Chương 63: Một vở kịch hay
Hai giọng nói vừa dứt, trường quay đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian duy trì mấy giây, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ dòng sông ngoài cửa sổ không xa.
Lê Tư Viễn nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi Tống Triết Hàm.
Khóe miệng Tống Triết Hàm hàm chứa ý cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy tia mơ hồ trong mắt đối phương.
Lưu Nghiên càng hoang mang hoảng sợ hơn.
Hiện tại chẳng phải chỉ có cô và Tiền Duyệt là hai nữ khách mời duy nhất còn sót lại hay sao?
Sở dĩ cô không chọn phòng xép trên tầng hai là vì thấy Tiền Duyệt luôn hưng phấn bừng bừng, cho nên cô mới không lên tiếng.
Nghĩ rằng hiện tại bọn họ đều đang ở tầng một, Tiền Duyệt chắc có thể chọn được căn phòng vừa ý rồi?
Kết quả Tiền Duyệt có được căn phòng mà mình vừa ý, nhưng người cô ấy chọn không phải mình, mà là ————
Một nam nghệ sĩ có quan hệ tốt?
Vậy nếu Du Bạch đồng ý, vậy mình chẳng phải chỉ có thể ở chung một phòng với Hạ Dương?
Sắc mặt Lưu Nghiên lập tức có vài phần sợ hãi.
Đừng mà!
Ai đó có thể cứu cô không!
Lưu Nghiên đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên phát hiện tay áo mình bị kéo nhẹ một cái.
Tống Triết Hàm cho cô một ánh mắt.
Lưu Nghiên tức khắc ngầm hiểu, mím môi sau đó theo tầm mắt của Tống Triết Hàm nhìn ba người trước mặt.
Càng nhìn Lưu Nghiên càng thêm kinh hãi.
Không phải chứ?
Vẻ mặt của các khách mời có mặt rất đặc sắc, mà làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp càng đặc sắc hơn.
Tiền Duyệt và Hạ Dương vừa dứt lời, làn đạn toàn là "???" bay qua.
"A?"
"Hạ Dương nói cậu ấy và Du Bạch ở chung một phòng thì tôi có thể hiểu được, nhưng Tiền Duyệt không phải là nữ khách mời sao?"
"Đúng vậy, cho dù là bạn bè có quan hệ rất tốt, nhưng bọn họ dù gì cũng là người khác giới, nên tránh bị nghi ngờ không phải sao?"
"Đợi đã, tôi nhớ hình như lúc ở khu vui chơi, khi Tiền Duyệt và Du Bạch gặp mặt còn ôm nhau một cái đúng không?"
"Chẳng lẽ ——— Tiền Duyệt thích Du Bạch?!"
Một câu nói khơi dậy ngàn cơn sóng.
Làn đạn lập tức vui như hoa nở.
"Không thể không nói, thật sự rất có khả năng!"
"Khó trách! Tôi đã nói tại sao buổi chiều mặt Diệp Lạc Dao lại có vẻ ẩn ý mà nhìn bọn họ, vậy là Diệp Lạc Dao đã sớm biết rồi đúng không?"
Nhắc tới Diệp Lạc Dao, khán giả ăn dưa trong phòng trực tiếp nhanh chóng quan sát biểu cảm của Diệp Lạc Dao.
Vừa nhìn cư dân mạng liền vui vẻ.
"Diệp Lạc Dao cậu hay lắm, cậu quả nhiên lại đang ăn dưa!"
Diệp Lạc Dao vốn dĩ đứng sau lưng ba người, sau khi nghe thấy Hạ Dương và Tiền Duyệt đồng thanh, cậu vội vàng thay đổi vị trí, hiện tại đang đứng đối diện ba người.
Từ góc độ này của Diệp Lạc Dao, trùng hợp có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt của mỗi người.
Trong sự im lặng kéo dài mấy giây, Tiền Duyệt là người lúng túng nhất.
Mặc dù cô đưa ra đề nghị muốn ở cùng phòng với Du Bạch xác thật đang có tư lợi của bản thân, nhưng cô cũng rõ, hiện tại còn đang ghi hình, nếu cô thật sự ở chung một phòng với Du Bạch, có lẽ không cần anti-fan của cô tung tin bẩn, anh trai cô sẽ gọi điện thoại thể hiện tình cảm mãnh liệt trước.
Cho nên Tiền Duyệt nói câu này, chủ yếu là vì nảy sinh ý định trêu chọc Du Bạch.
Câu và Du Bạch ở bên nhau lâu như vậy, cô muốn xem thử sau khi mình nói câu này, Du Bạch sẽ có phản ứng thế nào.
Chẳng lẽ là bị mình dọa sợ?
Hơn nữa quan trọng hơn là, Tiền Duyệt nói như vậy, xác thật chứa đựng ý định âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Chỉ là Tiền Duyệt không ngờ tới, Hạ Dương vậy mà lại đồng thanh liên tiếng với mình.
Sau khi âm thanh vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Tiền Duyệt là muốn cười, nhưng ngay lúc cô đang định trêu chọc Du Bạch, ngẩng đầu lên đột nhiên bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng của Hạ Dương.
Nội tâm Tiền Duyệt lập tức thịch một tiếng.
Cô chỉ đang nói đùa thôi mà?
Tại sao Hạ Dương lại dùng ánh mắt này nhìn mình?
Mặc dù cô nhanh chóng dời tầm mắt nhưng trực giác của một người với tư cách là diễn viên nói với cô, cô tuyệt đối không nhìn nhầm.
Trong ánh mắt vừa nhìn cô của Hạ Dương, không chỉ có lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một loại thù địch nhàn nhạt.
Trước đó Tiền Duyệt chưa từng hợp tác cùng Hạ Dương, lần trước bọn họ gặp mặt coi như khá vui vẻ.
Nhưng sau khi cô và Du Bạch ở bên nhau, cũng nhiều lần nghe thấy cái tên Hạ Dương từ miệng Du Bạch.
Tiền Duyệt biết Hạ Dương và Du Bạch là anh em tốt, bạn tốt.
Nhưng tại sao anh em tốt, bạn tốt lại dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn mình?
Trong suy nghĩ không chịu không chế nảy lên trong lòng Tiền Duyệt, sắc mặt cô lập tức có chút khó coi.
Lại nhìn Hạ Dương, sắc mặt cô lúc này cũng không khá hơn chút nào.
Vừa rồi ở khu vui chơi khi Tiền Duyệt nhào tới ôm Du Bạch, Hạ Dương đã rất không vui rồi.
Nhưng dù sao khi đó bọn họ còn đang quay chương trình, y không thể nổi giận.
Hơn nữa giống như Tiền Duyệt đã nói, cô và Du Bạch là bạn bè rất tốt, Hạ Dương cũng biết chuyện này.
Nếu y thật sự vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận với Du Bạch, trái lại chứng minh y hẹp hòi.
Hạ Dương cảm thấy mình không cần ghen ghét vì một người bạn tốt của đối tượng yêu đương, cho nên dù buổi chiều rất để ý nhưng y vẫn nhẫn nhịn cảm xúc.
Định đợi đến lúc không có người, nói chuyện với Du Bạch về vấn đề này.
Không phải nói hy vọng Du Bạch đến lúc đó xa lánh Tiền Duyệt, mà là hy vọng Du Bạch giữ một khoảng cách thích hợp với Tiền Duyệt.
Nhưng Hạ Dương không ngờ tới, sự nhường nhịn khoan dung của mình, kết quả đổi lại chính là ngày càng táo bạo của Tiền Duyệt!
Hơn nữa cũng chính trong khoảnh khắc này, Hạ Dương đột nhiên nhận ra điều gì không đúng.
Dù mối quan hệ giữa Tiền Duyệt và Du Bạch có tốt đến đâu thì cô vẫn là một cô gái.
Con gái luôn dè dặt thận trọng, cộng thêm Tiền Duyệt còn là một nữ nghệ sĩ đang trong thời kỳ đang lên, cô tuyệt đối không thể hủy đi tương lai chỉ vì muốn ở chung một phòng với một người bạn khác giới.
Câu nói này, khả năng rất lớn là Tiền Duyệt nói đùa.
Nhưng cũng chính vì vậy, mới chứng tỏ chuyện này càng kỳ lạ hơn.
