Chương 25
Diệp Chi cuối cùng cũng lôi được Dương Đình Nguyên lên xe. Cô ta thở hổn hển vì kiệt sức.
- Tuệ Nhi, Tuệ Nhi…
Dương Đình Nguyên cứ lầm bầm một mình.
Mặt Diệp Chi sa sầm. Cô ta tức muốn nôn ra máu, nhưng cố gắng kìm lại, giả vờ buồn bã.
- Anh Nguyên, anh không còn yêu em nữa sao? Anh yêu Tuệ Nhi thật à?
Dương Đình Nguyên đang trong cơn say, khi nghe Diệp Chi nói, hắn ta giật mình, như người vừa tỉnh mộng, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, tìm từ ngữ chống chế.
- Cô ta xứng sao? Em nghĩ con điếm đó xứng với tôi sao? Không thể nào? Đây chỉ là cuộc so tài của tôi và Lưu Vĩnh Thuỵ mà thôi. Cuộc so tài giữa hai thằng đàn ông.
Phải! Dương Đình Nguyên chỉ xem Tuệ Nhi là một con chốt thí. Hắn chắc chắn không thể nào có tình cảm với con cờ của mình được. Từ nãy đến giờ là hắn diễn. Đúng, chỉ là diễn. Chẳng qua là hắn diễn quá nhập tâm thôi.
- Thật không?
Diệp Chi rưng rưng nước mắt, uỷ khuất hỏi.
- Đồ ngốc, anh đã bao giờ nói dối em chưa?
Dương Đình Nguyên dịu dàng xoa đầu Diệp Chi, bỗng nhiên hình ảnh Tuệ Nhi lại xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của cô.
"Tốt lắm Tuệ Nhi, cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi rồi. Tôi thề rằng một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ có được cô. Lúc đó, tôi sẽ tùy ý hành hạ cô, rửa nỗi nhục ngày hôm nay tôi đã chịu."
***
Biệt thự Lưu gia.
Sau khi Tuệ Nhi đuổi được Dương Đình Nguyên đi, cô uể oải ngồi xuống sofa.
Lưu Vĩnh Thụy vẫy tay với quản gia và người hầu. Tất cả hiểu ý lui ra khỏi phòng khách, để lại không gian riêng tư cho hai người. Anh đi tới vươn đôi tay ra, lập tức trói Tuệ Nhi lại trong lòng.
- Em làm sao thế?
Không để Tuệ Nhi kịp trả lời, Lưu Vĩnh Thuỵ đã cúi xuống ngậm lấy môi cô. Khoảnh khắc Tuệ Nhi bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của anh, cả người cô không tự chủ được muốn rụt người về.
Nhưng tay anh đã đặt sau gáy giữ chặt cô lại. Anh mút mạnh môi cô. Lưỡi anh không cho phép cô từ chối anh, cạy răng cô ra và bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô.
Tuệ Nhi lập tức mềm nhũn ra, hơi thở trở nên nặng nề.
Cô cảm thấy rằng bàn tay to lớn của người đàn ông đã di chuyển xuống xung quanh ngực cô, xoa bóp nó nhanh dần như đang trêu đùa. Người cô không khỏi run lên.
- Ưm… Đừng…
Kỹ thuật hôn và kích thích đối phương của Lưu Vĩnh Thụy cực tốt, giọng nói trầm ấm đầy bá đạo vang lên.
- Em cảm thấy thế nào? Có thích không? Hắn ta đã từng hôn em như thế này chưa? Tôi với hắn, kỹ thuật của ai tốt hơn?
Đầu óc Tuệ Nhi trở nên mụ mị.
- Trả lời tôi.
Lưu Vĩnh Thuỵ thiếu kiên nhẫn nhắc nhở.
Tuệ Nhi khuôn mặt đỏ bừng. Cô buộc mình phải thỏa hiệp một lần. Nói ra điều ác ma muốn nghe nhất chính là...
- Anh… là... tuyệt nhất…
Lưu Vĩnh Thuỵ mỉm cười hài lòng.
- Tôi biết mà.
Anh cắn nhẹ vào môi cô, cuối cùng cũng buông tha cho cô. Anh thả cô ra, vô cùng ôn nhu bỏ lại một câu trước khi rời đi.
- Ngủ ngon nhé, mèo nhỏ.
Tuệ Nhi mặt đỏ bừng, trong mắt cũng bừng lên lửa giận. Lưu Vĩnh Thụy đúng là một tên đáng ghét, hết lần này đến lần khác chọc ghẹo cô, ăn đậu hũ của cô. Thật là tức chết đi được.
Ánh mắt đột nhiên loé sáng, Tuệ Nhi nở một nụ cười đắc ý.
- Lưu Vĩnh Thuỵ, đừng trách tôi.
***
2 giờ sáng.
