Chương 34
Lan Trinh cố gắng trấn tĩnh, cô sụt sịt nhìn Vũ Quyền, gạt nước mắt nói:
– Em đã tính đến trường hợp này rồi. Chẳng phải chúng ta đã thống nhất, chỉ cần trái tim chúng ta hướng về nhau thôi sao? Em không sao đâu. Chuyện thế nào thì chúng ta cũng cùng nhau đối diện.
Nói xong Lan Trinh bước nhanh vào trong biệt thự, để lại Vũ Quyền căm phẫn nắm chặt bàn tay đến mức từng khớp tay trắng bệch. Nhìn Lan Trinh thế này lòng anh xót như ai xát muối. Phản ứng bên ngoài của cô bình tĩnh hơn anh lo sợ, có điều trong lòng cô chắc chắn đang rất rối. Tình huống con Nhung gây ra cho anh, vốn dĩ đã quá quen, đầy rẫy trong phim ảnh, tiểu thuyết, cả trong thực tế cũng không thiếu, thế nhưng đối diện với việc này, anh vẫn cảm thấy sốc. Nó… nói thật hay nói dối? Anh cam đoan anh không làm gì nó, đó chỉ là dựa theo trí nhớ của anh, cũng để thuyết phục Lan Trinh, còn nguyên một đoạn ký ức từ lúc anh ở trên tầng thượng đến lúc tỉnh dậy, anh không nhớ gì hết. Thực ra anh còn chẳng nhớ anh đã leo lên tầng thượng thế nào luôn. Tình huống này… căng thật! Nếu con Nhung mang thai con anh thật, thì phải làm sao? Biết đâu lúc anh say anh lại nghĩ đến Lan Trinh mà làm với nó, thì sao? Ghét bỏ xừ, nó mà đẻ con ra thì cũng ghét luôn con nó, dù có là con anh đi chăng nữa!
Bác Huệ nấu cơm xong lên rút quần áo rồi chăm khoảng vườn nhỏ trên tầng thượng, một góc khác phòng tập gym. Lan Trinh dọn đồ ăn ra bàn, cố gắng tránh ánh mắt Vũ Quyền khi anh vừa bước vào, đôi mắt đỏ hoe cô gượng cười:
– Anh lên gọi anh Thành xuống ăn luôn nhé!
Vũ Quyền biết Lan Trinh đang cố gắng tỏ ra không có gì khác, không biết cô đang thực sự nghĩ gì. Anh đứng lặng nhìn vợ. Lan Trinh lau vội nước mắt khẽ giục:
– Đồ ăn nguội mất, nhà còn có anh Thành nữa. Chuyện này để sau hãy bàn. Em không sao đâu.
Lan Trinh chỉ động đũa một chút, cô xin phép lên phòng sớm. Vũ Thành liếc qua sắc mặt Lan Trinh đã hiểu có chuyện, nhìn em dâu lên gác, anh ta nhếch miệng hỏi:
– Trinh làm sao thế?
– Mẹ, con Nhung có thai. Nó chụp ngay em.
Vũ Thành cười lên thành tiếng.
– Chú hiểu nỗi khổ của anh chưa? Đàn bà lắm mưu nhiều kế lắm! Mà mày oan gì? Anh thề nó ngon hơn con vợ mày!
Vũ Quyền đập đũa xuống bàn, không muốn đôi co với gã anh trai đốn mạt. Anh bước lên cầu thang theo Lan Trinh.
Lan Trinh nằm quay lưng ra ngoài, đôi mắt hướng về cửa sổ nhìn xa xăm. Lúc này cô thực sự rối loạn, không biết phải làm gì, không biết phải nghĩ sao nữa? Cô không nghĩ con Nhung bày trò. Chuyện này hoàn toàn nghiêm túc, nó thừa biết không thể nói dối đổ vạ cho Vũ Quyền. Ngày xưa còn dối trá được, thời bây giờ, con ai rành rành ra đấy.
