Chương 13: Mọi sự thiên vị trong thế gian đều có nguyên nhân
Định mệnh luôn là một thứ không thể giải thích được.
Đêm đó, Lăng Vân Phàm gặp lại Kỷ Thương Hải.
Mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, cha Lăng sẽ đưa Lăng Vân Phàm đến công viên phụ cận để chơi bóng rổ.
Tối hôm đó, sau khi chơi bóng rổ xong thì chuẩn bị về nhà, Lăng Vân Phàm đi ngang qua một khu dân cư và vô tình liếc nhìn thấy một thiếu niên gầy gò đang ngồi trong góc tối phía sau bồn hoa ở lối vào khu dân cư, tay nghịch nghịch mô hình đồ chơi.
Thiếu niên là Kỷ Thương Hải.
Kể từ ngày hôm ấy, Lăng Vân Phàm bắt đầu chú ý đến nơi đó thường xuyên hơn, vì vậy cậu luôn có thể nhìn thấy Kỷ Thương Hải ngồi xổm gần bồn hoa trong khu dân cư, đôi khi thất thần, đôi khi đọc sách.
Sau kỳ nghỉ hè, Lăng Vân Phàm bắt đầu đến công viên chơi thường xuyên hơn.
Hôm nay, trong cái nóng oi ả của buổi chiều tối, một tiếng sét vang dội khắp bầu trời, cơn mưa như trút nước khiến mọi người không kịp đề phòng bắt đầu tầm tã rơi xuống.
Lăng Vân Phàm, người vừa đến công viên với quả bóng đã chửi đổng lên trong cơn mưa và ôm đầu chạy về nhà.
Chạy được nửa đường, đi ngang qua bồn hoa trong khu dân cư đó, Lăng Vân Phàm nhìn thấy Kỷ Thương Hải đang đứng dưới mưa, thẫn thờ nhìn bầu trời, người hoàn toàn ướt sũng trong nước, mái tóc đen ướt sũng dính trên má, thân hình gầy gò rùng mình trong gió.
Bóng dáng đang chạy của Lăng Vân Phàm dừng lại.
Mặt đất nổi đầy gợn sóng, trong nháy mắt, Lăng Vân Phàm xoay người bước chân chạy về phía Kỷ Thương Hải, giẫm lên vũng nước tù đọng có những tòa nhà cao tầng bị lộn ngược.
Kỷ Thương Hải rõ ràng đã rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu.
Mưa to quá, Lăng Vân Phàm cũng chẳng thèm giới thiệu bản thân, vô nghĩa đưa hai tay lên đầu che mưa, át tiếng sấm: "Mưa to như vậy, sao cậu không về nhà?"
Kỷ Thương Hải lắp bắp: " Tớ, tớ không thể quay lại. "
Lăng Vân Phàm: " Tại sao? "
Kỷ Thương Hải lặp lại: " Tớ không thể quay lại. "
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu có muốn đến nhà tớ để tránh mưa không?"
Kỷ Thương Hải trợn to hai mắt, không biết làm sao.
"Quên đi, cậu đi với tớ." Lăng Vân Phàm cảm thấy nếu cứ mưa như thế này, ngày hôm sau hai người nhất định sẽ bị cảm sốt sổ mũi, liền túm lấy cánh tay của Kỷ Thương Hải chạy về nhà.
Nhìn như hai con gà bị rơi xuống nuớc thực sự khiến mẹ Lăng luống cuống tay chân.
Mẹ Lăng vội vã vào phòng tắm lấy khăn khô, hỏi Lăng Vân Phàm: "Phàm Phàm, ai đây con?"
Lăng Vân Phàm lau nước dính trên mặt: "Bạn của con. "
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm với vẻ không thể tin được, hoảng hốt cúi đầu xuống.
Mẹ Lăng: "Mau mau đi tắm nước nóng đi."
Hai người nhanh chóng tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, lúc đi ra, mẹ Lăng rót cho mỗi người một bát canh gừng đường nâu, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều ấm cả lên.
Kỷ Thương Hải đang mặc quần áo của Lăng Vân Phàm, bởi vì dáng người của hắn quá gầy nên quần áo trông rộng thùng thình.