Tuệ Nhi lặng lẽ rời khỏi phòng của mình, cô di chuyển sân thượng. Lưu Vĩnh Thụy giờ này chắc đang say giấc nồng.
Tuệ Nhi nhếch mép, cô nhất định phải cho tên ác ma một bài học. Nghĩ đến sáng hôm sau khi hắn tỉnh dậy, ác ma trở thành một tên tiểu bạch kiểm, trong lòng cô không khỏi hả hê.
Tuệ Nhi lấy sợi dây đã chuẩn bị từ trước ra thuần thục móc vào lan can.
- Cứ đợi đi, Lưu Vĩnh Thụy. Tại anh trêu chọc không đúng người. Tuệ Nhi tôi có thù tất báo.
Một cú nhảy nhẹ như mèo được Tuệ Nhi thực hiện vô cùng thuần thục, cô thành công đáp được xuống hành lan bên ngoài phòng của Lưu Vĩnh Thụy. Cửa hành lan không chốt, Tuệ Nhi hơi giật mình. Tên này là vô tình quên chốt cửa hay anh ta tự tin rằng không ai dám xâm nhập ám sát mình?
Mặc kệ, dù sao cũng đỡ mất thời gian của cô.
Trên chiếc giường King size, tấm chăn hơi phồng lên. Chắc chắn anh ta đang ngủ trong đó.
Tuệ Nhi rất nhanh phi đến bên cạnh hất tấm chăn ra, vừa định dùng dây thừng trói Lưu Vĩnh Thuỵ lại thì đột nhiên tay cô bị một lực giữ lại.
"Chết tiệt. Ai vậy?"
Cô thầm nghĩ, đồng thời quay đầu lại, thì đập vào mắt cô là một thân hình vạm vỡ của một người đàn ông, các múi cơ rất cân đối, da thịt săn chắc, làn da rám nắng phản phất một khí chất khoẻ mạnh, gợi cảm. Còn có một ít nước chưa lau khô bám trên người anh. Mũi cô ngửi thấy một mùi hương sữa tắm nam thoang thoảng, mùi hương này thực quyến rũ a.
Tuệ Nhi không khỏi nín thở.
Nhìn xuống chút nữa, cô thấy vùng nửa kín nửa hở dưới chiếc khăn tắm hờ hững quấn quanh eo của anh.
Cái này thực sự....quá kích thích rồi!!!!
- Tuệ Nhi, Tuệ Nhi…
Dương Đình Nguyên cứ lầm bầm một mình.
Mặt Diệp Chi sa sầm. Cô ta tức muốn nôn ra máu, nhưng cố gắng kìm lại, giả vờ buồn bã.
- Anh Nguyên, anh không còn yêu em nữa sao? Anh yêu Tuệ Nhi thật à?
Dương Đình Nguyên đang trong cơn say, khi nghe Diệp Chi nói, hắn ta giật mình, như người vừa tỉnh mộng, hắn bắt đầu cảm thấy xấu hổ, tìm từ ngữ chống chế.
- Cô ta xứng sao? Em nghĩ con điếm đó xứng với tôi sao? Không thể nào? Đây chỉ là cuộc so tài của tôi và Lưu Vĩnh Thuỵ mà thôi. Cuộc so tài giữa hai thằng đàn ông.
Phải! Dương Đình Nguyên chỉ xem Tuệ Nhi là một con chốt thí. Hắn chắc chắn không thể nào có tình cảm với con cờ của mình được. Từ nãy đến giờ là hắn diễn. Đúng, chỉ là diễn. Chẳng qua là hắn diễn quá nhập tâm thôi.
- Thật không?
Diệp Chi rưng rưng nước mắt, uỷ khuất hỏi.
- Đồ ngốc, anh đã bao giờ nói dối em chưa?
Dương Đình Nguyên dịu dàng xoa đầu Diệp Chi, bỗng nhiên hình ảnh Tuệ Nhi lại xuất hiện trong tâm trí hắn.
Hắn lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh của cô.
"Tốt lắm Tuệ Nhi, cô đã thành công trong việc thu hút sự chú ý của tôi rồi. Tôi thề rằng một ngày nào đó, tôi nhất định sẽ có được cô. Lúc đó, tôi sẽ tùy ý hành hạ cô, rửa nỗi nhục ngày hôm nay tôi đã chịu."
***
Biệt thự Lưu gia.
Sau khi Tuệ Nhi đuổi được Dương Đình Nguyên đi, cô uể oải ngồi xuống sofa.
Lưu Vĩnh Thụy vẫy tay với quản gia và người hầu. Tất cả hiểu ý lui ra khỏi phòng khách, để lại không gian riêng tư cho hai người. Anh đi tới vươn đôi tay ra, lập tức trói Tuệ Nhi lại trong lòng.
- Em làm sao thế?
