Chương 8: Áo hai dây
Giang Dao đi lấy mấy ấm nước nóng, xong lại bước xuống lầu bưng một thùng nước giếng, đặt Tiểu Từ vào chậu rửa chân.
Lần trước cậu đã giúp Tiểu Từ tắm rửa nên lần này cũng khá quen thuộc, Tiểu Từ bất lấy một đống bọt xà phòng, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Giang Dao vỗ vào lưng nó: "Nóng hả? Sao lại đỏ mặt?"
Tiểu Từ nói: "Em muốn tự tắm."
Giang Dao: "Trên người em có vết thương, tự tắm như nào, chu mông ra à?"
Tiểu Từ bóp bóp bọt xà phòng, ở nơi sương khói lượn lờ nhìn thấy khuôn mặt của Giang Dao, cố chấp lặp lại: "Em tự tắm."
"Mẹ nó, ông đây cũng không vui khi phải đi hầu hạ em đâu, tắm nhanh lên, tắm xong rồi thì cút, anh cũng muốn tắm."
Giang Dao đá vào chậu, nước trong chậu bắn tung tóe lên mặt Tiểu Từ.
Tiểu Từ lau sạch nước trên mặt, nó lặng lẽ tắm rửa, lại lặng lẽ đem đổ nước ở sân thượng.
Giang Dao lấy ra một thùng nước, đổ lượng nước nóng còn lại vào đó, làn khói trắng bốc lên bay lơ lửng trong không khí.
Tiểu Từ yên lặng nhìn Giang Dao đang đứng nghiêng người với nó, cậu gọn gàng cởi áo sơ mi để lộ làn da trắng đến phát sáng dưới ánh nắng, cơ bắp cân đối, dáng người thon thả, đến lúc cởi quần thì hiện ra đôi chân thon dài nhẹ nhàng đong đưa theo từng thời điểm, đường cong bắp chân như ẩn như hiện tạo nên cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Hôm nay Tiểu Từ đã nhìn thấy Giang Dao dùng chân giẫm lên ngực lão Hồ, chân của Giang Dao cũng đẹp đến kinh người như thân thể cậu, cũng không biết cảm giác được cậu giẫm lên người sẽ ra sao.
Nó trầm ngâm nghĩ: Kiểu gì thì lúc đá người cũng đá rất đau.
Giang Dao trực tiếp xối nước lên người, đứng trên sân thượng bắt đầu tắm rửa.
Tiểu Từ lầm bầm một tiếng: "Sẽ bị cảm lạnh đó."
Vừa nói dứt lời, người Giang Dao liền run lên cầm cập.
Cậu lạnh muốn chết, nên cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi dùng khăn lau khô cơ thể, sau đó mặc lên người một chiếc áo hai dây.
Tiểu Từ trợn tròn hai mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Dao mặc quần áo của Giang Mỹ Lệ.
Chất lượng quần áo của Giang Mỹ Lệ tốt của cậu nhiều. Đằng nào cũng để không mà, không mặc thì phí ra.
Dù sao thì ở nhà cũng chẳng ai quan tâm cậu mặc cái quỷ gì.
Chiếc áo hai dây được treo trên người một cách lỏng lẻo khiến Giang Dao trông như một cô gái ngực phẳng với mái tóc ngắn. Tóc cậu ướt sũng, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống từng giọt từng giọt bên người Tiểu Từ, lại giống như đáp xuống khuôn mặt nó.
Sau khi Giang Dao tắm xong, từng giọt nước sóng sánh lăn dài trên da cậu, đôi môi nhỏ chúm chím đỏ mọng, khiến người khác muốn hôn cậu vô cùng.
Tiểu Từ nhìn cậu chằm chằm, Giang Dao đẩy nó ra: "Tránh ra, đừng có cản đường."
Tiểu Từ hỏi cậu: "Sao anh lại mặc quần áo của mẹ?"
Giang Dao đặt thùng nước xuống, nâng vạt áo hai dây lên để lau mặt, hiển nhiên là cậu xem nó như một chiếc áo ba lỗ, chẳng có tính thẩm mỹ tí nào.
"Đếch phải việc của em."
Cậu lục tung tủ quần áo để tìm một chiếc quần dài mặc vào, sau đó đem quần áo dơ của cả cậu và Tiểu Từ ném vào trong chậu rồi đem lên tầng thượng giặt giũ.
Tiểu Từ tò mò nhìn chiếc áo hai dây của cậu, giống như những đứa con trai mới lớn sẽ hiếu kỳ với áo ngực của phụ nữ, Tiểu Từ chưa từng thấy kiểu áo như vậy trước đây, thế nhưng khi Giang Dao mặc nó trên người lại chẳng hề gây ra cảm giác kì quái khó chịu nào.
Nó thẳng thừng nhìn cậu chăm chú, điều ấy khiến cảm thấy Giang Dao khó chịu.
"Cút, mẹ nó mày bớt lởn vởn trước mắt anh đi, tự đi ra chỗ khác mà chơi."
Toàn bộ chỗ nước nóng đã nhường cho Tiểu Từ sử dụng, thế nên Giang Dao chỉ có thể dùng nước lạnh để tắm, kết quả là bây giờ cả người cậu đang run lên vì lạnh.
Sau khi dội một gáo nước lạnh, Giang Dao bắt đầu tỉnh táo trở lại, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra rằng vào một khoảng khắc nào đó lúc trưa, cậu đã mềm lòng để rồi đưa ra một quyết định sai lầm.
Cậu thật sự đã để Tiểu Từ vào nhà!
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, cậu mang người về nhà rồi, nếu lại bị đuổi đi thì nó sẽ ra sao?
