Chương 59
Edit: An Ju
Hạ Tử Minh lập tức hiểu ra, liền dùng cả tay cả chân cố gắng vùng vẫy.
Lúc quyết tâm đi lấy linh dược cho sư phụ và rơi vào trong tay ma tu, hắn đã ôm lấy suy nghĩ sẽ phải chết, nếu bị một ma tu khác hành hạ và làm nhục hắn khi không còn sức lực để phản kháng, hắn cũng có thể duy trì vẻ thấy chết không sờn.
Duy chỉ có Nhiếp Nghiêu, duy chỉ có người mà hắn cất giấu trong lòng này.
Nếu mình và hắn xảy ra chuyện gì, dù cho là bị ép buộc, Hạ Tử Minh vẫn bị coi là đã phản bội sư phụ, phản bội đạo lữ của mình.
Hắn đã là đạo lữ của Vân Hoa, không thể cũng không muốn phản bội hắn…
“Sư huynh là đang muốn thủ tiết vì Vân Hoa Tiên Tôn sao?” Nhiếp Nghiêu sờ lên mặt của hắn, động tác dịu dàng đến gần như khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc, nhưng thái độ lại cứng rắn, quyết tuyệt vô cùng: “Thế nhưng, sư huynh nếu đã rơi vào trong tay ma đầu ta đây, mặc kệ sư huynh nói gì, cũng không phải sư huynh nói là được.”
Hạ Tử Minh không ngừng vùng vẫy: “Nhiếp Nghiêu, ngươi đừng như vậy.”
“Đừng như vậy, đừng như thế nào?” Nhiếp Nghiêu thấy hắn không thành thật, trực tiếp nhấc tay chặn lại thân thể hắn, khiến hắn cả người đều mất sức, ngã xuống dưới, nhìn hắn với ánh mắt gần như mê luyến đến cuồng si nhìn hắn: “Sư huynh, ngươi đã đồng ý với ta sẽ cùng ta mặt kề tay nắm, làm đạo lữ của ta cơ mà, sao có thể ở bên người khác vậy chứ?”
Hạ Tử Minh không thể động đậy, tay Nhiếp Nghiêu lại trực tiếp xoa nhẹ thân thể hắn, gần như là mê luyến một cách cố chấp.
Hạ Tử Minh biết mình không vùng vẫy, phản kháng được, chỉ có thể run rẩy, tuyệt vọng van xin, hi vọng đối phương vẫn là đứa trẻ không bao giờ từ chối mình năm đó: “Nhiếp Nghiêu, coi như ta van xin ngươi, van xin ngươi mà, Nhiếp Nghiêu…”
Hắn không chịu được việc phản bội đạo lữ của mình.
“Xuỵt, sư huynh. Đừng cầu xin ta…” Nhiếp Nghiêu nâng mặt Hạ Tử Minh, ghé vào bên tai Hạ Tử Minh, thấp giọng nói, dường như trọng giọng nói có chứa cả ý cười: “Dù cho là muốn cầu xin ta, cũng nên giữ lại để cầu xin sau đi. Sư huynh có thể thử xem, ta và Vân Hoa Tiên Tôn, ai có thể khiến sư huynh vui sướng hơn…”
Hạ Tử Minh không thể khống chế mà run rẩy toàn thân, gần như tuyệt vọng nói: “Nhiếp Nghiêu, ngươi đừng ép ta hận ngươi.”
“Hận? Sư huynh không hận, chẳng lẽ còn có thể yêu ta hay sao?” Nhiếp Nghiêu nghe hắn nói như vậy, lại bật cười một tiếng, vui vẻ cười: “À, được rồi, ánh mắt của sư huynh nói cho ta biết, mặc kệ bản thân ngươi có muốn thừa nhận hay không, người ngươi yêu vẫn là ta, không phải Vân Hoa Tiên Tôn, nên ngươi mới sợ ta như vậy.
Tay hắn không ngừng vuốt ve ngực Hạ Tử Minh, không ngừng trêu chọc đối phương…
Hạ Tử Minh không có cách nào để phủ nhận, toàn thân run sợ, hai mắt thẫn thờ, tuyệt vọng nói: “Ngươi giết ta, ngươi giết ta đi, Nhiếp Nghiêu.”
Hắn đã không muốn sống từ lâu rồi.
“Ta yêu sư huynh còn không đủ, sao lại giết sư huynh được?” Nhiếp Nghiêu thu tay lại, lúc này buông eo Hạ Tử Minh ra, nâng một chân của hắn lên: “Ta đã cho sư huynh cơ hội rồi, sư huynh thân là tu sĩ chính đạo, luôn mồm nói trừ ma vệ đạo mà lại không nỡ giết một ma đầu đứng đầu thiên hạ như ta, sao ta cam lòng giết sư huynh được đây?”
