Chương 19
Ngày hôm sau, Tuệ Nhi trở về biệt thự Lưu gia.
Cô không ngờ vừa bước vào cửa đã thấy Lưu Vĩnh Thụy đang ngồi trong phòng khách. Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà khiến anh trông thoải mái và thanh lịch hơn. Thế nhưng khuôn mặt của anh như bị đóng băng, đen xì, thần sắc ngưng trọng như quỷ đòi mạng.
- Tối qua em đi đâu?
Giọng anh lạnh lùng.
- Em đi có việc.
Tuệ Nhi thản nhiên trả lời. Trong lòng thầm nghĩ: Sao tự nhiên mới sáng sớm ác ma đã dở chứng gì rồi hả trời? Sáng nay ăn nhầm phải thứ gì không sạch sẽ sao? Hay là cô đã trêu chọc gì hắn...
Cô cẩn thận suy nghĩ qua một lượt chuyện từ tối qua lúc ở cùng hắn, xem xem cô có trêu chọc gì hắn không. Chẳng lẽ tên nhỏ mọn này thực sự ôm hận chuyện cô cố tình đụng vết thương của hắn rồi bỏ chạy sao?
Bỏ mẹ rồi!! Có khi nào hắn làm thịt cô luôn không?
Đang tìm cách bao biện cho hành vi tối qua "lỡ tay" đụng nhầm, thì nghe Lưu Vĩnh Thuỵ gằng giọng.
- Ồ, có việc sao? Việc gì thế? Nói nghe xem nào.
Lưu Vĩnh Thụy chợt đứng dậy. Vì anh cao hơn cô gần một cái đầu, nên khi anh đứng lên làm cho cô có cảm giác bị áp bức.
Mẹ kiếp! Sát thủ chuyên nghiệp như cô đứng trước tên ác ma này lại có cảm giác vô cùng hèn mọn, cứ phải lấy lòng hắn. Đúng là mất mặt thật. Nhưng mà hiện cô đang ở thế yếu, mất mặt còn hơn mất mạng. Cô vờ cười giả lả, thảo mai nói.
- Việc tốt....việc vô cùng tốt nha...là...
- Việc tốt?
Tuệ Nhi chưa kịp nói hết câu thì cô đã bất ngờ bị anh ngắt lời, sau đó là bị khống chế. Anh ép cô vào một góc sofa, cô trợn tròn mắt ngước nhìn đôi mắt sắc lạnh của anh.
Thôi xong, tên ác ma này quả thật là nhỏ mọn, lại muốn tính toán với cô...
Lưu Vĩnh Thụy lấy ra một đoạn video từ số lạ đưa ra trước mặt cô. Giọng nói chất chứa sự giận dữ, vì bị kìm nén nên có chút khàn khàn.
- Việc tốt của em là đến khách sạn cùng đàn ông sao?
Tuệ Nhi nhìn chăm chăm vào điện thoại. Là video của cô và Hồng Song tối qua. Trong video, cô không chống cự Hồng Song, ngoan ngoãn để hắn dắt đi vào tận trong phòng.
- …
Ô hay, ở đâu anh lại có đoạn video tình ngay lý gian như thế này chứ...à mà chỉ có cô tình ngay thôi, tên háo sắc kia thì không ngay chút nào.
Chẳng lẽ, Lưu Vĩnh Thuỵ cho rằng cô lừa dối anh, trốn anh ra ngoài để đi khách sạn cùng tên đàn ông khác sao? Anh là đang tức giận chuyện này???
Tuệ Nhi thấy tính chiếm hữu của Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng không khỏi buồn cười. Ác ma là đang ghen sao? Cô bất giác nhéo cằm anh, nụ cười lan tới đáy mắt, thâm thuý hỏi.
- Lưu tổng, anh là đang không tự tin vào bản thân mình sao?
Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, vuốt lên má phải của anh, cô chậm rãi nói.
- Anh nhìn xem, ngoại hình của tên này còn không bằng một phần mười của anh đấy. Tại sao anh lại nghĩ rằng em sẽ từ bỏ anh mà đi tình một đêm với hắn ta chứ?
Tiếp tục di chuyển bàn tay xuống bờ ngực vững chãi của anh, cô quyến rũ nói.
- Đừng lo lắng. Nếu em muốn chuyện đó...em sẽ tìm anh, phải là anh chứ không phải người nào khác.
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt. Anh có cảm giác đang bị cô trêu chọc.
Tuệ Nhi nói tiếp.
