh, cô khẽ đẩy anh ra.
– Từ từ… người hôi rình ý…
– Kệ… vẫn thơm.
Vũ Quyền hít hà Lan Trinh một lúc, cảm thấy đủ mới cho cô vào phòng tắm. Lan Trinh phì cười trước biểu hiện của chồng, mỗi lúc cả hai một quấn quýt, mỗi lúc cô một thích anh nhiều hơn. Lúc này… liệu đã gọi là yêu chưa nhỉ? Lan Trinh lắc đầu, đâu còn quan trọng nữa… chỉ cần được ở bên anh mỗi ngày là đủ rồi!
Lan Trinh sấy tóc trong lúc Vũ Quyền đi tắm. Thấy điện thoại Vũ Quyền để trên giường có tiếng tin nhắn, cô tò mò cầm lên xem thử:
“Có bé này mông to lắm, tranh thủ vợ không ở nhà muốn thử phát nữa không?”
Người nhắn cho anh là một người có tên “Vinh XM”, nội dung thật là… quá mức đáng nghi ngờ. Đầu óc Lan Trinh như muốn nổ tung, cả cơ thể lạnh cứng bần thần. Chẳng lẽ… trong thời gian cô nằm viện, Vũ Quyền đã tìm đến gái sao?
Lan Trinh thẫn thờ nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn, lòng hoang mang vô cùng. “Thử nữa không?” Có nghĩa là… đã từng sao? Dù chưa rõ trắng đen thế nào nhưng nước mắt Lan Trinh đã rơi rồi. Cô có nên trách anh không? Anh cũng chỉ là đàn ông, trước khi lấy cô chẳng biết anh đã trải qua cuộc sống thế nào. Thật khó có chuyện anh còn trai tân, hơn nữa anh lại còn rất hứng thú với chuyện trai gái. Nhưng… anh đã có vợ rồi mà, chẳng lẽ chỉ vì mấy ngày bức bối không được giải tỏa mà anh sẵn sàng tiếp tục cuộc sống ngày xưa sao? Lời hứa với cô kia… chẳng lẽ chỉ để cho có thôi sao? Hay với đàn ông, tình dục là bản năng, cô cần phải chấp nhận? Anh là người đã cứu cô, nếu không có anh cô đã chết rồi, có phải cô nên tha thứ tất cả, nên im lặng ngậm bồ hòn vì sự thật đã rồi chẳng thể nào thay đổi?
Vũ Quyền lau mái tóc ngắn ngủn bước ra, râu ria mấy ngày được cạo nhẵn nhụi nhìn trắng trẻo đẹp trai mê người, thế nhưng cô vợ của anh lúc này một vẻ ấm ức, chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ngay, muốn giấu, muốn giả vờ như không cũng chẳng thể qua mắt ai được.
– Làm sao thế?
Lan Trinh thiếu điều ném vỡ tan cái điện thoại thông minh đắt đỏ. Cô ngồi cuộn gối trên giường, nước mắt lăn dài:
– Anh khai thật đi, mấy ngày tôi nằm viện, anh đã tìm gái gọi giải tỏa đúng không?
Vũ Quyền nhíu mày. Lo gần chết, mệt gần chết, ai còn nghĩ đến mấy cái đấy? Sao tự dưng lại giở chứng thế không biết?
– Ai làm thế, điên à?
– Thế ai nhắn gì cho anh đây? Tôi mà không đọc được thì cứ nghĩ anh lo cho tôi lắm đấy!
Lan Trinh ném điện thoại nảy một cái trên đệm. Vũ Quyền cau mặt đọc tin nhắn, sau đó à lên một tiếng:
– Thằng Vinh, nó rủ đi xem chó.
Cái gì… Chó á? Chó gì mà mông to… Điêu! Lan Trinh không tin, ấm ức khóc.
– Còn giỏi điêu, tính lừa đây à? Đây ngu thì ngu thật nhưng mà cũng không dễ bị lừa thế đâu!
