Chương 20
Trước cửa phòng cấp cứu, Lan Trinh sốt ruột như ngồi trên đống lửa, cô không ngừng cầu nguyện cho bố không sao. Ngồi cạnh Lan Trinh, Vũ Quyền vỗ về vợ:
– Bố sẽ không sao đâu… cứ bình tĩnh…
– Bố… bố ở trong phòng cấp cứu ba tiếng rồi… sao có thể bình tĩnh được đây?
Vũ Quyền không biết nói sao, lòng anh cũng đang lo lắng vô cùng. Bà Loan mẹ vợ anh đang nước mắt ngắn dài ngồi ở đầu băng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Tay bà không ngừng cầm chuỗi hạt bà vẫn đeo trên tay do bà xin ở chùa để cầu bình an cho chồng.
Ban nãy ngay khi ông Dũng vào đến bệnh viện, lập tức ông được đưa đến phòng cấp cứu. Bác sĩ nói ông bị máu tụ ở não cần phải phẫu thuật gấp, bà Loan ngạc nhiên vô cùng. Ông ấy ngã đến nỗi máu tụ, chẳng lẽ lại ngã từ trên gác xép chất hàng xuống? Tại sao ông lại ngã, hay tại… có ai đã đẩy ông ngã hay chỉ đơn thuần là tai nạn? Lan Trinh và Vũ Quyền cũng có cùng thắc mắc như vậy nhưng không thể có câu trả lời. Trong xưởng không có camera, lâu nay cũng chỉ có ba người đàn ông vui vẻ hòa thuận làm việc nhiều năm trời, đồ đạc chẳng có gì để khiến trộm cắp nhòm ngó nên ông Dũng không lắp. Cuối cùng lúc này ông bị ngã chẳng rõ nguyên nhân, lại đang thập tử nhất sinh ở trong phòng phẫu thuật để cứu lấy sinh mạng cho ông.
Lan Trinh không tin bố cô tự nhiên lại ngã. Cô nhất định sẽ tìm hiểu chuyện này. Trường hợp đúng là bố cô ngã thật thì không sao, nếu không phải như vậy kẻ độc ác sẽ phải trả giá. Cô cắn răng vào môi ấm ức, nhìn đôi mắt đanh lại của Vũ Quyền cô có cảm giác anh có cùng suy nghĩ như cô. Kẻ đó là ai đây? Là chú Tuyến hay anh Hòa, hay là một khách hàng nào đó? Khi bố cô ngất đi một lúc, máu trên đầu đã khô lại ngay trước máy dệt, chú Tuyến là người nhìn thấy, may mà còn cách máy dệt một khoảng an toàn nên bố cô không bị cuốn vào máy. Thế nên, câu trả lời hoàn toàn mờ mịt.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cả nhà ba người lập tức đứng dậy bước nhanh lại hỏi:
– Bác sĩ… ông nhà tôi… thế nào rồi?
Bà Loan gạt nước mắt hỏi vị bác sĩ tầm tuổi bốn mươi. Ông ấy thở hắt ra, nhẹ nhàng nói:
– Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên cần thêm thời gian bình phục.
– Vâng… cảm ơn… cảm ơn bác sĩ!
Bà Loan không ngừng cảm ơn, như vậy là Trời Phật đã nghe thấy lòng thành của bà rồi! Lan Trinh và Vũ Quyền cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bước cùng bà Loan theo xe đẩy về phòng vô trùng. Bà Loan vẫn cứ khóc mãi không thôi nhìn chồng nằm trong đó, xin vào nhưng y tá không cho đành bất lực đứng ngoài. Lòng Lan Trinh xót xa như có ai cào, cô chỉ im lặng, đôi mắt đanh lên bất mãn.
– Bố xưa nay rất cẩn thận, không có lý gì lại tự nhiên ngã anh ạ.
