Chương 57: Xin hỏi anh là
Hoắc Trạch chạy đi nói gì đó với đội viên một lúc, mấy phút sau, hắn theo ba Hoắc mẹ Hoắc lên xe của bọn họ, Diệp Lạc Dao và Hoắc Cảnh Hoắc Yến ngồi một xe, hai chiếc xe chở cả nhà nghênh ngang đi đến địa điểm quán bar.
Mẹ Hoắc nghĩ tới các thành viên trong phòng nghỉ, hỏi Hoắc Trạch: "Con chuẩn bị tiệc chúc mừng thế nào?"
Hoắc Trạch hắng giọng: "Địa điểm con đã sớm quyết định rồi, bọn họ cứ việc đi thẳng tới đó là được, trước khi đi con còn gửi một phong bì lớn trong nhóm." Hoắc Trạch cầm điện thoại trả lời một tin nhắn, cười nói: "Còn nữa, dưa hôm nay có lẽ cũng không mất nhiều thời gian, tới lúc đó nếu tiệc chúc mừng vẫn chưa kết thúc, con sẽ qua đó."
Hoắc Trạch đã sắp xếp cả rồi nên mẹ Hoắc ba Hoắc cũng không lo lắng gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar.
Quán bar này là quán bar xa hoa nhất ở thành phố, chế độ hội viên, ngưỡng cửa tiến vào hội tương đối cao, không phải hội viên không thể tùy ý ra vào quán, cho nên khách ra vào quán bar này đa số đều là con cháu hào môn, thậm chí còn trở thành nơi tụ tập của con cháu hào môn.
Chính bởi vì vậy, môi trường và không khí ở quán bar khá tốt, không có tiếng nhạc rung chuyển vang trời, càng không có phóng viên truyền thông ngồi chờ bên ngoài.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi xuống xe Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến vẫn đeo kính râm đội mũ và khẩu trang để đảm bảo.
Ba Hoắc báo số thẻ hội viên, phục vụ liền dẫn cả nhà bọn họ vào bên trong.
Vừa vào cửa lớn, Diệp Lạc Dao tháo kính râm của mình xuống, tầm mắt bắt đầu quyét qua từng ghế ngăn trong đại sảnh.
【 Hình như Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh đang ngồi ở ghế ngăn ngoài sảng, mình cần phải xác nhận vị trí..... 】
Ba Hoắc đi đằng trước nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao, quay đầu nói với phục vụ: "Không đi ghế lô nữa, dẫn chúng tôi đến ghế ngăn đi."
Phục vụ gật đầu, dẫn cả nhà đi về phía bên trái.
Diệp Lạc Dao hai mắt bỗng sáng lên.
【 Mình nhìn thấy Nhiễm Cảnh rồi! Bên cạnh ảnh..... là Mạnh Việt! 】
Diệp Lạc Dao vội vàng nói với mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, con nhìn thấy một người bạn, chúng ta qua bên kia ngồi đi!"
Ghế ngăn bên đó vừa hay không có người, quả thật là ông trời giúp bọn họ!
Mẹ Hoắc trực tiếp quay đầu nói với người phục vụ: "Vậy ngồi bên đó đi."
Người phục vụ dẫn mọi người qua đi, Diệp Lạc Dao phát hiện đối diện ghế ngăn của đám Nhiễm Cảnh còn có một bóng lưng đàn ông nhìn có chút quen thuộc, nhưng Diệp Lạc Dao lại không để ý nhiều.
Mà lúc này Nhiễm Cảnh tình cờ cũng nhìn thấy cậu, chớp mắt với Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao mỉm cười bước nhanh về phía Nhiễm Cảnh.
Tần Diệu đang cùng Mạnh Việt thảo luận chi tiết về dự án thì đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Hắn còn chưa kịp tìm vị trí cụ thể của Diệp Lạc Dao liền thấy một bóng người quen thuộc lướt quanh đến trước mặt hắn, sau đó đứng yên cười nói: "Nhiễm Cảnh, sao anh cũng ở đây, thật trùng hợp!"
Tần Diệp quay đầu nhìn mới phát hiện không chỉ có Diệp Lạc Dao, cả nhà Hoắc gia đều đang đi về phía bên này.
Chân mày hắn hơi nhướng, nghĩ đến vừa rồi Diệp Lạc Dao nhắc đến tên của Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh, lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ.......
Đối tượng ăn dưa tối nay chính là Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh?
Nhưng Diệp Lạc Dao đến quán bar một chuyến thôi mà, có cần dẫn theo cả nhà không?
Nhiễm Cảnh lúc này đang tận tâm tận tụy diễn vai bạch nguyệt quang, y chớp mắt với Diệp Lạc Dao, hy vọng Diệp Lạc Dao đừng tới.
Kết quả không ngờ Diệp Lạc Dao không chỉ đi tới, còn dẫn theo một đám người đi phía sau.
Hai ngày trước y vừa mới chọc giận Mạnh Việt vì nhân thiết bị OOC, y không muốn bị trừ lương lần nữa.
Cho nên cho dù Diệp Lạc Dao đứng ngay trước mặt y chào hỏi với y, nhưng Nhiễm Cảnh không dám nhìn Diệp Lạc Dao mà quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao đương nhiên không bỏ qua cảnh giao lưu bằng mắt của Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh.
Diệp Lạc Dao không khỏi cảm khái.
【 Quả nhiên, công việc của thế thân cũng không đơn giản chút nào, nhìn thấy bạn bè cũng không thể tùy tiện chào hỏi, bằng không nhân thiết sụp đổ. 】
Diệp Lạc Dao lại nhìn sang Mạnh Việt, phát hiện sắc mặt hắn không tốt, không nhịn được tức giận nói:
【 Dục vọng khống chế của anh cũng mạnh đấy chứ! 】
Tần Diệu bị Diệp Lạc Dao chọc cười, khóe miệng hơi cong lên một chút, không lên tiếng, bởi vì hắn muốn biết Diệp Lạc Dao mất bao lâu mới phát hiện ra mình.
Đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Thế thân?
Đang chỉ Nhiễm Cảnh sao?
Tần Diệu rất ít khi tới quán bar, hôm nay hắn tới là vì Mạnh Việt nói đến đây để nói chuyện.
Chỉ là không ngờ khi hắn chạy tới lại phát hiện còn có một nam sinh ngồi cạnh Mạnh Việt, theo như Mạnh Việt giới thiệu, nam sinh tên Nhiễm Cảnh.
Tuy Mạnh Việt không nói rõ quan hệ giữa hắn và Nhiễm Cảnh, nhưng Tần Diệu có thể nhìn ra.
Điều này thật sự khiến Tần Diệu có chút bất ngờ.
Trước kia Tần Diệu cũng từng nghe nói, trong lòng Mạnh Việt luôn có một người không buông xuống được.
Hôm nay thấy Mạnh Việt dẫn Nhiễm Cảnh tới đây, Tần Diệu còn cho rằng Mạnh Việt từ bỏ người trước kia rồi.
Không nghĩ tới Nhiễm Cảnh vậy mà lại là một thế thân.
Thế nào?
Chẳng lẽ là vì không thấy không có được nên chơi trò thế thân?
Suy đoán của Tần Diệu hoàn toàn chính xác.
Mạnh Việt giơ tay hơi xoa ấn huyệt thái dương, hắn thật không ngờ Diệp Lạc Dao sẽ xuất hiện ở nơi này, càng không ngờ cả nhà Hoắc gia sau lưng Diệp Lạc Dao cũng ở chỗ này.
Thời điểm này càng không phải lúc trói buộc Nhiễm Cảnh, Mạnh Việt chi có thể bất lực xua tay với Nhiễm Cảnh, may thay chuyện của hắn và Tần Diệu đã bàn bạc xong, tiếp theo hắn miễn cưỡng nhẫn nhịn một lát là được.
Nhiễm Cảnh đang chờ ý kiến của Mạnh Việt, thấy vậy lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, trực tiếp đứng dậy kéo cánh tay Diệp Lạc Dao định rời đi.
Nhưng Diệp Lạc Dao lại không nhúc nhích.
【 Không thể đi, nếu mình đi rồi, vạn nhất không thể gặp được bạch nguyệt quang thì phải làm sao?! 】
Trong lúc cấp bách, Diệp Lạc Dao trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ngăn bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau với Nhiễm Cảnh đang kéo tay cậu.
Ánh mắt Nhiễm Cảnh vừa kinh ngạc mà nghi ngờ: "?"
Diệp Lạc Dao hắng giọng: "Em...... Các anh......"
【 Nhất thời mình vẫn chưa nghĩ ra được lý do chính đáng a a a a a —— 】
Diệp Lạc Dao trong lòng gào thét nhưng trên mặt lại không lộ, sau đó tầm mắt xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy người đối diện có chút quen.
Tần Diệu buông cốc rượu xuống, buồn cười đối diện với Diệp Lạc Dao.
1 giây sau, hai mắt Diệp Lạc Dao đột nhiên sáng bừng: "Tần tổng! Thật trùng hợp, anh lại cũng ở đây à?"
Lời này sao có thể nói như vậy được?
Tần Diệu bất đắc dĩ: "Cái gì mà tôi cũng ở đây?"