Vũ Quyền hiểu chuyện nhẹ hết cả người, cười phì một tiếng bước đến gần ôm cô vợ tò mò vào lòng. Lan Trinh giẫy ra. Ghê tởm!
– Gọi lại cho mà rõ nhá!
Vũ Quyền bấm gọi cho Vinh, để loa ngoài:
– Mày nhắn cái gì thế, vợ tao vừa đọc được hiểu lầm tao, tối nay cho tao ngủ gầm giường đấy!
– Hahaha… thế lại mát quá! Bé Corgi này mới có ba tháng thôi, cưng lắm, mông tròn xoe rồi… cái nhá! Tưởng vợ chưa về thì làm phát, về thì sự đã rồi, cấm cũng không được. Ôm nó ngủ sướng phải biết! Ngày xưa mày chẳng nuôi một con còn gì?
Lan Trinh tròn mắt nghe cuộc đối thoại. Chẳng lẽ… đúng là chó thật?
Vũ Quyền cười trả lời:
– Thôi… giờ tao ôm vợ chứ ai ôm chó làm gì nữa? Sau nhắn gì cũng phải nhớ tao đã có vợ, mà vợ tao ghen lắm, ghen bằng mười Hoạn Thư cộng lại.
– Haha… đẹp zai như mày vợ không ghen mới là lạ. Tao biết rồi, không thích thì thôi!
Lan Trinh bĩu môi cười, lườm Vũ Quyền một cái. Thế mà… hết cả hồn! Làm cô phí mất mấy giọt nước mắt cùng mấy phút chịu đựng cảm xúc sốc đến muốn xỉu ngang.
Vũ Quyền cười cười ném điện thoại xuống giường, ghé tai Lan Trinh:
– Ai dính vào mấy cái gái gú đấy, chẳng phải đã cam kết không tứ đổ tường mới duyệt còn gì.
– Ai mà biết? Lời nói chẳng mất tiền mua, lừa người mà nói cho vừa… mục tiêu.
– Haha… thơ thẩn phết! Đây sợ mấy thứ đấy lắm, toàn bệnh tật.
– Thế không bệnh tật thì cũng thích thử chứ gì?
– Không bệnh tật thì chỉ có vợ thôi! Không thích ai lấy vợ làm gì? Có phải pê đê đâu!
Đúng là… bó tay với lão chồng này! Cãi nhau với Vũ Quyền cô chỉ có nước thua, mà thôi… thua cũng được. Vợ chồng rồi, ai thắng ai thua đâu quan trọng, quan trọng là cả hai cùng vui vẻ. Vũ Quyền thắng cũng chính là… anh đàng hoàng tử tế. Tạm thời tin tưởng thế đã!
– Cô Trinh ăn bồ câu hầm thuốc bắc đi, tôi hầm cả chiều ăn nhừ lắm, nhai được cả xương đấy. Mà uống cả nước cho nhanh khỏe cô nhé, có sâm Triều Tiên bà Hiền gửi về cho cô tôi đem hầm cùng.
Lan Trinh gượng cười, mấy ngày cô ốm Vũ Quyền đem đồ vào tẩm bổ cho cô cũng là một tay bác làm, toàn món đắt tiền cô ăn ngán lắm rồi. Có điều vì sức khỏe lại cả công sức của bao người mong cô sớm khỏe nên cô nhìn Vũ Quyền, vui vẻ đáp:
– Vâng… anh Quyền cũng ăn cùng em đi, em ốm mà anh cũng tàn tạ đi đấy!
– Haha… đúng là trai chăm vợ ốm gầy mòn đây mà… Tôi nấu nhiều lắm, cậu Quyền cũng ăn luôn đi nhé!
Bác Thủy cười trêu bước lại nồi canh hầm, đang dở tay múc chợt nghe âm giọng lanh lảnh.
– Bác Thủy nấu cái gì thơm thế ạ? Cháu ngửi mùi mà thèm quá!
Cả ba người bực bội nhìn về phía cửa bếp, Thúy Vân điệu đà bước vào, phía sau là Vũ Thành. Đúng là… muốn tránh cũng không được, bọn họ chẳng có chút tự trọng nào cả. Bác Thủy áy náy nói:
– Cái này tôi nấu riêng cho người ốm, người khỏe thì ăn cơm đi, giờ tôi đi nấu luôn đây!