Lan Trinh giải thích với Vũ Quyền, anh gật đầu nói:
– Ừ, anh cũng nghĩ như em… chúng ta cần thêm thời gian mới kết luận được, trước mắt chờ bố tỉnh lại đã.
Vũ Quyền đã đổi ngôi xưng, nghe tiếng “anh em” dịu dàng làm lòng Lan Trinh như được sưởi ấm trong cơn sốc lạnh cứng. Cô gật đầu, bước đến an ủi mẹ:
– Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cần giữ sức khỏe để còn chăm bố. Bác sĩ đã nói vậy là tốt rồi, bố sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Bà Loan chỉ biết gật đầu, đưa khăn tay lên lau nước mắt thêm lần nữa. Khóc mệt rồi bà ngồi xuống ghế thẫn thờ, hai mắt vô hồn nhìn về chồng.
Lan Trinh nhìn Vũ Quyền, thở dài một hơi áy náy nói:
– Giờ em phải đến xưởng thôi anh ạ, muốn ở nhà giúp anh mà không được rồi!
– Rắn độc có thể vẫn đang ở đó… Chúng ta hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì… tạm thời không đến xưởng được không?
– Không được đâu anh, ngày nào cũng có khách đến xem hàng, đặt hàng, không có chủ ở đó làm sao được? Rắn độc kia cũng chưa chắc chắn mà anh…
– Vậy để anh lắp vài thứ rồi mới cho em ở đó được!
Lan Trinh mím môi nhìn chồng đầy tin tưởng, gật đầu:
– Vâng…
– Mình cùng đến xưởng đi!
Lan Trinh dặn dò mẹ mấy câu, cùng Vũ Quyền đến xưởng dệt. Trong xưởng vẫn có hai công nhân đang tận tụy làm việc, nhìn qua chẳng dám nghi ngờ cho ai cả. Lan Trinh cho rằng khả năng chú Tuyến thấp hơn vì chú ấy là người phát hiện ra bố cô ngất trước máy. Tuy nhiên sáng hôm nay bố cô đến sớm lạ thường, tại sao chú ấy cũng đến sớm như vậy để rồi phát hiện ra? Bình thường phải tám giờ xưởng mới mở nhưng sáng nay hơn bảy giờ đã xảy ra vụ việc này. Thế nên chú ấy cũng không loại trừ là thủ phạm, có thể do muốn tạo thêm niềm tin nên chú ta mới làm như vậy, khi đã tin rằng bố cô không qua khỏi.
Vũ Quyền gọi điện cho ai đó, hai người ngồi ở văn phòng nhỏ phía trước, chẳng còn lòng dạ nào tiếp khách đến xem hàng nhưng vẫn phải làm. Nửa tiếng sau có một toán thợ đến, bọn họ còn mang theo cả… mấy chiếc điều hòa công nghiệp cùng điều hòa văn phòng. Lan Trinh ngạc nhiên quay sang Vũ Quyền:
– Ơ… chúng ta chỉ cần lắp camera thôi anh!
– Nóng thế này không lắp điều hòa thì camera cũng hỏng mất!
Lan Trinh tủm tỉm trước câu nói của Vũ Quyền. Anh tâm lý thật. Bố cô dự định tuần tới mới lắp, ông cứ nói thế nhưng chi phí đội lên cao nên còn do dự, cũng chẳng biết đến bao giờ, ai ngờ con rể một phát tài trợ luôn dàn điều hòa mát lạnh cho cả xưởng.
– Thế này bố thấy có khi lại áy náy ý anh ạ.
Lan Trinh cười nói, trong lòng cô cũng hơi áy náy. Dù gì tiền vẫn là tiền chứ có phải vỏ hến đâu, anh đầu tư thế này hơi quá.
– Món quà nhỏ tặng bố vợ không được à? Làm sao nỡ để bố vợ và vợ chịu nóng được?