Giữa bạn bè bình thường, sẽ nói đùa một cách ái muội như vậy sao?
Trừ phi ———
Chí ít trong mắt Tiền Duyệt, quan hệ giữa cô và Du bạch không bình thường.
Thậm chí có khả năng đã vượt quan ranh giới nam nữ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Dương hoàn toàn trở nên khó coi.
Nhưng y cũng chỉ lạnh lùng nhìn Tiền Duyệt, không làm khó cô, mà chỉ ánh mắt lạnh nhạt chờ Du Bạch giải thích.
Hạ Dương không tin, không có sự nhượng bộ của Du Bạch, Tiền Duyệt sao có thể to gan như vậy?
Diệp Lạc Dao quan sát cẩn thận, có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng bọn họ qua từng biểu cảm nhỏ trên mặt hai người, lập tức có chút không nhịn được.
【 Không ngờ hai người Hạ Dương và Tiền Duyệt đều rất nhạy bén, một câu nói thôi bọn họ vậy mà phát hiện ra điều bất thường. 】
【 Hì hì, mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây! 】
【 Du Bạch, đến lượt anh rồi! Í ——— 】
Diệp Lạc Dao đột nhiên kéo dài âm điệu, sau đó hơi lùi về sau một bước.
Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng:
【 Sao Du Bạch lại đổ mồ hôi nữa rồi? Cho dù căng thẳng cũng không thể chảy mồ hôi lạnh cả ngày đúng không? Tôi thấy anh chắc chắn cũng có chút hư nhược rồi. 】
Tần Diệu lập tức không nhịn được cười.
Hoắc Yến cũng muốn cười, nhưng thời điểm hiện tại hiển nhiên không thể cười, bằng không sự chú ý của mọi người chắc sẽ chuyển sang người hắn, đến khi đó bọn họ phải xem Tu La tràng thế nào?
Hắn hắng giọng, theo Diệp Lạc Dao cũng lùi về sau mấy bước, tầm nhìn lập tức rộng hơn.
Lại nhìn Du Bạch đang đứng giữa hai người, hắn lúc này thật sự có chút hoảng loạn.
Du Bạch thế nào cũng không nghĩ tới, Tiền Duyệt và Hạ Dương sẽ đồng thời mở miệng nói muốn chung phòng với hắn.
Nói đùa gì vậy?!
Hiện tại vẫn đang quay chương trình, Hạ Dương ở chung phòng với mình cũng được, còn Tiền Duyệt chạy tới tham gia náo nhiệt làm gì?
Cô có biết sau khi cô nói câu này ra khỏi miệng, sẽ bị cư dân mạng và các fans diễn giải như thế nào không?
Hơn nữa quan trọng nhất là ———
Hạ Dương đứng cạnh mình, vô cùng mẫn cảm.
Sau một hồi hoảng loạn, Du Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không được, hắn hiện tại tuyệt đối không thể hoảng loạn.
Buổi chiều khi ở khu vui chơi Hạ Dương đã có chút không vui rồi, nếu trong thời điểm này Du Bạch lộ ra một tia sơ hở nào, vậy thật sự xong đời.
Cũng chính lúc này, Du bạch đột nhiên thấy hối hận vô cùng, tại sao mình nhất quyết tới tham gia chương trình này chỉ vì trút giận?
Không chỉ bị Diệp Lạc Dao khịa lại khi ở trên xe bus, kết quả khách mời phi hành kỳ này còn là Hạ Dương và Tiền Duyệt.
Nếu sớm biết thì Du Bạch đã không tới rồi, đây chẳng phải là tự mình tìm chuyện cho mình hay sao?
Nhưng hiện tại có nghĩ nhiều thế nào cũng vô dụng, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải vỗ về hai người trước mặt này trước đã.
Thời gian Du Bạch suy nghỉ cũng chỉ qua mấy giây ngắn ngủi.
Hắn nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn Tiền Duyệt: "Sao em lại muốn chung phòng với anh? Chúng ta bây giờ còn lại hai nam khách mời và hai nữ khách mời, anh chắc chắn phải ở chung một phòng với Hạ Dương, em đừng để Lưu Nghiên phải khó xử."
Lưu Nghiên: "........"
Tuy cô thật sự có chút khó xử, nhưng cô không phải mắt mù.
Ngoài ra đã ghi hình hai số cùng mọi người rồi, tuy radar của Lưu Nghiên không bằng nhóm người Diệp Lạc Dao, nhưng cũng đã bắt đầu bồi dưỡng năng lực quan sát qua lời nói hành động của mình.
Lúc này Lưu Nghiên biết mình tốt nhất không nên mở miệng, nhưng thật sự không nhịn được, về phần lời căn dặn của người đại diện lúc này đã bị cô ném thẳng ra sau đầu, cười nói: "Cũng không phải đặc biệt khỏ xử, dù sao phòng mà tổ chương trình chuẩn bị cho chúng ta là phòng xép, tôi và Hạ Dương một người một phòng cũng không có vấn đề gì."
Lời vừa dứt, Diệp Lạc Dao không nhịn được, cười một tiếng.
【 Không phải chứ, bây giờ Lưu Nghiên cũng biết nói chuyện rồi à! 】
【 Biết nói thì nói nhiều chút! 】
Trên mặt mấy khách mời thường trú đều mang theo ý cười như có như không, sau đó tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà gặp nhìn về hướng ba người bọn họ.
Lưu Nghiên đã nói không vấn đề rồi, cho nên Du Bạch cậu thấy thế nào?!
Mau đưa ra quyết định đi, bọn tôi đều đang đợi đây.
Không chỉ có các khách mời đang đợi trò hay, trên làn đạn cư dân mạng ăn dưa cũng đang xem náo nhiệt.
"Trời ạ, tôi không nghe lầm đấy chứ? Đây là lời Lưu Nghiên sẽ nói?"
"Tham gia ghi hình hai số chương trình, Lưu Nghiên nói chuyện cũng càng ngày càng dễ nghe hơn rồi!"
"Lưu Nghiên chẳng lẽ đi theo học hỏi Câu Sử lão sư của chúng ta?"
"Cũng có khả năng là Diệp Lạc Dao và Lê Tư Viễn!"
"Ha ha ha ha ha mặc kệ là học ai, tôi bây giờ muốn biết Du Bạch tiếp theo phải chọn thế nào!"
"Xem tình huống này, Tiền Duyệt thật sự thích Du Bạch?"
"Khẳng định, nếu không thích, cậu sẽ mở miệng nói muốn chung phòng với một người khác giới sao?"
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng sao tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy? Đặc biệt là Hạ Dương, tôi cảm thấy biểu cảm của cậu ta vô cùng kỳ lạ ———— các cô không cảm thấy cậu ta giống như đổ hũ giấm à?"
Nhìn thấy thanh bình luận này, quần chúng ăn dưa đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn vẻ mặt của Hạ Dương.
Nhìn kỹ, mọi người đều có chút kinh ngạc!
Không thể không thật, thật sự đó!
Hạ Dương nhìn như đang cười nhưng ý cười trong mắt căn bản không chạm tới đáy mắt, tay buông bên người hơi nắm chặt, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn khống chế cảm xúc.
Quan trọng hơn là, ánh mắt y vẫn luôn như có như không mà quét qua Du Bạch, tựa hồ rất để ý Du Bạch.
Mà Du Bạch lúc này, bởi vì nghe được câu nói chấn động kia của Lưu Nghiên, qua mấy giâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Hắn mở miệng, một lúc sau mới nói một câu: "Nhưng mà...... như vậy không ổn lắm? Tôi......."
"Sao lại không ổn?" Tống Triết Hàm không nhịn được, cười nói, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện chợt cảm thấy có chút không thích hợp.
Mà Diệp Lạc Dao dường như biết được Tống Triết Hàm muốn nói cái gì, dẫn đầu bật cười.
【 Mình cảm thấy Chu ca của mình sắp bị bắt nạt rồi. 】
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe Tống Triết Hàm nói: "Khi ghi hình kỳ đầu tiên, Chu ca với tư cách là người có gia đình, chẳng phải cũng ở chung một phòng xép với một nữ khách mời sao?"
Lời vừa dứt, mấy khách mời thường trú đều không nhịn được cười, trực tiếp phá lên cười.
