Chương 20
Có lẽ là sắp chết
*
Sau một trận mưa lớn, mực nước sông dâng cao, dòng nước vốn trong xanh hiền hòa giờ trở nên đục ngầu cuồn cuộn cuốn quanh thảm thực vật hai bên bờ, ầm ầm như quái vật gầm gừ có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nàng tiên cá ôm Vân Khê, nhảy xuống nước, nửa người nổi trên mặt nước, vung đuôi bơi ngược dòng về phía hang, đầy vững vàng.
Nàng tiên cá thực sự là một loại động vật dựa vào khứu giác và thính giác, một khi mùi hương không còn, âm thanh bị nhiễu loạn, sẽ rất khó tìm được cô.
Vân Khê nhận ra điều này, cuối cùng cũng không nghĩ đến việc trốn thoát nữa.
Cô không muốn chạy trốn, cô cảm thấy an toàn khi ở bên nàng tiên cá.
Trên tảng đá lớn ở miệng cá sấu vốn có cành cây và mang ki được Vân Khê nhặt về. Bây giờ dòng nước đã cuốn trôi tảng đá lớn, củi khô cũng bị cuốn đi không còn dấu vết.
Toàn bộ bùn đất trên người Vân Khê đều bị nước cuốn đi. Cô trở về hang, ngồi trên một tảng đá lớn, không ngừng cọ rửa.
Nước mưa trong rừng sạch hơn nhiều so với nước mưa trong thành phố, nhưng những đầm lầy bên ngoài, những dòng nước xối xả sau những trận mưa lớn sẽ mang theo một lượng lớn vi khuẩn qua quá trình phân hủy, xác động vật và phân.
Nước trong hang tương đối sạch, Vân Khê tắm rửa nhiều lần, đặc biệt là cổ và bắp chân.
Hơn nửa tháng qua, lòng bàn chân cô đã nổi lên một lớp chai dày, nhưng bắp chân vẫn dễ bị trầy xước như mọi khi. Trong quá trình chạy, cổ cô bị cành cây cào xước, có vài vết đỏ, thậm chí có chỗ còn bong tróc da, sờ vào rất đau.
Khi có vết thương hở, càng dễ bị nhiễm trùng, cô không dám sơ suất, liên tục xối nước sạch.
Cơ thể vừa nóng vừa lạnh, thỉnh thoảng lại rùng mình, đầu có chút choáng váng, Vân Khê chợt nhớ đống củi khô ấm.
Mực nước trong hang cũng tăng vọt, hang khô giờ đã biến thành hang nước, không khí nồng nặc mùi rêu ẩm, hầu như không còn góc khô nào để ở.
Hòn đá Vân Khê ngồi vốn cao khoảng nửa mét so với mặt nước, lúc này ngồi xuống, nước đã ngập đến đùi.
Nàng tiên cá bơi quanh đầu gối Vân Khê, chiếc đuôi dài xinh đẹp duỗi ra, vảy cũng xòe ra, để nước cuốn trôi bùn lẫn trong đó.
Nhìn thấy Vân Khê đang tắm rửa sạch sẽ, nàng tiên cá bơi ra khỏi nước, đứng dậy, kẹp đuôi vào giữa hai chân Vân Khê, vòng tay ôm lấy Vân Khê, vươn lưỡi liếm lấy cô.
Liếm từ tai đến gương mặt, giống như những con vật đang chải lông cho nhau.
Lưỡi của nàng mềm và trơn, gần giống hệt lưỡi của con người, chỉ có điều nó dài hơn, linh hoạt hơn.
Là một con người, Vân Khê không thích ứng lắm với thói quen của những loài động vật tương tự như vậy. Cô dùng tay che mặt, yếu ớt đẩy ra:"Cảm ơn, cảm ơn, nhưng tôi không cần..."
Tay chân cô nặng như chì, không hiểu sao không phát huy được chút sức lực nào, lực đẩy lùi cũng không ngăn được nàng tiên cá liếm mình.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên khi cô tỉnh dậy trong hang động, cô cũng cảm nhận được sự ẩm ướt của cái liếm giống như loài vật này...
Có lẽ nàng tiên cá đang đánh dấu mùi hương của mình, giống như con mèo thích cọ xát cơ thể vào người.
Quên đi, cứ xem như mình được đánh dấu bởi một nàng mèo con đi...
Vân Khê nhắm mắt lại như cam chịu số phận, trán và má đều nóng, đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Khi nhắm mắt lại, cô không thể nhìn thấy gì, nhưng xúc giác của cô trở nên rõ ràng hơn.
Hương thơm nhẹ nhàng phả vào, hơi thở mát lạnh phả vào gáy cô, đôi môi mềm mại áp vào một bên cổ cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lên vết xước đỏ.