Hắn cầm lấy mắt cá chân của Hạ Tử Minh, một đường hôn đi lên theo chân của Hạ Tử Minh, rõ ràng là đang làm chuyện vô cùng dơ bẩn nhưng hắn lại làm không ra vẻ dơ bẩn nào, trái lại như đang hành hương, hiến tế, ký kết một nghi thức nào đó.
Dung mạo Cố Trường Minh thanh lãnh, cấm dục, có một vẻ lạnh lùng, thần thánh, bất khả xâm phạm.
Nhiếp Nghiêu nhìn mặt của hắn rồi nghĩ, ta đang xâm phạm đây.
Không sai, xâm phạm.
Hắn không tin chính, không tin tà, chỉ có người này mới là đức tin của hắn.
Hạ Tử Minh vô lực phản kháng, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, chảy xuống hai giọt nước mắt tuyệt vọng.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên không đúng lúc trong đầu Hạ Tử Minh: “Xin hỏi kí chủ có cần sử dụng ‘Xuân Tiêu Túy’ đối với đối tượng có thể chinh phục Nhiếp Nghiêu hay không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là không cần. Vất vả lắm mới có người có thể cho ta một trải nghiệm khác một cách quanh minh chính đại ở thế giới này, dùng ‘Xuân Tiêu Túy’ làm gì?” Thân thể Hạ Tử Minh còn đang ra vẻ thần thánh, bất khả xâm phạm, linh hồn lại đã thoát vai, không chút nghĩ ngợi mà từ chối hệ thống.
Loại thời cơ có thể gặp, không thể cầu này, hắn phải nắm cho thật chặt.
Hệ thống: “…”
“… Được rồi, kí chủ, ta rõ rồi.” Hệ thống.
Nhiếp Nghiêu hôn lên bờ môi lạnh lùng của Hạ Tử Minh như hành hương: “Ta yêu ngươi, sư huynh.”
——-
Từ ngày đó trở đi, ngoài Nhiếp Nghiêu và Hạ Tử Minh ra, không thấy bất kỳ người nào hay động vật sống nào khác. Nhà gỗ nhỏ giống như Nhiếp Nghiêu và hắn mong đợi năm đó, ngoài hắn và Nhiếp Nghiêu ra thì không có một ai khác, Nhiếp Nghiêu chú tầng tầng kết giới bên ngoài nhà gỗ nhỏ, khiến cho người bên ngoài vĩnh viễn tìm không ra, tìm không thấy.
Tương tự, Hạ Tử Minh cũng không ra được, biết được bất kỳ tin tức gì thuộc về bên ngoài.
Tu vi và linh căn của Hạ Tử Minh đều bị Nhiếp Nghiêu phế, Nhiếp Nghiêu sau đó hao tốn tâm sức không biết từ đâu tìm về đủ loại vật báu kỳ dị để chữa trị linh căn, ép Hạ Tử Minh ăn vào, hắn nói với Hạ Tử Minh: “Không có linh căn sẽ biến thành người, con người phải trải qua sinh lão bệnh tử, ta không muốn sư huynh già đi, cũng không muốn sư huynh chết, ta muốn sư huynh vĩnh viễn ở bên ta…”
Hắn nếu không muốn Hạ Tử Minh biến thành con người thì vốn là còn một phương pháp đơn giản hơn, chính là trồng ma căn cho Hạ Tử Minh, để hắn tu ma.
Nhưng Hạ Tử Minh lại dù có chết cũng không chịu.
Nhiếp Nghiêu là một tình nhân cực kỳ săn sóc, tinh tế, luôn có thể chăm sóc cho Hạ Tử Minh cực kỳ chu đáo, cẩn thận. Hạ Tử Minh được hầu hạ giống như một ông cụ đã thầm tặng cho hắn một lời khen trong lòng, nhưng ngoài mặt vì để duy trì tính cách nhân vật và hành vi thường ngày của Cố Trường Minh, hắn vẫn phải trừng mắt lạnh lùng với Nhiếp Nghiêu, rất ít khi nói chuyện với hắn.
Sư huynh, ngươi biết không? Đồ ăn ngươi làm thực sự rất khó ăn, trước đây ta vẫn luôn không dám nói thật cho ngươi biết, sợ ngươi không cần ta nữa.” Nhưng dù cho Hạ Tử Minh không nói lời nào, khi hai người ở cạnh nhau, không khi chưa từng bị hạ nhiệt, bởi vì một mình Nhiếp Nghiêu có thể nói thay cho cả hai người, cứ nói một mình, tự nói tự cười hoài, thế là thành một người nói nhiều: “Lúc đó, ta cứ suy nghĩ chờ sau này, khi ta có thể nhìn thấy, nhất định phải đổi thành ta làm cơm cho ngươi ăn mỗi ngày mới được. Như vậy, hai người chúng ta mới không đến mức chết đói, hay bị tiêu chảy cả ngày.”