Giang Dao vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Bằng không để nó ở lại một đêm, ngày mai cho cút?
Nhưng cậu đã nói điều này quá nhiều lần, mỗi lần cậu bảo Tiểu Từ chỉ có thể ở lại một ngày, ngày hôm sau phải lập tức biến đi, thế nhưng một ngày lại tiếp nối một ngày, Tiểu Từ không những không biến ra ngoài đường, nó ngược lại còn biến hẳn vào trong nhà.
Dù sao nói mãi cũng không được, Giang Dao tặc lưỡi, Tiểu Từ nghe thấy động tĩnh thì lập tức ngẩng đầu nhìn cậu.
Anh trai nó đã mặc quần áo chỉnh tề.
Chiếc áo hai dây được bao phủ bởi một lớp áo sơ mi ngắn tay cùng với một cái áo khoác bên ngoài.
Cậu mặc kiểu này thì sự tồn tại của cái áo đó dường như đã thực sự trở thành một chiếc áo yếm.
"Buổi chiều ở nhà nhớ trông chừng mẹ, đừng để bà ấy tỉnh dậy lại tự đi tìm chết, sáu giờ anh sẽ về."
Giang Dao nghĩ: Nếu cậu đã không thể thoát khỏi nó, thế thì để nó trông nhà thôi.
Tiểu Từ nhìn Giang Dao rời đi, đầu tiên nó nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Mỹ Lệ, sau đó nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Giang Ngạn vì đã được uống sữa, tiếp đến lại chạy lên sân thượng để giặt đống quần áo ướt sũng của Giang Dao.
Giặt xong, nó dựng một chiếc ghế nhỏ để đứng lên phơi quần áo.
Tiểu Từ lấy bàn chải rồi cẩn thận chà sạch đôi giày của mình.
Sáu giờ Giang Dao trở về nhà, cậu thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp trông cứ như mới.
Mở cửa sổ bên tầng thượng ra, quần áo giày dép đã được phơi khô, còn có Tiểu Từ đang đứng nấu ăn trên chiếc nhỏ.
Giang Dao đặt cặp sách xuống, cậu ngồi trên giường rồi nghiêm túc suy nghĩ.
Hình như cho thằng nhỏ ngốc nghếch này ở lại cũng không tệ?
Hai bát súp lơ lớn được bê lên, Giang Dao đặt cái túi lên bàn.
Trong túi là sủi cảo do Lưu Dương làm, lúc cậu đi lên lầu thì anh đưa cho, còn bảo là anh làm dư nhiều quá nên chia cho Giang Dao một ít để ăn.
Sủi cảo mới ra lò nóng hôi hổi, tổng cộng có hai mươi cái.
Giang Dao đổ sủi cảo ra đĩa rồi đặt ở chính giữa, ngồi ăn cơm cùng Tiểu Từ.
Tiểu Từ chỉ ăn súp lơ, không động đến sủi cảo.
Giang Dao ăn được nửa chừng, cậu dùng đũa gõ gõ vào đĩa: "Sao không ăn sủi cảo? Không thích à?"
Tiểu Từ lắc đầu: "Anh ăn đi, em không ăn đâu." Nó suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Em ăn ít lắm."
Giang Dao đã từng thấy nó ăn một phát hết phân nửa cái bát ăn cho chó mèo, đương nhiên sẽ không tin lời nói dối này.
Cậu ra lệnh: "Bảo em ăn thì cứ ăn đi."
Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn cậu, dùng đũa gắp một viên sủi cảo. Nó cắn xuống, nước và thịt bên trong sủi cảo vỡ ra tràn ngập trong miệng, Tiểu Từ nuốt xuống đến mấy lần, cứ luyến tiếc không nỡ ăn hết.
Giang Dao hừ lạnh một tiếng, trút toàn bộ sủi cảo vào trong bát của Tiểu Từ: "Bảo gắp một cái thì chỉ gắp một cái thôi à, em chơi trò liêu trai gì vậy, bệnh công chúa hả? Ăn nhanh rồi đi ngủ đi, buổi tối anh phải đi ra ngoài."
Tiểu Từ ăn ngấu nghiến mấy viên sủi cảo: "Anh muốn đi đâu thế."
"Quan tâm làm quái gì, ăn nhiều vào, hỏi ít thôi." Giang Dao đặt bát xuống.
Buổi tối, Tiểu Từ ở lại trông nhà.
Giang Dao mang theo những chiếc túi đựng nữ trang lần trước mua ở chợ nhỏ, đem theo chiếc bàn gấp ở trong nhà, đi qua ba con đường, cậu phát hiện một khu chợ đêm đã bắt đầu dựng quầy hàng.
Gian hàng nào cũng có người ngồi, giữa các gian hàng không có lấy một khoảng trống nào, người mới như Giang Dao rất khó tìm được không gian cho riêng mình.
Cậu đi tới đi lui hai lần ở ven đường, cuối cùng cũng tìm được một góc khuất.
Bên trái là gian hàng bán quần áo chống nắng và khóa xe đạp, bên phải là gian hàng bán quần áo bình thường. Một người là đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, còn một người là bà chủ khoảng ba mươi tuổi. Đằng sau là siêu thị, người đàn ông trung niên đang hỏi siêu thị mượn điện nối dây.
Giang Dao không mang theo ghế đẩu, chỉ có thể đứng bán.
Người đàn ông trung niên bên cạnh đưa điếu thuốc cho cậu: "Chú chưa từng gặp cháu bao giờ, người mới à?"
Giang Dao gật đầu.
"Còn nhỏ như vậy, không đi học sao?" Người đàn ông trung niên châm thuốc cho cậu.