Hắn chỉ tới nói chuyện công việc, làm sao hắn biết Diệp Lạc Dao sẽ tới đây ăn dưa?
Nhưng mà nhìn khuôn mặt tươi cười của nam sinh trước mặt, không hiểu tại sao Tần Diệu bỗng có chút vui mừng kỳ lạ?
Trùng hợp lúc này người Hoắc gia cũng đi tới.
Thấy Tần Diệu cũng ở đây, mẹ Hoắc cười nói: "Cũng thật trùng hợp, dì và lão Hoắc khó có dịp muốn đi uống cốc rượu, không ngờ có thể gặp được hai người."
Mẹ Hoắc và ba Hoắc dù sao cũng là trưởng bối, Tần Diệu và Mạnh Việt đều đứng dậy chào hỏi với bọn họ.
Sau khi nói chuyện đơn giản mấy câu, ba Hoắc dứt khoát nói với phục vụ: "Vậy chúng tôi ngồi ở ghế ngăn đối diện bọn họ."
Cách càng gần, chuyện hay lát nữa cũng sẽ được xem rõ nghe rõ hơn!
Cả nhà vui vẻ ngồi xuống.
Nguy cơ đã được giải trừ, Diệp Lạc Dao kéo cánh tay Nhiễm Cảnh: "Ngồi đi."
Nếu như không phải Mạnh Việt vẫn ở bên cạnh, Tần Diệu ngồi đói diện, Nhiễm Cảnh khẳng định sẽ nhịn không được trợn trắng mắt.
Còn tưởng rằng Diệp Lạc Dao tới cứu ý, kết quả Diệp Lạc Dao vậy mà bảo mình ngồi!
Nhưng Nhiễm Cảnh cũng không tức giận quá lâu, dù sao Diệp Lạc Dao vốn dĩ không biết cảnh ngộ của y.
Nhiễm Cảnh cũng không thể giải thích, chỉ có thể ngồi xuống.
Nghĩ lại, cũng may là có Diệp Lạc Dao tới, y ở chỗ này giả vờ cả một buổi tối, đã mệt từ lâu, hiện tại cũng có thể hơi thả lỏng làm chính mình một chút.
Cả người Nhiễm Cảnh đều thả lỏng, vừa ngồi xuống y liền đặt cốc nước trái cây trước mặt mình sang một bên, cầm ly rượu và chai whisky bên cạnh rót đầy một ly cho mình, lại hỏi Diệp Lạc Dao: "Uống không?"
Diệp Lạc Dao mở to mắt: "Em không uống rượu."
Nhiễm Cảnh nhìn cậu: "Em không uống rượu thì đến quán bar làm gì?"
【 Đương nhiên là tới xem anh gặp bạch nguyệt quang! 】
Diệp Lạc Dao nhỏ giọng ở trong lòng thổ tào.
Nhiễm Cảnh kìm nén cả tối, bây giờ rốt cuộc cũng được làm chính mình, y ngẩng đầu một hơi uống hết nửa ly rượu.
Uống xong y còn thoải mái thở phào một hơi, không hề quan tâm đến ánh mắt thường xuyên phóng tới của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao cực kỳ muốn cười:
【 Cho nên đây mới là tính cách chân thật của Nhiễm Cảnh? 】
【 Làm mình có hơi bất ngờ...... 】
Nghĩ rồi Diệp Lạc Dao lại nhìn sang Mạnh Việt ở bên cạnh, vừa nhìn, Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, trời ạ, mặt Mạnh Việt đều thối hết rồi —— 】
【 Vậy là hắn biết tính cách chân thật của Nhiễm Cảnh? 】
Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng thấy có khả năng.
【 Nếu như không biết, Mạnh Việt cũng không thể gửi Nhiễm Cảnh đi học diễn xuất được. 】
【 Mạnh Việt chắc là hiểu Nhiễm Cảnh quá rồi! 】
Diệp Lạc Dao nhịn cười đến khó chịu, khóe miệng Tần Diệu cũng không khỏi cong lên.
Tầm mắt của người Hoắc gia ở bàn bên cạnh thỉnh xuyên liếc sang bàn bên này.
Nhìn bộ dáng của Nhiễm Cảnh tưởng chừng là học sinh ngoan ngoãn, không ngờ y vậy mà uống rượu giỏi như vậy.
Nồng độ của bình rượu kia chắc không thấp?
Mẹ Hoắc nhỏ giọng cảm khái: "Quả nhiên nhìn người đừng nhìn qua vẻ bề ngoài."
Hoắc Yến đặc biệt hiểu chuyện: "Dù sao cũng đang diễn mà."
Nói không chừng bộ quần áo trên người và kiểu tóc của Nhiễm Cảnh đều dựa theo bạch nguyệt quang, không có chút liên quan nào đến tính cách của y.
Hoắc Cảnh Hoắc Trạch gật đầu tán đồng.
"Vậy em muốn uống chút gì đó không?" Tần Diệu cười xong, đưa menu cho Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao cầm menu xem mấy lượt, quả nhiên toàn là rượu.
【 Quán bar ngoại trừ dưa và rượu ra thì không còn thứ gì khác để ăn à! 】
Tần Diệu nghe xong buồn cười: "Nếu không gọi cho em cốc nước ép?"
Diệp Lạc Dao đặt menu sang một bên, gật đầu: "Được."
Tần Diệu giúp Diệp Lạc Dao gọi đồ uống, lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Cả nhà bọn hon ăn xong mới đi xem thi đấu, nhưng lúc này cũng có chút đói rồi.
Diệp Lạc Dao nói: "Nhưng trên thực đơn chẳng phải không có đồ ăn sao?"
Tần Diệu nói: "Tôi bảo trợ lý đến một nhà hàng tư nhân cách đây không xa, làm xong đưa qua đây, các cậu muốn ăn gì không?"
Mạnh Việt dẫn đầu mở miệng: "Tôi không."
Tâm tình của hắn bây giờ rất không tốt.
Đương nhiên, người có mặt cũng sẽ không quan tâm đến tâm tình của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao vui vẻ gọi mấy món mà mình muốn ăn, còn không quên hỏi Nhiễm Cảnh: "Ăn tôm hùm đất không!"
Nhiễm Cảnh không chút do dự gật đầu: "Ăn!"
Tối nay đột nhiên nhận được lời mời của Mạnh Việt, y còn chưa ăn cơm!
Động tác của trợ lý rất nhanh, không lâu sau liền giao mấy món ăn đã đặt tới, Tần Diệu làm việc cẩn thận, còn không quên đặt một phần cho người Hoắc gia ở bàn bên cạnh, lấp đầy hai bàn.
Nhìn tôm hùm đất, đồ nướng trên bàn, chân mày của Mạnh Việt gần như kẹp chết được ruồi.
Mà Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh giống như không nhìn thấy, bọn họ ăn đặc biệt vui sướng.
Nhiễm Cảnh vừa ăn vừa uống rượu, thậm chí không thèm nhìn Mạnh Việt một cái, Mạnh Việt nhất thời càng không vui hơn.
Vị trí ngồi này của Diệp Lạc Dao, muốn nhìn vẻ mặt của Mạnh Việt phải cố ý quay đầu sang, không được tiện lắm.
Vì thế Diệp Lạc Dao dứt khoát đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Diệu, hất hất đầu với Tần Diệu.
Tần Diệu buồn cười dịch vào bên trong chừa ra một chỗ.
Diệp Lạc Dao lại ngồi xuống, vừa ăn đồ nướng nói chuyện vừa tiếp tục quan sát vẻ mặt của Mạnh Việt.
Không thể không nói, ngồi đối diện xác thật có thể quan sát kỹ hơn.
Mỗi khi Nhiễm Cảnh làm một số động tác phá hủy nhân thiết, Diệp Lạc Dao có thể nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt Mạnh Việt.
Khi Nhiễm Cảnh uống xong một ly rượu, lại cầm bình rượu lên định rót cho mình ly thứ hai, mặt Mạnh Việt rốt cuộc cũng tối sầm.
Ngay khi Mạnh Việt đưa tay định ngăn Nhiễm Cảnh lại, Diệp Lạc Dao đột nhiên nói:
【 10 giờ rồi! Bạch nguyệt quang chắc sắp lên sân khấu rồi?! 】
Người có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao cùng dừng đột tác.
Tần Diệu cũng không nhịn được ngẩng đầu, tầm mắt nhìn quanh.
Đại sảnh lúc này không có nhiều người, chỉ có có mấy bàn có người.
Nhìn một vòng, Tần Diệu thu hồi tầm mắt.
Không nhìn thấy có người đi vào.
Hoắc Yến nhìn Hoắc Trạch.
Hoắc Trạch cũng lắc đầu.
Hắn không thấy có người nào đi qua bên này.
Thậm chí hiện tại cả quán bar không có bao nhiêu người, ngoại trừ hai bàn bọn họ chỉ có một bàn trước ghế ngăn bọn Tần Diệu.
Hoắc Trạch thậm chí có chút hoài nghi phải chăng Diệp Lạc Dao đã nhớ sai thời gian rồi không, thật sự là 10 giờ tối?
Diệp Lạc Dao chắc không nhớ lầm thời gian đâu đúng không?
