Chương 16: Không dây vào nổi? Vậy thì anh cứ cố tình dây vào xem sao
Lê Lạc khó tin trợn to mắt, xém chút nữa là anh bị câu nói này chọc cho tức đến mức bật cười rồi.
Đáng thương? Rốt cuộc là ai đáng thương? Nếu không phải là thấy cậu sinh nhật mà còn phải làm thêm, phải đón sinh nhật một mình thì ông đây sớm đã đi chơi với bạn bè rồi, ai thèm quan tâm cậu sống hay chết?
Anh cố gắng nhịn cơn giận, hỏi: "Tôi đáng thương chỗ nào?"
Đoạn Minh Dương hơi chống người dậy, giống như là không nhìn thấy sắc mặt anh xấu biết bao, nhấc tay, vuốt mớ tóc tán loạn ra sau tai, để anh nhìn rõ được đôi mắt của hắn.
"Bởi vì anh vốn dĩ không hiểu tình yêu, nhưng lại cứ cố làm ra vẻ biết yêu."
Lê Lạc cau mày: "Rốt cuộc là cậu đang nói gì vậy..."
"Rè rè——" Chiếc điện thoại trong túi vang lên rất đúng lúc.
Lê Lạc nhúc nhích bị kiềm kẹp: "Nè, ngại quá, điện thoại tôi reo rồi."
Đoạn Minh Dương thả một cánh tay anh ra, Lê Lạc duỗi tay lấy điện thoại, nhưng lại bị một cánh tay của đối phương đánh lên.
"?"
Không đợi cho anh phản ứng lại, Đoạn Minh Dương liền duỗi tay vào túi quần bên hông lấy điện thoại thay anh.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo như một con rắn trườn bò về phía trước, lớp quần áo mỏng manh không thể ngăn được xúc cảm kì lạ đó, làn da đùi phía dưới lớp quần dường như là đang được vuốt ve chơi đùa, nửa bên người anh cảm thấy tê rần.
Lê Lạc đột nhiên cắn chặt răng, thần kinh và cơ bắp khắp người căng cứng, nhìn chằm chằm người đang đè trên người anh.
Nếu như Đoạn Minh Dương dám có chút hành động quá đáng nào, cho dù là anh đánh không lại hắn, thì cũng phải liều mạng mà đánh tên háo sắc này một trận nhớ đời.
Túi quần rất sâu, điện thoại nằm ở gần sát bắp đùi, bàn tay của Đoạn Minh Dương chạm đến thân máy, dường như cũng không lưu luyến gì mấy, cầm lấy điện thoại liền rút tay lại. Nhưng mà lúc rút tay lại, ngón tay út như có như không mà chạm nhẹ phần thịt mềm mại phía trong bắp đùi.
Chân Lê Lạc run lên, mắt anh nhanh chóng đỏ lên, đỏ như là muốn giết người vậy.
Đoạn Minh Dương làm ngơ với ánh mắt hung dữ như muốn giết người của anh, tự tiện bấm nghe máy, gác điện thoại lên tai anh, nhấc nhấc cằm, tỏ ý anh nghe máy đi.
Giọng nói lớn tiếng quan thuộc vang lên trong điện thoại: "Lê Thiếu! Sao anh còn chưa đến nữa? Rượu bọn tôi gọi hết rồi, đợi anh lâu lắm rồi đấy!"
Lê Lạc cắn cắn răng đè nén cảm xúc, trả lời một câu "Đến ngay đây!", rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra cúp máy.
Đoạn Minh Dương nghe thấy câu này, cuối cùng cũng từ trên người anh đứng dậy, thần thái thản nhiên giống như là không hề xảy ra chuyện gì mà nói: "Không muốn làm thì đi đi."
Lê Lạc lạnh mặt ngồi xuống, cầm lấy đồ của mình bước về phía cửa, không muốn ở lại nơi nghèo nàn với con người rách nát này thêm một giây nào nữa.
"Đợi chút."
Đoạn Minh Dương đột nhiên gọi anh lại.
"Làm gì?" Lê Lạc khó chịu mà xoay người lại, anh chỉ thấy có một thứ gì đó đen thui bay đến, anh đưa tay đón lấy, nâng trong tay nhìn cho kĩ, hóa ra là ví tiền mà anh làm mất kia.
"Xem xem đồ bên trong có thiếu thứ gì không."
Lê Lạc mở ví tiền ra, không kiểm tra thẻ ngân hàng và số tiền trong ví mà trực tiếp lấy tấm ảnh chụp chung của anh và mẹ anh ở bên trong ra, kiểm tra thật kĩ, không bị hư hại gì, chỉ là hình như tấm hình đã bị thứ gì đó nhuộm đỏ, trên đó còn có vết đỏ nhàn nhạt.
"Sao tấm hình này..." Anh nói được một nửa liền im bặt.
Đoạn Minh Dương đang quay lưng lại với anh mà uống nước, tấm lưng trần rộng lớn rắn chắc, cơ bắp rõ ràng.
Nhưng mà trên đó lại có đầy những vết bầm nhìn vào là thấy rợn người.
Tựa như là bị gậy gỗ đánh vào, bầm tím đen thui, vằn vèo đáng sợ.
Hắn ngửa đầu, uống thuốc, vỏ ngoài của hộp thuốc trên bàn viết rõ đây là thuốc giảm đau.
"Tôi cố hết sức rồi, nhưng mà lau không sạch." Động tác của Đoạn Minh Dương ngập ngừng, "Xin lỗi."
Đầu óc của Lê Lạc có chút cứng lại, cơn giận nhỏ bé khi nãy bị cảnh tượng đáng sợ trước mặt làm tan biến sạch.
Anh cúi đầu nhìn chỗ đỏ sậm nhạt màu trên tấm hình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tấm lưng của Đoạn Minh Dương, một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên bật ra: "Cái, cái này chắc không phải là..."
"Phải." Đoạn Minh Dương quay qua nhìn anh, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc gì, "Trên đường về nhà bị người khác đánh, không cẩn thận làm bẩn."
"Cậu đánh nhau giỏi như vậy, sao lại bị đánh thành như thế này chứ?"
Dựa theo thân thủ khi hắn đá Andy một cái tại quầy bar mà anh thấy, cho dù là đối phương có gậy gộc bằng gỗ đi nữa, thì hắn cũng không đến nỗi bị đánh nghiêm trọng như vậy mới đúng chứ.
"Có lợi hại hơn nữa, một người đấu với bảy tám người đánh võ chuyên nghiệp cũng không thắng nổi."
Lê Lạc trừng mắt: "Bảy tám người đánh vỏ chuyên nghiệp? Cậu chọc phải ai vậy? Có lẽ là tôi giúp được cho cậu."
