Chương 38
Tuệ Nhi không đáp, cô nhìn Lưu Vĩnh Thụy trong gương. Đến khi lên xe, cô cũng không nói với anh câu nào.
Cô đang có điều suy nghĩ.
Cô nghĩ tới hôm nay là ngày mừng thọ của Lưu lão gia. Không lâu sau đó, ông ấy sẽ đột ngột qua đời do đột quỵ vì một cú sốc.
Lưu Vĩnh Thụy rất yêu thương ông nội. Anh chỉ còn ông là người thân duy nhất trên đời này. Nên khi ông mất, anh như phát điên, trở thành một con người hoàn toàn khác. Tàn bạo và máu lạnh hơn.
Điều đó thường xảy ra với mọi nhân vật phản diện trong các cuốn tiểu thuyết. Họ đều phải trải qua một biến cố tồi tệ nhất, không còn người thân, không có vướng bận để hoàn toàn biến thành một con người máu lạnh vô tình.
Lý do cô có mặt ở đây, phải chăng là do ông trời sắp đặt, để cô có thể giúp anh thoát khỏi con đường tăm tối đó?
Dù thế nào đi nữa, việc cô bị xuyên đến thế giới này đã là biến số. Cô chọn đứng về phía anh, giúp đỡ anh thì có lẽ cuốn tiểu thuyết này đã thay đổi.
Phải! Chắc chắn đã thay đổi, vì có những sự việc diễn ra không giống như trong nguyên tác. Dương Đình Nguyên giống như đã dần rời khỏi vị trí soái ca ngôn tình, dần rời khỏi hình tượng nam chính vạn người mê rồi. Hắn hiện tại giống nhân vật phản diện hơn là Lưu Vĩnh Thuỵ. Bởi từ lúc cô xuyên đến đây tới giờ, Lưu Vĩnh Thuỵ chưa từng làm gì xấu xa cả.
Còn nữa...những chuyện đáng lý phải diễn ra trên người nữ chính Tô Diệp Chi, thì cô lại là người hứng chịu hết, và người đứng phía sau giật dây thay vì là cô thì lại là Tô Diệp Chi...
Xâu chuỗi lại tất cả những sự việc trên... Tuệ Nhi thật sự đang nghi ngờ...phải chăng hiện tại nam nữ chính đã thay đổi... trở thành Lưu Vĩnh Thuỵ và cô không?
Thế thì có lẽ những tiểu tiết có thể bị thay đổi, nhưng những cao trào và biến cố chắc chắn vẫn có thể xảy ra. Và chắc chắn sẽ có đoạn ông nội của Lưu Vĩnh Thuỵ bị đột quỵ.
Cô suy tư hồi lâu mới mở miệng hỏi anh.
- Vĩnh Thụy, ông nội vẫn khỏe chứ?
Lưu Vĩnh Thụy khẽ nhíu mày.
- Bác sĩ riêng của gia đình nói rằng gần đây ông ấy thường xuyên bị đau đầu. Có lẽ sau bữa tiệc mừng thọ hôm nay, ngay ngày mai bọn anh sẽ đưa ông đi khám tổng quát.
Thật ra Lưu lão gia được chăm sóc rất tốt, nhưng vì ông đã được chỉ định là nguyên nhân cho sự đột phá trở thành ác ma của Lưu Vĩnh Thuỵ, nên ông phải chịu sự giày vò của bệnh tật như vậy cho đến lúc chết.
Tuệ Nhi suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô cảm thấy rất thương ông. Cô muốn làm điều gì đó cho ông. Cô nói.
- Cảm ơn đã mời em đến dự tiệc gia đình. Em muốn tặng ông nội một món quà.
Món quà lớn nhất cho ông, và cả cho anh, đó chính là: Để ông trở về.
Lưu Vĩnh Thụy hơi kinh ngạc nhìn cô.
Tuệ Nhi nhìn thấy phía trước có một tiệm thuốc bắc quy mô lớn liền nảy ra một ý.
- Dừng xe phía trước đi.
