Chương 2: Phế Thái tử bị bỏ rơi - 02
Cố Sâm bề ngoài hòa nhã dịu dàng, quân tử khiêm tốn, không giả dối với bất cứ ai, chỉ khi đứng trước người trong lòng là Hạ Tử Thịnh, mới vô thức để lộ chút dịu dàng.
Cố Sâm che giấu rất cẩn thận. Ban đầu, Lệ Thái tử Hạ Tử Minh cũng không biết Cố Sâm thích nam nhân, chỉ nghĩ tình cảm Cố Sâm dành cho Hạ Tử Thịnh là tình bạn bè, tình anh em mà thôi.
Mà Lệ Thái tử Hạ Tử Minh bây giờ, sau khi nắm giữ toàn bộ cốt truyện, lại biết rằng sự thật không phải như vậy....
Cố Sâm trong lòng thầm yêu thích Hạ Tử Thịnh, ngoài mặt hòa nhã với mọi người, ngay cả khi đối mặt với Hoàng Thái tử tính tình thô bạo nhất Đại Hưng vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, thái độ khiêm tốn, bộ dạng hiền lành, nhìn không ra chút sơ hở. Trong lòng lại hận Hạ Tử Minh lúc nào cũng hành hạ Hạ Tử Thịnh, hận đến mức muốn đem hắn lột da róc xương.
Khi Hạ Tử Minh lộ ra mình là một tên yêu thích nam nhân, lại còn yêu thích y, Cố Sâm càng thêm ghét bỏ vị Thái tử này. Nhưng đồng thời, vì trợ giúp bạn tốt kiêm người trong lòng mình – Hạ Tử Thịnh, Cố Sâm lại nảy ra một ý tưởng, đó chính là lợi dụng Hạ Tử Minh.
Đối mặt với sự theo đuổi của Hạ Tử Minh, Cố Sâm ban đầu không cho sắc mặt, tỏ vẻ tránh xa ngàn dặm, nhưng lại chậm rãi bày ra bộ dáng dần xiêu lòng, bắt đầu đáp lại Lệ Thái tử. Thủ đoạn cao minh, bắt được trái tim chân thành của Lệ Thái Tử không nói, còn thành công thâm nhập vào thế lực ngầm của Lệ Thái Tử, tranh thủ giành được tín nhiệm từ hắn và những người xung quanh... Sau này còn cùng Hạ Tử Thịnh âm thầm bôi đen Lệ Thái tử, đem vị Hoàng Thái tử cao cao tại thượng này đạp xuống vũng bùn.
Mà đối với việc quan hệ thân xác, Cố Sâm bởi vì bị Lệ Thái tử coi trọng đành hạ quyết tâm hy sinh thân mình vì Hạ Tử Thịnh, vốn định sẽ hiến thân một phen.
Nhưng không ngờ, một kẻ lớn lên anh tuấn phi phàm, tính tình thô bạo kia lại là kẻ nằm dưới, chủ động dâng thân để Cố Sâm đè.
Cố Sâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm khinh thường vị Thái tử vô dụng hoa mắt ù tai này.
Y ở phía sau âm thầm bày mưu tính kế, hãm hại Lệ Thái tử, khiến Lệ Thái tử đánh mất quân tâm, khiến cho Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh, vốn chỉ là cái bóng sau lưng bước ra ánh sáng, bắt đầu bộc lộ năng lực của mình. Vì để Hạ Tử Minh không thể chuyển mình, y lại sắp đặt cho Lệ Thái tử cùng một con hát cẩu thả, bị mọi người trong kinh bắt gian trên giường... Cho mọi người thấy được Hoàng Thái tử tôn quý thế mà lại hầu hạ con hát ti tiện kia, làm thế nhân khiếp sợ, hoàng đế tức giận, rốt cuộc hạ quyết tâm phế hắn.
Từ đó về sau, thiên hạ mỗi lần nhắc đến Lệ Thái tử đều dùng giọng điệu chế giễu, khinh thường. Lệ Thái tử xem như thua thảm hại, không thể trở mình.