Giang Dao rít một hơi thuốc, không tiếp tục đề tài này, cậu không muốn để cho người khác biết gia cảnh của mình.
"Đi bán giúp mẹ."
Lời nói vừa dứt, phía trước truyền đến một trận xôn xao.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đóng quầy hàng, Giang Dao kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trung niên nói: "Mẹ kiếp, quản lý đô thị tới rồi, chạy nhanh đi nhóc con, nếu không hàng sẽ bị tịch thu đó."
Các quầy hàng bên đường đang đối mặt với nguy cơ bị ban quản lý đô thị rà soát nghiêm ngặt, thông thường việc tuần tra chỉ được thực hiện vào cuối tuần, nhưng hôm nay chỉ mới là thứ năm, Giang Dao xui xẻo gặp phải đợt kiểm tra bất ngờ ngay ngày đầu tiên mở hàng.
Cậu không có nhiều đồ, chỉ cần gấp cái bàn lại là cậu có thể chạy biến ngay.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống thế này, cậu vội vàng gấp gáp nên đồ đạc rơi đầy đất, Giang Dao cúi người nhặt từng món một, ban quản lý đô thị đã tìm đến sát bên rồi.
Chỉ trong phút chốc, tất cả các gian hàng đều bỏ chạy không còn một mống, chỉ có một số người chạy chậm bị tóm lại, trong số đó có cả Giang Dao.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng trước mặt cậu, Giang Dao ngẩng đầu lên.
Viên cảnh sát nói: "Bao lớn rồi? Sao em lại bán hàng ở đây? Có biết là đã phạm luật không?"
Giang Dao co được duỗi được, cậu lập tức thừa nhận sai lầm: "Thực sự rất xin lỗi, bây giờ em mới biết, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Cảnh sát: "Vậy cũng không được, tất cả sẽ bị tịch thu."
Giang Dao thầm nguyền rủa một câu mẹ nó, xong cậu cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu soi xuống làm cậu toát lên một vẻ đẹp rung động lòng người.
"Chú cảnh sát ơi, em thật sự không biết, đây là lần đầu em phạm tội, anh tha cho em có được không ạ?"
Viên cảnh sát đứng đó một lúc, một người cảnh sát lớn tuổi khác đi đến bên cạnh anh ta: "Tiểu Trịnh, làm gì ở đây vậy, bắt được bao nhiêu người rồi?"
Người được gọi là tiểu Trịnh đó trả lời: "Một người, chỗ này để em xử lý."
Lão cảnh sát: "Tịch thu đồ đạc đi, đem bọn họ đến cục để giáo dục một chút, tôi cảm thấy hình như là còn có vài người quen cũ, cứ nhốt mấy ngày đi, xem bọn họ còn dám phạm luật hay không."
Giang Dao nhấc chân muốn rời đi, lại bị tiểu Trịnh bắt lại: "Chạy đi đâu đấy? Đi về cục với anh."
Giang Dao mắng "Đệt" một tiếng, rồi bị đưa vào đồn cảnh sát gần đó.
Sau khi bị giáo dục, cậu còn phải viết một đống bản kiểm điểm.
Giang Dao nghe nói rằng nếu bị bắt thì sẽ phải đóng tiền nộp phạt, nhưng cậu còn phải để dành tiền mua thức ăn, không có tiền để đóng phạt.
Giang Dao ngồi ở trên ghế, cảm thấy bản thân xui xẻo tận mạng, chưa nói đến một xu cũng không kiếm được, ngược lại còn bị mất tiền.
Một lúc sau, viên cảnh sát trẻ đã bắt cậu bước ra.
Anh đã cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát và thay quần áo bình thường, chuẩn bị tan ca. Anh đi đến trước mặt Giang Dao, nói: "Đi thôi, anh đưa em ra ngoài."
Giang Dao: "Giáo dục xong rồi?"
"Giáo dục xong rồi."
Giang Dao: "Anh trả lại đồ cho em được không ạ?"
Tiểu Trịnh sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Được, mời anh ăn cơm, hối lộ anh đi, nói không chừng anh sẽ trả lại cho em."
Giang Dao giật mình, cho rằng sự việc có thể chuyển biến tốt hơn.
Cậu đứng lên, hỏi: "Anh tên gì thế?"
Tiểu Trịnh: "Trịnh Cảnh Hành."
Giang Dao ngoan ngoãn gọi: "Anh Cảnh."
Một giờ trước Trịnh Cảnh Hành vừa mới đi bắt các quán ven đường, một giờ sau lại ngồi ăn Malatang [1] ở quán lề đường với Giang Dao.
[1] Malatang: món lẩu đường phố Trung Quốc
Anh vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Giang Dao: "Em cố ý à?"
Ánh mắt hướng xuống, cổ áo hơi trễ của Giang Dao đã mở toang, lộ ra một sợi dây mỏng manh quấn quanh xương quai xanh trắng nõn của cậu.
Giang Dao sắp chết đói đến nơi, cậu ăn xong một viên thịt viên, ngẩng đầu lên hỏi: "Cố ý gì cơ?"
Môi cậu vốn dĩ đã căng mọng, nhưng nay còn ăn lẩu nóng, màu môi hồng càng đậm nét, khóe miệng còn vương vết nước sốt, tựa như yêu tinh ngây thơ vô tội vừa vô tình lạc đến nhân gian trong đêm tối.
Giang Dao lau miệng: "Anh Cảnh, em mời anh ăn tối rồi, anh có thể trả đồ cho em được không?"
Trịnh Cảnh Hành trả lại túi nhựa của Giang Dao cho cậu, Giang Dao hỏi: "Còn có một cái bàn gấp thì sao ạ?"
"Bàn ở sở cảnh sát, ngày mai anh đi lấy cho em."
