Chương 34
Lưu Vĩnh Thuỵ hỏi Tuệ Nhi.
- Em định làm gì tiếp theo?
Tuệ Nhi cẩn thận nhớ lại mối quan hệ giữa Dương Đình Nguyên và vị Lão đại thứ 5 trong nguyên tác.
Ban đầu, Dương Đình Nguyên phụ thuộc vào tên Lão đại thứ 5, nhưng hắn ta đã ngấm ngầm dùng thủ đoạn gieo rắc bất hòa trong nội bộ những người thân tín làm việc cho Lão đại thứ 5, để kéo họ về phía hắn. Sau đó, hắn đánh úp để tên Lão đại thứ 5 không kịp trở tay, biến tên Lão đại trở thành tay sai của mình..
- Dương Đình Nguyên là người khá tham vọng, hắn đã giở thủ đoạn để thâu tóm Lão đại thứ 5, việc của chúng ta bây giờ là chỉ cần tìm chứng cớ cho những thủ đoạn này của hắn, giao cho Lão đại. Việc còn lại hãy để chúng tự giải quyết với nhau.
Tuệ Nhi nói ra kế sách. Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng không khỏi tán dương cô.
- Ngao sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Kế này rất thông minh, lại không cần phải ra mặt.
Sau đó, anh nở một nụ cười.
- Tôi cứ nghĩ em là một con mèo con, thật không ngờ em lại là một con sói nhỏ.
Tuệ Nhi không ngại nhận lời khen.
- Cám ơn anh đã khen.
Lưu Vĩnh Thụy nghe xong lại không khỏi cười ha ha. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận thấy rằng, hiện tại cảm xúc của anh đang dần trở nên phong phú hơn trước rất nhiều.
***
Xe đã đến khu vực trung tâm thành phố. Bây giờ đã là gần 5h sáng. Dường như khu trung tâm thương mại ở đây làm việc xuyên đêm, khắp nơi vẫn rực rỡ ánh đèn.
Bỗng nhiên ánh mắt Tuệ Nhi sáng lên, trước mặt cô là một chiếc váy trong ô cửa kính của một cửa hàng thời trang.
Lưu Vĩnh Thuỵ cũng chú ý tới, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
- Em vẫn chưa chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc hôm nay đúng không?
- Phải, cửa hàng đó. Phong cách trông cũng khá ổn.
Lưu Vĩnh Thụy không khỏi bật cười.
Thương hiệu đó là do anh tự tay tạo ra, không ngờ cô lại thích.
Anh đỗ xe ở lối vào của cửa hàng. Tuệ Nhi lập tức xuống xe đi vào.
- Xin chào quý khách.
Nhân viên bán hàng thấy cô và anh bước vào, lập tức bước ra đón.
Cửa hàng này là một thương hiệu cao cấp đặt làm theo yêu cầu, tất cả những người bước vào đều là những vị khách quý, vì vậy họ rất chú trọng đến dịch vụ.
Khi họ ngẩng đầu lên, tất cả đều sững sờ khi nhìn đến Lưu Vĩnh Thụy.
Người này...đẹp trai quá...!!!
Ai nấy cũng đều cảm thấy anh rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt, bọn họ mới hoàn hồn ngay lập tức cúi đầu trở về vị trí của mình.
- Thưa Quý khách, ở đây có rất nhiều phong cách. Không biết Quý khách thích dạng phong cách nào, chúng tôi nhất định sẽ giúp Quý khách lựa chọn được mẫu ưng ý nhất ạ.
Thái độ của nhân viên rất tốt, Tuệ Nhi rất hài lòng. Cô ngay lập tức bị thu hút bởi những chiếc váy trong cửa hàng. Mặc dù trông chúng rất đơn giản, nhưng những đường nét thiết kế thì vô cùng sắc nét, chỉnh chu. Toát lên một phong cách hoang dã và tự phụ, không phải ai mặc cũng hợp.
Tuy nhiên, đối với những người hợp với chúng, chiếc váy chắc chắn sẽ phát huy tối đa khí chất của họ.
- Ái chà, người tạo ra thương hiệu này chắc hẳn không phải là một người tầm thường. Những chiếc váy này không chỉ đơn giản là trang phục, mà chính là áo giáp của phụ nữ đấy.
Lưu Vĩnh Thụy trong mắt như có tia sáng. Anh hỏi.
