Chương 38
Hàng mi dài khẽ lay động, khuôn mặt người bên cạnh bừng sáng. Vũ Quyền lập tức hỏi, hai tay anh nắm lấy bàn tay Lan Trinh xoa xoa đưa lên miệng:
– Trinh… em thấy trong người thế nào?
Lan Trinh chớp nhẹ mi mắt, mơ màng nhìn Vũ Quyền. Anh… là anh thật rồi, không phải chỉ là giấc mơ của cô mà là hiện thực, cô đã được anh cứu khỏi tay hai tên ác quỷ là sự thật! Nước mắt bỗng nhiên lăn dài, Lan Trinh nhíu mày nhắm chặt hai mắt, gượng người ngồi dậy. Bàn tay người trước mặt lập tức đỡ lưng vợ để cô tựa vào thành giường bệnh. Đêm qua anh vội vã đưa cô vào viện, cũng may là cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
– Anh… em không sao nữa rồi. May quá… may mà anh đến kịp, nếu không… em… hức hức…
– Anh bực là không thể đến sớm hơn, để em phải chịu khổ.
Hàm răng Vũ Quyền nghiến chặt, hai bàn tay cuộn lại cứng chắc như gọng kìm. Đôi mắt long lên, nhìn về Lan Trinh bất giác đáy mắt anh chuyển vẻ dịu dàng.
– Không… chỉ cần vậy là quá đủ rồi anh. Hai tên đó giờ ở đâu rồi? Em muốn hỏi bọn chúng về buổi sáng bố em ngã, em tin chính Hòa là kẻ ra tay.
– Bọn chúng đang ở đồn công an. Em yên tâm, sẽ có kết quả sớm thôi. Những gì camera đêm qua ghi lại đủ để tống bọn chúng nó vào tù, tuy nhiên chuyện bố em ngã anh đã khai với bên công an, họ sẽ điều tra thẩm vấn đến cùng.
Lan Trinh mệt mỏi gật đầu, nhìn bình truyền dần cạn cô áy náy nói:
– Anh… em muốn về, em chỉ hơi choáng vì cú đạp vào đầu của thằng Hòa, còn cũng không sao đâu anh!
Cô ấy đòi về nhà bố mẹ cô ấy sao? Đôi mắt Vũ Quyền tối sẫm nhìn Lan Trinh, xót xa dâng đầy trong đáy mắt.
– Trinh… em gầy đi nhiều quá… Những ngày qua… em sống thế nào?
Lan Trinh muốn nói lời xin lỗi, vậy mà lúc này lại chẳng thể nói nổi, chỉ lau nước mắt vừa rơi. Cú đạp kia nhất thời làm cô quên mất, cô và anh đang thế nào. Cô sụt sịt gật nhẹ:
– Mình về nhà, về nhà với nhau đi anh! Em đã… sai… sai khi bỏ anh đi! Em… em… xin lỗi!
Vũ Quyền như được trút bỏ trăm ngàn tấn đá đè nặng bao ngày. Anh không ngờ Lan Trinh lại nói những lời này, không ngờ cô ấy suy nghĩ lại. Anh mới là kẻ nợ cô ấy lời xin lỗi. Dù có thế nào, cô ấy muốn về với anh là tốt rồi, quá tốt rồi. Những ngày không có cô ở bên, cuộc sống của anh vô vị đến mức, anh còn chẳng biết ngày hay đêm, chẳng thiết làm bất cứ thứ gì.
– Ừ, mình về thôi. Chỉ cần… em chịu về với anh… là đủ.
Vũ Quyền trầm giọng, âm giọng xúc động mừng rỡ không che giấu. Lan Trinh nuốt nghẹn những giọt nước mắt, nhắm hai mắt môi cô bặm lại. Anh không trách cô, anh chỉ cần cô về bên anh. Vũ Quyền lau nước mắt trên má vợ, cụng trán vào trán cô. Chẳng phải chốn riêng tư nên chỉ cần vậy là quá đủ rồi, muốn làm gì nữa thì… đi về.
Vũ Quyền không đưa Lan Trinh về biệt thự của ông Văn, anh rẽ vào một khu chung cư cao cấp. Lan Trinh ngạc nhiên hỏi:
– Anh… mình đi đâu thế?
– Về nhà làm gì, bực bỏ xừ, mình cứ ở đây đi, mặc kệ mẹ thích làm gì thì làm.