Sau lưng Vũ Quyền vòng tay ôm lấy Lan Trinh. Cô chẳng muốn nghĩ gì, để yên cho anh ôm. Cằm anh cọ cọ vào má cô, thì thầm:
– Nghĩ gì nói ra người ta còn biết? Nhìn thế này xót lắm!
Lan Trinh ấm ức, nước mắt chảy dài. Một hồi lâu mới nghẹn ngào nói được.
– Anh… tính thế nào?
– Tính gì, nó đẻ con ra cho đi xét nghiệm, không phải con đây là chắc luôn.
– Lỡ… con thật thì sao?
– Không có đâu.
– Say rồi ai biết làm gì, cứ thấy gái là vồ thì sao?
– Nhầm nó là đấy thì chịu. Nếu thật cũng mặc xác.
Lan Trinh càng khóc to hơn, răng cắn vào môi khóc nấc lên. Đúng thực Vũ Quyền cũng không nhớ, anh chỉ mạnh miệng nói không để thuyết phục cô mà thôi. Làm sao mà mặc xác được? Nó là một con người cơ mà? Rồi sau này… cuộc sống của cô và anh… liệu có còn được như hiện tại, hay lại phải chia năm xẻ bảy mọi đường? Con Nhung nó cũng đâu đơn giản, nó biết giá trị của anh nên mới cố mà đòi ở lại, chắc chắn nó không để yên cho vợ chồng cô.
Có tiếng chuông z.a.l.o, Vũ Quyền nhíu mày mở máy, là mẹ anh gọi. Haizz, anh thở dài một tiếng gạt nghe.
– Mẹ ạ?
– Bà Thủy vừa gọi cho mẹ. Thế con gái bà ấy có chửa với mày à? Anh em mày… mẹ hết nói nổi, được cả hai.
– Nó điêu bắt con đổ vỏ đấy, mẹ tin làm gì?
– Thằng này, thời nào rồi còn bắt đổ vỏ? Xét nghiệm phút mốt là ra. Mày tính thế nào?.
– Kệ xác nó.
– Không được, con cháu nhà mình, kệ thế nào được?
Vũ Quyền ngắt điện thoại, anh tắt luôn máy, không để mẹ anh có cơ hội nói tiếp. Lan Trinh nghe loáng thoáng cuộc điện thoại, biết là mẹ anh có thế nào cũng vẫn thích cháu, dù là ai sinh ra cháu bà đi chăng nữa. Lòng như dội thêm xô nước đá, cô tê tái ôm lấy bụng, cảm nhận đến ngày đành bước vào toilet. Nỗi đau thể xác cùng nỗi đau tinh thần làm Lan Trinh tím tái, Vũ Quyền chỉ biết ôm chặt vợ, nước mắt từ lúc nào cũng rơi xuống.
– Uống thuốc giảm đau nhé!
Lan Trinh lắc đầu.
– Phụ thuộc thuốc, không cần đâu.
– Thế để hỏi bác Huệ xem có cách nào không?
Vũ Quyền bước xuống nhà, giờ đã gần mười giờ tối. Bác Huệ đang xem tivi trong gian phòng nhỏ lúc trước là của bác Thủy. Anh lập tức hỏi:
– Bác Huệ… bác có cách nào giúp phụ nữ hành kinh bớt đau bụng không?
Bác Huệ nhìn ra cửa, thấy Vũ Quyền lo lắng hỏi liền nhanh nhảu nói:
– Trinh đau bụng à? Để tớ hầm ngải cứu trứng gà, cho thêm ít gừng cho Trinh uống.
– Cảm ơn bác, bác làm mau giúp cháu. Để cháu giúp bác một tay.
Bác Huệ ngạc nhiên, lần đầu tiên bác thấy Vũ Quyền vào bếp. Đúng là… con bé Trinh có phúc thật, ở bệnh viện nhìn cậu chàng lo tím mày tím mặt, chăm bẵm như gái đẻ, giờ về nhà cũng quan tâm từng li từng tí. Đàn bà lấy được tấm chồng thế này cũng đáng!
