Chương 21
Tất nhiên, không có gì sai khi Diệp Sơ Hạ nghĩ như vậy cả, nhưng vấn đề duy nhất là Dịch Nam Yên không hề nghĩ ra điều này.
Cô lục tung tủ quần áo của mình, tìm một bộ quần áo phù hợp, như thể cô hoàn toàn quên mất cả một tủ chất đầy quần áo mới của mình.
Một dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trong đầu Diệp Sơ Hạ.
Nếu không phải là người thân thiết, rất ít ai sẵn sàng cho người khác mượn đồ, cũng như con trai sẽ rất "phấn khích" khi thấy bạn gái mặc áo của mình. Hoặc trong số các cô gái, nếu có chị em nào có thể trao đổi quần áo mà không có bất kỳ khúc mắc nào, thì họ thường rất thân thiết, nếu không thì làm sao có câu nói "thân tới nỗi có thể mặc chung một cái quần".
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, cảm thấy bọn họ quen biết nhau thậm chí còn chưa đến một tháng, cho nên thái độ của Dịch Nam Yên chuyển biến có phải quá nhanh rồi không? Chẳng lẽ đã bị nàng chinh phục sau một đêm ngủ chung(*) ư?
(*) 睡服 - ngủ phục: giống như "quy tắc ngầm" của làng giải trí. Nói cách khác, nó là việc ai đó lợi dụng "giấc ngủ" để chinh phục điều gì hoặc đạt được một giá trị nào đó.
Nàng thực sự không thể hiểu nổi, kể từ khi tiếp cận Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ phát hiện ra rằng số lần đầu óc mông lung của nàng ngày càng nhiều. Chính vì hành vi của Dịch Nam Yên đã khiến nàng không biết đâu mà lần, và không thể tìm ra mối quan hệ logic nào trong đó cả.
Nhưng dù sao thì kết quả cũng có lợi cho nàng nên Diệp Sơ Hạ không có gạn hỏi đến cùng.
Sau khi Dịch Nam Yên vất vả tìm được một chiếc váy phù hợp, Diệp Sơ Hạ chậm rãi cầm nó vào trong thay.
Hầu hết quần áo của Dịch Nam Yên đều không phải loại oversize, chúng rất vừa vặn với dáng người của cô, màu sắc thường tươi sáng bắt mắt, nhưng có lẽ là do hình tượng ngây thơ yếu đuối của nàng đã ăn quá sâu vào lòng người, nên không biết Dịch Nam Yên đã tìm ra chiếc váy trắng này từ xó nào, Diệp Sơ Hạ khó có thể tưởng tượng Dịch Nam Yên đã từng mặc một chiếc váy có màu trắng mộc mạc như vậy.
Nhưng sau khi Diệp Sơ Hạ mặc nó vào, nàng đã hiểu tại sao Dịch Nam Yên lại có chiếc váy này trong tủ của mình.
Màu trắng luôn mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết, nhưng chiếc váy này thì khác, phần eo khoét rỗng, để lộ hai bên hông trắng nõn và tinh tế, kiểu dáng không tay, ôm sát eo, nếu cánh tay và eo hơi to một chút, khi mặc vào sẽ là một phong cách khác. Có dây buộc sau lưng, khiến người ta có ảo giác rằng chỉ cần kéo sợi dây ra là có thể cuốn trôi cả chiếc váy xuống. Tuy nhiên, làn váy lại dài đến mắt cá chân khiến người ta không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh xuân nào, hai yếu tố thuần khiết và gợi cảm hoàn toàn khác biệt va vào nhau, chẳng những không có vẻ mâu thuẫn mà ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Giống như một nhóc yêu nữ còn chưa đủ tuổi, ngây thơ vô ý thu hút ong bướm điên cuồng.
Phong cách rất đẹp và cũng rất kén dáng, Diệp Sơ Hạ liếc mình trong gương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nàng cảm thấy Dịch Nam Yên chọn quần áo khá giỏi, nhưng khi nàng ra ngoài, nàng lập tức thay đổi biểu cảm, hàng mi dài khẽ run lên, trông có vẻ không quen ăn mặc như vậy, nàng lo lắng nhìn Dịch Nam Yên: "Chị Nam Yên, em mặc cái váy này có kỳ lắm không?"
Dịch Nam Yên hốt hoảng trong giây lát. Xương quai xanh và làn da mịn màng của nàng lộ ra, như thể nàng chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, vòng eo mảnh khảnh đến mức người ta không kìm được muốn lấy tay che đi cảnh xuân ấy, càng khiến người ta muốn nhìn thấy vẻ ngoài cấm dục, nhưng cảnh trong váy lại rối tung rối mù.