Môi đỏ mút lấy, đầu lưỡi khẽ liếm, vết thương nhức nhối dường như đã được bôi một lớp dầu mát, không còn đau nữa.
Cô nuốt khan, cắn môi dưới, đầu óc như nóng bừng, hóa thành một nồi cháo, mồ hôi từ trán và chóp mũi rịn ra.
Quá mệt mỏi, Vân Khê ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cơ thể vẫn nóng bừng và yếu ớt.
Có gì đó không ổn, đây không phải là độ ấm mà nhiệt độ cơ thể bình thường nên có...
Có phải bị sốt rồi không?
Vân Khê nhận ra điều này, tự hỏi liệu có nên ngủ tiếp hay không, giấc ngủ có thể giúp cô tăng cường khả năng miễn dịch.
Nhưng lúc này cô lại đau đầu đến mức không thể nào ngủ được.
Ý thức mơ hồ, cơ thể không có chút sức nào, rõ ràng là đang nóng, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô có thể cảm nhận được nàng tiên cá đang ôm mình thật chặt, cô áp sát vào nàng tiên cá, cố gắng lấy chút hơi ấm từ nàng tiên cá, nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng tiên cá dường như còn thấp hơn cả cô.
Nàng tiên cá là loài động vật máu lạnh...
Vân Khê nắm lấy tay nàng tiên cá, chỉ vào tảng đá không bị nước thấm: "Đưa tôi đến đó..."
Vân Khê ra hiệu cho nàng tiên cá, cố gắng chống đỡ, bò về phía trước.
Cô thực sự không muốn bò tới mà chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với nàng tiên cá rằng cô muốn đến tảng đá không có nước.
Nàng tiên cá hiểu ý, bế cô đến tảng đá lớn.
Phần thân dưới của cô cuối cùng cũng rời khỏi làn nước ướt, trong khi phần thân trên vẫn bị nàng tiên cá giữ lại, không ngừng liếm láp.
Nàng tiên cá phát ra tiếng "a a a a", nghe có chút lo lắng và buồn bã.
Chắc là đang hỏi cô, có chuyện gì vậy? Có khó chịu không? Có bị thương ở đâu không?
Vân Khê thầm yên lặng trả lời, có lẽ sẽ chết.
Không có bác sĩ hay thuốc men, liệu cô có chết ở đây không?
Chết ở đây cũng không tệ, ít nhất còn đỡ hơn chết trong đầm lầy hôi hám.
Nàng tiên cá sẽ chôn cô sau khi cô chết chứ? Có lẽ là không. Động vật không có khái niệm chôn cất, nhưng chúng có khái niệm về thức ăn. Chỉ cần đừng lấy xác cô làm thức ăn, cứ ném xuống nước, ném xuống biển là được, lẽ ra cô phải chết trong vụ đắm tàu đó và bị chôn vùi dưới biển...
Những ngày qua, cô thường xuyên nghĩ đến cái chết, có lẽ cô sắp chết thật rồi...
Suy nghĩ của cô dần trở nên hỗn loạn, như thể cô đã ngủ rồi lại tỉnh, miệng khô khốc muốn uống chút nước, âm thanh trong tai rất ồn ào, hình như có người đang nói chuyện, nhưng cô lại là người duy nhất trong hang, còn có một nàng tiên cá không biết nói, chỉ có thể thốt ra âm thanh ngắt quãng.
Vân Khê tập trung chú ý lắng nghe, khi nghe thấy miệng nàng tiên cá khẽ thốt lên một tiếng "A", cô lập tức giật mình, phảng phất có một dòng điện cực nhỏ chạy qua cơ thể, khiến cô chợt bừng tỉnh lại.
Vân Khê sửng sốt rất lâu, dần loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực về cái chết.
Cô giữ chặt, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng tiên cá, muốn mỉm cười với nàng tiên cá như một lời động viên.
Nàng tiên cá luôn hiểu được nụ cười của cô.
Tuy nhiên, đầu cô đau như búa bổ, thực sự không còn sức để cười.
Vân Khê buông tay xuống, nói: "Tôi... mệt mỏi quá. Tôi muốn ngủ một lúc, một lúc thôi..."
Cô thầm cầu nguyện, hy vọng rằng giấc ngủ này sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ được thêm vào VIP, ngày mốt sẽ thay đổi danh sách, danh sách của vấn đề này của tôi đã đầy nên ngày mai tôi sẽ không cập nhật, tôi sẽ lưu bản cập nhật có 10.000 từ và phát hành lúc 18:00 tối thứ Năm~~
Nhật ký nàng tiên cá: Huhuhu cô ấy khiến tôi lo lắng đến mức có thể nói được ngôn ngữ của cổ QAQ
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.
*
Sau một trận mưa lớn, mực nước sông dâng cao, dòng nước vốn trong xanh hiền hòa giờ trở nên đục ngầu cuồn cuộn cuốn quanh thảm thực vật hai bên bờ, ầm ầm như quái vật gầm gừ có thể nuốt chửng mọi thứ.