– Thế thì hay quá, cậu đập giúp tôi ít gừng này nhé!
Một lát bát canh ngải cứu hầm trứng gà cùng gừng nóng đã xong, Vũ Quyền đặt bát lên khay bưng lên phòng, nhẹ giọng nịnh nọt:
– Đấy uống ít nước canh này vào, bác Huệ chỉ cho đấy! Uống cho đỡ đau còn ngủ được. Chuyện kia nghĩ làm gì, coi như không có đi. Hay mình qua nước ngoài sống. Sang Pháp coi vườn nho cho ba chắc ba vui lắm, không thì sang Mỹ, bọn bạn bên đó cứ gọi sang.
Lan Trinh chẳng biết phải cười hay mếu trước lời dỗ dành của Vũ Quyền. Tính bài chuồn nhanh thế không biết? Chuồn mãi được à? Là con anh đấy, cứ thế bỏ đi thế à? Cô sụt sịt, hai mắt híp tịt nhìn chồng, cuối cùng lại cười nói bằng giọng mũi. Cứ thế này muốn giận cũng chẳng giận được.
– Anh định chạy trốn cả đời à?
– Trốn gì, ở đâu thoải mái thì sống.
– Anh có phải trẻ con không, gây chuyện rồi cũng phải có trách nhiệm chứ?
– Đây chỉ có trách nhiệm với đấy thôi. Nó là con thật cũng chỉ là tai nạn, ai bảo nó không uống thuốc vào, cứ cố tình có con với đây thì tự chịu. Con kia cũng có phải trẻ con đâu? Cố tình bẫy đây thì có! Nghĩ đến lại điên! Thôi… uống đi này, nguội rồi đấy! Để đây bón cho!
Lan Trinh giận dỗi giật lấy cái thìa từ tay ai kia. Vũ Quyền cười cười, ngồi bên cạnh nhìn Lan Trinh nuốt từng thìa, đến khi gần hết mới yên tâm đem bát xuống dưới nhà. Bác Huệ đã đóng cửa phòng, anh rửa luôn bát rồi mới quay lại.
Có chút canh nóng, bụng Lan Trinh dễ chịu hẳn. Ai kia lại vòng tay xoa bụng cho cô. Cứ quan tâm lo lắng cho cô thế này, cô mềm lòng chẳng thể giận mãi được. Chủ động nằm quay lại đối diện chồng, Lan Trinh nhỏ giọng:
– Chắc nó không điêu đâu, thôi con của đấy thì đấy chu cấp cho con cho trọn. Không vì con mà gần mẹ là được.
– Không, có thừa tiền cũng không làm thế.
– Ai làm thế được, là người cũng phải có trách nhiệm chứ. Ai dạy đây câu đấy hả?
– Ai chứ nó thì không cần, là chó thì đối xử kiểu chó.
– Anh không chu cấp thì em chu cấp cho nó.
– Cấm đấy!
Lan Trinh im lặng. Mấy tiếng suy nghĩ đầu cô cũng thông hơn, dù còn buồn lắm nhưng chuyện đã thế rồi. Ngay từ lúc xác định bỏ qua hết cho Vũ Quyền cô cũng tính đến nước này, chẳng qua sốc quá nên nhất thời rối loạn. Giờ… cũng coi là ổn rồi. Vũ Quyền cứ khăng khăng chỉ có cô, những gì anh đối với cô cũng rất tốt, cô không thể vì việc này mà xa anh. Chuyện con ngoài luồng dù không muốn nhưng cũng không phải chủ ý của anh, vấn đề là giải quyết hậu quả thế nào mà thôi. Con Nhung giữ con có lẽ vì muốn có tiền, muốn có cả chồng nữa, nhưng chắc chắn là không bao giờ có chuyện nó có Vũ Quyền. Tiền cô có thể cho nó. Vũ Quyền cho cô rất nhiều tiền, một phần gửi cho con anh hàng tháng là việc cô cần làm. Lan Trinh thở dài một hơi, xoay người nằm thẳng hướng mắt nhìn trần nhà trong ánh đèn ngủ xanh lam. Không thể ngờ cuộc đời cô lại thành thế này, gửi tiền cho con chồng. Nước mắt Lan Trinh lại lăn dài… Cô gạt dòng nước mặn mòi khỏi má, bặm môi thở nhẹ. Con nhỏ đó có chịu yên nhận tiền không… cô cũng không biết nữa.