"Anh không giúp được gì đâu."
"Nói không chừng thì sao!"
"Không cần, đây là chuyện của tôi."
"Đừng ngại ngùng như thế, hoàn cảnh của chúng ta giống nhau đến vậy, tôi giúp cậu cũng là——"
"Lê Lạc."
Lê Lạc ngây người.
Quen biết nhau mấy tháng trời, đây là lần đầu tiên, Đoạn Minh Dương gọi tên của anh.
Anh giống như là bị yểm bùa định thân, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc mà đáp lại: "Hả?"
"Chúng ta không giống nhau." Giọng của Đoạn Minh Dương lạnh lùng, mang theo chút mệt mỏi: "Anh rất có tiền, ba anh rất cưng anh, thân thể của mẹ anh cũng rất khỏe mạnh. Anh cho là anh với tôi có cùng cảnh ngộ? Thực ra cuộc sống bây giờ của anh, đối với tôi là một mong muốn xa xỉ rồi."
Lê Lạc lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà, ba cậu cũng..."
"Anh nghe Andy nói rồi đúng không?"
Lê Lạc gật gật đầu.
"Phải, ba tôi rất giàu, còn muốn đón tôi về, nhưng mà," Đầu mày Đoạn Minh Dương nhíu chặt lại, "Ông ta không xem tôi là con trai, ông ta đã có con trai rồi."
Lê Lạc tốt xấu gì cũng lớn lên trong giới thượng lưu, những chuyện như thế này anh cũng nghe nhiều rồi, lập tức đoán được đôi chút: "Có phải là đứa con trai đó sai người đánh cậu không? Đe dọa cậu không được về nhà giành tài sản?"
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Không hổ là Lê Thiếu, hiểu nhiều biết rộng."
"Quá khen. Vậy sao cậu không nói chuyện này với ba cậu?"
"Ông ta sẽ không quan tâm đâu, ông ta chỉ muốn tôi về giúp ông ta quản lí công ty, người thừa kế không phải là tôi, cũng không thể là tôi, chỉ cần đứa con trai lớn của ông ta không đánh tôi thành người tàn tật hoặc nguy hiểm đến mạng người, thì ông ta sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt thôi."
"Như vậy cũng quá đáng rồi..."
"Cho nên, anh không giúp được gì, đây là chuyện nhà." Đoạn Minh Dương không muốn tiếp tục nói với anh về chủ đề này nữa, xoay người đi vào nhà tắm, "Anh đi đi, bạn anh chắc đợi nóng lòng rồi đó."
Lê Lạc nhìn những vết bầm đáng sợ sau lưng hắn, ngang ngược: "Tôi không đi nữa."
Đoạn Minh Dương quay đầu lại, mày nhíu lại càng chặt hơn.
"Tôi gọi bác sĩ đến đắp chút thuốc cho cậu." Lê Lạc không cho hắn cơ hội từ chối, huơ huơ cái ví tiền trong tay, "Cứ coi như là báo đáp cậu công nhặt được của rơi trả lại cho tôi, hơn nữa cậu khỏe sớm một chút, thì làm thêm cũng nhẹ nhàng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, sớm ngày thoát khỏi sự giúp đỡ của ba cậu."
Đoạn Minh Dương không nói gì mà nhìn anh một lát, chỉ vứt lại một câu "Tùy anh!", rồi bước vào nhà tắm.
Bác sĩ đến rất nhanh, Lê Lạc vừa gọi điện qua thì mười phút sau đã đến. Đây là bác sĩ riêng mà ba Lê Lạc sắp xếp, ở gần trường học của anh, đề phòng khi anh bị bệnh vặt gì đó thì có thể đến kịp thời, cũng bởi vì vậy mà cách nhà Đoạn Minh Dương cũng không xa.
Lúc Đoạn Minh Dương tắm xong bước ra, trong căn phòng nhỏ xíu bị ba người đàn ông trưởng thành chen chúc, nhất thời trở nên càng chật hẹp hơn.
Bác sĩ nhanh chóng bôi thuốc lên lưng cho Đoạn Minh Dương, sau khi để lại số điện thoại liên lạc thì liền đi. Lúc đến vội vã lúc đi cũng vội vã, xem ra là vội về nhà ngủ, dù gì cũng là nửa đêm rồi.
Lê Lạc nhân lúc này gọi điện từ chối đám bạn tạp nham đang uống rượu ôm gái ở hội sở, đối phương làu bàu "Lê thiếu, anh không đến thì bọn tôi vui không nổi đâu!", nhưng mà chắc là bây giờ đã uống đến mức chẳng biết đông tây nam bắc gì nữa rồi.
Sau khi bác sĩ đi không lâu, cửa phòng lại bị gõ một lần nữa, lần này là người mang bánh kem đến.
Hai tay Lê Lạc nhận lấy hộp bánh mà người giao hàng mang đến, quay người bước vào trong phòng, vừa đi vừa nhìn dưới chân, chỉ sợ trong phòng này có thứ gì đó vướng chân anh, cẩn thận mà mang hộp bánh đến giữa phòng.
Trên bàn thực sự là không còn chỗ nào để đặt bánh, anh chỉ đành mang cái ghế nhựa qua, đặt bánh kem lên trên, nói tới nói lui mới có thể kéo Đoạn Minh Dương ngồi xuống bên cạnh giường, cùng nhau gỡ hộp. Mở hộp bánh kem ra, cái bánh quả thực là tinh xảo và ngon miệng giống như trên hình vậy.
"Muốn cắm nến ước không?"
Đoạn Minh Dương cau mày nhìn cái bánh đen tròn xoe màu mè: "Đây là cái gì?"
"Bánh mousse đó."
"Mousse là gì?"
Lê Lạc hiếm khi nghệt mặt ra: "Cậu... đến cả mousse cũng không biết?"
"Tôi rất ít khi ăn bánh kem." Đoạn Minh Dương cắm vài cây nến thon dài mà người giao hàng gửi đến lên bánh kem một cách tượng trưng, "Trước kia mẹ tôi sẽ nấu một chén mì cho tôi, nhưng lúc tôi mười tuổi thì bà ấy đổ bệnh, sau này không có ai đón sinh nhật cùng tôi nữa."
Lời này quá là chua xót, chỉ cần là người có chút lương tri đều sẽ chịu không nổi.
Lúc này cơn giận của Lê Lạc sớm đã bay mất sạch, lòng đồng cảm của anh lại nổi lên, anh sáp lại ôm lấy cánh tay Đoạn Minh Dương, dịu giọng nói: "Vậy sau này mỗi năm tôi đều đón sinh nhật với cậu, có được không? Chỉ cần cậu đồng ý làm bạn trai tôi, tốt nhất là còn dạy tôi đánh nhau phòng thân nữa." Đương nhiên trọng điểm nằm ở phía sau rồi.