Cô ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lóe: "Không hợp lắm."
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Diệp Sơ Hạ nghi ngờ mắt của Dịch Nam Yên có vấn đề, Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên có hợp với chiếc váy này hay không, nhưng nàng nghĩ mình mặc nó rất đẹp, chỗ nào không hợp hả?
Nàng hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Thật sao? Em còn rất thích kiểu váy này."
Dịch Nam Yên nghĩ thầm: Tôi cũng thích.
Chỉ là Dịch Nam Yên cảm thấy mình không còn thích lắm khi nghĩ đến việc Diệp Sơ Hạ mặc chiếc váy như vậy ra ngoài, cô thực sự không thích đám người hay chỉ trỏ các cô gái ăn mặc hơi gợi cảm khi ra ngoài, suy cho cùng, mặc gì là quyền tự do của họ, dáng mình đẹp tại sao không được khoe ra?
Nhưng bây giờ, chỉ cần Dịch Nam Yên nghĩ đến cảnh người qua đường để mắt đến Diệp Sơ Hạ sau khi nàng bước ra khỏi nhà, Dịch Nam Yên cảm thấy việc ăn mặc kín đáo cũng không có gì sai.
Cô không trả lời câu hỏi của Diệp Sơ Hạ mà nói: "Tôi sẽ bảo trợ lý mua cho em bộ khác."
Diệp Sơ Hạ ò một tiếng.
Trợ lý Dương Thư cũng đầy dấu chấm hỏi khi nhận được tin nhắn, không phải nhà cô có rất nhiều đồ thể thao sao? Sao lại muốn mua nữa?
Cô ấy không nghĩ nhiều, rồi chọn một bộ quần áo thể thao màu tím khoai môn theo lời dặn của Dịch Nam Yên và phù hợp với phong cách yêu thích của Dịch Nam Yên, sau đó mang nó theo cùng với bữa sáng.
Khi Dịch Nam Yên mở cửa cho cô ấy, Dương Thư vừa muốn nói chuyện, thì Dịch Nam Yên đã cầm đồ và lập tức đóng sầm cửa lại.
Dương Thư:...?
Dương Thư biết Dịch Nam Yên không thích người khác đặt chân vào lãnh thổ riêng của mình, nhưng với tư cách là trợ lý cuộc sống của Dịch Nam Yên, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, cô ấy vẫn có thể vào phòng khách ngồi một lúc, nhưng tại sao lần này cô ấy lại bị chặn ngoài cửa?
Ban đầu Dịch Nam Yên cũng không muốn làm vậy, nhưng cô đột nhiên nhớ rằng lần trước Dương Thư đã gặp Diệp Sơ Hạ, điều đó không có gì, nhưng cô sợ rằng Diệp Sơ Hạ sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao thì lúc đó nàng đang khóc, và trông nàng không giống gặp phải chuyện tốt chút nào, có lẽ nàng sẽ không muốn nhớ lại, nếu đã như vậy, tốt hơn hết là hai người họ không nên gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô đưa túi đồ thể thao cho Diệp Sơ Hạ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Thư, bảo cô ấy đi trước, lát nữa cô sẽ tự lái xe đến trường.
Diệp Sơ Hạ không nhìn ra vấn đề, nàng chỉ nghĩ rằng người đến giao quần áo là nhân viên của một cửa hàng nào đó, nên quay người vào phòng thay quần áo một lần nữa, và khi Diệp Sơ Hạ đi ra, sắc mặt Dịch Nam Yên tái mét.
Cô dặn trợ lý mua đồ thể thao mà có quần dài, theo ý tưởng của Diệp Sơ Hạ, quần áo mà Dương Thư mang theo đến là loại cơ bản, thoải mái khi mặc và có thể che được thứ cần che.
Không ngờ quần là quần dài nhưng thân trên lại là áo ba lỗ, cổ chữ U hơi kéo xuống có thể nhìn thấy rãnh, phần bụng hoàn toàn lộ ra, làn da trắng nõn đến mức phản quang.
Nhưng loại quần áo này, hình như thường có một chiếc áo khoác bên ngoài phải không?