Lại nhìn sang bàn bên cạnh.
Mạnh Việt đã ngăn Nhiễm Cảnh đang định tiếp tục rót rượu, sắc mặt hắn rất khó coi, cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đủ rồi."
Nhiễm Cảnh thấy rượu và ly rượu bị lấy đi, có chút cạn lời, nhưng y vẫn nhớ người trước mặt là ông chủ của mình, ông chủ không cho uống rượu, y có thể làm được gì?
Vừa hay Nhiễm Cảnh cũng uống đủ rồi, dứt khoát đứng dậy nói với Diệp Lạc Dao: "Anh đi rửa tay, em muốn đi cùng không?"
Lúc này Diệp Lạc Dao đang thắc mắc.
Cậu nhớ rất rõ, thời gian ghi trong tiểu thuyết là 10 giờ, bạch nguyệt quang gặp được Nhiễm Cảnh.
Hiện tại sắp tới 10 giờ 01 phút rồi.......
Trùng hợp Diệp Lạc Dao cũng muốn rửa tay, trực tiếp đứng dậy theo.
Hai người đi về phía nhà vệ sinh, đúng lúc đi qua bàn phía trước.
Khi đi ngang qua, Diệp Lạc Dao đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn cậu lập tức mở to con ngươi:
【 Bạch nguyệt quang! Anh ta cư nhiên trốn ở đây! 】
【 Mình chắc chắn không nhìn lầm, chính là anh ta! 】
Toàn thể người Hoắc gia/Tần Diệu: "!!!"
Cho nên bạch nguyên quang tới quán bar từ lâu, chỉ là đến 10 giờ bạch nguyệt quang và thế thân mới gặp nhau lần đầu tiên?
Nhiễm Cảnh đi rất nhanh, vài bước đã đi qua ghế ngăn này.
Diệp Lạc Dao lùi lại phía sau hai bước, cho nên khóe mắt cậu có thể thấy rõ ánh mắt của một người đàn ông dán chặt lên người Nhiễm Cảnh.
Diệp Lạc Dao đặc biệt kích động:
【 A a a a a a a, gặp nhau rồi! Vậy tiếp theo phải chăng là tiết mục bắt chuyện?! 】
Trong chớp mắt, Diệp Lạc Dao muốn trực tiếp kéo Nhiễm Cảnh lại.
Nhưng nháy mắt cậu lại đè xúc động này xuống.
【 Không được không được, không thể ngăn Nhiễm Cảnh. 】
【 Tuy bạch nguyệt quang đã chú ý tới Nhiễm Cảnh, vậy tiếp đó anh ta chắc chắn sẽ chủ động xuất kích, mình đợi là được. 】
Diệp Lạc Dao tăng nhanh bước chân, thúc giục Nhiễm Cảnh: "Đi nhanh chút đi."
Nhiễm Cảnh kỳ quái: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng Nhiễm Cảnh vẫn phối hợp gia tăng bước chân.
Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh tới phòng rửa tay,
Những người có mặt, ngoại trừ mạnh Việt, suy nghĩ của bọn họ đều bay đến hàng ghế trước mặt bọn Tần Diệu.
Hình như lúc bọn họ đi vào, gian ghế ngăn kia có người?
Hoắc Yến nhìn Hoắc Trạch.
Hoắc Trạch lắc đầu: "Em không để ý!"
Lúc hắn vào đặt toàn bộ sự chú ý lên người Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt, ai còn hơi đâu để ý mấy loại chuyện nhỏ này?
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng gật đầu.
Bởi vì Diệp Lạc Dao không nhắc nhở nên bọn họ cũng không chú ý, không biết nhóm người bạch nguyệt quang đến khi nào.
Nhưng nhìn kỹ thì gian ghế ngăn kia của bọn bạch nguyệt quang hình như có đến ba bốn người?
Cho nên rốt cuộc người nào là bạch nguyệt quang?
Mọi người đều có chút tò mò, nhưng lại kiềm chế chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt.
Bây giờ không phải lúc đánh rắn động cỏ!
Dù sao Diệp Lạc Dao cũng vừa nói, bạch nguyệt quang sẽ chủ động xuất kích, bọn họ đợi là được không phải sao?
Vì thế thời gian mấy phút tiếp đó, biến thành mấy phút dài nhất trong buổi tối ngày hôm nay.
Hoắc Trạch thậm chí còn cảm thấy mấy phút này còn dài hơn thời gian trận đấu cuối cùng của hắn!
Cuối cùng, bọn họ lại nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc Dao.
【 A a a, bạch nguyệt quang lại nhìn về phía này rồi! Quả nhiên, anh ta đối với Nhiễm Cảnh chính là vừa gặp đã yêu! 】
Người Hoắc gia ngẩng đầu nhìn, liền thấy Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh đã rửa tay xong đi về phía bên này.
Đường nhìn lại tình cờ rơi xuống hàng ghế ngăn trước mặt, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông hơi nghiêng đầu.
Tầm mắt của Tần Diệu rơi trên người người đàn ông, có chút kinh ngạc.
Hoắc Cảnh lúc này cũng thu hồi tầm mắt, hạ thấp giọng nói: "Con biết cậu ta."
Người Hoắc gia đồng thời nhìn hắn.
Hoắc Cảnh nhỏ giọng nói: "Cậu ta tên Sở Thừa, vốn dĩ là con trai Cố gia, sau này mẹ hắn và ông Cố ly hôn, hắn theo mẹ ra nước ngoài, đổi sang họ Sở, tên Sở Thừa."
Được sự nhắc nhở của Hoắc Cảnh, những người khác cũng nhớ ra.
Mẹ Hoắc là người đầu tiên nói: "Hình như cùng Tần gia......"
Ba Hoắc gật đầu: "Đúng, Cố gia chính là nhà mẹ ruột của Tần Diệu. Tính ra, Sở Thừa còn phải gọi Tần Diệu một tiếng anh họ."
Tần Diệu cũng không ngờ vậy mà sẽ nhìn thấy Sở Thừa ở chỗ này.
Có lẽ do tầm mắt của hắn dừng lại quá lâu, Sở Thừa ở đối diện nhận ra cũng nhìn sang.
Đối điện tầm mắt, Tần Diệu dẫn đầu nở nụ cười.
Sở Thừa cũng mỉm cười, quay đầu nói với người bạn bên cạnh mấy câu, cầm ly rượu lên đi về phía bên này.
Trùng hợp đụng phải Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh đi qua.
Ánh mắt của Sở Thừa tự nhiên rơi trên người Nhiễm Cảnh.
Cố tình Nhiễm Cảnh lại không nhận ra được điều gì, tiếp tục đi về phía trước.
Trái tim của Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
【 A a a, ánh mắt của bạch nguyệt quang rõ ràng như vậy, nhưng Nhiễm Cảnh vẫn chưa phát hiện ra! 】
【 Nhưng mà bạch nguyệt quang định trực tiếp qua bắt chuyện à? 】
Diệp Lạc Dao đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Diệu.
Liền thấy Sở Thừa cầm ly rượu đi tới trước mặt cậu.
Đồng từ của Diệp Lạc Dao run lên.
【 A? Đại ca, anh đang làm gì vậy....... 】
Diệp Lạc Dao còn chưa kịp tiếp tục kinh ngạc liền nghe thấy bên cạnh Tần Diệu mở miệng nói: "Về nước khi nào?"
Sở Thừa cầm ly rượu cụng ly với Tần Diệu, cười nói: "Vừa về, lâu rồi không gặp, anh họ."
Trái tim vừa treo lên của Diệp Lạc Dao chậm rãi rơi xuống.
Cậu đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, không nhịn được ở trong lòng kêu gào:
【 Làm mình giật mình! 】
Người Hoắc gia ngồi bàn bên suýt nữa không nhịn được cười.
Hoắc Trạch che mặt, bải vai run run: "Có phải Diệp Lạc Dao có chút tự luyến quá rồi không!"
Hoắc Yến nhướng mày: "Đã nói rồi, em ấy chính là là một đứa cuồng tự luyến."
Mẹ Hoắc quở trách nhìn hai anh em: "Tiểu Dao cũng không biết Sở Thừa và Tần Diệu có quen biết!"
Một giây trước còn nói Sở Thừa đến để bắt chuyện Nhiễm Cảnh, một giây sau liền đi tới trước mặt Diệp Lạc Dao.
Đổi thành người khác ai mà không bị dọa giật mình?
Hoắc Trạch và Hoắc Yến đương nhiên biết điều này.
Nhưng điều này không ngăn được bọn họ cười ngạo Diệp Lạc Dao một phen!
Dù sao hai người anh trai này, không ít lần bị Diệp Lạc Dao cười nhạo.
Huề vốn!
Lại nhìn Diệp Lạc Dao, cậu thật sự bị dọa giật mình.
Thậm chí quên mất phải nhìn biểu cảm của Mạnh Việt đầu tiên, sau khi nghe thấy ding dang leng keng vang lên, Diệp Lạc Dao mới ngẩng đầu nhìn Mạnh Việt.
Tốc độ đi tới của Sở Thừa quá nhanh, dáng vẻ tự nhiên, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Tần Diệu, mỉm cười cùng hắn ôm nhau cụng ly.