Đoạn Minh Dương nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh sẽ không đón sinh nhật với tôi nữa đâu."
Lê Lạc không phục: "Sao cậu cứ không tin tôi vậy?"
"Bởi vì sự yêu thích của anh, quá thiển cận, quá yếu ớt, nói trắng ra là, tôi cảm thấy, anh vốn dĩ chẳng hề thích tôi."
Cảm giác này khá chuẩn đó... Trong lòng Lê Lạc phỉ báng, lại hỏi: "Vậy thì cậu nói thử xem, như thế nào mới gọi là thật sự thích?"
"Nếu như tôi thích một người, thì sẽ thích cả đời."
Giọng nói của Đoạn Minh Dương rất trầm ấm, như là tường thuật, lại như là đang cảnh cáo, để lộ ra một sức thuyết phục không cần phải nghi ngờ và cảm giác ép bức.
"Sẽ bám chặt lấy đến chết mới thôi."
"Cho nên, đứng thử để tôi thích anh. Người như tôi, anh không dây vào nổi đâu."
Lê Lạc nghẹn họng, nhất thời không nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.
Xưa nay anh đối nhân xử thế vẫn luộn thuận buồm xuôi gió, nhưng đến Đoạn Minh Dương này, lại dường như là cứ bị bó chân bó tay, lần nào cũng bị kiềm kẹp.
Trong căn phòng nhỏ bé yên tĩnh, hai người họ ngồi sát bên nhau, tay ôm lấy tay, giống như là những đôi tình nhân vô cùng thân mật, nhưng không ai có thể cảm nhận được chút độ ấm nào từ trên người đối phương. Cảnh tượng này, vừa kì lạ lại rất gượng gạo.
Cuối cùng Lê Lạc cũng buông tay ra, cười gượng hi hi hai tiếng.
Cho dù là da mặt anh có dày, có biết diễn kịch đến thế nào đi nữa cũng không thể nói ra những câu như "Tôi cũng có thể thích cậu cả đời được".
Giọng điệu của Đoạn Minh Dương quá nghiêm túc thành khẩn, giống như là một tấm gương phản chiếu lại, có thể khiến cho tất cả những lời nói dối của anh lộ ra hết, khiến cho trong lòng anh sinh ra cảm giác tội lỗi.
"Nhưng mà bất kể như thế nào, vẫn phải cảm ơn bánh kem của anh." Đoạn Minh Dương duỗi tay nhổ mấy ngọn nến còn chưa kịp châm lửa xuống, dùng dao cắt một miếng bánh lớn, bỏ vào trong đĩa giấy, cắm nĩa lên rồi đưa cho anh.
"Cậu không thắp nến sao? Không ước hả?" Lê Lạc chưa bao giờ thấy một nghi thức sinh nhật qua loa đến như vậy.
"Trước kia cũng có ước, không có tác dụng gì cả, vẫn là như thế, thậm chí càng ngày càng tệ hơn nữa." Đoạn Minh Dương cũng cắt cho mình một miếng bánh nhỏ, gương mặt nghiêng lạnh lùng không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào, "Cho dù thực sự có vị thần thực hiện những điều ước, trên thế giới có nhiều người ước đến như thế, thần cũng chỉ nhìn thấy những người chói lóa nhất trong dòng người thôi, ví dụ như là anh."
"Thần sẽ không nhìn thấy những người trong góc nhỏ tối tăm như tôi đâu."
Trong tay Lê Lạc cầm miếng bánh mousse vị sô-cô-la kia, ngây người ra.
"... Thần cũng không nhìn thấy tôi mà, năm nào tôi cũng ước để cho mẹ tôi quay về, nhưng chưa bao giờ thành hiện thực cả." Anh cười trào phúng, "Có lẽ là tôi nên học theo cậu, sau này đừng có đón sinh nhật gì nữa."
Ví tiền mất rồi lại tìm được đang nằm trên bàn, bên trong ngăn ví trong suốt là tấm hình anh được nghỉ hè ra ngoài chụp chung với mẹ anh năm mười hai tuổi.
Lúc anh còn nhỏ đó nụ cười rực rỡ sáng chói, là đứa bé ngậm thìa vàng lớn lên trong sự cưng chiều đầy mật ngọt của ba mẹ, không biết đến những đau buồn của thế gian, không biết tình người nóng lạnh ra sao, còn bây giờ...
Hình mất rồi thì có thể in lại, nhưng những kí ức bị cắt đứt lại không cách nào có thể tìm về được nữa.
Lê Lạc nhìn chằm chằm tấm hình nửa ngày, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lúc dời ánh nhìn đi, anh chợt liếc thấy một chấm hồng bên góc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Đợi chút, ví tiền này... là cái ban đầu của tôi sao?"
Đoạn Minh Dương múc một muỗng bánh kem nhỏ, cúi đầu, không lên tiếng.
Nghi ngờ của Lê Lạc càng ngày càng chắc chắn: "Tại sao hình ở bên trong nhuốm máu, mà bên ngoài không có chút dấu vết gì cả? Sao cậu làm được vậy?"
Đoạn Minh Dương ăn miếng bánh cuối cùng, đứng dậy, vứt cái đĩa giấy vào trong thùng rác, im lặng đi đến bên tủ cất đồ, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp từ bên trong, sau đó lại lấy về.
"Người thông minh quá sẽ khiến người khác cảm thấy phiền đó, biết không?"
Giọng điệu này của hắn có chút giống như là con nít giận dỗi, Lê Lạc bất giác bật cười, nhận lấy cái hộp: "Cậu thật sự mua ví tiền mới cho tôi à? Trong này là cái cũ của tôi?"
"Ừm."
"Ha ha ha, cậu cũng quá khách sáo rồi, ví tiền này của tôi phải hơn hai ngàn bảng Anh..."
Đột nhiên Lê Lạc bị những lời của mình làm nghẹn họng.
[... Nhìn thấy hắn bước vào một cửa hàng đồ đắt tiền, tùy tiện mua một cái ví tiền, hơn hai ngàn bảng Anh lận đó, trời ơi...]
[... Đó là do cậu không biết đó thôi, hơn một tuần cậu không đến đây, ngày nào Đoạn Minh Dương cũng làm đến sáng cả...]
Đoạn Minh Dương làm gì có nhiều tiền như vậy chứ? Hắn không nhận sự giúp đỡ của ba hắn, nguồn kinh tế duy nhất, chính là thu nhập từ việc làm thêm tại quán bar, tiền công một giờ là bao nhiêu nhỉ? Con số thấp đến mức anh không nhớ rõ được, chỉ nhớ được đại khá mà thôi.