Lưu Vĩnh Thụy không nói gì, anh nghe theo cô cho xe tấp vào lề dừng lại.
Tuệ Nhi xuống xe đi vào trong. Cô ghi một số vị thuốc và liều lượng cho chủ quầy, sau đó chờ đợi ông ta đi lấy thuốc. Các vị thuốc cô mua đều là thuốc bổ máu, bổ não, và một số loại hoạt huyết khác. Một lúc sau cô cầm một túi lớn đi ra khỏi hiệu thuốc.
- Em muốn bào chế những thứ này thành những viên thuốc cho ông nội để ông bồi bổ sức khoẻ. Anh có cảm thấy phiền hay không vui khi em tặng thuốc cho ông nội trong ngày sinh nhật không?
Lưu Vĩnh Thụy nhướng mày hỏi.
- Em biết điều chế thuốc sao?
Tuệ Nhi gật đầu.
Khi còn là một sát thủ ở thế giới hiện thực, cô đã từng được tổ chức huấn luyện qua một lớp Y học, gồm có châm cứu, bấm huyệt, nắn xương khớp và điều chế các loại thuốc, bao gồm cả thuốc độc. Đây phải nói là môn học Tuệ Nhi yêu thích nhất, cô cảm thấy càng học, cô càng thích. Sau một thời gian ngắn, cô đã có thể tự điều chế theo một công thức riêng của mình. Cô đã tự cứu lấy mình không biết bao nhiêu lần trong các nhiệm vụ cấp cao. Sát thủ như cô, không thể đến bệnh viện. Tổ chức cũng có đội ngũ y dược dự phòng, nhưng đa số đều là tự thân sát thủ tự cứu.
Tổ chức sát thủ của Tuệ Nhi là một tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm, vì vậy những cuộc huấn luyện của tổ chức rất khắc nghiệt. Ai không vượt qua đều sẽ bị đào thải. Mà việc đào thải ra khỏi tổ chức sát thủ chỉ có một con đường chết. Không chết khi bị huấn luyện thì sẽ bị tiêm thuốc độc chết, một là để bảo mật các thông tin của tổ chức không bị tuông ra ngoài, hai là nếu không chết trong huấn luyện, thì người đó cũng sống không bằng chết vì những thương tích, di chứng để lại. Đó cũng coi như là một ân huệ tổ chức ban cho, để họ không phải chịu đau đớn.
Nhưng khi vượt qua hết tất cả các cuộc huấn luyện, sẽ được rất nhiều đãi ngộ. Và khi hoàn thành đủ số nhiệm vụ được giao từ cấp A đến cấp SSS, sát thủ sẽ được thả tự do. Tổ chức cam kết sẽ cho họ một danh phận mới và một số tiền đủ để sống sung túc một đời. Họ sẽ được sống một cuộc sống bình thường như bao người, tự do yêu đương, kết hôn và sinh con. Không còn vướng bận gì đến tổ chức nữa.
Tuệ Nhi là một trường hợp khá xui xẻo. Khi cô làm nhiệm vụ cuối cùng thì lại bị boom nổ tan xác. Có lẽ ông trời thương xót cho những cố gắng lúc trước của cô, nên cho cô xuyên đến thế giới này để cô hoàn thành nốt ước mơ của mình.
Thấy cô trầm tư, ánh mắt Lưu Vĩnh Thụy dịu đi đôi chút.
- Hãy tặng quà theo ý muốn của em, ông nội sẽ thích nó.
Câu trả lời của Lưu Vĩnh Thuỵ kéo cô về thực tại.
- Nhưng nếu 9h đến nhà ông thì em sợ là không kịp.
Lưu Vĩnh Thuỵ khẽ cười.
- Chúng ta sẽ không về nhà ông nữa. Anh sẽ đưa em đến khi bữa tiệc bắt đầu vào tối nay. Em có rất nhiều thời gian để chuẩn bị quà cho ông nội.
Anh vốn định đưa cô về nhà Lưu lão gia trước, giới thiệu cô với ông và cùng nhau chuẩn bị những việc còn lại cho bữa tiệc mừng thọ tối nay. Nhưng hiện tại phải thay đổi rồi.