Cho đến khi Sở Thừa và Tần Diệu tách ra, ánh mắt của Mạnh Việt mới rơi trên mặt Sở Thừa.
Vừa nhìn, Mạnh Việt trực tiếp đông cứng ngay tại chỗ.
Khuôn mặt này hắn đã quá quen thuộc, xuất hiện trong vô số đêm trằn trọc không ngủ của hắn.
Mạnh Việt cũng quên mất mình đã chờ đợi bao lâu, mong chờ bao lâu có thể gặp lại anh lần nữa.
Chính vào thời khắc này, Sở Thừa không có chút phòng bị nào xuất hiện trước mặt hắn.
Mạnh Việt quá kích động trực tiếp đứng dậy, thậm chí không để ý ly rượu trước mặt bị mình đánh đổ.
Nhiễm Cảnh cũng không chú ý nên rượu trong ly đổ ra ngoài làm ướt áo sơ mi của y.
Chân mày Nhiễm Cảnh đột nhiên cau lại, lúc ngẩng đầu y cũng sững sờ.
Diệp Lạc Dao nhìn phản ứng của hai người, chậm rãi bật cười.
【 Ha ha ha ha, xem ra Nhiễm Cảnh cũng nhận ra Sở Thừa! 】
【 Nhiễm Cảnh là một thế thân chuyên nghiệp, cho nên dù Mạnh Việt không cho ảnh xem tư liệu ảnh của Sở Thừa, Nhiễm Cảnh cũng sẽ bí mật tìm hiểu về người tên Sở Thừa này, chỉ vì muốn ở trước mặt Mạnh Việt diễn giống hơn một chút. 】
【 Làm cho Mạnh Việt vui vẻ thì tiền lương ảnh nhận được càng nhiều. 】
【 Nhưng chắc Nhiễm Cảnh cũng không ngờ, anh ấy sẽ nhìn thấy bạch nguyệt quang ở đây đúng không! 】
Biểu cảm bình tĩnh của Nhiễm Cảnh khó có dịp có chút nứt vỡ.
Diệp Lạc Dao ngồi đối diện hai người, mắt nhìn Nhiễm Cảnh một lúc, lại nhìn sang Mạnh Việt một lúc, rất vui vẻ.
【 Như vậy xem ra, người luống cuống nhất vẫn là Mạnh Việt! 】
【 Dù sao bạch nguyệt người ngày nhớ đêm mong nhiều năm như vậy, kết quả người ta khó khăn lắm mới về nước lại bắt gặp anh dẫn thế thân đi bar uống rượu chậc chậc chậc ———— 】
Tiếng động khi ly rượu đổ trên bàn rất lớn, Sở Thừa vốn đang nói chuyện với Tần Diệu, nghe thấy tiếng động hắn lúc này mới quay đầu nhìn sang.
Diệp Lạc Dao đột nhiên càng thêm kích động:
【 A a a a a, bạch nguyệt quang nhìn sang rồi, cho nên hắn sẽ làm như thế nào đây! 】
Sau đó người của hai bàn liền nghe thấy rõ ràng Sở Thừa mở miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Diệp Lạc Dao đi theo đường nhìn của Sở Thừa mà nhìn sang, sau đó khóe miệng điên cuồng nhếch lên:
【 Ha ha ha, người mà Sở Thừa hỏi là Nhiễm Cảnh! Người hắn nhìn là Nhiễm Cảnh! Không phải chứ, không phải chứ! Sở Thừa, anh chẳng lẽ không nhìn thấy Mạnh Việt bên cạnh Nhiễm Cảnh sao? 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng kích động.
Nhiễm Cảnh hiển nhiên cũng không ngờ Sở Thừa sẽ hỏi mình, y hơi cụp mắt xuống liếc nhìn Mạnh Việt bên cạnh, nhất thời cũng không biết mình nên trả lời hay không.
Ai ngờ, vào thời điểm này, Sở Thừa bỗng đặt ly rượu của mình xuống, sau đó đưa tay rút ra mấy tờ khăn giấy sạch trong hộp giấy bên cạnh, đưa đến trước mặt Nhiễm Cảnh: "Lau chút đi, mặc dù trời không lạnh nhưng nhiệt độ trong bar vẫn rất thấp, hay là để tôi gọi người đưa cậu đi đổi quần áo?"
Diệp Lạc Dao hơi hít một hơi khí lạnh, sau đó lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Mạnh Việt.
Quả nhiên, sắc mặt của Mạnh Việt trực tiếp tối sầm.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn được cười, hơi nghiêng đầu cố gắng đè khóe miệng của mình xuống, không để nó nhếch lên.
【 Không thể cười, không thể cười, nếu cười thì quá thiếu đạo đức! 】
【 Ai có thể ngờ, lần đầu tiên bạch nguyệt quang và Mạnh Việt gặp mặt, sự chú ý lại đặt toàn bộ lên người thế thân, còn không nhìn Mạnh Việt một cái! 】
Nhiễm Cảnh nào dám đi cùng Sở Thừa.
Áp suất thấp trên người Mạnh Việt càng ngày càng nặng, y chỉ có thể căng da đầu nhận khăn giấy từ Sở Thừa, thấp giọng nói câu cảm ơn.
Khóe miệng đẹp trai của Sở Thừa cong lên: "Không có gì."
Mạnh Việt lúc này không chịu được nữa.
Trọn vẹn một phút trôi qua kể từ lúc Sở Thừa xuất hiện ở nơi này, nhưng trong thời gian một phút này, cậu ấy thậm chí không nhìn mình một cái! Chỉ quan tâm đến người không hề quan trọng.
Nội tâm Mạnh Việt đột nhiên có chút khẩn trương.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ Sở Thừa nhận ra Nhiễm Cảnh là thế thân mình nuôi bên người?
Mạnh Việt mở miệng, muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù sao đây cũng là sự thật, Nhiễm Cảnh chính là thế thân hắn nuôi ở bên người.
Cho nên Sở Thừa đang cố ý?
Cậu ấy tức giận, vì vậy mới không nhìn mình.......
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạnh Việt khó chịu như thể dao đâm một nhát.
Tay đặt bên hông của Mạnh Việt siết chặt, mấy giây sau mới hít sâu một hơi, đè nén sự chua sót trong lòng mình, khó khăn mở miệng nói: "Sở Thừa, đã lâu không gặp."
Nhiễm Cảnh nhận khăn giấy mà Sở Thừa đưa cho, bắt đầu lau đi vết rượu trên người.
Mà ánh mắt của Sở Thừa từ đầu đến cuối đều đặt trên người Nhiễm Cảnh.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Thừa mới giương mắt lên, đầu tiên là anh nhìn Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao ngồi bên cạnh Tần Diệu, hơi nghiêng mặt với Tần Diệu.
Ánh mắt ôn nhu của Tần Diệu rơi trên người cậu, hai người đều không nhìn anh.
Xem ra không phải cậu ấy.
Vì thế Sở Thừa chuyển tầm mắt lên người người đàn ông cuối cùng trên bàn.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên vô cùng an tĩnh.
Diệp Lạc Dao lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, không nhìn được gào thét:
【 A a a a, mình khẩn trương thay bọn họ luôn rồi! 】
Không sai!
Toàn thể người nhà Hoắc gia cũng rất kích động.
Một giây sau đó, mọi người nghe Sở Thừa dùng giọng điệu đầy nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi —— anh là?"
Vừa dứt lời, con ngươi của tất cả mọi người đều bỗng dưng trừng lớn.
Đợi đã.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?
Sở Thừa không nhận ra Mạnh Việt à?!
Diệp Lạc Dao không nhịn nổi nữa, ở trong lòng cười điên:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xin hỏi anh là ai? 】
【 Ha ha ha ha ha ha Mạnh Việt trợn tròn mắt luôn rồi! Ha ha ha ——— 】
【 Ai có thể ngờ, bạch nguyệt quang thật sự không nhận ra Mạnh Việt, mình nhịn không nổi nữa....... 】
【 Cho nên cái này gọi là: Anh đặt em trong tim, em đạp anh vào trong cống? 】
Hoắc Trạch không nhịn được, phát ra tiếng người thiếu đạo đức đầu tiên của hôm nay: "Ha ha ha ha ha ——."
——————
Sau truyện này chắc tui tiền đình với mấy cái tên quá:( gì mà quá trời tên sao tui nhớ được bây giờ, không liệu đã là may lắm rồi
Mẹ Hoắc nghĩ tới các thành viên trong phòng nghỉ, hỏi Hoắc Trạch: "Con chuẩn bị tiệc chúc mừng thế nào?"
Hoắc Trạch hắng giọng: "Địa điểm con đã sớm quyết định rồi, bọn họ cứ việc đi thẳng tới đó là được, trước khi đi con còn gửi một phong bì lớn trong nhóm." Hoắc Trạch cầm điện thoại trả lời một tin nhắn, cười nói: "Còn nữa, dưa hôm nay có lẽ cũng không mất nhiều thời gian, tới lúc đó nếu tiệc chúc mừng vẫn chưa kết thúc, con sẽ qua đó."