Cái ví tiền như thế này, ít nhất cũng phải bằng hai tháng tiền lương của hắn.
Suy nghĩ này tựa như một cái chùy sắt, đập mạnh lên trái tim Lê Lạc, khiến tim anh đau lên từng cơn. Anh bất giác mà nín thở lại, chầm chậm mở cái hộp ra——
Bên trong là cái ví tiền ban đầu của anh, nhưng nó đã hư hoàn toàn rồi.
Trên mặt da thượng hạng có những vệt máu sậm màu không thể xóa đi được, cộng thêm vết bùn đất dơ của ngày hôm đó nữa, thảm không còn gì hơn.
"Khi đó trời mưa, lúc rớt trên mặt đất tôi còn cố gắng muốn nhặt lên, nhưng mà lại dính máu, không thể dùng được nữa."
Đoạn Minh Dương nói thì nhẹ nhàng, giống như là đang đi bộ không cẩn thận làm mất ví tiền, rồi không cẩn thận làm rách ngón tay nhiễm chút máu mà thôi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy những vết bầm sau lưng hắn, đến tên ngốc cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc đó hắn bị gậy gỗ đánh đau đến như thế nào, ngã ra mặt đất, ví tiền cũng bị rớt ra, rồi sau đó lại bị bảy tám người nhào vô đánh đến độ máu chảy ròng ròng, nhuộm lên ví tiền.
Một tay Lê Lạc cầm lấy cái ví tiền mới, một tay cầm lấy ví tiền cũ, hai tay của anh đều như là đang nâng hai khối sắt nặng trĩu, nóng đến mức người anh đau rát.
"Thực ra cậu không cần phải như thế này đâu..."
Khuôn miệng bình thường rất biết nói chuyện của anh nghẹn lại.
Một người trước giờ vẫn luôn lạnh lùng vô tình không thèm để ý gì đến anh, đột nhiên làm ra hành động như vậy, sự kinh ngạc và rung động trong lòng quả thực là quá lớn rồi.
Cảm động? Đương nhiên là có. Kinh ngạc? Cũng có vài phần. Nhưng mà nhiều hơn là... vậy mà lại là sự đau lòng.
Vậy mà anh lại đau lòng cho Đoạn Minh Dương.
"Tôi biết một cái ví tiền đối với anh mà nói chẳng là gì cả, nhưng nếu như là tôi làm bẩn, vậy thì tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng." Đoạn Minh Dương nói.
"Vậy thì tiền sinh hoạt phí của cậu thì sao? Tôi nghe nói mẹ cậu còn phải làm phẫu thuật..."
"Tiền sinh hoạt phí làm thêm nhiều chút là có thôi, phẫu thuật thì còn hơn nửa năm nữa, không gấp."
"Minh Dương..." Lê Lạc cắn cắn môi, trong đầu anh rất loạn, mũi không chịu khống chế mà cay xè, "Lần đầu tiên tôi nhận được thứ quý giá đến như vậy."
Đoạn Minh Dương lấy cái ví tiền bẩn trong tay anh, đặt lại vào hộp: "Không có gì quý giá cả, ví tiền như vậy anh muốn bao nhiêu cái thì cũng mua được hết."
Lê Lạc lắc đầu: "Không giống."
Tuy là anh ăn chơi tùy tiện, nhưng anh không phải người không phân biệt thiện ác.
Anh co chân lại, gối đầu lên đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vài phần tình nghĩa và mềm mại chân thực, giọng nói cũng trở nên quyến luyến hơn:
"Minh Dương... Cậu thật tốt, tốt đến mức tôi có chút muốn gả cho cậu rồi."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương dường như nhất thời cứng lại, nhưng giây sau đó lại nhanh chóng dời đi.
"Đừng có nói bậy."
"Tôi không có nói bậy, nếu như cậu nhiệt tình với tôi thêm chút nữa, chuyện này thật sự có thể suy nghĩ mà." Lê Lạc cười đến không tim không phổi, lại cắt một miếng bánh cho hắn, "Cảm ơn cậu, thật đó, đã lâu lắm rồi tôi chưa được vui như vậy, tối nay tôi ngủ ở đây nhé, cùng cậu đón sinh nhật."
"Anh không sợ tôi làm gì anh sao?"
"Cậu sẽ không đâu, mới nãy cậu chỉ dọa tôi thôi, đúng không?" Lê Lạc lại ôm lấy cánh tay hắn, lần này thực sự có thêm vài phần dịu dàng, "Tôi biết là thực ra trong lòng cậu rất lương thiện, con người cũng rất đứng đắn."
Đoạn Minh Dương không đẩy anh ra, nhưng cũng không đồng ý với anh: "Anh không hiểu tôi."
"Tôi tin vào trực giác của mình."
Lê Lạc chắc chắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, trong đáy mắt ánh lên gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ của hắn, nhưng lần đầu tiên anh lại cảm thấy, con người của Đoạn Minh Dương thực ra cũng không khó tiếp xúc lắm.
"Tôi thật sự rất thích cậu, sau này sinh nhật mỗi năm, tôi sẽ đón cùng cậu."
Đoạn Minh Dương rũ mắt xuống: "Anh sẽ nuốt lời thôi."
"Chắc chắn không, cậu tin tôi. Năm nay chuẩn bị vội vàng, sang năm nhất định sẽ chuẩn bị một sinh nhật thật hào nhoáng cho cậu. Cậu có thể nói trước với tôi, cậu thích bánh kem như thế nào? Tôi tìm người thiết kế cho cậu."
Đoạn Minh Dương lại múc một muỗng bánh kem bỏ vào trong miệng, mím chặt môi mỏng, động tác ăn bánh dường như khiến cho độ cong của bánh hơi nhếch lên một chút.
"Mousse là được."
"Không thành vấn đề, nhất định sẽ khiến cho cậu hài lòng!" Lê Lạc vỗ ngực tự tin mà nói.
Một tia hứng thú vốn dĩ là sắp bị dập tắt kia đột nhiên được châm thêm củi, cháy sáng rực rỡ, hơi nóng lan tỏa.
Không dây vào nổi? Vậy thì anh cứ cố tình dây vào xem sao.
Đáng thương? Rốt cuộc là ai đáng thương? Nếu không phải là thấy cậu sinh nhật mà còn phải làm thêm, phải đón sinh nhật một mình thì ông đây sớm đã đi chơi với bạn bè rồi, ai thèm quan tâm cậu sống hay chết?
