Chương 41: Đừng Làm Như Vậy Nữa, Tôi Sợ
Quay về thực tại, mọi chuyện trước kia sớm đã hoá tro tàn tan vào trong gió, không đáng để nhắc đến nữa.
Ngay cả chút dấu vết nhỏ cũng không để lại...
Lục Thần cùng Phương Mặc cứ đứng bất động trên sân thượng mãi, để mặc sự im lặng thay lời nói cho bọn họ.
Phương Mặc nợ Lục Thần, nợ hắn rất nhiều. Và hơn thế nữa là lời cảm ơn, cảm ơn vì đã giúp hắn.
Bỗng nhiên Lục Thần lên tiếng. "Anh... Đừng hút thuốc nữa. Không tốt."
Bàn tay đang cầm điếu thuốc vừa lấy ra của Phương Mặc thoáng run, hắn bật cười.
Nghiêm túc đáp lại: "Cảm ơn cậu, Lục Thần."
Cảm ơn vì đã thực hiện yêu cầu trong bức thư đó cho tôi, cảm ơn vì đã không quên.
Lục Thần dựa lưng vào lan can, hờ hững đáp: "Cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em kia mà. Dù không phải ruột thịt..." Nói đến đây hắn hơi khựng lại, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Nhưng vẫn có chung dòng máu."
Phương Mặc im lặng hồi lâu, hắn cúi đầu giấu đi giọt nước tràn khỏi khoé mắt. Chưa bao giờ thấy bản thân lại yếu đuối đến mức này.
Lục Thần biết người kia đang mang tâm trạng không được tốt lắm, hắn thở dài quay đi.
"Ầy... Tôi có việc rồi. Anh đứng đây đến khi nào cũng được, cẩn thận gió lạnh.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Nói xong hắn cũng rời khỏi, để mặc Phương Mặc đứng ở đó.
Vừa quay lại buổi tiệc, Lục Thần đã va phải một người.
Cú va chạm mạnh làm vai hắn đau điếng, người kia gương mặt không chút cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu xin lỗi. Sau đó rời đi nhanh chóng.
Lục Thần ôm lấy vai cau mày dõi theo bóng lưng tên đàn ông đó, cảm thấy bản thân từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Đồng Ngữ Hân bị Lục Du Tranh lôi kéo, nói hết chuyện này đến chuyện kia. Mà những chuyện đó đều là chuyện lúc nhỏ của Lục Thần.
Cô bịt miệng cười thầm, không ngờ người đàn ông cao cao tại thượng này lại có những chuyện mất mặt đến vậy.
Hiện tại cô cùng dì nhỏ đã thân thiết hơn nhiều, khúc mắc trong lòng được gỡ xuống. Mà Lục Du Tranh lại không thể nào che dấu được vẻ yêu thích với Đồng Ngữ Hân.
"Chậc... Tiếc nhỉ." Lục Du Tranh tặc lưỡi, ngắm nhìn gương mặt Đồng Ngữ Hân.
Cô khó hiểu chớp mắt: "Sao ạ?"
"Dì nhỏ tại sao lại là phụ nữ nhỉ? Cảm thấy thật tiếc..."
"..."
"Đến sớm chút nữa thì đã được ôm mĩ nhân này trong tay rồi."
"..."
Mặt cô đỏ tía tai, ấp úng không biết nên đáp lại thế nào. Trước kia vì giàu có nên được rất nhiều người khen vẻ ngoài cô xinh đẹp, bây giờ lại được một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi nói những lời như vậy, khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Phía sau bỗng có người lên tiếng, giọng điệu rõ ràng chính là không vui. "Nói thế chẳng lẽ... Dì nhỏ thích phụ nữ."
Lục Thần tiến đến kéo ghế ngồi xuống cạnh Đồng Ngữ Hân, vui vẻ nắm lấy tay cô.
Lục Du Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, bà mạnh bạo kéo tay Lục Thần đang đặt trên tay Đồng Ngữ Hân ra. "Phải đó! Không được sao?"