"Tệ, cái tên Cố Sâm này thật sự quá tồi tệ..." Hạ Tử Minh mím môi, không khỏi cảm thán: "Cố Sâm cặn bã như vậy, Hạ Tử Minh vậy mà không định trả thù, chỉ muốn Cố Sâm vĩnh viễn không quên được mình... Thật là..."
Cậu không biết phải nhận xét thế nào: "Thật là ti tiện quá đi mất."
Lệ Thái tử tuy đoạn tụ lại còn là thụ, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một người tùy tiện. Thân là Hoàng Thái tử, hắn có sự kiêu ngạo của bản thân, chưa bao giờ hầu hạ một nam nhân nào. Sau này động lòng với Cố Sâm, yêu y thật lòng mới cam tâm nằm dưới, chủ động dâng hiến, khuất phục dưới thân người.
Về sau, hắn bị Cố Sâm phản bội, mất hết tất cả, tâm trí điên loạn, đắm chìm vào chốn vàng son rồi suy sụp dần.
Không ngờ, đến cuối cùng, ngay cả Cố Sâm cũng công kích hắn, dùng chứng cứ và nhược điểm để chà đạp hắn.
Cố Sâm không chút lưu tình, khiến vị Lệ Thái tử này mất hết thanh danh, trở thành nỗi ô nhục trong kinh thành, thật sự là ác đến tàn bạo.
Người ta nói một ngày chồng - chồng, nghìn năm ân nghĩa...
Nhưng cái tên Cố Sâm này, một chút tình nghĩa với Hạ Tử Minh cũng không có, hoàn toàn là lợi dụng.
Hệ thống thở dài: "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết."
"Ai da, nhiệm vụ này được bao nhiêu lợi ích đây? Thế mà muốn tôi đóng vai ti tiện tự chà đạp bản thân đến vậy?" Hạ Tử Minh than thở chê bai xong, lập tức quan tâm đến tiền công sau khi xong nhiệm vụ.
Hệ thống máy móc trả lời: "Nhiệm vụ do Phế Thái tử Hạ Tử Minh phân phó, hắn lấy hồn phi phách tán, không vào luân hồi ra đổi. Phần thưởng nhiệm vụ là mười phần công đức và mệnh cách chân long thiên tử của hắn."
"Mười phần công đức, mệnh cách chân long thiên tử, ngay cả cái này cũng bỏ được. Xem ra Lệ Thái tử thật lòng yêu Cố Sâm." Hạ Tử Minh tấm tắc.
Hệ thống lập tức phụ họa: "Ai nói không phải đâu?"
Nhận lương thì phải bán sức lao động, Hạ Tử Minh vì thù lao mà ra sức làm việc.
Lệ Thái tử Hạ Tử Minh vốn yêu thích Cố Sâm, tất nhiên sẽ không để người trong lòng mình chờ lâu. Cho dù có giận, cũng không giận Cố Sâm lâu lắm.
Không bao lâu sau, Hạ Tử Minh tổng hợp xong tin tức thì cho người gọi Cố Sâm vào.
Cố Sâm lo cho Hạ Tử Thịnh đến gấp gáp, vừa bước vào liền hành lễ: "Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ."
Là nam nhân mà Hạ Tử Minh đem lòng yêu, Cố Sâm lớn lên xuất chúng vô cùng, chung linh dục tú, chi lan ngọc thụ. Đem hết lời hay ý đẹp mà người có thể nghĩ ra áp lên người y cũng không phải nói quá. Quả đúng là thần tiên hạ phàm mà.
Khó trách tại sao Hạ Tử Minh lại say mê y như vậy.
"Cố đại nhân đúng là khách quý ít gặp." Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn y, ánh mắt kiêu căng, giọng điệu lại pha chút ghen tuông châm chọc.
Cố Sâm vô cùng khiêm tốn lễ nghĩa, không ai có thế đoán được tâm tư y: "Vi thần không dám làm chậm trễ thời gian của điện hạ. Hôm nay vi thần đến đây là có việc muốn nhờ điện hạ."
"Việc gì? Chẳng lẽ Tử Khanh muốn đến hầu ta ngủ sao?" Hạ Tử Minh lười biếng ngả người ra sàng, mở miệng trêu đùa.