Anh cố gắng nhịn cơn giận, hỏi: "Tôi đáng thương chỗ nào?"
Đoạn Minh Dương hơi chống người dậy, giống như là không nhìn thấy sắc mặt anh xấu biết bao, nhấc tay, vuốt mớ tóc tán loạn ra sau tai, để anh nhìn rõ được đôi mắt của hắn.
"Bởi vì anh vốn dĩ không hiểu tình yêu, nhưng lại cứ cố làm ra vẻ biết yêu."
Lê Lạc cau mày: "Rốt cuộc là cậu đang nói gì vậy..."
"Rè rè——" Chiếc điện thoại trong túi vang lên rất đúng lúc.
Lê Lạc nhúc nhích bị kiềm kẹp: "Nè, ngại quá, điện thoại tôi reo rồi."
Đoạn Minh Dương thả một cánh tay anh ra, Lê Lạc duỗi tay lấy điện thoại, nhưng lại bị một cánh tay của đối phương đánh lên.
"?"
Không đợi cho anh phản ứng lại, Đoạn Minh Dương liền duỗi tay vào túi quần bên hông lấy điện thoại thay anh.
Ngón tay thon dài lạnh lẽo như một con rắn trườn bò về phía trước, lớp quần áo mỏng manh không thể ngăn được xúc cảm kì lạ đó, làn da đùi phía dưới lớp quần dường như là đang được vuốt ve chơi đùa, nửa bên người anh cảm thấy tê rần.
Lê Lạc đột nhiên cắn chặt răng, thần kinh và cơ bắp khắp người căng cứng, nhìn chằm chằm người đang đè trên người anh.
Nếu như Đoạn Minh Dương dám có chút hành động quá đáng nào, cho dù là anh đánh không lại hắn, thì cũng phải liều mạng mà đánh tên háo sắc này một trận nhớ đời.
Túi quần rất sâu, điện thoại nằm ở gần sát bắp đùi, bàn tay của Đoạn Minh Dương chạm đến thân máy, dường như cũng không lưu luyến gì mấy, cầm lấy điện thoại liền rút tay lại. Nhưng mà lúc rút tay lại, ngón tay út như có như không mà chạm nhẹ phần thịt mềm mại phía trong bắp đùi.
Chân Lê Lạc run lên, mắt anh nhanh chóng đỏ lên, đỏ như là muốn giết người vậy.
Đoạn Minh Dương làm ngơ với ánh mắt hung dữ như muốn giết người của anh, tự tiện bấm nghe máy, gác điện thoại lên tai anh, nhấc nhấc cằm, tỏ ý anh nghe máy đi.
Giọng nói lớn tiếng quan thuộc vang lên trong điện thoại: "Lê Thiếu! Sao anh còn chưa đến nữa? Rượu bọn tôi gọi hết rồi, đợi anh lâu lắm rồi đấy!"
Lê Lạc cắn cắn răng đè nén cảm xúc, trả lời một câu "Đến ngay đây!", rồi nhanh chóng lấy điện thoại ra cúp máy.
Đoạn Minh Dương nghe thấy câu này, cuối cùng cũng từ trên người anh đứng dậy, thần thái thản nhiên giống như là không hề xảy ra chuyện gì mà nói: "Không muốn làm thì đi đi."
Lê Lạc lạnh mặt ngồi xuống, cầm lấy đồ của mình bước về phía cửa, không muốn ở lại nơi nghèo nàn với con người rách nát này thêm một giây nào nữa.
"Đợi chút."
Đoạn Minh Dương đột nhiên gọi anh lại.
"Làm gì?" Lê Lạc khó chịu mà xoay người lại, anh chỉ thấy có một thứ gì đó đen thui bay đến, anh đưa tay đón lấy, nâng trong tay nhìn cho kĩ, hóa ra là ví tiền mà anh làm mất kia.
"Xem xem đồ bên trong có thiếu thứ gì không."
Lê Lạc mở ví tiền ra, không kiểm tra thẻ ngân hàng và số tiền trong ví mà trực tiếp lấy tấm ảnh chụp chung của anh và mẹ anh ở bên trong ra, kiểm tra thật kĩ, không bị hư hại gì, chỉ là hình như tấm hình đã bị thứ gì đó nhuộm đỏ, trên đó còn có vết đỏ nhàn nhạt.
"Sao tấm hình này..." Anh nói được một nửa liền im bặt.
Đoạn Minh Dương đang quay lưng lại với anh mà uống nước, tấm lưng trần rộng lớn rắn chắc, cơ bắp rõ ràng.
Nhưng mà trên đó lại có đầy những vết bầm nhìn vào là thấy rợn người.
Tựa như là bị gậy gỗ đánh vào, bầm tím đen thui, vằn vèo đáng sợ.
Hắn ngửa đầu, uống thuốc, vỏ ngoài của hộp thuốc trên bàn viết rõ đây là thuốc giảm đau.
"Tôi cố hết sức rồi, nhưng mà lau không sạch." Động tác của Đoạn Minh Dương ngập ngừng, "Xin lỗi."
Đầu óc của Lê Lạc có chút cứng lại, cơn giận nhỏ bé khi nãy bị cảnh tượng đáng sợ trước mặt làm tan biến sạch.
Anh cúi đầu nhìn chỗ đỏ sậm nhạt màu trên tấm hình, sau đó lại ngẩng đầu nhìn tấm lưng của Đoạn Minh Dương, một suy nghĩ đáng sợ đột nhiên bật ra: "Cái, cái này chắc không phải là..."
"Phải." Đoạn Minh Dương quay qua nhìn anh, trong đôi mắt đen láy không có cảm xúc gì, "Trên đường về nhà bị người khác đánh, không cẩn thận làm bẩn."
"Cậu đánh nhau giỏi như vậy, sao lại bị đánh thành như thế này chứ?"
Dựa theo thân thủ khi hắn đá Andy một cái tại quầy bar mà anh thấy, cho dù là đối phương có gậy gộc bằng gỗ đi nữa, thì hắn cũng không đến nỗi bị đánh nghiêm trọng như vậy mới đúng chứ.
"Có lợi hại hơn nữa, một người đấu với bảy tám người đánh võ chuyên nghiệp cũng không thắng nổi."
Lê Lạc trừng mắt: "Bảy tám người đánh vỏ chuyên nghiệp? Cậu chọc phải ai vậy? Có lẽ là tôi giúp được cho cậu."
"Anh không giúp được gì đâu."
"Nói không chừng thì sao!"
"Không cần, đây là chuyện của tôi."
"Đừng ngại ngùng như thế, hoàn cảnh của chúng ta giống nhau đến vậy, tôi giúp cậu cũng là——"
"Lê Lạc."
