Chương 41: Kết
Vũ Thành chửi thề một tiếng, lập tức bế bổng Nhung lên tay chạy vội xuống nhà. Bà Hiền nhìn từ phòng khách, hết hồn hết vía chạy ra hỏi han:
– Nhung làm sao thế Thành?
– Con đưa nó vào viện đã!
– Để mẹ đi cùng!
Vũ Thành đưa Nhung cùng bà Hiền vào viện. Nhung nhăn nhó mặt mày, cô ta không ngừng gào khóc trên xe:
– Anh Thành… con tôi làm sao tôi sẽ không tha cho anh đâu…
– Sao lại để xảy ra cớ sự như thế hả Thành?
– Mẹ biết không, chính nó bỏ thuốc cho con Vân sảy thai đấy!
Hả? Bà Hiền sửng sốt, toàn thân lạnh toát liền đẩy Nhung đang gối đầu trên đùi bà khỏi người như muốn tránh khỏi thứ gì ghê tởm nhất. Nhung níu lấy tay bà van xin:
– Bác… cháu không làm thế đâu… bác tin cháu được không?
– Thằng Quyền nó quay được video con Nhung bỏ thuốc cho cái Trinh đấy! Mẹ tin hai đứa con, tin bằng chứng hay tin nó thì tùy!
Nhung tái xanh mặt mũi, cô ta không ngờ hành vi trưa hôm qua của cô ta bị ghi lại. Lộ tẩy mất rồi! Cô ta run rẩy, vừa lo cho cái thai trong bụng vừa sợ bà Hiền nghi ngờ, lao vào lòng bà van nài:
– Con không làm thế với chị Vân đâu bác ơi!
– VẬY MÀY LÀM CÁI GÌ VỚI CON TRINH HẢ? MÀY BỎ THUỐC GÌ CHO NÓ!
Bà Hiền điên tiết, mặt mũi đỏ gay ghê tởm con quỷ đang ôm mình, dùng hết sức bà đẩy nó ra bà gào lên.
– Bác… con…
Nhung biết không thể bào chữa được gì, cô ta viện cớ cái thai trong bụng để đánh lạc hướng, vừa khóc vừa ôm lấy bụng, dáng vẻ đáng thương vô cùng:
– Ai da… con anh Quyền còn trong bụng con… con xin bác… chỉ vì con ghen với chị Trinh được anh Quyền yêu thương… con chỉ muốn mình con sinh con cho anh ấy thôi… anh Thành chẳng hiểu gì vu oan cho con… lại còn làm con của con… ra thế này… nó có làm sao… con sẽ kiện anh Thành bác hiểu không?
Một câu nói chứa tận hai thông tin làm bà Hiền xanh mặt lo lắng, có ấm ức ghê tởm gì thì cũng phải nín lại. Dẫu gì trong bụng nó vẫn là con thằng Quyền cháu của bà, hơn nữa nó bị thế này lại là do thằng Thành, bà điên lắm nhưng cũng đành theo cáng đẩy đưa nó vào phòng cấp cứu, lòng chỉ biết cầu nguyện đứa bé trong bụng nó không làm sao cả.
Một hồi bác sĩ lắc đầu bước ra, bà Hiền lạnh toát sống lưng vội đứng dậy hỏi:
– Bác sĩ… cháu của tôi… nó làm sao rồi bác sĩ ơi!
– Đình chỉ thai kỳ, tim thai không còn nữa. Bệnh nhân và người nhà chuẩn bị để hút thai ra ngoài.
Bà Hiền rụng rời chân tay. Vũ Thành đen mặt ngồi một cục trước cửa phòng cấp cứu, hai tay đặt lên gối bất lực. Bà Hiền rồ dại lao vào đá Vũ Thành:
– Thằng cục súc, mày chỉ giỏi ăn chơi phá phách vung tay vung chân là giỏi! Giờ tao mất cháu, mày thì chuẩn bị vào tù mà ăn năn đi!
Vũ Thành chẳng nói năng gì, anh ta hừ một tiếng, bực bội đứng dậy bỏ đi. Bà Hiền sụt sịt, lòng tiếc cháu vô hạn bà gọi điện báo cho Vũ Quyền. Con nó mất rồi nó cũng cần phải được biết đầu tiên.
Vũ Quyền đang chuẩn bị bữa sáng cho Lan Trinh, thấy mẹ gọi anh gạt nút nghe.