Lan Trinh mím môi cười, nhìn nhóm thợ nhanh nhẹn lắp đặt, lòng cô rộn lên niềm vui trước sự quan tâm của chồng. Cô giục anh:
– Thôi… cũng đông người ở đây, có rắn độc cũng không dám cắn càn đâu anh. Anh về lo cho công ty mới đi, hôm nay thợ đến sửa phòng khách phải không anh?
– Ừ… vậy em ở đây, lắp xong camera nhớ báo cho anh đấy!
Lan Trinh cười gật đầu, nhìn Vũ Quyền đi rồi lòng cô chợt dâng lên chút tiếc nuối. Cô đã muốn cùng anh xây dựng công ty từ những ngày đầu, vậy mà hoàn cảnh thế này có muốn cũng không được. Hơn nữa… ở nhà còn con quái vật kia, chẳng biết nó sẽ bày ra trò gì ghê tởm khi không có cô nữa? Lan Trinh khẽ thở dài một tiếng, quyết định không nghĩ thêm, cô cần phải tin tưởng ở anh.
Đến chiều nhóm thợ cũng hoàn thành công việc, cửa kính ông Dũng đã cho thi công từ lâu nên không cần phải làm, có máy lạnh một cái là cả xưởng mát ngay. Chú Tuyến cùng anh Hòa đều hồ hởi tận hưởng hơi mát lịm tim trong cái nóng mùa hè. Anh Hòa cười nói:
– Đúng là người có tiền có khác, bọn anh cũng được nhờ Trinh ạ! Bố em cứ tiết kiệm, bọn anh làm thì phải chịu, cũng quen mà hơi cực, giờ thì mê ly rồi! Mà không biết bao giờ chú Dũng tỉnh lại thế em?
– Bác sĩ nói là còn tùy, nhanh là ngày mai mà muộn thì phải vài hôm anh ạ. Bác sĩ còn nói tỉnh lại khả năng cao bố em không nhớ được nhiều thứ, thậm chí còn điên điên dở dở, cả nhà phải xác định tinh thần.
Phía sau câu nói là lời Lan Trinh bịa ra để dò ý tứ của hai người, xem ai ánh lên niềm vui trước tin này, có điều Lan Trinh cũng không cảm nhận được điều gì. Cô thở hắt một hơi chán nản, nhìn mấy chiếc camera mới lắp phát lên ánh sáng cảnh báo thì nhắn cho Vũ Quyền một tin:
“Camera lắp xong rồi anh ạ, lắp năm chiếc cả thảy anh nhỉ?”
“Ừ, những nơi quan trọng nhất và phòng khách. Tạm thời cho em ở đó. Thấy có gì đáng ngờ báo ngay cho anh đấy!”
“Em biết rồi. Ở nhà thi công đến đâu rồi hả anh?”
“Sắp xong rồi, điều chỉnh một chút thôi, chủ yếu là sắp đặt đồ đạc chứ không phải xây sửa gì nhiều.”
“Vâng. Vậy anh làm tiếp đi. Nếu bận thì em tự về, không cần đến đón đâu.”
“Năm giờ anh qua đón.”
“Bố không còn ở xưởng thì phải sáu giờ em mới về được. Lúc ấy thợ cũng nghỉ.”
“Thế sáu giờ anh qua.”
Lan Trinh mỉm cười nhìn màn hình điện thoại. Cuộc sống vợ chồng cô đã êm ấm như bao cặp đôi yêu rồi cưới, cô còn mong ước gì hơn? Một phút đánh bạc thu về cả cuộc sống ngọt ngào thế này, xem ra cô cũng không ngốc nghếch khi dấn thân!
Cô xem lại đống hóa đơn, dò lại với những gì cô lưu trong máy. Bất chợt, cô thấy trong ngăn kéo còn một cuốn sổ nhỏ mà bố cô không đưa ra cho cô xử lý. Tò mò Lan Trinh mở ra xem, cô ngạc nhiên vô cùng khi thấy trong đó là giấy vay nợ, số tiền lên đến ba trăm triệu, hoàn toàn là một khoản tiền không nhỏ. Người vay là… chú Tuyến. Chú ấy vay của bố từ đầu năm nay, chưa có xác nhận đã trả. Tim Lan Trinh đập thình thịch. Cô lập tức chụp ảnh lại, chưa chụp xong bỗng giật thót mình khi nghe có tiếng nói phía sau:
– Cô Trinh chưa về à?