Tử Khanh là tên tự của Cố Sâm.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Sâm xẹt qua một tia khinh thường, nhưng y che giấu rất nhanh, bình thản đáp: "Điện hạ nói đùa."
"Vi thần đến vì Tứ điện hạ." Y nói.
Hạ Tử Minh hơi nhướng mày, ra vẻ không biết: "Chà, Tiểu Thịnh Tử à, hắn lại làm sao vậy? Mà sao Tử Khanh lại hướng ta cầu tình cho hắn?"
Lệ Thái tử chưa từng xem Hạ Tử Thịnh là người, đối xử với hắn như kẻ hèn, ngay cả tên cũng không thèm kêu. Luôn gọi hắn là Tiểu Thịnh Tử, giống như gọi tiểu thái giám trước mặt vậy, giọng điệu xem thường không thèm che giấu.
"Vi thần nghe nói Tứ điện hạ mạo phạm Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ phạt Tứ điện hạ trong vòng một ngày phải chép hết vạn cuốn sách, nếu không liền xử tội bất kính, phạt 50 trượng, chuyện này..." Cố Sâm do dự mở lời, ép thái độ mình xuống thật thấp.
Hạ Tử Minh nhếch khóe miệng, liếc Cố Sâm một cái đầy mỉa mai: "Tử Khanh cảm thấy cô gia thế này là làm khó người khác, không màng nhân tình?"
Cậu hùng hổ đe dọa.
"Vi thần không có ý này, vi thần biết điện hạ anh minh thần võ, trước khi quyết định đều đã tính toán cặn kẽ. Chỉ là Tứ điện hạ là bằng hữu thân thiết của vi thần, từ nhỏ cơ thể đã gầy yếu, làm gì cũng chậm chạp hơn người khác... Sợ không chịu nổi 50 trượng này. Vi thần biết điện hạ đại nhân đại lượng, thỉnh điện hạ niệm tình huynh đệ mà khoan dung." Đối mặt với một người hỉ nộ vô thường như Thái tử, Cố Sâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, một mực cung kính.
Thái độ tốt như vậy, chẳng trách Hạ Tử Minh nguyên bản kia lại thích.
Hạ Tử Minh trong lòng thầm cho y một điểm cộng, bên ngoài ra vẻ giận tím mặt đập bàn: "Ngươi đang chỉ trích cô lòng dạ hẹp hòi, không niệm tình huynh đệ?"
"Vi thần không dám, oan uổng cho vi thần!" Cố Sâm không ngờ Hạ Tử Minh sẽ đột nhiên gây khó dễ, vội vàng lùi về sau một bước, trưng ra bộ dạng sợ hãi, nhưng trong lòng đã sớm quen với vị Thái tử tâm tình bất ổn, quái đản thô bạo này rồi.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Cố Sâm giả vờ kinh sợ một lúc lâu mới miễn cưỡng ép lửa giận trong lòng xuống, mở miệng: "Thật ra, Tử Khanh muốn cô tha cho Tiểu Thịnh Tử, cũng không phải không được."
"Điện hạ?" Cố Sâm lập tức bày ra thái độ muốn y làm gì cũng được.
Hạ Tử Minh nhìn y thật lâu, sau mới nói: "Tối nay, ngươi bồi cô dùng bữa đi."
Trong lòng Lệ Thái tử thật sự rất thích Cố Sâm, hắn làm khó dễ Hạ Tử Thịnh, ngay từ đầu không phải vì muốn hành Hạ Tử Thịnh, mà là muốn Cố Sâm tới tìm hắn.
Mục đích cuối cùng, cùng lắm chỉ là bắt Cố Sâm bồi hắn một bữa cơm tối mà thôi.
"Có thể bồi điện hạ dùng bữa là vinh hạnh của vi thần. Vi thần tuân chỉ." Chỉ là một bữa cơm, Cố Sâm tất nhiên sẽ không từ chối.