Hạ Tử Minh không ngờ rằng Nhiếp Nghiêu đã từng cả ngày ra vẻ cực kỳ thích ăn đồ mình làm lại có một ngày sẽ đánh giá khả năng nấu nướng của mình như vậy.
Hình tượng đứa trẻ đáng thương, lại đáng yêu lập tức sụp đổ.
Hắn trừng mắt lạnh lùng với dáng vẻ thanh lãnh bị Nhiếp Nghiêu kéo đến ngồi xuống cạnh bàn cơm, cầm lấy đũa, mặt không đổi sắc thản nhiên nếm thử một miếng đồ ăn Nhiếp Nghiêu làm.
Đang định xỏ xiên ngay sau đó, lại phát hiện —
Ồ, đồ ăn mà Nhiếp Nghiêu làm thực sự ngon hơn mấy món đen đen hắn làm gấp trăm lần, gấp trăm lần.
Tuy rằng không thể không thừa nhận mùi vị rất được, nhưng vì duy trì tính cách nhân vật Cố Trường Minh, Hạ Tử Minh vẫn không khom lưng cúi đầu vì mỹ thực, chỉ bày ra dáng vẻ nhẹ như gió đạm như mây, ăn đồ Nhiếp Nghiêu làm như ăn những thứ không có mùi vị gì, không có biểu hiện gì, cũng không có biểu tình gì dư thừa.
“Xem ra sư huynh cũng cảm thấy đồ ăn ngon, thích ăn đồ ăn ta làm rồi.” Đã bày ra biểu tình không thể yêu thương được như vậy rồi, không biết Nhiếp Nghiêu từ đâu nhìn ra được là hắn thích ăn, liền phụt cười, cầm lấy tay Hạ Tử Minh, nói như vậy: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ làm cho sư huynh ăn.”
Hạ Tử Minh ăn no, đặt đũa xuống, nhẹ như gió, đạm như mây, không có biểu hiện gì hết.
Thôi, nói gì thì nói, trình độ nấu nướng của Nhiếp Nghiêu thực sự rất cao.
Nếu hắn vui lòng mỗi ngày nấu cơm, cải thiện các món, vậy cứ để hắn làm thôi.
Từ đó về sau, Nhiếp Nghiêu liền chủ động nhận ‘thầu’ vụ nấu nướng ở nhà gỗ nhỏ, bắt đầu cuộc đời phận làm chồng đảm, mỗi ngày nấu cơm của hắn.
Mà Hạ Tử Minh thì chỉ cần lặng yên làm một con heo được hắn cho ăn mỗi ngày là được.
Nhiếp Nghiêu mỗi đêm bất luận có làm việc đó với Hạ Tử Minh hay không đều sẽ dùng cả tứ chi ôm chặt hắn ngủ, rất giống như thần giữ cửa ôm hũ vàng.
Hạ Tử Minh mỗi đêm đều sẽ bị hắn ôm chặt đến thở không nổi mà giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn người nằm cạnh mình ngủ say, không một chút đề phòng mà để lộ huyệt mệnh môn* và gáy ngay trước mặt mình thế này, chẳng biết nói gì mới tốt.
*Huyệt mệnh môn: gốc là ‘mệnh môn’ (命门) là kinh huyệt ở khoảng giữa hai trái thận (danh từ đông y) hoặc là hai bên má, gần tai (Danh từ thuật số)
Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, vô lực nhắm hai mắt lại, ép mình đi vào giấc ngủ.
Nhiếp Nghiêu thân là Ma Tôn lại bị Ma Thần Lực quấy nhiễu, không thể luôn thường trực tại nhà gỗ nhỏ với Hạ Tử Minh được. Hắn thường đi ra ngoài, Hạ Tử Minh không biết hắn đi làm gì, cũng lười hỏi, chỉ yên lặng đợi trong nhà gỗ nhỏ như trốn tránh mọi thứ, chuyện ta ta làm mà thôi.
Một ngày nọ, Nhiếp Nghiêu đột nhiên trở lại từ bên ngoài với một thân trọng thương, loang lổ vết máu.
Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy hắn, liền hoảng sợ, theo bản năng định tiến lên nhưng liếc nhìn Nhiếp Nghiêu xong lại ép mình dừng bước lại, trù trừ đứng tại chỗ.