Biết hai người kia chỉ đang đùa nhưng Đồng Ngữ Hân vẫn không thể nào giấu được vẻ xấu hổ trên gương mặt, vệt đỏ từ má dần lan rộng đến tận vành tai cô.
Nét mặt Lục Du Tranh có chút thay đổi, nhìn ra phía sau Lục Thần. Thấp thoáng thấy bóng dáng cao gầy của người kia.
Bà đột ngột đứng lên, trước lúc đi còn quay lại nói với Đồng Ngữ Hân. "Ngày mai đừng quên chúng ta có hẹn đấy."
Đồng Ngữ Hân nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Lục Du Tranh, sau đó quay lại nói với Lục Thần. "Dì nhỏ thật tốt... Vậy mà ban đầu em còn thấy không vui."
Lục Thần thản nhiên dựa lưng ra ghế, "Em không cần phải lo lắng thế làm gì, người của Lục gia ai ai cũng thích em."
Nghe đến đây cô bật cười, hình ảnh chàng thiếu niên ốm yếu năm đó vụt qua trong ký ức: "Ừm... Lục tiên sinh cũng rất thích em. Còn nhớ lúc trước ngày nào cũng nhìn lén..."
"Đừng nhắc lại nữa." Lục Thần cắt lời cô: "Chuyện đó có gì đáng nói chứ."
Đồng Ngữ Hân nghiêng đầu, lém lỉnh nhìn hắn: "Nhưng nghĩ lại cảm thấy anh vô cùng đáng yêu đó."
Càng ngày Đổng Ngữ Hân càng lấn tới, muốn trêu chọc hắn không thôi.
Hai người cứ thế cùng lúc bật cười thành tiếng. Trong mắt tràn ngập hình bóng của đối phương, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
.........
Sau khi bị bẽ mặt trước lời nói của Lục Du Tranh, Hàn Mạt Doãn đã không nói bất cứ lời nào cứ thế rời khỏi buổi tiệc.
Vốn dĩ người được mời đến là cha cô ta, nhưng khi nghe đến cái tên Lục Du Tranh. Hàn Mạt Doãn không thể nào giấu được vẻ vui mừng, nằng nặc đòi ông Hàn cho đi thay đến buổi tiệc này. Mong rằng người đó một lần nữa sẽ giúp cô cùng Lục Thần tái hợp.
Nào ngờ nhưng lời nói ra lại cay nghiệt đến vậy, khiến Hàn Mạt Doãn nhục nhã trước mặt biết bao nhiêu người, khó chịu hơn là phải để Đồng Ngữ Hân vượt mặt cô ta.
Nhìn dòng nước xanh ngắt trước mắt, Hàn Mạt Doãn đưa chân xuống phía dưới.
Bất chợt phía sau có người kéo cô lại, người đó đang không ngừng run lên, ôm siết Hàn Mạt Doãn vào lòng.
Cô ta cau mày, khó chịu muốn đẩy người kia ra. "Làm gì vậy? Tôi đâu có muốn tự sát, ôm chặt thế làm gì?"
Ôn Dịch vùi mặt vào hõm vai Hàn Mạt Doãn, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào cổ cô. "Đừng làm như vậy nữa, tôi sợ."
Chỉ là sau khi rời khỏi nơi đó, Hàn Mạt Doãn muốn yên tĩnh một chút nên đã ra bờ sông ngồi. Sau khi Ôn Dịch đến không thấy cô ta đâu thì lập tức chạy đi tìm khắp nơi.
Cuối cùng thấy Hàn Mạt Doãn ngồi bên bờ sông, còn đưa chân xuống nước, hắn lúc đó không thể nghĩ nhiều đến thế, chỉ sợ Hàn Mạt Doãn nghĩ quẩn.
Ngay cả chút dấu vết nhỏ cũng không để lại...