Ngay cả Văn Tương Nguyệt cũng thấy buồn cười quay sang nhìn Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện vừa tủi thân vừa bất lực, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Tống!"
Tống Triết Hàm hắng giọng, nói với Văn Tương Nguyệt: "Chị dâu, em không nói sai đúng không?"
"Không sai." Văn Tương Nguyệt cười tủm tỉm: "Tiểu Tống nói sự thật mà."
Nói xong đến cô cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tử Kiện không dám tin nhìn Văn Tương Nguyệt: "A Nguyệt, em còn cười!"
Văn Tương Nguyệt: "Ha ha ha........ Xin lỗi.... Nhưng thật sự có chút buồn cười ha ha ha ————."
Chính chủ cười vui vẻ như vậy, các khách mời đương nhiên cũng cười lớn tiếng hơn.
Bọn họ thì cười vui vẻ nhưng Du Bạch, Hạ Dương và Tiền Duyệt lại cười không nổi.
Nếu nói Hạ Dương vừa rồi còn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vậy thì hiện tại y thật sự một chút cũng không kiềm chế được.
Cho dù chưa từng xem hết tập một của chương trình 《 Cùng nhau đi du lịch 》, vậy chắc hẳn cũng từng xem qua video cut trên mạng.
Tất cả mọi người đều biết sở dĩ khi đó Đỗ Nguyệt Cầm muốn chung phòng với Chu Tử Kiện, không phải là vì cô ta nhìn trúng Chu Tử Kiện sao?
Vậy hiện tại Tiền Duyệt muốn chung một phòng với Du Bạch, chẳng phải cũng có lý do như vậy?
Hạ Dương nghĩ tới điểm này, Tiền Duyệt làm sao mà không nghĩ tới?
Vốn dĩ cô nói lời này chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc Du Bạch mà thôi.
Nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng này của Hạ Dương, Tiền Duyệt đột nhiên không muốn nhượng bộ nữa.
Vì thế Tiền Duyệt cười nhìn về phía Du Bạch: "Em cảm thấy Tống Triết Hàm nói cũng rất có lý, anh thấy sao?"
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh thấy sao? 】
【 Du Bạch anh nói đi, anh đừng có im lặng! 】
Du Bạch lúc này nào dám nói chuyện?
Mồ hôi lạnh từ trên trán hắn lăn xuống, vội vàng nhìn sang Tiền Duyệt, cho cô một ánh mắt.
Nhưng Tiền Duyệt lúc này đã rất tức giận, đâu còn tâm trạng quan tâm nhiều như vậy?
Trực tiếp quay đầu đi, không muốn giao lưu với Du Bạch.
Du Bạch chỉ có thể nhìn hạ Dương, nhưng không đợi hắn mở miệng liền nghe Hạ Dương bỗng dưng cười nói: "Cũng tốt, nếu Lưu Nghiên không ngại vậy tôi ở chung phòng với cô ấy đi."
Y mặc dù vừa cười vừa nói câu này nhưng lại không hề mang theo chút độ ấm nào.
Nói xong liền xoay người nhìn Lưu Nghiên: "Cô chọn phòng nào?"
Lưu Nghiên: "........"
Không, cô vừa rồi chỉ tiện miệng nói thôi.
Kết quả vẫn cùng phòng với mình?
Thật sự không có vấn đề gì chứ?
Lưu Nghiên sợ hãi quay đầu nhìn Tống Triết Hàm.
Tống Triết Hàm nhướng mày: "Nếu em không muốn chung phòng với Hạ Dương, vậy thì chung phòng với Lê Tư Viễn hoặc Diệp Lạc Dao đi?"
Lê Tư Viễn đầu đầy hỏi chấm: "A?"
Diệp Lạc Dao không để tâm: "Cậu muốn đổi với tôi cũng được."
Lê Tư Viễn: "......"
Vậy là ý kiến của hắn không quan trọng?
"Tống Triết Hàm, cậu đừng có tùy tiện quyết định thay người khác." Lê Tư Viễn cau mày, giọng điệu không vui.
Sắc mặt Tống Triết Hàm không thay đổi.
Lưu Nghiên rất không nói nên lời.
Để cô ở chung phòng với Diệp Lạc Dao hay Lê Tư Viễn với ở chung một phòng với Hạ Dương có khác gì nhau à?
Không phải đều là đàn ông sao!
Khác biệt duy nhất cũng chỉ có cô và Diệp Lạc Dao Lê Tư Viễn thân quen hơn một chút.
Văn Tương Nguyệt liếc mắt nhìn Chu Tử Kiện, mở miệng nói: "Nếu không Tiểu Nghiên chung phòng với chị, để Chu ca của em chung phòng với Hạ Dương?"
Lưu Nghiên vội vàng xua tay: "Không cần không cần."
Người ta là người yêu ở chung phòng, cô sang làm bóng đèn làm gì?
Lại nói.
Lưu Nghiên cũng không phải là ngủ chung một căn phòng với Hạ Dương, chỉ chung một gian phòng xép, cô đi ngay ngồi thẳng thì có gì mà phải sợ?
"Em cùng phòng xép với Hạ Dương đi, mình ở phòng này được không?" Lưu Nghiên hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, lướt qua Du Bạch và Tiền Duyệt đi thẳng xuống tầng một lấy hành lý của mình lên.
Du Bạch nhìn bóng lưng của y, nhấc chân định đuổi theo, nhưng vừa đi được một bước lại dừng lại.
Tiền Duyệt thấy rõ động tác này của Du Bạch, sắc mặt trực tiếp trở nên lạnh lẽo.
Quay người đi về phía phòng của mình, "rầm" một tiếng đóng cửa.
Diệp Lạc Dao không bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc như vậy, cậu thấy vậy hai mắt sáng lên:
【 Được được được, có vẻ như thêm dầu vào lửa thành công rồi. 】
【 Tiếp theo anh sẽ làm thế nào đây, Du Bạch? 】
【 Đi dỗ Tiền Duyệt trước, hay là đi dỗ Hạ Dương trước? 】
Diệp Lạc Dao rất phấn khích.
Hoắc Yến và Tần Diệu cũng đưa mắt tập trung lên người Du Bạch.
Cho nên, Du Bạch sẽ làm gì?
Ý định xem náo nhiệt của đám người quá rõ ràng, chỉ có Trương Kỳ Nhiên vẫn đang ở ngoài rìa, hỏi một câu: "Mọi người không đi dọn hành lý à?"
Biệt thụ có thang máy, nhưng bọn họ đều muốn tham quan phòng trước nên đều để hành lý ở tầng một.
Lúc này nếu đã chia phòng xong, vậy bọn họ cũng nên quay về phòng của mình rồi.
Trương Kỳ Nhiên liếc nhìn Lưu Nghiên người duy nhất ở đây có thể cần sự giúp đỡ, không quên duy trì nhân thiết người đàn ông ấm áp của mình, cười hỏi: "Muốn tôi xách hành lý giúp cô không?"
Tống Triết Hàm liếc Trương Kỳ Nhiên: "Trên cánh tay cậu không có khối thịt nào, cậu thật sự xách được?"
Diệp Lạc Dao "Phụt ————."
Trương Kỳ Nhiên tức đến trừng to mắt, y đang định nổi giận, tầm mắt xoay chuyển nhìn sang VJ bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trường Kỳ Nhiên trở nên vô cùng đặc sắc.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười càng thêm vui vẻ.
【 Mình cảm thấy chiêu này của Tống Triết Hàm khá hay, đột nhiên đánh bất ngờ, quả nhiên Trương Kỳ Nhiên vừa rồi không có một tia đề phòng nào, thiếu chút nữa thất bại. 】
Hoắc Yến gật đầu, hắn vừa rồi cũng chú ý đến.
Xác thật thiếu chút nữa quên mất nhân thiết của mình!
Lưu Nghiên cũng muốn cười nhưng bị cô mạnh mẽ đè nén lại.
Dù sao trong mắt khán giả, Trương Kỳ Nhiên chủ động muốn giúp mình, nếu mình cười có lẽ sẽ bị cư dân mạng mắng.
Hít sâu một hơi, Lưu Nghiên bảo trì biểu cảm trên mặt mình, sau đó mới nói: "Không cần, có thang máy, em tự xách được."
Trương Kỳ Nhiên muốn mỉm cười với Lưu Nghiên, nhưng cố gắng cong khóe miệng nửa ngày cũng không cong được khóe môi lên.