Lan Trinh thở dài một hơi gật đầu. Cô nghe theo anh mọi chuyện, dù anh có đưa cô về ngôi nhà kia, ngày ngày đối diện với mẹ chồng, với con nhỏ kia, cô cũng sẵn sàng đối mặt. Cô yêu anh, cô nợ anh, cô muốn ở bên anh, miễn là anh cần cô, chỉ cần vậy là đủ.
Vũ Quyền đóng sầm cánh cửa sau lưng Lan Trinh. Cô chẳng cần nhìn, chẳng cần hỏi cũng biết anh muốn gì. Cô cũng khao khát anh đâu kém anh. Đã bao lâu hai người không gần gũi, lửa đỏ đặt cạnh rơm khô, làm sao có thể ngăn cơn cháy bùng lên được? Lan Trinh cố gắng kìm nén cảm xúc, cô muốn… đi tắm. Cảm giác cả người bẩn thỉu nhớp nháp, bàn tay tên khốn Hòa vẫn như còn trên người, cô quay lại cười cười nhìn Vũ Quyền nói:
– Anh… em muốn đi tắm, nhanh thôi!
Yết hầu lên xuống của điệu nuốt khan, Vũ Quyền ngây ra nhìn vợ, gật đầu không trả lời, một lực bế bổng Lan Trinh lên tay, tiến thẳng vào nhà tắm lớn trong phòng ngủ chính. Anh vốn dĩ tính đến việc ở đây lâu dài với cô, ít nhất cũng phải nửa năm tới chờ nhà xây hoàn thiện, thế nên anh đã chọn một căn hộ cực kỳ thoải mái.
Lan Trinh đâu phải lần đầu tắm cùng Vũ Quyền, vậy mà lâu ngày hai người không ở gần nhau, cảm giác hồi hộp vẫn cứ dâng đầy, trái tim đập loạn như gái mới lớn lần đầu gần gũi người yêu. Vũ Quyền mím môi cười, kéo Lan Trinh sát lại đối diện với mình, cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở gấp gáp của cô, lòng anh bừng lên cơn nóng hầm hập. Tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng son quấn quýt bên nhau trong làn nước ấm áp.
Thỏa mãn sau những đam mê cháy bỏng, Vũ Quyền bế Lan Trinh về giường. Gối đầu lên cánh tay trần rắn chắc, ngón tay thon dài Lan Trinh vẽ những hình xoắn ốc lên cơ bụng hằn múi của Vũ Quyền. Đôi mày khẽ nhíu cô nhìn anh hỏi:
– Anh… em được phép có thai rồi à?
Vũ Quyền phì cười cọ mũi vào chiếc mũi thanh thanh của vợ.
– Cũng chưa muốn đâu, muốn vỗ béo đấy thêm đã, tại quên mua bao mà chịu không nổi. Máy xịn là có con luôn đấy nhá!
Lan Trinh bĩu môi cười:
– Có bầu cho đấy chăm chết mệt thì thôi!
– Mệt càng vui. Thế nào cũng thích.
– Sợ lại kêu, giờ có hai vợ chồng thôi.
– Chưa biết đây nấu ăn thế nào thì đừng khinh nhá!
– Eo… biết nấu ăn cơ? Tưởng chúa ghét!
– Nấu cho vợ cho con thì không ghét nữa!
Lan Trinh chăm chú nhìn vào đôi mắt nâu huyền, đáy mắt kia thoáng tia ngạc nhiên như muốn hỏi cô nhìn gì. Chẳng để anh phải hỏi, cô khẽ nói:
– Anh… em cứ nghĩ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể thế này… cứ nghĩ anh ở nhà cùng mẹ chăm con Nhung mà quên em đi… em đau lắm nhưng em chấp nhận, vậy mà… anh vì em lại dọn ra ngoài ở một mình. Nhìn căn bếp của anh mà lòng em đau lắm. Bao ngày anh sống ở đây một mình, cũng là bấy nhiêu ngày em chẳng thể ngủ trọn giấc…
– Anh biết. Nhìn em thẫn thờ, đôi lúc nhầm lẫn tiền nong mà anh chỉ muốn chạy đến bên em, nhưng… em nói em cần thời gian, anh không muốn làm em xáo trộn… Nếu em lựa chọn buông tay, nếu điều đó khiến em hạnh phúc hơn việc ở với anh thì… anh chỉ có thể chấp nhận.