Hoắc Trạch đã sắp xếp cả rồi nên mẹ Hoắc ba Hoắc cũng không lo lắng gì nữa.
Nửa tiếng sau, hai chiếc xe dừng lại trước cửa quán bar.
Quán bar này là quán bar xa hoa nhất ở thành phố, chế độ hội viên, ngưỡng cửa tiến vào hội tương đối cao, không phải hội viên không thể tùy ý ra vào quán, cho nên khách ra vào quán bar này đa số đều là con cháu hào môn, thậm chí còn trở thành nơi tụ tập của con cháu hào môn.
Chính bởi vì vậy, môi trường và không khí ở quán bar khá tốt, không có tiếng nhạc rung chuyển vang trời, càng không có phóng viên truyền thông ngồi chờ bên ngoài.
Nhưng cho dù là vậy, sau khi xuống xe Diệp Lạc Dao và Hoắc Yến vẫn đeo kính râm đội mũ và khẩu trang để đảm bảo.
Ba Hoắc báo số thẻ hội viên, phục vụ liền dẫn cả nhà bọn họ vào bên trong.
Vừa vào cửa lớn, Diệp Lạc Dao tháo kính râm của mình xuống, tầm mắt bắt đầu quyét qua từng ghế ngăn trong đại sảnh.
【 Hình như Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh đang ngồi ở ghế ngăn ngoài sảng, mình cần phải xác nhận vị trí..... 】
Ba Hoắc đi đằng trước nghe thấy lời này của Diệp Lạc Dao, quay đầu nói với phục vụ: "Không đi ghế lô nữa, dẫn chúng tôi đến ghế ngăn đi."
Phục vụ gật đầu, dẫn cả nhà đi về phía bên trái.
Diệp Lạc Dao hai mắt bỗng sáng lên.
【 Mình nhìn thấy Nhiễm Cảnh rồi! Bên cạnh ảnh..... là Mạnh Việt! 】
Diệp Lạc Dao vội vàng nói với mẹ Hoắc: "Mẹ Hoắc, con nhìn thấy một người bạn, chúng ta qua bên kia ngồi đi!"
Ghế ngăn bên đó vừa hay không có người, quả thật là ông trời giúp bọn họ!
Mẹ Hoắc trực tiếp quay đầu nói với người phục vụ: "Vậy ngồi bên đó đi."
Người phục vụ dẫn mọi người qua đi, Diệp Lạc Dao phát hiện đối diện ghế ngăn của đám Nhiễm Cảnh còn có một bóng lưng đàn ông nhìn có chút quen thuộc, nhưng Diệp Lạc Dao lại không để ý nhiều.
Mà lúc này Nhiễm Cảnh tình cờ cũng nhìn thấy cậu, chớp mắt với Diệp Lạc Dao, Diệp Lạc Dao mỉm cười bước nhanh về phía Nhiễm Cảnh.
Tần Diệu đang cùng Mạnh Việt thảo luận chi tiết về dự án thì đột nhiên nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao.
Hắn còn chưa kịp tìm vị trí cụ thể của Diệp Lạc Dao liền thấy một bóng người quen thuộc lướt quanh đến trước mặt hắn, sau đó đứng yên cười nói: "Nhiễm Cảnh, sao anh cũng ở đây, thật trùng hợp!"
Tần Diệp quay đầu nhìn mới phát hiện không chỉ có Diệp Lạc Dao, cả nhà Hoắc gia đều đang đi về phía bên này.
Chân mày hắn hơi nhướng, nghĩ đến vừa rồi Diệp Lạc Dao nhắc đến tên của Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh, lập tức hiểu ra.
Chẳng lẽ.......
Đối tượng ăn dưa tối nay chính là Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh?
Nhưng Diệp Lạc Dao đến quán bar một chuyến thôi mà, có cần dẫn theo cả nhà không?
Nhiễm Cảnh lúc này đang tận tâm tận tụy diễn vai bạch nguyệt quang, y chớp mắt với Diệp Lạc Dao, hy vọng Diệp Lạc Dao đừng tới.
Kết quả không ngờ Diệp Lạc Dao không chỉ đi tới, còn dẫn theo một đám người đi phía sau.
Hai ngày trước y vừa mới chọc giận Mạnh Việt vì nhân thiết bị OOC, y không muốn bị trừ lương lần nữa.
Cho nên cho dù Diệp Lạc Dao đứng ngay trước mặt y chào hỏi với y, nhưng Nhiễm Cảnh không dám nhìn Diệp Lạc Dao mà quay đầu dùng ánh mắt hỏi ý kiến của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao đương nhiên không bỏ qua cảnh giao lưu bằng mắt của Mạnh Việt và Nhiễm Cảnh.
Diệp Lạc Dao không khỏi cảm khái.
【 Quả nhiên, công việc của thế thân cũng không đơn giản chút nào, nhìn thấy bạn bè cũng không thể tùy tiện chào hỏi, bằng không nhân thiết sụp đổ. 】
Diệp Lạc Dao lại nhìn sang Mạnh Việt, phát hiện sắc mặt hắn không tốt, không nhịn được tức giận nói:
【 Dục vọng khống chế của anh cũng mạnh đấy chứ! 】
Tần Diệu bị Diệp Lạc Dao chọc cười, khóe miệng hơi cong lên một chút, không lên tiếng, bởi vì hắn muốn biết Diệp Lạc Dao mất bao lâu mới phát hiện ra mình.
Đồng thời trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Thế thân?
Đang chỉ Nhiễm Cảnh sao?
Tần Diệu rất ít khi tới quán bar, hôm nay hắn tới là vì Mạnh Việt nói đến đây để nói chuyện.
Chỉ là không ngờ khi hắn chạy tới lại phát hiện còn có một nam sinh ngồi cạnh Mạnh Việt, theo như Mạnh Việt giới thiệu, nam sinh tên Nhiễm Cảnh.
Tuy Mạnh Việt không nói rõ quan hệ giữa hắn và Nhiễm Cảnh, nhưng Tần Diệu có thể nhìn ra.
Điều này thật sự khiến Tần Diệu có chút bất ngờ.
Trước kia Tần Diệu cũng từng nghe nói, trong lòng Mạnh Việt luôn có một người không buông xuống được.
Hôm nay thấy Mạnh Việt dẫn Nhiễm Cảnh tới đây, Tần Diệu còn cho rằng Mạnh Việt từ bỏ người trước kia rồi.
Không nghĩ tới Nhiễm Cảnh vậy mà lại là một thế thân.
Thế nào?
Chẳng lẽ là vì không thấy không có được nên chơi trò thế thân?
Suy đoán của Tần Diệu hoàn toàn chính xác.
Mạnh Việt giơ tay hơi xoa ấn huyệt thái dương, hắn thật không ngờ Diệp Lạc Dao sẽ xuất hiện ở nơi này, càng không ngờ cả nhà Hoắc gia sau lưng Diệp Lạc Dao cũng ở chỗ này.
Thời điểm này càng không phải lúc trói buộc Nhiễm Cảnh, Mạnh Việt chi có thể bất lực xua tay với Nhiễm Cảnh, may thay chuyện của hắn và Tần Diệu đã bàn bạc xong, tiếp theo hắn miễn cưỡng nhẫn nhịn một lát là được.
Nhiễm Cảnh đang chờ ý kiến của Mạnh Việt, thấy vậy lập tức lộ ra một nụ cười xán lạn, trực tiếp đứng dậy kéo cánh tay Diệp Lạc Dao định rời đi.
Nhưng Diệp Lạc Dao lại không nhúc nhích.
【 Không thể đi, nếu mình đi rồi, vạn nhất không thể gặp được bạch nguyệt quang thì phải làm sao?! 】
Trong lúc cấp bách, Diệp Lạc Dao trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế ngăn bên cạnh, bốn mắt nhìn nhau với Nhiễm Cảnh đang kéo tay cậu.
Ánh mắt Nhiễm Cảnh vừa kinh ngạc mà nghi ngờ: "?"
Diệp Lạc Dao hắng giọng: "Em...... Các anh......"
【 Nhất thời mình vẫn chưa nghĩ ra được lý do chính đáng a a a a a —— 】
Diệp Lạc Dao trong lòng gào thét nhưng trên mặt lại không lộ, sau đó tầm mắt xoay chuyển, đột nhiên cảm thấy người đối diện có chút quen.
Tần Diệu buông cốc rượu xuống, buồn cười đối diện với Diệp Lạc Dao.
1 giây sau, hai mắt Diệp Lạc Dao đột nhiên sáng bừng: "Tần tổng! Thật trùng hợp, anh lại cũng ở đây à?"
Lời này sao có thể nói như vậy được?
Tần Diệu bất đắc dĩ: "Cái gì mà tôi cũng ở đây?"
Hắn chỉ tới nói chuyện công việc, làm sao hắn biết Diệp Lạc Dao sẽ tới đây ăn dưa?
Nhưng mà nhìn khuôn mặt tươi cười của nam sinh trước mặt, không hiểu tại sao Tần Diệu bỗng có chút vui mừng kỳ lạ?
Trùng hợp lúc này người Hoắc gia cũng đi tới.
Thấy Tần Diệu cũng ở đây, mẹ Hoắc cười nói: "Cũng thật trùng hợp, dì và lão Hoắc khó có dịp muốn đi uống cốc rượu, không ngờ có thể gặp được hai người."