– Mẹ gọi con ạ?
– Con Nhung nó sảy thai rồi!
Vũ Quyền đanh mặt lại. Anh bình tĩnh hỏi:
– Tại sao lại thế hả mẹ?
– Thằng Thành… cái thằng cục súc! Chắc nó đẩy con Nhung ngã! Giờ tim thai mất rồi, bác sĩ bảo phải hút ra thôi!
– Mẹ đón lấy bào thai, con muốn thực hiện xét nghiệm ADN để rõ trắng đen. Con không tin cái thai đó là của con.
– Ừ, mẹ biết rồi.
Nhung phờ phạc mở mắt sau khi tỉnh khỏi cơn mê dài. Ngay lúc biết mất con cô ta đã chẳng còn thiết gì nữa, việc xấu cô ta làm cũng đã bị bại lộ, giờ con lại mất, tương lai của cô ta chắc chắn chẳng còn gì nữa.
Bà Hiền rít lên ngay từ ngoài cửa khi biết Nhung tỉnh lại:
– Con Nhung, tại sao con của thằng Thành mà mày lại nói là của thằng Quyền hả? Ăn gian nói dối nó quen rồi à?
Nhung nhếch nhẹ khóe miệng:
– Bà về dạy lại con bà đi! Đêm đó thằng Thành mò lên sân thượng nó h.iếp tôi đấy! Tối tăm nó tưởng tôi không biết gì, m.ả cha nó! .
Con mất dạy! Bà tức lắm, muốn cho nó một trận nên thân nhưng chuyện đã rồi, lòng bà cũng chùng xuống trước thái độ của nó, trước vẻ yếu ớt của nó, trên hết… đứa con trong bụng nó là của thằng lớn nhà bà. Bà ngồi phịch xuống ghế, chán nản hỏi:
– Sao mày không nói thật ngay từ đầu, tao còn tính cho mày với nó! Sao lại bắt thằng Quyền chịu?
– Làm vợ cái thằng mất nết đi h.iếp con gái nhà người ta, d.âm dê, chơi bời lười nhác thế tôi sướng à? Đằng nào chẳng là con cháu nhà bà, bà nhìn nó chui ra là bà biết ngay còn gì. Tôi thích anh Quyền đấy, thích nó là con anh Quyền đấy!
Lan Trinh ở bên ngoài phòng bệnh nghe rõ mọi chuyện. Cô vừa bực lại vừa có chút gì đó thương con nhỏ rắn rết kia. Cả người run run, chân đang bước khựng lại, cứ vậy cô đứng lặng ở cửa phòng.
Vũ Quyền thở hắt ra, vừa nhẹ nhõm trong lòng lại vừa bực bội. Anh có chút áy náy vì đã tiết lộ thông tin cho Vũ Thành mà không lường được chuyện tồi tệ xảy ra.
Sau khi nghĩ lại, anh phán đoán rất có thể đêm đó… con Nhung đúng là bị cưỡng h.iếp thật, nếu không phải là anh say mà nhầm lẫn nó với Trinh thì kẻ gây ra chỉ có thể là Thành. Anh quyết định để Vũ Thành xử lý việc này, nếu đúng là Vũ Thành thật thì anh ta sẽ phải có những phản ứng phù hợp cho anh được câu trả lời, do vậy anh hướng mọi chuyện về Vũ Thành, ai ngờ lão già đầu mà phản ứng như trẻ con, cục súc không ngờ như vậy.
Vũ Quyền choàng tay qua lưng Lan Trinh vừa ôm vừa kéo vợ về băng ghế chờ. Giờ vào phòng con kia cũng chẳng để làm gì, có khi lại làm nó khốn khổ thêm, lỡ đâu nó điên lên lại làm tổn thương cô dù chắc chắn anh sẽ không để việc đó xảy ra. Trinh biết kết quả xét nghiệm ADN còn thương nó, muốn đến thăm nó. Đúng là… người cần thương ở đây thì chẳng thương.
– Nghĩ ngợi gì, chẳng phải giờ đấy không cần lo gì nữa à? Đây chính nhân quân tử đấy nhá!