Lăng Vân Phàm thấy buồn cười quá nên đưa tay ra kéo liên tục, khiến Kỷ Thương Hải lúng túng, hai má đỏ bừng, không biết nên nói gì.
Nhìn thấy đường viền cổ áo của Kỷ Thương Hải bị Lăng Vân Phàm liên tục kéo lên, mẹ Lăng từ trên trời giáng xuống công lý, tát vào bàn tay đang quấy rối của Lăng Vân Phàm một cái, trừng phạt Lăng Vân Phàm.
Những cơn mưa mùa hè đến dữ dội và cũng đi nhanh chóng.
Hai người uống xong canh gừng, bên ngoài mưa cũng tạnh.
Kỷ Thương Hải liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, ngoan ngoãn nói: "Mưa tạnh rồi, con có thể về nhà, không quấy rầy mọi người nữa ạ."
"Không sao " Mẹ Lăng cười hòa nhã, "Con mặc quần áo vào trước đi, cô cho quần áo ướt của con vào túi nhựa, để con mang về nhà."
Kỷ Thương Hải: "Cám ơn cô."
Mẹ Lăng: "Ôi, con dễ thương quá."
Lăng Vân Phàm đưa Kỷ Thương Hải đến cửa ra vào. Trên thực tế, hai người không quen biết gì nhau. Tất cả hành động vừa rồi chỉ có thể được mô tả là bốc đồng, Vì vậy, trong lúc nhất thời không ai trong số họ nói chuyện cả.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, Kỷ Thương Hải cúi đầu, thì thầm nói với Lăng Vân Phàm một câu: "Cảm ơn. "
Lăng Vân Phàm vui vẻ cười toe toét, nụ cười của cậu giống như ánh nắng mặt trời ấm áp: "Không có gì."
Ngày hôm sau, Lăng Vân Phàm đến công viên chơi vào buổi tối như thường lệ, một lần nữa nhìn thấy Kỷ Thương Hải ở bồn hoa của tiểu khu bên cạnh,
Kỷ Thương Hải không đứng trong bóng tối như trước mà nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lon ton chạy đến, đưa quần áo trong túi ra, "Quần áo hôm qua tớ trả lại cho cậu, tớ giặt sạch sẽ rồi, cảm ơn. "
" Việc nhỏ thôi. " Lăng Vân Phàm mỉm cười đưa tay nhận ra lấy chiếc túi.
Kỷ Thương Hải gật đầu rồi quay người rời đi:
"Chờ một chút." "Lăng Vân Phàm gọi hắn lại," Tại sao cậu lại ở đây mỗi tối vậy, tớ đã thấy cậu rất nhiều lần. "
Kỷ Thương Hải nói không được, lắp bắp nói: "...Bởi vì...bởi vì..." Hắn gãi gãi hai tay, một lúc lâu sau mới ậm ừ nói: "Tớ... ba tớ ở đây. "
" Hả? " Lăng Vân Phàm không nghe rõ.
Nhưng Kỷ Thương Hải không định nói lại lần nữa nên im lặng.
Lăng Vân Phàm: "Quên đi, một mình cậu thật là chán, có muốn chơi với tớ ở công viên phía trước không? Tớ sẽ dạy cậu cách chơi bóng rổ."
Kỷ Thương Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng khiếp sợ, nói: "Cái này... Thật sự có thể sao?"
"Làm sao mà không thể." Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đến bên người, vòng tay qua vai hắn, nở nụ cười tỏa nắng nói: "Đi thôi."
Sau ngày hôm đó, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ hẹn uớc gì với nhau nhưng hai thiếu niên luôn tụ tập trong công viên vào buổi tối, chơi bóng, leo núi, uống nước ngọt, xem ông nội chơi cờ, và bị bà nội bắt đi học khiêu vũ ở quảng trường, kỳ nghỉ hè thêm muôn màu muôn sắc, Sự đồng hành của nhau đã để lại cho tuổi trẻ những kỷ niệm không lo ưu phiền nhất và ấm áp nhất.
Có lẽ là bởi vì cả ngày cùng Lăng Vân Phàm như bầy khỉ nhảy lên nhảy xuống, sau hơn một tháng, Kỷ Thương Hải không chỉ cao lớn hơn mà thân thể cũng trở nên cường tráng hơn rất nhiều.