– Chú… chú Tuyến ạ, cháu còn chờ anh Quyền đến đón.
– Thế tôi về trước, cô ở lại sau nhớ khóa cửa đấy.
– Vâng… cháu chào chú!
Lan Trinh vỗ vỗ vào ngực. Bình thường thì không nói làm gì, nhưng lúc này rõ ràng một khoản tiền chưa trả hoàn toàn có thể là nguyên nhân khiến chú ấy ra tay với bố cô. Nhưng… cô không có bằng cớ nào cả, không thể dùng điều này để chứng tỏ bất cứ điều gì. Bực thật!
– Chưa về à em?
Tiếng Hòa vang lên từ phía sau. Lan Trinh giật thót mình lần hai, lúc này mọi thứ đều khiến cô hoang mang sợ hãi trước những con rắn độc ẩn mình.
– Em chưa… anh cứ về trước đi ạ.
– Anh nhìn em xanh lắm… ốm lâu thế à em?
– À… em không sao đâu, em hơi đói chút thôi!
– Chồng làm gì mà bận thế, sáu giờ rồi còn chưa đến đón, hay anh ra mua cho em cái bánh mì ăn tạm không lại ngất ra bây giờ?
– Không… em không sao đâu, anh cứ về đi ạ.
– Thật không đấy, anh mà đi rồi là không ai giúp được em đâu!
– Thật mà…
Lan Trinh xua xua tay, Hòa nhíu mày gật đầu, quay người ra khỏi cửa. Lan Trinh khẽ thở phào một hơi, chờ thêm một lát thì Vũ Quyền cũng đến.
– Bố sẽ không sao đâu… cứ bình tĩnh…
– Bố… bố ở trong phòng cấp cứu ba tiếng rồi… sao có thể bình tĩnh được đây?
Vũ Quyền không biết nói sao, lòng anh cũng đang lo lắng vô cùng. Bà Loan mẹ vợ anh đang nước mắt ngắn dài ngồi ở đầu băng ghế chờ trước cửa phòng cấp cứu. Tay bà không ngừng cầm chuỗi hạt bà vẫn đeo trên tay do bà xin ở chùa để cầu bình an cho chồng.
Ban nãy ngay khi ông Dũng vào đến bệnh viện, lập tức ông được đưa đến phòng cấp cứu. Bác sĩ nói ông bị máu tụ ở não cần phải phẫu thuật gấp, bà Loan ngạc nhiên vô cùng. Ông ấy ngã đến nỗi máu tụ, chẳng lẽ lại ngã từ trên gác xép chất hàng xuống? Tại sao ông lại ngã, hay tại… có ai đã đẩy ông ngã hay chỉ đơn thuần là tai nạn? Lan Trinh và Vũ Quyền cũng có cùng thắc mắc như vậy nhưng không thể có câu trả lời. Trong xưởng không có camera, lâu nay cũng chỉ có ba người đàn ông vui vẻ hòa thuận làm việc nhiều năm trời, đồ đạc chẳng có gì để khiến trộm cắp nhòm ngó nên ông Dũng không lắp. Cuối cùng lúc này ông bị ngã chẳng rõ nguyên nhân, lại đang thập tử nhất sinh ở trong phòng phẫu thuật để cứu lấy sinh mạng cho ông.