Bữa tối được chuẩn bị xong rất nhanh, tay nghề đầu bếp trong phủ Thái tử rất lợi hại, từng món từng món mang lên đều là cao lương mỹ vị. Hạ Tử Minh là người đẹp thích ăn ngon, cảm giác bản thân đã hoàn toàn hóa thân thành nhân vật, ăn vô cùng thoải mái.
Mà Cố Sâm một lòng nhớ đến Hạ Tử Thịnh, trước một bàn mỹ vị vẫn thất thần, ăn gì cũng như nhai sáp.
Xong bữa.
"Điện hạ..." Cố Sâm lập tức mở miệng.
Hạ Tử Minh bình thản: "Làm sao?"
"Chuyện của Tứ điện hạ..." Cố Sâm e sợ Hạ Tử Minh thất thường, lát nữa lại đổi ý.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn y rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý mỉa mai: "Ngươi đúng là một khắc cũng không quên Tiểu Thịnh Tử."
Nụ cười kia như nhìn thấu được tình cảm y dành cho Hạ Tử Thịnh là loại tình cảm gì, đối phương như đã biết rõ. Cố Sâm ngẩn người, nhìn trong cặp mắt kia chỉ phản chiếu hình ảnh của mình, trái tim bỗng nhiên đập loạn.
Y thở dốc, bản năng muốn giải thích với Hạ Tử Minh: "Điện hạ, vi thần với Tứ điện hạ là tri kỉ..."
"Ngươi yên tâm, ta không phải người nói không giữ lời. Ta nói ngươi bồi ta ăn bữa cơm, ta tha cho Hạ Tử Thịnh thì ta sẽ làm." Còn chưa nói xong, Hạ Tử Minh đã thu hồi tầm mắt, vô cùng cô đơn lãnh đạm.
Cố Sâm nhìn thấy Hoàng Thái tử trước giờ kiêu căng quái đản lại để lộ một mặt cô đơn với mình, không biết vì sao đột nhiên lại muốn an ủi hắn một chút.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, Cố Sâm hoàn hồn, đánh tan suy nghĩ nhất thời này...
Đối phương là Hoàng Thái tử cao cao tại thượng, vận mệnh mình và Tử Thịnh đều nằm trong tay hắn, hắn mà cần mình an ủi sao?
Suy nghĩ vừa rồi, chắc chỉ là ảo giác thôi.
"Người đâu, mời Tứ hoàng tử đến đây cho cô." Hạ Tử Minh điều chỉnh tâm trạng thật nhanh, nhàn nhạt phân phó.
Tiểu thái giám lập tức tuân mệnh: "Vâng."
Người trong phủ Hoàng Thái tử hiệu suất làm việc cực cao, không bao lâu sau, nam chính của thế giới này – Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh – hiện đang ăn nhờ ở đậu đã được đem tới trước mặt Hạ Tử Minh và Cố Sâm.
Cố Sâm vừa thấy hắn tới, lập tức đứng bật dậy, thấy hắn không phải chịu khổ sở gì mới thở dài nhẹ nhõm: "Tứ điện hạ!"
"Đại hoàng huynh, Cố đại nhân..." Hạ Tử Thịnh giờ phút này chưa phải là người đứng đầu thiên hạ, là tân đế khí thế bức người mà chỉ là một kẻ bé nhỏ tội nghiệp, cha không thương mẹ không yêu, bị một đống anh em cùng cha khác mẹ bắt nạt.
Hắn giấu kín tham vọng to lớn của mình, như cừu non yếu đuối rụt rè, thật sự làm người khác không ngờ hắn sau này sẽ được trời cao ưu ái ban cho vận mệnh chi tử.
Hạ Tử Minh nhìn bộ dạng thân thiết giữa hai người lại bắt đầu nổi giận, lạnh giọng đe dọa Hạ Tử Thịnh: "Làm càn, thân mẫu cô gia là nguyên hoàng hậu, đại hoàng huynh là thứ mà một kẻ thấp kém do tiện tì sinh ra như ngươi có thể kêu hay sao?"
Cũng không biết cậu thật sự xem thường Hạ Tử Thịnh, không muốn nghe Hạ Tử Thịnh gọi mình một tiếng hoàng huynh, hay là do cậu ghen nữa!