Lan Trinh không sao ngăn được dòng nước mắt, cô nghẹn đi, cả người rung lên dụi vào ngực anh, để bàn tay thô ráp xoa lấy lưng an ủi. Cô và anh đều lựa chọn chấp nhận, cứ vậy rồi sẽ xa nhau… Nếu không có chuyện đêm qua, có lẽ sẽ chẳng bao giờ cả hai quay lại thế này. Là cô lựa chọn kia mà, anh đã van xin cô cũng không được kia mà… Cô có lỗi với anh, có lỗi với chuyện tình này, nghĩ vậy nên cô không sao ngừng khóc được.
– Anh đã nghĩ vậy, nhưng… anh không làm được như thế… Anh không thể tưởng tượng một ngày em quên anh, một lúc nào đó em đến với người khác mà coi anh như chưa từng có. Đêm qua, không phải tình cờ mà anh có mặt đúng lúc, bởi vì… anh đã dõi theo em mọi lúc. Nửa đêm em đi đâu… anh nhất định phải ngăn chặn!
Lan Trinh chợt hiểu. Chiếc điện thoại anh tặng cô cũng chính là một loại thiết bị định vị tinh vi, thảo nào anh xuất hiện đúng lúc, khó mà có thể theo dõi camera để tình cờ xuất hiện như vậy. Cô tủm tỉm cười ôm chặt anh hơn, trong lòng bất giác dâng lên mật ngọt đến lịm tim, có lẽ vốn dĩ cô chẳng cần phải nghĩ nhiều vì tên chồng siêu ngốc nghếch này nhất định sẽ chẳng để cô thoát khỏi tay anh.
Giấc ngủ bình yên kéo đến, trong vòng tay Vũ Quyền, Lan Trinh thanh thản đến lạ lùng. Người ta nói phụ nữ gặp được đúng người sẽ luôn mỉm cười an giấc, cô đã hiểu điều này hơn bất cứ điều gì. Cô tin anh, cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có. Dù trước mắt cô có là giông bão thì cũng có sao, cô sẽ vì anh mà bất chấp tất cả, chỉ cần mỗi đêm cô được vòng tay này ủ ấm, mỗi bình minh thức giấc cô được thấy anh, được ở bên chăm sóc cho anh và được anh chăm sóc. Cô và anh sẽ không vì điều gì mà chia cách, không vì điều gì mà làm anh đau, làm chính cô đau nữa.
– Trinh… em thấy trong người thế nào?
Lan Trinh chớp nhẹ mi mắt, mơ màng nhìn Vũ Quyền. Anh… là anh thật rồi, không phải chỉ là giấc mơ của cô mà là hiện thực, cô đã được anh cứu khỏi tay hai tên ác quỷ là sự thật! Nước mắt bỗng nhiên lăn dài, Lan Trinh nhíu mày nhắm chặt hai mắt, gượng người ngồi dậy. Bàn tay người trước mặt lập tức đỡ lưng vợ để cô tựa vào thành giường bệnh. Đêm qua anh vội vã đưa cô vào viện, cũng may là cô không gặp vấn đề gì nghiêm trọng.
– Anh… em không sao nữa rồi. May quá… may mà anh đến kịp, nếu không… em… hức hức…
– Anh bực là không thể đến sớm hơn, để em phải chịu khổ.
Hàm răng Vũ Quyền nghiến chặt, hai bàn tay cuộn lại cứng chắc như gọng kìm. Đôi mắt long lên, nhìn về Lan Trinh bất giác đáy mắt anh chuyển vẻ dịu dàng.
– Không… chỉ cần vậy là quá đủ rồi anh. Hai tên đó giờ ở đâu rồi? Em muốn hỏi bọn chúng về buổi sáng bố em ngã, em tin chính Hòa là kẻ ra tay.
– Bọn chúng đang ở đồn công an. Em yên tâm, sẽ có kết quả sớm thôi. Những gì camera đêm qua ghi lại đủ để tống bọn chúng nó vào tù, tuy nhiên chuyện bố em ngã anh đã khai với bên công an, họ sẽ điều tra thẩm vấn đến cùng.
Lan Trinh mệt mỏi gật đầu, nhìn bình truyền dần cạn cô áy náy nói:
– Anh… em muốn về, em chỉ hơi choáng vì cú đạp vào đầu của thằng Hòa, còn cũng không sao đâu anh!
Cô ấy đòi về nhà bố mẹ cô ấy sao? Đôi mắt Vũ Quyền tối sẫm nhìn Lan Trinh, xót xa dâng đầy trong đáy mắt.
– Trinh… em gầy đi nhiều quá… Những ngày qua… em sống thế nào?