Giang Dao đạo đức giả nịnh hót: "Anh Cảnh ơi, anh thực sự là một người tốt á."
Sau khi ăn xong, Trịnh Cảnh Hành nói rằng anh muốn đưa cậu về nhà.
Giang Dao nghĩ đến nghề nghiệp đặc biệt của mẹ mình, đặc biệt là trong nhà còn có một đứa nhỏ bị bắt cóc, cậu làm sao dám mang cảnh sát về nhà cho được, đây con mẹ nó chẳng phải là đâm đầu tự thú hay sao.
"Không cần đâu, nhà em ở gần đây, đi một lát là đến rồi."
Trịnh Cảnh Hành vừa đi vừa hỏi: "Em còn là học sinh hả?"
Giang Dao đáp: "Năm sau em sẽ vào cấp ba."
Trịnh Cảnh Hành: "Em còn nhỏ vậy, sao không tập trung học mà đi bán hàng?"
Giang Dao trả lời: "Kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."
Trịnh Cảnh Hành nói: "Em thậm chí còn chưa đến tuổi thành niên, người giám hộ sẽ chịu trách nhiệm về tiền tiêu vặt của em."
Giang Dao khinh thường đá một hòn đá nhỏ, thầm nghĩ: Người bảo hộ á? Người bảo hộ của cậu chết hết rồi.
Trịnh Cảnh Hành đưa cậu đến đường sân bay, Giang Dao ngăn lại: "Đến đây là được rồi, em đi đây."
"Khoan, từ từ đã." Trịnh Cảnh Hành ngăn cậu lại, viết cho cậu một dãy số: "Đây là số điện thoại của anh, lúc em đến lấy bàn cứ gọi vào số này, anh sẽ mang ra cho em."
Giang Dao cất tờ giấy ghi số điện thoại vào túi.
Trịnh Cảnh Hành nhắc nhở cậu: "Khu vực này gần đây rất hỗn loạn, buổi tối đừng đi lang thang ở ngoài. Em có đọc tin tức không? Có một kẻ giết người và hiếp dâm hàng loạt hay lui tới chỗ này đó."
Giang Dao nghĩ thầm: Tội phạm cưỡng gian thì liên quan quái gì đến mình, ông đây cũng không phải là con gái.
Cậu đáp qua loa lấy lệ với Trịnh Cảnh Hành vài câu, rồi rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Về đến nhà, vừa mới bước lên cầu thang, cậu đột nhiên nghe thấy trong phòng Lưu Dương mơ hồ truyền đến tiếng ván giường cọt kẹt.
Giang Dao đỏ mặt rồi vội vã đi về phía trước.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm rèm vải ngoài cửa nhà mình, suy nghĩ xem có nên thay bằng cửa gỗ hay không. Giang Mỹ Lệ tuy rằng bị liệt, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, ai mà biết được kẻ cưỡng gian biến thái đó có sở thích kỳ lạ nào hay không.
Giang Dao vén rèm đi vào nhà, cậu cởi quần áo trong khi nghĩ về điều đó.
Giang Ngạn không quấy khóc, có lẽ Tiểu Từ đã cho bé uống sữa.
Giang Dao ngồi trên giường, đánh thức Tiểu Từ đang ngủ say.
Nó mở mắt ra nhìn Giang Dao, Giang Dao đã cởi hết quần áo, chỉ chừa lại mỗi chiếc áo hai dây kia, Tiểu Từ thấy thế liền rụt đầu lại.
Giang Dao xốc chăn chui lên giường, Tiểu Từ vội vàng nép vào trong góc.
"Nép cái mẹ em ấy, ông đây ăn em hay gì? Cút qua đây, cửa sổ có khe hở, gió sẽ lùa vào, em không lạnh nhưng anh lạnh." Giang Dao túm Tiểu Từ kéo qua.
Tiểu Từ không kịp đề phòng bị cậu ôm chặt trong lòng, nó đỏ mặt nói: "Anh ơi, anh thơm quá."
"Thơm cái mẹ em ấy, nói nhảm nhiều thế nhỉ, nhắm mắt lại cho anh."
"Ò."
Tiểu Từ không nhắm mắt, nó nhìn Giang Dao đang dần chìm vào giấc ngủ, khi cậu ngủ say, Tiểu Từ đưa tay kéo dây áo của Giang Dao.
Nó đã muốn làm như vậy vào trưa nay.
Lôi lôi kéo kéo xong, Tiểu Từ im lặng ôm lấy anh trai nó, nghĩ rằng việc mặc chiếc áo hai dây này chẳng có ý nghĩa gì sất.
Nó nhắm mắt lại, chui vào trong lòng Giang Dao, giống như hai con thú nhỏ ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau trải qua mùa đông khó khăn sắp tới này.
Hết chương 8.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ thuộc phái hành động, muốn làm là làm ngay!
Không có cách nào che giấu được vẻ đẹp của anh trai...mỹ nhân á! (Không, cuộc đời của mỹ nhân luôn luôn rộng mở, cái gì cũng không cần động tay, chỉ cần ngồi yên thì sẽ có đàn ông tự đến thể hiện tình yêu của mình) [đẩy mắt kính]
Chẳng qua là anh trai không biết rằng bản thân cậu rất đẹp!
Editor có lời muốn nói:
Chương này gần 3300 chữ...
Lần trước cậu đã giúp Tiểu Từ tắm rửa nên lần này cũng khá quen thuộc, Tiểu Từ bất lấy một đống bọt xà phòng, đỏ mặt nhìn chằm chằm vào mặt nước.
Giang Dao vỗ vào lưng nó: "Nóng hả? Sao lại đỏ mặt?"