Cố Sâm che giấu rất cẩn thận. Ban đầu, Lệ Thái tử Hạ Tử Minh cũng không biết Cố Sâm thích nam nhân, chỉ nghĩ tình cảm Cố Sâm dành cho Hạ Tử Thịnh là tình bạn bè, tình anh em mà thôi.
Mà Lệ Thái tử Hạ Tử Minh bây giờ, sau khi nắm giữ toàn bộ cốt truyện, lại biết rằng sự thật không phải như vậy....
Cố Sâm trong lòng thầm yêu thích Hạ Tử Thịnh, ngoài mặt hòa nhã với mọi người, ngay cả khi đối mặt với Hoàng Thái tử tính tình thô bạo nhất Đại Hưng vẫn có thể chuyện trò vui vẻ, thái độ khiêm tốn, bộ dạng hiền lành, nhìn không ra chút sơ hở. Trong lòng lại hận Hạ Tử Minh lúc nào cũng hành hạ Hạ Tử Thịnh, hận đến mức muốn đem hắn lột da róc xương.
Khi Hạ Tử Minh lộ ra mình là một tên yêu thích nam nhân, lại còn yêu thích y, Cố Sâm càng thêm ghét bỏ vị Thái tử này. Nhưng đồng thời, vì trợ giúp bạn tốt kiêm người trong lòng mình – Hạ Tử Thịnh, Cố Sâm lại nảy ra một ý tưởng, đó chính là lợi dụng Hạ Tử Minh.
Đối mặt với sự theo đuổi của Hạ Tử Minh, Cố Sâm ban đầu không cho sắc mặt, tỏ vẻ tránh xa ngàn dặm, nhưng lại chậm rãi bày ra bộ dáng dần xiêu lòng, bắt đầu đáp lại Lệ Thái tử. Thủ đoạn cao minh, bắt được trái tim chân thành của Lệ Thái Tử không nói, còn thành công thâm nhập vào thế lực ngầm của Lệ Thái Tử, tranh thủ giành được tín nhiệm từ hắn và những người xung quanh... Sau này còn cùng Hạ Tử Thịnh âm thầm bôi đen Lệ Thái tử, đem vị Hoàng Thái tử cao cao tại thượng này đạp xuống vũng bùn.
Mà đối với việc quan hệ thân xác, Cố Sâm bởi vì bị Lệ Thái tử coi trọng đành hạ quyết tâm hy sinh thân mình vì Hạ Tử Thịnh, vốn định sẽ hiến thân một phen.
Nhưng không ngờ, một kẻ lớn lên anh tuấn phi phàm, tính tình thô bạo kia lại là kẻ nằm dưới, chủ động dâng thân để Cố Sâm đè.
Cố Sâm thở dài một hơi nhẹ nhõm, trong lòng càng thêm khinh thường vị Thái tử vô dụng hoa mắt ù tai này.
Y ở phía sau âm thầm bày mưu tính kế, hãm hại Lệ Thái tử, khiến Lệ Thái tử đánh mất quân tâm, khiến cho Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh, vốn chỉ là cái bóng sau lưng bước ra ánh sáng, bắt đầu bộc lộ năng lực của mình. Vì để Hạ Tử Minh không thể chuyển mình, y lại sắp đặt cho Lệ Thái tử cùng một con hát cẩu thả, bị mọi người trong kinh bắt gian trên giường... Cho mọi người thấy được Hoàng Thái tử tôn quý thế mà lại hầu hạ con hát ti tiện kia, làm thế nhân khiếp sợ, hoàng đế tức giận, rốt cuộc hạ quyết tâm phế hắn.
Từ đó về sau, thiên hạ mỗi lần nhắc đến Lệ Thái tử đều dùng giọng điệu chế giễu, khinh thường. Lệ Thái tử xem như thua thảm hại, không thể trở mình.
"Tệ, cái tên Cố Sâm này thật sự quá tồi tệ..." Hạ Tử Minh mím môi, không khỏi cảm thán: "Cố Sâm cặn bã như vậy, Hạ Tử Minh vậy mà không định trả thù, chỉ muốn Cố Sâm vĩnh viễn không quên được mình... Thật là..."