Mẹ Hoắc và ba Hoắc dù sao cũng là trưởng bối, Tần Diệu và Mạnh Việt đều đứng dậy chào hỏi với bọn họ.
Sau khi nói chuyện đơn giản mấy câu, ba Hoắc dứt khoát nói với phục vụ: "Vậy chúng tôi ngồi ở ghế ngăn đối diện bọn họ."
Cách càng gần, chuyện hay lát nữa cũng sẽ được xem rõ nghe rõ hơn!
Cả nhà vui vẻ ngồi xuống.
Nguy cơ đã được giải trừ, Diệp Lạc Dao kéo cánh tay Nhiễm Cảnh: "Ngồi đi."
Nếu như không phải Mạnh Việt vẫn ở bên cạnh, Tần Diệu ngồi đói diện, Nhiễm Cảnh khẳng định sẽ nhịn không được trợn trắng mắt.
Còn tưởng rằng Diệp Lạc Dao tới cứu ý, kết quả Diệp Lạc Dao vậy mà bảo mình ngồi!
Nhưng Nhiễm Cảnh cũng không tức giận quá lâu, dù sao Diệp Lạc Dao vốn dĩ không biết cảnh ngộ của y.
Nhiễm Cảnh cũng không thể giải thích, chỉ có thể ngồi xuống.
Nghĩ lại, cũng may là có Diệp Lạc Dao tới, y ở chỗ này giả vờ cả một buổi tối, đã mệt từ lâu, hiện tại cũng có thể hơi thả lỏng làm chính mình một chút.
Cả người Nhiễm Cảnh đều thả lỏng, vừa ngồi xuống y liền đặt cốc nước trái cây trước mặt mình sang một bên, cầm ly rượu và chai whisky bên cạnh rót đầy một ly cho mình, lại hỏi Diệp Lạc Dao: "Uống không?"
Diệp Lạc Dao mở to mắt: "Em không uống rượu."
Nhiễm Cảnh nhìn cậu: "Em không uống rượu thì đến quán bar làm gì?"
【 Đương nhiên là tới xem anh gặp bạch nguyệt quang! 】
Diệp Lạc Dao nhỏ giọng ở trong lòng thổ tào.
Nhiễm Cảnh kìm nén cả tối, bây giờ rốt cuộc cũng được làm chính mình, y ngẩng đầu một hơi uống hết nửa ly rượu.
Uống xong y còn thoải mái thở phào một hơi, không hề quan tâm đến ánh mắt thường xuyên phóng tới của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao cực kỳ muốn cười:
【 Cho nên đây mới là tính cách chân thật của Nhiễm Cảnh? 】
【 Làm mình có hơi bất ngờ...... 】
Nghĩ rồi Diệp Lạc Dao lại nhìn sang Mạnh Việt ở bên cạnh, vừa nhìn, Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa không nhịn được cười:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, trời ạ, mặt Mạnh Việt đều thối hết rồi —— 】
【 Vậy là hắn biết tính cách chân thật của Nhiễm Cảnh? 】
Diệp Lạc Dao càng nghĩ càng thấy có khả năng.
【 Nếu như không biết, Mạnh Việt cũng không thể gửi Nhiễm Cảnh đi học diễn xuất được. 】
【 Mạnh Việt chắc là hiểu Nhiễm Cảnh quá rồi! 】
Diệp Lạc Dao nhịn cười đến khó chịu, khóe miệng Tần Diệu cũng không khỏi cong lên.
Tầm mắt của người Hoắc gia ở bàn bên cạnh thỉnh xuyên liếc sang bàn bên này.
Nhìn bộ dáng của Nhiễm Cảnh tưởng chừng là học sinh ngoan ngoãn, không ngờ y vậy mà uống rượu giỏi như vậy.
Nồng độ của bình rượu kia chắc không thấp?
Mẹ Hoắc nhỏ giọng cảm khái: "Quả nhiên nhìn người đừng nhìn qua vẻ bề ngoài."
Hoắc Yến đặc biệt hiểu chuyện: "Dù sao cũng đang diễn mà."
Nói không chừng bộ quần áo trên người và kiểu tóc của Nhiễm Cảnh đều dựa theo bạch nguyệt quang, không có chút liên quan nào đến tính cách của y.
Hoắc Cảnh Hoắc Trạch gật đầu tán đồng.
"Vậy em muốn uống chút gì đó không?" Tần Diệu cười xong, đưa menu cho Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao cầm menu xem mấy lượt, quả nhiên toàn là rượu.
【 Quán bar ngoại trừ dưa và rượu ra thì không còn thứ gì khác để ăn à! 】
Tần Diệu nghe xong buồn cười: "Nếu không gọi cho em cốc nước ép?"
Diệp Lạc Dao đặt menu sang một bên, gật đầu: "Được."
Tần Diệu giúp Diệp Lạc Dao gọi đồ uống, lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Cả nhà bọn hon ăn xong mới đi xem thi đấu, nhưng lúc này cũng có chút đói rồi.
Diệp Lạc Dao nói: "Nhưng trên thực đơn chẳng phải không có đồ ăn sao?"
Tần Diệu nói: "Tôi bảo trợ lý đến một nhà hàng tư nhân cách đây không xa, làm xong đưa qua đây, các cậu muốn ăn gì không?"
Mạnh Việt dẫn đầu mở miệng: "Tôi không."
Tâm tình của hắn bây giờ rất không tốt.
Đương nhiên, người có mặt cũng sẽ không quan tâm đến tâm tình của Mạnh Việt.
Diệp Lạc Dao vui vẻ gọi mấy món mà mình muốn ăn, còn không quên hỏi Nhiễm Cảnh: "Ăn tôm hùm đất không!"
Nhiễm Cảnh không chút do dự gật đầu: "Ăn!"
Tối nay đột nhiên nhận được lời mời của Mạnh Việt, y còn chưa ăn cơm!
Động tác của trợ lý rất nhanh, không lâu sau liền giao mấy món ăn đã đặt tới, Tần Diệu làm việc cẩn thận, còn không quên đặt một phần cho người Hoắc gia ở bàn bên cạnh, lấp đầy hai bàn.
Nhìn tôm hùm đất, đồ nướng trên bàn, chân mày của Mạnh Việt gần như kẹp chết được ruồi.
Mà Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh giống như không nhìn thấy, bọn họ ăn đặc biệt vui sướng.
Nhiễm Cảnh vừa ăn vừa uống rượu, thậm chí không thèm nhìn Mạnh Việt một cái, Mạnh Việt nhất thời càng không vui hơn.
Vị trí ngồi này của Diệp Lạc Dao, muốn nhìn vẻ mặt của Mạnh Việt phải cố ý quay đầu sang, không được tiện lắm.
Vì thế Diệp Lạc Dao dứt khoát đứng dậy, đi tới bên cạnh Tần Diệu, hất hất đầu với Tần Diệu.
Tần Diệu buồn cười dịch vào bên trong chừa ra một chỗ.
Diệp Lạc Dao lại ngồi xuống, vừa ăn đồ nướng nói chuyện vừa tiếp tục quan sát vẻ mặt của Mạnh Việt.
Không thể không nói, ngồi đối diện xác thật có thể quan sát kỹ hơn.
Mỗi khi Nhiễm Cảnh làm một số động tác phá hủy nhân thiết, Diệp Lạc Dao có thể nhìn thấy biểu cảm đặc sắc trên mặt Mạnh Việt.
Khi Nhiễm Cảnh uống xong một ly rượu, lại cầm bình rượu lên định rót cho mình ly thứ hai, mặt Mạnh Việt rốt cuộc cũng tối sầm.
Ngay khi Mạnh Việt đưa tay định ngăn Nhiễm Cảnh lại, Diệp Lạc Dao đột nhiên nói:
【 10 giờ rồi! Bạch nguyệt quang chắc sắp lên sân khấu rồi?! 】
Người có thể nghe thấy tiếng lòng của Diệp Lạc Dao cùng dừng đột tác.
Tần Diệu cũng không nhịn được ngẩng đầu, tầm mắt nhìn quanh.
Đại sảnh lúc này không có nhiều người, chỉ có có mấy bàn có người.
Nhìn một vòng, Tần Diệu thu hồi tầm mắt.
Không nhìn thấy có người đi vào.
Hoắc Yến nhìn Hoắc Trạch.
Hoắc Trạch cũng lắc đầu.
Hắn không thấy có người nào đi qua bên này.
Thậm chí hiện tại cả quán bar không có bao nhiêu người, ngoại trừ hai bàn bọn họ chỉ có một bàn trước ghế ngăn bọn Tần Diệu.
Hoắc Trạch thậm chí có chút hoài nghi phải chăng Diệp Lạc Dao đã nhớ sai thời gian rồi không, thật sự là 10 giờ tối?
Diệp Lạc Dao chắc không nhớ lầm thời gian đâu đúng không?
Lại nhìn sang bàn bên cạnh.
Mạnh Việt đã ngăn Nhiễm Cảnh đang định tiếp tục rót rượu, sắc mặt hắn rất khó coi, cố gắng áp chế cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói: "Đủ rồi."