Tiểu Từ nói: "Em muốn tự tắm."
Giang Dao: "Trên người em có vết thương, tự tắm như nào, chu mông ra à?"
Tiểu Từ bóp bóp bọt xà phòng, ở nơi sương khói lượn lờ nhìn thấy khuôn mặt của Giang Dao, cố chấp lặp lại: "Em tự tắm."
"Mẹ nó, ông đây cũng không vui khi phải đi hầu hạ em đâu, tắm nhanh lên, tắm xong rồi thì cút, anh cũng muốn tắm."
Giang Dao đá vào chậu, nước trong chậu bắn tung tóe lên mặt Tiểu Từ.
Tiểu Từ lau sạch nước trên mặt, nó lặng lẽ tắm rửa, lại lặng lẽ đem đổ nước ở sân thượng.
Giang Dao lấy ra một thùng nước, đổ lượng nước nóng còn lại vào đó, làn khói trắng bốc lên bay lơ lửng trong không khí.
Tiểu Từ yên lặng nhìn Giang Dao đang đứng nghiêng người với nó, cậu gọn gàng cởi áo sơ mi để lộ làn da trắng đến phát sáng dưới ánh nắng, cơ bắp cân đối, dáng người thon thả, đến lúc cởi quần thì hiện ra đôi chân thon dài nhẹ nhàng đong đưa theo từng thời điểm, đường cong bắp chân như ẩn như hiện tạo nên cảm giác quyến rũ khó nói thành lời.
Hôm nay Tiểu Từ đã nhìn thấy Giang Dao dùng chân giẫm lên ngực lão Hồ, chân của Giang Dao cũng đẹp đến kinh người như thân thể cậu, cũng không biết cảm giác được cậu giẫm lên người sẽ ra sao.
Nó trầm ngâm nghĩ: Kiểu gì thì lúc đá người cũng đá rất đau.
Giang Dao trực tiếp xối nước lên người, đứng trên sân thượng bắt đầu tắm rửa.
Tiểu Từ lầm bầm một tiếng: "Sẽ bị cảm lạnh đó."
Vừa nói dứt lời, người Giang Dao liền run lên cầm cập.
Cậu lạnh muốn chết, nên cậu nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ rồi dùng khăn lau khô cơ thể, sau đó mặc lên người một chiếc áo hai dây.
Tiểu Từ trợn tròn hai mắt.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Dao mặc quần áo của Giang Mỹ Lệ.
Chất lượng quần áo của Giang Mỹ Lệ tốt của cậu nhiều. Đằng nào cũng để không mà, không mặc thì phí ra.
Dù sao thì ở nhà cũng chẳng ai quan tâm cậu mặc cái quỷ gì.
Chiếc áo hai dây được treo trên người một cách lỏng lẻo khiến Giang Dao trông như một cô gái ngực phẳng với mái tóc ngắn. Tóc cậu ướt sũng, những giọt nước từ đuôi tóc nhỏ xuống từng giọt từng giọt bên người Tiểu Từ, lại giống như đáp xuống khuôn mặt nó.
Sau khi Giang Dao tắm xong, từng giọt nước sóng sánh lăn dài trên da cậu, đôi môi nhỏ chúm chím đỏ mọng, khiến người khác muốn hôn cậu vô cùng.
Tiểu Từ nhìn cậu chằm chằm, Giang Dao đẩy nó ra: "Tránh ra, đừng có cản đường."
Tiểu Từ hỏi cậu: "Sao anh lại mặc quần áo của mẹ?"
Giang Dao đặt thùng nước xuống, nâng vạt áo hai dây lên để lau mặt, hiển nhiên là cậu xem nó như một chiếc áo ba lỗ, chẳng có tính thẩm mỹ tí nào.
"Đếch phải việc của em."
Cậu lục tung tủ quần áo để tìm một chiếc quần dài mặc vào, sau đó đem quần áo dơ của cả cậu và Tiểu Từ ném vào trong chậu rồi đem lên tầng thượng giặt giũ.
Tiểu Từ tò mò nhìn chiếc áo hai dây của cậu, giống như những đứa con trai mới lớn sẽ hiếu kỳ với áo ngực của phụ nữ, Tiểu Từ chưa từng thấy kiểu áo như vậy trước đây, thế nhưng khi Giang Dao mặc nó trên người lại chẳng hề gây ra cảm giác kì quái khó chịu nào.
Nó thẳng thừng nhìn cậu chăm chú, điều ấy khiến cảm thấy Giang Dao khó chịu.
"Cút, mẹ nó mày bớt lởn vởn trước mắt anh đi, tự đi ra chỗ khác mà chơi."
Toàn bộ chỗ nước nóng đã nhường cho Tiểu Từ sử dụng, thế nên Giang Dao chỉ có thể dùng nước lạnh để tắm, kết quả là bây giờ cả người cậu đang run lên vì lạnh.
Sau khi dội một gáo nước lạnh, Giang Dao bắt đầu tỉnh táo trở lại, lúc bấy giờ cậu mới nhận ra rằng vào một khoảng khắc nào đó lúc trưa, cậu đã mềm lòng để rồi đưa ra một quyết định sai lầm.
Cậu thật sự đã để Tiểu Từ vào nhà!
Bây giờ có hối hận cũng đã muộn, cậu mang người về nhà rồi, nếu lại bị đuổi đi thì nó sẽ ra sao?
Giang Dao vừa mặc quần áo vừa nghĩ: Bằng không để nó ở lại một đêm, ngày mai cho cút?
Nhưng cậu đã nói điều này quá nhiều lần, mỗi lần cậu bảo Tiểu Từ chỉ có thể ở lại một ngày, ngày hôm sau phải lập tức biến đi, thế nhưng một ngày lại tiếp nối một ngày, Tiểu Từ không những không biến ra ngoài đường, nó ngược lại còn biến hẳn vào trong nhà.
