Chương 36
Người phụ nữ thấy Tuệ Nhi dửng dưng, gương mặt sưng vù lại càng vì tức giận mà đỏ lên, trông rất dữ tợn, không ngừng hét lớn phô trương thân thế.
- Tao là bà chủ của công ty Thiên Châu. Mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày.
Những người khác cũng phụ hoạ theo.
- Gọi giám đốc Phó đi.
- Đúng rồi...Gọi giám đốc Phó đến dạy cho con đ* này một bài học. Cho nó biến khỏi thành phố này luôn đi.
- Dám đụng đến người của giám đốc Phó, đúng là có mắt không tròng. Mày chết chắc rồi.
Sau khi nhìn thấy những người phụ nữ gây náo loạn ở đây đều có ô dù phía sau chống đỡ, nhân viên bán hàng đã sợ đến mức mặt tái nhợt. Một nhân viên đến khẽ kéo Tuệ Nhi qua, nhẹ giọng nói.
- Tiểu thư, cô mau rời đi đi.
Mấy cô nhân viên cũng tốt bụng nhắc nhở. Họ cũng thấy rõ ràng đám người này vô lý, nhưng bọn cô cũng chỉ là những con người bé nhỏ, làm công ăn lương, không có tiếng nói, không dám ra mặt, hay nói cách khác là không đủ sức ra mặt nói giúp cho Tuệ Nhi.
Lại nói đến Tuệ Nhi, cô tuy ăn mặc khá đơn giản, nhưng nhìn khí chất của cô cũng không phải người bình thường. Nhưng so với ô dù lớn đang hiện ra trước mắt này, bọn họ không dám chắc cô có thể đấu lại với người phụ nữ kia. Mà cũng không dám đắc tội với cô. Nên chỉ dám nhắc nhở cô một chút.
- Đúng vậy đấy tiểu thư, đây là giám đốc phu nhân của công ty Thiên Châu. Cô không nên dây vào cô ta đâu.
Ngay lúc đó, một giọng nói rất hống hách vang lên.
- Bé cưng à, em bị bắt nạt sao?! Là ai? Để anh bắt nó quỳ xuống dưới chân tạ lỗi với em.
Tuệ Nhi quay lại thì thấy một người đàn ông đầu trọc bụng phệ đang đi tới. Ông ta nhìn cô một cách ngạo mạn.
- Cô là ai?
- Lâm Tuệ Nhi. Có vấn đề gì không?
Tuệ Nhi trả lời.
Giám đốc Phó ngẩng đầu lên. Lúc đầu mắt ông ta sáng lên khi nhìn thấy dung mạo kiều diễm của cô. Nhưng đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó. Hình như ông ta đã gặp cô ở đâu rồi thì phải... A... đúng rồi, hình như cô ta là người đi cùng Lưu Vĩnh Thuỵ trong bữa tiệc lần trước. Giọng ông ta thu liễm đi vài phần, hỏi lại.
- Lâm Tuệ Nhi? Cô...cô là người của Lưu Vĩnh Thuỵ?
Ông ta hơi ngập ngừng. Lúc này người phụ nữ váy đỏ đã nhào vào lòng ông ta nũng nịu.
- Anh yêu, anh sợ gì chứ. Sáng sớm như vậy mà Lưu Vĩnh Thuỵ để cô ta đi một mình, chắc chắn là cô ta đã bị bỏ rơi đi lang thang rồi. Cô ta còn trộm chiếc thẻ đen của Lưu Vĩnh Thuỵ để ra oai trước mặt em. Anh hãy nhìn mặt em đi, em bị tát đến thế này mà anh nhẫn nhịn được sao? Huhu...
Khuôn mặt giám đốc Phó trở nên hầm hầm khi nghe cô vợ bé bỏng chịu uỷ khuất. Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Mau tới đây đi. Có một con đ*** ngang tàn ở đây. Tụi mày tới dạy nó một bài học cho tao.
- Muốn dạy cho ai một bài học vậy?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Giám đốc Phó gương mặt cứng đờ khi nghe thấy giọng nói. Ông ta từ từ quay đầu lại, quả nhiên là Lưu Vĩnh Thụy.
Lưu Vĩnh Thụy trong bộ vest vừa vặn, lịch lãm, bảnh bao đang sải bước đi tới. Khuôn mặt hoàn hảo của anh khiến người nhìn không khỏi tim đập nhanh lên mấy nhịp. Tuy nhiên, hiện tại anh đang treo trên mặt một biểu hiện lạnh như băng, làm cho người khác không khỏi hít thở không thông.