– Anh…
Thúy Vân nũng nịu kéo tay Vũ Thành. Vũ Thành cười cười nói:
– Tôi vừa nghe bác nói bác nấu nhiều lắm mà, múc cho Vân một bát có được không? Cũng là người một nhà cả, mấy hôm nay Vân hay kêu nhức đầu nữa.
Mắt Thúy Vân sáng như sao nhìn Vũ Thành cảm động. Lan Trinh thở dài một hơi, Vũ Quyền lắc đầu nói:
– Bác múc cho hai cô gái đi, cháu không ăn đâu.
– Đủ mà… để tôi múc ra bốn bát.
– Tôi không cần, tôi ghét vị thuốc bắc bác cũng biết mà. – Vũ Thành nhăn mặt đáp.
Bác Thủy bực bội múc ra ba bát tô nhỡ, đặt ở trên bàn. Lan Trinh không muốn cũng đành ngồi xuống đối diện Vũ Quyền. Thúy Vân ngồi cạnh Vũ Quyền, mắc liếc anh công khai chẳng thèm kiêng nể Lan Trinh. Vũ Thành ngồi cạnh Lan Trinh, anh ta hỏi thăm cô:
– Anh thấy thần sắc em cũng khá hơn rồi đấy, chịu khó ăn uống vào em nhé!
– Vâng…
– Quyền này, anh có ít nấm linh chi rừng đợt đi chơi vừa rồi mua về, để anh đưa bác Thủy nấu nước cho hai chị em uống.
Vũ Quyền không trả lời. Vũ Thành ung dung ngắm nhìn cả hai cô gái trên bàn ăn. Bọn họ cứ thích xen vào bữa ăn của vợ chồng anh, Vũ Quyền quyết định nói thẳng:
– Anh chọn giờ ăn đi, em với Trinh buổi trưa mười một giờ, buổi tối sáu giờ, đừng chọn giờ đấy là được!
– Anh Quyền sao khó khăn với nhà em thế, nhà em quý anh chị nên mới thích ăn cùng… buồn thật đấy!
Âm giọng giả lả phát buồn nôn vang lên, Vũ Thành cười híp mắt nhìn con nhỏ trước mặt, quay sang Vũ Quyền nói:
– Vân nói đúng đấy, nhà có mấy người, sao phải chia giờ?
– Nhà nào biết nhà ấy, thích thế đấy! Đây mua đồ cho vợ, không cho ai hết!
Lan Trinh bụm miệng cười trước thái độ tỏ rõ quan điểm thẳng thô thật của Vũ Quyền. Mặt Thúy Vân đen kịt lại bực bội. Cô nghe Vũ Thành nói Vũ Quyền và Lan Trinh chỉ vì hai bên gia đình ép buộc mới lấy nhau, trong lòng vẫn còn đang toan tính, nghe thế này đúng là chẳng vui chút nào.
Vũ Thành đành cười đáp:
– Được rồi, thế bọn anh sau đấy một tiếng cho thoải mái.
– Tùy anh. Từ mai em thuê người sửa phòng khách phía trước thành văn phòng công ty, anh đi lại tránh lối đó ra nhé!
Vũ Quyền nhàn nhạt thông báo. Vũ Thành ngạc nhiên, không vui liền hỏi:
– Sao lại bỏ việc thế? Mở công ty liệu có biết gì không, không chỉ chuyên môn đâu, phải biết đủ thứ, không khéo lại vỡ nợ!
– Vỡ nợ cũng không liên quan đến anh.
– Sao lại không? Anh em đến lúc ấy chẳng lẽ lại không giúp nhau à?
– Em không làm liên lụy đến anh là được chứ gì? Mà anh không động viên được thì thôi lại dọa dẫm, hay không muốn em làm chủ mà cứ làm cu li mãi thế?