“Sư huynh, ta đau quá, sư huynh. Sư phụ và đồng môn tốt của ngươi đả thương ta, sư huynh, ta đau quá.” Nhiếp Nghiêu thấy hắn không tiến lên nữa, liền tự mình tiến lên, nhào vào lòng Hạ Tử Minh, kêu đau vô cùng thê thảm: “Sư huynh, sao ngươi có thể nỡ thấy ta đau, sao nỡ thấy ta khổ như thế?”
Hắn mặc dù thân là Ma Tôn, nhưng lại không tin ma tu, thân chịu trọng thương căn bản không dám ở bên cạnh những ma tu khác, phản ứng đầu tiên là quay trở lại tìm người này.
Trong thiên hạ, hắn chỉ tin người ngay sẽ không đả thương hắn, sẽ không hại hắn.
Dù cho người này chưa bao giờ cho hắn lời hứa hẹn nào, dù cho người này là tu sĩ chính đạo luôn mồm nói trừ ma vệ đạo, Nhiếp Nghiêu cũng sẽ tin hắn vô điều kiện, tin Hạ Tử Minh sẽ không hại hắn.
Hạ Tử Minh bị hắn ôm, cả người run lên, tim trong nháy mắt liền tan chảy, hắn nhíu chặt mày, ôm Nhiếp Nghiêu không dám nhúc nhích.
“Sư huynh, ta rất đau đó.” Nhiếp Nghiêu vẫn còn đang kêu đau.
Hạ Tử Minh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên kể từ sau khi Nhiếp Nghiêu nhốt hắn ở đây và xảy ra chuyện đó với Nhiếp Nghiêu: “Đừng nhúc nhích, ta đi lấy dược thoa cho ngươi.”
Nhiếp Nghiêu ôm hắn không chịu buông tay.
Hạ Tử Minh vừa cẩn thận đỡ hắn, vừa đi đến chỗ để dược trong nhà gỗ nhỏ theo trí nhớ của mình. Hắn nhíu chặt đôi mày, sau đó cởi bỏ lớp áo bị dính máu cho Nhiếp Nghiêu, xử lý vết thương sạch sẽ, rất cẩn thận thoa dược, băng bó kỹ vết thương cho Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu dường như rất sợ đau, Hạ Tử Minh chỉ vừa động vào, hắn đã hít mạnh một hơi*.
*Gốc là ‘hấp lương khí’ (吸凉气) dịch chuẩn nghĩa đen là ‘hít khí lạnh’ ý chỉ một hành động hít mạnh một hơi một cách đột ngột vì cảm giác đau đớn, ớn lạnh, sợ hãi… Cá nhân t thấy cụm này có nhiều cách hiểu vì t còn liên tưởng tới hành động ‘xuýt xoa’ vì đau nữa. Cụm này thấy có nhiều ý kiến trái chiều lắm, cũng chưa biết diễn tả sao cho xuôi, t thấy nó được diễn tả bằng ngôn ngữ hình sẽ rõ hơn.
Mỗi khi hắn làm vậy, vùng lông mày Hạ Tử Minh lại nhíu chặt hơn chút, động tác cũng càng cẩn thận, nhẹ nhàng hơn.
Đến cuối cùng khi đã thoa dược xong, băng bó xong cho Nhiếp Nghiêu, tay Hạ Tử Minh cũng đã không kìm được mà run rẩy, rất sợ làm đau hắn.
Sau khi hắn băng bó xong cho mình, Nhiếp Nghiêu với vẻ mặt hạnh phúc nhào vào trong ngực hắn, cảm giác như không hề sợ vết thương mình lên cơn đau, cuộc đời thật thỏa mãn, ôm chặt Hạ Tử Minh nói: “Sư huynh, ngươi nói với ta rồi, ngươi cuối cùng thì cũng bằng lòng nói chuyện với ta rồi, sư huynh.”
Hạ Tử Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, cũng sợ làm đau hắn, không dám động đậy.
Hắn nghĩ, đối với Nhiếp Nghiêu, cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm được, bất giác mà mềm lòng.
Sau khi bị trọng thương, thân thể Nhiếp Nghiêu càng không chịu được Ma Thần Lực. Hạ Tử Minh cũng có cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn tiều tụy và gầy gò, Nhiếp Nghiêu thường xuyên mê man, cũng thường xuyên nằm mơ.
Có một ngày nọ, hắn tỉnh lại từ trong mơ, cầm lấy tay của Hạ Tử Minh nói: “Ngươi biết không? Sư huynh, hóa ra từ kiếp trước ta đã quen biết ngươi rồi.”
Hạ Tử Minh lập tức hiểu ra, liền dùng cả tay cả chân cố gắng vùng vẫy.