Diệp Lạc Dao càng muốn cười hơn.
Chính vào lúc này, Du Bạch vẫn luôn xuất thần cuối cũng cũng động đậy. Hắn xoay người lộ ra một nụ cười miễn cưỡng lại bất lực, đau đầu nói: "Thật không biết bọn họ đang làm cái gì, người nào người nấy thật kỳ lạ, chỉ vì một căn phòng mà thôi có cần thiết phải tức giận không? Các cậu nói đúng không?"
Diệp Lạc Dao kinh hãi:
【 Não lợn này của Du Bạch quá tải rồi nên bắt đầu giả ngu à? 】
Hoắc Yến thiếu chút nữa phá lên cười.
Não lợn quá tải là cái gì?
Ha ha ha ha ha ha ha, Diệp Lạc Dao thật biết hình dung.
Trong mắt Tần Diệu cũng hiện lên ý cười.
Vẻ mặt của những khách mời khác càng vi diệu hơn.
Chỉ có Lê Tư Viễn trực tiếp cười thành tiếng, tiến lên vỗ vai Du Bạch.
Du Bạch cho rằng Lê Tư Viễn tới kệ thang cho mình nên nở nụ cười vô cùng cùng thân thiện với hắn.
Sau đó liền nghe Lê Tư Viễn nói ra từng chữ: "Cậu thật biết giả vờ, còn giả vờ giỏi hơn Trương Kỳ Nhiên."
Trương Kỳ Nhiên: "?"
Du Bạch: ".........."
Sắc mặt Du Bạch lập tức trở nên tái mét.
Diệp Lạc Dao không nhịn được quay đầu đi.
【 Không, chẳng lẽ Du Bạch thật sự cho rằng Lê Tư Viễn sẽ tốt bụng kệ bậc thang cho hắn bước xống sao? 】
Trong mắt Tống Triết Hàm tràn đầy ý cười, quay đầu nhìn Trương Kỳ Nhiên: "Nhìn xem, kỹ năng diễn xuất của Du Bạch còn tốt hơn cậu."
Nếu giá trị tức giận có âm thanh, khách mời có mặt lúc này chắc đều có thể nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Lồng ngực của Trương Kỳ Nhiên phập phồng dữ dội, quai hàm nghiến chặt, tay buông bên cạnh càng siết chặt hơn.
Nhanh chóng trừng mắt nhìn Tống Triết Hàm rồi quay người đi xuống tầng.
Y không thể ở lại lâu hơn, nếu cứ ở lại không đi y khẳng định sẽ nổi giận mất!
Du Bạch cũng không nán lại nổi nữa.
Hắn khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ chính đáng, không chỉ có thể giải thích với khán giả, còn có thể giải tỏa được bầu không khí gượng gạo.
Kết quả cư nhiên không có ai nối tiếp!
Không chỉ như vậy, Lê Tư Viễn còn trực tiếp chọc thủng lời nói dối của hắn.
Du Bạch sắc mặt khó coi, không thèm giả vờ nữa, hất tay Lê Tư Viễn xoay người xuống lầu.
Đương sự đều đi cả rồi, đương nhiên cũng không còn náo nhiệt để xem nữa.
Tần Diệu lúc này mới nói với Diệp Lạc Dao: "Đi thôi, chúng ta đi dọn hành lý."
Diệp Lạc Dao gật đầu, vẫn không quên gọi Hoắc Yến: "Anh hai, đi thôi."
Sau khi dọn hành lý vào phòng, Diệp Lạc Dao đi tắm trước rồi xuống lầu.
Thời gian không còn sớm, tà dương cuối cùng rốt cuộc cũng biến mất dưới chân trời, bây giờ bên ngoài chỉ còn lại một vạch sáng, đèn đường đề sáng lên.
Theo thói quen của tổ chương trình, tối nay chắc lại là các khách mời tự làm cơm tối.
Lúc Diệp Lạc Dao xuống lầu không thấy những khách mời khác, có lẽ mọi người vẫn đang bận nên định vào bếp xem thử có thể giúp gì hay không, nhưng khi Diệp Lạc Dao mở tủ lạnh ra liền mở to mắt.
"Sao không có một cây rau nào hết vậy?" Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn người quay phim.
Người quay phim chuyển động camera trái phải, biểu thị hắn cũng không biết.
Diệp Lạc Dao đóng tủ lạnh, định đi tìm đạo diễn.
Biệt thự bọn họ ở kề sông tựa núi, bên ngoài còn có một khu vườn tự làm rất đẹp.
Lều bạt của tổ đạo diễn nằm ngoài khu vườn, muốn đi tìm tổ đạo diễn thì phải xuyên qua khu vườn rộng lớn này.
Đang là cuối hè, thời tiết vẫn có chút hơi nóng, dưới ngọn đèn, trong bụi cỏ còn có rất nhiều muỗi bay qua bay lại.
Diệp Lạc Dao sợ nhất đám muối này, mỗi lần chỉ cần bị chích, cánh tay cậu sẽ sưng lên.
Diệp Lạc Dao gia tăng bước chân, chuẩn bị nhanh chân chạy về phía lều bạt của tổ chương trình, nhưng mới chạy được hai bước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới ————
"Hạ Dương, anh xin thề, anh thật sự không có gì với Tiền Duyệt! Cô ấy thích anh nhưng anh từ chối cô ấy rồi! Em biết mà, người anh thích chỉ có em!"
Con ngươi của Diệp Lạc Dao chợt trừng lớn.
【 Vocal!!! Thật sự không phải do tui muốn nghe trộm đâu! 】
【 Nhưng nói gì thì nói, câu nói vừa rồi chẳng lẽ bị quay lại rồi? 】
Diệp Lạc Dao quay đầu đối diện với ánh mắt của người quay phim.
Người quay phim vẻ mặt kinh ngạc, tựa như biết Diệp Lạc Dao đang nghĩ cái gì, hắn liền chuyển động camera lên xuống.
Để bảo đảm hiệu quả của việc phát sóng trực tiếp, camera mà tổ chương trình bọn họ sử dụng đều là thiết bị tốt nhất.
Nếu tai bọn họ đều có thể nghe rõ rành rành, vậy khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Câu nói này, khẳng định là phát sóng rồi.
Cùng thời gian.
Đang ở trên tầng 3 sắp xếp hành lý, Hoắc Yến và Tần Diệu cùng lúc dừng động tác.
Nghe trộm, phòng trực tiếp?
Một giây sau, Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời lấy điện thoại ra, bấm mở phòng trực tiếp của Diệp Lạc Dao.
Trong phòng trực tiếp lúc này đều là "?" và "!" tràn lan khắp màn hình.
Hàng loạn bình luận như mưa rơi toàn là:
"A?"
"Cái gì?"
"Tôi không nghe lầm đấy chứ, đây là giọng của Du Bạch?"
"Cho nên Du Bạch thích Hạ Dương?!!"
Hoắc Yến thấy vậy trực tiếp cong môi.
Xem ra tối nay còn có một vở kịch hay!!
——————
Hôm tối thứ 5 nhà tui ăn nướng tại nhà, dọn dẹp hết mợ cái buổi tối chẳng làm được cái gì:( thất hứa với mọi người.
Thời gian này thi phải tự học lại tiếng trung để thi bằng tiếng còn đi xin việc nên sẽ hơi bận chút nhưng vẫn sẽ lên chương cho người, chỉ có điều hơi chậm chút thui (。・//ε//・。) đừng buồn nha
Trong khoảng thời gian duy trì mấy giây, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy từ dòng sông ngoài cửa sổ không xa.
Lê Tư Viễn nhướng mày, dùng ánh mắt dò hỏi Tống Triết Hàm.
Khóe miệng Tống Triết Hàm hàm chứa ý cười, ánh mắt đầy ẩn ý.
Chu Tử Kiện và Văn Tương Nguyệt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy tia mơ hồ trong mắt đối phương.
Lưu Nghiên càng hoang mang hoảng sợ hơn.
Hiện tại chẳng phải chỉ có cô và Tiền Duyệt là hai nữ khách mời duy nhất còn sót lại hay sao?
Sở dĩ cô không chọn phòng xép trên tầng hai là vì thấy Tiền Duyệt luôn hưng phấn bừng bừng, cho nên cô mới không lên tiếng.