Giám đốc Phó hoảng hốt khi nhìn thấy Lưu Vĩnh Thuỵ, biểu cảm của ông ta như nhìn thấy ma, miệng ông ta lắp bắp.
- Lưu Vĩnh Thụy! Không… Không, Lưu tổng...
Ông ta chỉ nói được bấy nhiêu đó, toàn thân đã sợ hãi đến mức không dám động luôn rồi.
- Ông là...?
Ông Phó khi được hỏi đến thì lấy lại chút bình tĩnh, tay run run chìa ra.
- Chào Lưu tổng... Tôi là Phó Quân Danh, Giám đốc công ty Thiên Châu. trong bữa tiệc Cocktail lần trước, chúng ta đã gặp nhau. Chuyện hôm nay chỉ là... hiểu...hiểu lầm. Anh.... đừng chấp nhất nhé.
Lưu Vĩnh Thuỵ không có ý định bắt tay với ông ta. Anh nói.
- Ồ, Công ty Thiên Châu sao? Nghe nói công ty các người sắp phá sản rồi nhỉ?
- Không....không, Lưu tổng....anh rộng lòng... bỏ qua cho chúng tôi lần này...tôi...tôi xin cam đoan...từ nay về sau.. sẽ quản thật tốt người của mình...sẽ không xuất hiện trước mặt anh và cô Lâm nữa... xin anh tha cho chúng tôi...một lần thôi....
Phó Quân Danh giọng run run cầu xin sự tha thứ từ Lưu Vĩnh Thuỵ.
Ông ta sợ Lưu Vĩnh Thụy thật sự để ý đến công ty của ông ta, thì anh sẽ khiến nó phá sản mất. Ai chẳng biết trên thương trường, Lưu Vĩnh Thuỵ đáng sợ cỡ nào. Phải mưu mô thủ đoạn như thế nào mới ngồi vững được cái ghế Tổng giám đốc tập đoàn Lưu thị chứ. Những người trước giờ chống đối anh đều không có kết cục tốt đẹp. Không phá sản, từ chức, gia đình ly tán thì cũng tù tội hoặc trốn chui trốn nhủi. Tất cả các tập đoàn lớn khi nhắc đến cái tên Lưu Vĩnh Thuỵ còn kiêng dè vài phần, huống gì cái công ty bé nhỏ của ông ta. Giờ phút này ông ta không cần mặt mũi nữa. Chỉ cầu một con đường sống bình yên không dính đến anh nữa thôi...
- Tao là bà chủ của công ty Thiên Châu. Mày dám đánh tao, tao nhất định sẽ không tha cho mày.
Những người khác cũng phụ hoạ theo.
- Gọi giám đốc Phó đi.
- Đúng rồi...Gọi giám đốc Phó đến dạy cho con đ* này một bài học. Cho nó biến khỏi thành phố này luôn đi.
- Dám đụng đến người của giám đốc Phó, đúng là có mắt không tròng. Mày chết chắc rồi.
Sau khi nhìn thấy những người phụ nữ gây náo loạn ở đây đều có ô dù phía sau chống đỡ, nhân viên bán hàng đã sợ đến mức mặt tái nhợt. Một nhân viên đến khẽ kéo Tuệ Nhi qua, nhẹ giọng nói.
- Tiểu thư, cô mau rời đi đi.
Mấy cô nhân viên cũng tốt bụng nhắc nhở. Họ cũng thấy rõ ràng đám người này vô lý, nhưng bọn cô cũng chỉ là những con người bé nhỏ, làm công ăn lương, không có tiếng nói, không dám ra mặt, hay nói cách khác là không đủ sức ra mặt nói giúp cho Tuệ Nhi.
Lại nói đến Tuệ Nhi, cô tuy ăn mặc khá đơn giản, nhưng nhìn khí chất của cô cũng không phải người bình thường. Nhưng so với ô dù lớn đang hiện ra trước mắt này, bọn họ không dám chắc cô có thể đấu lại với người phụ nữ kia. Mà cũng không dám đắc tội với cô. Nên chỉ dám nhắc nhở cô một chút.
- Đúng vậy đấy tiểu thư, đây là giám đốc phu nhân của công ty Thiên Châu. Cô không nên dây vào cô ta đâu.
Ngay lúc đó, một giọng nói rất hống hách vang lên.
- Bé cưng à, em bị bắt nạt sao?! Là ai? Để anh bắt nó quỳ xuống dưới chân tạ lỗi với em.
Tuệ Nhi quay lại thì thấy một người đàn ông đầu trọc bụng phệ đang đi tới. Ông ta nhìn cô một cách ngạo mạn.
- Cô là ai?
- Lâm Tuệ Nhi. Có vấn đề gì không?