Bên tai Lan Trinh vang lên tiếng thở đều của Vũ Quyền, anh không bị cô giận, anh vẫn được ở bên cô, lòng anh chẳng còn nỗi lo nào nữa, thế nên cơn buồn ngủ kéo đến, muốn chống cũng không được. Mùi hương thơm mát, làn da mềm mại của cô vẫn đang trong tay anh, những gì không liên quan anh chẳng cần bận tâm.
Lan Trinh gỡ tay Vũ Quyền khỏi người mình, trong cơn lơ mơ anh lại kéo cô vào lòng. Cứ lơ mơ thế này rồi hại con nhà người ta, tội nặng lắm mà cứ làm như mình vô tội. Thế mà, cô vẫn cứ yêu anh đến mê muội, nghĩ đến đứa con kia cảm giác như có trăm ngàn con kiến cắn, đau tê tái. Sẽ có một đứa bé giống anh, xinh đẹp như anh và con nhỏ đó, nó gọi anh là ba, gọi con kia là mẹ, còn gì đau đớn hơn đây? Lòng người đâu phải gỗ đá, có con có mẹ đều yêu anh, tình yêu anh dành cho cô liệu còn được mấy phần? Tranh giành tình cảm với một đứa trẻ vô tội sao? Không… cô không làm được… cô không thể làm như thế được…
– Em đã tính đến trường hợp này rồi. Chẳng phải chúng ta đã thống nhất, chỉ cần trái tim chúng ta hướng về nhau thôi sao? Em không sao đâu. Chuyện thế nào thì chúng ta cũng cùng nhau đối diện.
Nói xong Lan Trinh bước nhanh vào trong biệt thự, để lại Vũ Quyền căm phẫn nắm chặt bàn tay đến mức từng khớp tay trắng bệch. Nhìn Lan Trinh thế này lòng anh xót như ai xát muối. Phản ứng bên ngoài của cô bình tĩnh hơn anh lo sợ, có điều trong lòng cô chắc chắn đang rất rối. Tình huống con Nhung gây ra cho anh, vốn dĩ đã quá quen, đầy rẫy trong phim ảnh, tiểu thuyết, cả trong thực tế cũng không thiếu, thế nhưng đối diện với việc này, anh vẫn cảm thấy sốc. Nó… nói thật hay nói dối? Anh cam đoan anh không làm gì nó, đó chỉ là dựa theo trí nhớ của anh, cũng để thuyết phục Lan Trinh, còn nguyên một đoạn ký ức từ lúc anh ở trên tầng thượng đến lúc tỉnh dậy, anh không nhớ gì hết. Thực ra anh còn chẳng nhớ anh đã leo lên tầng thượng thế nào luôn. Tình huống này… căng thật! Nếu con Nhung mang thai con anh thật, thì phải làm sao? Biết đâu lúc anh say anh lại nghĩ đến Lan Trinh mà làm với nó, thì sao? Ghét bỏ xừ, nó mà đẻ con ra thì cũng ghét luôn con nó, dù có là con anh đi chăng nữa!