Nghĩ rằng hiện tại bọn họ đều đang ở tầng một, Tiền Duyệt chắc có thể chọn được căn phòng vừa ý rồi?
Kết quả Tiền Duyệt có được căn phòng mà mình vừa ý, nhưng người cô ấy chọn không phải mình, mà là ————
Một nam nghệ sĩ có quan hệ tốt?
Vậy nếu Du Bạch đồng ý, vậy mình chẳng phải chỉ có thể ở chung một phòng với Hạ Dương?
Sắc mặt Lưu Nghiên lập tức có vài phần sợ hãi.
Đừng mà!
Ai đó có thể cứu cô không!
Lưu Nghiên đang định mở miệng nói gì đó, đột nhiên phát hiện tay áo mình bị kéo nhẹ một cái.
Tống Triết Hàm cho cô một ánh mắt.
Lưu Nghiên tức khắc ngầm hiểu, mím môi sau đó theo tầm mắt của Tống Triết Hàm nhìn ba người trước mặt.
Càng nhìn Lưu Nghiên càng thêm kinh hãi.
Không phải chứ?
Vẻ mặt của các khách mời có mặt rất đặc sắc, mà làn đạn trong phòng phát sóng trực tiếp càng đặc sắc hơn.
Tiền Duyệt và Hạ Dương vừa dứt lời, làn đạn toàn là "???" bay qua.
"A?"
"Hạ Dương nói cậu ấy và Du Bạch ở chung một phòng thì tôi có thể hiểu được, nhưng Tiền Duyệt không phải là nữ khách mời sao?"
"Đúng vậy, cho dù là bạn bè có quan hệ rất tốt, nhưng bọn họ dù gì cũng là người khác giới, nên tránh bị nghi ngờ không phải sao?"
"Đợi đã, tôi nhớ hình như lúc ở khu vui chơi, khi Tiền Duyệt và Du Bạch gặp mặt còn ôm nhau một cái đúng không?"
"Chẳng lẽ ——— Tiền Duyệt thích Du Bạch?!"
Một câu nói khơi dậy ngàn cơn sóng.
Làn đạn lập tức vui như hoa nở.
"Không thể không nói, thật sự rất có khả năng!"
"Khó trách! Tôi đã nói tại sao buổi chiều mặt Diệp Lạc Dao lại có vẻ ẩn ý mà nhìn bọn họ, vậy là Diệp Lạc Dao đã sớm biết rồi đúng không?"
Nhắc tới Diệp Lạc Dao, khán giả ăn dưa trong phòng trực tiếp nhanh chóng quan sát biểu cảm của Diệp Lạc Dao.
Vừa nhìn cư dân mạng liền vui vẻ.
"Diệp Lạc Dao cậu hay lắm, cậu quả nhiên lại đang ăn dưa!"
Diệp Lạc Dao vốn dĩ đứng sau lưng ba người, sau khi nghe thấy Hạ Dương và Tiền Duyệt đồng thanh, cậu vội vàng thay đổi vị trí, hiện tại đang đứng đối diện ba người.
Từ góc độ này của Diệp Lạc Dao, trùng hợp có thể nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt của mỗi người.
Trong sự im lặng kéo dài mấy giây, Tiền Duyệt là người lúng túng nhất.
Mặc dù cô đưa ra đề nghị muốn ở cùng phòng với Du Bạch xác thật đang có tư lợi của bản thân, nhưng cô cũng rõ, hiện tại còn đang ghi hình, nếu cô thật sự ở chung một phòng với Du Bạch, có lẽ không cần anti-fan của cô tung tin bẩn, anh trai cô sẽ gọi điện thoại thể hiện tình cảm mãnh liệt trước.
Cho nên Tiền Duyệt nói câu này, chủ yếu là vì nảy sinh ý định trêu chọc Du Bạch.
Câu và Du Bạch ở bên nhau lâu như vậy, cô muốn xem thử sau khi mình nói câu này, Du Bạch sẽ có phản ứng thế nào.
Chẳng lẽ là bị mình dọa sợ?
Hơn nữa quan trọng hơn là, Tiền Duyệt nói như vậy, xác thật chứa đựng ý định âm thầm tuyên bố chủ quyền.
Chỉ là Tiền Duyệt không ngờ tới, Hạ Dương vậy mà lại đồng thanh liên tiếng với mình.
Sau khi âm thanh vừa dứt, phản ứng đầu tiên của Tiền Duyệt là muốn cười, nhưng ngay lúc cô đang định trêu chọc Du Bạch, ngẩng đầu lên đột nhiên bắt gặp ánh mắt có chút lạnh lùng của Hạ Dương.
Nội tâm Tiền Duyệt lập tức thịch một tiếng.
Cô chỉ đang nói đùa thôi mà?
Tại sao Hạ Dương lại dùng ánh mắt này nhìn mình?
Mặc dù cô nhanh chóng dời tầm mắt nhưng trực giác của một người với tư cách là diễn viên nói với cô, cô tuyệt đối không nhìn nhầm.
Trong ánh mắt vừa nhìn cô của Hạ Dương, không chỉ có lạnh lùng, thậm chí còn mang theo một loại thù địch nhàn nhạt.
Trước đó Tiền Duyệt chưa từng hợp tác cùng Hạ Dương, lần trước bọn họ gặp mặt coi như khá vui vẻ.
Nhưng sau khi cô và Du Bạch ở bên nhau, cũng nhiều lần nghe thấy cái tên Hạ Dương từ miệng Du Bạch.
Tiền Duyệt biết Hạ Dương và Du Bạch là anh em tốt, bạn tốt.
Nhưng tại sao anh em tốt, bạn tốt lại dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn mình?
Trong suy nghĩ không chịu không chế nảy lên trong lòng Tiền Duyệt, sắc mặt cô lập tức có chút khó coi.
Lại nhìn Hạ Dương, sắc mặt cô lúc này cũng không khá hơn chút nào.
Vừa rồi ở khu vui chơi khi Tiền Duyệt nhào tới ôm Du Bạch, Hạ Dương đã rất không vui rồi.
Nhưng dù sao khi đó bọn họ còn đang quay chương trình, y không thể nổi giận.
Hơn nữa giống như Tiền Duyệt đã nói, cô và Du Bạch là bạn bè rất tốt, Hạ Dương cũng biết chuyện này.
Nếu y thật sự vì chút chuyện nhỏ này mà nổi giận với Du Bạch, trái lại chứng minh y hẹp hòi.
Hạ Dương cảm thấy mình không cần ghen ghét vì một người bạn tốt của đối tượng yêu đương, cho nên dù buổi chiều rất để ý nhưng y vẫn nhẫn nhịn cảm xúc.
Định đợi đến lúc không có người, nói chuyện với Du Bạch về vấn đề này.
Không phải nói hy vọng Du Bạch đến lúc đó xa lánh Tiền Duyệt, mà là hy vọng Du Bạch giữ một khoảng cách thích hợp với Tiền Duyệt.
Nhưng Hạ Dương không ngờ tới, sự nhường nhịn khoan dung của mình, kết quả đổi lại chính là ngày càng táo bạo của Tiền Duyệt!
Hơn nữa cũng chính trong khoảnh khắc này, Hạ Dương đột nhiên nhận ra điều gì không đúng.
Dù mối quan hệ giữa Tiền Duyệt và Du Bạch có tốt đến đâu thì cô vẫn là một cô gái.
Con gái luôn dè dặt thận trọng, cộng thêm Tiền Duyệt còn là một nữ nghệ sĩ đang trong thời kỳ đang lên, cô tuyệt đối không thể hủy đi tương lai chỉ vì muốn ở chung một phòng với một người bạn khác giới.
Câu nói này, khả năng rất lớn là Tiền Duyệt nói đùa.
Nhưng cũng chính vì vậy, mới chứng tỏ chuyện này càng kỳ lạ hơn.
Giữa bạn bè bình thường, sẽ nói đùa một cách ái muội như vậy sao?
Trừ phi ———
Chí ít trong mắt Tiền Duyệt, quan hệ giữa cô và Du bạch không bình thường.
Thậm chí có khả năng đã vượt quan ranh giới nam nữ.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Hạ Dương hoàn toàn trở nên khó coi.