Cô đang có điều suy nghĩ.
Cô nghĩ tới hôm nay là ngày mừng thọ của Lưu lão gia. Không lâu sau đó, ông ấy sẽ đột ngột qua đời do đột quỵ vì một cú sốc.
Lưu Vĩnh Thụy rất yêu thương ông nội. Anh chỉ còn ông là người thân duy nhất trên đời này. Nên khi ông mất, anh như phát điên, trở thành một con người hoàn toàn khác. Tàn bạo và máu lạnh hơn.
Điều đó thường xảy ra với mọi nhân vật phản diện trong các cuốn tiểu thuyết. Họ đều phải trải qua một biến cố tồi tệ nhất, không còn người thân, không có vướng bận để hoàn toàn biến thành một con người máu lạnh vô tình.
Lý do cô có mặt ở đây, phải chăng là do ông trời sắp đặt, để cô có thể giúp anh thoát khỏi con đường tăm tối đó?
Dù thế nào đi nữa, việc cô bị xuyên đến thế giới này đã là biến số. Cô chọn đứng về phía anh, giúp đỡ anh thì có lẽ cuốn tiểu thuyết này đã thay đổi.
Phải! Chắc chắn đã thay đổi, vì có những sự việc diễn ra không giống như trong nguyên tác. Dương Đình Nguyên giống như đã dần rời khỏi vị trí soái ca ngôn tình, dần rời khỏi hình tượng nam chính vạn người mê rồi. Hắn hiện tại giống nhân vật phản diện hơn là Lưu Vĩnh Thuỵ. Bởi từ lúc cô xuyên đến đây tới giờ, Lưu Vĩnh Thuỵ chưa từng làm gì xấu xa cả.
Còn nữa...những chuyện đáng lý phải diễn ra trên người nữ chính Tô Diệp Chi, thì cô lại là người hứng chịu hết, và người đứng phía sau giật dây thay vì là cô thì lại là Tô Diệp Chi...
Xâu chuỗi lại tất cả những sự việc trên... Tuệ Nhi thật sự đang nghi ngờ...phải chăng hiện tại nam nữ chính đã thay đổi... trở thành Lưu Vĩnh Thuỵ và cô không?
Thế thì có lẽ những tiểu tiết có thể bị thay đổi, nhưng những cao trào và biến cố chắc chắn vẫn có thể xảy ra. Và chắc chắn sẽ có đoạn ông nội của Lưu Vĩnh Thuỵ bị đột quỵ.
Cô suy tư hồi lâu mới mở miệng hỏi anh.
- Vĩnh Thụy, ông nội vẫn khỏe chứ?
Lưu Vĩnh Thụy khẽ nhíu mày.
- Bác sĩ riêng của gia đình nói rằng gần đây ông ấy thường xuyên bị đau đầu. Có lẽ sau bữa tiệc mừng thọ hôm nay, ngay ngày mai bọn anh sẽ đưa ông đi khám tổng quát.
Thật ra Lưu lão gia được chăm sóc rất tốt, nhưng vì ông đã được chỉ định là nguyên nhân cho sự đột phá trở thành ác ma của Lưu Vĩnh Thuỵ, nên ông phải chịu sự giày vò của bệnh tật như vậy cho đến lúc chết.
Tuệ Nhi suy nghĩ một lúc, đột nhiên cô cảm thấy rất thương ông. Cô muốn làm điều gì đó cho ông. Cô nói.
- Cảm ơn đã mời em đến dự tiệc gia đình. Em muốn tặng ông nội một món quà.
Món quà lớn nhất cho ông, và cả cho anh, đó chính là: Để ông trở về.
Lưu Vĩnh Thụy hơi kinh ngạc nhìn cô.
Tuệ Nhi nhìn thấy phía trước có một tiệm thuốc bắc quy mô lớn liền nảy ra một ý.
- Dừng xe phía trước đi.
Lưu Vĩnh Thụy không nói gì, anh nghe theo cô cho xe tấp vào lề dừng lại.