Ngày hôm ấy sau khi chơi bóng rổ xong, Lăng Vân Phàm ngẩng đầu rót nửa chai nước, thoải mái mà thở ra một hơi dài, nhìn về phía Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải cúi đầu uống nước, mái tóc dài đến nửa trán bị mồ hôi làm ướt, đổ bóng che khuất tầm mắt.
"Tóc của cậu..." Lăng Vân Phàm vươn tay về phía Kỷ Thương Hải, "Không thấy phiền sao? Sao cậu lại không cắt đi?"
Vừa nói, cậu vừa vén tóc mái của Kỷ Thương Hải lên một cách tự nhiên.
Kỷ Thương Hải hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Bởi vì Kỷ Thương Hải có thói quen cúi đầu, suốt khoảng thời gian dài Lăng Vân Phàm chưa lần nào được nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Bây giờ nhìn kỹ lại, bất kể là hàng mi cong như cánh quạt hay đôi mắt mực như ẩn chứa sự quyến rũ của trăng sao, tất cả đều tinh xảo đến khó tin. Lăng Vân Phàm bình tĩnh nhìn, tự nhiên nghĩ đến những ánh sao xinh đẹp ban đêm vào những buổi hè. Ngẩng đầu nhìn lên, có những ngôi sao xa xôi tung hoành trên dải ngân hà.
Kỷ Thương Hải không được tự nhiên mà khom lưng, cảm giác được cái trán mà Lăng Vân Phàm che nóng lên không sao hiểu nổi: "Không, không làm, làm sao chứ... "
"Cậu... " Lăng Vân Phàm nghiêm túc nói, "Đi cắt tóc?"
Kỷ Thương Hải: "Hả?"
Lăng Vân Phàm ồn ào: "Cậu có đi không? Đi thôi? Đi thôi! Đi thôi!. "
Kỷ Thương Hải: "A... a... đi, đi? Đi!..."
"Đi!" Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đi tìm tiệm cắt tóc.
Đêm đó, Lăng Vân Phàm gặp lại Kỷ Thương Hải.
Mỗi tối thứ sáu và thứ bảy, cha Lăng sẽ đưa Lăng Vân Phàm đến công viên phụ cận để chơi bóng rổ.
Tối hôm đó, sau khi chơi bóng rổ xong thì chuẩn bị về nhà, Lăng Vân Phàm đi ngang qua một khu dân cư và vô tình liếc nhìn thấy một thiếu niên gầy gò đang ngồi trong góc tối phía sau bồn hoa ở lối vào khu dân cư, tay nghịch nghịch mô hình đồ chơi.
Thiếu niên là Kỷ Thương Hải.
Kể từ ngày hôm ấy, Lăng Vân Phàm bắt đầu chú ý đến nơi đó thường xuyên hơn, vì vậy cậu luôn có thể nhìn thấy Kỷ Thương Hải ngồi xổm gần bồn hoa trong khu dân cư, đôi khi thất thần, đôi khi đọc sách.
Sau kỳ nghỉ hè, Lăng Vân Phàm bắt đầu đến công viên chơi thường xuyên hơn.
Hôm nay, trong cái nóng oi ả của buổi chiều tối, một tiếng sét vang dội khắp bầu trời, cơn mưa như trút nước khiến mọi người không kịp đề phòng bắt đầu tầm tã rơi xuống.
Lăng Vân Phàm, người vừa đến công viên với quả bóng đã chửi đổng lên trong cơn mưa và ôm đầu chạy về nhà.
Chạy được nửa đường, đi ngang qua bồn hoa trong khu dân cư đó, Lăng Vân Phàm nhìn thấy Kỷ Thương Hải đang đứng dưới mưa, thẫn thờ nhìn bầu trời, người hoàn toàn ướt sũng trong nước, mái tóc đen ướt sũng dính trên má, thân hình gầy gò rùng mình trong gió.
Bóng dáng đang chạy của Lăng Vân Phàm dừng lại.
Mặt đất nổi đầy gợn sóng, trong nháy mắt, Lăng Vân Phàm xoay người bước chân chạy về phía Kỷ Thương Hải, giẫm lên vũng nước tù đọng có những tòa nhà cao tầng bị lộn ngược.
Kỷ Thương Hải rõ ràng đã rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cậu.