Lan Trinh không tin bố cô tự nhiên lại ngã. Cô nhất định sẽ tìm hiểu chuyện này. Trường hợp đúng là bố cô ngã thật thì không sao, nếu không phải như vậy kẻ độc ác sẽ phải trả giá. Cô cắn răng vào môi ấm ức, nhìn đôi mắt đanh lại của Vũ Quyền cô có cảm giác anh có cùng suy nghĩ như cô. Kẻ đó là ai đây? Là chú Tuyến hay anh Hòa, hay là một khách hàng nào đó? Khi bố cô ngất đi một lúc, máu trên đầu đã khô lại ngay trước máy dệt, chú Tuyến là người nhìn thấy, may mà còn cách máy dệt một khoảng an toàn nên bố cô không bị cuốn vào máy. Thế nên, câu trả lời hoàn toàn mờ mịt.
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cả nhà ba người lập tức đứng dậy bước nhanh lại hỏi:
– Bác sĩ… ông nhà tôi… thế nào rồi?
Bà Loan gạt nước mắt hỏi vị bác sĩ tầm tuổi bốn mươi. Ông ấy thở hắt ra, nhẹ nhàng nói:
– Hiện tại bệnh nhân đã qua cơn nguy kịch, tuy nhiên cần thêm thời gian bình phục.
– Vâng… cảm ơn… cảm ơn bác sĩ!
Bà Loan không ngừng cảm ơn, như vậy là Trời Phật đã nghe thấy lòng thành của bà rồi! Lan Trinh và Vũ Quyền cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bước cùng bà Loan theo xe đẩy về phòng vô trùng. Bà Loan vẫn cứ khóc mãi không thôi nhìn chồng nằm trong đó, xin vào nhưng y tá không cho đành bất lực đứng ngoài. Lòng Lan Trinh xót xa như có ai cào, cô chỉ im lặng, đôi mắt đanh lên bất mãn.
– Bố xưa nay rất cẩn thận, không có lý gì lại tự nhiên ngã anh ạ.
Lan Trinh giải thích với Vũ Quyền, anh gật đầu nói:
– Ừ, anh cũng nghĩ như em… chúng ta cần thêm thời gian mới kết luận được, trước mắt chờ bố tỉnh lại đã.
Vũ Quyền đã đổi ngôi xưng, nghe tiếng “anh em” dịu dàng làm lòng Lan Trinh như được sưởi ấm trong cơn sốc lạnh cứng. Cô gật đầu, bước đến an ủi mẹ:
– Mẹ đừng khóc nữa, mẹ cần giữ sức khỏe để còn chăm bố. Bác sĩ đã nói vậy là tốt rồi, bố sẽ sớm tỉnh lại thôi.
Bà Loan chỉ biết gật đầu, đưa khăn tay lên lau nước mắt thêm lần nữa. Khóc mệt rồi bà ngồi xuống ghế thẫn thờ, hai mắt vô hồn nhìn về chồng.
Lan Trinh nhìn Vũ Quyền, thở dài một hơi áy náy nói:
– Giờ em phải đến xưởng thôi anh ạ, muốn ở nhà giúp anh mà không được rồi!
– Rắn độc có thể vẫn đang ở đó… Chúng ta hoàn toàn không biết nguyên nhân là gì… tạm thời không đến xưởng được không?
– Không được đâu anh, ngày nào cũng có khách đến xem hàng, đặt hàng, không có chủ ở đó làm sao được? Rắn độc kia cũng chưa chắc chắn mà anh…
– Vậy để anh lắp vài thứ rồi mới cho em ở đó được!
Lan Trinh mím môi nhìn chồng đầy tin tưởng, gật đầu:
– Vâng…
– Mình cùng đến xưởng đi!
Lan Trinh dặn dò mẹ mấy câu, cùng Vũ Quyền đến xưởng dệt. Trong xưởng vẫn có hai công nhân đang tận tụy làm việc, nhìn qua chẳng dám nghi ngờ cho ai cả. Lan Trinh cho rằng khả năng chú Tuyến thấp hơn vì chú ấy là người phát hiện ra bố cô ngất trước máy. Tuy nhiên sáng hôm nay bố cô đến sớm lạ thường, tại sao chú ấy cũng đến sớm như vậy để rồi phát hiện ra? Bình thường phải tám giờ xưởng mới mở nhưng sáng nay hơn bảy giờ đã xảy ra vụ việc này. Thế nên chú ấy cũng không loại trừ là thủ phạm, có thể do muốn tạo thêm niềm tin nên chú ta mới làm như vậy, khi đã tin rằng bố cô không qua khỏi.