Bác Huệ nấu cơm xong lên rút quần áo rồi chăm khoảng vườn nhỏ trên tầng thượng, một góc khác phòng tập gym. Lan Trinh dọn đồ ăn ra bàn, cố gắng tránh ánh mắt Vũ Quyền khi anh vừa bước vào, đôi mắt đỏ hoe cô gượng cười:
– Anh lên gọi anh Thành xuống ăn luôn nhé!
Vũ Quyền biết Lan Trinh đang cố gắng tỏ ra không có gì khác, không biết cô đang thực sự nghĩ gì. Anh đứng lặng nhìn vợ. Lan Trinh lau vội nước mắt khẽ giục:
– Đồ ăn nguội mất, nhà còn có anh Thành nữa. Chuyện này để sau hãy bàn. Em không sao đâu.
Lan Trinh chỉ động đũa một chút, cô xin phép lên phòng sớm. Vũ Thành liếc qua sắc mặt Lan Trinh đã hiểu có chuyện, nhìn em dâu lên gác, anh ta nhếch miệng hỏi:
– Trinh làm sao thế?
– Mẹ, con Nhung có thai. Nó chụp ngay em.
Vũ Thành cười lên thành tiếng.
– Chú hiểu nỗi khổ của anh chưa? Đàn bà lắm mưu nhiều kế lắm! Mà mày oan gì? Anh thề nó ngon hơn con vợ mày!
Vũ Quyền đập đũa xuống bàn, không muốn đôi co với gã anh trai đốn mạt. Anh bước lên cầu thang theo Lan Trinh.
Lan Trinh nằm quay lưng ra ngoài, đôi mắt hướng về cửa sổ nhìn xa xăm. Lúc này cô thực sự rối loạn, không biết phải làm gì, không biết phải nghĩ sao nữa? Cô không nghĩ con Nhung bày trò. Chuyện này hoàn toàn nghiêm túc, nó thừa biết không thể nói dối đổ vạ cho Vũ Quyền. Ngày xưa còn dối trá được, thời bây giờ, con ai rành rành ra đấy.
Sau lưng Vũ Quyền vòng tay ôm lấy Lan Trinh. Cô chẳng muốn nghĩ gì, để yên cho anh ôm. Cằm anh cọ cọ vào má cô, thì thầm:
– Nghĩ gì nói ra người ta còn biết? Nhìn thế này xót lắm!
Lan Trinh ấm ức, nước mắt chảy dài. Một hồi lâu mới nghẹn ngào nói được.
– Anh… tính thế nào?
– Tính gì, nó đẻ con ra cho đi xét nghiệm, không phải con đây là chắc luôn.
– Lỡ… con thật thì sao?
– Không có đâu.
– Say rồi ai biết làm gì, cứ thấy gái là vồ thì sao?
– Nhầm nó là đấy thì chịu. Nếu thật cũng mặc xác.
Lan Trinh càng khóc to hơn, răng cắn vào môi khóc nấc lên. Đúng thực Vũ Quyền cũng không nhớ, anh chỉ mạnh miệng nói không để thuyết phục cô mà thôi. Làm sao mà mặc xác được? Nó là một con người cơ mà? Rồi sau này… cuộc sống của cô và anh… liệu có còn được như hiện tại, hay lại phải chia năm xẻ bảy mọi đường? Con Nhung nó cũng đâu đơn giản, nó biết giá trị của anh nên mới cố mà đòi ở lại, chắc chắn nó không để yên cho vợ chồng cô.
Có tiếng chuông z.a.l.o, Vũ Quyền nhíu mày mở máy, là mẹ anh gọi. Haizz, anh thở dài một tiếng gạt nghe.
– Mẹ ạ?
– Bà Thủy vừa gọi cho mẹ. Thế con gái bà ấy có chửa với mày à? Anh em mày… mẹ hết nói nổi, được cả hai.
– Nó điêu bắt con đổ vỏ đấy, mẹ tin làm gì?
– Thằng này, thời nào rồi còn bắt đổ vỏ? Xét nghiệm phút mốt là ra. Mày tính thế nào?.