Mưa to quá, Lăng Vân Phàm cũng chẳng thèm giới thiệu bản thân, vô nghĩa đưa hai tay lên đầu che mưa, át tiếng sấm: "Mưa to như vậy, sao cậu không về nhà?"
Kỷ Thương Hải lắp bắp: " Tớ, tớ không thể quay lại. "
Lăng Vân Phàm: " Tại sao? "
Kỷ Thương Hải lặp lại: " Tớ không thể quay lại. "
Lăng Vân Phàm: "Vậy cậu có muốn đến nhà tớ để tránh mưa không?"
Kỷ Thương Hải trợn to hai mắt, không biết làm sao.
"Quên đi, cậu đi với tớ." Lăng Vân Phàm cảm thấy nếu cứ mưa như thế này, ngày hôm sau hai người nhất định sẽ bị cảm sốt sổ mũi, liền túm lấy cánh tay của Kỷ Thương Hải chạy về nhà.
Nhìn như hai con gà bị rơi xuống nuớc thực sự khiến mẹ Lăng luống cuống tay chân.
Mẹ Lăng vội vã vào phòng tắm lấy khăn khô, hỏi Lăng Vân Phàm: "Phàm Phàm, ai đây con?"
Lăng Vân Phàm lau nước dính trên mặt: "Bạn của con. "
Kỷ Thương Hải nhìn Lăng Vân Phàm với vẻ không thể tin được, hoảng hốt cúi đầu xuống.
Mẹ Lăng: "Mau mau đi tắm nước nóng đi."
Hai người nhanh chóng tắm nước nóng, thay quần áo sạch sẽ, lúc đi ra, mẹ Lăng rót cho mỗi người một bát canh gừng đường nâu, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều ấm cả lên.
Kỷ Thương Hải đang mặc quần áo của Lăng Vân Phàm, bởi vì dáng người của hắn quá gầy nên quần áo trông rộng thùng thình.
Lăng Vân Phàm thấy buồn cười quá nên đưa tay ra kéo liên tục, khiến Kỷ Thương Hải lúng túng, hai má đỏ bừng, không biết nên nói gì.
Nhìn thấy đường viền cổ áo của Kỷ Thương Hải bị Lăng Vân Phàm liên tục kéo lên, mẹ Lăng từ trên trời giáng xuống công lý, tát vào bàn tay đang quấy rối của Lăng Vân Phàm một cái, trừng phạt Lăng Vân Phàm.
Những cơn mưa mùa hè đến dữ dội và cũng đi nhanh chóng.
Hai người uống xong canh gừng, bên ngoài mưa cũng tạnh.
Kỷ Thương Hải liếc nhìn đồng hồ treo trên tường phòng khách, ngoan ngoãn nói: "Mưa tạnh rồi, con có thể về nhà, không quấy rầy mọi người nữa ạ."
"Không sao " Mẹ Lăng cười hòa nhã, "Con mặc quần áo vào trước đi, cô cho quần áo ướt của con vào túi nhựa, để con mang về nhà."
Kỷ Thương Hải: "Cám ơn cô."
Mẹ Lăng: "Ôi, con dễ thương quá."
Lăng Vân Phàm đưa Kỷ Thương Hải đến cửa ra vào. Trên thực tế, hai người không quen biết gì nhau. Tất cả hành động vừa rồi chỉ có thể được mô tả là bốc đồng, Vì vậy, trong lúc nhất thời không ai trong số họ nói chuyện cả.
Nhưng sau khi đi ra ngoài, Kỷ Thương Hải cúi đầu, thì thầm nói với Lăng Vân Phàm một câu: "Cảm ơn. "
Lăng Vân Phàm vui vẻ cười toe toét, nụ cười của cậu giống như ánh nắng mặt trời ấm áp: "Không có gì."
Ngày hôm sau, Lăng Vân Phàm đến công viên chơi vào buổi tối như thường lệ, một lần nữa nhìn thấy Kỷ Thương Hải ở bồn hoa của tiểu khu bên cạnh,
Kỷ Thương Hải không đứng trong bóng tối như trước mà nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Lăng Vân Phàm, Kỷ Thương Hải lon ton chạy đến, đưa quần áo trong túi ra, "Quần áo hôm qua tớ trả lại cho cậu, tớ giặt sạch sẽ rồi, cảm ơn. "
" Việc nhỏ thôi. " Lăng Vân Phàm mỉm cười đưa tay nhận ra lấy chiếc túi.