Cậu không biết phải nhận xét thế nào: "Thật là ti tiện quá đi mất."
Lệ Thái tử tuy đoạn tụ lại còn là thụ, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một người tùy tiện. Thân là Hoàng Thái tử, hắn có sự kiêu ngạo của bản thân, chưa bao giờ hầu hạ một nam nhân nào. Sau này động lòng với Cố Sâm, yêu y thật lòng mới cam tâm nằm dưới, chủ động dâng hiến, khuất phục dưới thân người.
Về sau, hắn bị Cố Sâm phản bội, mất hết tất cả, tâm trí điên loạn, đắm chìm vào chốn vàng son rồi suy sụp dần.
Không ngờ, đến cuối cùng, ngay cả Cố Sâm cũng công kích hắn, dùng chứng cứ và nhược điểm để chà đạp hắn.
Cố Sâm không chút lưu tình, khiến vị Lệ Thái tử này mất hết thanh danh, trở thành nỗi ô nhục trong kinh thành, thật sự là ác đến tàn bạo.
Người ta nói một ngày chồng - chồng, nghìn năm ân nghĩa...
Nhưng cái tên Cố Sâm này, một chút tình nghĩa với Hạ Tử Minh cũng không có, hoàn toàn là lợi dụng.
Hệ thống thở dài: "Hỏi thế gian tình là chi, mà đôi lứa hẹn thề sống chết."
"Ai da, nhiệm vụ này được bao nhiêu lợi ích đây? Thế mà muốn tôi đóng vai ti tiện tự chà đạp bản thân đến vậy?" Hạ Tử Minh than thở chê bai xong, lập tức quan tâm đến tiền công sau khi xong nhiệm vụ.
Hệ thống máy móc trả lời: "Nhiệm vụ do Phế Thái tử Hạ Tử Minh phân phó, hắn lấy hồn phi phách tán, không vào luân hồi ra đổi. Phần thưởng nhiệm vụ là mười phần công đức và mệnh cách chân long thiên tử của hắn."
"Mười phần công đức, mệnh cách chân long thiên tử, ngay cả cái này cũng bỏ được. Xem ra Lệ Thái tử thật lòng yêu Cố Sâm." Hạ Tử Minh tấm tắc.
Hệ thống lập tức phụ họa: "Ai nói không phải đâu?"
Nhận lương thì phải bán sức lao động, Hạ Tử Minh vì thù lao mà ra sức làm việc.
Lệ Thái tử Hạ Tử Minh vốn yêu thích Cố Sâm, tất nhiên sẽ không để người trong lòng mình chờ lâu. Cho dù có giận, cũng không giận Cố Sâm lâu lắm.
Không bao lâu sau, Hạ Tử Minh tổng hợp xong tin tức thì cho người gọi Cố Sâm vào.
Cố Sâm lo cho Hạ Tử Thịnh đến gấp gáp, vừa bước vào liền hành lễ: "Vi thần bái kiến Thái tử điện hạ."
Là nam nhân mà Hạ Tử Minh đem lòng yêu, Cố Sâm lớn lên xuất chúng vô cùng, chung linh dục tú, chi lan ngọc thụ. Đem hết lời hay ý đẹp mà người có thể nghĩ ra áp lên người y cũng không phải nói quá. Quả đúng là thần tiên hạ phàm mà.
Khó trách tại sao Hạ Tử Minh lại say mê y như vậy.
"Cố đại nhân đúng là khách quý ít gặp." Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn y, ánh mắt kiêu căng, giọng điệu lại pha chút ghen tuông châm chọc.
Cố Sâm vô cùng khiêm tốn lễ nghĩa, không ai có thế đoán được tâm tư y: "Vi thần không dám làm chậm trễ thời gian của điện hạ. Hôm nay vi thần đến đây là có việc muốn nhờ điện hạ."
"Việc gì? Chẳng lẽ Tử Khanh muốn đến hầu ta ngủ sao?" Hạ Tử Minh lười biếng ngả người ra sàng, mở miệng trêu đùa.
Tử Khanh là tên tự của Cố Sâm.