– Kệ xác nó.
– Không được, con cháu nhà mình, kệ thế nào được?
Vũ Quyền ngắt điện thoại, anh tắt luôn máy, không để mẹ anh có cơ hội nói tiếp. Lan Trinh nghe loáng thoáng cuộc điện thoại, biết là mẹ anh có thế nào cũng vẫn thích cháu, dù là ai sinh ra cháu bà đi chăng nữa. Lòng như dội thêm xô nước đá, cô tê tái ôm lấy bụng, cảm nhận đến ngày đành bước vào toilet. Nỗi đau thể xác cùng nỗi đau tinh thần làm Lan Trinh tím tái, Vũ Quyền chỉ biết ôm chặt vợ, nước mắt từ lúc nào cũng rơi xuống.
– Uống thuốc giảm đau nhé!
Lan Trinh lắc đầu.
– Phụ thuộc thuốc, không cần đâu.
– Thế để hỏi bác Huệ xem có cách nào không?
Vũ Quyền bước xuống nhà, giờ đã gần mười giờ tối. Bác Huệ đang xem tivi trong gian phòng nhỏ lúc trước là của bác Thủy. Anh lập tức hỏi:
– Bác Huệ… bác có cách nào giúp phụ nữ hành kinh bớt đau bụng không?
Bác Huệ nhìn ra cửa, thấy Vũ Quyền lo lắng hỏi liền nhanh nhảu nói:
– Trinh đau bụng à? Để tớ hầm ngải cứu trứng gà, cho thêm ít gừng cho Trinh uống.
– Cảm ơn bác, bác làm mau giúp cháu. Để cháu giúp bác một tay.
Bác Huệ ngạc nhiên, lần đầu tiên bác thấy Vũ Quyền vào bếp. Đúng là… con bé Trinh có phúc thật, ở bệnh viện nhìn cậu chàng lo tím mày tím mặt, chăm bẵm như gái đẻ, giờ về nhà cũng quan tâm từng li từng tí. Đàn bà lấy được tấm chồng thế này cũng đáng!
– Thế thì hay quá, cậu đập giúp tôi ít gừng này nhé!
Một lát bát canh ngải cứu hầm trứng gà cùng gừng nóng đã xong, Vũ Quyền đặt bát lên khay bưng lên phòng, nhẹ giọng nịnh nọt:
– Đấy uống ít nước canh này vào, bác Huệ chỉ cho đấy! Uống cho đỡ đau còn ngủ được. Chuyện kia nghĩ làm gì, coi như không có đi. Hay mình qua nước ngoài sống. Sang Pháp coi vườn nho cho ba chắc ba vui lắm, không thì sang Mỹ, bọn bạn bên đó cứ gọi sang.
Lan Trinh chẳng biết phải cười hay mếu trước lời dỗ dành của Vũ Quyền. Tính bài chuồn nhanh thế không biết? Chuồn mãi được à? Là con anh đấy, cứ thế bỏ đi thế à? Cô sụt sịt, hai mắt híp tịt nhìn chồng, cuối cùng lại cười nói bằng giọng mũi. Cứ thế này muốn giận cũng chẳng giận được.
– Anh định chạy trốn cả đời à?
– Trốn gì, ở đâu thoải mái thì sống.
– Anh có phải trẻ con không, gây chuyện rồi cũng phải có trách nhiệm chứ?
– Đây chỉ có trách nhiệm với đấy thôi. Nó là con thật cũng chỉ là tai nạn, ai bảo nó không uống thuốc vào, cứ cố tình có con với đây thì tự chịu. Con kia cũng có phải trẻ con đâu? Cố tình bẫy đây thì có! Nghĩ đến lại điên! Thôi… uống đi này, nguội rồi đấy! Để đây bón cho!