Không để Tuệ Nhi kịp trả lời, Lưu Vĩnh Thuỵ đã cúi xuống ngậm lấy môi cô. Khoảnh khắc Tuệ Nhi bắt gặp ánh mắt chiếm hữu của anh, cả người cô không tự chủ được muốn rụt người về.
Nhưng tay anh đã đặt sau gáy giữ chặt cô lại. Anh mút mạnh môi cô. Lưỡi anh không cho phép cô từ chối anh, cạy răng cô ra và bắt đầu quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào của cô.
Tuệ Nhi lập tức mềm nhũn ra, hơi thở trở nên nặng nề.
Cô cảm thấy rằng bàn tay to lớn của người đàn ông đã di chuyển xuống xung quanh ngực cô, xoa bóp nó nhanh dần như đang trêu đùa. Người cô không khỏi run lên.
- Ưm… Đừng…
Kỹ thuật hôn và kích thích đối phương của Lưu Vĩnh Thụy cực tốt, giọng nói trầm ấm đầy bá đạo vang lên.
- Em cảm thấy thế nào? Có thích không? Hắn ta đã từng hôn em như thế này chưa? Tôi với hắn, kỹ thuật của ai tốt hơn?
Đầu óc Tuệ Nhi trở nên mụ mị.
- Trả lời tôi.
Lưu Vĩnh Thuỵ thiếu kiên nhẫn nhắc nhở.
Tuệ Nhi khuôn mặt đỏ bừng. Cô buộc mình phải thỏa hiệp một lần. Nói ra điều ác ma muốn nghe nhất chính là...
- Anh… là... tuyệt nhất…
Lưu Vĩnh Thuỵ mỉm cười hài lòng.
- Tôi biết mà.
Anh cắn nhẹ vào môi cô, cuối cùng cũng buông tha cho cô. Anh thả cô ra, vô cùng ôn nhu bỏ lại một câu trước khi rời đi.
- Ngủ ngon nhé, mèo nhỏ.
Tuệ Nhi mặt đỏ bừng, trong mắt cũng bừng lên lửa giận. Lưu Vĩnh Thụy đúng là một tên đáng ghét, hết lần này đến lần khác chọc ghẹo cô, ăn đậu hũ của cô. Thật là tức chết đi được.
Ánh mắt đột nhiên loé sáng, Tuệ Nhi nở một nụ cười đắc ý.
- Lưu Vĩnh Thuỵ, đừng trách tôi.
***
2 giờ sáng.
Tuệ Nhi lặng lẽ rời khỏi phòng của mình, cô di chuyển sân thượng. Lưu Vĩnh Thụy giờ này chắc đang say giấc nồng.
Tuệ Nhi nhếch mép, cô nhất định phải cho tên ác ma một bài học. Nghĩ đến sáng hôm sau khi hắn tỉnh dậy, ác ma trở thành một tên tiểu bạch kiểm, trong lòng cô không khỏi hả hê.
Tuệ Nhi lấy sợi dây đã chuẩn bị từ trước ra thuần thục móc vào lan can.
- Cứ đợi đi, Lưu Vĩnh Thụy. Tại anh trêu chọc không đúng người. Tuệ Nhi tôi có thù tất báo.
Một cú nhảy nhẹ như mèo được Tuệ Nhi thực hiện vô cùng thuần thục, cô thành công đáp được xuống hành lan bên ngoài phòng của Lưu Vĩnh Thụy. Cửa hành lan không chốt, Tuệ Nhi hơi giật mình. Tên này là vô tình quên chốt cửa hay anh ta tự tin rằng không ai dám xâm nhập ám sát mình?
Mặc kệ, dù sao cũng đỡ mất thời gian của cô.
Trên chiếc giường King size, tấm chăn hơi phồng lên. Chắc chắn anh ta đang ngủ trong đó.
Tuệ Nhi rất nhanh phi đến bên cạnh hất tấm chăn ra, vừa định dùng dây thừng trói Lưu Vĩnh Thuỵ lại thì đột nhiên tay cô bị một lực giữ lại.
"Chết tiệt. Ai vậy?"
Cô thầm nghĩ, đồng thời quay đầu lại, thì đập vào mắt cô là một thân hình vạm vỡ của một người đàn ông, các múi cơ rất cân đối, da thịt săn chắc, làn da rám nắng phản phất một khí chất khoẻ mạnh, gợi cảm. Còn có một ít nước chưa lau khô bám trên người anh. Mũi cô ngửi thấy một mùi hương sữa tắm nam thoang thoảng, mùi hương này thực quyến rũ a.
Tuệ Nhi không khỏi nín thở.
Nhìn xuống chút nữa, cô thấy vùng nửa kín nửa hở dưới chiếc khăn tắm hờ hững quấn quanh eo của anh.
Cái này thực sự....quá kích thích rồi!!!!