Lan Trinh mỉm cười đưa đôi mắt buồn buồn nhìn chồng. Đúng là giờ cô chẳng cần lo gì nữa nhưng cô làm sao vui được? Thêm một đứa bé chưa kịp chào đời đã phải từ bỏ sinh mệnh, Vũ Thành thân là anh trai Vũ Quyền mà khốn nạn không ngờ, làm hại con gái nhà người ta rồi phủi bỏ trách nhiệm, còn mặc kệ để nó nhận đứa con trong bụng là con của em mình, có khi lòng anh ta còn mong cái thai đúng là của Vũ Quyền nữa ấy chứ.
– Từ giờ chẳng có anh em gì hết với lão nữa! Mẹ, anh em mà chó thật đấy!
Vũ Quyền để Lan Trinh tựa đầu lên vai anh, vòng tay lớn ôm cả hai mẹ con trong lòng, trái tim anh bất giác nồng ấm vô cùng. Bản chất Vũ Thành như vậy khó mà thay đổi được, cho anh ta vào tù hay không là quyền của con Nhung, anh sẽ không can thiệp chuyện này. Việc con Nhung cố tình hãm hại Lan Trinh, anh nhất định sẽ không bỏ qua. Đã đến lúc giao mọi chứng cứ cho cơ quan công an!
Vũ Quyền tính là tính vậy nhưng mẹ anh lại thương Vũ Thành, nghĩ đến việc con trai phải ngồi tù bà có lòng dạ nào chịu nổi. Nhung đề nghị với bà Hiền, cô ta muốn trao đổi hai chuyện này để cả hai cùng yên thân trước pháp luật. Vậy là bà Hiền chỉ biết van xin Vũ Quyền thương anh trai mà không kiện Nhung, cuối cùng lại chính Lan Trinh thuyết phục anh.
– Tù tội cũng chẳng giải quyết được gì anh ạ, chỉ để hai kẻ đó thêm phẫn hận cuộc đời mà thôi. Dẫu gì anh em cũng không bỏ mặc được nhau, anh Thành cũng không cố tình hại đứa bé trong bụng con Nhung mà, chỉ là tai nạn thôi.
Vũ Quyền không muốn vợ suy nghĩ thêm về chuyện này, anh đồng ý với bà Hiền, cũng nói với bà nhờ Lan Trinh mà anh tha cho Vũ Thành. Mẹ anh thêm một lần biết ơn cô con dâu mà bà từng rẻ rúng nghĩ nó không sinh được cháu cho bà.
Ngày Lan Trinh lên bàn đẻ cũng đến. Vũ Quyền hồi hộp còn hơn ngày cưới, mà chính xác thì ngày cưới anh có hồi hộp quái gì. Lúc này anh đứng ngồi không yên, chân tay thiếu nước run lẩy bẩy. Lan Trinh không cho anh vào cùng, sợ anh bị ám ảnh. Cô đúng là, chẳng thương anh chút nào!
– OA! OA!
Úi giời ơi, con của ba Quyền có khác. Khóc to như cháy nhà! Vũ Quyền sướng đến phát điên, vứt bỏ cả thế giới bên ngoài để lao vào thế giới hạnh phúc của riêng anh, nơi có vợ, có đứa con gái bé bỏng đang ầm ĩ gọi anh.
Vũ Quyền lặng đi trong giây phút lần đầu gặp con. Con bé bỏng thế này mà bác sĩ nói là to, nhìn còn chẳng biết giống ai. Vợ anh nằm kia, cơn mệt mỏi cuốn cô ấy lịm đi. Vũ Quyền lại khóc nữa rồi. Từ ngày lấy vợ sao anh mít ướt thế không biết, khóc vì cô bao bận. Chỉ khác là, những giọt nước mắt này là giọt nước mắt của hạnh phúc dâng trào trong huyết mạch, của biết ơn sâu thẳm, của yêu thương đến thắt lòng…
– Anh…
Lan Trinh khẽ mở đôi mi nặng trĩu, mồ hôi trên trán cô túa ra bết lại, khuôn mặt bừng nở nụ cười hạnh phúc. Chồng cô ở đây, con cô ở đây, hạnh phúc của cô chính là đây. Cuộc hôn nhân của cô và anh… chóng vánh nhưng không hề vô trách nhiệm, mà chính vì trách nhiệm mới có cuộc hôn nhân này. Cô và anh… cả hai vì trách nhiệm mà đến với nhau, cuối cùng tình yêu dần hé nở, vượt thời gian mà nở bung rực rỡ, để lúc này đây, hai tiếng “hạnh phúc” đang ngân vang những cung bậc rộn ràng trong trái tim, trong nụ cười, trong ánh mắt trao nhau.