Nhưng y cũng chỉ lạnh lùng nhìn Tiền Duyệt, không làm khó cô, mà chỉ ánh mắt lạnh nhạt chờ Du Bạch giải thích.
Hạ Dương không tin, không có sự nhượng bộ của Du Bạch, Tiền Duyệt sao có thể to gan như vậy?
Diệp Lạc Dao quan sát cẩn thận, có thể nhìn ra ý nghĩ trong lòng bọn họ qua từng biểu cảm nhỏ trên mặt hai người, lập tức có chút không nhịn được.
【 Không ngờ hai người Hạ Dương và Tiền Duyệt đều rất nhạy bén, một câu nói thôi bọn họ vậy mà phát hiện ra điều bất thường. 】
【 Hì hì, mọi chuyện trở nên thú vị rồi đây! 】
【 Du Bạch, đến lượt anh rồi! Í ——— 】
Diệp Lạc Dao đột nhiên kéo dài âm điệu, sau đó hơi lùi về sau một bước.
Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời quay đầu nhìn Diệp Lạc Dao.
Liền nghe thấy Diệp Lạc Dao nhỏ giọng lẩm bẩm trong lòng:
【 Sao Du Bạch lại đổ mồ hôi nữa rồi? Cho dù căng thẳng cũng không thể chảy mồ hôi lạnh cả ngày đúng không? Tôi thấy anh chắc chắn cũng có chút hư nhược rồi. 】
Tần Diệu lập tức không nhịn được cười.
Hoắc Yến cũng muốn cười, nhưng thời điểm hiện tại hiển nhiên không thể cười, bằng không sự chú ý của mọi người chắc sẽ chuyển sang người hắn, đến khi đó bọn họ phải xem Tu La tràng thế nào?
Hắn hắng giọng, theo Diệp Lạc Dao cũng lùi về sau mấy bước, tầm nhìn lập tức rộng hơn.
Lại nhìn Du Bạch đang đứng giữa hai người, hắn lúc này thật sự có chút hoảng loạn.
Du Bạch thế nào cũng không nghĩ tới, Tiền Duyệt và Hạ Dương sẽ đồng thời mở miệng nói muốn chung phòng với hắn.
Nói đùa gì vậy?!
Hiện tại vẫn đang quay chương trình, Hạ Dương ở chung phòng với mình cũng được, còn Tiền Duyệt chạy tới tham gia náo nhiệt làm gì?
Cô có biết sau khi cô nói câu này ra khỏi miệng, sẽ bị cư dân mạng và các fans diễn giải như thế nào không?
Hơn nữa quan trọng nhất là ———
Hạ Dương đứng cạnh mình, vô cùng mẫn cảm.
Sau một hồi hoảng loạn, Du Bạch nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không được, hắn hiện tại tuyệt đối không thể hoảng loạn.
Buổi chiều khi ở khu vui chơi Hạ Dương đã có chút không vui rồi, nếu trong thời điểm này Du Bạch lộ ra một tia sơ hở nào, vậy thật sự xong đời.
Cũng chính lúc này, Du bạch đột nhiên thấy hối hận vô cùng, tại sao mình nhất quyết tới tham gia chương trình này chỉ vì trút giận?
Không chỉ bị Diệp Lạc Dao khịa lại khi ở trên xe bus, kết quả khách mời phi hành kỳ này còn là Hạ Dương và Tiền Duyệt.
Nếu sớm biết thì Du Bạch đã không tới rồi, đây chẳng phải là tự mình tìm chuyện cho mình hay sao?
Nhưng hiện tại có nghĩ nhiều thế nào cũng vô dụng, chuyện quan trọng nhất vẫn là phải vỗ về hai người trước mặt này trước đã.
Thời gian Du Bạch suy nghỉ cũng chỉ qua mấy giây ngắn ngủi.
Hắn nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ mà quay đầu nhìn Tiền Duyệt: "Sao em lại muốn chung phòng với anh? Chúng ta bây giờ còn lại hai nam khách mời và hai nữ khách mời, anh chắc chắn phải ở chung một phòng với Hạ Dương, em đừng để Lưu Nghiên phải khó xử."
Lưu Nghiên: "........"
Tuy cô thật sự có chút khó xử, nhưng cô không phải mắt mù.
Ngoài ra đã ghi hình hai số cùng mọi người rồi, tuy radar của Lưu Nghiên không bằng nhóm người Diệp Lạc Dao, nhưng cũng đã bắt đầu bồi dưỡng năng lực quan sát qua lời nói hành động của mình.
Lúc này Lưu Nghiên biết mình tốt nhất không nên mở miệng, nhưng thật sự không nhịn được, về phần lời căn dặn của người đại diện lúc này đã bị cô ném thẳng ra sau đầu, cười nói: "Cũng không phải đặc biệt khỏ xử, dù sao phòng mà tổ chương trình chuẩn bị cho chúng ta là phòng xép, tôi và Hạ Dương một người một phòng cũng không có vấn đề gì."
Lời vừa dứt, Diệp Lạc Dao không nhịn được, cười một tiếng.
【 Không phải chứ, bây giờ Lưu Nghiên cũng biết nói chuyện rồi à! 】
【 Biết nói thì nói nhiều chút! 】
Trên mặt mấy khách mời thường trú đều mang theo ý cười như có như không, sau đó tầm mắt của mọi người đều không hẹn mà gặp nhìn về hướng ba người bọn họ.
Lưu Nghiên đã nói không vấn đề rồi, cho nên Du Bạch cậu thấy thế nào?!
Mau đưa ra quyết định đi, bọn tôi đều đang đợi đây.
Không chỉ có các khách mời đang đợi trò hay, trên làn đạn cư dân mạng ăn dưa cũng đang xem náo nhiệt.
"Trời ạ, tôi không nghe lầm đấy chứ? Đây là lời Lưu Nghiên sẽ nói?"
"Tham gia ghi hình hai số chương trình, Lưu Nghiên nói chuyện cũng càng ngày càng dễ nghe hơn rồi!"
"Lưu Nghiên chẳng lẽ đi theo học hỏi Câu Sử lão sư của chúng ta?"
"Cũng có khả năng là Diệp Lạc Dao và Lê Tư Viễn!"
"Ha ha ha ha ha mặc kệ là học ai, tôi bây giờ muốn biết Du Bạch tiếp theo phải chọn thế nào!"
"Xem tình huống này, Tiền Duyệt thật sự thích Du Bạch?"
"Khẳng định, nếu không thích, cậu sẽ mở miệng nói muốn chung phòng với một người khác giới sao?"
"Nói như vậy cũng không sai, nhưng sao tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy? Đặc biệt là Hạ Dương, tôi cảm thấy biểu cảm của cậu ta vô cùng kỳ lạ ———— các cô không cảm thấy cậu ta giống như đổ hũ giấm à?"
Nhìn thấy thanh bình luận này, quần chúng ăn dưa đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhìn vẻ mặt của Hạ Dương.
Nhìn kỹ, mọi người đều có chút kinh ngạc!
Không thể không thật, thật sự đó!
Hạ Dương nhìn như đang cười nhưng ý cười trong mắt căn bản không chạm tới đáy mắt, tay buông bên người hơi nắm chặt, tựa như đang cố gắng nhẫn nhịn khống chế cảm xúc.
Quan trọng hơn là, ánh mắt y vẫn luôn như có như không mà quét qua Du Bạch, tựa hồ rất để ý Du Bạch.
Mà Du Bạch lúc này, bởi vì nghe được câu nói chấn động kia của Lưu Nghiên, qua mấy giâu vẫn không thể phục hồi tinh thần.
Hắn mở miệng, một lúc sau mới nói một câu: "Nhưng mà...... như vậy không ổn lắm? Tôi......."
"Sao lại không ổn?" Tống Triết Hàm không nhịn được, cười nói, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện chợt cảm thấy có chút không thích hợp.
Mà Diệp Lạc Dao dường như biết được Tống Triết Hàm muốn nói cái gì, dẫn đầu bật cười.
【 Mình cảm thấy Chu ca của mình sắp bị bắt nạt rồi. 】
Quả nhiên, một giây sau, liền nghe Tống Triết Hàm nói: "Khi ghi hình kỳ đầu tiên, Chu ca với tư cách là người có gia đình, chẳng phải cũng ở chung một phòng xép với một nữ khách mời sao?"
