Chương 23
Mặt Diệp Chi tái mét, cả người kịch liệt run rẩy, đưa ánh mắt cầu cứu về phía Dương Đình Nguyên.
- Anh...anh Nguyên...cứu...em với!!
Dương Đình Nguyên sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đó. Hắn ta không ngờ Tuệ Nhi lại nhẫn tâm như vậy. Cô không còn là người phụ nữ ngu ngốc chỉ biết khóc lóc cầu xin tình yêu từ hắn nữa rồi. Hắn bực tức trừng mắt nhìn Tuệ Nhi rồi bất đắc dĩ hét lên.
- Tụi bây... ra ngoài. Tuệ Nhi.... Đừng làm tổn thương A Chi!
Khi người của Dương Đình Nguyên rút đi, Tuệ Nhi buông Diệp Chi ra, chán ghét nhìn lướt qua hắn nói.
- Chậc chậc, Dương Đình Nguyên, anh cũng thâm tình gớm nhỉ. Hi vọng sau này chúng ta ít chạm mặt nhau lại, tránh làm bẩn mắt tôi.
Nói rồi Tuệ Nhi cùng đám Quách Bưu rời đi, mặc kệ Dương Đình Nguyên từ phía sau hét lớn:
- Tuệ Nhi, sao em lại thành ra thế này?
Nhìn Tuệ Nhi rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy mất mát, cộng với việc kinh doanh của hắn đã thất bại thảm hại, hắn cảm thấy tuyệt vọng. Liên tục nốc rượu như uống nước lã. Mắt hắn đỏ rực lên, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
- Lưu Vĩnh Thụy, đều là tại Lưu Vĩnh Thuỵ.
Nếu không có Lưu Vĩnh Thụy, Tuệ Nhi sẽ không thay đổi trở thành con người như hiện tại. Cô sẽ không chống đối hắn, sẽ yêu hắn vô điều kiện. Tại sao trước đây hắn mù quáng đến mức không thấy sức hấp dẫn của cô lớn đến vậy chứ.
Hắn điên cuồng lái xe đến biệt thự Lưu gia.
***
Cổng biệt thự Lưu gia.
Dương Đình Nguyên bị chặn bên ngoài. Hắn xuống xe tức giận gầm lên.
- Lưu Vĩnh Thuỵ, mày có gan thì ra đây. Tao không ngờ mày lại hèn nhát đến vậy, để một cô gái ra mặt xử lý mọi việc cho mày. Tuệ Nhi... Lâm Tuệ Nhi... không phải em nói sẽ yêu anh cả đời sao? Em ra đây đi... ra đây đi với anh.. Tuệ Nhi...
Lưu Vĩnh Thụy ở trong nhà bị tiếng la hét quấy rầy. Anh nhíu mày nhìn ra bên ngoài rồi lại liếc nhìn Tuệ Nhi đang ngáp dài nằm trên sofa xem ti vi. Đầu đầy hắc tuyến, anh hỏi.
- Em với Dương Đình Nguyên nối lại tình xưa sao?
Tuệ Nhi vẫn thờ ơ, giọng nói ba phần lười biếng bảy phần lạnh lẽo.
- Đối với hắn, em chỉ có một lòng căm thù. Bây giờ em đã trả thù được rồi, cũng nên kết thúc mối quan hệ dây dưa này thôi.
Cô báo được thù, có lẽ nguyên chủ sẽ rất vui.
Đúng lúc đó, quản gia chạy vào, nhìn Lưu Vĩnh Thụy lo lắng.
- Thiếu gia, người bên ngoài như đang phát điên, anh ta muốn đâm xe vào cổng. Thiếu gia, ngài xem...
Lưu Vĩnh Thụy nhíu mày nhìn Tuệ Nhi. Giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự lạnh lùng.
- Tự dọn dẹp mớ hỗn độn của mình đi.
Tuệ Nhi cũng sốt ruột. Cô không thể biết được sự bức bối trong lòng Lưu Vĩnh Thuỵ đến từ đâu. Dương Đình Nguyên đến đây tìm cô với mục đích gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn giết cô rửa hận à? Hay anh ta muốn gây hiểu lầm gì để mượn tay Lưu Vĩnh Thuỵ trừ khử cô?
Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ chơi với hắn ta tới cùng.
- Để hắn vào đây.
Tuệ Nhi tuy trong lòng cực kỳ khó chịu, thực sự cô không muốn nhìn thấy mặt tên cặn bã Dương Đình Nguyên một chút nào, nhưng cô cũng nên giải quyết triệt để với hắn, phòng tên ác ma kia giở chứng kiếm cớ xử cô như trong nguyên tác.
Không lâu sau, Dương Đình Nguyên, Diệp Chi cùng một đám thuộc hạ kéo đến.