Lúc quyết tâm đi lấy linh dược cho sư phụ và rơi vào trong tay ma tu, hắn đã ôm lấy suy nghĩ sẽ phải chết, nếu bị một ma tu khác hành hạ và làm nhục hắn khi không còn sức lực để phản kháng, hắn cũng có thể duy trì vẻ thấy chết không sờn.
Duy chỉ có Nhiếp Nghiêu, duy chỉ có người mà hắn cất giấu trong lòng này.
Nếu mình và hắn xảy ra chuyện gì, dù cho là bị ép buộc, Hạ Tử Minh vẫn bị coi là đã phản bội sư phụ, phản bội đạo lữ của mình.
Hắn đã là đạo lữ của Vân Hoa, không thể cũng không muốn phản bội hắn…
“Sư huynh là đang muốn thủ tiết vì Vân Hoa Tiên Tôn sao?” Nhiếp Nghiêu sờ lên mặt của hắn, động tác dịu dàng đến gần như khiến người khác cảm thấy sởn gai ốc, nhưng thái độ lại cứng rắn, quyết tuyệt vô cùng: “Thế nhưng, sư huynh nếu đã rơi vào trong tay ma đầu ta đây, mặc kệ sư huynh nói gì, cũng không phải sư huynh nói là được.”
Hạ Tử Minh không ngừng vùng vẫy: “Nhiếp Nghiêu, ngươi đừng như vậy.”
“Đừng như vậy, đừng như thế nào?” Nhiếp Nghiêu thấy hắn không thành thật, trực tiếp nhấc tay chặn lại thân thể hắn, khiến hắn cả người đều mất sức, ngã xuống dưới, nhìn hắn với ánh mắt gần như mê luyến đến cuồng si nhìn hắn: “Sư huynh, ngươi đã đồng ý với ta sẽ cùng ta mặt kề tay nắm, làm đạo lữ của ta cơ mà, sao có thể ở bên người khác vậy chứ?”
Hạ Tử Minh không thể động đậy, tay Nhiếp Nghiêu lại trực tiếp xoa nhẹ thân thể hắn, gần như là mê luyến một cách cố chấp.
Hạ Tử Minh biết mình không vùng vẫy, phản kháng được, chỉ có thể run rẩy, tuyệt vọng van xin, hi vọng đối phương vẫn là đứa trẻ không bao giờ từ chối mình năm đó: “Nhiếp Nghiêu, coi như ta van xin ngươi, van xin ngươi mà, Nhiếp Nghiêu…”
Hắn không chịu được việc phản bội đạo lữ của mình.
“Xuỵt, sư huynh. Đừng cầu xin ta…” Nhiếp Nghiêu nâng mặt Hạ Tử Minh, ghé vào bên tai Hạ Tử Minh, thấp giọng nói, dường như trọng giọng nói có chứa cả ý cười: “Dù cho là muốn cầu xin ta, cũng nên giữ lại để cầu xin sau đi. Sư huynh có thể thử xem, ta và Vân Hoa Tiên Tôn, ai có thể khiến sư huynh vui sướng hơn…”
Hạ Tử Minh không thể khống chế mà run rẩy toàn thân, gần như tuyệt vọng nói: “Nhiếp Nghiêu, ngươi đừng ép ta hận ngươi.”
“Hận? Sư huynh không hận, chẳng lẽ còn có thể yêu ta hay sao?” Nhiếp Nghiêu nghe hắn nói như vậy, lại bật cười một tiếng, vui vẻ cười: “À, được rồi, ánh mắt của sư huynh nói cho ta biết, mặc kệ bản thân ngươi có muốn thừa nhận hay không, người ngươi yêu vẫn là ta, không phải Vân Hoa Tiên Tôn, nên ngươi mới sợ ta như vậy.
Tay hắn không ngừng vuốt ve ngực Hạ Tử Minh, không ngừng trêu chọc đối phương…
Hạ Tử Minh không có cách nào để phủ nhận, toàn thân run sợ, hai mắt thẫn thờ, tuyệt vọng nói: “Ngươi giết ta, ngươi giết ta đi, Nhiếp Nghiêu.”
Hắn đã không muốn sống từ lâu rồi.
“Ta yêu sư huynh còn không đủ, sao lại giết sư huynh được?” Nhiếp Nghiêu thu tay lại, lúc này buông eo Hạ Tử Minh ra, nâng một chân của hắn lên: “Ta đã cho sư huynh cơ hội rồi, sư huynh thân là tu sĩ chính đạo, luôn mồm nói trừ ma vệ đạo mà lại không nỡ giết một ma đầu đứng đầu thiên hạ như ta, sao ta cam lòng giết sư huynh được đây?”