Nhiễm Cảnh thấy rượu và ly rượu bị lấy đi, có chút cạn lời, nhưng y vẫn nhớ người trước mặt là ông chủ của mình, ông chủ không cho uống rượu, y có thể làm được gì?
Vừa hay Nhiễm Cảnh cũng uống đủ rồi, dứt khoát đứng dậy nói với Diệp Lạc Dao: "Anh đi rửa tay, em muốn đi cùng không?"
Lúc này Diệp Lạc Dao đang thắc mắc.
Cậu nhớ rất rõ, thời gian ghi trong tiểu thuyết là 10 giờ, bạch nguyệt quang gặp được Nhiễm Cảnh.
Hiện tại sắp tới 10 giờ 01 phút rồi.......
Trùng hợp Diệp Lạc Dao cũng muốn rửa tay, trực tiếp đứng dậy theo.
Hai người đi về phía nhà vệ sinh, đúng lúc đi qua bàn phía trước.
Khi đi ngang qua, Diệp Lạc Dao đưa mắt nhìn sang, vừa nhìn cậu lập tức mở to con ngươi:
【 Bạch nguyệt quang! Anh ta cư nhiên trốn ở đây! 】
【 Mình chắc chắn không nhìn lầm, chính là anh ta! 】
Toàn thể người Hoắc gia/Tần Diệu: "!!!"
Cho nên bạch nguyên quang tới quán bar từ lâu, chỉ là đến 10 giờ bạch nguyệt quang và thế thân mới gặp nhau lần đầu tiên?
Nhiễm Cảnh đi rất nhanh, vài bước đã đi qua ghế ngăn này.
Diệp Lạc Dao lùi lại phía sau hai bước, cho nên khóe mắt cậu có thể thấy rõ ánh mắt của một người đàn ông dán chặt lên người Nhiễm Cảnh.
Diệp Lạc Dao đặc biệt kích động:
【 A a a a a a a, gặp nhau rồi! Vậy tiếp theo phải chăng là tiết mục bắt chuyện?! 】
Trong chớp mắt, Diệp Lạc Dao muốn trực tiếp kéo Nhiễm Cảnh lại.
Nhưng nháy mắt cậu lại đè xúc động này xuống.
【 Không được không được, không thể ngăn Nhiễm Cảnh. 】
【 Tuy bạch nguyệt quang đã chú ý tới Nhiễm Cảnh, vậy tiếp đó anh ta chắc chắn sẽ chủ động xuất kích, mình đợi là được. 】
Diệp Lạc Dao tăng nhanh bước chân, thúc giục Nhiễm Cảnh: "Đi nhanh chút đi."
Nhiễm Cảnh kỳ quái: "Đi nhanh như vậy làm gì?"
Mặc dù miệng nói như vậy nhưng Nhiễm Cảnh vẫn phối hợp gia tăng bước chân.
Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh tới phòng rửa tay,
Những người có mặt, ngoại trừ mạnh Việt, suy nghĩ của bọn họ đều bay đến hàng ghế trước mặt bọn Tần Diệu.
Hình như lúc bọn họ đi vào, gian ghế ngăn kia có người?
Hoắc Yến nhìn Hoắc Trạch.
Hoắc Trạch lắc đầu: "Em không để ý!"
Lúc hắn vào đặt toàn bộ sự chú ý lên người Nhiễm Cảnh và Mạnh Việt, ai còn hơi đâu để ý mấy loại chuyện nhỏ này?
Ba Hoắc mẹ Hoắc cũng gật đầu.
Bởi vì Diệp Lạc Dao không nhắc nhở nên bọn họ cũng không chú ý, không biết nhóm người bạch nguyệt quang đến khi nào.
Nhưng nhìn kỹ thì gian ghế ngăn kia của bọn bạch nguyệt quang hình như có đến ba bốn người?
Cho nên rốt cuộc người nào là bạch nguyệt quang?
Mọi người đều có chút tò mò, nhưng lại kiềm chế chỉ nhìn vài lần rồi thu hồi tầm mắt.
Bây giờ không phải lúc đánh rắn động cỏ!
Dù sao Diệp Lạc Dao cũng vừa nói, bạch nguyệt quang sẽ chủ động xuất kích, bọn họ đợi là được không phải sao?
Vì thế thời gian mấy phút tiếp đó, biến thành mấy phút dài nhất trong buổi tối ngày hôm nay.
Hoắc Trạch thậm chí còn cảm thấy mấy phút này còn dài hơn thời gian trận đấu cuối cùng của hắn!
Cuối cùng, bọn họ lại nghe thấy giọng nói của Diệp Lạc Dao.
【 A a a, bạch nguyệt quang lại nhìn về phía này rồi! Quả nhiên, anh ta đối với Nhiễm Cảnh chính là vừa gặp đã yêu! 】
Người Hoắc gia ngẩng đầu nhìn, liền thấy Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh đã rửa tay xong đi về phía bên này.
Đường nhìn lại tình cờ rơi xuống hàng ghế ngăn trước mặt, quả nhiên nhìn thấy một người đàn ông hơi nghiêng đầu.
Tầm mắt của Tần Diệu rơi trên người người đàn ông, có chút kinh ngạc.
Hoắc Cảnh lúc này cũng thu hồi tầm mắt, hạ thấp giọng nói: "Con biết cậu ta."
Người Hoắc gia đồng thời nhìn hắn.
Hoắc Cảnh nhỏ giọng nói: "Cậu ta tên Sở Thừa, vốn dĩ là con trai Cố gia, sau này mẹ hắn và ông Cố ly hôn, hắn theo mẹ ra nước ngoài, đổi sang họ Sở, tên Sở Thừa."
Được sự nhắc nhở của Hoắc Cảnh, những người khác cũng nhớ ra.
Mẹ Hoắc là người đầu tiên nói: "Hình như cùng Tần gia......"
Ba Hoắc gật đầu: "Đúng, Cố gia chính là nhà mẹ ruột của Tần Diệu. Tính ra, Sở Thừa còn phải gọi Tần Diệu một tiếng anh họ."
Tần Diệu cũng không ngờ vậy mà sẽ nhìn thấy Sở Thừa ở chỗ này.
Có lẽ do tầm mắt của hắn dừng lại quá lâu, Sở Thừa ở đối diện nhận ra cũng nhìn sang.
Đối điện tầm mắt, Tần Diệu dẫn đầu nở nụ cười.
Sở Thừa cũng mỉm cười, quay đầu nói với người bạn bên cạnh mấy câu, cầm ly rượu lên đi về phía bên này.
Trùng hợp đụng phải Diệp Lạc Dao và Nhiễm Cảnh đi qua.
Ánh mắt của Sở Thừa tự nhiên rơi trên người Nhiễm Cảnh.
Cố tình Nhiễm Cảnh lại không nhận ra được điều gì, tiếp tục đi về phía trước.
Trái tim của Diệp Lạc Dao thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.
【 A a a, ánh mắt của bạch nguyệt quang rõ ràng như vậy, nhưng Nhiễm Cảnh vẫn chưa phát hiện ra! 】
【 Nhưng mà bạch nguyệt quang định trực tiếp qua bắt chuyện à? 】
Diệp Lạc Dao đi tới ngồi xuống bên cạnh Tần Diệu.
Liền thấy Sở Thừa cầm ly rượu đi tới trước mặt cậu.
Đồng từ của Diệp Lạc Dao run lên.
【 A? Đại ca, anh đang làm gì vậy....... 】
Diệp Lạc Dao còn chưa kịp tiếp tục kinh ngạc liền nghe thấy bên cạnh Tần Diệu mở miệng nói: "Về nước khi nào?"
Sở Thừa cầm ly rượu cụng ly với Tần Diệu, cười nói: "Vừa về, lâu rồi không gặp, anh họ."
Trái tim vừa treo lên của Diệp Lạc Dao chậm rãi rơi xuống.
Cậu đưa tay vỗ vỗ lồng ngực của mình, không nhịn được ở trong lòng kêu gào:
【 Làm mình giật mình! 】
Người Hoắc gia ngồi bàn bên suýt nữa không nhịn được cười.
Hoắc Trạch che mặt, bải vai run run: "Có phải Diệp Lạc Dao có chút tự luyến quá rồi không!"
Hoắc Yến nhướng mày: "Đã nói rồi, em ấy chính là là một đứa cuồng tự luyến."
Mẹ Hoắc quở trách nhìn hai anh em: "Tiểu Dao cũng không biết Sở Thừa và Tần Diệu có quen biết!"
Một giây trước còn nói Sở Thừa đến để bắt chuyện Nhiễm Cảnh, một giây sau liền đi tới trước mặt Diệp Lạc Dao.
Đổi thành người khác ai mà không bị dọa giật mình?
Hoắc Trạch và Hoắc Yến đương nhiên biết điều này.
Nhưng điều này không ngăn được bọn họ cười ngạo Diệp Lạc Dao một phen!
Dù sao hai người anh trai này, không ít lần bị Diệp Lạc Dao cười nhạo.
Huề vốn!
Lại nhìn Diệp Lạc Dao, cậu thật sự bị dọa giật mình.