- Đây là Hồng Song, thiếu gia nhà họ Hồng. Anh chắc cũng đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Theo em được biết, vốn dĩ hôm nay hắn đến đây để bàn bạc về việc hợp tác với Dương Đình Nguyên, nhưng e rằng bây giờ không thực hiện được nữa rồi.
Đến đây cô nở một nụ cười nhẹ, khiêu khích Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Chuyện này anh nghĩ xem có tốt không?
Lưu Vĩnh Thụy không trả lời. Thay vào đó, anh nghiêng người về phía cổ cô hít một hơi. Mũi anh tràn ngập mùi hương nước hoa quen thuộc của cô. Không hề lẫn mùi hương nào khác vào.
Lưu Vĩnh Thụy thần sắc đã thả lỏng đi không ít, anh đưa ngón tay xoắn một lọn tóc của cô, hỏi dò.
- Sao tự dưng em lại muốn làm khó Dương Đình Nguyên vậy?
Tuệ Nhi đáp.
- Bởi vì em đã nhìn thấu bản chất của hắn. Hắn ta chỉ biết lợi dụng em, làm tổn thương em, em muốn trả thù.
Tuệ Nhi không chịu thua kém. Cô vẽ từng vòng tròn trên khuôn ngực săn chắc của anh, giọng điệu có chút nghiêm túc nói.
- Cho nên, em và anh hiện tại đang có cùng một kẻ thù. Chúng ta ở cùng một phía. Anh có thể tin em không?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn cô bằng đôi mắt dài và hẹp hồi lâu. Cứ như thể anh muốn nhìn thấu cô vậy.
Cuối cùng, anh cười nhẹ, nhìn như là đang vui. Anh trả lời cô.
- Được rồi, tôi đồng ý với em. Chúng ta ở cùng một phía.
Tuệ Nhi cảm thấy áp lực của Lưu Vĩnh Thụy đối với mình cuối cùng cũng biến mất. Cô hít một hơi thật sâu, chìa tay về phía anh.
- Lưu tổng...hợp tác vui vẻ.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhướng mày.
- Có vui vẻ hay không còn phụ thuộc vào thái độ của em.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, để lại Tuệ Nhi một mình trong phòng khách.
Cô không ngờ vừa bước vào cửa đã thấy Lưu Vĩnh Thụy đang ngồi trong phòng khách. Anh đang mặc bộ quần áo ở nhà khiến anh trông thoải mái và thanh lịch hơn. Thế nhưng khuôn mặt của anh như bị đóng băng, đen xì, thần sắc ngưng trọng như quỷ đòi mạng.
- Tối qua em đi đâu?
Giọng anh lạnh lùng.
- Em đi có việc.
Tuệ Nhi thản nhiên trả lời. Trong lòng thầm nghĩ: Sao tự nhiên mới sáng sớm ác ma đã dở chứng gì rồi hả trời? Sáng nay ăn nhầm phải thứ gì không sạch sẽ sao? Hay là cô đã trêu chọc gì hắn...
Cô cẩn thận suy nghĩ qua một lượt chuyện từ tối qua lúc ở cùng hắn, xem xem cô có trêu chọc gì hắn không. Chẳng lẽ tên nhỏ mọn này thực sự ôm hận chuyện cô cố tình đụng vết thương của hắn rồi bỏ chạy sao?
Bỏ mẹ rồi!! Có khi nào hắn làm thịt cô luôn không?
Đang tìm cách bao biện cho hành vi tối qua "lỡ tay" đụng nhầm, thì nghe Lưu Vĩnh Thuỵ gằng giọng.
- Ồ, có việc sao? Việc gì thế? Nói nghe xem nào.
Lưu Vĩnh Thụy chợt đứng dậy. Vì anh cao hơn cô gần một cái đầu, nên khi anh đứng lên làm cho cô có cảm giác bị áp bức.
Mẹ kiếp! Sát thủ chuyên nghiệp như cô đứng trước tên ác ma này lại có cảm giác vô cùng hèn mọn, cứ phải lấy lòng hắn. Đúng là mất mặt thật. Nhưng mà hiện cô đang ở thế yếu, mất mặt còn hơn mất mạng. Cô vờ cười giả lả, thảo mai nói.
- Việc tốt....việc vô cùng tốt nha...là...
- Việc tốt?
Tuệ Nhi chưa kịp nói hết câu thì cô đã bất ngờ bị anh ngắt lời, sau đó là bị khống chế. Anh ép cô vào một góc sofa, cô trợn tròn mắt ngước nhìn đôi mắt sắc lạnh của anh.
