Chương 16
Trên thực tế, Diệp Sơ Hạ chưa bao giờ nói với Dịch Nam Yên rằng nàng sợ những gì vào khoảng thời gian trên mạng thân thiết nhất của Dịch Nam Yên và Diệp Sơ Hạ, trong khoảng thời gian đó, từ thông tin không biết thật hay giả do Diệp Sơ Hạ tiết lộ, Dịch Nam Yên biết được rằng nàng thực sự rất can đảm, ít nhất nàng không sợ tối hay sợ ma, nàng có thể xem phim ma một cách thích thú, thậm chí còn nói với cô rằng nàng hy vọng có thể nhìn thấy ma.
Nhưng hình ảnh trên mạng thực sự rất khó liên tưởng tới Diệp Sơ Hạ, ít nhất loạt hành vi của Diệp Sơ Hạ sau khi tiếp xúc với cô bây giờ đã khiến tiềm thức của Dịch Nam Yên luôn đặt Diệp Sơ Hạ vào thế yếu, nên khi cô nhìn thấy Diệp Sơ Hạ tìm khách sạn, cô sợ rằng Diệp Sơ Hạ ở đó vào ban đêm sẽ sợ hãi, và đủ loại hạng người ở đó sẽ tìm đến nàng vì bọn họ thấy nàng xinh đẹp, bây giờ ở nhà cô, thì cô sợ nàng không ngủ được ở một nơi xa lạ, lo nàng sợ tiếng sấm rền trong ngày mưa.
Nhưng ngẫm lại mới biết là không thể nào, người đã lớn như vậy thì ai mà sợ sấm sét chứ?
Dịch Nam Yên tự trách mình xen vào việc của người khác, thật là mất mặt quá đi, vội vàng xông vào phòng người khác như vậy, em sẽ nghĩ mình như thế nào đây?
Cô đang âm thầm khó chịu thì đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt, Dịch Nam Yên nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt sáng ngời của đối phương: "Chị Nam Yên, chị sợ sấm hả?"
"Nực cười, tôi mà sợ sấm à?!" Dịch Nam Yên đột nhiên cao giọng, vừa định nói với Diệp Sơ Hạ đừng tự suy diễn lung tung, Diệp Sơ Hạ đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng sợ, có em ở đây."
Diệp Sơ Hạ nhếch môi, trấn an: "Nếu chúng ta ngủ cùng nhau thì sấm sẽ không dám tìm đến đâu."
"Đã nói là tôi không sợ sấm rồi mà! Lại còn cùng nhau ngủ thì sấm sẽ không dám tìm đến. Em cho rằng tôi mới ba tuổi sao?!" Mặt mũi Dịch Nam Yên đỏ bừng, lập tức phản bác, vươn tay đẩy nàng ra, quay người chạy về phòng, đóng sầm cửa lại hít một hơi thật sâu.
Diệp Sơ Hạ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nàng không ngờ Dịch Nam Yên lại có phản ứng lớn như vậy, nàng vỗ đầu mình, cảm thấy hơi ảo não.
Phải rồi, một người có tính cách như Dịch Nam Yên sẽ có phản ứng như vậy khi sự thật bị phơi bày là điều hết sức bình thường, không thể trực tiếp chỉ ra điều đó, nên vòng vo trấn an mới đúng.
Quả nhiên, vừa tỉnh ngủ không phải là lúc thích hợp để động não mà!
Diệp Sơ Hạ vỗ má để tỉnh táo một chút, nhớ kỹ bài học này, lần sau nàng thà giả mù còn hơn là đưa ra quyết định khi đầu óc không minh mẫn.
Dịch Nam Yên dựa vào cửa, cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô đột nhiên mắng to trong lòng: Dịch Nam Yên! Dịch Nam Yên chếc tịt mày là đồ ngu ngốc nguyên chất 4K!
Má! Vừa rồi mình nói gì với Diệp Sơ Hạ vậy?!