Lê Lạc ngây người.
Quen biết nhau mấy tháng trời, đây là lần đầu tiên, Đoạn Minh Dương gọi tên của anh.
Anh giống như là bị yểm bùa định thân, đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc mà đáp lại: "Hả?"
"Chúng ta không giống nhau." Giọng của Đoạn Minh Dương lạnh lùng, mang theo chút mệt mỏi: "Anh rất có tiền, ba anh rất cưng anh, thân thể của mẹ anh cũng rất khỏe mạnh. Anh cho là anh với tôi có cùng cảnh ngộ? Thực ra cuộc sống bây giờ của anh, đối với tôi là một mong muốn xa xỉ rồi."
Lê Lạc lúng ta lúng túng nói: "Nhưng mà, ba cậu cũng..."
"Anh nghe Andy nói rồi đúng không?"
Lê Lạc gật gật đầu.
"Phải, ba tôi rất giàu, còn muốn đón tôi về, nhưng mà," Đầu mày Đoạn Minh Dương nhíu chặt lại, "Ông ta không xem tôi là con trai, ông ta đã có con trai rồi."
Lê Lạc tốt xấu gì cũng lớn lên trong giới thượng lưu, những chuyện như thế này anh cũng nghe nhiều rồi, lập tức đoán được đôi chút: "Có phải là đứa con trai đó sai người đánh cậu không? Đe dọa cậu không được về nhà giành tài sản?"
Đoạn Minh Dương liếc anh một cái: "Không hổ là Lê Thiếu, hiểu nhiều biết rộng."
"Quá khen. Vậy sao cậu không nói chuyện này với ba cậu?"
"Ông ta sẽ không quan tâm đâu, ông ta chỉ muốn tôi về giúp ông ta quản lí công ty, người thừa kế không phải là tôi, cũng không thể là tôi, chỉ cần đứa con trai lớn của ông ta không đánh tôi thành người tàn tật hoặc nguy hiểm đến mạng người, thì ông ta sẽ nhắm một con mắt mở một con mắt thôi."
"Như vậy cũng quá đáng rồi..."
"Cho nên, anh không giúp được gì, đây là chuyện nhà." Đoạn Minh Dương không muốn tiếp tục nói với anh về chủ đề này nữa, xoay người đi vào nhà tắm, "Anh đi đi, bạn anh chắc đợi nóng lòng rồi đó."
Lê Lạc nhìn những vết bầm đáng sợ sau lưng hắn, ngang ngược: "Tôi không đi nữa."
Đoạn Minh Dương quay đầu lại, mày nhíu lại càng chặt hơn.
"Tôi gọi bác sĩ đến đắp chút thuốc cho cậu." Lê Lạc không cho hắn cơ hội từ chối, huơ huơ cái ví tiền trong tay, "Cứ coi như là báo đáp cậu công nhặt được của rơi trả lại cho tôi, hơn nữa cậu khỏe sớm một chút, thì làm thêm cũng nhẹ nhàng hơn, kiếm được nhiều tiền hơn, sớm ngày thoát khỏi sự giúp đỡ của ba cậu."
Đoạn Minh Dương không nói gì mà nhìn anh một lát, chỉ vứt lại một câu "Tùy anh!", rồi bước vào nhà tắm.
Bác sĩ đến rất nhanh, Lê Lạc vừa gọi điện qua thì mười phút sau đã đến. Đây là bác sĩ riêng mà ba Lê Lạc sắp xếp, ở gần trường học của anh, đề phòng khi anh bị bệnh vặt gì đó thì có thể đến kịp thời, cũng bởi vì vậy mà cách nhà Đoạn Minh Dương cũng không xa.
Lúc Đoạn Minh Dương tắm xong bước ra, trong căn phòng nhỏ xíu bị ba người đàn ông trưởng thành chen chúc, nhất thời trở nên càng chật hẹp hơn.
Bác sĩ nhanh chóng bôi thuốc lên lưng cho Đoạn Minh Dương, sau khi để lại số điện thoại liên lạc thì liền đi. Lúc đến vội vã lúc đi cũng vội vã, xem ra là vội về nhà ngủ, dù gì cũng là nửa đêm rồi.
Lê Lạc nhân lúc này gọi điện từ chối đám bạn tạp nham đang uống rượu ôm gái ở hội sở, đối phương làu bàu "Lê thiếu, anh không đến thì bọn tôi vui không nổi đâu!", nhưng mà chắc là bây giờ đã uống đến mức chẳng biết đông tây nam bắc gì nữa rồi.
Sau khi bác sĩ đi không lâu, cửa phòng lại bị gõ một lần nữa, lần này là người mang bánh kem đến.
Hai tay Lê Lạc nhận lấy hộp bánh mà người giao hàng mang đến, quay người bước vào trong phòng, vừa đi vừa nhìn dưới chân, chỉ sợ trong phòng này có thứ gì đó vướng chân anh, cẩn thận mà mang hộp bánh đến giữa phòng.
Trên bàn thực sự là không còn chỗ nào để đặt bánh, anh chỉ đành mang cái ghế nhựa qua, đặt bánh kem lên trên, nói tới nói lui mới có thể kéo Đoạn Minh Dương ngồi xuống bên cạnh giường, cùng nhau gỡ hộp. Mở hộp bánh kem ra, cái bánh quả thực là tinh xảo và ngon miệng giống như trên hình vậy.
"Muốn cắm nến ước không?"
Đoạn Minh Dương cau mày nhìn cái bánh đen tròn xoe màu mè: "Đây là cái gì?"
"Bánh mousse đó."
"Mousse là gì?"
Lê Lạc hiếm khi nghệt mặt ra: "Cậu... đến cả mousse cũng không biết?"
"Tôi rất ít khi ăn bánh kem." Đoạn Minh Dương cắm vài cây nến thon dài mà người giao hàng gửi đến lên bánh kem một cách tượng trưng, "Trước kia mẹ tôi sẽ nấu một chén mì cho tôi, nhưng lúc tôi mười tuổi thì bà ấy đổ bệnh, sau này không có ai đón sinh nhật cùng tôi nữa."
Lời này quá là chua xót, chỉ cần là người có chút lương tri đều sẽ chịu không nổi.
Lúc này cơn giận của Lê Lạc sớm đã bay mất sạch, lòng đồng cảm của anh lại nổi lên, anh sáp lại ôm lấy cánh tay Đoạn Minh Dương, dịu giọng nói: "Vậy sau này mỗi năm tôi đều đón sinh nhật với cậu, có được không? Chỉ cần cậu đồng ý làm bạn trai tôi, tốt nhất là còn dạy tôi đánh nhau phòng thân nữa." Đương nhiên trọng điểm nằm ở phía sau rồi.