KẾT THÚC.
Cảm ơn chị em đã dành thời gian theo dõi bộ truyện.
– Nhung làm sao thế Thành?
– Con đưa nó vào viện đã!
– Để mẹ đi cùng!
Vũ Thành đưa Nhung cùng bà Hiền vào viện. Nhung nhăn nhó mặt mày, cô ta không ngừng gào khóc trên xe:
– Anh Thành… con tôi làm sao tôi sẽ không tha cho anh đâu…
– Sao lại để xảy ra cớ sự như thế hả Thành?
– Mẹ biết không, chính nó bỏ thuốc cho con Vân sảy thai đấy!
Hả? Bà Hiền sửng sốt, toàn thân lạnh toát liền đẩy Nhung đang gối đầu trên đùi bà khỏi người như muốn tránh khỏi thứ gì ghê tởm nhất. Nhung níu lấy tay bà van xin:
– Bác… cháu không làm thế đâu… bác tin cháu được không?
– Thằng Quyền nó quay được video con Nhung bỏ thuốc cho cái Trinh đấy! Mẹ tin hai đứa con, tin bằng chứng hay tin nó thì tùy!
Nhung tái xanh mặt mũi, cô ta không ngờ hành vi trưa hôm qua của cô ta bị ghi lại. Lộ tẩy mất rồi! Cô ta run rẩy, vừa lo cho cái thai trong bụng vừa sợ bà Hiền nghi ngờ, lao vào lòng bà van nài:
– Con không làm thế với chị Vân đâu bác ơi!
– VẬY MÀY LÀM CÁI GÌ VỚI CON TRINH HẢ? MÀY BỎ THUỐC GÌ CHO NÓ!
Bà Hiền điên tiết, mặt mũi đỏ gay ghê tởm con quỷ đang ôm mình, dùng hết sức bà đẩy nó ra bà gào lên.
– Bác… con…
Nhung biết không thể bào chữa được gì, cô ta viện cớ cái thai trong bụng để đánh lạc hướng, vừa khóc vừa ôm lấy bụng, dáng vẻ đáng thương vô cùng:
– Ai da… con anh Quyền còn trong bụng con… con xin bác… chỉ vì con ghen với chị Trinh được anh Quyền yêu thương… con chỉ muốn mình con sinh con cho anh ấy thôi… anh Thành chẳng hiểu gì vu oan cho con… lại còn làm con của con… ra thế này… nó có làm sao… con sẽ kiện anh Thành bác hiểu không?
Một câu nói chứa tận hai thông tin làm bà Hiền xanh mặt lo lắng, có ấm ức ghê tởm gì thì cũng phải nín lại. Dẫu gì trong bụng nó vẫn là con thằng Quyền cháu của bà, hơn nữa nó bị thế này lại là do thằng Thành, bà điên lắm nhưng cũng đành theo cáng đẩy đưa nó vào phòng cấp cứu, lòng chỉ biết cầu nguyện đứa bé trong bụng nó không làm sao cả.
Một hồi bác sĩ lắc đầu bước ra, bà Hiền lạnh toát sống lưng vội đứng dậy hỏi:
– Bác sĩ… cháu của tôi… nó làm sao rồi bác sĩ ơi!
– Đình chỉ thai kỳ, tim thai không còn nữa. Bệnh nhân và người nhà chuẩn bị để hút thai ra ngoài.
Bà Hiền rụng rời chân tay. Vũ Thành đen mặt ngồi một cục trước cửa phòng cấp cứu, hai tay đặt lên gối bất lực. Bà Hiền rồ dại lao vào đá Vũ Thành:
– Thằng cục súc, mày chỉ giỏi ăn chơi phá phách vung tay vung chân là giỏi! Giờ tao mất cháu, mày thì chuẩn bị vào tù mà ăn năn đi!
Vũ Thành chẳng nói năng gì, anh ta hừ một tiếng, bực bội đứng dậy bỏ đi. Bà Hiền sụt sịt, lòng tiếc cháu vô hạn bà gọi điện báo cho Vũ Quyền. Con nó mất rồi nó cũng cần phải được biết đầu tiên.
Vũ Quyền đang chuẩn bị bữa sáng cho Lan Trinh, thấy mẹ gọi anh gạt nút nghe.
– Mẹ gọi con ạ?
– Con Nhung nó sảy thai rồi!