Dịch Nam Yên cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng hối hận tại sao mình nói chuyện như mất não, ôm trái tim thủy tinh vỡ vụn của mình, cô cảm thấy chán nản và cực kỳ hối hận.
Ngay lúc cô đang âm thầm buồn bực, ngoài cửa vang lên âm thanh: "Chị Nam Yên?"
Dịch Nam Yên chưa nghĩ ra nên đối mặt với Diệp Sơ Hạ như thế nào, cho nên cô trực tiếp giả làm đà điểu, không trả lời bất cứ điều gì.
Diệp Sơ Hạ ở ngoài cửa xoay nắm đấm cửa, nhưng vì Dịch Nam Yên đã khóa cửa nên nàng vặn không ra.
Một lúc sau, Diệp Sơ Hạ lại nói.
"Chị Nam Yên, chị ngủ rồi hả?"
"..." Đúng, tôi ngủ rồi, em đi nhanh hộ tôi cái!
Dịch Nam Yên dựa vào cửa không dám thở mạnh, không muốn Diệp Sơ Hạ phát hiện ra mình vẫn chưa ngủ, một lúc sau bên ngoài không có động tĩnh gì, chắc hẳn nàng đã về phòng nên Dịch Nam Yên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu ngồi xuống mép giường, ánh mắt có chút mê mang.
Hôm nay thoát được, vậy ngày mai nên làm gì đây?
Đáng ghét, sao trên đời này lại không có loại thuốc nào có thể khiến người ta mất trí nhớ chứ!
Dịch Nam Yên cáu kỉnh nắm lấy tóc mình, cô cảm thấy như sắp ngạt thở khi nghĩ đến cảnh tượng mà mình sẽ phải đối diện vào ngày mai.
Bởi vì tâm trạng không tốt, Dịch Nam Yên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi ở đầu giường, như đóa hoa úa tàn, sấm sét từ ban công cũng không thể thu hút sự chú ý của cô.
Đột nhiên, Dịch Nam Yên nghe thấy một tiếng vang phát ra từ ban công, cô lập tức nhìn sang thì thấy Diệp Sơ Hạ đang từ từ đứng dậy và kéo cửa ban công ra.
Dịch Nam Yên hoảng sợ, không thể tin nhìn nàng: "Em muốn chết sao? Em có biết đây là tầng mấy không?!"
"Em biết chứ," Diệp Sơ Hạ ấm ức nói, "Nhưng em không mở cửa được."
Nàng giơ tay miêu tả khoảng cách giữa hai ban công: "Em tính rồi. Khoảng cách nhỏ như vậy, em nhảy qua cũng không có việc gì."
Sắc mặt Dịch Nam Yên âm trầm, tức giận nói: "Não em làm bằng rơm hả? Là vấn đề khoảng cách sao? Đáng lẽ em không nên nhảy!"
Diệp Sơ Hạ à một tiếng, trông chờ nhìn cô.
Mái tóc mềm xõa ngang vai, bị gió làm hơi rối, lớp tóc bên ngoài đã ướt đẫm nước mưa, đi chân trần, trông càng yếu ớt, mỏng manh mà xinh đẹp.
Dịch Nam Yên cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Diệp Sơ Hạ nhìn như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt cô càng trở nên u ám hơn: "Em qua đây làm gì?"
Diệp Sơ Hạ cười tít mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Em sợ sấm sét, nên là chị Nam Yên, tối nay em ngủ với chị được không?"
Dịch Nam Yên: "..."
Cô ghét bỏ hừ một tiếng, đần chết đi được, ngay cả kiếm cớ mà cũng không biết!
Tuy nhiên, trái tim vốn dĩ đầy u ám, giờ lại như thấy được ánh sáng sau khi mây mù tan đi, cô vẫy tay bảo nàng lại gần, nhíu mày đè nàng xuống giường, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ, rồi quấn lên người nàng, sau đó cầm máy sấy giúp nàng sấy khô mái tóc bị nước mưa làm ướt.