Đoạn Minh Dương nghiêng đầu nhìn anh.
"Anh sẽ không đón sinh nhật với tôi nữa đâu."
Lê Lạc không phục: "Sao cậu cứ không tin tôi vậy?"
"Bởi vì sự yêu thích của anh, quá thiển cận, quá yếu ớt, nói trắng ra là, tôi cảm thấy, anh vốn dĩ chẳng hề thích tôi."
Cảm giác này khá chuẩn đó... Trong lòng Lê Lạc phỉ báng, lại hỏi: "Vậy thì cậu nói thử xem, như thế nào mới gọi là thật sự thích?"
"Nếu như tôi thích một người, thì sẽ thích cả đời."
Giọng nói của Đoạn Minh Dương rất trầm ấm, như là tường thuật, lại như là đang cảnh cáo, để lộ ra một sức thuyết phục không cần phải nghi ngờ và cảm giác ép bức.
"Sẽ bám chặt lấy đến chết mới thôi."
"Cho nên, đứng thử để tôi thích anh. Người như tôi, anh không dây vào nổi đâu."
Lê Lạc nghẹn họng, nhất thời không nghĩ ra nên tiếp lời như thế nào.
Xưa nay anh đối nhân xử thế vẫn luộn thuận buồm xuôi gió, nhưng đến Đoạn Minh Dương này, lại dường như là cứ bị bó chân bó tay, lần nào cũng bị kiềm kẹp.
Trong căn phòng nhỏ bé yên tĩnh, hai người họ ngồi sát bên nhau, tay ôm lấy tay, giống như là những đôi tình nhân vô cùng thân mật, nhưng không ai có thể cảm nhận được chút độ ấm nào từ trên người đối phương. Cảnh tượng này, vừa kì lạ lại rất gượng gạo.
Cuối cùng Lê Lạc cũng buông tay ra, cười gượng hi hi hai tiếng.
Cho dù là da mặt anh có dày, có biết diễn kịch đến thế nào đi nữa cũng không thể nói ra những câu như "Tôi cũng có thể thích cậu cả đời được".
Giọng điệu của Đoạn Minh Dương quá nghiêm túc thành khẩn, giống như là một tấm gương phản chiếu lại, có thể khiến cho tất cả những lời nói dối của anh lộ ra hết, khiến cho trong lòng anh sinh ra cảm giác tội lỗi.
"Nhưng mà bất kể như thế nào, vẫn phải cảm ơn bánh kem của anh." Đoạn Minh Dương duỗi tay nhổ mấy ngọn nến còn chưa kịp châm lửa xuống, dùng dao cắt một miếng bánh lớn, bỏ vào trong đĩa giấy, cắm nĩa lên rồi đưa cho anh.
"Cậu không thắp nến sao? Không ước hả?" Lê Lạc chưa bao giờ thấy một nghi thức sinh nhật qua loa đến như vậy.
"Trước kia cũng có ước, không có tác dụng gì cả, vẫn là như thế, thậm chí càng ngày càng tệ hơn nữa." Đoạn Minh Dương cũng cắt cho mình một miếng bánh nhỏ, gương mặt nghiêng lạnh lùng không nhìn ra được bất kì cảm xúc nào, "Cho dù thực sự có vị thần thực hiện những điều ước, trên thế giới có nhiều người ước đến như thế, thần cũng chỉ nhìn thấy những người chói lóa nhất trong dòng người thôi, ví dụ như là anh."
"Thần sẽ không nhìn thấy những người trong góc nhỏ tối tăm như tôi đâu."
Trong tay Lê Lạc cầm miếng bánh mousse vị sô-cô-la kia, ngây người ra.
"... Thần cũng không nhìn thấy tôi mà, năm nào tôi cũng ước để cho mẹ tôi quay về, nhưng chưa bao giờ thành hiện thực cả." Anh cười trào phúng, "Có lẽ là tôi nên học theo cậu, sau này đừng có đón sinh nhật gì nữa."
Ví tiền mất rồi lại tìm được đang nằm trên bàn, bên trong ngăn ví trong suốt là tấm hình anh được nghỉ hè ra ngoài chụp chung với mẹ anh năm mười hai tuổi.
Lúc anh còn nhỏ đó nụ cười rực rỡ sáng chói, là đứa bé ngậm thìa vàng lớn lên trong sự cưng chiều đầy mật ngọt của ba mẹ, không biết đến những đau buồn của thế gian, không biết tình người nóng lạnh ra sao, còn bây giờ...
Hình mất rồi thì có thể in lại, nhưng những kí ức bị cắt đứt lại không cách nào có thể tìm về được nữa.
Lê Lạc nhìn chằm chằm tấm hình nửa ngày, nhẹ nhàng thở dài một hơi. Lúc dời ánh nhìn đi, anh chợt liếc thấy một chấm hồng bên góc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
"Đợi chút, ví tiền này... là cái ban đầu của tôi sao?"
Đoạn Minh Dương múc một muỗng bánh kem nhỏ, cúi đầu, không lên tiếng.
Nghi ngờ của Lê Lạc càng ngày càng chắc chắn: "Tại sao hình ở bên trong nhuốm máu, mà bên ngoài không có chút dấu vết gì cả? Sao cậu làm được vậy?"
Đoạn Minh Dương ăn miếng bánh cuối cùng, đứng dậy, vứt cái đĩa giấy vào trong thùng rác, im lặng đi đến bên tủ cất đồ, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một cái hộp từ bên trong, sau đó lại lấy về.
"Người thông minh quá sẽ khiến người khác cảm thấy phiền đó, biết không?"
Giọng điệu này của hắn có chút giống như là con nít giận dỗi, Lê Lạc bất giác bật cười, nhận lấy cái hộp: "Cậu thật sự mua ví tiền mới cho tôi à? Trong này là cái cũ của tôi?"
"Ừm."
"Ha ha ha, cậu cũng quá khách sáo rồi, ví tiền này của tôi phải hơn hai ngàn bảng Anh..."
Đột nhiên Lê Lạc bị những lời của mình làm nghẹn họng.
[... Nhìn thấy hắn bước vào một cửa hàng đồ đắt tiền, tùy tiện mua một cái ví tiền, hơn hai ngàn bảng Anh lận đó, trời ơi...]
[... Đó là do cậu không biết đó thôi, hơn một tuần cậu không đến đây, ngày nào Đoạn Minh Dương cũng làm đến sáng cả...]
