Chương 25
Hiệu suất làm việc của Dịch Nam Yên khá cao, hôm qua cô mới bảo sẽ giúp Diệp Sơ Hạ tìm mà hôm nay đã tìm được nhà, nhanh như thể sợ người khác không biết căn hộ đó là của cô.
Cô cũng biết trong thời gian ngắn như vậy tìm được một căn nhà thích hợp là quá nhanh nên đã tìm một lý do nghe có vẻ hợp lý.
Theo cô, đó là do may mắn, tình cờ có một chủ nhà đang muốn ra nước ngoài đoàn tụ với con trai nên cho thuê lại với giá rẻ, người thuê được phép nuôi thú cưng. Nhược điểm là chủ nhà yêu cầu hợp đồng phải được ký trong hôm nay, tiền thuê nhà thì thanh toán theo năm, tiền điện nước, bao gồm cả phí Internet và dịch vụ chung cư phải tự thanh toán.
Dịch Nam Yên cảm thấy lý do này quá hoàn hảo, bởi vì đang vội ra nước ngoài, nên căn hộ được cho thuê với giá thấp, đâu có gì sai đâu đúng không? Hơn nữa, tiền thuê nhà trả hàng năm, cửa lưới có thể tự lắp đặt, một loạt yêu cầu cũng phù hợp với yêu cầu của chủ nhà bình thường đưa ra, không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Vì vậy, khi Dịch Nam Yên gửi tin nhắn cho Diệp Sơ Hạ, cô hoàn toàn không chột dạ, vì cô tin tưởng rằng Diệp Sơ Hạ sẽ không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Là người được lợi, Diệp Sơ Hạ quyết giả ngu đến cùng và chưa từng nghĩ đến việc vạch trần điều đó. Suy cho cùng, Dịch Nam Yên đã rất nỗ lực để tìm được một "căn hộ nhỏ" có hai phòng ngủ và một phòng khách, nên nàng không làm khó người ta.
Dịch Nam Yên còn chụp ảnh ngôi nhà gửi cho nàng, có vẻ như chúng được chụp vào sáng sớm, đồng hồ trên tường đều chạy cùng một lúc, có thể thấy rằng ngôi nhà vừa được dọn dẹp sạch sẽ, và trên bàn vẫn còn giẻ lau chưa kịp dọn.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy kỳ lạ, cô cũng quan tâm hơi quá rồi đó?
Mặc dù đã nhìn thấu bản chất của Dịch Nam Yên là một người tốt bụng dễ mềm lòng, nhưng cho dù tốt bụng thì liệu có thể làm đến mức này không?
Sau khi nghĩ vậy, Diệp Sơ Hạ bật cười và lắc đầu, tại sao nàng lại nghĩ rằng Dịch Nam Yên sẽ đích thân chạy đến xem? Dù sao xét về gia cảnh của cô, chuyện này chỉ cần dùng miệng là có thể dễ dàng làm được, người đến chụp ảnh hẳn là do cô cử đi chạy việc vặt.
......
............
Sau giờ học buổi sáng, Diệp Sơ Hạ đi theo Dịch Nam Yên để xem nhà, khu chung cư cách trường không quá xa, và rất xanh tươi, Diệp Sơ Hạ rất hài lòng với căn hộ này, khuyết điểm duy nhất là phí dịch vụ chung cư không rẻ, nhưng đây không phải là khuyết điểm của căn hộ này, mà là của ví của nàng.
Nhưng tiền thuê năm triệu một tháng đã là một khoản hời đối với nàng, nên không cần phải xoắn xuýt về phí dịch vụ chung cư vài trăm nghìn.
Thấy Diệp Sơ Hạ hài lòng, Dịch Nam Yên giả vờ lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhà đến ký hợp đồng.
Tuy nhiên, khi chủ nhà đến, Dịch Nam Yên cười không nổi nữa.