Thôi xong, tên ác ma này quả thật là nhỏ mọn, lại muốn tính toán với cô...
Lưu Vĩnh Thụy lấy ra một đoạn video từ số lạ đưa ra trước mặt cô. Giọng nói chất chứa sự giận dữ, vì bị kìm nén nên có chút khàn khàn.
- Việc tốt của em là đến khách sạn cùng đàn ông sao?
Tuệ Nhi nhìn chăm chăm vào điện thoại. Là video của cô và Hồng Song tối qua. Trong video, cô không chống cự Hồng Song, ngoan ngoãn để hắn dắt đi vào tận trong phòng.
- …
Ô hay, ở đâu anh lại có đoạn video tình ngay lý gian như thế này chứ...à mà chỉ có cô tình ngay thôi, tên háo sắc kia thì không ngay chút nào.
Chẳng lẽ, Lưu Vĩnh Thuỵ cho rằng cô lừa dối anh, trốn anh ra ngoài để đi khách sạn cùng tên đàn ông khác sao? Anh là đang tức giận chuyện này???
Tuệ Nhi thấy tính chiếm hữu của Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng không khỏi buồn cười. Ác ma là đang ghen sao? Cô bất giác nhéo cằm anh, nụ cười lan tới đáy mắt, thâm thuý hỏi.
- Lưu tổng, anh là đang không tự tin vào bản thân mình sao?
Bàn tay nhẹ nhàng di chuyển, vuốt lên má phải của anh, cô chậm rãi nói.
- Anh nhìn xem, ngoại hình của tên này còn không bằng một phần mười của anh đấy. Tại sao anh lại nghĩ rằng em sẽ từ bỏ anh mà đi tình một đêm với hắn ta chứ?
Tiếp tục di chuyển bàn tay xuống bờ ngực vững chãi của anh, cô quyến rũ nói.
- Đừng lo lắng. Nếu em muốn chuyện đó...em sẽ tìm anh, phải là anh chứ không phải người nào khác.
Lưu Vĩnh Thụy sửng sốt. Anh có cảm giác đang bị cô trêu chọc.
Tuệ Nhi nói tiếp.
- Đây là Hồng Song, thiếu gia nhà họ Hồng. Anh chắc cũng đã nghe nói về anh ta rồi đúng không? Theo em được biết, vốn dĩ hôm nay hắn đến đây để bàn bạc về việc hợp tác với Dương Đình Nguyên, nhưng e rằng bây giờ không thực hiện được nữa rồi.
Đến đây cô nở một nụ cười nhẹ, khiêu khích Lưu Vĩnh Thuỵ.
- Chuyện này anh nghĩ xem có tốt không?
Lưu Vĩnh Thụy không trả lời. Thay vào đó, anh nghiêng người về phía cổ cô hít một hơi. Mũi anh tràn ngập mùi hương nước hoa quen thuộc của cô. Không hề lẫn mùi hương nào khác vào.
Lưu Vĩnh Thụy thần sắc đã thả lỏng đi không ít, anh đưa ngón tay xoắn một lọn tóc của cô, hỏi dò.
- Sao tự dưng em lại muốn làm khó Dương Đình Nguyên vậy?
Tuệ Nhi đáp.
- Bởi vì em đã nhìn thấu bản chất của hắn. Hắn ta chỉ biết lợi dụng em, làm tổn thương em, em muốn trả thù.
Tuệ Nhi không chịu thua kém. Cô vẽ từng vòng tròn trên khuôn ngực săn chắc của anh, giọng điệu có chút nghiêm túc nói.
- Cho nên, em và anh hiện tại đang có cùng một kẻ thù. Chúng ta ở cùng một phía. Anh có thể tin em không?
Lưu Vĩnh Thụy nhìn cô bằng đôi mắt dài và hẹp hồi lâu. Cứ như thể anh muốn nhìn thấu cô vậy.
Cuối cùng, anh cười nhẹ, nhìn như là đang vui. Anh trả lời cô.
- Được rồi, tôi đồng ý với em. Chúng ta ở cùng một phía.
Tuệ Nhi cảm thấy áp lực của Lưu Vĩnh Thụy đối với mình cuối cùng cũng biến mất. Cô hít một hơi thật sâu, chìa tay về phía anh.
- Lưu tổng...hợp tác vui vẻ.
Lưu Vĩnh Thuỵ nhướng mày.
- Có vui vẻ hay không còn phụ thuộc vào thái độ của em.
Nói rồi anh đứng dậy rời đi, để lại Tuệ Nhi một mình trong phòng khách.