Vũ Quyền đanh mặt lại. Anh bình tĩnh hỏi:
– Tại sao lại thế hả mẹ?
– Thằng Thành… cái thằng cục súc! Chắc nó đẩy con Nhung ngã! Giờ tim thai mất rồi, bác sĩ bảo phải hút ra thôi!
– Mẹ đón lấy bào thai, con muốn thực hiện xét nghiệm ADN để rõ trắng đen. Con không tin cái thai đó là của con.
– Ừ, mẹ biết rồi.
Nhung phờ phạc mở mắt sau khi tỉnh khỏi cơn mê dài. Ngay lúc biết mất con cô ta đã chẳng còn thiết gì nữa, việc xấu cô ta làm cũng đã bị bại lộ, giờ con lại mất, tương lai của cô ta chắc chắn chẳng còn gì nữa.
Bà Hiền rít lên ngay từ ngoài cửa khi biết Nhung tỉnh lại:
– Con Nhung, tại sao con của thằng Thành mà mày lại nói là của thằng Quyền hả? Ăn gian nói dối nó quen rồi à?
Nhung nhếch nhẹ khóe miệng:
– Bà về dạy lại con bà đi! Đêm đó thằng Thành mò lên sân thượng nó h.iếp tôi đấy! Tối tăm nó tưởng tôi không biết gì, m.ả cha nó! .
Con mất dạy! Bà tức lắm, muốn cho nó một trận nên thân nhưng chuyện đã rồi, lòng bà cũng chùng xuống trước thái độ của nó, trước vẻ yếu ớt của nó, trên hết… đứa con trong bụng nó là của thằng lớn nhà bà. Bà ngồi phịch xuống ghế, chán nản hỏi:
– Sao mày không nói thật ngay từ đầu, tao còn tính cho mày với nó! Sao lại bắt thằng Quyền chịu?
– Làm vợ cái thằng mất nết đi h.iếp con gái nhà người ta, d.âm dê, chơi bời lười nhác thế tôi sướng à? Đằng nào chẳng là con cháu nhà bà, bà nhìn nó chui ra là bà biết ngay còn gì. Tôi thích anh Quyền đấy, thích nó là con anh Quyền đấy!
Lan Trinh ở bên ngoài phòng bệnh nghe rõ mọi chuyện. Cô vừa bực lại vừa có chút gì đó thương con nhỏ rắn rết kia. Cả người run run, chân đang bước khựng lại, cứ vậy cô đứng lặng ở cửa phòng.
Vũ Quyền thở hắt ra, vừa nhẹ nhõm trong lòng lại vừa bực bội. Anh có chút áy náy vì đã tiết lộ thông tin cho Vũ Thành mà không lường được chuyện tồi tệ xảy ra.
Sau khi nghĩ lại, anh phán đoán rất có thể đêm đó… con Nhung đúng là bị cưỡng h.iếp thật, nếu không phải là anh say mà nhầm lẫn nó với Trinh thì kẻ gây ra chỉ có thể là Thành. Anh quyết định để Vũ Thành xử lý việc này, nếu đúng là Vũ Thành thật thì anh ta sẽ phải có những phản ứng phù hợp cho anh được câu trả lời, do vậy anh hướng mọi chuyện về Vũ Thành, ai ngờ lão già đầu mà phản ứng như trẻ con, cục súc không ngờ như vậy.
Vũ Quyền choàng tay qua lưng Lan Trinh vừa ôm vừa kéo vợ về băng ghế chờ. Giờ vào phòng con kia cũng chẳng để làm gì, có khi lại làm nó khốn khổ thêm, lỡ đâu nó điên lên lại làm tổn thương cô dù chắc chắn anh sẽ không để việc đó xảy ra. Trinh biết kết quả xét nghiệm ADN còn thương nó, muốn đến thăm nó. Đúng là… người cần thương ở đây thì chẳng thương.
– Nghĩ ngợi gì, chẳng phải giờ đấy không cần lo gì nữa à? Đây chính nhân quân tử đấy nhá!
Lan Trinh mỉm cười đưa đôi mắt buồn buồn nhìn chồng. Đúng là giờ cô chẳng cần lo gì nữa nhưng cô làm sao vui được? Thêm một đứa bé chưa kịp chào đời đã phải từ bỏ sinh mệnh, Vũ Thành thân là anh trai Vũ Quyền mà khốn nạn không ngờ, làm hại con gái nhà người ta rồi phủi bỏ trách nhiệm, còn mặc kệ để nó nhận đứa con trong bụng là con của em mình, có khi lòng anh ta còn mong cái thai đúng là của Vũ Quyền nữa ấy chứ.