Dù sao nói mãi cũng không được, Giang Dao tặc lưỡi, Tiểu Từ nghe thấy động tĩnh thì lập tức ngẩng đầu nhìn cậu.
Anh trai nó đã mặc quần áo chỉnh tề.
Chiếc áo hai dây được bao phủ bởi một lớp áo sơ mi ngắn tay cùng với một cái áo khoác bên ngoài.
Cậu mặc kiểu này thì sự tồn tại của cái áo đó dường như đã thực sự trở thành một chiếc áo yếm.
"Buổi chiều ở nhà nhớ trông chừng mẹ, đừng để bà ấy tỉnh dậy lại tự đi tìm chết, sáu giờ anh sẽ về."
Giang Dao nghĩ: Nếu cậu đã không thể thoát khỏi nó, thế thì để nó trông nhà thôi.
Tiểu Từ nhìn Giang Dao rời đi, đầu tiên nó nhìn khuôn mặt đang ngủ của Giang Mỹ Lệ, sau đó nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Giang Ngạn vì đã được uống sữa, tiếp đến lại chạy lên sân thượng để giặt đống quần áo ướt sũng của Giang Dao.
Giặt xong, nó dựng một chiếc ghế nhỏ để đứng lên phơi quần áo.
Tiểu Từ lấy bàn chải rồi cẩn thận chà sạch đôi giày của mình.
Sáu giờ Giang Dao trở về nhà, cậu thấy căn nhà được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp trông cứ như mới.
Mở cửa sổ bên tầng thượng ra, quần áo giày dép đã được phơi khô, còn có Tiểu Từ đang đứng nấu ăn trên chiếc nhỏ.
Giang Dao đặt cặp sách xuống, cậu ngồi trên giường rồi nghiêm túc suy nghĩ.
Hình như cho thằng nhỏ ngốc nghếch này ở lại cũng không tệ?
Hai bát súp lơ lớn được bê lên, Giang Dao đặt cái túi lên bàn.
Trong túi là sủi cảo do Lưu Dương làm, lúc cậu đi lên lầu thì anh đưa cho, còn bảo là anh làm dư nhiều quá nên chia cho Giang Dao một ít để ăn.
Sủi cảo mới ra lò nóng hôi hổi, tổng cộng có hai mươi cái.
Giang Dao đổ sủi cảo ra đĩa rồi đặt ở chính giữa, ngồi ăn cơm cùng Tiểu Từ.
Tiểu Từ chỉ ăn súp lơ, không động đến sủi cảo.
Giang Dao ăn được nửa chừng, cậu dùng đũa gõ gõ vào đĩa: "Sao không ăn sủi cảo? Không thích à?"
Tiểu Từ lắc đầu: "Anh ăn đi, em không ăn đâu." Nó suy nghĩ một chút rồi bổ sung: "Em ăn ít lắm."
Giang Dao đã từng thấy nó ăn một phát hết phân nửa cái bát ăn cho chó mèo, đương nhiên sẽ không tin lời nói dối này.
Cậu ra lệnh: "Bảo em ăn thì cứ ăn đi."
Tiểu Từ ngẩng đầu nhìn cậu, dùng đũa gắp một viên sủi cảo. Nó cắn xuống, nước và thịt bên trong sủi cảo vỡ ra tràn ngập trong miệng, Tiểu Từ nuốt xuống đến mấy lần, cứ luyến tiếc không nỡ ăn hết.
Giang Dao hừ lạnh một tiếng, trút toàn bộ sủi cảo vào trong bát của Tiểu Từ: "Bảo gắp một cái thì chỉ gắp một cái thôi à, em chơi trò liêu trai gì vậy, bệnh công chúa hả? Ăn nhanh rồi đi ngủ đi, buổi tối anh phải đi ra ngoài."
Tiểu Từ ăn ngấu nghiến mấy viên sủi cảo: "Anh muốn đi đâu thế."
"Quan tâm làm quái gì, ăn nhiều vào, hỏi ít thôi." Giang Dao đặt bát xuống.
Buổi tối, Tiểu Từ ở lại trông nhà.
Giang Dao mang theo những chiếc túi đựng nữ trang lần trước mua ở chợ nhỏ, đem theo chiếc bàn gấp ở trong nhà, đi qua ba con đường, cậu phát hiện một khu chợ đêm đã bắt đầu dựng quầy hàng.
Gian hàng nào cũng có người ngồi, giữa các gian hàng không có lấy một khoảng trống nào, người mới như Giang Dao rất khó tìm được không gian cho riêng mình.
Cậu đi tới đi lui hai lần ở ven đường, cuối cùng cũng tìm được một góc khuất.
Bên trái là gian hàng bán quần áo chống nắng và khóa xe đạp, bên phải là gian hàng bán quần áo bình thường. Một người là đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, còn một người là bà chủ khoảng ba mươi tuổi. Đằng sau là siêu thị, người đàn ông trung niên đang hỏi siêu thị mượn điện nối dây.
Giang Dao không mang theo ghế đẩu, chỉ có thể đứng bán.
Người đàn ông trung niên bên cạnh đưa điếu thuốc cho cậu: "Chú chưa từng gặp cháu bao giờ, người mới à?"
Giang Dao gật đầu.
"Còn nhỏ như vậy, không đi học sao?" Người đàn ông trung niên châm thuốc cho cậu.
Giang Dao rít một hơi thuốc, không tiếp tục đề tài này, cậu không muốn để cho người khác biết gia cảnh của mình.
"Đi bán giúp mẹ."