Dịch Nam Yên đã bình tĩnh lại một chút, bước tới nhặt chiếc túi và khoác chiếc áo khoác lên người Diệp Sơ Hạ, kéo khóa đến tận cổ, thậm chí còn không thấy khóa kéo đâu.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Nàng thở dài: "Chị Nam Yên, mặc vậy nóng lắm." Nàng cúi đầu mở khóa kéo, Dịch Nam Yên lại đưa tay kéo lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Hở bụng rất dễ bị cảm."
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Đối mặt với biểu cảm như nhìn thú lạ của Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên thể hiện đẳng cấp vượt xa mức bình thường, nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ tôi đang nói chuyện giật gân, bác sĩ riêng của tôi luôn chú ý dưỡng sinh, và cả tôi cũng vậy, có khi nào em thấy tôi mặc loại quần áo này bao giờ chưa?"
Rõ ràng là chị đã mặc rất nhiều lần...
Diệp Sơ Hạ cố nén ý muốn bóc phốt cô, giả vờ tin vào điều đó: "Vậy có thể kéo khoá xuống một chút không, nóng quá."
Dịch Nam Yên miễn cưỡng gật đầu và kéo xuống chưa đầy một cm.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy Dịch Nam Yên có gì đó không ổn, rất là không ổn, ai lại quan tâm đến việc người khác mặc gì như vậy?
Cảm giác này giống như một người mẹ đối diện với đứa con đang trong thời kỳ nổi loạn, không muốn con mình mặc những bộ quần áo theo mình là có vẻ kỳ dị, chỉ mong xuân hạ thu đông đều có thể trùm con kín mít.
Diệp Sơ Hạ trong tâm trạng phức tạp nghĩ, chẳng lẽ mình đã vô tình khơi dậy tình mẫu tử của Dịch Nam Yên mà mình không biết ư?
Nghĩ đến những fan mẹ đu idol, đuổi theo những ngôi sao không lớn hơn mình là bao, hét lên: "Nhóc con, mẹ không cho phép con mặc như vậy", "Nhóc con, mẹ không cho phép con yêu đương", Diệp Sơ Hạ cảm thấy hình như mình đã tìm thấy một sự thật.
Cô lục tung tủ quần áo của mình, tìm một bộ quần áo phù hợp, như thể cô hoàn toàn quên mất cả một tủ chất đầy quần áo mới của mình.
Một dấu chấm hỏi từ từ hiện lên trong đầu Diệp Sơ Hạ.
Nếu không phải là người thân thiết, rất ít ai sẵn sàng cho người khác mượn đồ, cũng như con trai sẽ rất "phấn khích" khi thấy bạn gái mặc áo của mình. Hoặc trong số các cô gái, nếu có chị em nào có thể trao đổi quần áo mà không có bất kỳ khúc mắc nào, thì họ thường rất thân thiết, nếu không thì làm sao có câu nói "thân tới nỗi có thể mặc chung một cái quần".
Diệp Sơ Hạ chớp mắt, cảm thấy bọn họ quen biết nhau thậm chí còn chưa đến một tháng, cho nên thái độ của Dịch Nam Yên chuyển biến có phải quá nhanh rồi không? Chẳng lẽ đã bị nàng chinh phục sau một đêm ngủ chung(*) ư?
(*) 睡服 - ngủ phục: giống như "quy tắc ngầm" của làng giải trí. Nói cách khác, nó là việc ai đó lợi dụng "giấc ngủ" để chinh phục điều gì hoặc đạt được một giá trị nào đó.
Nàng thực sự không thể hiểu nổi, kể từ khi tiếp cận Dịch Nam Yên, Diệp Sơ Hạ phát hiện ra rằng số lần đầu óc mông lung của nàng ngày càng nhiều. Chính vì hành vi của Dịch Nam Yên đã khiến nàng không biết đâu mà lần, và không thể tìm ra mối quan hệ logic nào trong đó cả.
Nhưng dù sao thì kết quả cũng có lợi cho nàng nên Diệp Sơ Hạ không có gạn hỏi đến cùng.
Sau khi Dịch Nam Yên vất vả tìm được một chiếc váy phù hợp, Diệp Sơ Hạ chậm rãi cầm nó vào trong thay.
Hầu hết quần áo của Dịch Nam Yên đều không phải loại oversize, chúng rất vừa vặn với dáng người của cô, màu sắc thường tươi sáng bắt mắt, nhưng có lẽ là do hình tượng ngây thơ yếu đuối của nàng đã ăn quá sâu vào lòng người, nên không biết Dịch Nam Yên đã tìm ra chiếc váy trắng này từ xó nào, Diệp Sơ Hạ khó có thể tưởng tượng Dịch Nam Yên đã từng mặc một chiếc váy có màu trắng mộc mạc như vậy.