Diệp Sơ Hạ lặng lẽ ngồi đó, tự dưng Dịch Nam Yên không thể thốt ra những lời mà cô định chửi, chỉ nhẹ giọng nói: "Em không thể leo trèo lung tung trên tầng cao như vậy, dù em có chắc mẩm thì cũng không được, đời người chỉ có một lần, em nghĩ rằng nó không có việc gì, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Nghĩ đến bên ngoài mưa to, Dịch Nam Yên phút chốc cảm thấy khiếp sợ, trời mưa đường trơn, huống chi ban công lan can còn ướt, ban công hai phòng quả thực gần nhau, cho nên nhảy qua cũng không khó, nhưng tầng cao như vậy, nếu chẳng may xảy ra tai nạn thì thật sự không có cách nào cứu vãn được.
Diệp Sơ Hạ ngoan ngoãn đáp lại, đung đưa chân: "Chị Nam Yên, đầu gối của em hơi đau."
"Đáng!" Dịch Nam Yên tức giận nói: "Em để túi ở đâu vậy?"
"Trên tủ đầu giường ấy."
Dịch Nam Yên đặt máy sấy tóc xuống, quay người đi ra ngoài, lại vào phòng khách lục lọi hộp thuốc, vết thương bị nước làm ướt thì khả năng nhiễm trùng rất cao, cô không biết nàng lấy can đảm ở đâu ra, chân bị thương mà còn chạy nhảy lung tung, bây giờ thì hết biết đau rồi hả?
Mặc dù Dịch Nam Yên biết rằng nàng làm vậy là vì mình, nhưng Dịch Nam Yên thậm chí còn tức giận hơn trước, cơn giận có lẽ đã chiếm trọn tâm trí của cô, đến nỗi Dịch Nam Yên thậm chí đã quên mất mình để hộp thuốc ở đâu rồi.
Cô lục lọi hồi lâu vẫn không thấy, cuối cùng đành phải gọi điện đánh thức dì làm dậy hỏi, rồi xách đồ trở về phòng.
———————————
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Nam Yên (khoái chí): Tôi đã bảo là em sợ sấm rồi mà!
Diệp Sơ Hạ:... Chị nói đúng lắm
Nhưng hình ảnh trên mạng thực sự rất khó liên tưởng tới Diệp Sơ Hạ, ít nhất loạt hành vi của Diệp Sơ Hạ sau khi tiếp xúc với cô bây giờ đã khiến tiềm thức của Dịch Nam Yên luôn đặt Diệp Sơ Hạ vào thế yếu, nên khi cô nhìn thấy Diệp Sơ Hạ tìm khách sạn, cô sợ rằng Diệp Sơ Hạ ở đó vào ban đêm sẽ sợ hãi, và đủ loại hạng người ở đó sẽ tìm đến nàng vì bọn họ thấy nàng xinh đẹp, bây giờ ở nhà cô, thì cô sợ nàng không ngủ được ở một nơi xa lạ, lo nàng sợ tiếng sấm rền trong ngày mưa.
Nhưng ngẫm lại mới biết là không thể nào, người đã lớn như vậy thì ai mà sợ sấm sét chứ?
Dịch Nam Yên tự trách mình xen vào việc của người khác, thật là mất mặt quá đi, vội vàng xông vào phòng người khác như vậy, em sẽ nghĩ mình như thế nào đây?
Cô đang âm thầm khó chịu thì đột nhiên cảm thấy tay mình bị ai đó nắm chặt, Dịch Nam Yên nghiêng đầu bắt gặp ánh mắt sáng ngời của đối phương: "Chị Nam Yên, chị sợ sấm hả?"
"Nực cười, tôi mà sợ sấm à?!" Dịch Nam Yên đột nhiên cao giọng, vừa định nói với Diệp Sơ Hạ đừng tự suy diễn lung tung, Diệp Sơ Hạ đã nhẹ nhàng ôm lấy cô, "Đừng sợ, có em ở đây."
Diệp Sơ Hạ nhếch môi, trấn an: "Nếu chúng ta ngủ cùng nhau thì sấm sẽ không dám tìm đến đâu."