Lục Thần cùng Phương Mặc cứ đứng bất động trên sân thượng mãi, để mặc sự im lặng thay lời nói cho bọn họ.
Phương Mặc nợ Lục Thần, nợ hắn rất nhiều. Và hơn thế nữa là lời cảm ơn, cảm ơn vì đã giúp hắn.
Bỗng nhiên Lục Thần lên tiếng. "Anh... Đừng hút thuốc nữa. Không tốt."
Bàn tay đang cầm điếu thuốc vừa lấy ra của Phương Mặc thoáng run, hắn bật cười.
Nghiêm túc đáp lại: "Cảm ơn cậu, Lục Thần."
Cảm ơn vì đã thực hiện yêu cầu trong bức thư đó cho tôi, cảm ơn vì đã không quên.
Lục Thần dựa lưng vào lan can, hờ hững đáp: "Cảm ơn gì chứ, chúng ta là anh em kia mà. Dù không phải ruột thịt..." Nói đến đây hắn hơi khựng lại, sau đó mới chậm rãi nói tiếp: "Nhưng vẫn có chung dòng máu."
Phương Mặc im lặng hồi lâu, hắn cúi đầu giấu đi giọt nước tràn khỏi khoé mắt. Chưa bao giờ thấy bản thân lại yếu đuối đến mức này.
Lục Thần biết người kia đang mang tâm trạng không được tốt lắm, hắn thở dài quay đi.
"Ầy... Tôi có việc rồi. Anh đứng đây đến khi nào cũng được, cẩn thận gió lạnh.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Nói xong hắn cũng rời khỏi, để mặc Phương Mặc đứng ở đó.
Vừa quay lại buổi tiệc, Lục Thần đã va phải một người.
Cú va chạm mạnh làm vai hắn đau điếng, người kia gương mặt không chút cảm xúc, chỉ khẽ gật đầu xin lỗi. Sau đó rời đi nhanh chóng.
Lục Thần ôm lấy vai cau mày dõi theo bóng lưng tên đàn ông đó, cảm thấy bản thân từng gặp qua người này ở đâu đó rồi, nhưng không tài nào nhớ nổi.
Đồng Ngữ Hân bị Lục Du Tranh lôi kéo, nói hết chuyện này đến chuyện kia. Mà những chuyện đó đều là chuyện lúc nhỏ của Lục Thần.
Cô bịt miệng cười thầm, không ngờ người đàn ông cao cao tại thượng này lại có những chuyện mất mặt đến vậy.
Hiện tại cô cùng dì nhỏ đã thân thiết hơn nhiều, khúc mắc trong lòng được gỡ xuống. Mà Lục Du Tranh lại không thể nào che dấu được vẻ yêu thích với Đồng Ngữ Hân.
"Chậc... Tiếc nhỉ." Lục Du Tranh tặc lưỡi, ngắm nhìn gương mặt Đồng Ngữ Hân.
Cô khó hiểu chớp mắt: "Sao ạ?"
"Dì nhỏ tại sao lại là phụ nữ nhỉ? Cảm thấy thật tiếc..."
"..."
"Đến sớm chút nữa thì đã được ôm mĩ nhân này trong tay rồi."
"..."
Mặt cô đỏ tía tai, ấp úng không biết nên đáp lại thế nào. Trước kia vì giàu có nên được rất nhiều người khen vẻ ngoài cô xinh đẹp, bây giờ lại được một người phụ nữ lớn hơn mình nhiều tuổi nói những lời như vậy, khó tránh khỏi cảm giác ngượng ngùng.
Phía sau bỗng có người lên tiếng, giọng điệu rõ ràng chính là không vui. "Nói thế chẳng lẽ... Dì nhỏ thích phụ nữ."
Lục Thần tiến đến kéo ghế ngồi xuống cạnh Đồng Ngữ Hân, vui vẻ nắm lấy tay cô.