Nàng tiên cá ôm Vân Khê, nhảy xuống nước, nửa người nổi trên mặt nước, vung đuôi bơi ngược dòng về phía hang, đầy vững vàng.
Nàng tiên cá thực sự là một loại động vật dựa vào khứu giác và thính giác, một khi mùi hương không còn, âm thanh bị nhiễu loạn, sẽ rất khó tìm được cô.
Vân Khê nhận ra điều này, cuối cùng cũng không nghĩ đến việc trốn thoát nữa.
Cô không muốn chạy trốn, cô cảm thấy an toàn khi ở bên nàng tiên cá.
Trên tảng đá lớn ở miệng cá sấu vốn có cành cây và mang ki được Vân Khê nhặt về. Bây giờ dòng nước đã cuốn trôi tảng đá lớn, củi khô cũng bị cuốn đi không còn dấu vết.
Toàn bộ bùn đất trên người Vân Khê đều bị nước cuốn đi. Cô trở về hang, ngồi trên một tảng đá lớn, không ngừng cọ rửa.
Nước mưa trong rừng sạch hơn nhiều so với nước mưa trong thành phố, nhưng những đầm lầy bên ngoài, những dòng nước xối xả sau những trận mưa lớn sẽ mang theo một lượng lớn vi khuẩn qua quá trình phân hủy, xác động vật và phân.
Nước trong hang tương đối sạch, Vân Khê tắm rửa nhiều lần, đặc biệt là cổ và bắp chân.
Hơn nửa tháng qua, lòng bàn chân cô đã nổi lên một lớp chai dày, nhưng bắp chân vẫn dễ bị trầy xước như mọi khi. Trong quá trình chạy, cổ cô bị cành cây cào xước, có vài vết đỏ, thậm chí có chỗ còn bong tróc da, sờ vào rất đau.
Khi có vết thương hở, càng dễ bị nhiễm trùng, cô không dám sơ suất, liên tục xối nước sạch.
Cơ thể vừa nóng vừa lạnh, thỉnh thoảng lại rùng mình, đầu có chút choáng váng, Vân Khê chợt nhớ đống củi khô ấm.
Mực nước trong hang cũng tăng vọt, hang khô giờ đã biến thành hang nước, không khí nồng nặc mùi rêu ẩm, hầu như không còn góc khô nào để ở.
Hòn đá Vân Khê ngồi vốn cao khoảng nửa mét so với mặt nước, lúc này ngồi xuống, nước đã ngập đến đùi.
Nàng tiên cá bơi quanh đầu gối Vân Khê, chiếc đuôi dài xinh đẹp duỗi ra, vảy cũng xòe ra, để nước cuốn trôi bùn lẫn trong đó.
Nhìn thấy Vân Khê đang tắm rửa sạch sẽ, nàng tiên cá bơi ra khỏi nước, đứng dậy, kẹp đuôi vào giữa hai chân Vân Khê, vòng tay ôm lấy Vân Khê, vươn lưỡi liếm lấy cô.
Liếm từ tai đến gương mặt, giống như những con vật đang chải lông cho nhau.
Lưỡi của nàng mềm và trơn, gần giống hệt lưỡi của con người, chỉ có điều nó dài hơn, linh hoạt hơn.
Là một con người, Vân Khê không thích ứng lắm với thói quen của những loài động vật tương tự như vậy. Cô dùng tay che mặt, yếu ớt đẩy ra:"Cảm ơn, cảm ơn, nhưng tôi không cần..."
Tay chân cô nặng như chì, không hiểu sao không phát huy được chút sức lực nào, lực đẩy lùi cũng không ngăn được nàng tiên cá liếm mình.
Nhắc mới nhớ, lần đầu tiên khi cô tỉnh dậy trong hang động, cô cũng cảm nhận được sự ẩm ướt của cái liếm giống như loài vật này...
Có lẽ nàng tiên cá đang đánh dấu mùi hương của mình, giống như con mèo thích cọ xát cơ thể vào người.
Quên đi, cứ xem như mình được đánh dấu bởi một nàng mèo con đi...
Vân Khê nhắm mắt lại như cam chịu số phận, trán và má đều nóng, đỏ bừng một cách kỳ lạ.
Khi nhắm mắt lại, cô không thể nhìn thấy gì, nhưng xúc giác của cô trở nên rõ ràng hơn.
Hương thơm nhẹ nhàng phả vào, hơi thở mát lạnh phả vào gáy cô, đôi môi mềm mại áp vào một bên cổ cô, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lên vết xước đỏ.
Môi đỏ mút lấy, đầu lưỡi khẽ liếm, vết thương nhức nhối dường như đã được bôi một lớp dầu mát, không còn đau nữa.