Lan Trinh muốn nói lời xin lỗi, vậy mà lúc này lại chẳng thể nói nổi, chỉ lau nước mắt vừa rơi. Cú đạp kia nhất thời làm cô quên mất, cô và anh đang thế nào. Cô sụt sịt gật nhẹ:
– Mình về nhà, về nhà với nhau đi anh! Em đã… sai… sai khi bỏ anh đi! Em… em… xin lỗi!
Vũ Quyền như được trút bỏ trăm ngàn tấn đá đè nặng bao ngày. Anh không ngờ Lan Trinh lại nói những lời này, không ngờ cô ấy suy nghĩ lại. Anh mới là kẻ nợ cô ấy lời xin lỗi. Dù có thế nào, cô ấy muốn về với anh là tốt rồi, quá tốt rồi. Những ngày không có cô ở bên, cuộc sống của anh vô vị đến mức, anh còn chẳng biết ngày hay đêm, chẳng thiết làm bất cứ thứ gì.
– Ừ, mình về thôi. Chỉ cần… em chịu về với anh… là đủ.
Vũ Quyền trầm giọng, âm giọng xúc động mừng rỡ không che giấu. Lan Trinh nuốt nghẹn những giọt nước mắt, nhắm hai mắt môi cô bặm lại. Anh không trách cô, anh chỉ cần cô về bên anh. Vũ Quyền lau nước mắt trên má vợ, cụng trán vào trán cô. Chẳng phải chốn riêng tư nên chỉ cần vậy là quá đủ rồi, muốn làm gì nữa thì… đi về.
Vũ Quyền không đưa Lan Trinh về biệt thự của ông Văn, anh rẽ vào một khu chung cư cao cấp. Lan Trinh ngạc nhiên hỏi:
– Anh… mình đi đâu thế?
– Về nhà làm gì, bực bỏ xừ, mình cứ ở đây đi, mặc kệ mẹ thích làm gì thì làm.
Lan Trinh thở dài một hơi gật đầu. Cô nghe theo anh mọi chuyện, dù anh có đưa cô về ngôi nhà kia, ngày ngày đối diện với mẹ chồng, với con nhỏ kia, cô cũng sẵn sàng đối mặt. Cô yêu anh, cô nợ anh, cô muốn ở bên anh, miễn là anh cần cô, chỉ cần vậy là đủ.
Vũ Quyền đóng sầm cánh cửa sau lưng Lan Trinh. Cô chẳng cần nhìn, chẳng cần hỏi cũng biết anh muốn gì. Cô cũng khao khát anh đâu kém anh. Đã bao lâu hai người không gần gũi, lửa đỏ đặt cạnh rơm khô, làm sao có thể ngăn cơn cháy bùng lên được? Lan Trinh cố gắng kìm nén cảm xúc, cô muốn… đi tắm. Cảm giác cả người bẩn thỉu nhớp nháp, bàn tay tên khốn Hòa vẫn như còn trên người, cô quay lại cười cười nhìn Vũ Quyền nói:
– Anh… em muốn đi tắm, nhanh thôi!
Yết hầu lên xuống của điệu nuốt khan, Vũ Quyền ngây ra nhìn vợ, gật đầu không trả lời, một lực bế bổng Lan Trinh lên tay, tiến thẳng vào nhà tắm lớn trong phòng ngủ chính. Anh vốn dĩ tính đến việc ở đây lâu dài với cô, ít nhất cũng phải nửa năm tới chờ nhà xây hoàn thiện, thế nên anh đã chọn một căn hộ cực kỳ thoải mái.
Lan Trinh đâu phải lần đầu tắm cùng Vũ Quyền, vậy mà lâu ngày hai người không ở gần nhau, cảm giác hồi hộp vẫn cứ dâng đầy, trái tim đập loạn như gái mới lớn lần đầu gần gũi người yêu. Vũ Quyền mím môi cười, kéo Lan Trinh sát lại đối diện với mình, cảm nhận được nhịp tim cùng hơi thở gấp gáp của cô, lòng anh bừng lên cơn nóng hầm hập. Tiểu biệt thắng tân hôn, vợ chồng son quấn quýt bên nhau trong làn nước ấm áp.
Thỏa mãn sau những đam mê cháy bỏng, Vũ Quyền bế Lan Trinh về giường. Gối đầu lên cánh tay trần rắn chắc, ngón tay thon dài Lan Trinh vẽ những hình xoắn ốc lên cơ bụng hằn múi của Vũ Quyền. Đôi mày khẽ nhíu cô nhìn anh hỏi:
– Anh… em được phép có thai rồi à?