Diệp Chi vì thấy Dương Đình Nguyên hung hăng lái xe lao đi, cô ta sợ hắn làm càn, nên gọi đám đàn em của hắn đuổi theo sau. Cô không ngờ Dương Đình Nguyên lại tìm đến Lưu gia. Những lời anh gào thét bên ngoài cánh cổng cô đều nghe cả. Anh lại coi trọng Lâm Tuệ Nhi rồi ư? Hay đó chỉ là một kế hoạch của anh? Dù thế nào đi nữa, trong lòng cô hiện tại rất khó chịu. Cô ghét Lâm Tuệ Nhi, nói đúng hơn là càng ngày càng hận Tuệ Nhi. Từ lúc Tuệ Nhi tỉnh lại, trở mặt với Đình Nguyên, thái độ của anh đối với Tuệ Nhi và cô thay đổi hẳn. Cô nhất định phải kéo Đình Nguyên trở về bên cô, và đẩy Tuệ Nhi xuống địa ngục mới cam lòng.
Mắt Dương Đình Nguyên đỏ ngầu khi nhìn thấy Tuệ Nhi. Anh lao đến định vồ lấy cô. Quản gia đứng gần đó động tác thực nhanh, đưa chân ra ngán chân Dương Đình Nguyên khiến hắn ta ngã sóng soài trên mặt đất.
Hắn ngước lên, ánh mắt vừa giận, vừa không phục, lại có chút không cam lòng, ai oán nói.
- Tuệ Nhi, em thật vô tâm. Tại sao em lại giúp Lưu Vĩnh Thuỵ đối phó anh chứ?
Tuệ Nhi cụp mắt, lạnh lùng nhìn hắn, cô trả lời:
- Tôi có thể giúp bất cứ ai mà tôi muốn. Có vấn đề gì sao? Anh nghĩ rằng tôi từng giúp anh thì mãi mãi sẽ luôn giúp anh, luôn đứng về phía anh à? Ha, nhà anh không có gương đúng không? Tôi tặng anh một cái gương về tự soi lại bản thân mình nhé.
Câu nói của cô suýt nữa khiến Dương Đình Nguyên hộc máu. Khi nhìn thấy Tuệ Nhi nhàn nhã mà cao quý ngồi trên ghế sofa, hắn ta chợt hối hận về những hành động của hắn. Cô khôn ngoan và tàn nhẫn như thế nào hắn đều đã thấy. Trước đây tại sao hắn đối xử với cô không tốt, hay nói cách khác là quá tệ như vậy chứ. Vì hắn ngu ngốc để tuột mất cô, để cô trở mặt làm hắn trở nên thảm hại như hiện tại.
Cô vẫn hữu dụng với hắn. Hắn đơn giản là không thể để cô đi.
- Anh...anh Nguyên...cứu...em với!!
Dương Đình Nguyên sững sờ khi chứng kiến cảnh tượng đó. Hắn ta không ngờ Tuệ Nhi lại nhẫn tâm như vậy. Cô không còn là người phụ nữ ngu ngốc chỉ biết khóc lóc cầu xin tình yêu từ hắn nữa rồi. Hắn bực tức trừng mắt nhìn Tuệ Nhi rồi bất đắc dĩ hét lên.
- Tụi bây... ra ngoài. Tuệ Nhi.... Đừng làm tổn thương A Chi!
Khi người của Dương Đình Nguyên rút đi, Tuệ Nhi buông Diệp Chi ra, chán ghét nhìn lướt qua hắn nói.
- Chậc chậc, Dương Đình Nguyên, anh cũng thâm tình gớm nhỉ. Hi vọng sau này chúng ta ít chạm mặt nhau lại, tránh làm bẩn mắt tôi.
Nói rồi Tuệ Nhi cùng đám Quách Bưu rời đi, mặc kệ Dương Đình Nguyên từ phía sau hét lớn:
- Tuệ Nhi, sao em lại thành ra thế này?
Nhìn Tuệ Nhi rời đi, hắn đột nhiên cảm thấy mất mát, cộng với việc kinh doanh của hắn đã thất bại thảm hại, hắn cảm thấy tuyệt vọng. Liên tục nốc rượu như uống nước lã. Mắt hắn đỏ rực lên, nghiến răng nghiến lợi gầm gừ.
- Lưu Vĩnh Thụy, đều là tại Lưu Vĩnh Thuỵ.
Nếu không có Lưu Vĩnh Thụy, Tuệ Nhi sẽ không thay đổi trở thành con người như hiện tại. Cô sẽ không chống đối hắn, sẽ yêu hắn vô điều kiện. Tại sao trước đây hắn mù quáng đến mức không thấy sức hấp dẫn của cô lớn đến vậy chứ.
Hắn điên cuồng lái xe đến biệt thự Lưu gia.
***
Cổng biệt thự Lưu gia.
Dương Đình Nguyên bị chặn bên ngoài. Hắn xuống xe tức giận gầm lên.
- Lưu Vĩnh Thuỵ, mày có gan thì ra đây. Tao không ngờ mày lại hèn nhát đến vậy, để một cô gái ra mặt xử lý mọi việc cho mày. Tuệ Nhi... Lâm Tuệ Nhi... không phải em nói sẽ yêu anh cả đời sao? Em ra đây đi... ra đây đi với anh.. Tuệ Nhi...