"Đã nói là tôi không sợ sấm rồi mà! Lại còn cùng nhau ngủ thì sấm sẽ không dám tìm đến. Em cho rằng tôi mới ba tuổi sao?!" Mặt mũi Dịch Nam Yên đỏ bừng, lập tức phản bác, vươn tay đẩy nàng ra, quay người chạy về phòng, đóng sầm cửa lại hít một hơi thật sâu.
Diệp Sơ Hạ đứng tại chỗ chớp chớp mắt, nàng không ngờ Dịch Nam Yên lại có phản ứng lớn như vậy, nàng vỗ đầu mình, cảm thấy hơi ảo não.
Phải rồi, một người có tính cách như Dịch Nam Yên sẽ có phản ứng như vậy khi sự thật bị phơi bày là điều hết sức bình thường, không thể trực tiếp chỉ ra điều đó, nên vòng vo trấn an mới đúng.
Quả nhiên, vừa tỉnh ngủ không phải là lúc thích hợp để động não mà!
Diệp Sơ Hạ vỗ má để tỉnh táo một chút, nhớ kỹ bài học này, lần sau nàng thà giả mù còn hơn là đưa ra quyết định khi đầu óc không minh mẫn.
Dịch Nam Yên dựa vào cửa, cố gắng bình tĩnh lại, nghĩ đến chuyện vừa rồi, cô đột nhiên mắng to trong lòng: Dịch Nam Yên! Dịch Nam Yên chếc tịt mày là đồ ngu ngốc nguyên chất 4K!
Má! Vừa rồi mình nói gì với Diệp Sơ Hạ vậy?!
Dịch Nam Yên cảm thấy vô cùng khó chịu, vô cùng hối hận tại sao mình nói chuyện như mất não, ôm trái tim thủy tinh vỡ vụn của mình, cô cảm thấy chán nản và cực kỳ hối hận.
Ngay lúc cô đang âm thầm buồn bực, ngoài cửa vang lên âm thanh: "Chị Nam Yên?"
Dịch Nam Yên chưa nghĩ ra nên đối mặt với Diệp Sơ Hạ như thế nào, cho nên cô trực tiếp giả làm đà điểu, không trả lời bất cứ điều gì.
Diệp Sơ Hạ ở ngoài cửa xoay nắm đấm cửa, nhưng vì Dịch Nam Yên đã khóa cửa nên nàng vặn không ra.
Một lúc sau, Diệp Sơ Hạ lại nói.
"Chị Nam Yên, chị ngủ rồi hả?"
"..." Đúng, tôi ngủ rồi, em đi nhanh hộ tôi cái!
Dịch Nam Yên dựa vào cửa không dám thở mạnh, không muốn Diệp Sơ Hạ phát hiện ra mình vẫn chưa ngủ, một lúc sau bên ngoài không có động tĩnh gì, chắc hẳn nàng đã về phòng nên Dịch Nam Yên thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu ngồi xuống mép giường, ánh mắt có chút mê mang.
Hôm nay thoát được, vậy ngày mai nên làm gì đây?
Đáng ghét, sao trên đời này lại không có loại thuốc nào có thể khiến người ta mất trí nhớ chứ!
Dịch Nam Yên cáu kỉnh nắm lấy tóc mình, cô cảm thấy như sắp ngạt thở khi nghĩ đến cảnh tượng mà mình sẽ phải đối diện vào ngày mai.
Bởi vì tâm trạng không tốt, Dịch Nam Yên lúc này hoàn toàn không buồn ngủ, ngồi ở đầu giường, như đóa hoa úa tàn, sấm sét từ ban công cũng không thể thu hút sự chú ý của cô.
Đột nhiên, Dịch Nam Yên nghe thấy một tiếng vang phát ra từ ban công, cô lập tức nhìn sang thì thấy Diệp Sơ Hạ đang từ từ đứng dậy và kéo cửa ban công ra.
Dịch Nam Yên hoảng sợ, không thể tin nhìn nàng: "Em muốn chết sao? Em có biết đây là tầng mấy không?!"