Lời vừa dứt, mấy khách mời thường trú đều không nhịn được cười, trực tiếp phá lên cười.
Ngay cả Văn Tương Nguyệt cũng thấy buồn cười quay sang nhìn Chu Tử Kiện.
Chu Tử Kiện vừa tủi thân vừa bất lực, nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Tống!"
Tống Triết Hàm hắng giọng, nói với Văn Tương Nguyệt: "Chị dâu, em không nói sai đúng không?"
"Không sai." Văn Tương Nguyệt cười tủm tỉm: "Tiểu Tống nói sự thật mà."
Nói xong đến cô cũng không nhịn được cười thành tiếng.
Chu Tử Kiện không dám tin nhìn Văn Tương Nguyệt: "A Nguyệt, em còn cười!"
Văn Tương Nguyệt: "Ha ha ha........ Xin lỗi.... Nhưng thật sự có chút buồn cười ha ha ha ————."
Chính chủ cười vui vẻ như vậy, các khách mời đương nhiên cũng cười lớn tiếng hơn.
Bọn họ thì cười vui vẻ nhưng Du Bạch, Hạ Dương và Tiền Duyệt lại cười không nổi.
Nếu nói Hạ Dương vừa rồi còn cố gắng khống chế cảm xúc của mình, vậy thì hiện tại y thật sự một chút cũng không kiềm chế được.
Cho dù chưa từng xem hết tập một của chương trình 《 Cùng nhau đi du lịch 》, vậy chắc hẳn cũng từng xem qua video cut trên mạng.
Tất cả mọi người đều biết sở dĩ khi đó Đỗ Nguyệt Cầm muốn chung phòng với Chu Tử Kiện, không phải là vì cô ta nhìn trúng Chu Tử Kiện sao?
Vậy hiện tại Tiền Duyệt muốn chung một phòng với Du Bạch, chẳng phải cũng có lý do như vậy?
Hạ Dương nghĩ tới điểm này, Tiền Duyệt làm sao mà không nghĩ tới?
Vốn dĩ cô nói lời này chỉ là muốn đùa giỡn trêu chọc Du Bạch mà thôi.
Nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng này của Hạ Dương, Tiền Duyệt đột nhiên không muốn nhượng bộ nữa.
Vì thế Tiền Duyệt cười nhìn về phía Du Bạch: "Em cảm thấy Tống Triết Hàm nói cũng rất có lý, anh thấy sao?"
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha anh thấy sao? 】
【 Du Bạch anh nói đi, anh đừng có im lặng! 】
Du Bạch lúc này nào dám nói chuyện?
Mồ hôi lạnh từ trên trán hắn lăn xuống, vội vàng nhìn sang Tiền Duyệt, cho cô một ánh mắt.
Nhưng Tiền Duyệt lúc này đã rất tức giận, đâu còn tâm trạng quan tâm nhiều như vậy?
Trực tiếp quay đầu đi, không muốn giao lưu với Du Bạch.
Du Bạch chỉ có thể nhìn hạ Dương, nhưng không đợi hắn mở miệng liền nghe Hạ Dương bỗng dưng cười nói: "Cũng tốt, nếu Lưu Nghiên không ngại vậy tôi ở chung phòng với cô ấy đi."
Y mặc dù vừa cười vừa nói câu này nhưng lại không hề mang theo chút độ ấm nào.
Nói xong liền xoay người nhìn Lưu Nghiên: "Cô chọn phòng nào?"
Lưu Nghiên: "........"
Không, cô vừa rồi chỉ tiện miệng nói thôi.
Kết quả vẫn cùng phòng với mình?
Thật sự không có vấn đề gì chứ?
Lưu Nghiên sợ hãi quay đầu nhìn Tống Triết Hàm.
Tống Triết Hàm nhướng mày: "Nếu em không muốn chung phòng với Hạ Dương, vậy thì chung phòng với Lê Tư Viễn hoặc Diệp Lạc Dao đi?"
Lê Tư Viễn đầu đầy hỏi chấm: "A?"
Diệp Lạc Dao không để tâm: "Cậu muốn đổi với tôi cũng được."
Lê Tư Viễn: "......"
Vậy là ý kiến của hắn không quan trọng?
"Tống Triết Hàm, cậu đừng có tùy tiện quyết định thay người khác." Lê Tư Viễn cau mày, giọng điệu không vui.
Sắc mặt Tống Triết Hàm không thay đổi.
Lưu Nghiên rất không nói nên lời.
Để cô ở chung phòng với Diệp Lạc Dao hay Lê Tư Viễn với ở chung một phòng với Hạ Dương có khác gì nhau à?
Không phải đều là đàn ông sao!
Khác biệt duy nhất cũng chỉ có cô và Diệp Lạc Dao Lê Tư Viễn thân quen hơn một chút.
Văn Tương Nguyệt liếc mắt nhìn Chu Tử Kiện, mở miệng nói: "Nếu không Tiểu Nghiên chung phòng với chị, để Chu ca của em chung phòng với Hạ Dương?"
Lưu Nghiên vội vàng xua tay: "Không cần không cần."
Người ta là người yêu ở chung phòng, cô sang làm bóng đèn làm gì?
Lại nói.
Lưu Nghiên cũng không phải là ngủ chung một căn phòng với Hạ Dương, chỉ chung một gian phòng xép, cô đi ngay ngồi thẳng thì có gì mà phải sợ?
"Em cùng phòng xép với Hạ Dương đi, mình ở phòng này được không?" Lưu Nghiên hỏi Hạ Dương.
Hạ Dương gật đầu, trên mặt không có biểu cảm gì, lướt qua Du Bạch và Tiền Duyệt đi thẳng xuống tầng một lấy hành lý của mình lên.
Du Bạch nhìn bóng lưng của y, nhấc chân định đuổi theo, nhưng vừa đi được một bước lại dừng lại.
Tiền Duyệt thấy rõ động tác này của Du Bạch, sắc mặt trực tiếp trở nên lạnh lẽo.
Quay người đi về phía phòng của mình, "rầm" một tiếng đóng cửa.
Diệp Lạc Dao không bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắc như vậy, cậu thấy vậy hai mắt sáng lên:
【 Được được được, có vẻ như thêm dầu vào lửa thành công rồi. 】
【 Tiếp theo anh sẽ làm thế nào đây, Du Bạch? 】
【 Đi dỗ Tiền Duyệt trước, hay là đi dỗ Hạ Dương trước? 】
Diệp Lạc Dao rất phấn khích.
Hoắc Yến và Tần Diệu cũng đưa mắt tập trung lên người Du Bạch.
Cho nên, Du Bạch sẽ làm gì?
Ý định xem náo nhiệt của đám người quá rõ ràng, chỉ có Trương Kỳ Nhiên vẫn đang ở ngoài rìa, hỏi một câu: "Mọi người không đi dọn hành lý à?"
Biệt thụ có thang máy, nhưng bọn họ đều muốn tham quan phòng trước nên đều để hành lý ở tầng một.
Lúc này nếu đã chia phòng xong, vậy bọn họ cũng nên quay về phòng của mình rồi.
Trương Kỳ Nhiên liếc nhìn Lưu Nghiên người duy nhất ở đây có thể cần sự giúp đỡ, không quên duy trì nhân thiết người đàn ông ấm áp của mình, cười hỏi: "Muốn tôi xách hành lý giúp cô không?"
Tống Triết Hàm liếc Trương Kỳ Nhiên: "Trên cánh tay cậu không có khối thịt nào, cậu thật sự xách được?"
Diệp Lạc Dao "Phụt ————."
Trương Kỳ Nhiên tức đến trừng to mắt, y đang định nổi giận, tầm mắt xoay chuyển nhìn sang VJ bên cạnh.
Trong lúc nhất thời, vẻ mặt của Trường Kỳ Nhiên trở nên vô cùng đặc sắc.
Diệp Lạc Dao ở trong lòng cười càng thêm vui vẻ.
【 Mình cảm thấy chiêu này của Tống Triết Hàm khá hay, đột nhiên đánh bất ngờ, quả nhiên Trương Kỳ Nhiên vừa rồi không có một tia đề phòng nào, thiếu chút nữa thất bại. 】
Hoắc Yến gật đầu, hắn vừa rồi cũng chú ý đến.
Xác thật thiếu chút nữa quên mất nhân thiết của mình!