Lưu Vĩnh Thụy ở trong nhà bị tiếng la hét quấy rầy. Anh nhíu mày nhìn ra bên ngoài rồi lại liếc nhìn Tuệ Nhi đang ngáp dài nằm trên sofa xem ti vi. Đầu đầy hắc tuyến, anh hỏi.
- Em với Dương Đình Nguyên nối lại tình xưa sao?
Tuệ Nhi vẫn thờ ơ, giọng nói ba phần lười biếng bảy phần lạnh lẽo.
- Đối với hắn, em chỉ có một lòng căm thù. Bây giờ em đã trả thù được rồi, cũng nên kết thúc mối quan hệ dây dưa này thôi.
Cô báo được thù, có lẽ nguyên chủ sẽ rất vui.
Đúng lúc đó, quản gia chạy vào, nhìn Lưu Vĩnh Thụy lo lắng.
- Thiếu gia, người bên ngoài như đang phát điên, anh ta muốn đâm xe vào cổng. Thiếu gia, ngài xem...
Lưu Vĩnh Thụy nhíu mày nhìn Tuệ Nhi. Giọng nói trầm thấp của anh tràn ngập sự lạnh lùng.
- Tự dọn dẹp mớ hỗn độn của mình đi.
Tuệ Nhi cũng sốt ruột. Cô không thể biết được sự bức bối trong lòng Lưu Vĩnh Thuỵ đến từ đâu. Dương Đình Nguyên đến đây tìm cô với mục đích gì đây? Chẳng lẽ anh ta muốn giết cô rửa hận à? Hay anh ta muốn gây hiểu lầm gì để mượn tay Lưu Vĩnh Thuỵ trừ khử cô?
Cho dù là vì lý do gì đi chăng nữa, cô cũng sẽ chơi với hắn ta tới cùng.
- Để hắn vào đây.
Tuệ Nhi tuy trong lòng cực kỳ khó chịu, thực sự cô không muốn nhìn thấy mặt tên cặn bã Dương Đình Nguyên một chút nào, nhưng cô cũng nên giải quyết triệt để với hắn, phòng tên ác ma kia giở chứng kiếm cớ xử cô như trong nguyên tác.
Không lâu sau, Dương Đình Nguyên, Diệp Chi cùng một đám thuộc hạ kéo đến.
Diệp Chi vì thấy Dương Đình Nguyên hung hăng lái xe lao đi, cô ta sợ hắn làm càn, nên gọi đám đàn em của hắn đuổi theo sau. Cô không ngờ Dương Đình Nguyên lại tìm đến Lưu gia. Những lời anh gào thét bên ngoài cánh cổng cô đều nghe cả. Anh lại coi trọng Lâm Tuệ Nhi rồi ư? Hay đó chỉ là một kế hoạch của anh? Dù thế nào đi nữa, trong lòng cô hiện tại rất khó chịu. Cô ghét Lâm Tuệ Nhi, nói đúng hơn là càng ngày càng hận Tuệ Nhi. Từ lúc Tuệ Nhi tỉnh lại, trở mặt với Đình Nguyên, thái độ của anh đối với Tuệ Nhi và cô thay đổi hẳn. Cô nhất định phải kéo Đình Nguyên trở về bên cô, và đẩy Tuệ Nhi xuống địa ngục mới cam lòng.
Mắt Dương Đình Nguyên đỏ ngầu khi nhìn thấy Tuệ Nhi. Anh lao đến định vồ lấy cô. Quản gia đứng gần đó động tác thực nhanh, đưa chân ra ngán chân Dương Đình Nguyên khiến hắn ta ngã sóng soài trên mặt đất.
Hắn ngước lên, ánh mắt vừa giận, vừa không phục, lại có chút không cam lòng, ai oán nói.
- Tuệ Nhi, em thật vô tâm. Tại sao em lại giúp Lưu Vĩnh Thuỵ đối phó anh chứ?
Tuệ Nhi cụp mắt, lạnh lùng nhìn hắn, cô trả lời:
- Tôi có thể giúp bất cứ ai mà tôi muốn. Có vấn đề gì sao? Anh nghĩ rằng tôi từng giúp anh thì mãi mãi sẽ luôn giúp anh, luôn đứng về phía anh à? Ha, nhà anh không có gương đúng không? Tôi tặng anh một cái gương về tự soi lại bản thân mình nhé.
Câu nói của cô suýt nữa khiến Dương Đình Nguyên hộc máu. Khi nhìn thấy Tuệ Nhi nhàn nhã mà cao quý ngồi trên ghế sofa, hắn ta chợt hối hận về những hành động của hắn. Cô khôn ngoan và tàn nhẫn như thế nào hắn đều đã thấy. Trước đây tại sao hắn đối xử với cô không tốt, hay nói cách khác là quá tệ như vậy chứ. Vì hắn ngu ngốc để tuột mất cô, để cô trở mặt làm hắn trở nên thảm hại như hiện tại.
Cô vẫn hữu dụng với hắn. Hắn đơn giản là không thể để cô đi.