Lời nói vừa dứt, phía trước truyền đến một trận xôn xao.
Người đàn ông trung niên nhanh chóng đóng quầy hàng, Giang Dao kinh ngạc hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Người đàn ông trung niên nói: "Mẹ kiếp, quản lý đô thị tới rồi, chạy nhanh đi nhóc con, nếu không hàng sẽ bị tịch thu đó."
Các quầy hàng bên đường đang đối mặt với nguy cơ bị ban quản lý đô thị rà soát nghiêm ngặt, thông thường việc tuần tra chỉ được thực hiện vào cuối tuần, nhưng hôm nay chỉ mới là thứ năm, Giang Dao xui xẻo gặp phải đợt kiểm tra bất ngờ ngay ngày đầu tiên mở hàng.
Cậu không có nhiều đồ, chỉ cần gấp cái bàn lại là cậu có thể chạy biến ngay.
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống thế này, cậu vội vàng gấp gáp nên đồ đạc rơi đầy đất, Giang Dao cúi người nhặt từng món một, ban quản lý đô thị đã tìm đến sát bên rồi.
Chỉ trong phút chốc, tất cả các gian hàng đều bỏ chạy không còn một mống, chỉ có một số người chạy chậm bị tóm lại, trong số đó có cả Giang Dao.
Viên cảnh sát trẻ tuổi đứng trước mặt cậu, Giang Dao ngẩng đầu lên.
Viên cảnh sát nói: "Bao lớn rồi? Sao em lại bán hàng ở đây? Có biết là đã phạm luật không?"
Giang Dao co được duỗi được, cậu lập tức thừa nhận sai lầm: "Thực sự rất xin lỗi, bây giờ em mới biết, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Cảnh sát: "Vậy cũng không được, tất cả sẽ bị tịch thu."
Giang Dao thầm nguyền rủa một câu mẹ nó, xong cậu cố nặn ra một khuôn mặt tươi cười, ánh đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu soi xuống làm cậu toát lên một vẻ đẹp rung động lòng người.
"Chú cảnh sát ơi, em thật sự không biết, đây là lần đầu em phạm tội, anh tha cho em có được không ạ?"
Viên cảnh sát đứng đó một lúc, một người cảnh sát lớn tuổi khác đi đến bên cạnh anh ta: "Tiểu Trịnh, làm gì ở đây vậy, bắt được bao nhiêu người rồi?"
Người được gọi là tiểu Trịnh đó trả lời: "Một người, chỗ này để em xử lý."
Lão cảnh sát: "Tịch thu đồ đạc đi, đem bọn họ đến cục để giáo dục một chút, tôi cảm thấy hình như là còn có vài người quen cũ, cứ nhốt mấy ngày đi, xem bọn họ còn dám phạm luật hay không."
Giang Dao nhấc chân muốn rời đi, lại bị tiểu Trịnh bắt lại: "Chạy đi đâu đấy? Đi về cục với anh."
Giang Dao mắng "Đệt" một tiếng, rồi bị đưa vào đồn cảnh sát gần đó.
Sau khi bị giáo dục, cậu còn phải viết một đống bản kiểm điểm.
Giang Dao nghe nói rằng nếu bị bắt thì sẽ phải đóng tiền nộp phạt, nhưng cậu còn phải để dành tiền mua thức ăn, không có tiền để đóng phạt.
Giang Dao ngồi ở trên ghế, cảm thấy bản thân xui xẻo tận mạng, chưa nói đến một xu cũng không kiếm được, ngược lại còn bị mất tiền.
Một lúc sau, viên cảnh sát trẻ đã bắt cậu bước ra.
Anh đã cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát và thay quần áo bình thường, chuẩn bị tan ca. Anh đi đến trước mặt Giang Dao, nói: "Đi thôi, anh đưa em ra ngoài."
Giang Dao: "Giáo dục xong rồi?"
"Giáo dục xong rồi."
Giang Dao: "Anh trả lại đồ cho em được không ạ?"
Tiểu Trịnh sờ sờ chóp mũi, cười nói: "Được, mời anh ăn cơm, hối lộ anh đi, nói không chừng anh sẽ trả lại cho em."
Giang Dao giật mình, cho rằng sự việc có thể chuyển biến tốt hơn.
Cậu đứng lên, hỏi: "Anh tên gì thế?"
Tiểu Trịnh: "Trịnh Cảnh Hành."
Giang Dao ngoan ngoãn gọi: "Anh Cảnh."
Một giờ trước Trịnh Cảnh Hành vừa mới đi bắt các quán ven đường, một giờ sau lại ngồi ăn Malatang [1] ở quán lề đường với Giang Dao.
[1] Malatang: món lẩu đường phố Trung Quốc
Anh vừa ăn vừa nhìn chằm chằm Giang Dao: "Em cố ý à?"
Ánh mắt hướng xuống, cổ áo hơi trễ của Giang Dao đã mở toang, lộ ra một sợi dây mỏng manh quấn quanh xương quai xanh trắng nõn của cậu.
Giang Dao sắp chết đói đến nơi, cậu ăn xong một viên thịt viên, ngẩng đầu lên hỏi: "Cố ý gì cơ?"
Môi cậu vốn dĩ đã căng mọng, nhưng nay còn ăn lẩu nóng, màu môi hồng càng đậm nét, khóe miệng còn vương vết nước sốt, tựa như yêu tinh ngây thơ vô tội vừa vô tình lạc đến nhân gian trong đêm tối.
Giang Dao lau miệng: "Anh Cảnh, em mời anh ăn tối rồi, anh có thể trả đồ cho em được không?"