Lưu Nghiên cũng muốn cười nhưng bị cô mạnh mẽ đè nén lại.
Dù sao trong mắt khán giả, Trương Kỳ Nhiên chủ động muốn giúp mình, nếu mình cười có lẽ sẽ bị cư dân mạng mắng.
Hít sâu một hơi, Lưu Nghiên bảo trì biểu cảm trên mặt mình, sau đó mới nói: "Không cần, có thang máy, em tự xách được."
Trương Kỳ Nhiên muốn mỉm cười với Lưu Nghiên, nhưng cố gắng cong khóe miệng nửa ngày cũng không cong được khóe môi lên.
Diệp Lạc Dao càng muốn cười hơn.
Chính vào lúc này, Du Bạch vẫn luôn xuất thần cuối cũng cũng động đậy. Hắn xoay người lộ ra một nụ cười miễn cưỡng lại bất lực, đau đầu nói: "Thật không biết bọn họ đang làm cái gì, người nào người nấy thật kỳ lạ, chỉ vì một căn phòng mà thôi có cần thiết phải tức giận không? Các cậu nói đúng không?"
Diệp Lạc Dao kinh hãi:
【 Não lợn này của Du Bạch quá tải rồi nên bắt đầu giả ngu à? 】
Hoắc Yến thiếu chút nữa phá lên cười.
Não lợn quá tải là cái gì?
Ha ha ha ha ha ha ha, Diệp Lạc Dao thật biết hình dung.
Trong mắt Tần Diệu cũng hiện lên ý cười.
Vẻ mặt của những khách mời khác càng vi diệu hơn.
Chỉ có Lê Tư Viễn trực tiếp cười thành tiếng, tiến lên vỗ vai Du Bạch.
Du Bạch cho rằng Lê Tư Viễn tới kệ thang cho mình nên nở nụ cười vô cùng cùng thân thiện với hắn.
Sau đó liền nghe Lê Tư Viễn nói ra từng chữ: "Cậu thật biết giả vờ, còn giả vờ giỏi hơn Trương Kỳ Nhiên."
Trương Kỳ Nhiên: "?"
Du Bạch: ".........."
Sắc mặt Du Bạch lập tức trở nên tái mét.
Diệp Lạc Dao không nhịn được quay đầu đi.
【 Không, chẳng lẽ Du Bạch thật sự cho rằng Lê Tư Viễn sẽ tốt bụng kệ bậc thang cho hắn bước xống sao? 】
Trong mắt Tống Triết Hàm tràn đầy ý cười, quay đầu nhìn Trương Kỳ Nhiên: "Nhìn xem, kỹ năng diễn xuất của Du Bạch còn tốt hơn cậu."
Nếu giá trị tức giận có âm thanh, khách mời có mặt lúc này chắc đều có thể nghe thấy một tiếng nổ lớn vang lên.
Lồng ngực của Trương Kỳ Nhiên phập phồng dữ dội, quai hàm nghiến chặt, tay buông bên cạnh càng siết chặt hơn.
Nhanh chóng trừng mắt nhìn Tống Triết Hàm rồi quay người đi xuống tầng.
Y không thể ở lại lâu hơn, nếu cứ ở lại không đi y khẳng định sẽ nổi giận mất!
Du Bạch cũng không nán lại nổi nữa.
Hắn khó khăn lắm mới tìm được một cái cớ chính đáng, không chỉ có thể giải thích với khán giả, còn có thể giải tỏa được bầu không khí gượng gạo.
Kết quả cư nhiên không có ai nối tiếp!
Không chỉ như vậy, Lê Tư Viễn còn trực tiếp chọc thủng lời nói dối của hắn.
Du Bạch sắc mặt khó coi, không thèm giả vờ nữa, hất tay Lê Tư Viễn xoay người xuống lầu.
Đương sự đều đi cả rồi, đương nhiên cũng không còn náo nhiệt để xem nữa.
Tần Diệu lúc này mới nói với Diệp Lạc Dao: "Đi thôi, chúng ta đi dọn hành lý."
Diệp Lạc Dao gật đầu, vẫn không quên gọi Hoắc Yến: "Anh hai, đi thôi."
Sau khi dọn hành lý vào phòng, Diệp Lạc Dao đi tắm trước rồi xuống lầu.
Thời gian không còn sớm, tà dương cuối cùng rốt cuộc cũng biến mất dưới chân trời, bây giờ bên ngoài chỉ còn lại một vạch sáng, đèn đường đề sáng lên.
Theo thói quen của tổ chương trình, tối nay chắc lại là các khách mời tự làm cơm tối.
Lúc Diệp Lạc Dao xuống lầu không thấy những khách mời khác, có lẽ mọi người vẫn đang bận nên định vào bếp xem thử có thể giúp gì hay không, nhưng khi Diệp Lạc Dao mở tủ lạnh ra liền mở to mắt.
"Sao không có một cây rau nào hết vậy?" Diệp Lạc Dao quay đầu nhìn người quay phim.
Người quay phim chuyển động camera trái phải, biểu thị hắn cũng không biết.
Diệp Lạc Dao đóng tủ lạnh, định đi tìm đạo diễn.
Biệt thự bọn họ ở kề sông tựa núi, bên ngoài còn có một khu vườn tự làm rất đẹp.
Lều bạt của tổ đạo diễn nằm ngoài khu vườn, muốn đi tìm tổ đạo diễn thì phải xuyên qua khu vườn rộng lớn này.
Đang là cuối hè, thời tiết vẫn có chút hơi nóng, dưới ngọn đèn, trong bụi cỏ còn có rất nhiều muỗi bay qua bay lại.
Diệp Lạc Dao sợ nhất đám muối này, mỗi lần chỉ cần bị chích, cánh tay cậu sẽ sưng lên.
Diệp Lạc Dao gia tăng bước chân, chuẩn bị nhanh chân chạy về phía lều bạt của tổ chương trình, nhưng mới chạy được hai bước, đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc truyền tới ————
"Hạ Dương, anh xin thề, anh thật sự không có gì với Tiền Duyệt! Cô ấy thích anh nhưng anh từ chối cô ấy rồi! Em biết mà, người anh thích chỉ có em!"
Con ngươi của Diệp Lạc Dao chợt trừng lớn.
【 Vocal!!! Thật sự không phải do tui muốn nghe trộm đâu! 】
【 Nhưng nói gì thì nói, câu nói vừa rồi chẳng lẽ bị quay lại rồi? 】
Diệp Lạc Dao quay đầu đối diện với ánh mắt của người quay phim.
Người quay phim vẻ mặt kinh ngạc, tựa như biết Diệp Lạc Dao đang nghĩ cái gì, hắn liền chuyển động camera lên xuống.
Để bảo đảm hiệu quả của việc phát sóng trực tiếp, camera mà tổ chương trình bọn họ sử dụng đều là thiết bị tốt nhất.
Nếu tai bọn họ đều có thể nghe rõ rành rành, vậy khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Câu nói này, khẳng định là phát sóng rồi.
Cùng thời gian.
Đang ở trên tầng 3 sắp xếp hành lý, Hoắc Yến và Tần Diệu cùng lúc dừng động tác.
Nghe trộm, phòng trực tiếp?
Một giây sau, Tần Diệu và Hoắc Yến đồng thời lấy điện thoại ra, bấm mở phòng trực tiếp của Diệp Lạc Dao.
Trong phòng trực tiếp lúc này đều là "?" và "!" tràn lan khắp màn hình.
Hàng loạn bình luận như mưa rơi toàn là:
"A?"
"Cái gì?"
"Tôi không nghe lầm đấy chứ, đây là giọng của Du Bạch?"
"Cho nên Du Bạch thích Hạ Dương?!!"
Hoắc Yến thấy vậy trực tiếp cong môi.
Xem ra tối nay còn có một vở kịch hay!!
——————
Hôm tối thứ 5 nhà tui ăn nướng tại nhà, dọn dẹp hết mợ cái buổi tối chẳng làm được cái gì:( thất hứa với mọi người.
Thời gian này thi phải tự học lại tiếng trung để thi bằng tiếng còn đi xin việc nên sẽ hơi bận chút nhưng vẫn sẽ lên chương cho người, chỉ có điều hơi chậm chút thui (。・//ε//・。) đừng buồn nha