Thậm chí quên mất phải nhìn biểu cảm của Mạnh Việt đầu tiên, sau khi nghe thấy ding dang leng keng vang lên, Diệp Lạc Dao mới ngẩng đầu nhìn Mạnh Việt.
Tốc độ đi tới của Sở Thừa quá nhanh, dáng vẻ tự nhiên, trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Tần Diệu, mỉm cười cùng hắn ôm nhau cụng ly.
Cho đến khi Sở Thừa và Tần Diệu tách ra, ánh mắt của Mạnh Việt mới rơi trên mặt Sở Thừa.
Vừa nhìn, Mạnh Việt trực tiếp đông cứng ngay tại chỗ.
Khuôn mặt này hắn đã quá quen thuộc, xuất hiện trong vô số đêm trằn trọc không ngủ của hắn.
Mạnh Việt cũng quên mất mình đã chờ đợi bao lâu, mong chờ bao lâu có thể gặp lại anh lần nữa.
Chính vào thời khắc này, Sở Thừa không có chút phòng bị nào xuất hiện trước mặt hắn.
Mạnh Việt quá kích động trực tiếp đứng dậy, thậm chí không để ý ly rượu trước mặt bị mình đánh đổ.
Nhiễm Cảnh cũng không chú ý nên rượu trong ly đổ ra ngoài làm ướt áo sơ mi của y.
Chân mày Nhiễm Cảnh đột nhiên cau lại, lúc ngẩng đầu y cũng sững sờ.
Diệp Lạc Dao nhìn phản ứng của hai người, chậm rãi bật cười.
【 Ha ha ha ha, xem ra Nhiễm Cảnh cũng nhận ra Sở Thừa! 】
【 Nhiễm Cảnh là một thế thân chuyên nghiệp, cho nên dù Mạnh Việt không cho ảnh xem tư liệu ảnh của Sở Thừa, Nhiễm Cảnh cũng sẽ bí mật tìm hiểu về người tên Sở Thừa này, chỉ vì muốn ở trước mặt Mạnh Việt diễn giống hơn một chút. 】
【 Làm cho Mạnh Việt vui vẻ thì tiền lương ảnh nhận được càng nhiều. 】
【 Nhưng chắc Nhiễm Cảnh cũng không ngờ, anh ấy sẽ nhìn thấy bạch nguyệt quang ở đây đúng không! 】
Biểu cảm bình tĩnh của Nhiễm Cảnh khó có dịp có chút nứt vỡ.
Diệp Lạc Dao ngồi đối diện hai người, mắt nhìn Nhiễm Cảnh một lúc, lại nhìn sang Mạnh Việt một lúc, rất vui vẻ.
【 Như vậy xem ra, người luống cuống nhất vẫn là Mạnh Việt! 】
【 Dù sao bạch nguyệt người ngày nhớ đêm mong nhiều năm như vậy, kết quả người ta khó khăn lắm mới về nước lại bắt gặp anh dẫn thế thân đi bar uống rượu chậc chậc chậc ———— 】
Tiếng động khi ly rượu đổ trên bàn rất lớn, Sở Thừa vốn đang nói chuyện với Tần Diệu, nghe thấy tiếng động hắn lúc này mới quay đầu nhìn sang.
Diệp Lạc Dao đột nhiên càng thêm kích động:
【 A a a a a, bạch nguyệt quang nhìn sang rồi, cho nên hắn sẽ làm như thế nào đây! 】
Sau đó người của hai bàn liền nghe thấy rõ ràng Sở Thừa mở miệng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Diệp Lạc Dao đi theo đường nhìn của Sở Thừa mà nhìn sang, sau đó khóe miệng điên cuồng nhếch lên:
【 Ha ha ha, người mà Sở Thừa hỏi là Nhiễm Cảnh! Người hắn nhìn là Nhiễm Cảnh! Không phải chứ, không phải chứ! Sở Thừa, anh chẳng lẽ không nhìn thấy Mạnh Việt bên cạnh Nhiễm Cảnh sao? 】
Diệp Lạc Dao ở trong lòng kích động.
Nhiễm Cảnh hiển nhiên cũng không ngờ Sở Thừa sẽ hỏi mình, y hơi cụp mắt xuống liếc nhìn Mạnh Việt bên cạnh, nhất thời cũng không biết mình nên trả lời hay không.
Ai ngờ, vào thời điểm này, Sở Thừa bỗng đặt ly rượu của mình xuống, sau đó đưa tay rút ra mấy tờ khăn giấy sạch trong hộp giấy bên cạnh, đưa đến trước mặt Nhiễm Cảnh: "Lau chút đi, mặc dù trời không lạnh nhưng nhiệt độ trong bar vẫn rất thấp, hay là để tôi gọi người đưa cậu đi đổi quần áo?"
Diệp Lạc Dao hơi hít một hơi khí lạnh, sau đó lặng lẽ nhìn vẻ mặt của Mạnh Việt.
Quả nhiên, sắc mặt của Mạnh Việt trực tiếp tối sầm.
Diệp Lạc Dao cũng không nhịn được cười, hơi nghiêng đầu cố gắng đè khóe miệng của mình xuống, không để nó nhếch lên.
【 Không thể cười, không thể cười, nếu cười thì quá thiếu đạo đức! 】
【 Ai có thể ngờ, lần đầu tiên bạch nguyệt quang và Mạnh Việt gặp mặt, sự chú ý lại đặt toàn bộ lên người thế thân, còn không nhìn Mạnh Việt một cái! 】
Nhiễm Cảnh nào dám đi cùng Sở Thừa.
Áp suất thấp trên người Mạnh Việt càng ngày càng nặng, y chỉ có thể căng da đầu nhận khăn giấy từ Sở Thừa, thấp giọng nói câu cảm ơn.
Khóe miệng đẹp trai của Sở Thừa cong lên: "Không có gì."
Mạnh Việt lúc này không chịu được nữa.
Trọn vẹn một phút trôi qua kể từ lúc Sở Thừa xuất hiện ở nơi này, nhưng trong thời gian một phút này, cậu ấy thậm chí không nhìn mình một cái! Chỉ quan tâm đến người không hề quan trọng.
Nội tâm Mạnh Việt đột nhiên có chút khẩn trương.
Không phải chứ?
Chẳng lẽ Sở Thừa nhận ra Nhiễm Cảnh là thế thân mình nuôi bên người?
Mạnh Việt mở miệng, muốn giải thích nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Dù sao đây cũng là sự thật, Nhiễm Cảnh chính là thế thân hắn nuôi ở bên người.
Cho nên Sở Thừa đang cố ý?
Cậu ấy tức giận, vì vậy mới không nhìn mình.......
Vừa nghĩ đến khả năng này, trong lòng Mạnh Việt khó chịu như thể dao đâm một nhát.
Tay đặt bên hông của Mạnh Việt siết chặt, mấy giây sau mới hít sâu một hơi, đè nén sự chua sót trong lòng mình, khó khăn mở miệng nói: "Sở Thừa, đã lâu không gặp."
Nhiễm Cảnh nhận khăn giấy mà Sở Thừa đưa cho, bắt đầu lau đi vết rượu trên người.
Mà ánh mắt của Sở Thừa từ đầu đến cuối đều đặt trên người Nhiễm Cảnh.
Nghe thấy giọng nói này, Sở Thừa mới giương mắt lên, đầu tiên là anh nhìn Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao ngồi bên cạnh Tần Diệu, hơi nghiêng mặt với Tần Diệu.
Ánh mắt ôn nhu của Tần Diệu rơi trên người cậu, hai người đều không nhìn anh.
Xem ra không phải cậu ấy.
Vì thế Sở Thừa chuyển tầm mắt lên người người đàn ông cuối cùng trên bàn.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí đột nhiên vô cùng an tĩnh.
Diệp Lạc Dao lại lặng lẽ ngẩng đầu lên, không nhìn được gào thét:
【 A a a a, mình khẩn trương thay bọn họ luôn rồi! 】
Không sai!
Toàn thể người nhà Hoắc gia cũng rất kích động.
Một giây sau đó, mọi người nghe Sở Thừa dùng giọng điệu đầy nghi hoặc hỏi: "Xin hỏi —— anh là?"
Vừa dứt lời, con ngươi của tất cả mọi người đều bỗng dưng trừng lớn.
Đợi đã.
Bọn họ vừa nghe thấy cái gì?
Sở Thừa không nhận ra Mạnh Việt à?!
Diệp Lạc Dao không nhịn nổi nữa, ở trong lòng cười điên:
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha xin hỏi anh là ai? 】
【 Ha ha ha ha ha ha Mạnh Việt trợn tròn mắt luôn rồi! Ha ha ha ——— 】
【 Ai có thể ngờ, bạch nguyệt quang thật sự không nhận ra Mạnh Việt, mình nhịn không nổi nữa....... 】
【 Cho nên cái này gọi là: Anh đặt em trong tim, em đạp anh vào trong cống? 】
Hoắc Trạch không nhịn được, phát ra tiếng người thiếu đạo đức đầu tiên của hôm nay: "Ha ha ha ha ha ——."
——————
Sau truyện này chắc tui tiền đình với mấy cái tên quá:( gì mà quá trời tên sao tui nhớ được bây giờ, không liệu đã là may lắm rồi