Vũ Quyền gọi điện cho ai đó, hai người ngồi ở văn phòng nhỏ phía trước, chẳng còn lòng dạ nào tiếp khách đến xem hàng nhưng vẫn phải làm. Nửa tiếng sau có một toán thợ đến, bọn họ còn mang theo cả… mấy chiếc điều hòa công nghiệp cùng điều hòa văn phòng. Lan Trinh ngạc nhiên quay sang Vũ Quyền:
– Ơ… chúng ta chỉ cần lắp camera thôi anh!
– Nóng thế này không lắp điều hòa thì camera cũng hỏng mất!
Lan Trinh tủm tỉm trước câu nói của Vũ Quyền. Anh tâm lý thật. Bố cô dự định tuần tới mới lắp, ông cứ nói thế nhưng chi phí đội lên cao nên còn do dự, cũng chẳng biết đến bao giờ, ai ngờ con rể một phát tài trợ luôn dàn điều hòa mát lạnh cho cả xưởng.
– Thế này bố thấy có khi lại áy náy ý anh ạ.
Lan Trinh cười nói, trong lòng cô cũng hơi áy náy. Dù gì tiền vẫn là tiền chứ có phải vỏ hến đâu, anh đầu tư thế này hơi quá.
– Món quà nhỏ tặng bố vợ không được à? Làm sao nỡ để bố vợ và vợ chịu nóng được?
Lan Trinh mím môi cười, nhìn nhóm thợ nhanh nhẹn lắp đặt, lòng cô rộn lên niềm vui trước sự quan tâm của chồng. Cô giục anh:
– Thôi… cũng đông người ở đây, có rắn độc cũng không dám cắn càn đâu anh. Anh về lo cho công ty mới đi, hôm nay thợ đến sửa phòng khách phải không anh?
– Ừ… vậy em ở đây, lắp xong camera nhớ báo cho anh đấy!
Lan Trinh cười gật đầu, nhìn Vũ Quyền đi rồi lòng cô chợt dâng lên chút tiếc nuối. Cô đã muốn cùng anh xây dựng công ty từ những ngày đầu, vậy mà hoàn cảnh thế này có muốn cũng không được. Hơn nữa… ở nhà còn con quái vật kia, chẳng biết nó sẽ bày ra trò gì ghê tởm khi không có cô nữa? Lan Trinh khẽ thở dài một tiếng, quyết định không nghĩ thêm, cô cần phải tin tưởng ở anh.
Đến chiều nhóm thợ cũng hoàn thành công việc, cửa kính ông Dũng đã cho thi công từ lâu nên không cần phải làm, có máy lạnh một cái là cả xưởng mát ngay. Chú Tuyến cùng anh Hòa đều hồ hởi tận hưởng hơi mát lịm tim trong cái nóng mùa hè. Anh Hòa cười nói:
– Đúng là người có tiền có khác, bọn anh cũng được nhờ Trinh ạ! Bố em cứ tiết kiệm, bọn anh làm thì phải chịu, cũng quen mà hơi cực, giờ thì mê ly rồi! Mà không biết bao giờ chú Dũng tỉnh lại thế em?
– Bác sĩ nói là còn tùy, nhanh là ngày mai mà muộn thì phải vài hôm anh ạ. Bác sĩ còn nói tỉnh lại khả năng cao bố em không nhớ được nhiều thứ, thậm chí còn điên điên dở dở, cả nhà phải xác định tinh thần.