– Anh làm gì có ý đó, chỉ muốn chú tập trung chuyên môn thì hơn…
Vũ Quyền bực bội đứng dậy, Lan Trinh cũng đứng lên theo.
– Từ mai anh nhớ giờ ăn đấy. Tối nay em với Trinh đi ăn ngoài.
Đúng là… muốn ăn bữa cơm ở nhà cũng chẳng xong. Giờ mới có sáu giờ, Lan Trinh quyết định lên phòng đi tắm rồi mới đi ăn. Cánh cửa phòng hai vợ chồng sập lại, Vũ Quyền nằm ngả người ra giường, thái độ chán nản. Lan Trinh áy náy động viên:
– Làm gì cũng phải thử anh ạ, đừng ngại ai nói cả.
– Chán vì làm anh mà chẳng được tích sự gì. Chỉ gái gú là giỏi. Công ty bên kia cũng bết bát, ba mẹ toàn đập tiền cho đấy! Ông ý sợ đây cũng thế!
Vũ Quyền thở dài. Lan Trinh hiểu hơn về Vũ Thành, cảm thấy anh ta đúng là chỉ được cái vỏ đạo mạo, bên trong nát như tương. Cô soạn quần áo, chọn lên tay một bộ váy kiểu baby doll màu hồng phấn mềm mại thích hợp với tiết trời, chưa bước vào phòng tắm đã có bàn tay kéo xuống giường. Vũ Quyền rúc mặt vào ngực Lan Trinh, cô khẽ đẩy anh ra.
– Từ từ… người hôi rình ý…
– Kệ… vẫn thơm.
Vũ Quyền hít hà Lan Trinh một lúc, cảm thấy đủ mới cho cô vào phòng tắm. Lan Trinh phì cười trước biểu hiện của chồng, mỗi lúc cả hai một quấn quýt, mỗi lúc cô một thích anh nhiều hơn. Lúc này… liệu đã gọi là yêu chưa nhỉ? Lan Trinh lắc đầu, đâu còn quan trọng nữa… chỉ cần được ở bên anh mỗi ngày là đủ rồi!
Lan Trinh sấy tóc trong lúc Vũ Quyền đi tắm. Thấy điện thoại Vũ Quyền để trên giường có tiếng tin nhắn, cô tò mò cầm lên xem thử:
“Có bé này mông to lắm, tranh thủ vợ không ở nhà muốn thử phát nữa không?”
Người nhắn cho anh là một người có tên “Vinh XM”, nội dung thật là… quá mức đáng nghi ngờ. Đầu óc Lan Trinh như muốn nổ tung, cả cơ thể lạnh cứng bần thần. Chẳng lẽ… trong thời gian cô nằm viện, Vũ Quyền đã tìm đến gái sao?
Lan Trinh thẫn thờ nhìn chăm chăm vào dòng tin nhắn, lòng hoang mang vô cùng. “Thử nữa không?” Có nghĩa là… đã từng sao? Dù chưa rõ trắng đen thế nào nhưng nước mắt Lan Trinh đã rơi rồi. Cô có nên trách anh không? Anh cũng chỉ là đàn ông, trước khi lấy cô chẳng biết anh đã trải qua cuộc sống thế nào. Thật khó có chuyện anh còn trai tân, hơn nữa anh lại còn rất hứng thú với chuyện trai gái. Nhưng… anh đã có vợ rồi mà, chẳng lẽ chỉ vì mấy ngày bức bối không được giải tỏa mà anh sẵn sàng tiếp tục cuộc sống ngày xưa sao? Lời hứa với cô kia… chẳng lẽ chỉ để cho có thôi sao? Hay với đàn ông, tình dục là bản năng, cô cần phải chấp nhận? Anh là người đã cứu cô, nếu không có anh cô đã chết rồi, có phải cô nên tha thứ tất cả, nên im lặng ngậm bồ hòn vì sự thật đã rồi chẳng thể nào thay đổi?
Vũ Quyền lau mái tóc ngắn ngủn bước ra, râu ria mấy ngày được cạo nhẵn nhụi nhìn trắng trẻo đẹp trai mê người, thế nhưng cô vợ của anh lúc này một vẻ ấm ức, chỉ nhìn thoáng qua là hiểu ngay, muốn giấu, muốn giả vờ như không cũng chẳng thể qua mắt ai được.