Khuôn mặt lạnh lùng của Cố Sâm xẹt qua một tia khinh thường, nhưng y che giấu rất nhanh, bình thản đáp: "Điện hạ nói đùa."
"Vi thần đến vì Tứ điện hạ." Y nói.
Hạ Tử Minh hơi nhướng mày, ra vẻ không biết: "Chà, Tiểu Thịnh Tử à, hắn lại làm sao vậy? Mà sao Tử Khanh lại hướng ta cầu tình cho hắn?"
Lệ Thái tử chưa từng xem Hạ Tử Thịnh là người, đối xử với hắn như kẻ hèn, ngay cả tên cũng không thèm kêu. Luôn gọi hắn là Tiểu Thịnh Tử, giống như gọi tiểu thái giám trước mặt vậy, giọng điệu xem thường không thèm che giấu.
"Vi thần nghe nói Tứ điện hạ mạo phạm Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ phạt Tứ điện hạ trong vòng một ngày phải chép hết vạn cuốn sách, nếu không liền xử tội bất kính, phạt 50 trượng, chuyện này..." Cố Sâm do dự mở lời, ép thái độ mình xuống thật thấp.
Hạ Tử Minh nhếch khóe miệng, liếc Cố Sâm một cái đầy mỉa mai: "Tử Khanh cảm thấy cô gia thế này là làm khó người khác, không màng nhân tình?"
Cậu hùng hổ đe dọa.
"Vi thần không có ý này, vi thần biết điện hạ anh minh thần võ, trước khi quyết định đều đã tính toán cặn kẽ. Chỉ là Tứ điện hạ là bằng hữu thân thiết của vi thần, từ nhỏ cơ thể đã gầy yếu, làm gì cũng chậm chạp hơn người khác... Sợ không chịu nổi 50 trượng này. Vi thần biết điện hạ đại nhân đại lượng, thỉnh điện hạ niệm tình huynh đệ mà khoan dung." Đối mặt với một người hỉ nộ vô thường như Thái tử, Cố Sâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, một mực cung kính.
Thái độ tốt như vậy, chẳng trách Hạ Tử Minh nguyên bản kia lại thích.
Hạ Tử Minh trong lòng thầm cho y một điểm cộng, bên ngoài ra vẻ giận tím mặt đập bàn: "Ngươi đang chỉ trích cô lòng dạ hẹp hòi, không niệm tình huynh đệ?"
"Vi thần không dám, oan uổng cho vi thần!" Cố Sâm không ngờ Hạ Tử Minh sẽ đột nhiên gây khó dễ, vội vàng lùi về sau một bước, trưng ra bộ dạng sợ hãi, nhưng trong lòng đã sớm quen với vị Thái tử tâm tình bất ổn, quái đản thô bạo này rồi.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Cố Sâm giả vờ kinh sợ một lúc lâu mới miễn cưỡng ép lửa giận trong lòng xuống, mở miệng: "Thật ra, Tử Khanh muốn cô tha cho Tiểu Thịnh Tử, cũng không phải không được."
"Điện hạ?" Cố Sâm lập tức bày ra thái độ muốn y làm gì cũng được.
Hạ Tử Minh nhìn y thật lâu, sau mới nói: "Tối nay, ngươi bồi cô dùng bữa đi."
Trong lòng Lệ Thái tử thật sự rất thích Cố Sâm, hắn làm khó dễ Hạ Tử Thịnh, ngay từ đầu không phải vì muốn hành Hạ Tử Thịnh, mà là muốn Cố Sâm tới tìm hắn.
Mục đích cuối cùng, cùng lắm chỉ là bắt Cố Sâm bồi hắn một bữa cơm tối mà thôi.
"Có thể bồi điện hạ dùng bữa là vinh hạnh của vi thần. Vi thần tuân chỉ." Chỉ là một bữa cơm, Cố Sâm tất nhiên sẽ không từ chối.
Bữa tối được chuẩn bị xong rất nhanh, tay nghề đầu bếp trong phủ Thái tử rất lợi hại, từng món từng món mang lên đều là cao lương mỹ vị. Hạ Tử Minh là người đẹp thích ăn ngon, cảm giác bản thân đã hoàn toàn hóa thân thành nhân vật, ăn vô cùng thoải mái.