– Từ giờ chẳng có anh em gì hết với lão nữa! Mẹ, anh em mà chó thật đấy!
Vũ Quyền để Lan Trinh tựa đầu lên vai anh, vòng tay lớn ôm cả hai mẹ con trong lòng, trái tim anh bất giác nồng ấm vô cùng. Bản chất Vũ Thành như vậy khó mà thay đổi được, cho anh ta vào tù hay không là quyền của con Nhung, anh sẽ không can thiệp chuyện này. Việc con Nhung cố tình hãm hại Lan Trinh, anh nhất định sẽ không bỏ qua. Đã đến lúc giao mọi chứng cứ cho cơ quan công an!
Vũ Quyền tính là tính vậy nhưng mẹ anh lại thương Vũ Thành, nghĩ đến việc con trai phải ngồi tù bà có lòng dạ nào chịu nổi. Nhung đề nghị với bà Hiền, cô ta muốn trao đổi hai chuyện này để cả hai cùng yên thân trước pháp luật. Vậy là bà Hiền chỉ biết van xin Vũ Quyền thương anh trai mà không kiện Nhung, cuối cùng lại chính Lan Trinh thuyết phục anh.
– Tù tội cũng chẳng giải quyết được gì anh ạ, chỉ để hai kẻ đó thêm phẫn hận cuộc đời mà thôi. Dẫu gì anh em cũng không bỏ mặc được nhau, anh Thành cũng không cố tình hại đứa bé trong bụng con Nhung mà, chỉ là tai nạn thôi.
Vũ Quyền không muốn vợ suy nghĩ thêm về chuyện này, anh đồng ý với bà Hiền, cũng nói với bà nhờ Lan Trinh mà anh tha cho Vũ Thành. Mẹ anh thêm một lần biết ơn cô con dâu mà bà từng rẻ rúng nghĩ nó không sinh được cháu cho bà.
Ngày Lan Trinh lên bàn đẻ cũng đến. Vũ Quyền hồi hộp còn hơn ngày cưới, mà chính xác thì ngày cưới anh có hồi hộp quái gì. Lúc này anh đứng ngồi không yên, chân tay thiếu nước run lẩy bẩy. Lan Trinh không cho anh vào cùng, sợ anh bị ám ảnh. Cô đúng là, chẳng thương anh chút nào!
– OA! OA!
Úi giời ơi, con của ba Quyền có khác. Khóc to như cháy nhà! Vũ Quyền sướng đến phát điên, vứt bỏ cả thế giới bên ngoài để lao vào thế giới hạnh phúc của riêng anh, nơi có vợ, có đứa con gái bé bỏng đang ầm ĩ gọi anh.
Vũ Quyền lặng đi trong giây phút lần đầu gặp con. Con bé bỏng thế này mà bác sĩ nói là to, nhìn còn chẳng biết giống ai. Vợ anh nằm kia, cơn mệt mỏi cuốn cô ấy lịm đi. Vũ Quyền lại khóc nữa rồi. Từ ngày lấy vợ sao anh mít ướt thế không biết, khóc vì cô bao bận. Chỉ khác là, những giọt nước mắt này là giọt nước mắt của hạnh phúc dâng trào trong huyết mạch, của biết ơn sâu thẳm, của yêu thương đến thắt lòng…
– Anh…
Lan Trinh khẽ mở đôi mi nặng trĩu, mồ hôi trên trán cô túa ra bết lại, khuôn mặt bừng nở nụ cười hạnh phúc. Chồng cô ở đây, con cô ở đây, hạnh phúc của cô chính là đây. Cuộc hôn nhân của cô và anh… chóng vánh nhưng không hề vô trách nhiệm, mà chính vì trách nhiệm mới có cuộc hôn nhân này. Cô và anh… cả hai vì trách nhiệm mà đến với nhau, cuối cùng tình yêu dần hé nở, vượt thời gian mà nở bung rực rỡ, để lúc này đây, hai tiếng “hạnh phúc” đang ngân vang những cung bậc rộn ràng trong trái tim, trong nụ cười, trong ánh mắt trao nhau.
KẾT THÚC.
Cảm ơn chị em đã dành thời gian theo dõi bộ truyện.