Nhưng sau khi Diệp Sơ Hạ mặc nó vào, nàng đã hiểu tại sao Dịch Nam Yên lại có chiếc váy này trong tủ của mình.
Màu trắng luôn mang đến cho người ta cảm giác thuần khiết, nhưng chiếc váy này thì khác, phần eo khoét rỗng, để lộ hai bên hông trắng nõn và tinh tế, kiểu dáng không tay, ôm sát eo, nếu cánh tay và eo hơi to một chút, khi mặc vào sẽ là một phong cách khác. Có dây buộc sau lưng, khiến người ta có ảo giác rằng chỉ cần kéo sợi dây ra là có thể cuốn trôi cả chiếc váy xuống. Tuy nhiên, làn váy lại dài đến mắt cá chân khiến người ta không thể nhìn thấy bất kỳ cảnh xuân nào, hai yếu tố thuần khiết và gợi cảm hoàn toàn khác biệt va vào nhau, chẳng những không có vẻ mâu thuẫn mà ngược lại càng thêm hấp dẫn.
Giống như một nhóc yêu nữ còn chưa đủ tuổi, ngây thơ vô ý thu hút ong bướm điên cuồng.
Phong cách rất đẹp và cũng rất kén dáng, Diệp Sơ Hạ liếc mình trong gương, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng nàng cảm thấy Dịch Nam Yên chọn quần áo khá giỏi, nhưng khi nàng ra ngoài, nàng lập tức thay đổi biểu cảm, hàng mi dài khẽ run lên, trông có vẻ không quen ăn mặc như vậy, nàng lo lắng nhìn Dịch Nam Yên: "Chị Nam Yên, em mặc cái váy này có kỳ lắm không?"
Dịch Nam Yên hốt hoảng trong giây lát. Xương quai xanh và làn da mịn màng của nàng lộ ra, như thể nàng chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong, vòng eo mảnh khảnh đến mức người ta không kìm được muốn lấy tay che đi cảnh xuân ấy, càng khiến người ta muốn nhìn thấy vẻ ngoài cấm dục, nhưng cảnh trong váy lại rối tung rối mù.
Cô ho khan một tiếng, ánh mắt lấp lóe: "Không hợp lắm."
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Diệp Sơ Hạ nghi ngờ mắt của Dịch Nam Yên có vấn đề, Diệp Sơ Hạ không biết Dịch Nam Yên có hợp với chiếc váy này hay không, nhưng nàng nghĩ mình mặc nó rất đẹp, chỗ nào không hợp hả?
Nàng hít một hơi, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng: "Thật sao? Em còn rất thích kiểu váy này."
Dịch Nam Yên nghĩ thầm: Tôi cũng thích.
Chỉ là Dịch Nam Yên cảm thấy mình không còn thích lắm khi nghĩ đến việc Diệp Sơ Hạ mặc chiếc váy như vậy ra ngoài, cô thực sự không thích đám người hay chỉ trỏ các cô gái ăn mặc hơi gợi cảm khi ra ngoài, suy cho cùng, mặc gì là quyền tự do của họ, dáng mình đẹp tại sao không được khoe ra?
Nhưng bây giờ, chỉ cần Dịch Nam Yên nghĩ đến cảnh người qua đường để mắt đến Diệp Sơ Hạ sau khi nàng bước ra khỏi nhà, Dịch Nam Yên cảm thấy việc ăn mặc kín đáo cũng không có gì sai.
Cô không trả lời câu hỏi của Diệp Sơ Hạ mà nói: "Tôi sẽ bảo trợ lý mua cho em bộ khác."
Diệp Sơ Hạ ò một tiếng.
Trợ lý Dương Thư cũng đầy dấu chấm hỏi khi nhận được tin nhắn, không phải nhà cô có rất nhiều đồ thể thao sao? Sao lại muốn mua nữa?
Cô ấy không nghĩ nhiều, rồi chọn một bộ quần áo thể thao màu tím khoai môn theo lời dặn của Dịch Nam Yên và phù hợp với phong cách yêu thích của Dịch Nam Yên, sau đó mang nó theo cùng với bữa sáng.
Khi Dịch Nam Yên mở cửa cho cô ấy, Dương Thư vừa muốn nói chuyện, thì Dịch Nam Yên đã cầm đồ và lập tức đóng sầm cửa lại.