- Em thực sự nghĩ như vậy sao?
- Ừm...đẹp thì khen, có gì đâu mà thực với giả. Tóm lại, không biết người khác thế nào, riêng em, em rất thích phong cách này.
Tuệ Nhi quay sang nhìn một chiếc váy màu xanh đậm. Nó mang một phong cách rất hoang dã, rất mạnh mẽ. Chiếc váy này được làm từ một loại vải lụa mềm, màu xanh rất bắt mắt.
Tuệ Nhi bước lại gần chiếc váy, cô muốn thử nó.
Điện thoại của Lưu Vĩnh Thụy reo lên. Anh liếc Tuệ Nhi một cái, rồi bước ra bên ngoài nghe điện thoại. Ngôn Tình Cổ Đại
Vừa lúc đó, một vài phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào cửa hàng. Trông những người này giống như vừa đi tham gia một bữa tiệc, hội họp trở ra. Không khí đột nhiên trở nên ồn ào.
- Này, người đâu? Nhân viên đâu hết cả rồi? Quản lý đâu? Chết hết rồi à? Sao không có ai ra đón tiếp khách hết vậy?
Một giọng nói chua ngoa tiếp theo đó vang lên.
- Nghe nói thương hiệu này gần đây nổi tiếng là dịch vụ tốt, mà làm ăn thế này sao?. Nếu không phải có tin đồn nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đến đây mua đồ, thì tôi cũng chẳng thèm đến cái cửa hàng bé tí thế này đâu. Cô kia...lại đây, không thấy khách vào à?
Cô ta hất mặt về phía cô nhân viên đứng cạnh Tuệ Nhi, lớn tiếng gọi.
Chỗ hai người đang đứng là gần cửa ra vào nhất, thấy khách gọi, cô gái lập tức cúi người xin lỗi Tuệ Nhi để đi ra ngoài đón khách. Tuệ Nhi hào sảng bảo.
- Không sao...cô ra đón tiếp họ đi.
Cô nhân viên cám ơn rồi nhanh chân chạy đến chào những người kia.
- Em định làm gì tiếp theo?
Tuệ Nhi cẩn thận nhớ lại mối quan hệ giữa Dương Đình Nguyên và vị Lão đại thứ 5 trong nguyên tác.
Ban đầu, Dương Đình Nguyên phụ thuộc vào tên Lão đại thứ 5, nhưng hắn ta đã ngấm ngầm dùng thủ đoạn gieo rắc bất hòa trong nội bộ những người thân tín làm việc cho Lão đại thứ 5, để kéo họ về phía hắn. Sau đó, hắn đánh úp để tên Lão đại thứ 5 không kịp trở tay, biến tên Lão đại trở thành tay sai của mình..
- Dương Đình Nguyên là người khá tham vọng, hắn đã giở thủ đoạn để thâu tóm Lão đại thứ 5, việc của chúng ta bây giờ là chỉ cần tìm chứng cớ cho những thủ đoạn này của hắn, giao cho Lão đại. Việc còn lại hãy để chúng tự giải quyết với nhau.
Tuệ Nhi nói ra kế sách. Lưu Vĩnh Thuỵ trong lòng không khỏi tán dương cô.
- Ngao sò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. Kế này rất thông minh, lại không cần phải ra mặt.
Sau đó, anh nở một nụ cười.
- Tôi cứ nghĩ em là một con mèo con, thật không ngờ em lại là một con sói nhỏ.
Tuệ Nhi không ngại nhận lời khen.
- Cám ơn anh đã khen.
Lưu Vĩnh Thụy nghe xong lại không khỏi cười ha ha. Ngay cả bản thân anh cũng không nhận thấy rằng, hiện tại cảm xúc của anh đang dần trở nên phong phú hơn trước rất nhiều.
***
Xe đã đến khu vực trung tâm thành phố. Bây giờ đã là gần 5h sáng. Dường như khu trung tâm thương mại ở đây làm việc xuyên đêm, khắp nơi vẫn rực rỡ ánh đèn.
Bỗng nhiên ánh mắt Tuệ Nhi sáng lên, trước mặt cô là một chiếc váy trong ô cửa kính của một cửa hàng thời trang.
Lưu Vĩnh Thuỵ cũng chú ý tới, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu.