Tuệ Nhi trả lời.
Giám đốc Phó ngẩng đầu lên. Lúc đầu mắt ông ta sáng lên khi nhìn thấy dung mạo kiều diễm của cô. Nhưng đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó. Hình như ông ta đã gặp cô ở đâu rồi thì phải... A... đúng rồi, hình như cô ta là người đi cùng Lưu Vĩnh Thuỵ trong bữa tiệc lần trước. Giọng ông ta thu liễm đi vài phần, hỏi lại.
- Lâm Tuệ Nhi? Cô...cô là người của Lưu Vĩnh Thuỵ?
Ông ta hơi ngập ngừng. Lúc này người phụ nữ váy đỏ đã nhào vào lòng ông ta nũng nịu.
- Anh yêu, anh sợ gì chứ. Sáng sớm như vậy mà Lưu Vĩnh Thuỵ để cô ta đi một mình, chắc chắn là cô ta đã bị bỏ rơi đi lang thang rồi. Cô ta còn trộm chiếc thẻ đen của Lưu Vĩnh Thuỵ để ra oai trước mặt em. Anh hãy nhìn mặt em đi, em bị tát đến thế này mà anh nhẫn nhịn được sao? Huhu...
Khuôn mặt giám đốc Phó trở nên hầm hầm khi nghe cô vợ bé bỏng chịu uỷ khuất. Ông ta lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Mau tới đây đi. Có một con đ*** ngang tàn ở đây. Tụi mày tới dạy nó một bài học cho tao.
- Muốn dạy cho ai một bài học vậy?
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Giám đốc Phó gương mặt cứng đờ khi nghe thấy giọng nói. Ông ta từ từ quay đầu lại, quả nhiên là Lưu Vĩnh Thụy.
Lưu Vĩnh Thụy trong bộ vest vừa vặn, lịch lãm, bảnh bao đang sải bước đi tới. Khuôn mặt hoàn hảo của anh khiến người nhìn không khỏi tim đập nhanh lên mấy nhịp. Tuy nhiên, hiện tại anh đang treo trên mặt một biểu hiện lạnh như băng, làm cho người khác không khỏi hít thở không thông.
Giám đốc Phó hoảng hốt khi nhìn thấy Lưu Vĩnh Thuỵ, biểu cảm của ông ta như nhìn thấy ma, miệng ông ta lắp bắp.
- Lưu Vĩnh Thụy! Không… Không, Lưu tổng...
Ông ta chỉ nói được bấy nhiêu đó, toàn thân đã sợ hãi đến mức không dám động luôn rồi.
- Ông là...?
Ông Phó khi được hỏi đến thì lấy lại chút bình tĩnh, tay run run chìa ra.
- Chào Lưu tổng... Tôi là Phó Quân Danh, Giám đốc công ty Thiên Châu. trong bữa tiệc Cocktail lần trước, chúng ta đã gặp nhau. Chuyện hôm nay chỉ là... hiểu...hiểu lầm. Anh.... đừng chấp nhất nhé.
Lưu Vĩnh Thuỵ không có ý định bắt tay với ông ta. Anh nói.
- Ồ, Công ty Thiên Châu sao? Nghe nói công ty các người sắp phá sản rồi nhỉ?
- Không....không, Lưu tổng....anh rộng lòng... bỏ qua cho chúng tôi lần này...tôi...tôi xin cam đoan...từ nay về sau.. sẽ quản thật tốt người của mình...sẽ không xuất hiện trước mặt anh và cô Lâm nữa... xin anh tha cho chúng tôi...một lần thôi....
Phó Quân Danh giọng run run cầu xin sự tha thứ từ Lưu Vĩnh Thuỵ.
Ông ta sợ Lưu Vĩnh Thụy thật sự để ý đến công ty của ông ta, thì anh sẽ khiến nó phá sản mất. Ai chẳng biết trên thương trường, Lưu Vĩnh Thuỵ đáng sợ cỡ nào. Phải mưu mô thủ đoạn như thế nào mới ngồi vững được cái ghế Tổng giám đốc tập đoàn Lưu thị chứ. Những người trước giờ chống đối anh đều không có kết cục tốt đẹp. Không phá sản, từ chức, gia đình ly tán thì cũng tù tội hoặc trốn chui trốn nhủi. Tất cả các tập đoàn lớn khi nhắc đến cái tên Lưu Vĩnh Thuỵ còn kiêng dè vài phần, huống gì cái công ty bé nhỏ của ông ta. Giờ phút này ông ta không cần mặt mũi nữa. Chỉ cầu một con đường sống bình yên không dính đến anh nữa thôi...