Phía sau câu nói là lời Lan Trinh bịa ra để dò ý tứ của hai người, xem ai ánh lên niềm vui trước tin này, có điều Lan Trinh cũng không cảm nhận được điều gì. Cô thở hắt một hơi chán nản, nhìn mấy chiếc camera mới lắp phát lên ánh sáng cảnh báo thì nhắn cho Vũ Quyền một tin:
“Camera lắp xong rồi anh ạ, lắp năm chiếc cả thảy anh nhỉ?”
“Ừ, những nơi quan trọng nhất và phòng khách. Tạm thời cho em ở đó. Thấy có gì đáng ngờ báo ngay cho anh đấy!”
“Em biết rồi. Ở nhà thi công đến đâu rồi hả anh?”
“Sắp xong rồi, điều chỉnh một chút thôi, chủ yếu là sắp đặt đồ đạc chứ không phải xây sửa gì nhiều.”
“Vâng. Vậy anh làm tiếp đi. Nếu bận thì em tự về, không cần đến đón đâu.”
“Năm giờ anh qua đón.”
“Bố không còn ở xưởng thì phải sáu giờ em mới về được. Lúc ấy thợ cũng nghỉ.”
“Thế sáu giờ anh qua.”
Lan Trinh mỉm cười nhìn màn hình điện thoại. Cuộc sống vợ chồng cô đã êm ấm như bao cặp đôi yêu rồi cưới, cô còn mong ước gì hơn? Một phút đánh bạc thu về cả cuộc sống ngọt ngào thế này, xem ra cô cũng không ngốc nghếch khi dấn thân!
Cô xem lại đống hóa đơn, dò lại với những gì cô lưu trong máy. Bất chợt, cô thấy trong ngăn kéo còn một cuốn sổ nhỏ mà bố cô không đưa ra cho cô xử lý. Tò mò Lan Trinh mở ra xem, cô ngạc nhiên vô cùng khi thấy trong đó là giấy vay nợ, số tiền lên đến ba trăm triệu, hoàn toàn là một khoản tiền không nhỏ. Người vay là… chú Tuyến. Chú ấy vay của bố từ đầu năm nay, chưa có xác nhận đã trả. Tim Lan Trinh đập thình thịch. Cô lập tức chụp ảnh lại, chưa chụp xong bỗng giật thót mình khi nghe có tiếng nói phía sau:
– Cô Trinh chưa về à?
– Chú… chú Tuyến ạ, cháu còn chờ anh Quyền đến đón.
– Thế tôi về trước, cô ở lại sau nhớ khóa cửa đấy.
– Vâng… cháu chào chú!
Lan Trinh vỗ vỗ vào ngực. Bình thường thì không nói làm gì, nhưng lúc này rõ ràng một khoản tiền chưa trả hoàn toàn có thể là nguyên nhân khiến chú ấy ra tay với bố cô. Nhưng… cô không có bằng cớ nào cả, không thể dùng điều này để chứng tỏ bất cứ điều gì. Bực thật!
– Chưa về à em?
Tiếng Hòa vang lên từ phía sau. Lan Trinh giật thót mình lần hai, lúc này mọi thứ đều khiến cô hoang mang sợ hãi trước những con rắn độc ẩn mình.
– Em chưa… anh cứ về trước đi ạ.
– Anh nhìn em xanh lắm… ốm lâu thế à em?
– À… em không sao đâu, em hơi đói chút thôi!
– Chồng làm gì mà bận thế, sáu giờ rồi còn chưa đến đón, hay anh ra mua cho em cái bánh mì ăn tạm không lại ngất ra bây giờ?
– Không… em không sao đâu, anh cứ về đi ạ.
– Thật không đấy, anh mà đi rồi là không ai giúp được em đâu!
– Thật mà…
Lan Trinh xua xua tay, Hòa nhíu mày gật đầu, quay người ra khỏi cửa. Lan Trinh khẽ thở phào một hơi, chờ thêm một lát thì Vũ Quyền cũng đến.