Hắn cầm lấy mắt cá chân của Hạ Tử Minh, một đường hôn đi lên theo chân của Hạ Tử Minh, rõ ràng là đang làm chuyện vô cùng dơ bẩn nhưng hắn lại làm không ra vẻ dơ bẩn nào, trái lại như đang hành hương, hiến tế, ký kết một nghi thức nào đó.
Dung mạo Cố Trường Minh thanh lãnh, cấm dục, có một vẻ lạnh lùng, thần thánh, bất khả xâm phạm.
Nhiếp Nghiêu nhìn mặt của hắn rồi nghĩ, ta đang xâm phạm đây.
Không sai, xâm phạm.
Hắn không tin chính, không tin tà, chỉ có người này mới là đức tin của hắn.
Hạ Tử Minh vô lực phản kháng, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại, chảy xuống hai giọt nước mắt tuyệt vọng.
Đúng lúc này, âm thanh của hệ thống lại vang lên không đúng lúc trong đầu Hạ Tử Minh: “Xin hỏi kí chủ có cần sử dụng ‘Xuân Tiêu Túy’ đối với đối tượng có thể chinh phục Nhiếp Nghiêu hay không?”
“Nói nhảm, đương nhiên là không cần. Vất vả lắm mới có người có thể cho ta một trải nghiệm khác một cách quanh minh chính đại ở thế giới này, dùng ‘Xuân Tiêu Túy’ làm gì?” Thân thể Hạ Tử Minh còn đang ra vẻ thần thánh, bất khả xâm phạm, linh hồn lại đã thoát vai, không chút nghĩ ngợi mà từ chối hệ thống.
Loại thời cơ có thể gặp, không thể cầu này, hắn phải nắm cho thật chặt.
Hệ thống: “…”
“… Được rồi, kí chủ, ta rõ rồi.” Hệ thống.
Nhiếp Nghiêu hôn lên bờ môi lạnh lùng của Hạ Tử Minh như hành hương: “Ta yêu ngươi, sư huynh.”
——-
Từ ngày đó trở đi, ngoài Nhiếp Nghiêu và Hạ Tử Minh ra, không thấy bất kỳ người nào hay động vật sống nào khác. Nhà gỗ nhỏ giống như Nhiếp Nghiêu và hắn mong đợi năm đó, ngoài hắn và Nhiếp Nghiêu ra thì không có một ai khác, Nhiếp Nghiêu chú tầng tầng kết giới bên ngoài nhà gỗ nhỏ, khiến cho người bên ngoài vĩnh viễn tìm không ra, tìm không thấy.
Tương tự, Hạ Tử Minh cũng không ra được, biết được bất kỳ tin tức gì thuộc về bên ngoài.
Tu vi và linh căn của Hạ Tử Minh đều bị Nhiếp Nghiêu phế, Nhiếp Nghiêu sau đó hao tốn tâm sức không biết từ đâu tìm về đủ loại vật báu kỳ dị để chữa trị linh căn, ép Hạ Tử Minh ăn vào, hắn nói với Hạ Tử Minh: “Không có linh căn sẽ biến thành người, con người phải trải qua sinh lão bệnh tử, ta không muốn sư huynh già đi, cũng không muốn sư huynh chết, ta muốn sư huynh vĩnh viễn ở bên ta…”
Hắn nếu không muốn Hạ Tử Minh biến thành con người thì vốn là còn một phương pháp đơn giản hơn, chính là trồng ma căn cho Hạ Tử Minh, để hắn tu ma.
Nhưng Hạ Tử Minh lại dù có chết cũng không chịu.
Nhiếp Nghiêu là một tình nhân cực kỳ săn sóc, tinh tế, luôn có thể chăm sóc cho Hạ Tử Minh cực kỳ chu đáo, cẩn thận. Hạ Tử Minh được hầu hạ giống như một ông cụ đã thầm tặng cho hắn một lời khen trong lòng, nhưng ngoài mặt vì để duy trì tính cách nhân vật và hành vi thường ngày của Cố Trường Minh, hắn vẫn phải trừng mắt lạnh lùng với Nhiếp Nghiêu, rất ít khi nói chuyện với hắn.
Sư huynh, ngươi biết không? Đồ ăn ngươi làm thực sự rất khó ăn, trước đây ta vẫn luôn không dám nói thật cho ngươi biết, sợ ngươi không cần ta nữa.” Nhưng dù cho Hạ Tử Minh không nói lời nào, khi hai người ở cạnh nhau, không khi chưa từng bị hạ nhiệt, bởi vì một mình Nhiếp Nghiêu có thể nói thay cho cả hai người, cứ nói một mình, tự nói tự cười hoài, thế là thành một người nói nhiều: “Lúc đó, ta cứ suy nghĩ chờ sau này, khi ta có thể nhìn thấy, nhất định phải đổi thành ta làm cơm cho ngươi ăn mỗi ngày mới được. Như vậy, hai người chúng ta mới không đến mức chết đói, hay bị tiêu chảy cả ngày.”