Cô nuốt khan, cắn môi dưới, đầu óc như nóng bừng, hóa thành một nồi cháo, mồ hôi từ trán và chóp mũi rịn ra.
Quá mệt mỏi, Vân Khê ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy, cơ thể vẫn nóng bừng và yếu ớt.
Có gì đó không ổn, đây không phải là độ ấm mà nhiệt độ cơ thể bình thường nên có...
Có phải bị sốt rồi không?
Vân Khê nhận ra điều này, tự hỏi liệu có nên ngủ tiếp hay không, giấc ngủ có thể giúp cô tăng cường khả năng miễn dịch.
Nhưng lúc này cô lại đau đầu đến mức không thể nào ngủ được.
Ý thức mơ hồ, cơ thể không có chút sức nào, rõ ràng là đang nóng, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Cô có thể cảm nhận được nàng tiên cá đang ôm mình thật chặt, cô áp sát vào nàng tiên cá, cố gắng lấy chút hơi ấm từ nàng tiên cá, nhưng nhiệt độ cơ thể của nàng tiên cá dường như còn thấp hơn cả cô.
Nàng tiên cá là loài động vật máu lạnh...
Vân Khê nắm lấy tay nàng tiên cá, chỉ vào tảng đá không bị nước thấm: "Đưa tôi đến đó..."
Vân Khê ra hiệu cho nàng tiên cá, cố gắng chống đỡ, bò về phía trước.
Cô thực sự không muốn bò tới mà chỉ dùng ngôn ngữ cơ thể để nói với nàng tiên cá rằng cô muốn đến tảng đá không có nước.
Nàng tiên cá hiểu ý, bế cô đến tảng đá lớn.
Phần thân dưới của cô cuối cùng cũng rời khỏi làn nước ướt, trong khi phần thân trên vẫn bị nàng tiên cá giữ lại, không ngừng liếm láp.
Nàng tiên cá phát ra tiếng "a a a a", nghe có chút lo lắng và buồn bã.
Chắc là đang hỏi cô, có chuyện gì vậy? Có khó chịu không? Có bị thương ở đâu không?
Vân Khê thầm yên lặng trả lời, có lẽ sẽ chết.
Không có bác sĩ hay thuốc men, liệu cô có chết ở đây không?
Chết ở đây cũng không tệ, ít nhất còn đỡ hơn chết trong đầm lầy hôi hám.
Nàng tiên cá sẽ chôn cô sau khi cô chết chứ? Có lẽ là không. Động vật không có khái niệm chôn cất, nhưng chúng có khái niệm về thức ăn. Chỉ cần đừng lấy xác cô làm thức ăn, cứ ném xuống nước, ném xuống biển là được, lẽ ra cô phải chết trong vụ đắm tàu đó và bị chôn vùi dưới biển...
Những ngày qua, cô thường xuyên nghĩ đến cái chết, có lẽ cô sắp chết thật rồi...
Suy nghĩ của cô dần trở nên hỗn loạn, như thể cô đã ngủ rồi lại tỉnh, miệng khô khốc muốn uống chút nước, âm thanh trong tai rất ồn ào, hình như có người đang nói chuyện, nhưng cô lại là người duy nhất trong hang, còn có một nàng tiên cá không biết nói, chỉ có thể thốt ra âm thanh ngắt quãng.
Vân Khê tập trung chú ý lắng nghe, khi nghe thấy miệng nàng tiên cá khẽ thốt lên một tiếng "A", cô lập tức giật mình, phảng phất có một dòng điện cực nhỏ chạy qua cơ thể, khiến cô chợt bừng tỉnh lại.
Vân Khê sửng sốt rất lâu, dần loại bỏ những suy nghĩ tiêu cực về cái chết.
Cô giữ chặt, giơ tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi nàng tiên cá, muốn mỉm cười với nàng tiên cá như một lời động viên.
Nàng tiên cá luôn hiểu được nụ cười của cô.
Tuy nhiên, đầu cô đau như búa bổ, thực sự không còn sức để cười.
Vân Khê buông tay xuống, nói: "Tôi... mệt mỏi quá. Tôi muốn ngủ một lúc, một lúc thôi..."
Cô thầm cầu nguyện, hy vọng rằng giấc ngủ này sẽ không bao giờ tỉnh dậy.
--
Tác giả có lời muốn nói:
Chương tiếp theo sẽ được thêm vào VIP, ngày mốt sẽ thay đổi danh sách, danh sách của vấn đề này của tôi đã đầy nên ngày mai tôi sẽ không cập nhật, tôi sẽ lưu bản cập nhật có 10.000 từ và phát hành lúc 18:00 tối thứ Năm~~
Nhật ký nàng tiên cá: Huhuhu cô ấy khiến tôi lo lắng đến mức có thể nói được ngôn ngữ của cổ QAQ
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.