Vũ Quyền phì cười cọ mũi vào chiếc mũi thanh thanh của vợ.
– Cũng chưa muốn đâu, muốn vỗ béo đấy thêm đã, tại quên mua bao mà chịu không nổi. Máy xịn là có con luôn đấy nhá!
Lan Trinh bĩu môi cười:
– Có bầu cho đấy chăm chết mệt thì thôi!
– Mệt càng vui. Thế nào cũng thích.
– Sợ lại kêu, giờ có hai vợ chồng thôi.
– Chưa biết đây nấu ăn thế nào thì đừng khinh nhá!
– Eo… biết nấu ăn cơ? Tưởng chúa ghét!
– Nấu cho vợ cho con thì không ghét nữa!
Lan Trinh chăm chú nhìn vào đôi mắt nâu huyền, đáy mắt kia thoáng tia ngạc nhiên như muốn hỏi cô nhìn gì. Chẳng để anh phải hỏi, cô khẽ nói:
– Anh… em cứ nghĩ, chúng ta sẽ chẳng bao giờ có thể thế này… cứ nghĩ anh ở nhà cùng mẹ chăm con Nhung mà quên em đi… em đau lắm nhưng em chấp nhận, vậy mà… anh vì em lại dọn ra ngoài ở một mình. Nhìn căn bếp của anh mà lòng em đau lắm. Bao ngày anh sống ở đây một mình, cũng là bấy nhiêu ngày em chẳng thể ngủ trọn giấc…
– Anh biết. Nhìn em thẫn thờ, đôi lúc nhầm lẫn tiền nong mà anh chỉ muốn chạy đến bên em, nhưng… em nói em cần thời gian, anh không muốn làm em xáo trộn… Nếu em lựa chọn buông tay, nếu điều đó khiến em hạnh phúc hơn việc ở với anh thì… anh chỉ có thể chấp nhận.
Lan Trinh không sao ngăn được dòng nước mắt, cô nghẹn đi, cả người rung lên dụi vào ngực anh, để bàn tay thô ráp xoa lấy lưng an ủi. Cô và anh đều lựa chọn chấp nhận, cứ vậy rồi sẽ xa nhau… Nếu không có chuyện đêm qua, có lẽ sẽ chẳng bao giờ cả hai quay lại thế này. Là cô lựa chọn kia mà, anh đã van xin cô cũng không được kia mà… Cô có lỗi với anh, có lỗi với chuyện tình này, nghĩ vậy nên cô không sao ngừng khóc được.
– Anh đã nghĩ vậy, nhưng… anh không làm được như thế… Anh không thể tưởng tượng một ngày em quên anh, một lúc nào đó em đến với người khác mà coi anh như chưa từng có. Đêm qua, không phải tình cờ mà anh có mặt đúng lúc, bởi vì… anh đã dõi theo em mọi lúc. Nửa đêm em đi đâu… anh nhất định phải ngăn chặn!
Lan Trinh chợt hiểu. Chiếc điện thoại anh tặng cô cũng chính là một loại thiết bị định vị tinh vi, thảo nào anh xuất hiện đúng lúc, khó mà có thể theo dõi camera để tình cờ xuất hiện như vậy. Cô tủm tỉm cười ôm chặt anh hơn, trong lòng bất giác dâng lên mật ngọt đến lịm tim, có lẽ vốn dĩ cô chẳng cần phải nghĩ nhiều vì tên chồng siêu ngốc nghếch này nhất định sẽ chẳng để cô thoát khỏi tay anh.
Giấc ngủ bình yên kéo đến, trong vòng tay Vũ Quyền, Lan Trinh thanh thản đến lạ lùng. Người ta nói phụ nữ gặp được đúng người sẽ luôn mỉm cười an giấc, cô đã hiểu điều này hơn bất cứ điều gì. Cô tin anh, cô yêu anh bằng tất cả những gì cô có. Dù trước mắt cô có là giông bão thì cũng có sao, cô sẽ vì anh mà bất chấp tất cả, chỉ cần mỗi đêm cô được vòng tay này ủ ấm, mỗi bình minh thức giấc cô được thấy anh, được ở bên chăm sóc cho anh và được anh chăm sóc. Cô và anh sẽ không vì điều gì mà chia cách, không vì điều gì mà làm anh đau, làm chính cô đau nữa.