Kỷ Thương Hải gật đầu rồi quay người rời đi:
"Chờ một chút." "Lăng Vân Phàm gọi hắn lại," Tại sao cậu lại ở đây mỗi tối vậy, tớ đã thấy cậu rất nhiều lần. "
Kỷ Thương Hải nói không được, lắp bắp nói: "...Bởi vì...bởi vì..." Hắn gãi gãi hai tay, một lúc lâu sau mới ậm ừ nói: "Tớ... ba tớ ở đây. "
" Hả? " Lăng Vân Phàm không nghe rõ.
Nhưng Kỷ Thương Hải không định nói lại lần nữa nên im lặng.
Lăng Vân Phàm: "Quên đi, một mình cậu thật là chán, có muốn chơi với tớ ở công viên phía trước không? Tớ sẽ dạy cậu cách chơi bóng rổ."
Kỷ Thương Hải đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy không thể tin cùng khiếp sợ, nói: "Cái này... Thật sự có thể sao?"
"Làm sao mà không thể." Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đến bên người, vòng tay qua vai hắn, nở nụ cười tỏa nắng nói: "Đi thôi."
Sau ngày hôm đó, rõ ràng bọn họ chưa bao giờ hẹn uớc gì với nhau nhưng hai thiếu niên luôn tụ tập trong công viên vào buổi tối, chơi bóng, leo núi, uống nước ngọt, xem ông nội chơi cờ, và bị bà nội bắt đi học khiêu vũ ở quảng trường, kỳ nghỉ hè thêm muôn màu muôn sắc, Sự đồng hành của nhau đã để lại cho tuổi trẻ những kỷ niệm không lo ưu phiền nhất và ấm áp nhất.
Có lẽ là bởi vì cả ngày cùng Lăng Vân Phàm như bầy khỉ nhảy lên nhảy xuống, sau hơn một tháng, Kỷ Thương Hải không chỉ cao lớn hơn mà thân thể cũng trở nên cường tráng hơn rất nhiều.
Ngày hôm ấy sau khi chơi bóng rổ xong, Lăng Vân Phàm ngẩng đầu rót nửa chai nước, thoải mái mà thở ra một hơi dài, nhìn về phía Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải cúi đầu uống nước, mái tóc dài đến nửa trán bị mồ hôi làm ướt, đổ bóng che khuất tầm mắt.
"Tóc của cậu..." Lăng Vân Phàm vươn tay về phía Kỷ Thương Hải, "Không thấy phiền sao? Sao cậu lại không cắt đi?"
Vừa nói, cậu vừa vén tóc mái của Kỷ Thương Hải lên một cách tự nhiên.
Kỷ Thương Hải hoảng sợ ngẩng đầu lên, đối diện với tầm mắt của Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm sửng sốt.
Bởi vì Kỷ Thương Hải có thói quen cúi đầu, suốt khoảng thời gian dài Lăng Vân Phàm chưa lần nào được nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.
Bây giờ nhìn kỹ lại, bất kể là hàng mi cong như cánh quạt hay đôi mắt mực như ẩn chứa sự quyến rũ của trăng sao, tất cả đều tinh xảo đến khó tin. Lăng Vân Phàm bình tĩnh nhìn, tự nhiên nghĩ đến những ánh sao xinh đẹp ban đêm vào những buổi hè. Ngẩng đầu nhìn lên, có những ngôi sao xa xôi tung hoành trên dải ngân hà.
Kỷ Thương Hải không được tự nhiên mà khom lưng, cảm giác được cái trán mà Lăng Vân Phàm che nóng lên không sao hiểu nổi: "Không, không làm, làm sao chứ... "
"Cậu... " Lăng Vân Phàm nghiêm túc nói, "Đi cắt tóc?"
Kỷ Thương Hải: "Hả?"
Lăng Vân Phàm ồn ào: "Cậu có đi không? Đi thôi? Đi thôi! Đi thôi!. "
Kỷ Thương Hải: "A... a... đi, đi? Đi!..."
"Đi!" Lăng Vân Phàm kéo Kỷ Thương Hải đi tìm tiệm cắt tóc.