– Làm sao thế?
Lan Trinh thiếu điều ném vỡ tan cái điện thoại thông minh đắt đỏ. Cô ngồi cuộn gối trên giường, nước mắt lăn dài:
– Anh khai thật đi, mấy ngày tôi nằm viện, anh đã tìm gái gọi giải tỏa đúng không?
Vũ Quyền nhíu mày. Lo gần chết, mệt gần chết, ai còn nghĩ đến mấy cái đấy? Sao tự dưng lại giở chứng thế không biết?
– Ai làm thế, điên à?
– Thế ai nhắn gì cho anh đây? Tôi mà không đọc được thì cứ nghĩ anh lo cho tôi lắm đấy!
Lan Trinh ném điện thoại nảy một cái trên đệm. Vũ Quyền cau mặt đọc tin nhắn, sau đó à lên một tiếng:
– Thằng Vinh, nó rủ đi xem chó.
Cái gì… Chó á? Chó gì mà mông to… Điêu! Lan Trinh không tin, ấm ức khóc.
– Còn giỏi điêu, tính lừa đây à? Đây ngu thì ngu thật nhưng mà cũng không dễ bị lừa thế đâu!
Vũ Quyền hiểu chuyện nhẹ hết cả người, cười phì một tiếng bước đến gần ôm cô vợ tò mò vào lòng. Lan Trinh giẫy ra. Ghê tởm!
– Gọi lại cho mà rõ nhá!
Vũ Quyền bấm gọi cho Vinh, để loa ngoài:
– Mày nhắn cái gì thế, vợ tao vừa đọc được hiểu lầm tao, tối nay cho tao ngủ gầm giường đấy!
– Hahaha… thế lại mát quá! Bé Corgi này mới có ba tháng thôi, cưng lắm, mông tròn xoe rồi… cái nhá! Tưởng vợ chưa về thì làm phát, về thì sự đã rồi, cấm cũng không được. Ôm nó ngủ sướng phải biết! Ngày xưa mày chẳng nuôi một con còn gì?
Lan Trinh tròn mắt nghe cuộc đối thoại. Chẳng lẽ… đúng là chó thật?
Vũ Quyền cười trả lời:
– Thôi… giờ tao ôm vợ chứ ai ôm chó làm gì nữa? Sau nhắn gì cũng phải nhớ tao đã có vợ, mà vợ tao ghen lắm, ghen bằng mười Hoạn Thư cộng lại.
– Haha… đẹp zai như mày vợ không ghen mới là lạ. Tao biết rồi, không thích thì thôi!
Lan Trinh bĩu môi cười, lườm Vũ Quyền một cái. Thế mà… hết cả hồn! Làm cô phí mất mấy giọt nước mắt cùng mấy phút chịu đựng cảm xúc sốc đến muốn xỉu ngang.
Vũ Quyền cười cười ném điện thoại xuống giường, ghé tai Lan Trinh:
– Ai dính vào mấy cái gái gú đấy, chẳng phải đã cam kết không tứ đổ tường mới duyệt còn gì.
– Ai mà biết? Lời nói chẳng mất tiền mua, lừa người mà nói cho vừa… mục tiêu.
– Haha… thơ thẩn phết! Đây sợ mấy thứ đấy lắm, toàn bệnh tật.
– Thế không bệnh tật thì cũng thích thử chứ gì?
– Không bệnh tật thì chỉ có vợ thôi! Không thích ai lấy vợ làm gì? Có phải pê đê đâu!
Đúng là… bó tay với lão chồng này! Cãi nhau với Vũ Quyền cô chỉ có nước thua, mà thôi… thua cũng được. Vợ chồng rồi, ai thắng ai thua đâu quan trọng, quan trọng là cả hai cùng vui vẻ. Vũ Quyền thắng cũng chính là… anh đàng hoàng tử tế. Tạm thời tin tưởng thế đã!