Dương Thư:...?
Dương Thư biết Dịch Nam Yên không thích người khác đặt chân vào lãnh thổ riêng của mình, nhưng với tư cách là trợ lý cuộc sống của Dịch Nam Yên, sau nhiều năm làm việc chăm chỉ, cô ấy vẫn có thể vào phòng khách ngồi một lúc, nhưng tại sao lần này cô ấy lại bị chặn ngoài cửa?
Ban đầu Dịch Nam Yên cũng không muốn làm vậy, nhưng cô đột nhiên nhớ rằng lần trước Dương Thư đã gặp Diệp Sơ Hạ, điều đó không có gì, nhưng cô sợ rằng Diệp Sơ Hạ sẽ cảm thấy xấu hổ, dù sao thì lúc đó nàng đang khóc, và trông nàng không giống gặp phải chuyện tốt chút nào, có lẽ nàng sẽ không muốn nhớ lại, nếu đã như vậy, tốt hơn hết là hai người họ không nên gặp nhau trong một khoảng thời gian ngắn.
Cô đưa túi đồ thể thao cho Diệp Sơ Hạ, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Dương Thư, bảo cô ấy đi trước, lát nữa cô sẽ tự lái xe đến trường.
Diệp Sơ Hạ không nhìn ra vấn đề, nàng chỉ nghĩ rằng người đến giao quần áo là nhân viên của một cửa hàng nào đó, nên quay người vào phòng thay quần áo một lần nữa, và khi Diệp Sơ Hạ đi ra, sắc mặt Dịch Nam Yên tái mét.
Cô dặn trợ lý mua đồ thể thao mà có quần dài, theo ý tưởng của Diệp Sơ Hạ, quần áo mà Dương Thư mang theo đến là loại cơ bản, thoải mái khi mặc và có thể che được thứ cần che.
Không ngờ quần là quần dài nhưng thân trên lại là áo ba lỗ, cổ chữ U hơi kéo xuống có thể nhìn thấy rãnh, phần bụng hoàn toàn lộ ra, làn da trắng nõn đến mức phản quang.
Nhưng loại quần áo này, hình như thường có một chiếc áo khoác bên ngoài phải không?
Dịch Nam Yên đã bình tĩnh lại một chút, bước tới nhặt chiếc túi và khoác chiếc áo khoác lên người Diệp Sơ Hạ, kéo khóa đến tận cổ, thậm chí còn không thấy khóa kéo đâu.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Nàng thở dài: "Chị Nam Yên, mặc vậy nóng lắm." Nàng cúi đầu mở khóa kéo, Dịch Nam Yên lại đưa tay kéo lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Hở bụng rất dễ bị cảm."
Diệp Sơ Hạ: "...?"
Đối mặt với biểu cảm như nhìn thú lạ của Diệp Sơ Hạ, Dịch Nam Yên thể hiện đẳng cấp vượt xa mức bình thường, nghiêm túc nói: "Đừng nghĩ tôi đang nói chuyện giật gân, bác sĩ riêng của tôi luôn chú ý dưỡng sinh, và cả tôi cũng vậy, có khi nào em thấy tôi mặc loại quần áo này bao giờ chưa?"
Rõ ràng là chị đã mặc rất nhiều lần...
Diệp Sơ Hạ cố nén ý muốn bóc phốt cô, giả vờ tin vào điều đó: "Vậy có thể kéo khoá xuống một chút không, nóng quá."
Dịch Nam Yên miễn cưỡng gật đầu và kéo xuống chưa đầy một cm.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy Dịch Nam Yên có gì đó không ổn, rất là không ổn, ai lại quan tâm đến việc người khác mặc gì như vậy?
Cảm giác này giống như một người mẹ đối diện với đứa con đang trong thời kỳ nổi loạn, không muốn con mình mặc những bộ quần áo theo mình là có vẻ kỳ dị, chỉ mong xuân hạ thu đông đều có thể trùm con kín mít.
Diệp Sơ Hạ trong tâm trạng phức tạp nghĩ, chẳng lẽ mình đã vô tình khơi dậy tình mẫu tử của Dịch Nam Yên mà mình không biết ư?
Nghĩ đến những fan mẹ đu idol, đuổi theo những ngôi sao không lớn hơn mình là bao, hét lên: "Nhóc con, mẹ không cho phép con mặc như vậy", "Nhóc con, mẹ không cho phép con yêu đương", Diệp Sơ Hạ cảm thấy hình như mình đã tìm thấy một sự thật.