"Em biết chứ," Diệp Sơ Hạ ấm ức nói, "Nhưng em không mở cửa được."
Nàng giơ tay miêu tả khoảng cách giữa hai ban công: "Em tính rồi. Khoảng cách nhỏ như vậy, em nhảy qua cũng không có việc gì."
Sắc mặt Dịch Nam Yên âm trầm, tức giận nói: "Não em làm bằng rơm hả? Là vấn đề khoảng cách sao? Đáng lẽ em không nên nhảy!"
Diệp Sơ Hạ à một tiếng, trông chờ nhìn cô.
Mái tóc mềm xõa ngang vai, bị gió làm hơi rối, lớp tóc bên ngoài đã ướt đẫm nước mưa, đi chân trần, trông càng yếu ớt, mỏng manh mà xinh đẹp.
Dịch Nam Yên cảm thấy hơi mất tự nhiên khi bị Diệp Sơ Hạ nhìn như vậy, biểu cảm trên khuôn mặt cô càng trở nên u ám hơn: "Em qua đây làm gì?"
Diệp Sơ Hạ cười tít mắt, đôi mắt trong veo sáng ngời: "Em sợ sấm sét, nên là chị Nam Yên, tối nay em ngủ với chị được không?"
Dịch Nam Yên: "..."
Cô ghét bỏ hừ một tiếng, đần chết đi được, ngay cả kiếm cớ mà cũng không biết!
Tuy nhiên, trái tim vốn dĩ đầy u ám, giờ lại như thấy được ánh sáng sau khi mây mù tan đi, cô vẫy tay bảo nàng lại gần, nhíu mày đè nàng xuống giường, đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn tắm sạch sẽ, rồi quấn lên người nàng, sau đó cầm máy sấy giúp nàng sấy khô mái tóc bị nước mưa làm ướt.
Diệp Sơ Hạ lặng lẽ ngồi đó, tự dưng Dịch Nam Yên không thể thốt ra những lời mà cô định chửi, chỉ nhẹ giọng nói: "Em không thể leo trèo lung tung trên tầng cao như vậy, dù em có chắc mẩm thì cũng không được, đời người chỉ có một lần, em nghĩ rằng nó không có việc gì, nhưng lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?"
Nghĩ đến bên ngoài mưa to, Dịch Nam Yên phút chốc cảm thấy khiếp sợ, trời mưa đường trơn, huống chi ban công lan can còn ướt, ban công hai phòng quả thực gần nhau, cho nên nhảy qua cũng không khó, nhưng tầng cao như vậy, nếu chẳng may xảy ra tai nạn thì thật sự không có cách nào cứu vãn được.
Diệp Sơ Hạ ngoan ngoãn đáp lại, đung đưa chân: "Chị Nam Yên, đầu gối của em hơi đau."
"Đáng!" Dịch Nam Yên tức giận nói: "Em để túi ở đâu vậy?"
"Trên tủ đầu giường ấy."
Dịch Nam Yên đặt máy sấy tóc xuống, quay người đi ra ngoài, lại vào phòng khách lục lọi hộp thuốc, vết thương bị nước làm ướt thì khả năng nhiễm trùng rất cao, cô không biết nàng lấy can đảm ở đâu ra, chân bị thương mà còn chạy nhảy lung tung, bây giờ thì hết biết đau rồi hả?
Mặc dù Dịch Nam Yên biết rằng nàng làm vậy là vì mình, nhưng Dịch Nam Yên thậm chí còn tức giận hơn trước, cơn giận có lẽ đã chiếm trọn tâm trí của cô, đến nỗi Dịch Nam Yên thậm chí đã quên mất mình để hộp thuốc ở đâu rồi.
Cô lục lọi hồi lâu vẫn không thấy, cuối cùng đành phải gọi điện đánh thức dì làm dậy hỏi, rồi xách đồ trở về phòng.
———————————
Tác giả có lời muốn nói:
Dịch Nam Yên (khoái chí): Tôi đã bảo là em sợ sấm rồi mà!
Diệp Sơ Hạ:... Chị nói đúng lắm