Hạ Tử Minh không ngờ rằng Nhiếp Nghiêu đã từng cả ngày ra vẻ cực kỳ thích ăn đồ mình làm lại có một ngày sẽ đánh giá khả năng nấu nướng của mình như vậy.
Hình tượng đứa trẻ đáng thương, lại đáng yêu lập tức sụp đổ.
Hắn trừng mắt lạnh lùng với dáng vẻ thanh lãnh bị Nhiếp Nghiêu kéo đến ngồi xuống cạnh bàn cơm, cầm lấy đũa, mặt không đổi sắc thản nhiên nếm thử một miếng đồ ăn Nhiếp Nghiêu làm.
Đang định xỏ xiên ngay sau đó, lại phát hiện —
Ồ, đồ ăn mà Nhiếp Nghiêu làm thực sự ngon hơn mấy món đen đen hắn làm gấp trăm lần, gấp trăm lần.
Tuy rằng không thể không thừa nhận mùi vị rất được, nhưng vì duy trì tính cách nhân vật Cố Trường Minh, Hạ Tử Minh vẫn không khom lưng cúi đầu vì mỹ thực, chỉ bày ra dáng vẻ nhẹ như gió đạm như mây, ăn đồ Nhiếp Nghiêu làm như ăn những thứ không có mùi vị gì, không có biểu hiện gì, cũng không có biểu tình gì dư thừa.
“Xem ra sư huynh cũng cảm thấy đồ ăn ngon, thích ăn đồ ăn ta làm rồi.” Đã bày ra biểu tình không thể yêu thương được như vậy rồi, không biết Nhiếp Nghiêu từ đâu nhìn ra được là hắn thích ăn, liền phụt cười, cầm lấy tay Hạ Tử Minh, nói như vậy: “Sau này mỗi ngày ta đều sẽ làm cho sư huynh ăn.”
Hạ Tử Minh ăn no, đặt đũa xuống, nhẹ như gió, đạm như mây, không có biểu hiện gì hết.
Thôi, nói gì thì nói, trình độ nấu nướng của Nhiếp Nghiêu thực sự rất cao.
Nếu hắn vui lòng mỗi ngày nấu cơm, cải thiện các món, vậy cứ để hắn làm thôi.
Từ đó về sau, Nhiếp Nghiêu liền chủ động nhận ‘thầu’ vụ nấu nướng ở nhà gỗ nhỏ, bắt đầu cuộc đời phận làm chồng đảm, mỗi ngày nấu cơm của hắn.
Mà Hạ Tử Minh thì chỉ cần lặng yên làm một con heo được hắn cho ăn mỗi ngày là được.
Nhiếp Nghiêu mỗi đêm bất luận có làm việc đó với Hạ Tử Minh hay không đều sẽ dùng cả tứ chi ôm chặt hắn ngủ, rất giống như thần giữ cửa ôm hũ vàng.
Hạ Tử Minh mỗi đêm đều sẽ bị hắn ôm chặt đến thở không nổi mà giật mình tỉnh giấc vào nửa đêm, nhìn người nằm cạnh mình ngủ say, không một chút đề phòng mà để lộ huyệt mệnh môn* và gáy ngay trước mặt mình thế này, chẳng biết nói gì mới tốt.
*Huyệt mệnh môn: gốc là ‘mệnh môn’ (命门) là kinh huyệt ở khoảng giữa hai trái thận (danh từ đông y) hoặc là hai bên má, gần tai (Danh từ thuật số)
Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, vô lực nhắm hai mắt lại, ép mình đi vào giấc ngủ.
Nhiếp Nghiêu thân là Ma Tôn lại bị Ma Thần Lực quấy nhiễu, không thể luôn thường trực tại nhà gỗ nhỏ với Hạ Tử Minh được. Hắn thường đi ra ngoài, Hạ Tử Minh không biết hắn đi làm gì, cũng lười hỏi, chỉ yên lặng đợi trong nhà gỗ nhỏ như trốn tránh mọi thứ, chuyện ta ta làm mà thôi.
Một ngày nọ, Nhiếp Nghiêu đột nhiên trở lại từ bên ngoài với một thân trọng thương, loang lổ vết máu.
Hạ Tử Minh vừa nhìn thấy hắn, liền hoảng sợ, theo bản năng định tiến lên nhưng liếc nhìn Nhiếp Nghiêu xong lại ép mình dừng bước lại, trù trừ đứng tại chỗ.