Diễn trò phải diễn nguyên tuồng, nên Dịch Nam Yên đã nhờ Dương Thư tìm một người thích hợp đến để diễn kịch, nhưng Dương Thư suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy rằng loại công việc lừa đảo này phù hợp với "thân tín" như cô ấy hơn, và cũng ít nguy cơ lộ cơ mật hơn, cô ấy đến quá nhanh, trước khi Dịch Nam Yên kịp chặn cửa, Dương Thư đã bị Diệp Sơ Hạ bắt gặp.
“Là cô?!” Diệp Sơ Hạ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Dương Thư cũng sửng sốt trong giây lát, cô ấy rõ ràng vẫn còn nhớ Diệp Sơ Hạ, cô ấy không khỏi liếc nhìn Dịch Nam Yên, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt tối sầm của Dịch Nam Yên, Dương Thư thầm nghiền ngẫm "thánh chỉ", đoán rằng cô không muốn đối phương biết cô có liên quan đến cô ấy, thế là cô ấy tỏ ra bừng tỉnh, che đậy sự sững sờ vừa rồi của mình, như thể cô ấy vừa nhớ ra Diệp Sơ Hạ là ai.
"Thật không ngờ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này." Diệp Sơ Hạ tiến lại gần vài bước, "Chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn cô đấy!"
"Chuyện nhỏ thôi, nếu là người khác, họ cũng sẽ làm vậy mà," Dương Thư không muốn nói nhiều, sợ càng nói càng lộ, cho nên bình tĩnh chuyển chủ đề, "Lát nữa tôi còn phải đi làm, chúng ta ký hợp đồng trước đi."
Diệp Sơ Hạ không còn cách nào khác ngoài việc vừa xem hợp đồng vừa hỏi: "Chị Nam Yên nói với tôi rằng chủ nhà đang vội cho thuê căn hộ này là vì sắp ra nước ngoài đoàn tụ với con trai mình. Con trai của chị Dương bao nhiêu tuổi rồi?"
Nét mặt của Dương Thư không chê vào đâu được: "...Đó là em trai tôi. Căn hộ này tôi mua cho mẹ tôi ở, mấy năm rồi bà không gặp thằng nhỏ nên bà nóng lòng đến nỗi chưa kịp cho thuê nhà mà đã lên máy bay rồi, cho nên mới bảo tôi đến đây, tôi còn chưa có người yêu thì lấy đâu ra con trai chứ."
Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng, ký tên vào hợp đồng và có vẻ tin vào điều đó.
Trông Dương Thư rất bận rộn. Khi Diệp Sơ Hạ đang xem hợp đồng, cô ấy đã nhìn đồng hồ vài lần. Sau khi Diệp Sơ Hạ ký hợp đồng và thêm thông tin liên lạc của mình, cô ấy đã vội vàng rời đi. Dịch Nam Yên sờ mũi, cảm thấy hơi chột dạ, hơi hếch cằm với Diệp Sơ Hạ: "Đi thôi, cuối tuần em có thể chuyển đồ đến đây, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước."
"Tôi giúp em nhiều như vậy, bữa này em mời không thành vấn đề chứ?"
Diệp Sơ Hạ nghe vậy thì bật cười: "Vậy chị Nam Yên muốn ăn gì? Chúng ta đi ngay và luôn."
"Tìm một nhà hàng Trung Quốc gần đây là được rồi, đừng đi xa quá, lát nữa tôi còn có tiết." Dịch Nam Yên vừa nói vừa cùng Diệp Sơ Hạ bước ra khỏi phòng. Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng khi vừa bước ra ngoài, Dịch Nam Yên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Xét cho cùng, căn hộ này vẫn còn nhiều sơ hở, ví dụ như theo như lời cô nói trước đây, chủ nhà vẫn luôn ở trong căn nhà này, nhưng đồ đạc trong nhà không hề cũ, thậm chí còn có rất nhiều đồ mới tinh.
Vừa rồi Dịch Nam Yên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mọi chuyện đã xong rồi, hiển nhiên là bây giờ cô không có cách nào tìm người tìm đồ cũ để chuyển đến. Cô chỉ có thể hy vọng rằng Diệp Sơ Hạ sẽ lơ mơ một chút và không nghĩ đến điều này.