Tuệ Nhi xuống xe đi vào trong. Cô ghi một số vị thuốc và liều lượng cho chủ quầy, sau đó chờ đợi ông ta đi lấy thuốc. Các vị thuốc cô mua đều là thuốc bổ máu, bổ não, và một số loại hoạt huyết khác. Một lúc sau cô cầm một túi lớn đi ra khỏi hiệu thuốc.
- Em muốn bào chế những thứ này thành những viên thuốc cho ông nội để ông bồi bổ sức khoẻ. Anh có cảm thấy phiền hay không vui khi em tặng thuốc cho ông nội trong ngày sinh nhật không?
Lưu Vĩnh Thụy nhướng mày hỏi.
- Em biết điều chế thuốc sao?
Tuệ Nhi gật đầu.
Khi còn là một sát thủ ở thế giới hiện thực, cô đã từng được tổ chức huấn luyện qua một lớp Y học, gồm có châm cứu, bấm huyệt, nắn xương khớp và điều chế các loại thuốc, bao gồm cả thuốc độc. Đây phải nói là môn học Tuệ Nhi yêu thích nhất, cô cảm thấy càng học, cô càng thích. Sau một thời gian ngắn, cô đã có thể tự điều chế theo một công thức riêng của mình. Cô đã tự cứu lấy mình không biết bao nhiêu lần trong các nhiệm vụ cấp cao. Sát thủ như cô, không thể đến bệnh viện. Tổ chức cũng có đội ngũ y dược dự phòng, nhưng đa số đều là tự thân sát thủ tự cứu.
Tổ chức sát thủ của Tuệ Nhi là một tổ chức đứng đầu trong thế giới ngầm, vì vậy những cuộc huấn luyện của tổ chức rất khắc nghiệt. Ai không vượt qua đều sẽ bị đào thải. Mà việc đào thải ra khỏi tổ chức sát thủ chỉ có một con đường chết. Không chết khi bị huấn luyện thì sẽ bị tiêm thuốc độc chết, một là để bảo mật các thông tin của tổ chức không bị tuông ra ngoài, hai là nếu không chết trong huấn luyện, thì người đó cũng sống không bằng chết vì những thương tích, di chứng để lại. Đó cũng coi như là một ân huệ tổ chức ban cho, để họ không phải chịu đau đớn.
Nhưng khi vượt qua hết tất cả các cuộc huấn luyện, sẽ được rất nhiều đãi ngộ. Và khi hoàn thành đủ số nhiệm vụ được giao từ cấp A đến cấp SSS, sát thủ sẽ được thả tự do. Tổ chức cam kết sẽ cho họ một danh phận mới và một số tiền đủ để sống sung túc một đời. Họ sẽ được sống một cuộc sống bình thường như bao người, tự do yêu đương, kết hôn và sinh con. Không còn vướng bận gì đến tổ chức nữa.
Tuệ Nhi là một trường hợp khá xui xẻo. Khi cô làm nhiệm vụ cuối cùng thì lại bị boom nổ tan xác. Có lẽ ông trời thương xót cho những cố gắng lúc trước của cô, nên cho cô xuyên đến thế giới này để cô hoàn thành nốt ước mơ của mình.
Thấy cô trầm tư, ánh mắt Lưu Vĩnh Thụy dịu đi đôi chút.
- Hãy tặng quà theo ý muốn của em, ông nội sẽ thích nó.
Câu trả lời của Lưu Vĩnh Thuỵ kéo cô về thực tại.
- Nhưng nếu 9h đến nhà ông thì em sợ là không kịp.
Lưu Vĩnh Thuỵ khẽ cười.
- Chúng ta sẽ không về nhà ông nữa. Anh sẽ đưa em đến khi bữa tiệc bắt đầu vào tối nay. Em có rất nhiều thời gian để chuẩn bị quà cho ông nội.
Anh vốn định đưa cô về nhà Lưu lão gia trước, giới thiệu cô với ông và cùng nhau chuẩn bị những việc còn lại cho bữa tiệc mừng thọ tối nay. Nhưng hiện tại phải thay đổi rồi.