Lan Trinh giận dỗi giật lấy cái thìa từ tay ai kia. Vũ Quyền cười cười, ngồi bên cạnh nhìn Lan Trinh nuốt từng thìa, đến khi gần hết mới yên tâm đem bát xuống dưới nhà. Bác Huệ đã đóng cửa phòng, anh rửa luôn bát rồi mới quay lại.
Có chút canh nóng, bụng Lan Trinh dễ chịu hẳn. Ai kia lại vòng tay xoa bụng cho cô. Cứ quan tâm lo lắng cho cô thế này, cô mềm lòng chẳng thể giận mãi được. Chủ động nằm quay lại đối diện chồng, Lan Trinh nhỏ giọng:
– Chắc nó không điêu đâu, thôi con của đấy thì đấy chu cấp cho con cho trọn. Không vì con mà gần mẹ là được.
– Không, có thừa tiền cũng không làm thế.
– Ai làm thế được, là người cũng phải có trách nhiệm chứ. Ai dạy đây câu đấy hả?
– Ai chứ nó thì không cần, là chó thì đối xử kiểu chó.
– Anh không chu cấp thì em chu cấp cho nó.
– Cấm đấy!
Lan Trinh im lặng. Mấy tiếng suy nghĩ đầu cô cũng thông hơn, dù còn buồn lắm nhưng chuyện đã thế rồi. Ngay từ lúc xác định bỏ qua hết cho Vũ Quyền cô cũng tính đến nước này, chẳng qua sốc quá nên nhất thời rối loạn. Giờ… cũng coi là ổn rồi. Vũ Quyền cứ khăng khăng chỉ có cô, những gì anh đối với cô cũng rất tốt, cô không thể vì việc này mà xa anh. Chuyện con ngoài luồng dù không muốn nhưng cũng không phải chủ ý của anh, vấn đề là giải quyết hậu quả thế nào mà thôi. Con Nhung giữ con có lẽ vì muốn có tiền, muốn có cả chồng nữa, nhưng chắc chắn là không bao giờ có chuyện nó có Vũ Quyền. Tiền cô có thể cho nó. Vũ Quyền cho cô rất nhiều tiền, một phần gửi cho con anh hàng tháng là việc cô cần làm. Lan Trinh thở dài một hơi, xoay người nằm thẳng hướng mắt nhìn trần nhà trong ánh đèn ngủ xanh lam. Không thể ngờ cuộc đời cô lại thành thế này, gửi tiền cho con chồng. Nước mắt Lan Trinh lại lăn dài… Cô gạt dòng nước mặn mòi khỏi má, bặm môi thở nhẹ. Con nhỏ đó có chịu yên nhận tiền không… cô cũng không biết nữa.
Bên tai Lan Trinh vang lên tiếng thở đều của Vũ Quyền, anh không bị cô giận, anh vẫn được ở bên cô, lòng anh chẳng còn nỗi lo nào nữa, thế nên cơn buồn ngủ kéo đến, muốn chống cũng không được. Mùi hương thơm mát, làn da mềm mại của cô vẫn đang trong tay anh, những gì không liên quan anh chẳng cần bận tâm.
Lan Trinh gỡ tay Vũ Quyền khỏi người mình, trong cơn lơ mơ anh lại kéo cô vào lòng. Cứ lơ mơ thế này rồi hại con nhà người ta, tội nặng lắm mà cứ làm như mình vô tội. Thế mà, cô vẫn cứ yêu anh đến mê muội, nghĩ đến đứa con kia cảm giác như có trăm ngàn con kiến cắn, đau tê tái. Sẽ có một đứa bé giống anh, xinh đẹp như anh và con nhỏ đó, nó gọi anh là ba, gọi con kia là mẹ, còn gì đau đớn hơn đây? Lòng người đâu phải gỗ đá, có con có mẹ đều yêu anh, tình yêu anh dành cho cô liệu còn được mấy phần? Tranh giành tình cảm với một đứa trẻ vô tội sao? Không… cô không làm được… cô không thể làm như thế được…