Trịnh Cảnh Hành trả lại túi nhựa của Giang Dao cho cậu, Giang Dao hỏi: "Còn có một cái bàn gấp thì sao ạ?"
"Bàn ở sở cảnh sát, ngày mai anh đi lấy cho em."
Giang Dao đạo đức giả nịnh hót: "Anh Cảnh ơi, anh thực sự là một người tốt á."
Sau khi ăn xong, Trịnh Cảnh Hành nói rằng anh muốn đưa cậu về nhà.
Giang Dao nghĩ đến nghề nghiệp đặc biệt của mẹ mình, đặc biệt là trong nhà còn có một đứa nhỏ bị bắt cóc, cậu làm sao dám mang cảnh sát về nhà cho được, đây con mẹ nó chẳng phải là đâm đầu tự thú hay sao.
"Không cần đâu, nhà em ở gần đây, đi một lát là đến rồi."
Trịnh Cảnh Hành vừa đi vừa hỏi: "Em còn là học sinh hả?"
Giang Dao đáp: "Năm sau em sẽ vào cấp ba."
Trịnh Cảnh Hành: "Em còn nhỏ vậy, sao không tập trung học mà đi bán hàng?"
Giang Dao trả lời: "Kiếm chút tiền tiêu vặt thôi."
Trịnh Cảnh Hành nói: "Em thậm chí còn chưa đến tuổi thành niên, người giám hộ sẽ chịu trách nhiệm về tiền tiêu vặt của em."
Giang Dao khinh thường đá một hòn đá nhỏ, thầm nghĩ: Người bảo hộ á? Người bảo hộ của cậu chết hết rồi.
Trịnh Cảnh Hành đưa cậu đến đường sân bay, Giang Dao ngăn lại: "Đến đây là được rồi, em đi đây."
"Khoan, từ từ đã." Trịnh Cảnh Hành ngăn cậu lại, viết cho cậu một dãy số: "Đây là số điện thoại của anh, lúc em đến lấy bàn cứ gọi vào số này, anh sẽ mang ra cho em."
Giang Dao cất tờ giấy ghi số điện thoại vào túi.
Trịnh Cảnh Hành nhắc nhở cậu: "Khu vực này gần đây rất hỗn loạn, buổi tối đừng đi lang thang ở ngoài. Em có đọc tin tức không? Có một kẻ giết người và hiếp dâm hàng loạt hay lui tới chỗ này đó."
Giang Dao nghĩ thầm: Tội phạm cưỡng gian thì liên quan quái gì đến mình, ông đây cũng không phải là con gái.
Cậu đáp qua loa lấy lệ với Trịnh Cảnh Hành vài câu, rồi rời đi mà không quay đầu nhìn lại.
Về đến nhà, vừa mới bước lên cầu thang, cậu đột nhiên nghe thấy trong phòng Lưu Dương mơ hồ truyền đến tiếng ván giường cọt kẹt.
Giang Dao đỏ mặt rồi vội vã đi về phía trước.
Cậu nhìn chằm chằm vào tấm rèm vải ngoài cửa nhà mình, suy nghĩ xem có nên thay bằng cửa gỗ hay không. Giang Mỹ Lệ tuy rằng bị liệt, nhưng nàng vẫn là một người phụ nữ xinh đẹp, ai mà biết được kẻ cưỡng gian biến thái đó có sở thích kỳ lạ nào hay không.
Giang Dao vén rèm đi vào nhà, cậu cởi quần áo trong khi nghĩ về điều đó.
Giang Ngạn không quấy khóc, có lẽ Tiểu Từ đã cho bé uống sữa.
Giang Dao ngồi trên giường, đánh thức Tiểu Từ đang ngủ say.
Nó mở mắt ra nhìn Giang Dao, Giang Dao đã cởi hết quần áo, chỉ chừa lại mỗi chiếc áo hai dây kia, Tiểu Từ thấy thế liền rụt đầu lại.
Giang Dao xốc chăn chui lên giường, Tiểu Từ vội vàng nép vào trong góc.
"Nép cái mẹ em ấy, ông đây ăn em hay gì? Cút qua đây, cửa sổ có khe hở, gió sẽ lùa vào, em không lạnh nhưng anh lạnh." Giang Dao túm Tiểu Từ kéo qua.
Tiểu Từ không kịp đề phòng bị cậu ôm chặt trong lòng, nó đỏ mặt nói: "Anh ơi, anh thơm quá."
"Thơm cái mẹ em ấy, nói nhảm nhiều thế nhỉ, nhắm mắt lại cho anh."
"Ò."
Tiểu Từ không nhắm mắt, nó nhìn Giang Dao đang dần chìm vào giấc ngủ, khi cậu ngủ say, Tiểu Từ đưa tay kéo dây áo của Giang Dao.
Nó đã muốn làm như vậy vào trưa nay.
Lôi lôi kéo kéo xong, Tiểu Từ im lặng ôm lấy anh trai nó, nghĩ rằng việc mặc chiếc áo hai dây này chẳng có ý nghĩa gì sất.
Nó nhắm mắt lại, chui vào trong lòng Giang Dao, giống như hai con thú nhỏ ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau trải qua mùa đông khó khăn sắp tới này.
Hết chương 8.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ thuộc phái hành động, muốn làm là làm ngay!
Không có cách nào che giấu được vẻ đẹp của anh trai...mỹ nhân á! (Không, cuộc đời của mỹ nhân luôn luôn rộng mở, cái gì cũng không cần động tay, chỉ cần ngồi yên thì sẽ có đàn ông tự đến thể hiện tình yêu của mình) [đẩy mắt kính]
Chẳng qua là anh trai không biết rằng bản thân cậu rất đẹp!
Editor có lời muốn nói:
Chương này gần 3300 chữ...