Đoạn Minh Dương làm gì có nhiều tiền như vậy chứ? Hắn không nhận sự giúp đỡ của ba hắn, nguồn kinh tế duy nhất, chính là thu nhập từ việc làm thêm tại quán bar, tiền công một giờ là bao nhiêu nhỉ? Con số thấp đến mức anh không nhớ rõ được, chỉ nhớ được đại khá mà thôi.
Cái ví tiền như thế này, ít nhất cũng phải bằng hai tháng tiền lương của hắn.
Suy nghĩ này tựa như một cái chùy sắt, đập mạnh lên trái tim Lê Lạc, khiến tim anh đau lên từng cơn. Anh bất giác mà nín thở lại, chầm chậm mở cái hộp ra——
Bên trong là cái ví tiền ban đầu của anh, nhưng nó đã hư hoàn toàn rồi.
Trên mặt da thượng hạng có những vệt máu sậm màu không thể xóa đi được, cộng thêm vết bùn đất dơ của ngày hôm đó nữa, thảm không còn gì hơn.
"Khi đó trời mưa, lúc rớt trên mặt đất tôi còn cố gắng muốn nhặt lên, nhưng mà lại dính máu, không thể dùng được nữa."
Đoạn Minh Dương nói thì nhẹ nhàng, giống như là đang đi bộ không cẩn thận làm mất ví tiền, rồi không cẩn thận làm rách ngón tay nhiễm chút máu mà thôi.
Nhưng mà sau khi nhìn thấy những vết bầm sau lưng hắn, đến tên ngốc cũng có thể tưởng tượng ra được, lúc đó hắn bị gậy gỗ đánh đau đến như thế nào, ngã ra mặt đất, ví tiền cũng bị rớt ra, rồi sau đó lại bị bảy tám người nhào vô đánh đến độ máu chảy ròng ròng, nhuộm lên ví tiền.
Một tay Lê Lạc cầm lấy cái ví tiền mới, một tay cầm lấy ví tiền cũ, hai tay của anh đều như là đang nâng hai khối sắt nặng trĩu, nóng đến mức người anh đau rát.
"Thực ra cậu không cần phải như thế này đâu..."
Khuôn miệng bình thường rất biết nói chuyện của anh nghẹn lại.
Một người trước giờ vẫn luôn lạnh lùng vô tình không thèm để ý gì đến anh, đột nhiên làm ra hành động như vậy, sự kinh ngạc và rung động trong lòng quả thực là quá lớn rồi.
Cảm động? Đương nhiên là có. Kinh ngạc? Cũng có vài phần. Nhưng mà nhiều hơn là... vậy mà lại là sự đau lòng.
Vậy mà anh lại đau lòng cho Đoạn Minh Dương.
"Tôi biết một cái ví tiền đối với anh mà nói chẳng là gì cả, nhưng nếu như là tôi làm bẩn, vậy thì tôi phải chịu trách nhiệm đến cùng." Đoạn Minh Dương nói.
"Vậy thì tiền sinh hoạt phí của cậu thì sao? Tôi nghe nói mẹ cậu còn phải làm phẫu thuật..."
"Tiền sinh hoạt phí làm thêm nhiều chút là có thôi, phẫu thuật thì còn hơn nửa năm nữa, không gấp."
"Minh Dương..." Lê Lạc cắn cắn môi, trong đầu anh rất loạn, mũi không chịu khống chế mà cay xè, "Lần đầu tiên tôi nhận được thứ quý giá đến như vậy."
Đoạn Minh Dương lấy cái ví tiền bẩn trong tay anh, đặt lại vào hộp: "Không có gì quý giá cả, ví tiền như vậy anh muốn bao nhiêu cái thì cũng mua được hết."
Lê Lạc lắc đầu: "Không giống."
Tuy là anh ăn chơi tùy tiện, nhưng anh không phải người không phân biệt thiện ác.
Anh co chân lại, gối đầu lên đầu gối của mình, nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt màu hổ phách ánh lên vài phần tình nghĩa và mềm mại chân thực, giọng nói cũng trở nên quyến luyến hơn:
"Minh Dương... Cậu thật tốt, tốt đến mức tôi có chút muốn gả cho cậu rồi."
Ánh mắt của Đoạn Minh Dương dường như nhất thời cứng lại, nhưng giây sau đó lại nhanh chóng dời đi.
"Đừng có nói bậy."
"Tôi không có nói bậy, nếu như cậu nhiệt tình với tôi thêm chút nữa, chuyện này thật sự có thể suy nghĩ mà." Lê Lạc cười đến không tim không phổi, lại cắt một miếng bánh cho hắn, "Cảm ơn cậu, thật đó, đã lâu lắm rồi tôi chưa được vui như vậy, tối nay tôi ngủ ở đây nhé, cùng cậu đón sinh nhật."
"Anh không sợ tôi làm gì anh sao?"
"Cậu sẽ không đâu, mới nãy cậu chỉ dọa tôi thôi, đúng không?" Lê Lạc lại ôm lấy cánh tay hắn, lần này thực sự có thêm vài phần dịu dàng, "Tôi biết là thực ra trong lòng cậu rất lương thiện, con người cũng rất đứng đắn."
Đoạn Minh Dương không đẩy anh ra, nhưng cũng không đồng ý với anh: "Anh không hiểu tôi."
"Tôi tin vào trực giác của mình."
Lê Lạc chắc chắn, cười tủm tỉm nhìn hắn, trong đáy mắt ánh lên gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ của hắn, nhưng lần đầu tiên anh lại cảm thấy, con người của Đoạn Minh Dương thực ra cũng không khó tiếp xúc lắm.
"Tôi thật sự rất thích cậu, sau này sinh nhật mỗi năm, tôi sẽ đón cùng cậu."
Đoạn Minh Dương rũ mắt xuống: "Anh sẽ nuốt lời thôi."
"Chắc chắn không, cậu tin tôi. Năm nay chuẩn bị vội vàng, sang năm nhất định sẽ chuẩn bị một sinh nhật thật hào nhoáng cho cậu. Cậu có thể nói trước với tôi, cậu thích bánh kem như thế nào? Tôi tìm người thiết kế cho cậu."
Đoạn Minh Dương lại múc một muỗng bánh kem bỏ vào trong miệng, mím chặt môi mỏng, động tác ăn bánh dường như khiến cho độ cong của bánh hơi nhếch lên một chút.
"Mousse là được."
"Không thành vấn đề, nhất định sẽ khiến cho cậu hài lòng!" Lê Lạc vỗ ngực tự tin mà nói.
Một tia hứng thú vốn dĩ là sắp bị dập tắt kia đột nhiên được châm thêm củi, cháy sáng rực rỡ, hơi nóng lan tỏa.
Không dây vào nổi? Vậy thì anh cứ cố tình dây vào xem sao.