- Em vẫn chưa chuẩn bị trang phục cho bữa tiệc hôm nay đúng không?
- Phải, cửa hàng đó. Phong cách trông cũng khá ổn.
Lưu Vĩnh Thụy không khỏi bật cười.
Thương hiệu đó là do anh tự tay tạo ra, không ngờ cô lại thích.
Anh đỗ xe ở lối vào của cửa hàng. Tuệ Nhi lập tức xuống xe đi vào.
- Xin chào quý khách.
Nhân viên bán hàng thấy cô và anh bước vào, lập tức bước ra đón.
Cửa hàng này là một thương hiệu cao cấp đặt làm theo yêu cầu, tất cả những người bước vào đều là những vị khách quý, vì vậy họ rất chú trọng đến dịch vụ.
Khi họ ngẩng đầu lên, tất cả đều sững sờ khi nhìn đến Lưu Vĩnh Thụy.
Người này...đẹp trai quá...!!!
Ai nấy cũng đều cảm thấy anh rất quen, không biết đã gặp ở đâu rồi.
Lưu Vĩnh Thụy ánh mắt lạnh lùng quét qua một lượt, bọn họ mới hoàn hồn ngay lập tức cúi đầu trở về vị trí của mình.
- Thưa Quý khách, ở đây có rất nhiều phong cách. Không biết Quý khách thích dạng phong cách nào, chúng tôi nhất định sẽ giúp Quý khách lựa chọn được mẫu ưng ý nhất ạ.
Thái độ của nhân viên rất tốt, Tuệ Nhi rất hài lòng. Cô ngay lập tức bị thu hút bởi những chiếc váy trong cửa hàng. Mặc dù trông chúng rất đơn giản, nhưng những đường nét thiết kế thì vô cùng sắc nét, chỉnh chu. Toát lên một phong cách hoang dã và tự phụ, không phải ai mặc cũng hợp.
Tuy nhiên, đối với những người hợp với chúng, chiếc váy chắc chắn sẽ phát huy tối đa khí chất của họ.
- Ái chà, người tạo ra thương hiệu này chắc hẳn không phải là một người tầm thường. Những chiếc váy này không chỉ đơn giản là trang phục, mà chính là áo giáp của phụ nữ đấy.
Lưu Vĩnh Thụy trong mắt như có tia sáng. Anh hỏi.
- Em thực sự nghĩ như vậy sao?
- Ừm...đẹp thì khen, có gì đâu mà thực với giả. Tóm lại, không biết người khác thế nào, riêng em, em rất thích phong cách này.
Tuệ Nhi quay sang nhìn một chiếc váy màu xanh đậm. Nó mang một phong cách rất hoang dã, rất mạnh mẽ. Chiếc váy này được làm từ một loại vải lụa mềm, màu xanh rất bắt mắt.
Tuệ Nhi bước lại gần chiếc váy, cô muốn thử nó.
Điện thoại của Lưu Vĩnh Thụy reo lên. Anh liếc Tuệ Nhi một cái, rồi bước ra bên ngoài nghe điện thoại. Ngôn Tình Cổ Đại
Vừa lúc đó, một vài phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào cửa hàng. Trông những người này giống như vừa đi tham gia một bữa tiệc, hội họp trở ra. Không khí đột nhiên trở nên ồn ào.
- Này, người đâu? Nhân viên đâu hết cả rồi? Quản lý đâu? Chết hết rồi à? Sao không có ai ra đón tiếp khách hết vậy?
Một giọng nói chua ngoa tiếp theo đó vang lên.
- Nghe nói thương hiệu này gần đây nổi tiếng là dịch vụ tốt, mà làm ăn thế này sao?. Nếu không phải có tin đồn nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu đến đây mua đồ, thì tôi cũng chẳng thèm đến cái cửa hàng bé tí thế này đâu. Cô kia...lại đây, không thấy khách vào à?
Cô ta hất mặt về phía cô nhân viên đứng cạnh Tuệ Nhi, lớn tiếng gọi.
Chỗ hai người đang đứng là gần cửa ra vào nhất, thấy khách gọi, cô gái lập tức cúi người xin lỗi Tuệ Nhi để đi ra ngoài đón khách. Tuệ Nhi hào sảng bảo.
- Không sao...cô ra đón tiếp họ đi.
Cô nhân viên cám ơn rồi nhanh chân chạy đến chào những người kia.