Mà Cố Sâm một lòng nhớ đến Hạ Tử Thịnh, trước một bàn mỹ vị vẫn thất thần, ăn gì cũng như nhai sáp.
Xong bữa.
"Điện hạ..." Cố Sâm lập tức mở miệng.
Hạ Tử Minh bình thản: "Làm sao?"
"Chuyện của Tứ điện hạ..." Cố Sâm e sợ Hạ Tử Minh thất thường, lát nữa lại đổi ý.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn y rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý mỉa mai: "Ngươi đúng là một khắc cũng không quên Tiểu Thịnh Tử."
Nụ cười kia như nhìn thấu được tình cảm y dành cho Hạ Tử Thịnh là loại tình cảm gì, đối phương như đã biết rõ. Cố Sâm ngẩn người, nhìn trong cặp mắt kia chỉ phản chiếu hình ảnh của mình, trái tim bỗng nhiên đập loạn.
Y thở dốc, bản năng muốn giải thích với Hạ Tử Minh: "Điện hạ, vi thần với Tứ điện hạ là tri kỉ..."
"Ngươi yên tâm, ta không phải người nói không giữ lời. Ta nói ngươi bồi ta ăn bữa cơm, ta tha cho Hạ Tử Thịnh thì ta sẽ làm." Còn chưa nói xong, Hạ Tử Minh đã thu hồi tầm mắt, vô cùng cô đơn lãnh đạm.
Cố Sâm nhìn thấy Hoàng Thái tử trước giờ kiêu căng quái đản lại để lộ một mặt cô đơn với mình, không biết vì sao đột nhiên lại muốn an ủi hắn một chút.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục tinh thần, Cố Sâm hoàn hồn, đánh tan suy nghĩ nhất thời này...
Đối phương là Hoàng Thái tử cao cao tại thượng, vận mệnh mình và Tử Thịnh đều nằm trong tay hắn, hắn mà cần mình an ủi sao?
Suy nghĩ vừa rồi, chắc chỉ là ảo giác thôi.
"Người đâu, mời Tứ hoàng tử đến đây cho cô." Hạ Tử Minh điều chỉnh tâm trạng thật nhanh, nhàn nhạt phân phó.
Tiểu thái giám lập tức tuân mệnh: "Vâng."
Người trong phủ Hoàng Thái tử hiệu suất làm việc cực cao, không bao lâu sau, nam chính của thế giới này – Tứ hoàng tử Hạ Tử Thịnh – hiện đang ăn nhờ ở đậu đã được đem tới trước mặt Hạ Tử Minh và Cố Sâm.
Cố Sâm vừa thấy hắn tới, lập tức đứng bật dậy, thấy hắn không phải chịu khổ sở gì mới thở dài nhẹ nhõm: "Tứ điện hạ!"
"Đại hoàng huynh, Cố đại nhân..." Hạ Tử Thịnh giờ phút này chưa phải là người đứng đầu thiên hạ, là tân đế khí thế bức người mà chỉ là một kẻ bé nhỏ tội nghiệp, cha không thương mẹ không yêu, bị một đống anh em cùng cha khác mẹ bắt nạt.
Hắn giấu kín tham vọng to lớn của mình, như cừu non yếu đuối rụt rè, thật sự làm người khác không ngờ hắn sau này sẽ được trời cao ưu ái ban cho vận mệnh chi tử.
Hạ Tử Minh nhìn bộ dạng thân thiết giữa hai người lại bắt đầu nổi giận, lạnh giọng đe dọa Hạ Tử Thịnh: "Làm càn, thân mẫu cô gia là nguyên hoàng hậu, đại hoàng huynh là thứ mà một kẻ thấp kém do tiện tì sinh ra như ngươi có thể kêu hay sao?"
Cũng không biết cậu thật sự xem thường Hạ Tử Thịnh, không muốn nghe Hạ Tử Thịnh gọi mình một tiếng hoàng huynh, hay là do cậu ghen nữa!