Biết rằng căn hộ là do Dịch Nam Yên sắp xếp, Diệp Sơ Hạ đương nhiên không chú ý đến những chi tiết này, mà đang nghĩ về thứ khác.
Hành vi của Dương Thư vừa rồi có chút kỳ lạ.
Diệp Sơ Hạ thực sự đã chuẩn bị sẵn rằng chủ nhà đến là một diễn viên hoặc nhân viên của nhà Dịch Nam Yên, điều duy nhất nàng không ngờ là người đến lại tình cờ gặp nàng một lần.
Dịch Nam Yên có thể yêu cầu đối phương làm loại việc này, và chức vị của đối phương có vẻ cũng không thấp.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Diệp Sơ Hạ, điều nàng quan tâm là vừa rồi nàng đã thể hiện rõ ràng rằng nàng biết Dương Thư, mà đến tận bây giờ Dịch Nam Yên thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Xét về bản tính thẳng thắn của cô, trong tình huống này cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hỏi Dương Thư, mà là sau khi kìm nén vài phút sẽ không nhịn được hỏi nàng, nhưng cho đến khi họ bắt đầu ăn, Dịch Nam Yên thậm chí vẫn chưa hỏi.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy Dịch Nam Yên không tò mò về vấn đề này, và tại sao lại không? Chỉ có hai khả năng, một là cô không quan tâm, hai là cô biết các nàng gặp nhau như thế nào.
Về tính cách của Dịch Nam Yên, cô không thể không quan tâm, vì vậy câu trả lời cho vấn đề này đã quá rõ ràng.
Ngày ấy, Dịch Nam Yên có mặt ở đó.
Chẳng lẽ ngày hôm đó Dương Thư xuống xe đưa khăn tay, thật ra là do Dịch Nam Yên đã ra lệnh sao?
Diệp Sơ Hạ chọc cơm trong bát và cảm thấy dường như mình đã tìm ra đáp án chính xác.
Dịch Nam Yên nhận thấy sự lơ đễnh của nàng, cau mày, "Em không thoải mái hả? Hay đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị?"
"Dạ? Không có." Diệp Sơ Hạ thay đổi tư thế, nhìn Dịch Nam Yên và cười nói: "Em chợt nhớ ra ban công trong nhà thuê chưa được bao kín. Em đang đau đầu không biết tìm người lắp đặt ở đâu đây."
"Sao em không hỏi tôi, nhà tôi có nhiều mèo như vậy, chẳng lẽ không biết tìm ai lắp kín ban công à?" Dịch Nam Yên lườm nàng một cái, nghi ngờ rằng có phải IQ của nàng giảm sút sau khi nàng được nhận vào Yến Đại hay không, cô là một người sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng, tại sao nàng không nghĩ đến việc nhờ cô giúp đỡ?
Diệp Sơ Hạ mỉm cười, che giấu sự phức tạp trong lòng.
Đúng là nàng rất giỏi khóc trước mặt người khác, nhưng nàng không thích bị người quen nhìn thấy khi nàng khóc thật. Cảm giác bộc lộ cảm xúc thật của mình với người khác khiến Diệp Sơ Hạ rất khó chịu. Phải biết rằng, nàng luôn chỉ bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt những người thân thiết, và kể từ khi người thân của nàng qua đời, dù trước mặt bất kỳ ai đều chỉ là diễn.
Thế nên, khi nàng đột nhiên phát hiện rằng Dịch Nam Yên đã thoáng thấy một vài sự thật về mình, Diệp Sơ Hạ thực sự có tâm trạng rất phức tạp.
Cô cũng biết trong thời gian ngắn như vậy tìm được một căn nhà thích hợp là quá nhanh nên đã tìm một lý do nghe có vẻ hợp lý.