“Sư huynh, ta đau quá, sư huynh. Sư phụ và đồng môn tốt của ngươi đả thương ta, sư huynh, ta đau quá.” Nhiếp Nghiêu thấy hắn không tiến lên nữa, liền tự mình tiến lên, nhào vào lòng Hạ Tử Minh, kêu đau vô cùng thê thảm: “Sư huynh, sao ngươi có thể nỡ thấy ta đau, sao nỡ thấy ta khổ như thế?”
Hắn mặc dù thân là Ma Tôn, nhưng lại không tin ma tu, thân chịu trọng thương căn bản không dám ở bên cạnh những ma tu khác, phản ứng đầu tiên là quay trở lại tìm người này.
Trong thiên hạ, hắn chỉ tin người ngay sẽ không đả thương hắn, sẽ không hại hắn.
Dù cho người này chưa bao giờ cho hắn lời hứa hẹn nào, dù cho người này là tu sĩ chính đạo luôn mồm nói trừ ma vệ đạo, Nhiếp Nghiêu cũng sẽ tin hắn vô điều kiện, tin Hạ Tử Minh sẽ không hại hắn.
Hạ Tử Minh bị hắn ôm, cả người run lên, tim trong nháy mắt liền tan chảy, hắn nhíu chặt mày, ôm Nhiếp Nghiêu không dám nhúc nhích.
“Sư huynh, ta rất đau đó.” Nhiếp Nghiêu vẫn còn đang kêu đau.
Hạ Tử Minh nhắm mắt lại, cuối cùng cũng nói ra câu đầu tiên kể từ sau khi Nhiếp Nghiêu nhốt hắn ở đây và xảy ra chuyện đó với Nhiếp Nghiêu: “Đừng nhúc nhích, ta đi lấy dược thoa cho ngươi.”
Nhiếp Nghiêu ôm hắn không chịu buông tay.
Hạ Tử Minh vừa cẩn thận đỡ hắn, vừa đi đến chỗ để dược trong nhà gỗ nhỏ theo trí nhớ của mình. Hắn nhíu chặt đôi mày, sau đó cởi bỏ lớp áo bị dính máu cho Nhiếp Nghiêu, xử lý vết thương sạch sẽ, rất cẩn thận thoa dược, băng bó kỹ vết thương cho Nhiếp Nghiêu.
Nhiếp Nghiêu dường như rất sợ đau, Hạ Tử Minh chỉ vừa động vào, hắn đã hít mạnh một hơi*.
*Gốc là ‘hấp lương khí’ (吸凉气) dịch chuẩn nghĩa đen là ‘hít khí lạnh’ ý chỉ một hành động hít mạnh một hơi một cách đột ngột vì cảm giác đau đớn, ớn lạnh, sợ hãi… Cá nhân t thấy cụm này có nhiều cách hiểu vì t còn liên tưởng tới hành động ‘xuýt xoa’ vì đau nữa. Cụm này thấy có nhiều ý kiến trái chiều lắm, cũng chưa biết diễn tả sao cho xuôi, t thấy nó được diễn tả bằng ngôn ngữ hình sẽ rõ hơn.
Mỗi khi hắn làm vậy, vùng lông mày Hạ Tử Minh lại nhíu chặt hơn chút, động tác cũng càng cẩn thận, nhẹ nhàng hơn.
Đến cuối cùng khi đã thoa dược xong, băng bó xong cho Nhiếp Nghiêu, tay Hạ Tử Minh cũng đã không kìm được mà run rẩy, rất sợ làm đau hắn.
Sau khi hắn băng bó xong cho mình, Nhiếp Nghiêu với vẻ mặt hạnh phúc nhào vào trong ngực hắn, cảm giác như không hề sợ vết thương mình lên cơn đau, cuộc đời thật thỏa mãn, ôm chặt Hạ Tử Minh nói: “Sư huynh, ngươi nói với ta rồi, ngươi cuối cùng thì cũng bằng lòng nói chuyện với ta rồi, sư huynh.”
Hạ Tử Minh nhíu chặt hai hàng lông mày, cũng sợ làm đau hắn, không dám động đậy.
Hắn nghĩ, đối với Nhiếp Nghiêu, cuối cùng hắn cũng không nhẫn tâm được, bất giác mà mềm lòng.
Sau khi bị trọng thương, thân thể Nhiếp Nghiêu càng không chịu được Ma Thần Lực. Hạ Tử Minh cũng có cơ hội tận mắt nhìn thấy hắn tiều tụy và gầy gò, Nhiếp Nghiêu thường xuyên mê man, cũng thường xuyên nằm mơ.
Có một ngày nọ, hắn tỉnh lại từ trong mơ, cầm lấy tay của Hạ Tử Minh nói: “Ngươi biết không? Sư huynh, hóa ra từ kiếp trước ta đã quen biết ngươi rồi.”