Lục Du Tranh nhìn cảnh tượng trước mắt, bà mạnh bạo kéo tay Lục Thần đang đặt trên tay Đồng Ngữ Hân ra. "Phải đó! Không được sao?"
Biết hai người kia chỉ đang đùa nhưng Đồng Ngữ Hân vẫn không thể nào giấu được vẻ xấu hổ trên gương mặt, vệt đỏ từ má dần lan rộng đến tận vành tai cô.
Nét mặt Lục Du Tranh có chút thay đổi, nhìn ra phía sau Lục Thần. Thấp thoáng thấy bóng dáng cao gầy của người kia.
Bà đột ngột đứng lên, trước lúc đi còn quay lại nói với Đồng Ngữ Hân. "Ngày mai đừng quên chúng ta có hẹn đấy."
Đồng Ngữ Hân nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Lục Du Tranh, sau đó quay lại nói với Lục Thần. "Dì nhỏ thật tốt... Vậy mà ban đầu em còn thấy không vui."
Lục Thần thản nhiên dựa lưng ra ghế, "Em không cần phải lo lắng thế làm gì, người của Lục gia ai ai cũng thích em."
Nghe đến đây cô bật cười, hình ảnh chàng thiếu niên ốm yếu năm đó vụt qua trong ký ức: "Ừm... Lục tiên sinh cũng rất thích em. Còn nhớ lúc trước ngày nào cũng nhìn lén..."
"Đừng nhắc lại nữa." Lục Thần cắt lời cô: "Chuyện đó có gì đáng nói chứ."
Đồng Ngữ Hân nghiêng đầu, lém lỉnh nhìn hắn: "Nhưng nghĩ lại cảm thấy anh vô cùng đáng yêu đó."
Càng ngày Đổng Ngữ Hân càng lấn tới, muốn trêu chọc hắn không thôi.
Hai người cứ thế cùng lúc bật cười thành tiếng. Trong mắt tràn ngập hình bóng của đối phương, cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
.........
Sau khi bị bẽ mặt trước lời nói của Lục Du Tranh, Hàn Mạt Doãn đã không nói bất cứ lời nào cứ thế rời khỏi buổi tiệc.
Vốn dĩ người được mời đến là cha cô ta, nhưng khi nghe đến cái tên Lục Du Tranh. Hàn Mạt Doãn không thể nào giấu được vẻ vui mừng, nằng nặc đòi ông Hàn cho đi thay đến buổi tiệc này. Mong rằng người đó một lần nữa sẽ giúp cô cùng Lục Thần tái hợp.
Nào ngờ nhưng lời nói ra lại cay nghiệt đến vậy, khiến Hàn Mạt Doãn nhục nhã trước mặt biết bao nhiêu người, khó chịu hơn là phải để Đồng Ngữ Hân vượt mặt cô ta.
Nhìn dòng nước xanh ngắt trước mắt, Hàn Mạt Doãn đưa chân xuống phía dưới.
Bất chợt phía sau có người kéo cô lại, người đó đang không ngừng run lên, ôm siết Hàn Mạt Doãn vào lòng.
Cô ta cau mày, khó chịu muốn đẩy người kia ra. "Làm gì vậy? Tôi đâu có muốn tự sát, ôm chặt thế làm gì?"
Ôn Dịch vùi mặt vào hõm vai Hàn Mạt Doãn, hơi thở nóng ấm của hắn phả vào cổ cô. "Đừng làm như vậy nữa, tôi sợ."
Chỉ là sau khi rời khỏi nơi đó, Hàn Mạt Doãn muốn yên tĩnh một chút nên đã ra bờ sông ngồi. Sau khi Ôn Dịch đến không thấy cô ta đâu thì lập tức chạy đi tìm khắp nơi.
Cuối cùng thấy Hàn Mạt Doãn ngồi bên bờ sông, còn đưa chân xuống nước, hắn lúc đó không thể nghĩ nhiều đến thế, chỉ sợ Hàn Mạt Doãn nghĩ quẩn.