Theo cô, đó là do may mắn, tình cờ có một chủ nhà đang muốn ra nước ngoài đoàn tụ với con trai nên cho thuê lại với giá rẻ, người thuê được phép nuôi thú cưng. Nhược điểm là chủ nhà yêu cầu hợp đồng phải được ký trong hôm nay, tiền thuê nhà thì thanh toán theo năm, tiền điện nước, bao gồm cả phí Internet và dịch vụ chung cư phải tự thanh toán.
Dịch Nam Yên cảm thấy lý do này quá hoàn hảo, bởi vì đang vội ra nước ngoài, nên căn hộ được cho thuê với giá thấp, đâu có gì sai đâu đúng không? Hơn nữa, tiền thuê nhà trả hàng năm, cửa lưới có thể tự lắp đặt, một loạt yêu cầu cũng phù hợp với yêu cầu của chủ nhà bình thường đưa ra, không tìm ra được một khuyết điểm nào.
Vì vậy, khi Dịch Nam Yên gửi tin nhắn cho Diệp Sơ Hạ, cô hoàn toàn không chột dạ, vì cô tin tưởng rằng Diệp Sơ Hạ sẽ không thể tìm ra bất kỳ sơ hở nào.
Diệp Sơ Hạ: "..."
Là người được lợi, Diệp Sơ Hạ quyết giả ngu đến cùng và chưa từng nghĩ đến việc vạch trần điều đó. Suy cho cùng, Dịch Nam Yên đã rất nỗ lực để tìm được một "căn hộ nhỏ" có hai phòng ngủ và một phòng khách, nên nàng không làm khó người ta.
Dịch Nam Yên còn chụp ảnh ngôi nhà gửi cho nàng, có vẻ như chúng được chụp vào sáng sớm, đồng hồ trên tường đều chạy cùng một lúc, có thể thấy rằng ngôi nhà vừa được dọn dẹp sạch sẽ, và trên bàn vẫn còn giẻ lau chưa kịp dọn.
Diệp Sơ Hạ cảm thấy kỳ lạ, cô cũng quan tâm hơi quá rồi đó?
Mặc dù đã nhìn thấu bản chất của Dịch Nam Yên là một người tốt bụng dễ mềm lòng, nhưng cho dù tốt bụng thì liệu có thể làm đến mức này không?
Sau khi nghĩ vậy, Diệp Sơ Hạ bật cười và lắc đầu, tại sao nàng lại nghĩ rằng Dịch Nam Yên sẽ đích thân chạy đến xem? Dù sao xét về gia cảnh của cô, chuyện này chỉ cần dùng miệng là có thể dễ dàng làm được, người đến chụp ảnh hẳn là do cô cử đi chạy việc vặt.
......
............
Sau giờ học buổi sáng, Diệp Sơ Hạ đi theo Dịch Nam Yên để xem nhà, khu chung cư cách trường không quá xa, và rất xanh tươi, Diệp Sơ Hạ rất hài lòng với căn hộ này, khuyết điểm duy nhất là phí dịch vụ chung cư không rẻ, nhưng đây không phải là khuyết điểm của căn hộ này, mà là của ví của nàng.
Nhưng tiền thuê năm triệu một tháng đã là một khoản hời đối với nàng, nên không cần phải xoắn xuýt về phí dịch vụ chung cư vài trăm nghìn.
Thấy Diệp Sơ Hạ hài lòng, Dịch Nam Yên giả vờ lấy điện thoại di động ra và gọi cho chủ nhà đến ký hợp đồng.
Tuy nhiên, khi chủ nhà đến, Dịch Nam Yên cười không nổi nữa.
Diễn trò phải diễn nguyên tuồng, nên Dịch Nam Yên đã nhờ Dương Thư tìm một người thích hợp đến để diễn kịch, nhưng Dương Thư suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy rằng loại công việc lừa đảo này phù hợp với "thân tín" như cô ấy hơn, và cũng ít nguy cơ lộ cơ mật hơn, cô ấy đến quá nhanh, trước khi Dịch Nam Yên kịp chặn cửa, Dương Thư đã bị Diệp Sơ Hạ bắt gặp.
“Là cô?!” Diệp Sơ Hạ lộ vẻ kinh ngạc, nhưng trong lòng lại có chút nghi hoặc.
Dương Thư cũng sửng sốt trong giây lát, cô ấy rõ ràng vẫn còn nhớ Diệp Sơ Hạ, cô ấy không khỏi liếc nhìn Dịch Nam Yên, tự hỏi chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Tuy nhiên, nhìn khuôn mặt tối sầm của Dịch Nam Yên, Dương Thư thầm nghiền ngẫm "thánh chỉ", đoán rằng cô không muốn đối phương biết cô có liên quan đến cô ấy, thế là cô ấy tỏ ra bừng tỉnh, che đậy sự sững sờ vừa rồi của mình, như thể cô ấy vừa nhớ ra Diệp Sơ Hạ là ai.
"Thật không ngờ sẽ gặp lại cô trong hoàn cảnh này." Diệp Sơ Hạ tiến lại gần vài bước, "Chuyện lần trước tôi còn chưa cảm ơn cô đấy!"
"Chuyện nhỏ thôi, nếu là người khác, họ cũng sẽ làm vậy mà," Dương Thư không muốn nói nhiều, sợ càng nói càng lộ, cho nên bình tĩnh chuyển chủ đề, "Lát nữa tôi còn phải đi làm, chúng ta ký hợp đồng trước đi."
Diệp Sơ Hạ không còn cách nào khác ngoài việc vừa xem hợp đồng vừa hỏi: "Chị Nam Yên nói với tôi rằng chủ nhà đang vội cho thuê căn hộ này là vì sắp ra nước ngoài đoàn tụ với con trai mình. Con trai của chị Dương bao nhiêu tuổi rồi?"
Nét mặt của Dương Thư không chê vào đâu được: "...Đó là em trai tôi. Căn hộ này tôi mua cho mẹ tôi ở, mấy năm rồi bà không gặp thằng nhỏ nên bà nóng lòng đến nỗi chưa kịp cho thuê nhà mà đã lên máy bay rồi, cho nên mới bảo tôi đến đây, tôi còn chưa có người yêu thì lấy đâu ra con trai chứ."
Diệp Sơ Hạ ồ một tiếng, ký tên vào hợp đồng và có vẻ tin vào điều đó.
Trông Dương Thư rất bận rộn. Khi Diệp Sơ Hạ đang xem hợp đồng, cô ấy đã nhìn đồng hồ vài lần. Sau khi Diệp Sơ Hạ ký hợp đồng và thêm thông tin liên lạc của mình, cô ấy đã vội vàng rời đi. Dịch Nam Yên sờ mũi, cảm thấy hơi chột dạ, hơi hếch cằm với Diệp Sơ Hạ: "Đi thôi, cuối tuần em có thể chuyển đồ đến đây, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước."
"Tôi giúp em nhiều như vậy, bữa này em mời không thành vấn đề chứ?"
Diệp Sơ Hạ nghe vậy thì bật cười: "Vậy chị Nam Yên muốn ăn gì? Chúng ta đi ngay và luôn."
"Tìm một nhà hàng Trung Quốc gần đây là được rồi, đừng đi xa quá, lát nữa tôi còn có tiết." Dịch Nam Yên vừa nói vừa cùng Diệp Sơ Hạ bước ra khỏi phòng. Không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, nhưng khi vừa bước ra ngoài, Dịch Nam Yên lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Xét cho cùng, căn hộ này vẫn còn nhiều sơ hở, ví dụ như theo như lời cô nói trước đây, chủ nhà vẫn luôn ở trong căn nhà này, nhưng đồ đạc trong nhà không hề cũ, thậm chí còn có rất nhiều đồ mới tinh.
Vừa rồi Dịch Nam Yên cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng mọi chuyện đã xong rồi, hiển nhiên là bây giờ cô không có cách nào tìm người tìm đồ cũ để chuyển đến. Cô chỉ có thể hy vọng rằng Diệp Sơ Hạ sẽ lơ mơ một chút và không nghĩ đến điều này.
Biết rằng căn hộ là do Dịch Nam Yên sắp xếp, Diệp Sơ Hạ đương nhiên không chú ý đến những chi tiết này, mà đang nghĩ về thứ khác.
Hành vi của Dương Thư vừa rồi có chút kỳ lạ.
Diệp Sơ Hạ thực sự đã chuẩn bị sẵn rằng chủ nhà đến là một diễn viên hoặc nhân viên của nhà Dịch Nam Yên, điều duy nhất nàng không ngờ là người đến lại tình cờ gặp nàng một lần.
Dịch Nam Yên có thể yêu cầu đối phương làm loại việc này, và chức vị của đối phương có vẻ cũng không thấp.
Đương nhiên, chuyện này không liên quan gì đến Diệp Sơ Hạ, điều nàng quan tâm là vừa rồi nàng đã thể hiện rõ ràng rằng nàng biết Dương Thư, mà đến tận bây giờ Dịch Nam Yên thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Xét về bản tính thẳng thắn của cô, trong tình huống này cô sẽ không bao giờ nghĩ đến việc hỏi Dương Thư, mà là sau khi kìm nén vài phút sẽ không nhịn được hỏi nàng, nhưng cho đến khi họ bắt đầu ăn, Dịch Nam Yên thậm chí vẫn chưa hỏi.
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này cho thấy Dịch Nam Yên không tò mò về vấn đề này, và tại sao lại không? Chỉ có hai khả năng, một là cô không quan tâm, hai là cô biết các nàng gặp nhau như thế nào.
Về tính cách của Dịch Nam Yên, cô không thể không quan tâm, vì vậy câu trả lời cho vấn đề này đã quá rõ ràng.
Ngày ấy, Dịch Nam Yên có mặt ở đó.
Chẳng lẽ ngày hôm đó Dương Thư xuống xe đưa khăn tay, thật ra là do Dịch Nam Yên đã ra lệnh sao?
Diệp Sơ Hạ chọc cơm trong bát và cảm thấy dường như mình đã tìm ra đáp án chính xác.
Dịch Nam Yên nhận thấy sự lơ đễnh của nàng, cau mày, "Em không thoải mái hả? Hay đồ ăn ở đây không hợp khẩu vị?"
"Dạ? Không có." Diệp Sơ Hạ thay đổi tư thế, nhìn Dịch Nam Yên và cười nói: "Em chợt nhớ ra ban công trong nhà thuê chưa được bao kín. Em đang đau đầu không biết tìm người lắp đặt ở đâu đây."
"Sao em không hỏi tôi, nhà tôi có nhiều mèo như vậy, chẳng lẽ không biết tìm ai lắp kín ban công à?" Dịch Nam Yên lườm nàng một cái, nghi ngờ rằng có phải IQ của nàng giảm sút sau khi nàng được nhận vào Yến Đại hay không, cô là một người sống sờ sờ ngồi trước mặt nàng, tại sao nàng không nghĩ đến việc nhờ cô giúp đỡ?
Diệp Sơ Hạ mỉm cười, che giấu sự phức tạp trong lòng.
Đúng là nàng rất giỏi khóc trước mặt người khác, nhưng nàng không thích bị người quen nhìn thấy khi nàng khóc thật. Cảm giác bộc lộ cảm xúc thật của mình với người khác khiến Diệp Sơ Hạ rất khó chịu. Phải biết rằng, nàng luôn chỉ bộc lộ cảm xúc thật của mình trước mặt những người thân thiết, và kể từ khi người thân của nàng qua đời, dù trước mặt bất kỳ ai đều chỉ là diễn.
Thế nên, khi nàng đột nhiên phát hiện rằng Dịch Nam Yên đã thoáng thấy một vài sự thật về mình, Diệp Sơ Hạ thực sự có tâm trạng rất phức tạp.